Chương 952: Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?
Tô Minh
26/11/2021
Bỗng nhiên.
Một cảm giác hết sức nguy hiểm chợt truyền đến từ phía xa
trong hư không.
Khí thế đáng sợ ấy như xuyên thấu các thế giới, vượt qua mọi năm tháng, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Ninh Triều Thiên cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cảm thấy như không thể nào thở nổi, ngay cả xương cốt cũng kêu lên răng rắc.
Ông ấy không tài nào tưởng tượng nổi người phát ra khí thế ấy sẽ mạnh đến cỡ nào!
Ninh Triều Thiên cố gắng dùng hết lòng can đảm cả đời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong hư không, cả quá trình, Ninh Triều Thiên phải mất cả phút, mà mỗi một giây như qua cả năm. Đợi đến khi ông ấy ngẩng đầu lên thì đã mồ hòi đầy người.
Ninh Triều Thiên chỉ mới liếc nhìn đã cứng đờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt người!
Một khuôn mặt khổng lồ được ngưng tụ trong hư không như che khuất cả vòm trời tản ra khí tức thái cổ.
Nó có chút mơ hồ, nhưng lại tràn ngập sự bá đạo và nỗi tức giận.
Một cơn giận nóng nảy điên cuồng.
“Ý chí… Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?”, một lúc lâu sau, đầu óc như chết máy của Ninh Triều Thiên mới hoàn hồn lại, rồi chợt nghĩ đến nó.
Tuy thực lực ông ấy không được mạnh, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Thế nên vẫn nhận ra được nó.
“Nhóc Tô làm cái gì? Thế mà chọc cho ý chí thiên đạo của thế giới Tiếu Thiên phải xuất hiện? Hơn nữa, nó còn tức giận như thế?”, lúc này, không có bất cứ điều gì có thế lột tả được sự chấn động của Ninh Triều Thiên. Ông ấy quả thật bị dọa sợ ngây người.
“Nhưng sao ý chí thiên đạo hận nhóc Tô muốn chết, lại vẫn hơi kiêng kỵ cậu ta, không giáng trời phạt xuống?”, Ninh Triều Thiên lại nghĩ.
Ninh Triều Thiên theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tò Minh cũng
mở mắt, tỉnh lại từ trong tu luyện.
“Hoảng cái gì mà hoảng? Sau khi xong việc, tao sẽ rời khỏi thế giới Tiểu Thiên. Mà khi tao chưa đi thì cứ nhịn đi! Dù sao, mày cũng không dám không chết không ngừng mà!”, Tỏ Minh liếc nhìn khuôn mặt do ý chí thế giới Tiếu Thiên hóa ra, nhàn nhạt nói. Có chút khinh bỉ và chẳng có vẻ gì là để ý.
Có giỏi thì mày chọn cách không chết không ngừng, giáng trời phạt xuống đi. Đến lúc đó, Thiên nữ tiền bối mà ra tay thì chắc chắn mày sẽ bốc hơi ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Tò Minh cũng không có ăn hiếp người ta quá đáng, không, là ăn hiếp ý chí thế giới Tiểu Thiên. Mà vẫn chừa chút mặt mũi và hy vọng cho nó. ừ, nói với nó là mình sắp rời khỏi đây.
Quả nhiên, nó dường như có được đáp án hài lòng từ anh. Tuy ý chí thế giới vẫn tức giận với thái độ xấc láo và ngòng cuồng của anh, nhưng vẫn tức tối biến mất.
“Vậy mới ngoan chứ”, Tô Minh lẩm bẩm, sau đó, nở nụ cười vui vẻ.
Anh biết rất rõ tại sao ý chí thế giới Tiếu Thiên lại xuất hiện.
Đơn giản thôi, là vì bia Huyền Diệu lại thăng cấp.
Sau khi hấp thu xong mấy chục cái móng vuốt cấp Đạo Khí của tộc Kim Bằng Thái Cổ, bia
Huyền Diệu đã điên cuồng thăng cấp.
Một cảm giác hết sức nguy hiểm chợt truyền đến từ phía xa
trong hư không.
Khí thế đáng sợ ấy như xuyên thấu các thế giới, vượt qua mọi năm tháng, không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được.
Ninh Triều Thiên cứng đờ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cảm thấy như không thể nào thở nổi, ngay cả xương cốt cũng kêu lên răng rắc.
Ông ấy không tài nào tưởng tượng nổi người phát ra khí thế ấy sẽ mạnh đến cỡ nào!
Ninh Triều Thiên cố gắng dùng hết lòng can đảm cả đời, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong hư không, cả quá trình, Ninh Triều Thiên phải mất cả phút, mà mỗi một giây như qua cả năm. Đợi đến khi ông ấy ngẩng đầu lên thì đã mồ hòi đầy người.
Ninh Triều Thiên chỉ mới liếc nhìn đã cứng đờ tại chỗ.
Đó là một khuôn mặt người!
Một khuôn mặt khổng lồ được ngưng tụ trong hư không như che khuất cả vòm trời tản ra khí tức thái cổ.
Nó có chút mơ hồ, nhưng lại tràn ngập sự bá đạo và nỗi tức giận.
Một cơn giận nóng nảy điên cuồng.
“Ý chí… Ý chí thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên?”, một lúc lâu sau, đầu óc như chết máy của Ninh Triều Thiên mới hoàn hồn lại, rồi chợt nghĩ đến nó.
Tuy thực lực ông ấy không được mạnh, nhưng lại hiểu biết rất nhiều.
Thế nên vẫn nhận ra được nó.
“Nhóc Tô làm cái gì? Thế mà chọc cho ý chí thiên đạo của thế giới Tiếu Thiên phải xuất hiện? Hơn nữa, nó còn tức giận như thế?”, lúc này, không có bất cứ điều gì có thế lột tả được sự chấn động của Ninh Triều Thiên. Ông ấy quả thật bị dọa sợ ngây người.
“Nhưng sao ý chí thiên đạo hận nhóc Tô muốn chết, lại vẫn hơi kiêng kỵ cậu ta, không giáng trời phạt xuống?”, Ninh Triều Thiên lại nghĩ.
Ninh Triều Thiên theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tò Minh cũng
mở mắt, tỉnh lại từ trong tu luyện.
“Hoảng cái gì mà hoảng? Sau khi xong việc, tao sẽ rời khỏi thế giới Tiểu Thiên. Mà khi tao chưa đi thì cứ nhịn đi! Dù sao, mày cũng không dám không chết không ngừng mà!”, Tỏ Minh liếc nhìn khuôn mặt do ý chí thế giới Tiếu Thiên hóa ra, nhàn nhạt nói. Có chút khinh bỉ và chẳng có vẻ gì là để ý.
Có giỏi thì mày chọn cách không chết không ngừng, giáng trời phạt xuống đi. Đến lúc đó, Thiên nữ tiền bối mà ra tay thì chắc chắn mày sẽ bốc hơi ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Tò Minh cũng không có ăn hiếp người ta quá đáng, không, là ăn hiếp ý chí thế giới Tiểu Thiên. Mà vẫn chừa chút mặt mũi và hy vọng cho nó. ừ, nói với nó là mình sắp rời khỏi đây.
Quả nhiên, nó dường như có được đáp án hài lòng từ anh. Tuy ý chí thế giới vẫn tức giận với thái độ xấc láo và ngòng cuồng của anh, nhưng vẫn tức tối biến mất.
“Vậy mới ngoan chứ”, Tô Minh lẩm bẩm, sau đó, nở nụ cười vui vẻ.
Anh biết rất rõ tại sao ý chí thế giới Tiếu Thiên lại xuất hiện.
Đơn giản thôi, là vì bia Huyền Diệu lại thăng cấp.
Sau khi hấp thu xong mấy chục cái móng vuốt cấp Đạo Khí của tộc Kim Bằng Thái Cổ, bia
Huyền Diệu đã điên cuồng thăng cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.