Quyển 5 - Chương 19: Quyển 5 - Chương 119
Phi Thiên Dạ Tường
28/08/2022
Những điều Trần Tinh học được trong đời chính vì để lý giải cho các hiện tượng huyền diệu và kỳ bí này. Cậu leo lên ngựa rời khỏi sông Liêu, vừa đi vừa giải thích với Hạng Thuật.
“Cấu tạo của linh hồn rất phức tạp.” Trần Tinh nghiêm túc nói với hắn, “Muốn hiểu về hồn, huynh phải hiểu ba hồn bảy phách và ý nghĩa của từng loại.”
Đụng trúng kiến thức của mình, khí chất văn nhân bàn luận trên trời dưới biển của Trần Tinh được thi triển triệt để, Hạng Thuật gật đầu: “Nguyện nghe cho tường.”
“Đời người có ba hồn bảy phách, ba hồn thiên, địa, nhân là dương, bảy phách là âm, phụ thuộc vào cơ thể, mỗi loại giữ một chức năng khác nhau. Trước đó huynh hẳn cũng biết, khi một người chết đi, hồn sẽ về với mạch thiên, còn phách tiêu tán ở nhân gian.” Trần Tinh giải thích, “Quỷ hồn thì mất đi bảy phách.”
“Ta biết cái này,” Hạng Thuật nói, “trong đó địa hồn còn được gọi là ‘u hồn’, mang ký ức của con người khi còn sống.”
Trần Tinh: “Đúng vậy, thiên hồn tượng trưng cho ‘ta’, tức là nhận thức về bản thân, tương tự với ‘bản tâm’ đã đề cập trước đó. Địa hồn chứa đựng ký ức cả đời. Sau khi chết, ba hồn này sẽ được lực lượng mạnh mẽ của mạch thiên địa hút đi…”
“Nhân hồn có tác dụng gì?” Hạng Thuật ngắt lời.
“Nhân hồn…” Trần Tinh bảo, “là tình cảm, hay có thể gọi đó là cảm xúc yêu hận.”
Hạng Thuật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Trần Tinh bỗng nhiên ngộ ra — vì sao Hạng Thuật dù mất trí nhớ vẫn còn nhớ rõ tình yêu dành cho mình. Cũng chỉ vì đời người một khi động tình, thì thứ tình cảm rạo rực ấy đã khắc sâu vào tim, tình yêu sản sinh trong nhân hồn thuộc ba hồn bảy phách sẽ không bao giờ thay đổi do thời gian, cơ thể, thậm chí là ký ức.
Mình nên nghĩ ra điều này từ sớm rồi chứ, cần gì chịu giày vò suốt thời gian qua! Trần Tinh âm thầm gào thét.
Hạng Thuật: “Đệ nói tiếp đi.”
“Ví dụ như Tư Mã Vĩ,” Trần Tinh nói, “Tư Mã Vĩ vừa chết, ba hồn về với đất trời, bảy phách tiêu tán ở nhân gian, rất hợp lý đúng không?”
Hạng Thuật: “Không sai, nhưng vì sao ông ta, kể cả các Bạt vương khác còn có thể hồi sinh? Hiện giờ hồn phách trong cơ thể họ là ai?”
Ban đầu Trần Tinh cũng chẳng rõ chân tướng, nhưng sau nhiều lần giao tiếp với Bạt, cậu dần hình dung được đôi nét: “Đây là phỏng đoán của ta, chưa chắc đã đúng, huynh nghe thử coi sao.”
“Người khi còn sống càng mạnh, thì lúc chết đi sức mạnh linh hồn cũng mạnh theo, nếu trước khi qua đời có chấp niệm mãnh liệt,” Trần Tinh tiếp tục nói, “sau khi ba hồn được giải phóng khỏi cơ thể, sẽ không tự chủ mà đối kháng với lực hút của mạch thiên địa. Đây cũng là ‘tâm nguyện chưa thành’ trong truyền thuyết.”
Hạng Thuật: “Ừ.”
Trần Tinh: “Hiệu lực này khác nhau ở mỗi cá thể, nhưng đã tạo thành hiện tượng, cho dù cơ thể đã chết, ba hồn vẫn sẽ tồn tại ở trần thế một thời gian. Trong đó, thiên hồn sẽ rời đi trước tiên. Địa hồn và nhân hồn có lẽ sẽ còn tiếp tục lang thang, tiếp theo địa hồn từ từ bị hút đi, còn lại nhân hồn, cuối cùng tất cả đều được tinh lọc và luân hồi. Đây cũng là lý do ‘cô hồn dã quỷ’ tồn tại.”
Hạng Thuật đã hiểu, dân gian thường gọi quỷ hồn, bởi vì những dã quỷ này thường quên mất mình là ai, chỉ nhớ rải rác vài ký ức khi còn sống cùng yêu hận mãnh liệt, đây là hậu quả khi thiên hồn mất đi ý thức căn nguyên ‘ta’.
“Trở lại với trường hợp của Tư Mã Vĩ,” Trần Tinh nói, “ta đoán lúc ông ta chết, vì quá không cam lòng, nên quá trình ba hồn biến mất bị kéo dài, lại còn được chôn cất ở đất tiên núi Long Trung, có mạch địa che chở, sức mạnh của mạch thiên sẽ yếu hơn.”
Mạch thiên và mạch địa có sức mạnh tỷ lệ nghịch với nhau, nơi mạch địa càng mạnh, mạch thiên sẽ càng yếu, cách hiểu này khá hợp lý.
“Cho nên hồn phách của Tư Mã Vĩ sau hơn trăm năm vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn.” Hạng Thuật kết luận.
“Đúng vậy!” Trần Tinh bảo, “Tiếp đó, thuộc hạ của Vương Tử Dạ dùng oán khí bổ khuyết hồn phách còn thiếu, đánh thức ông ta. Máu Ma thần góp thêm cái gì cho ông ta, hiện tại ta vẫn chưa rõ, có lẽ là thiên hồn, hoặc cũng có thể là nhân hồn? Dù sao thì giây phút ông ta thức tỉnh ——”
Hạng Thuật hiểu ra, bèn tiếp lời: “Lúc tỉnh lại, hồn phách của Tư Mã Vĩ đã trở thành một phần khi còn sống, cộng thêm mấy chục vạn người đã chết trong thành Tương Dương, góp phần tập hợp hồn phách bị phân tán của ông ta.”
“Chính là vậy.” Trần Tinh vui vẻ bảo, “Cho nên ông ta không biết mình là ai, Tư Mã Vĩ hiện giờ nói đúng ra không còn là Tư Mã Vĩ nữa. Nhờ có Tâm Đăng tinh lọc máu Ma thần, thay thế nó trong hồn phách của ông ta, cho nên Tư Mã Vĩ mới đứng về phe mình.”
“Do Đa thì sao?” Hạng Thuật hỏi.
“Do Đa khi chết được gắn tim Lang thần.” Trần Tinh cũng không hiểu hành động này của Vương Tử Dạ, có lẽ gã đang muốn xác nhận cho thí nghiệm nào đó. Sau khi Do Đa chết không lâu, quá trình biến đổi dài lê thê này liền bắt đầu, cho nên ký ức khi còn sống của hắn cũng rõ ràng hơn Tư Mã Vĩ, vẫn nhớ rõ người thân, biết mình là ‘Do Đa’.
“Về phần những người khác,” trần tinh nói, “nếu lúc còn sống được uống máu Ma thần, sau khi chết rất có khả năng vẫn còn ba hồn. Máu Ma thần rất độc, ảnh hưởng đến ba hồn và cũng ăn mòn thể xác họ. Giống tình trạng của Thác Bạt Diễm.”
Máu Ma thần xâm nhập cơ thể, hủy diệt sinh cơ của loài người, đồng thời khống chế linh hồn, theo họ từ lúc sống tới chết, trực tiếp hoàn thành việc chuyển hóa, không có quá trình phân tán linh hồn. Nhưng vào giây phút cơ thể tử vong, ba hồn cũng triệt để bị máu Ma thần kiểm soát.
Tương tự với trường hợp của Xa La Phong vào phút chót.
“Nếu chưa chết,” Trần Tinh nói, “sẽ giống Lục Ảnh và Phùng Thiên Dật, ta có thể trực tiếp dùng Tâm Đăng thiêu đốt, thanh tẩy máu Ma thần.”
“Chết rồi thì hết cách.” Hạng Thuật tiếp lời.
“Cũng chưa hẳn.” Trần Tinh cân nhắc, nếu lúc đó Chu Chân vẫn muốn sống, không chừng mình sẽ có cơ hội? Nhưng máu Ma thần đã ăn sâu vào cơ thể hắn, muốn thanh tẩy máu Ma thần cần phải đốt cả thể xác, khó mà nói chắc được.
Mốc ranh giới Cao Câu Ly dần xuất hiện ở phương xa.
“Có lẽ sẽ nhanh thôi, đợi tới khi ra khơi, mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”
Hạng Thuật lầm bầm, trông về chân trời xa xăm.
Khác với lần trước, Trần Tinh bất ngờ nhận ra rằng Bình Nhưỡng sầm uất vô cùng, các nước như Đông Doanh, Đại Tấn, Tân La đều tề tụ về đây, giúp đô thành Cao Câu Ly trở thành nơi tập trung tài phú hàng đầu Đông Bắc.
Cung Bình Nhưỡng tuy không lớn bằng Kiến Khang, song hiên vàng lợp ngói lam góp phần tôn thêm vẻ tráng lệ, tuyết đầu đông phủ lên một lớp mỏng, lấp loá dưới nắng mai.
Những năm Cao Khâu Phu tại vị, Nho giáo hưng thịnh, Nho sinh trường Thái Học nườm nượp, rất nhiều thanh niên từ các nước nhỏ chung quanh tới đây học tập.
Lần trước Trần Tinh bị Tư Mã Vĩ bắt tới đây, giờ đây đã có Hạng Thuật đi cùng, sau khi được thông truyền, Tiểu Thú Lâm Vương liền vội vã dẫn theo các quan viên đích thân ra nghênh đón. Quan viên lẫn hoàng tộc trong cung Kim Chuyên đều góp mặt, chen nhau chiêm ngưỡng phong thái của Đại Thiền Vu Thuật Luật Không.
“Đại Thiền Vu! Ta tưởng phải mấy ngày nữa ngươi mới tới được đây.” Cao Khâu Phu dẫn theo một đôi trai gái tới gặp mặt Hạng Thuật, vừa cười vừa nói.
“Từ chức rồi.” Hạng Thuật sửa lời, “Bây giờ là hộ pháp Võ thần.”
Bình Nhưỡng đã sớm nhận được công văn từ Sắc Lặc xuyên, ngay sau hôm Hạng Thuật từ chức, Thạch Mạt Khôn liền thả chim cắt đưa thư, báo tin này cho các nước. Nhưng theo Cao Khâu Phu, Hạng Thuật vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ, dùng lễ quốc quân đón tiếp vẫn hợp tình hợp lý.
“Ngươi là…” Tiểu Thú Lâm Vương quay sang nhìn Trần Tinh, đột nhiên sửng sốt.
“Có phải thấy ta rất quen không?” Trần Tinh cười nói, “Ai cũng bảo vậy, xem ra gương mặt ta khá quen thuộc.”
“Ha ha ha——” Tiểu Thú Lâm Vương cười nói, “Đúng vậy, đúng vậy! Mời!”
Hạng Thuật: “Trần Tinh là đại trừ tà, mặc dù mệnh số nhấp nhô, nhưng nay chung một lòng, hai ta cũng đã hẹn thề thanh lư.”
“Tốt! Tốt!” Cao Khâu Phu vội bảo, “Hôm nay phải uống một bữa cho thỏa! Chúc mừng ngươi, Thuật Luật Không!”
Cao Khâu Phu cũng chỉ xấp xỉ tuổi Hạng Thuật, vậy mà đã có một trai một gái. Mọi người chào hỏi nhau, Cao Câu Ly mở tiệc khoản đãi hai người. Lần trước Trần Tinh chỉ gặp vội hắn trong hồng lư, ấn tượng khá sâu với cặp mắt một mí và nụ cười của hắn, thấy hai đứa trẻ cười đùa tíu tít, còn chạy tới quấn lấy Hạng Thuật, mức độ ầm ĩ bỏ xa Tiêu Sơn một quãng, cậu thầm nhủ vị quốc vương này cũng vất vả ghê.
Cao Khâu Phu dụ hai đứa trẻ đi chỗ khác chơi, giải thích với họ: “Chúng là con thừa tự của ta.”
“Ồ——” Trần Tinh gật đầu.
Một Nho sinh thanh tú văn nhã lịch sự tiến lên, Cao Khâu Phu giới thiệu: “Đây là thừa tướng nước ta, Kim Hoán.”
Kim Hoán cười: “Ra mắt hai vị đại nhân.” Rồi y rót rượu cho Cao Khâu Phu, khí chất và dung mạo có vài nét tương tự với Trần Tinh. Hạng Thuật gật đầu, uống vài ly rượu, hàn huyên đôi câu với Cao Khâu Phu, Trần Tinh hơi thất thần, lén dòm Kim Hoán.
Tuy Kim Hoán là thừa tướng, nhưng không cần giữ lễ vua tôi, khi nào cần y sẽ rót rượu. Y không mấy hứng thú với nội dung tán gẫu của Cao Khâu Phu và Hạng Thuật, song lại khá hiếu kỳ về nơi Trần Tinh sống, bèn hỏi cậu vài việc ở Kiến Khang, hiển nhiên rất để ý chiều hướng trong nước sau này của người Hán.
Hạng Thuật cùng Cao Khâu Phu ngừng ôn chuyện, nghe hai người một hỏi một đáp. Kim Hoán chỉ hỏi về tưới tiêu đồng ruộng, sự phát triển của ngành thủ công cùng mở rộng đường buôn bán. Trần Tinh không biết nhiều về trị quốc, chỉ nghe được một ít từ chỗ Tạ An, bèn đáp lại mấy câu, thầm nhủ đúng là thừa tướng.
“Có thể xin bệ hạ quý quốc phê một tờ công văn, cho phép học sinh Bình Nhưỡng đến Kiến Khang học tập không?” Kim Hoán hỏi.
Cao Khâu Phu vội nói: “Bỉ quốc sẽ chuẩn bị vàng bạc lễ vật thật hậu hĩnh, tặng cho hoàng đế Đại Tấn.”
Trần Tinh: “Ầy… ta không quen hắn, nhưng ta có thể hỏi, các ngươi có phương pháp phát triển tuyệt vời nào không? Ta nghĩ bệ hạ bọn ta thích cái này hơn.”
Kim Hoán cười nói: “Mấy ngày tới ta sẽ cho người chuẩn bị, đời này ta nguyện được tới Kiến Khang một lần, tận mắt chứng kiến cách người Tấn trị quốc.”
Cao Khâu Phu nói với Kim Hoán: “Uống ít thôi, ngươi đi Kiến Khang, Bình Nhưỡng phải làm sao?”
Kim Hoán không thể uống quá nhiều, uống nhiều sẽ trở nên kích động. Thế là y đưa ly rượu cho Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu uống nốt phần còn lại. Hạng Thuật thấy Cao Khâu Phu không có phi tần, hiển nhiên quan hệ với Kim Hoán không tầm thường, nhưng không nói toạc ra, chỉ bảo: “Lần này tới thăm, cốt để mượn ngươi một chiếc thuyền.”
Cao Khâu Phu hỏi: “Nếu đã từ chức, sao không tạm thời nán lại Bình Nhưỡng? Hôm khác Kim Hoán còn muốn thỉnh giáo Trần Tinh tiên sinh, cần gì đi vội như thế?”
Kim Hoán tiếp lời: “Đang mùa rét đậm, ra khơi không an toàn, đợi tới đầu xuân rồi hẵng đi.”
“Không được.” Hạng Thuật từ chối Cao Khâu Phu, giải thích: “Phải đi, có việc gấp liên quan tới sự sống còn, nếu ngươi không muốn Bình Nhưỡng bị Phù Kiên dẫn theo một bọn hoạt tử nhân tới xâm chiếm thì nên chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Trần Tinh thầm nghĩ, may mà có Hạng Thuật, đổi lại là cậu thì chẳng dám uy hiếp vua Cao Câu Ly như thế đâu.
Có vẻ Kim Hoán cũng biết tình trạng ở Trường An, bèn hỏi: “Nghiêm trọng tới mức đó rồi ư?”
Trần Tinh kể lại sự việc Vương Tử Dạ và Bạt, đồng thời giải thích tường tận họ cần ra khơi tìm một yêu quái. Kim Hoán liếc nhìn Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu gật đầu, kêu Kim Hoán đi thu xếp.
“Ta cho ngươi mượn vương thuyền.” Cao Khâu Phu nói, “Nhưng các ngươi ra biển tìm yêu quái đến bao giờ?”
Hạng Thuật: “Việc này không can hệ tới ngươi, chuẩn bị thuyền cho bọn ta là được. Cao Khâu Phu, sao ngươi không nói chuyện mình đã thành thân?”
Cao Khâu Phu vốn định giữ Hạng Thuật và Trần Tinh lại, dù gì thì một người là dũng sĩ đứng đầu thiên hạ, một người là con cháu thế gia danh sĩ người Hán, có hai người này, nước họ sẽ càng thịnh vượng hơn, rồi hắn sẽ chiêu mộ binh sĩ, cho Hạng Thuật chỉ huy mấy chục vạn đại quân xưng bá Trung Nguyên. Người làm vua luôn ôm mộng xuân thu(*) có thể thống nhất Thần Châu, lúc này không nhanh chóng tận dụng thì phải chờ tới khi nào?
(*) nằm mơ hão huyền
Nhưng nghe Hạng Thuật hỏi thăm, Cao Khâu Phu lập tức phân tâm, bỗng dưng tỏ ra ngượng ngùng.
“À, phải,” Cao Khâu Phu nói, “ta… ta cùng Kim Hoán, biết nhau khi còn nhỏ. Bọn ta từng phải chia ly nhiều lần, Kim Hoán học rất giỏi, mười năm trước được người thân đưa sang Đông Doanh, xa cách hai nơi, sau này Cao Câu Ly và Đông Doanh khai chiến với nhau… ừm… trải qua bao nhấp nhô thăng trầm, may mà ông trời không phụ lòng người.”
Trần Tinh ngạc nhiên: “Hai người yêu nhau được mười năm rồi ư?”
“Phải, phải,” Cao Khâu Phu hiếm khi tỏ ra thẹn thùng, “quen nhau từ năm mười một tuổi, đã được mười năm. Y là một người tốt bụng, giỏi giang hiểu rộng, sẵn sàng hiến dâng cuộc đời mình cho Cao Câu Ly. Có y ở bên là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời ta, ta từng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, may mà điều đó không xảy ra.”
Trần Tinh gật đầu, biết rằng một câu miêu tả bâng quơ ‘thăng trầm nhấp nhô’ của Cao Khâu Phu bao gồm bao cuộc gặp gỡ, hiểu nhau và hứa hẹn rung động lòng người, đồng thời dính dáng không ít tranh chấp giữa hai nước Cao Câu Ly và Đông Doanh trong đó.
Cũng giống như câu nói ‘mệnh số nhấp nhô nay chung một lòng’ tưởng như hời hợt của Hạng Thuật.
“Đệ có muốn ra ngoài dạo không?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh lấy làm lạ, sao tự dưng đang nói chuyện lại kêu cậu ra ngoài? Huynh kêu ta lui đi? Lý lẽ đâu ra? Lại có việc muốn giấu ta sao?
Cậu hoài nghi dòm Hạng Thuật, Hạng Thuật nháy mắt ra hiệu, Trần Tinh hết sức khó hiểu, ta có muốn ra ngoài đâu, huynh kêu ta đi làm gì? Nhưng ở trước mặt Cao Khâu Phu, cậu vẫn phải giữ thể diện cho hắn, thế là giả đò hớn hở bảo: “Vâng.”
Trần Tinh đi rồi, Hạng Thuật tỏ ra ngập ngừng, Cao Khâu Phu nhận ra liền hỏi: “Làm sao? Thuật Luật Không, ngươi cần gì cứ việc mở miệng.”
Hạng Thuật đắn đo một lúc, cuối cùng bảo: “Cao Khâu Phu, việc này… khó mà mở lời, ngươi và ta dù không phải an đáp, nhưng thân như anh em, ờm…”
Thời thơ ấu, Cao Khâu Phu từng được đưa đến Sắc Lặc xuyên làm chất tử, tuy chỉ ở đó vỏn vẹn một năm, nhưng rất thân với Hạng Thuật, hai người thường theo lão Triết tập bắn cung. Sau khi Hạng Thuật nhậm chức Đại Thiền Vu, Cao Câu Ly xảy ra cuộc đảo chính, chính Sắc Lặc xuyên đã cho mượn binh dẹp loạn giúp hắn. Mặc dù Cao Khâu Phu không có tình nghĩa cùng trưởng thành với Hạng Thuật như Xa La Phong, song giữa họ vẫn có tình bạn sống chết lúc hoạn nạn.
“Nói mau,” Cao Khâu Phu giục, “ngươi gặp chuyện gì?”
Hạng Thuật: “Các ngươi… ngươi cùng Kim Hoán… thường… không bị thương chứ?”
Cao Khâu Phu: “Bị thương?”
Hạng Thuật cuộn chiếc bánh trên bàn lại, đút vào miệng bình rượu, lạnh mặt ra hiệu với hắn, ý là cửa vào quá bé, nhét không vừa.
Cao Khâu Phu vỡ lẽ, lập tức cười phá lên: “Thuật Luật Không, vừa hay dạo này có một dị nhân Đông Doanh tới Bình Nhưỡng, đang biểu diễn trong thành, để ta sai hắn diễn một vở, Kim Hoán cũng đang muốn tới đó nghe thử.”
Hạng Thuật: “???”
Cao Khâu Phu: “Dị nhân này, nghe đâu trong người mang ‘vật nặng’, chuyên truyền thụ kinh nghiệm cá nước thân mật.”
Hạng Thuật lập tức từ chối: “Thôi bỏ đi.”
Cao Khâu Phu khuyên: “Đi xem đi, đường nào thì cũng phải chờ vương thuyền, Kim Hoán cần thu xếp đồ ăn thức uống, phải mất ba tới năm ngày mới xong.”
Hạng Thuật cau mày: “Chỉ cho ngươi một ngày, làm nhanh lên!”
Trần Tinh nhàm chán đi dạo quanh vương cung, không lâu sau Hạng Thuật ra ngoài vẫy tay gọi cậu, thị hầu mời hai người về tẩm điện nghỉ ngơi, cũng đã chuẩn bị y phục Cao Câu Ly mới tinh. Trong cung Kim Chuyên, kết cấu phòng ốc rất bé, không rộng mở và kín kẽ như cung điện Trường An hay Kiến Khang, trong phòng đã trải sẵn đệm giường, một mặt được che bằng bình phong cảnh núi sông, ngăn cách bằng cửa giấy, vừa tinh tế vừa trang nhã.
“Các ngươi vừa tán gẫu việc gì thế?” Trần Tinh tò mò.
Hạng Thuật dang hai tay, chờ Trần Tinh cởi quần áo giúp mình, đáp: “Xuất binh.”
Xuất binh mà cần tránh ta sao? Trần Tinh thầm nghủ, song không truy hỏi thêm, một lúc sau, lại có người đến mời họ đi tắm. Không ngờ sau hoàng cung có một suối nước nóng tự nhiên, hai người ngâm mình dưới suối, giúp Trần Tinh xua tan cái mệt suốt chặng đường này.
“Cao Câu Ly cũng rất tốt!” Trần Tinh nói, “Thật muốn sống ở đây.”
Hạng Thuật: “Đi tới đâu đệ cũng muốn an cư ở đó, đừng có mới nới cũ như thế được không?”
Trần Tinh cười: “Bởi vì có huynh đi cùng ta, phong cảnh càng trở nên xinh đẹp. Nếu nhớ không lầm, huynh đã hứa sẽ đưa ta đi thật nhiều nơi mà nhỉ?”
Hạng Thuật lặng thinh, gương mặt đỏ lên hiếm thấy, quay người ra hiệu cho Trần Tinh kì vai giúp mình. Trần Tinh cầm khăn chà vai hắn vài cái, men tình chợt trào dâng, cậu ôm chầm lấy hắn từ sau, tỉ tê: “Hay tụi mình thử lại xem.”
Hạng Thuật hít thở dập dồn, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: “Không sợ đau à?”
Trần Tinh căng thẳng: “Có thể nhịn… một chút.”
Cao Khâu Phu anh khí phong độ, cùng Kim Hoán nho nhã anh tuấn trông vô cùng ăn ý và xứng đôi, cậu nhìn mà hâm mộ cực kỳ. Lại không biết rằng trong mắt người khác, cậu và Hạng Thuật cũng là trời sinh một đôi.
“Lần sau đi.” Hạng Thuật cố nén xúc động, ôm Trần Tinh ra trước mặt gội đầu giúp cậu, hai người ve vuốt tới lui, có chút không cầm lòng được, cũng không biết tiếp theo phải làm gì. Khi tiếng chuông chạng vạng ngân lên, Hạng Thuật mới sực nhớ ra, hỏi ý cậu: “Xem kịch không?”
“Có kịch để xem à?” Trần Tinh khá bất ngờ, nhưng rồi thiết nghĩ Cao Khâu Phu là vua một nước, hiển nhiên sẽ chiêu đãi họ nồng hậu.
“Đi thôi.” Hạng Thuật thay võ phục được may riêng, Trần Tinh mặc áo bào màu lam, hai người cùng soi mình trong gương.
Trần Tinh chợt khẽ nói: “Hai tụi mình cũng xứng đôi lắm.”
“Xứng?” Hạng Thuật rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Trần Tinh đột nhiên nói câu này. Hắn thoáng ngẫm rồi tiếp lời, “Đều là pháp bảo thành tinh, đương nhiên phải xứng, đệ không thể tìm được ai ngoại trừ ta đâu.”
Trần Tinh bật cười, thú thực thì Hạng Thuật đã không còn là Định Hải châu, cậu cũng không tính là pháp bảo thành tinh, chẳng qua họ hay đùa với nhau vậy thôi.
Cao Khâu Phu phái xe đưa họ đến một quán hát trong thành, chắc vì không muốn quá rêu rao nên không truyền “dị nhân” kia vào cung biểu diễn.
“Phòng ở Cao Câu Ly đã bé, mà xe cũng nhỏ.” Thùng xe chật tới mức Trần Tinh khó thể cử động.
Hạng Thuật thản nhiên tiếp lời: “Không to như thượng quốc Thiên Triều các đệ, dọn xe ngựa tốt rồi chờ bị cướp.”
Trần Tinh: “Đúng, bị đồ khốn nạn cướp.”
Hạng Thuật: “…”
Thị vệ tiến lên mời hai người vào quán hát, đoạn cúi người dâng lên hai chiếc mặt nạ đen che nửa mặt, Trần Tinh thầm nghĩ, nghe kịch gì mà cần phải đeo mặt nạ? Nhưng thấy Hạng Thuật đã nhận lấy, cậu cũng đeo vào theo.
Quán hát này hết sức lạ lùng, chính giữa có một sân khấu, trước mặt là bốn sương phòng xếp hình nan quạt xoay mặt vào nhau, các phòng được ngăn cách với nhau như một chiếc hộp lớn, chính giữa đặt một cái bàn, trên đó bày sẵn rượu.
Thị vệ rõ ràng không biết thân phận của Hạng Thuật và Trần Tinh, nói với họ bằng tiếng Cao Câu Ly: “Mời hai vị tiên sinh.”
Trần Tinh nghe không hiểu, hai người ngồi vào sương phòng. Sát vách truyền tới giọng thầm thì của Kim Hoán, Trần Tinh toan chào hỏi thì bị Hạng Thuật cản lại.
Trần Tinh: “?”
Không lâu sau, đèn trong sương phòng tắt hẳn, thị vệ tiến lên, thả rèm lụa tinh khiết xuống, mặt ngoài rèm thêu kim tuyến, sương phòng trở nên tối hù, bị rèm lụa bên ngoài chắn mất, không thấy được bên trong.
Tuy nhiên, nhờ kim tuyến có tính phản chiếu được bố trí đặc biệt, Trần Tinh và Hạng Thuật có thể xuyên qua rèm lụa như không có gì che lấp, trông rõ mồn một vở kịch trên sân khấu.
“Hát gì thế?” Trần Tinh hỏi nhỏ.
Hạng Thuật bày tỏ mình cũng không biết, kêu Trần Tinh dựa gần mình hơn, còn hắn tựa vào giường con, điều chỉnh tư thế, để lộ nửa phần ngực trắng nõn dưới lớp võ phục. Hắn nắm một tay Trần Tinh, ngón tay hai người cuộn xoắn, đùa nghịch lẫn nhau, cả biếng nhác nhìn vở diễn trên sân khấu.
“Tùng, tùng” hai tiếng nhỏ, trên sân khấu bắt đầu hát: “Thực sắc, tính dã ——”
Tiếp theo, đèn trên sân khấu sáng lên, gánh hát dập hết đèn đuốc, bóng rối múa may, bình phong được dời đi, lộ ra một người đàn ông mặc áo bào thêu lộng lẫy, đang ngồi quỳ ở trung tâm.
Người đàn ông cầm quạt gấp, vỗ nhẹ vào tay, nói bằng tiếng Hán: “Hôm nay chư vị cất công tới đây cổ vũ cho Trường Mã Quân ta, lòng này vui biết mấy!”
Ánh đèn rọi lên gương mặt người đàn ông tên “Trường Mã Quân” kia, thấp thoáng vẻ tang thương lãng tử. Người này có sống mũi cao, lông mày đen rậm, môi dày, cơ bắp cánh tay chắc khỏe, toàn thân tràn trề năng lượng.
Hạng Thuật bắt đầu tỏ ra hoài nghi.
“Nói về bản thân ta trước.” Trường Mã Quân nói, “Cố hương của ta, là một hòn đảo nhỏ cách Bình Nhưỡng một vạn tám ngàn dặm, từ lúc ta sinh ra đã có tài năng trời ban, nên dân trên đảo gọi ta là ‘Trường Mã’. Theo truyền thuyết, Trường Mã này, là một vị thần hóa thân từ ngựa hoang trên đảo…”
Trần Tinh thầm nhủ cái gì mà thần ngựa hoang, ngươi sẽ không phải là ngựa chứ? Vạn Pháp phục sinh, nên ngươi ra đây diễn hí khúc kiếm sống?
“Về phần tài năng trời ban này…”
Trần Tinh bình luận: “Huynh thấy gã ta giống yêu quái không?”
Hạng Thuật nhìn không ra, không hiểu do đâu Trần Tinh lại đột nhiên nghĩ như vậy, hắn thấp giọng: “Yêu quái thành người? Không phải chứ?”
Bị Trần Tinh ngắt lời, hai người không chú ý tới đoạn “tài năng trời ban” của Trường Mã Quân, nhưng tên kia vẫn tiếp tục nói, đồng thời cởi đai lưng, thế mà gã ta không mặc gì dưới lớp cẩm bào, còn thản nhiên phơi lồ lộ trên sân khấu.
Trần Tinh: “……………………”
Hạng Thuật: “……”
Trần Tinh: “Diễn cái quái gì thế! Ta đi đây!”
Hạng Thuật: “Không xem à?”
Trần Tinh: “Cái này… không tính là tài năng trời ban chứ? Hình như… không khác mấy với huynh. Không, quả thực lớn hơn huynh… nhưng nó lớn, không lớn hơn bao nhiêu…”
Hạng Thuật: “…”
Trường Mã Quân đứng trên sân khấu rực rỡ, không hề xấu hổ khi phô bày cơ thể mình, như thể đây là lẽ tất nhiên: “Về chỗ tốt mà cậu chàng này mang đến cho ta, một lời khó thể nói hết.” Nói đoạn, gã vỗ quạt gấp lên nó, dưới ánh đèn, thứ đó ngạo nghễ ngóc lên chừng một thước.
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “…”
∴
Hôm sau, Trần Tinh ngáp dài đi theo Hạng Thuật, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng bay xuống Bình Nhưỡng.
Cao Khâu Phu cùng Kim Hoán đến tiễn họ, Kim Hoán cũng chưa tỉnh ngủ, Cao Khâu Phu cùng Hạng Thuật lại trông rất sung sức. Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh, nói với Cao Khâu Phu: “Gặp lại ở Trung Nguyên!”
Cao Khâu Phu đứng trên bờ, Kim Hoán vẫy tay với Trần Tinh. Đêm qua Trần Tinh chỉ lướt qua liền ngừng, nhưng vẫn ngủ say sưa, sáng sớm được Hạng Thuật bế ra bến tàu, mặt mày uể oải, chào từ biệt với vua Cao Câu Ly xong thì đi theo Hạng Thuật lên vương thuyền.
“Cấu tạo của linh hồn rất phức tạp.” Trần Tinh nghiêm túc nói với hắn, “Muốn hiểu về hồn, huynh phải hiểu ba hồn bảy phách và ý nghĩa của từng loại.”
Đụng trúng kiến thức của mình, khí chất văn nhân bàn luận trên trời dưới biển của Trần Tinh được thi triển triệt để, Hạng Thuật gật đầu: “Nguyện nghe cho tường.”
“Đời người có ba hồn bảy phách, ba hồn thiên, địa, nhân là dương, bảy phách là âm, phụ thuộc vào cơ thể, mỗi loại giữ một chức năng khác nhau. Trước đó huynh hẳn cũng biết, khi một người chết đi, hồn sẽ về với mạch thiên, còn phách tiêu tán ở nhân gian.” Trần Tinh giải thích, “Quỷ hồn thì mất đi bảy phách.”
“Ta biết cái này,” Hạng Thuật nói, “trong đó địa hồn còn được gọi là ‘u hồn’, mang ký ức của con người khi còn sống.”
Trần Tinh: “Đúng vậy, thiên hồn tượng trưng cho ‘ta’, tức là nhận thức về bản thân, tương tự với ‘bản tâm’ đã đề cập trước đó. Địa hồn chứa đựng ký ức cả đời. Sau khi chết, ba hồn này sẽ được lực lượng mạnh mẽ của mạch thiên địa hút đi…”
“Nhân hồn có tác dụng gì?” Hạng Thuật ngắt lời.
“Nhân hồn…” Trần Tinh bảo, “là tình cảm, hay có thể gọi đó là cảm xúc yêu hận.”
Hạng Thuật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Trần Tinh bỗng nhiên ngộ ra — vì sao Hạng Thuật dù mất trí nhớ vẫn còn nhớ rõ tình yêu dành cho mình. Cũng chỉ vì đời người một khi động tình, thì thứ tình cảm rạo rực ấy đã khắc sâu vào tim, tình yêu sản sinh trong nhân hồn thuộc ba hồn bảy phách sẽ không bao giờ thay đổi do thời gian, cơ thể, thậm chí là ký ức.
Mình nên nghĩ ra điều này từ sớm rồi chứ, cần gì chịu giày vò suốt thời gian qua! Trần Tinh âm thầm gào thét.
Hạng Thuật: “Đệ nói tiếp đi.”
“Ví dụ như Tư Mã Vĩ,” Trần Tinh nói, “Tư Mã Vĩ vừa chết, ba hồn về với đất trời, bảy phách tiêu tán ở nhân gian, rất hợp lý đúng không?”
Hạng Thuật: “Không sai, nhưng vì sao ông ta, kể cả các Bạt vương khác còn có thể hồi sinh? Hiện giờ hồn phách trong cơ thể họ là ai?”
Ban đầu Trần Tinh cũng chẳng rõ chân tướng, nhưng sau nhiều lần giao tiếp với Bạt, cậu dần hình dung được đôi nét: “Đây là phỏng đoán của ta, chưa chắc đã đúng, huynh nghe thử coi sao.”
“Người khi còn sống càng mạnh, thì lúc chết đi sức mạnh linh hồn cũng mạnh theo, nếu trước khi qua đời có chấp niệm mãnh liệt,” Trần Tinh tiếp tục nói, “sau khi ba hồn được giải phóng khỏi cơ thể, sẽ không tự chủ mà đối kháng với lực hút của mạch thiên địa. Đây cũng là ‘tâm nguyện chưa thành’ trong truyền thuyết.”
Hạng Thuật: “Ừ.”
Trần Tinh: “Hiệu lực này khác nhau ở mỗi cá thể, nhưng đã tạo thành hiện tượng, cho dù cơ thể đã chết, ba hồn vẫn sẽ tồn tại ở trần thế một thời gian. Trong đó, thiên hồn sẽ rời đi trước tiên. Địa hồn và nhân hồn có lẽ sẽ còn tiếp tục lang thang, tiếp theo địa hồn từ từ bị hút đi, còn lại nhân hồn, cuối cùng tất cả đều được tinh lọc và luân hồi. Đây cũng là lý do ‘cô hồn dã quỷ’ tồn tại.”
Hạng Thuật đã hiểu, dân gian thường gọi quỷ hồn, bởi vì những dã quỷ này thường quên mất mình là ai, chỉ nhớ rải rác vài ký ức khi còn sống cùng yêu hận mãnh liệt, đây là hậu quả khi thiên hồn mất đi ý thức căn nguyên ‘ta’.
“Trở lại với trường hợp của Tư Mã Vĩ,” Trần Tinh nói, “ta đoán lúc ông ta chết, vì quá không cam lòng, nên quá trình ba hồn biến mất bị kéo dài, lại còn được chôn cất ở đất tiên núi Long Trung, có mạch địa che chở, sức mạnh của mạch thiên sẽ yếu hơn.”
Mạch thiên và mạch địa có sức mạnh tỷ lệ nghịch với nhau, nơi mạch địa càng mạnh, mạch thiên sẽ càng yếu, cách hiểu này khá hợp lý.
“Cho nên hồn phách của Tư Mã Vĩ sau hơn trăm năm vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn.” Hạng Thuật kết luận.
“Đúng vậy!” Trần Tinh bảo, “Tiếp đó, thuộc hạ của Vương Tử Dạ dùng oán khí bổ khuyết hồn phách còn thiếu, đánh thức ông ta. Máu Ma thần góp thêm cái gì cho ông ta, hiện tại ta vẫn chưa rõ, có lẽ là thiên hồn, hoặc cũng có thể là nhân hồn? Dù sao thì giây phút ông ta thức tỉnh ——”
Hạng Thuật hiểu ra, bèn tiếp lời: “Lúc tỉnh lại, hồn phách của Tư Mã Vĩ đã trở thành một phần khi còn sống, cộng thêm mấy chục vạn người đã chết trong thành Tương Dương, góp phần tập hợp hồn phách bị phân tán của ông ta.”
“Chính là vậy.” Trần Tinh vui vẻ bảo, “Cho nên ông ta không biết mình là ai, Tư Mã Vĩ hiện giờ nói đúng ra không còn là Tư Mã Vĩ nữa. Nhờ có Tâm Đăng tinh lọc máu Ma thần, thay thế nó trong hồn phách của ông ta, cho nên Tư Mã Vĩ mới đứng về phe mình.”
“Do Đa thì sao?” Hạng Thuật hỏi.
“Do Đa khi chết được gắn tim Lang thần.” Trần Tinh cũng không hiểu hành động này của Vương Tử Dạ, có lẽ gã đang muốn xác nhận cho thí nghiệm nào đó. Sau khi Do Đa chết không lâu, quá trình biến đổi dài lê thê này liền bắt đầu, cho nên ký ức khi còn sống của hắn cũng rõ ràng hơn Tư Mã Vĩ, vẫn nhớ rõ người thân, biết mình là ‘Do Đa’.
“Về phần những người khác,” trần tinh nói, “nếu lúc còn sống được uống máu Ma thần, sau khi chết rất có khả năng vẫn còn ba hồn. Máu Ma thần rất độc, ảnh hưởng đến ba hồn và cũng ăn mòn thể xác họ. Giống tình trạng của Thác Bạt Diễm.”
Máu Ma thần xâm nhập cơ thể, hủy diệt sinh cơ của loài người, đồng thời khống chế linh hồn, theo họ từ lúc sống tới chết, trực tiếp hoàn thành việc chuyển hóa, không có quá trình phân tán linh hồn. Nhưng vào giây phút cơ thể tử vong, ba hồn cũng triệt để bị máu Ma thần kiểm soát.
Tương tự với trường hợp của Xa La Phong vào phút chót.
“Nếu chưa chết,” Trần Tinh nói, “sẽ giống Lục Ảnh và Phùng Thiên Dật, ta có thể trực tiếp dùng Tâm Đăng thiêu đốt, thanh tẩy máu Ma thần.”
“Chết rồi thì hết cách.” Hạng Thuật tiếp lời.
“Cũng chưa hẳn.” Trần Tinh cân nhắc, nếu lúc đó Chu Chân vẫn muốn sống, không chừng mình sẽ có cơ hội? Nhưng máu Ma thần đã ăn sâu vào cơ thể hắn, muốn thanh tẩy máu Ma thần cần phải đốt cả thể xác, khó mà nói chắc được.
Mốc ranh giới Cao Câu Ly dần xuất hiện ở phương xa.
“Có lẽ sẽ nhanh thôi, đợi tới khi ra khơi, mọi chuyện sẽ có câu trả lời.”
Hạng Thuật lầm bầm, trông về chân trời xa xăm.
Khác với lần trước, Trần Tinh bất ngờ nhận ra rằng Bình Nhưỡng sầm uất vô cùng, các nước như Đông Doanh, Đại Tấn, Tân La đều tề tụ về đây, giúp đô thành Cao Câu Ly trở thành nơi tập trung tài phú hàng đầu Đông Bắc.
Cung Bình Nhưỡng tuy không lớn bằng Kiến Khang, song hiên vàng lợp ngói lam góp phần tôn thêm vẻ tráng lệ, tuyết đầu đông phủ lên một lớp mỏng, lấp loá dưới nắng mai.
Những năm Cao Khâu Phu tại vị, Nho giáo hưng thịnh, Nho sinh trường Thái Học nườm nượp, rất nhiều thanh niên từ các nước nhỏ chung quanh tới đây học tập.
Lần trước Trần Tinh bị Tư Mã Vĩ bắt tới đây, giờ đây đã có Hạng Thuật đi cùng, sau khi được thông truyền, Tiểu Thú Lâm Vương liền vội vã dẫn theo các quan viên đích thân ra nghênh đón. Quan viên lẫn hoàng tộc trong cung Kim Chuyên đều góp mặt, chen nhau chiêm ngưỡng phong thái của Đại Thiền Vu Thuật Luật Không.
“Đại Thiền Vu! Ta tưởng phải mấy ngày nữa ngươi mới tới được đây.” Cao Khâu Phu dẫn theo một đôi trai gái tới gặp mặt Hạng Thuật, vừa cười vừa nói.
“Từ chức rồi.” Hạng Thuật sửa lời, “Bây giờ là hộ pháp Võ thần.”
Bình Nhưỡng đã sớm nhận được công văn từ Sắc Lặc xuyên, ngay sau hôm Hạng Thuật từ chức, Thạch Mạt Khôn liền thả chim cắt đưa thư, báo tin này cho các nước. Nhưng theo Cao Khâu Phu, Hạng Thuật vẫn có sức ảnh hưởng không nhỏ, dùng lễ quốc quân đón tiếp vẫn hợp tình hợp lý.
“Ngươi là…” Tiểu Thú Lâm Vương quay sang nhìn Trần Tinh, đột nhiên sửng sốt.
“Có phải thấy ta rất quen không?” Trần Tinh cười nói, “Ai cũng bảo vậy, xem ra gương mặt ta khá quen thuộc.”
“Ha ha ha——” Tiểu Thú Lâm Vương cười nói, “Đúng vậy, đúng vậy! Mời!”
Hạng Thuật: “Trần Tinh là đại trừ tà, mặc dù mệnh số nhấp nhô, nhưng nay chung một lòng, hai ta cũng đã hẹn thề thanh lư.”
“Tốt! Tốt!” Cao Khâu Phu vội bảo, “Hôm nay phải uống một bữa cho thỏa! Chúc mừng ngươi, Thuật Luật Không!”
Cao Khâu Phu cũng chỉ xấp xỉ tuổi Hạng Thuật, vậy mà đã có một trai một gái. Mọi người chào hỏi nhau, Cao Câu Ly mở tiệc khoản đãi hai người. Lần trước Trần Tinh chỉ gặp vội hắn trong hồng lư, ấn tượng khá sâu với cặp mắt một mí và nụ cười của hắn, thấy hai đứa trẻ cười đùa tíu tít, còn chạy tới quấn lấy Hạng Thuật, mức độ ầm ĩ bỏ xa Tiêu Sơn một quãng, cậu thầm nhủ vị quốc vương này cũng vất vả ghê.
Cao Khâu Phu dụ hai đứa trẻ đi chỗ khác chơi, giải thích với họ: “Chúng là con thừa tự của ta.”
“Ồ——” Trần Tinh gật đầu.
Một Nho sinh thanh tú văn nhã lịch sự tiến lên, Cao Khâu Phu giới thiệu: “Đây là thừa tướng nước ta, Kim Hoán.”
Kim Hoán cười: “Ra mắt hai vị đại nhân.” Rồi y rót rượu cho Cao Khâu Phu, khí chất và dung mạo có vài nét tương tự với Trần Tinh. Hạng Thuật gật đầu, uống vài ly rượu, hàn huyên đôi câu với Cao Khâu Phu, Trần Tinh hơi thất thần, lén dòm Kim Hoán.
Tuy Kim Hoán là thừa tướng, nhưng không cần giữ lễ vua tôi, khi nào cần y sẽ rót rượu. Y không mấy hứng thú với nội dung tán gẫu của Cao Khâu Phu và Hạng Thuật, song lại khá hiếu kỳ về nơi Trần Tinh sống, bèn hỏi cậu vài việc ở Kiến Khang, hiển nhiên rất để ý chiều hướng trong nước sau này của người Hán.
Hạng Thuật cùng Cao Khâu Phu ngừng ôn chuyện, nghe hai người một hỏi một đáp. Kim Hoán chỉ hỏi về tưới tiêu đồng ruộng, sự phát triển của ngành thủ công cùng mở rộng đường buôn bán. Trần Tinh không biết nhiều về trị quốc, chỉ nghe được một ít từ chỗ Tạ An, bèn đáp lại mấy câu, thầm nhủ đúng là thừa tướng.
“Có thể xin bệ hạ quý quốc phê một tờ công văn, cho phép học sinh Bình Nhưỡng đến Kiến Khang học tập không?” Kim Hoán hỏi.
Cao Khâu Phu vội nói: “Bỉ quốc sẽ chuẩn bị vàng bạc lễ vật thật hậu hĩnh, tặng cho hoàng đế Đại Tấn.”
Trần Tinh: “Ầy… ta không quen hắn, nhưng ta có thể hỏi, các ngươi có phương pháp phát triển tuyệt vời nào không? Ta nghĩ bệ hạ bọn ta thích cái này hơn.”
Kim Hoán cười nói: “Mấy ngày tới ta sẽ cho người chuẩn bị, đời này ta nguyện được tới Kiến Khang một lần, tận mắt chứng kiến cách người Tấn trị quốc.”
Cao Khâu Phu nói với Kim Hoán: “Uống ít thôi, ngươi đi Kiến Khang, Bình Nhưỡng phải làm sao?”
Kim Hoán không thể uống quá nhiều, uống nhiều sẽ trở nên kích động. Thế là y đưa ly rượu cho Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu uống nốt phần còn lại. Hạng Thuật thấy Cao Khâu Phu không có phi tần, hiển nhiên quan hệ với Kim Hoán không tầm thường, nhưng không nói toạc ra, chỉ bảo: “Lần này tới thăm, cốt để mượn ngươi một chiếc thuyền.”
Cao Khâu Phu hỏi: “Nếu đã từ chức, sao không tạm thời nán lại Bình Nhưỡng? Hôm khác Kim Hoán còn muốn thỉnh giáo Trần Tinh tiên sinh, cần gì đi vội như thế?”
Kim Hoán tiếp lời: “Đang mùa rét đậm, ra khơi không an toàn, đợi tới đầu xuân rồi hẵng đi.”
“Không được.” Hạng Thuật từ chối Cao Khâu Phu, giải thích: “Phải đi, có việc gấp liên quan tới sự sống còn, nếu ngươi không muốn Bình Nhưỡng bị Phù Kiên dẫn theo một bọn hoạt tử nhân tới xâm chiếm thì nên chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Trần Tinh thầm nghĩ, may mà có Hạng Thuật, đổi lại là cậu thì chẳng dám uy hiếp vua Cao Câu Ly như thế đâu.
Có vẻ Kim Hoán cũng biết tình trạng ở Trường An, bèn hỏi: “Nghiêm trọng tới mức đó rồi ư?”
Trần Tinh kể lại sự việc Vương Tử Dạ và Bạt, đồng thời giải thích tường tận họ cần ra khơi tìm một yêu quái. Kim Hoán liếc nhìn Cao Khâu Phu, Cao Khâu Phu gật đầu, kêu Kim Hoán đi thu xếp.
“Ta cho ngươi mượn vương thuyền.” Cao Khâu Phu nói, “Nhưng các ngươi ra biển tìm yêu quái đến bao giờ?”
Hạng Thuật: “Việc này không can hệ tới ngươi, chuẩn bị thuyền cho bọn ta là được. Cao Khâu Phu, sao ngươi không nói chuyện mình đã thành thân?”
Cao Khâu Phu vốn định giữ Hạng Thuật và Trần Tinh lại, dù gì thì một người là dũng sĩ đứng đầu thiên hạ, một người là con cháu thế gia danh sĩ người Hán, có hai người này, nước họ sẽ càng thịnh vượng hơn, rồi hắn sẽ chiêu mộ binh sĩ, cho Hạng Thuật chỉ huy mấy chục vạn đại quân xưng bá Trung Nguyên. Người làm vua luôn ôm mộng xuân thu(*) có thể thống nhất Thần Châu, lúc này không nhanh chóng tận dụng thì phải chờ tới khi nào?
(*) nằm mơ hão huyền
Nhưng nghe Hạng Thuật hỏi thăm, Cao Khâu Phu lập tức phân tâm, bỗng dưng tỏ ra ngượng ngùng.
“À, phải,” Cao Khâu Phu nói, “ta… ta cùng Kim Hoán, biết nhau khi còn nhỏ. Bọn ta từng phải chia ly nhiều lần, Kim Hoán học rất giỏi, mười năm trước được người thân đưa sang Đông Doanh, xa cách hai nơi, sau này Cao Câu Ly và Đông Doanh khai chiến với nhau… ừm… trải qua bao nhấp nhô thăng trầm, may mà ông trời không phụ lòng người.”
Trần Tinh ngạc nhiên: “Hai người yêu nhau được mười năm rồi ư?”
“Phải, phải,” Cao Khâu Phu hiếm khi tỏ ra thẹn thùng, “quen nhau từ năm mười một tuổi, đã được mười năm. Y là một người tốt bụng, giỏi giang hiểu rộng, sẵn sàng hiến dâng cuộc đời mình cho Cao Câu Ly. Có y ở bên là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời ta, ta từng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, may mà điều đó không xảy ra.”
Trần Tinh gật đầu, biết rằng một câu miêu tả bâng quơ ‘thăng trầm nhấp nhô’ của Cao Khâu Phu bao gồm bao cuộc gặp gỡ, hiểu nhau và hứa hẹn rung động lòng người, đồng thời dính dáng không ít tranh chấp giữa hai nước Cao Câu Ly và Đông Doanh trong đó.
Cũng giống như câu nói ‘mệnh số nhấp nhô nay chung một lòng’ tưởng như hời hợt của Hạng Thuật.
“Đệ có muốn ra ngoài dạo không?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh lấy làm lạ, sao tự dưng đang nói chuyện lại kêu cậu ra ngoài? Huynh kêu ta lui đi? Lý lẽ đâu ra? Lại có việc muốn giấu ta sao?
Cậu hoài nghi dòm Hạng Thuật, Hạng Thuật nháy mắt ra hiệu, Trần Tinh hết sức khó hiểu, ta có muốn ra ngoài đâu, huynh kêu ta đi làm gì? Nhưng ở trước mặt Cao Khâu Phu, cậu vẫn phải giữ thể diện cho hắn, thế là giả đò hớn hở bảo: “Vâng.”
Trần Tinh đi rồi, Hạng Thuật tỏ ra ngập ngừng, Cao Khâu Phu nhận ra liền hỏi: “Làm sao? Thuật Luật Không, ngươi cần gì cứ việc mở miệng.”
Hạng Thuật đắn đo một lúc, cuối cùng bảo: “Cao Khâu Phu, việc này… khó mà mở lời, ngươi và ta dù không phải an đáp, nhưng thân như anh em, ờm…”
Thời thơ ấu, Cao Khâu Phu từng được đưa đến Sắc Lặc xuyên làm chất tử, tuy chỉ ở đó vỏn vẹn một năm, nhưng rất thân với Hạng Thuật, hai người thường theo lão Triết tập bắn cung. Sau khi Hạng Thuật nhậm chức Đại Thiền Vu, Cao Câu Ly xảy ra cuộc đảo chính, chính Sắc Lặc xuyên đã cho mượn binh dẹp loạn giúp hắn. Mặc dù Cao Khâu Phu không có tình nghĩa cùng trưởng thành với Hạng Thuật như Xa La Phong, song giữa họ vẫn có tình bạn sống chết lúc hoạn nạn.
“Nói mau,” Cao Khâu Phu giục, “ngươi gặp chuyện gì?”
Hạng Thuật: “Các ngươi… ngươi cùng Kim Hoán… thường… không bị thương chứ?”
Cao Khâu Phu: “Bị thương?”
Hạng Thuật cuộn chiếc bánh trên bàn lại, đút vào miệng bình rượu, lạnh mặt ra hiệu với hắn, ý là cửa vào quá bé, nhét không vừa.
Cao Khâu Phu vỡ lẽ, lập tức cười phá lên: “Thuật Luật Không, vừa hay dạo này có một dị nhân Đông Doanh tới Bình Nhưỡng, đang biểu diễn trong thành, để ta sai hắn diễn một vở, Kim Hoán cũng đang muốn tới đó nghe thử.”
Hạng Thuật: “???”
Cao Khâu Phu: “Dị nhân này, nghe đâu trong người mang ‘vật nặng’, chuyên truyền thụ kinh nghiệm cá nước thân mật.”
Hạng Thuật lập tức từ chối: “Thôi bỏ đi.”
Cao Khâu Phu khuyên: “Đi xem đi, đường nào thì cũng phải chờ vương thuyền, Kim Hoán cần thu xếp đồ ăn thức uống, phải mất ba tới năm ngày mới xong.”
Hạng Thuật cau mày: “Chỉ cho ngươi một ngày, làm nhanh lên!”
Trần Tinh nhàm chán đi dạo quanh vương cung, không lâu sau Hạng Thuật ra ngoài vẫy tay gọi cậu, thị hầu mời hai người về tẩm điện nghỉ ngơi, cũng đã chuẩn bị y phục Cao Câu Ly mới tinh. Trong cung Kim Chuyên, kết cấu phòng ốc rất bé, không rộng mở và kín kẽ như cung điện Trường An hay Kiến Khang, trong phòng đã trải sẵn đệm giường, một mặt được che bằng bình phong cảnh núi sông, ngăn cách bằng cửa giấy, vừa tinh tế vừa trang nhã.
“Các ngươi vừa tán gẫu việc gì thế?” Trần Tinh tò mò.
Hạng Thuật dang hai tay, chờ Trần Tinh cởi quần áo giúp mình, đáp: “Xuất binh.”
Xuất binh mà cần tránh ta sao? Trần Tinh thầm nghủ, song không truy hỏi thêm, một lúc sau, lại có người đến mời họ đi tắm. Không ngờ sau hoàng cung có một suối nước nóng tự nhiên, hai người ngâm mình dưới suối, giúp Trần Tinh xua tan cái mệt suốt chặng đường này.
“Cao Câu Ly cũng rất tốt!” Trần Tinh nói, “Thật muốn sống ở đây.”
Hạng Thuật: “Đi tới đâu đệ cũng muốn an cư ở đó, đừng có mới nới cũ như thế được không?”
Trần Tinh cười: “Bởi vì có huynh đi cùng ta, phong cảnh càng trở nên xinh đẹp. Nếu nhớ không lầm, huynh đã hứa sẽ đưa ta đi thật nhiều nơi mà nhỉ?”
Hạng Thuật lặng thinh, gương mặt đỏ lên hiếm thấy, quay người ra hiệu cho Trần Tinh kì vai giúp mình. Trần Tinh cầm khăn chà vai hắn vài cái, men tình chợt trào dâng, cậu ôm chầm lấy hắn từ sau, tỉ tê: “Hay tụi mình thử lại xem.”
Hạng Thuật hít thở dập dồn, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh: “Không sợ đau à?”
Trần Tinh căng thẳng: “Có thể nhịn… một chút.”
Cao Khâu Phu anh khí phong độ, cùng Kim Hoán nho nhã anh tuấn trông vô cùng ăn ý và xứng đôi, cậu nhìn mà hâm mộ cực kỳ. Lại không biết rằng trong mắt người khác, cậu và Hạng Thuật cũng là trời sinh một đôi.
“Lần sau đi.” Hạng Thuật cố nén xúc động, ôm Trần Tinh ra trước mặt gội đầu giúp cậu, hai người ve vuốt tới lui, có chút không cầm lòng được, cũng không biết tiếp theo phải làm gì. Khi tiếng chuông chạng vạng ngân lên, Hạng Thuật mới sực nhớ ra, hỏi ý cậu: “Xem kịch không?”
“Có kịch để xem à?” Trần Tinh khá bất ngờ, nhưng rồi thiết nghĩ Cao Khâu Phu là vua một nước, hiển nhiên sẽ chiêu đãi họ nồng hậu.
“Đi thôi.” Hạng Thuật thay võ phục được may riêng, Trần Tinh mặc áo bào màu lam, hai người cùng soi mình trong gương.
Trần Tinh chợt khẽ nói: “Hai tụi mình cũng xứng đôi lắm.”
“Xứng?” Hạng Thuật rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Trần Tinh đột nhiên nói câu này. Hắn thoáng ngẫm rồi tiếp lời, “Đều là pháp bảo thành tinh, đương nhiên phải xứng, đệ không thể tìm được ai ngoại trừ ta đâu.”
Trần Tinh bật cười, thú thực thì Hạng Thuật đã không còn là Định Hải châu, cậu cũng không tính là pháp bảo thành tinh, chẳng qua họ hay đùa với nhau vậy thôi.
Cao Khâu Phu phái xe đưa họ đến một quán hát trong thành, chắc vì không muốn quá rêu rao nên không truyền “dị nhân” kia vào cung biểu diễn.
“Phòng ở Cao Câu Ly đã bé, mà xe cũng nhỏ.” Thùng xe chật tới mức Trần Tinh khó thể cử động.
Hạng Thuật thản nhiên tiếp lời: “Không to như thượng quốc Thiên Triều các đệ, dọn xe ngựa tốt rồi chờ bị cướp.”
Trần Tinh: “Đúng, bị đồ khốn nạn cướp.”
Hạng Thuật: “…”
Thị vệ tiến lên mời hai người vào quán hát, đoạn cúi người dâng lên hai chiếc mặt nạ đen che nửa mặt, Trần Tinh thầm nghĩ, nghe kịch gì mà cần phải đeo mặt nạ? Nhưng thấy Hạng Thuật đã nhận lấy, cậu cũng đeo vào theo.
Quán hát này hết sức lạ lùng, chính giữa có một sân khấu, trước mặt là bốn sương phòng xếp hình nan quạt xoay mặt vào nhau, các phòng được ngăn cách với nhau như một chiếc hộp lớn, chính giữa đặt một cái bàn, trên đó bày sẵn rượu.
Thị vệ rõ ràng không biết thân phận của Hạng Thuật và Trần Tinh, nói với họ bằng tiếng Cao Câu Ly: “Mời hai vị tiên sinh.”
Trần Tinh nghe không hiểu, hai người ngồi vào sương phòng. Sát vách truyền tới giọng thầm thì của Kim Hoán, Trần Tinh toan chào hỏi thì bị Hạng Thuật cản lại.
Trần Tinh: “?”
Không lâu sau, đèn trong sương phòng tắt hẳn, thị vệ tiến lên, thả rèm lụa tinh khiết xuống, mặt ngoài rèm thêu kim tuyến, sương phòng trở nên tối hù, bị rèm lụa bên ngoài chắn mất, không thấy được bên trong.
Tuy nhiên, nhờ kim tuyến có tính phản chiếu được bố trí đặc biệt, Trần Tinh và Hạng Thuật có thể xuyên qua rèm lụa như không có gì che lấp, trông rõ mồn một vở kịch trên sân khấu.
“Hát gì thế?” Trần Tinh hỏi nhỏ.
Hạng Thuật bày tỏ mình cũng không biết, kêu Trần Tinh dựa gần mình hơn, còn hắn tựa vào giường con, điều chỉnh tư thế, để lộ nửa phần ngực trắng nõn dưới lớp võ phục. Hắn nắm một tay Trần Tinh, ngón tay hai người cuộn xoắn, đùa nghịch lẫn nhau, cả biếng nhác nhìn vở diễn trên sân khấu.
“Tùng, tùng” hai tiếng nhỏ, trên sân khấu bắt đầu hát: “Thực sắc, tính dã ——”
Tiếp theo, đèn trên sân khấu sáng lên, gánh hát dập hết đèn đuốc, bóng rối múa may, bình phong được dời đi, lộ ra một người đàn ông mặc áo bào thêu lộng lẫy, đang ngồi quỳ ở trung tâm.
Người đàn ông cầm quạt gấp, vỗ nhẹ vào tay, nói bằng tiếng Hán: “Hôm nay chư vị cất công tới đây cổ vũ cho Trường Mã Quân ta, lòng này vui biết mấy!”
Ánh đèn rọi lên gương mặt người đàn ông tên “Trường Mã Quân” kia, thấp thoáng vẻ tang thương lãng tử. Người này có sống mũi cao, lông mày đen rậm, môi dày, cơ bắp cánh tay chắc khỏe, toàn thân tràn trề năng lượng.
Hạng Thuật bắt đầu tỏ ra hoài nghi.
“Nói về bản thân ta trước.” Trường Mã Quân nói, “Cố hương của ta, là một hòn đảo nhỏ cách Bình Nhưỡng một vạn tám ngàn dặm, từ lúc ta sinh ra đã có tài năng trời ban, nên dân trên đảo gọi ta là ‘Trường Mã’. Theo truyền thuyết, Trường Mã này, là một vị thần hóa thân từ ngựa hoang trên đảo…”
Trần Tinh thầm nhủ cái gì mà thần ngựa hoang, ngươi sẽ không phải là ngựa chứ? Vạn Pháp phục sinh, nên ngươi ra đây diễn hí khúc kiếm sống?
“Về phần tài năng trời ban này…”
Trần Tinh bình luận: “Huynh thấy gã ta giống yêu quái không?”
Hạng Thuật nhìn không ra, không hiểu do đâu Trần Tinh lại đột nhiên nghĩ như vậy, hắn thấp giọng: “Yêu quái thành người? Không phải chứ?”
Bị Trần Tinh ngắt lời, hai người không chú ý tới đoạn “tài năng trời ban” của Trường Mã Quân, nhưng tên kia vẫn tiếp tục nói, đồng thời cởi đai lưng, thế mà gã ta không mặc gì dưới lớp cẩm bào, còn thản nhiên phơi lồ lộ trên sân khấu.
Trần Tinh: “……………………”
Hạng Thuật: “……”
Trần Tinh: “Diễn cái quái gì thế! Ta đi đây!”
Hạng Thuật: “Không xem à?”
Trần Tinh: “Cái này… không tính là tài năng trời ban chứ? Hình như… không khác mấy với huynh. Không, quả thực lớn hơn huynh… nhưng nó lớn, không lớn hơn bao nhiêu…”
Hạng Thuật: “…”
Trường Mã Quân đứng trên sân khấu rực rỡ, không hề xấu hổ khi phô bày cơ thể mình, như thể đây là lẽ tất nhiên: “Về chỗ tốt mà cậu chàng này mang đến cho ta, một lời khó thể nói hết.” Nói đoạn, gã vỗ quạt gấp lên nó, dưới ánh đèn, thứ đó ngạo nghễ ngóc lên chừng một thước.
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “…”
∴
Hôm sau, Trần Tinh ngáp dài đi theo Hạng Thuật, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng bay xuống Bình Nhưỡng.
Cao Khâu Phu cùng Kim Hoán đến tiễn họ, Kim Hoán cũng chưa tỉnh ngủ, Cao Khâu Phu cùng Hạng Thuật lại trông rất sung sức. Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh, nói với Cao Khâu Phu: “Gặp lại ở Trung Nguyên!”
Cao Khâu Phu đứng trên bờ, Kim Hoán vẫy tay với Trần Tinh. Đêm qua Trần Tinh chỉ lướt qua liền ngừng, nhưng vẫn ngủ say sưa, sáng sớm được Hạng Thuật bế ra bến tàu, mặt mày uể oải, chào từ biệt với vua Cao Câu Ly xong thì đi theo Hạng Thuật lên vương thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.