Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Bé Cưng Dễ Thương Ai Gặp Cũng Yêu
Chương 2: Trọng Sinh Về Năm Ba Tuổi Rưỡi 2
Tạp Tạp Tựu Thị Phát
26/12/2024
“Bảo bối! Bảo bối!” Kiều Trường Đông là người đầu tiên chạy tới, gần như không hề do dự, giữa vợ và con gái anh trực tiếp chọn người sau.
Anh cẩn thận ôm đứa con gái đang co rúc trên đất lên: “Đây là làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu như vậy?”
“Kiều Trường Đông có phải anh mù rồi không hả! Là con nhỏ sao chổi độc ác này đẩy ngã tôi, muốn hại chết con trai của chúng ta! Anh vậy mà còn che chở nó, hỏi nó làm sao hả! Anh... a!!! Đau quá...”
Trần Ngọc Liên vừa được Trần Tú Nga đỡ lên không xa, nhìn thấy Kiều Trường Đông vậy mà lại chạy qua chỗ mình, lao thẳng đến cái con sao chổi Kiều Kiều kia.
Cô ta hận đến mức trong mắt đều chảy ra chất độc, cô ta không hiểu, cái con nhỏ hoang sao chổi này có gì tốt, đến lúc này rồi mà chồng của mình vẫn ôm nó không buông tay.
Cô ta tức giận không nhẹ, vốn cảm thấy cái bụng vừa nãy giả vờ đau, lúc này lại thực sự cảm thấy đau.
Cô ta đau đớn kêu lên một tiếng, một tay ôm bụng, một tay véo vào thịt trên cánh tay của Trần Tú Nga, đau đến mức Trần Tú Nga cũng run lên theo, xem như đây là tín hiệu mà Trần Ngọc Liên đưa ra.
Sau đó chỉ vào đứa con gái nhà họ Kiều mà mắng những lời đã chuẩn bị từ trước: “Kiều Trường Đông, anh điên rồi!”
“Cái con sao chổi này hại vợ anh sinh non rồi, anh vậy mà còn che chở nó! Người nhà họ Kiều các anh đều đối xử với con dâu như vậy sao?”
“Trời ơi là trời... Còn không cho người ta sống nữa...”
Tiếng khóc lóc đau khổ của hai chị em nhà họ Trần kêu vang, Kiều Kiều vì chóng mặt mà đã nghe không rõ, cô bé chỉ tham lam nhìn Kiều Trường Đông đang ôm mình, khuôn mặt đầy lo lắng.
Đưa bàn tay dính đầy máu lên, chạm vào mặt anh.
Giọng nói yếu ớt gần như không nghe thấy, nhưng nụ cười trên môi lại là nụ cười mãn nguyện nhất, ngọt ngào nhất.
Cô bé cười nói: “Ba ơi, cuối cùng... con cũng mơ thấy ba rồi, ba sao không... đến trong mơ của con.”
“Kiều Kiều cứ mong cứ ngóng, cứ nghĩ mãi, ba sao không đến...”
“Bây giờ Kiều Kiều... sắp chết rồi, cuối cùng ba cũng đến rồi sao, thật... tốt quá, thật sự tốt quá...”
Nói xong câu này, Kiều Kiều từ từ nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt khẽ run rẩy mà rơi xuống.
“Bảo bối!” Kiều Trường Đông không biết những lời Kiều Kiều nói có ý gì.
Nhưng nhìn thấy cô bé nhắm mắt, mặt tái nhợt ngã vào lòng mình bất tỉnh nhân sự, anh sợ hãi không kịp nghĩ đến những chuyện khác mà lập tức ôm người lên chạy ra ngoài.
“Kiều Trường Đông!”
Trần Ngọc Liên nhìn chồng mình không chút do dự mà chạy về phía người khác, ôm người chạy đi, còn không thèm nhìn mình lấy một cái thì không thể tin được mà kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng như vậy cũng không hề ngăn cản được bước chân của Kiều Trường Đông.
Anh cẩn thận ôm đứa con gái đang co rúc trên đất lên: “Đây là làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu như vậy?”
“Kiều Trường Đông có phải anh mù rồi không hả! Là con nhỏ sao chổi độc ác này đẩy ngã tôi, muốn hại chết con trai của chúng ta! Anh vậy mà còn che chở nó, hỏi nó làm sao hả! Anh... a!!! Đau quá...”
Trần Ngọc Liên vừa được Trần Tú Nga đỡ lên không xa, nhìn thấy Kiều Trường Đông vậy mà lại chạy qua chỗ mình, lao thẳng đến cái con sao chổi Kiều Kiều kia.
Cô ta hận đến mức trong mắt đều chảy ra chất độc, cô ta không hiểu, cái con nhỏ hoang sao chổi này có gì tốt, đến lúc này rồi mà chồng của mình vẫn ôm nó không buông tay.
Cô ta tức giận không nhẹ, vốn cảm thấy cái bụng vừa nãy giả vờ đau, lúc này lại thực sự cảm thấy đau.
Cô ta đau đớn kêu lên một tiếng, một tay ôm bụng, một tay véo vào thịt trên cánh tay của Trần Tú Nga, đau đến mức Trần Tú Nga cũng run lên theo, xem như đây là tín hiệu mà Trần Ngọc Liên đưa ra.
Sau đó chỉ vào đứa con gái nhà họ Kiều mà mắng những lời đã chuẩn bị từ trước: “Kiều Trường Đông, anh điên rồi!”
“Cái con sao chổi này hại vợ anh sinh non rồi, anh vậy mà còn che chở nó! Người nhà họ Kiều các anh đều đối xử với con dâu như vậy sao?”
“Trời ơi là trời... Còn không cho người ta sống nữa...”
Tiếng khóc lóc đau khổ của hai chị em nhà họ Trần kêu vang, Kiều Kiều vì chóng mặt mà đã nghe không rõ, cô bé chỉ tham lam nhìn Kiều Trường Đông đang ôm mình, khuôn mặt đầy lo lắng.
Đưa bàn tay dính đầy máu lên, chạm vào mặt anh.
Giọng nói yếu ớt gần như không nghe thấy, nhưng nụ cười trên môi lại là nụ cười mãn nguyện nhất, ngọt ngào nhất.
Cô bé cười nói: “Ba ơi, cuối cùng... con cũng mơ thấy ba rồi, ba sao không... đến trong mơ của con.”
“Kiều Kiều cứ mong cứ ngóng, cứ nghĩ mãi, ba sao không đến...”
“Bây giờ Kiều Kiều... sắp chết rồi, cuối cùng ba cũng đến rồi sao, thật... tốt quá, thật sự tốt quá...”
Nói xong câu này, Kiều Kiều từ từ nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt khẽ run rẩy mà rơi xuống.
“Bảo bối!” Kiều Trường Đông không biết những lời Kiều Kiều nói có ý gì.
Nhưng nhìn thấy cô bé nhắm mắt, mặt tái nhợt ngã vào lòng mình bất tỉnh nhân sự, anh sợ hãi không kịp nghĩ đến những chuyện khác mà lập tức ôm người lên chạy ra ngoài.
“Kiều Trường Đông!”
Trần Ngọc Liên nhìn chồng mình không chút do dự mà chạy về phía người khác, ôm người chạy đi, còn không thèm nhìn mình lấy một cái thì không thể tin được mà kêu lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng như vậy cũng không hề ngăn cản được bước chân của Kiều Trường Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.