Chương 772: Tưởng rằng đã chết
Tô Minh
12/11/2021
Tô Ương đang quỳ trên đất bỗng rụt cổ lại, hít sâu một hơi.
Nếu lúc trước, khi đánh nhau với mình mà Tô Minh sử dụng chiêu kiếm này thì đừng nói đến giữ mạng, cho dù là dũng cảm và tinh thần để đỡ kiếm có lẽ hắn cũng không có đâu nhỉ?
“Có lẽ”, nhóm người nhà họ Tô gồm Tô Chấn Trầm, Tô Hao lúc này đều trợn trừng mắt, cực kỳ kích động, chẳng lẽ, Tô Minh còn có thể tạo ra được kỳ tích kinh hãi thế tục gì nữa????
“Khá thú vị”, xong Tiêu Nhập cốt lại đột nhiên tán thưởng một câu.
Trong lúc tán thưởng, tay phải đột nhiên vung lên.
Bàn tay quay một vòng.
Đột nhiên, từ trong lòng bàn tay hắn ta ào ạt tuôn ra một luồng khí màu đen, luồng khí màu đen kia từ từ lan ra nhưng lại như một dòng nước có thể chạm vào được.
Luồng khí màu đen kia chuyển động một cách quái dị, đột ngột tạo thành một chiếc khiên hình đầu lâu.
Chiếc khiên chặn ở ngay phía trước người Tiêu Nhập Cốt.
Cùng với đó, kiếm kia của Tô Minh, chiêu kiếm như thể vô địch thiên hạ cũng đã đến ngay phía trước chiếc khiên.
Trong mắt tất cả mọi người, chiêu kiếm mạnh mẽ khiến người ta sởn tóc gáy này hẳn là sẽ dễ dàng chém đứt chiếc khiên.
Nhưng trên thực tế là bóng kiếm đã ngừng phắt lại.
Như thể bị cắm vào trong một đầm lầy đặc quánh.
Không chỉ như vậy, luồng khí đen kia lại sông động như thể có linh hồn, dần dần bám chặt vào thanh kiếm, sau đó phủ kín nó, đến cuối cùng ánh sáng trên thanh kiếm tắt ngúm.
Cảnh tượng này quả thực có thể khiến người ta mất hết lý trí, phát điên.
Quá kinh khủng.
Hơi thở của Tô Minh thắt lại.
“Đi”, sau khi ánh sáng trên thanh kiếm bị che phủ hết, Tiêu Nhập cốt chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh, ngón trỏ của bàn tay phải cong lại sau đó búng ra.
Đột ngột, một giây trước đó luồng khí đen kia còn là chiếc khiên đã ngay lập tức hoá thành dòng khí màu đen.
Dòng khí màu đen kia giống như một mũi tên lao nhanh về phía Tô Minh.
Nhanh!!!
Cực nhanh!
Cho dù khả năng nhận biết và Thần hồn của Tô Minh đã nhanh đến mức rất khủng khiếp.
Nhưng giờ phút này anh cũng cảm thấy mình không phản ứng kịp.
“Chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh!”, sắc mặt Tô Minh cực kỳ nghiêm trọng, dứt khoát bung chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh ra.
Đương nhiên, không đủ.
Cùng lúc bung chuông ra.
“Long Tượng Thiên Địa!!!”, Tô Minh không hề do dự hét lên.
Tam sắc xung thiên.
Hoang cổ giáng lâm.
Một dấu bàn chân từ trên trời giáng xuống.
Vô biên vô tận.
Bát ngát mênh mông.
Dấu chân kia khủng khiếp đến mức có thể dẫm nát cả tầng Chiến Uyên này.
Đến không gian đang trên bờ vực hoá thành hỗn độn vô biên của tầng Chiến Uyên cũng tan rã ra rồi tổ hợp lại một lần nữa.
Cùng lúc khi dấu chân giáng xuống, luồng sức mạnh kia như đổ ập ra, quá mức mạnh mẽ, sức mạnh như đã hoá thành sấm sét lôi điện màu tím vấn vít, như sợi gân rồng màu tím đang xoay vần xung quanh.
“Ý?”, trong mắt Tiêu Nhập cốt khẽ khoé lên, là sự ngạc nhiên.
Cùng lúc đó.
“Ầm”.
Hình bàn chân của Long Tượng Thiên Địa va chạm với mũi nhọn từ luồng khí màu đen mà Tiêu Nhập Cốt bắn ra khi nãy.
Cú va chạm này quà thực còn khủng khiếp hơn nhiều so với sự bành trướng của hai tầng địa chất.
Sự tuỳ ý của luồng sức mạnh như có thể tái tạo lại cả tầng địa chất, biến đổi cả đất trời.
Vô số Quy luật thiên đạo được sinh ra từ trong khu vực năng lượng dao động kia.
Trên tầng Chiến Uyên, một khe nứt sâu đến tận tâm đất đang từ từ lan rộng ra, phảng phất như muốn xé rách cả tầng Chiến Uyên.
Đám tu giả võ đạo trốn trong khe nứt không gian, người bị thương kẻ hôn mê, thậm chí còn có không ít người tan nát cả nhục thân chỉ còn lại mỗi Thần hồn.
Từng ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng như muốn nứt ra, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào hệ quả mà cú va chạm gây ra.
Một nhịp thở sau.
“Đáng chết!!!”, cơ thể Tô Minh thoáng lắc lư.
Nhịp tim của anh như muốn ngưng lại.
Long Tượng Thiên Địa cũng thua?
Thế này đã ff
Thế này đã thua rồi sao?
Phải biết là thực lực của anh bây giờ đã cực kỳ mạnh, nhất là trên đường đi đến Chiến Uyên anh đã hấp thụ được giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử kia khiến thực lực của anh tăng vọt.
Trong tình huống này lại dùng đến Long Tượng Thiên Địa, uy lực tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Vậy mà lại vẫn thua đau thế này?
Nói thực, Tô Minh có chút khó chấp nhận được.
Phải biết, một ngày anh cũng chỉ có thể sử dụng một lần Long Tượng Thiên Địa.
Rắc.
Mà trong lúc cảm xúc và suy nghĩ của Tô Minh đang vô cùng bất ổn, luồng khí màu đen kia đã đến đối diện với Tô Minh.
Tô Minh không có thời gian để xuất chiêu chặn lại!
Đã không kịp rồi.
Tiếng ‘rắc’ vang lên, là tiếng vỡ của chuông Thiên địa huyền hoàng Chung ảnh.
Chuông bị đánh nát một cách dễ dàng.
Tiếp đó.
“Phụt!!!”
Đâm xuyên.
Mũi nhọn của luồng khí đen kia đã đâm xuyên qua ngực của Tô Minh.
Trên ngực Tô Minh xuất hiện một lỗ máu.
Xung quanh lỗ máu, máu tươi tuôn ra ào ạt, còn có những vết nứt màu đen bắt đầu lan ra.
Những vết nứt kia phảng phất như muốn xé nát cơ thể Tô Minh ra thành mảnh vụn.
Cả người Tô Minh bay ngược về phía sau, như thể một viên đạn pháo được bắn ra.
Vừa bay ngược ra sau, vừa ộc máu.
Cảnh tượng này dường như khiến Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên muốn ngất xỉu.
Tô Hao và gần một nghìn người nhà họ Tô đều lắc đầu than thở.
Rất tuyệt vọng.
“He he”, Tô Ương thì lại lạnh lùng cười thầm!!!
Tô Minh, cuối cùng cũng phải chết rồi.
Xong.
Thực sự sẽ chết sao?
Lúc ban đầu, Tiêu Nhập cốt cũng tưởng là như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, mặt Tiêu Nhập cốt khẽ giật.
Cảm xúc của hắn ta cũng có chút dao động.
Tô Minh lại không chết?
Hơn nữa, vết thương còn đang khôi phục với tốc độ khó tin.
Dường như chỉ chớp mắt, Tô Minh đã hoàn toàn khoẻ lại.
Dường như chỉ chớp mắt, Tô Minh đã hoàn toàn khoẻ lại.
Điều này là không thể.
Thứ nhất, hắn ta đã đâm xuyên qua tim của Tô Minh rồi.
Thứ hai, cho dù có tu luyện công pháp bí thuật có thể cải tử hồi sinh nào đó thì cũng không có tác dụng với Đại ma Chân khí của hắn ta mới đúng.
Chất lượng của Đại ma Chân khí là vô cùng vô cùng cao.
Là niềm kiêu hãnh và là tất cả niềm tin vào sức mạnh của Tiêu Nhập cốt.
Bị mũi nhọn của Đại ma Chân khí đâm xuyên thì cũng không có khả năng hồi sinh!!!
Trừ phi.
Nếu lúc trước, khi đánh nhau với mình mà Tô Minh sử dụng chiêu kiếm này thì đừng nói đến giữ mạng, cho dù là dũng cảm và tinh thần để đỡ kiếm có lẽ hắn cũng không có đâu nhỉ?
“Có lẽ”, nhóm người nhà họ Tô gồm Tô Chấn Trầm, Tô Hao lúc này đều trợn trừng mắt, cực kỳ kích động, chẳng lẽ, Tô Minh còn có thể tạo ra được kỳ tích kinh hãi thế tục gì nữa????
“Khá thú vị”, xong Tiêu Nhập cốt lại đột nhiên tán thưởng một câu.
Trong lúc tán thưởng, tay phải đột nhiên vung lên.
Bàn tay quay một vòng.
Đột nhiên, từ trong lòng bàn tay hắn ta ào ạt tuôn ra một luồng khí màu đen, luồng khí màu đen kia từ từ lan ra nhưng lại như một dòng nước có thể chạm vào được.
Luồng khí màu đen kia chuyển động một cách quái dị, đột ngột tạo thành một chiếc khiên hình đầu lâu.
Chiếc khiên chặn ở ngay phía trước người Tiêu Nhập Cốt.
Cùng với đó, kiếm kia của Tô Minh, chiêu kiếm như thể vô địch thiên hạ cũng đã đến ngay phía trước chiếc khiên.
Trong mắt tất cả mọi người, chiêu kiếm mạnh mẽ khiến người ta sởn tóc gáy này hẳn là sẽ dễ dàng chém đứt chiếc khiên.
Nhưng trên thực tế là bóng kiếm đã ngừng phắt lại.
Như thể bị cắm vào trong một đầm lầy đặc quánh.
Không chỉ như vậy, luồng khí đen kia lại sông động như thể có linh hồn, dần dần bám chặt vào thanh kiếm, sau đó phủ kín nó, đến cuối cùng ánh sáng trên thanh kiếm tắt ngúm.
Cảnh tượng này quả thực có thể khiến người ta mất hết lý trí, phát điên.
Quá kinh khủng.
Hơi thở của Tô Minh thắt lại.
“Đi”, sau khi ánh sáng trên thanh kiếm bị che phủ hết, Tiêu Nhập cốt chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh, ngón trỏ của bàn tay phải cong lại sau đó búng ra.
Đột ngột, một giây trước đó luồng khí đen kia còn là chiếc khiên đã ngay lập tức hoá thành dòng khí màu đen.
Dòng khí màu đen kia giống như một mũi tên lao nhanh về phía Tô Minh.
Nhanh!!!
Cực nhanh!
Cho dù khả năng nhận biết và Thần hồn của Tô Minh đã nhanh đến mức rất khủng khiếp.
Nhưng giờ phút này anh cũng cảm thấy mình không phản ứng kịp.
“Chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh!”, sắc mặt Tô Minh cực kỳ nghiêm trọng, dứt khoát bung chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh ra.
Đương nhiên, không đủ.
Cùng lúc bung chuông ra.
“Long Tượng Thiên Địa!!!”, Tô Minh không hề do dự hét lên.
Tam sắc xung thiên.
Hoang cổ giáng lâm.
Một dấu bàn chân từ trên trời giáng xuống.
Vô biên vô tận.
Bát ngát mênh mông.
Dấu chân kia khủng khiếp đến mức có thể dẫm nát cả tầng Chiến Uyên này.
Đến không gian đang trên bờ vực hoá thành hỗn độn vô biên của tầng Chiến Uyên cũng tan rã ra rồi tổ hợp lại một lần nữa.
Cùng lúc khi dấu chân giáng xuống, luồng sức mạnh kia như đổ ập ra, quá mức mạnh mẽ, sức mạnh như đã hoá thành sấm sét lôi điện màu tím vấn vít, như sợi gân rồng màu tím đang xoay vần xung quanh.
“Ý?”, trong mắt Tiêu Nhập cốt khẽ khoé lên, là sự ngạc nhiên.
Cùng lúc đó.
“Ầm”.
Hình bàn chân của Long Tượng Thiên Địa va chạm với mũi nhọn từ luồng khí màu đen mà Tiêu Nhập Cốt bắn ra khi nãy.
Cú va chạm này quà thực còn khủng khiếp hơn nhiều so với sự bành trướng của hai tầng địa chất.
Sự tuỳ ý của luồng sức mạnh như có thể tái tạo lại cả tầng địa chất, biến đổi cả đất trời.
Vô số Quy luật thiên đạo được sinh ra từ trong khu vực năng lượng dao động kia.
Trên tầng Chiến Uyên, một khe nứt sâu đến tận tâm đất đang từ từ lan rộng ra, phảng phất như muốn xé rách cả tầng Chiến Uyên.
Đám tu giả võ đạo trốn trong khe nứt không gian, người bị thương kẻ hôn mê, thậm chí còn có không ít người tan nát cả nhục thân chỉ còn lại mỗi Thần hồn.
Từng ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng như muốn nứt ra, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào hệ quả mà cú va chạm gây ra.
Một nhịp thở sau.
“Đáng chết!!!”, cơ thể Tô Minh thoáng lắc lư.
Nhịp tim của anh như muốn ngưng lại.
Long Tượng Thiên Địa cũng thua?
Thế này đã ff
Thế này đã thua rồi sao?
Phải biết là thực lực của anh bây giờ đã cực kỳ mạnh, nhất là trên đường đi đến Chiến Uyên anh đã hấp thụ được giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử kia khiến thực lực của anh tăng vọt.
Trong tình huống này lại dùng đến Long Tượng Thiên Địa, uy lực tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Vậy mà lại vẫn thua đau thế này?
Nói thực, Tô Minh có chút khó chấp nhận được.
Phải biết, một ngày anh cũng chỉ có thể sử dụng một lần Long Tượng Thiên Địa.
Rắc.
Mà trong lúc cảm xúc và suy nghĩ của Tô Minh đang vô cùng bất ổn, luồng khí màu đen kia đã đến đối diện với Tô Minh.
Tô Minh không có thời gian để xuất chiêu chặn lại!
Đã không kịp rồi.
Tiếng ‘rắc’ vang lên, là tiếng vỡ của chuông Thiên địa huyền hoàng Chung ảnh.
Chuông bị đánh nát một cách dễ dàng.
Tiếp đó.
“Phụt!!!”
Đâm xuyên.
Mũi nhọn của luồng khí đen kia đã đâm xuyên qua ngực của Tô Minh.
Trên ngực Tô Minh xuất hiện một lỗ máu.
Xung quanh lỗ máu, máu tươi tuôn ra ào ạt, còn có những vết nứt màu đen bắt đầu lan ra.
Những vết nứt kia phảng phất như muốn xé nát cơ thể Tô Minh ra thành mảnh vụn.
Cả người Tô Minh bay ngược về phía sau, như thể một viên đạn pháo được bắn ra.
Vừa bay ngược ra sau, vừa ộc máu.
Cảnh tượng này dường như khiến Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên muốn ngất xỉu.
Tô Hao và gần một nghìn người nhà họ Tô đều lắc đầu than thở.
Rất tuyệt vọng.
“He he”, Tô Ương thì lại lạnh lùng cười thầm!!!
Tô Minh, cuối cùng cũng phải chết rồi.
Xong.
Thực sự sẽ chết sao?
Lúc ban đầu, Tiêu Nhập cốt cũng tưởng là như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, mặt Tiêu Nhập cốt khẽ giật.
Cảm xúc của hắn ta cũng có chút dao động.
Tô Minh lại không chết?
Hơn nữa, vết thương còn đang khôi phục với tốc độ khó tin.
Dường như chỉ chớp mắt, Tô Minh đã hoàn toàn khoẻ lại.
Dường như chỉ chớp mắt, Tô Minh đã hoàn toàn khoẻ lại.
Điều này là không thể.
Thứ nhất, hắn ta đã đâm xuyên qua tim của Tô Minh rồi.
Thứ hai, cho dù có tu luyện công pháp bí thuật có thể cải tử hồi sinh nào đó thì cũng không có tác dụng với Đại ma Chân khí của hắn ta mới đúng.
Chất lượng của Đại ma Chân khí là vô cùng vô cùng cao.
Là niềm kiêu hãnh và là tất cả niềm tin vào sức mạnh của Tiêu Nhập cốt.
Bị mũi nhọn của Đại ma Chân khí đâm xuyên thì cũng không có khả năng hồi sinh!!!
Trừ phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.