Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!
Chương 46: Tôi vẫn còn yêu em
Tôn Diệp Nhiên
24/09/2021
“Yên.”
Tim Thục Yên chợt run lên một nhịp, vừa định đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại ôm cô, hai tay siết thật chặt, cả gương mặt anh ta đã vùi vào vai cô.
Cô chau chân mày, dùng hết sức ở tay mình mà đẩy anh ta ra, vừa có được khe hở giữa hai người, Thục Yên giơ tay mình lên, hướng thẳng về khuôn mặt anh ta mà đánh.
Chát.
Một tiếng đánh vang cả một khu nhà vệ sinh vắng vẻ. Cô căm ghét mà nhìn kẻ trước mắt mình, đôi tay vừa đánh cũng run rẩy không thôi, như thế đủ để hiểu cô đã dùng hết sức lực của mình để đánh anh ta.
“Yên, em…”
“Đào Lực, anh nên nhớ tôi đã là người có chồng, hơn nữa tôi là bà nhỏ của anh. Đừng hành xử như vài năm trước nữa.”
Ánh mắt của Đào Lực nhìn cô có chút kinh ngạc, anh ta đưa tay chạm vào má mình, đau rát. Như thế cũng đủ khiến anh ta ghi nhớ về hành động lỗ mãng hôm nay của mình. Chỉ vì lúc nãy vô tình thấy cô bước về hướng này, anh ta không kiềm lòng nổi mà muốn tìm đến cô nói chuyện.
Đào Lực biết cô đang rất tức giận, vì một cái ôm mà anh ta đánh đổi một cái tát, có đáng không chứ?
Nhắc đến cương vị bà nhỏ, anh ta cười nhạt, lùi lại vài bước để dựa người vào tường.
“Bà nhỏ sao? Đáng lí ra em là vợ tôi.”
“Anh không có phước phần để làm chồng tôi. Chu Thục Yên tôi cũng chỉ có thể làm vợ của Đình Thư Huân.”
Gương mặt cô thoáng chốc đã đỏ lên vì tức giận, cô đột nhiên lại nghĩ tại sao mình lại đôi co với anh ta? Còn khẳng định nói như vậy để chứng minh làm gì? Mọi chuyện không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao. Thật nực cười mà…
Thục Yên không muốn để ý đến Đào Lực, cô dứt khoát xoay lưng mà rời đi.
Nhưng Đào Lực nhìn cô như muốn rời đi, anh ta nhanh chân, kéo lấy tay cô lại ôm từ phía sau. Cả thân ảnh cao lớn của anh ta bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
“Yên, ông nhỏ tôi đã chết rồi. Em đừng nên giữ chức bà nhỏ này làm gì, em về bên tôi được không?”
“Yên, bây giờ mẹ tôi gần như thâu tóm cả Đình thị rồi. Nếu em còn chống đối, em và cả Chu thị cũng không còn gì nữa đâu.”
“Tôi còn yêu em, tôi vẫn không nở để em chịu khổ vì ông tôi như thế…”
Đào Lực buông lời nói đầy dịu dàng bên tai cô, nhưng lời nói lại như xác thêm muối vào trái tim đầy vết xước này của cô.
Cảm nhận được cô im lặng không đáp lại, hai bả vai của cô không ngừng run rẩy trong vòng tay của mình, Đào Lực sợ hãi, vội buông tay cô ra, xoay người cô lại đối diện với gương mặt của anh ta.
“Yên, em…khóc sao?”
“Đào Lực, tôi nhắc lại lần nữa cho anh nhớ tôi là Chu Thục Yên, là vợ của Đình Thư Huân.”
“Em…”
“Cho dù chồng tôi thật sự không còn trên cõi đời này, tôi cũng sẽ đi theo anh ấy.”
Nước mắt cô đã thấm ướt cả gương mặt trắng nõn này, đôi mắt cô nhìn Đào Lực bằng sự căm phẫn hận thù. Chưa bao giờ cô lại ghét anh ta đến như vậy.
Có lẽ vì anh ta đã nói ra câu khiến cô rất sợ hãi trong lòng, chính là sự ra đi của Đình Thư Huân.
Đào Lực chưa kịp nói thêm điều gì nữa, thì Thục Yên đã vụt chạy khỏi nơi đây ngay sau đó. Nhìn cô đã chạy đi, cả hơi ấm còn trên tay vẫn lưu lại mùi hương quen thuộc. Đôi tay anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm, môi mím chặt lại không biểu lộ gì hơn ngoài sự ganh ghét.
Phải! Hắn luôn ganh ghét ông nhỏ của mình. Tại sao đều là con cháu của Đình gia, nhưng từ nhỏ ông cụ Đình đã cưng chiều Đình Thư Huân hơn? Hơn nữa tuổi của cả hai chỉ suýt xát gần bằng nhau, vậy mà hắn phải gọi một câu ông nhỏ. Cứ tưởng sau khi hắn đi khỏi đây, anh ta sẽ được yêu thương hơn từ Đình Văn. Nhưng hoàn toàn không có, anh ta mãi không bằng Đình Thư Huân từ xuất thân, địa vị, tài năng, nhan sắc, ngay cả người phụ nữ mà anh ta yêu cũng chẳng có được trong tay.
Đào Lực chấp nhận bản thân mình là một kẻ tệ hại đã bỏ rơi cô. Nhưng ngay bây giờ, anh ta lại có suy nghĩ muốn cướp đi cô. Anh ta biết sớm muộn gì ông nhỏ của mình cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi, anh ta muốn đem cô về bảo vệ.
Nhưng xem ra, Thục Yên đã sớm yêu Đình Thư Huân rồi.
Đào Lực anh ta bây giờ không có được cô, nhưng bằng mọi cách sẽ khiến cô quay trở về. Bây giờ Đình Thư Huân không còn nữa, anh ta mới là chỗ vững chắc nhất.
Chẳng biết gương mặt Đào Lực biểu lộ điều gì. Anh ta thở dài, quay lại hướng ngược lại đường cô đi.
Đâu đó, đôi mắt sắc bén trong bóng tối nhìn Đào Lực và cô. Môi bất giác nở nụ cười chế giễu…
Tim Thục Yên chợt run lên một nhịp, vừa định đẩy anh ta ra nhưng anh ta lại ôm cô, hai tay siết thật chặt, cả gương mặt anh ta đã vùi vào vai cô.
Cô chau chân mày, dùng hết sức ở tay mình mà đẩy anh ta ra, vừa có được khe hở giữa hai người, Thục Yên giơ tay mình lên, hướng thẳng về khuôn mặt anh ta mà đánh.
Chát.
Một tiếng đánh vang cả một khu nhà vệ sinh vắng vẻ. Cô căm ghét mà nhìn kẻ trước mắt mình, đôi tay vừa đánh cũng run rẩy không thôi, như thế đủ để hiểu cô đã dùng hết sức lực của mình để đánh anh ta.
“Yên, em…”
“Đào Lực, anh nên nhớ tôi đã là người có chồng, hơn nữa tôi là bà nhỏ của anh. Đừng hành xử như vài năm trước nữa.”
Ánh mắt của Đào Lực nhìn cô có chút kinh ngạc, anh ta đưa tay chạm vào má mình, đau rát. Như thế cũng đủ khiến anh ta ghi nhớ về hành động lỗ mãng hôm nay của mình. Chỉ vì lúc nãy vô tình thấy cô bước về hướng này, anh ta không kiềm lòng nổi mà muốn tìm đến cô nói chuyện.
Đào Lực biết cô đang rất tức giận, vì một cái ôm mà anh ta đánh đổi một cái tát, có đáng không chứ?
Nhắc đến cương vị bà nhỏ, anh ta cười nhạt, lùi lại vài bước để dựa người vào tường.
“Bà nhỏ sao? Đáng lí ra em là vợ tôi.”
“Anh không có phước phần để làm chồng tôi. Chu Thục Yên tôi cũng chỉ có thể làm vợ của Đình Thư Huân.”
Gương mặt cô thoáng chốc đã đỏ lên vì tức giận, cô đột nhiên lại nghĩ tại sao mình lại đôi co với anh ta? Còn khẳng định nói như vậy để chứng minh làm gì? Mọi chuyện không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao. Thật nực cười mà…
Thục Yên không muốn để ý đến Đào Lực, cô dứt khoát xoay lưng mà rời đi.
Nhưng Đào Lực nhìn cô như muốn rời đi, anh ta nhanh chân, kéo lấy tay cô lại ôm từ phía sau. Cả thân ảnh cao lớn của anh ta bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
“Yên, ông nhỏ tôi đã chết rồi. Em đừng nên giữ chức bà nhỏ này làm gì, em về bên tôi được không?”
“Yên, bây giờ mẹ tôi gần như thâu tóm cả Đình thị rồi. Nếu em còn chống đối, em và cả Chu thị cũng không còn gì nữa đâu.”
“Tôi còn yêu em, tôi vẫn không nở để em chịu khổ vì ông tôi như thế…”
Đào Lực buông lời nói đầy dịu dàng bên tai cô, nhưng lời nói lại như xác thêm muối vào trái tim đầy vết xước này của cô.
Cảm nhận được cô im lặng không đáp lại, hai bả vai của cô không ngừng run rẩy trong vòng tay của mình, Đào Lực sợ hãi, vội buông tay cô ra, xoay người cô lại đối diện với gương mặt của anh ta.
“Yên, em…khóc sao?”
“Đào Lực, tôi nhắc lại lần nữa cho anh nhớ tôi là Chu Thục Yên, là vợ của Đình Thư Huân.”
“Em…”
“Cho dù chồng tôi thật sự không còn trên cõi đời này, tôi cũng sẽ đi theo anh ấy.”
Nước mắt cô đã thấm ướt cả gương mặt trắng nõn này, đôi mắt cô nhìn Đào Lực bằng sự căm phẫn hận thù. Chưa bao giờ cô lại ghét anh ta đến như vậy.
Có lẽ vì anh ta đã nói ra câu khiến cô rất sợ hãi trong lòng, chính là sự ra đi của Đình Thư Huân.
Đào Lực chưa kịp nói thêm điều gì nữa, thì Thục Yên đã vụt chạy khỏi nơi đây ngay sau đó. Nhìn cô đã chạy đi, cả hơi ấm còn trên tay vẫn lưu lại mùi hương quen thuộc. Đôi tay anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm, môi mím chặt lại không biểu lộ gì hơn ngoài sự ganh ghét.
Phải! Hắn luôn ganh ghét ông nhỏ của mình. Tại sao đều là con cháu của Đình gia, nhưng từ nhỏ ông cụ Đình đã cưng chiều Đình Thư Huân hơn? Hơn nữa tuổi của cả hai chỉ suýt xát gần bằng nhau, vậy mà hắn phải gọi một câu ông nhỏ. Cứ tưởng sau khi hắn đi khỏi đây, anh ta sẽ được yêu thương hơn từ Đình Văn. Nhưng hoàn toàn không có, anh ta mãi không bằng Đình Thư Huân từ xuất thân, địa vị, tài năng, nhan sắc, ngay cả người phụ nữ mà anh ta yêu cũng chẳng có được trong tay.
Đào Lực chấp nhận bản thân mình là một kẻ tệ hại đã bỏ rơi cô. Nhưng ngay bây giờ, anh ta lại có suy nghĩ muốn cướp đi cô. Anh ta biết sớm muộn gì ông nhỏ của mình cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi, anh ta muốn đem cô về bảo vệ.
Nhưng xem ra, Thục Yên đã sớm yêu Đình Thư Huân rồi.
Đào Lực anh ta bây giờ không có được cô, nhưng bằng mọi cách sẽ khiến cô quay trở về. Bây giờ Đình Thư Huân không còn nữa, anh ta mới là chỗ vững chắc nhất.
Chẳng biết gương mặt Đào Lực biểu lộ điều gì. Anh ta thở dài, quay lại hướng ngược lại đường cô đi.
Đâu đó, đôi mắt sắc bén trong bóng tối nhìn Đào Lực và cô. Môi bất giác nở nụ cười chế giễu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.