Chương 51
Kỷ Kinh
06/02/2022
Biên tập: Lẩu
Đang lúc Thành Nham trao cho Giang Mộ Bình nụ hôn đầu năm mới thì điện thoại của anh vang lên, anh lấy ra xem, là ba của Giang Mộ Bình.
"Ba?" Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn, "Muộn như vậy mà ông ấy chưa ngủ?"
"Hôm nay là 30 tết mà."
"Sao ông ấy gọi cho em mà không gọi cho anh?"
Giang Mộ Bình cười cười: "Cũng bình thường, không phải tình huống khẩn cấp thì ông ấy chưa từng gọi cho anh."
Tuy đã kết hôn với Giang Mộ Bình được một thời gian, nhưng thực ra Thành Nham chưa gặp ba Giang được mấy lần, vậy nên bỗng nhiên nhận được điện thoại của ba vợ, thần kinh của anh vẫn có chút căng thẳng.
Anh có phần thận trọng như gặp được chính ba Giang.
"Ba?" Thành Nham đi sang một bên.
"Chúc mừng năm mới." Giọng ba Giang có chút uể oải.
Thành Nham cười: "Chúc mừng năm mới, sao giọng ba khàn thế?"
"Khát, cả buổi chiều chưa uống nước."
"Hôm nay ở bệnh viện vẫn còn bận ạ?"
"Bệnh viện lúc nào chả bận, ngày lễ tết còn bận hơn."
"Vậy ba nghỉ ngơi sớm đi." Thành Nham hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Bà ấy ngủ rồi, không thức khuya tới vậy."
Thực ra, lúc thường nếu như không có chuyện gì thì ba Giang cũng sẽ ngủ sớm, trong thành phố cấm đốt pháo hoa, ăn tết kém náo nhiệt hơn hẳn ở nông thôn, nhất là ở tuổi của bọn họ, buổi tối không có hoạt động giải trí, con cái không ở nhà, hiển nhiên sẽ nghỉ ngơi rất sớm.
Thành Nham là thành viên mới của nhà họ Giang, năm nay lại là năm đầu tiên anh trở thành người nhà họ Giang, vì thế ba Giang đặc biệt gọi đến hỏi thăm.
"Ở đó chơi thế nào rồi?" Ba Giang hỏi.
Thành Nham cười cười, thành thật nói: "Như thường thôi ạ, thật ra ở đây không có gì để chơi, với mùa lạnh quá nên tụi con cũng không muốn đi tới đi lui khắp nơi."
Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, hắn đang cúi đầu cầm điện thoại bấm chữ, chắc là hắn nhận được rất nhiều lời chúc năm mới và đang trả lời từng cái một.
Trên dây cây nho quấn đèn màu, có thể chiếu rọi từng chi tiết nhỏ trên người Giang Mộ Bình, ngày đông nhiệt độ ngoài trời rất thấp, chóp mũi hắn hơi đỏ lên vì lạnh, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình.
Ba Giang lại nói thêm gì đó, đại khái là dặn dò bọn họ ở bên ngoài chú ý an toàn, nếu được thì trở về càng sớm càng tốt. Ba Giang và Giang Mộ Bình đúng thật là tình cha con "plastic", ông tán gẫu với Thành Nham cả buổi, vậy mà là không có lấy một câu hỏi han đến Giang Mộ Bình.
Nhưng đến khi sắp cúp máy, ba Giang rốt cục không nhịn được: "Nó đâu? Ba với con nói chuyện lâu như thế mà sao nó lại chẳng nói chẳng rằng vậy?"
Thành Nham bật cười: "Anh ấy đang xem điện thoại."
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn suốt ngày chơi điện thoại, kể ra còn là giáo sư đại học mà một chút tự chủ cũng không có. Con đưa điện thoại cho nó đi, ba có chuyện muốn nói với nó."
Thành Nham theo lời đưa điện thoại đến trước mặt Giang Mộ Bình, gọi: "Giáo sư."
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
"Ba muốn nói chuyện với anh."
Giang Mộ Bình cầm lấy điện thoại, đưa đến bên tai: "Ba."
Đầu bên kia điện thoại, ba Giang cau mày: "Sao Thành Nham vẫn gọi con là giáo sư?"
"Gọi yêu." Giang Mộ Bình giải thích ngắn gọn.
Ba Giang ngớ ra, tưởng Giang Mộ Bình đang nói đùa, giọng ông ồm ồm nói: "Nếu nói như con thì học sinh của con gọi con đều là gọi yêu cả sao? Ăn nói đưa đẩy, không chính đáng."
Những gì Giang Mộ Bình nói đều là sự thật, dù sao "giáo sư" trong miệng học sinh của hắn không thể đánh đồng với "giáo sư" trong miệng của Thành Nham được. Nhưng ba Giang nói thế cũng tự có lý do của ông, chỉ là Giang Mộ Bình không muốn giải thích quá nhiều.
"Có nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm với Thành Nham không?" Ba Giang hiếm khi quan tâm đến cuộc sống sau hôn nhân của Giang Mộ Bình.
"Bồi dưỡng tình cảm?" Hắn thầm nói hai đứa con tình cảm rất tốt, hắn tự nhận tình cảm giữa mình và Thành Nham đã sớm đến mức không cần phải chủ động bồi dưỡng, bèn nói: "Tụi con không cần bồi dưỡng tình cảm."
Giang Mộ Bình nói như thế nhưng rơi vào tai ba Giang lại bị hiểu sai thành nghĩa khác, giống như hắn không muốn bồi dưỡng tình cảm với Thành Nham. Chỉ có điều năm mới tết tới, ba Giang cũng không muốn dồn dập dạy dỗ Giang Mộ Bình, ông nén giận hỏi: "Con đối với Thành Nham có chỗ nào không hài lòng?"
Giang Mộ Bình sững sờ, có hơi mù mờ.
"Đứa nhỏ này muốn ngoại hình có ngoại hình, nhân phẩm tốt, dáng dấp đẹp, kinh tế cũng tốt hơn đồ nghèo kiết xác như con."
"..." Giang Mộ Bình bị oán giận đến ngây ngốc, có điều những gì ba hắn nói đều là sự thật, tuy lương của hắn không thấp, nhưng sau khi mua hai căn nhà trong thành phố thì cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, công việc trong thể chế chắc chắn không kiếm được nhiều tiền bằng người làm công việc tự do về kỹ thuật như Thành Nham, kinh tế của hắn quả thực không bằng anh.
Thế nhưng Giang Mộ Bình không hiểu tại sao ba lại đột nhiên chất vấn mình đã vậy còn dùng từ "nghèo kiết xác".
Ba Giang nói tiếp: "Lúc đầu con kết hôn với nó làm gì, con thấy hành động của con như vậy có ý nghĩa không? Con có ý thức chịu trách nhiệm với bản thân và người khác không?"
Thành Nham không biết cha con nhà họ Giang đang đang thảo luận về mình, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Mộ Bình càng ngày càng quái lạ, anh có chút nghi hoặc.
Giang Mộ Bình dần dần cảm thấy không ổn, hắn liếc nhìn Thành Nham, quay lưng lại, cầm điện thoại thấp giọng nói: "Ba, con nhấn mạnh lại lần nữa, con kết hôn với Thành Nham không phải vì bốc đồng, con sẽ có trách nhiệm với hôn nhân của mình và cũng sẽ có trách nhiệm với Thành Nham."
Từ khi kết hôn đến nay, Giang Mộ Bình đã nghe quá nhiều lời như thế này, hắn bị tụng đến phát phiền, ngữ khí cũng lộ ra vẻ không vui. Ba Giang không muốn ầm ĩ với con trai ngay ngày đầu năm nên trầm giọng nói: "Về rồi hẵng nói đi, ba muốn nghỉ ngơi."
Trước khi ông cúp máy, Giang Mộ Bình vội nói: "Năm mới vui vẻ."
Ba Giang ừ: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Cúp điện thoại, Thành Nham đi tới sau lưng Giang Mộ Bình, hỏi: "Ba nói gì thế? Hai người cãi nhau à?"
"Không có." Giang Mộ Bình chọn một điểm không quan trọng nói: "Ông ấy nói anh nghèo kiết xác."
"... Hả?" Thành Nham cúi đầu nhìn tiền lì xì trong tay, cười hỏi: "Chắc anh sẽ không vì lì xì cho em mà mắc nợ đó chứ?"
"Không đến mức đó." Giang Mộ Bình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thành Nham đi vào nhà, "Tiền để lấy lòng em thì vẫn có."
Sáng hôm sau, có họ hàng đến nhà dì chúc tết, hầu hết đều là thân hữu bên dượng của Thành Nham, dượng của anh đã bị bệnh qua đời cách đây vài năm, họ hàng đều là người cùng thôn, ở gần nhau nên rất thuận tiện cho việc thăm hỏi.
Thành Nham sống ở đây một thời gian khi còn rất nhỏ, mẹ anh hồi trẻ là người đẹp có tiếng trong vùng, người người nhà nhà không ai không biết, cho nên khi tin mẹ anh nhảy sông tự tử truyền đến đây đã khiến người dân trong thôn bàn tán không thôi.
Thay vì ở trong một môi trường xa lạ và đông đúc thì Thành Nham vẫn thích ngồi ở chỗ của Hạ Tuyên hơn, nhưng khi họ xuống lầu, trong chính sảnh đã có họ hàng ngồi gặm hạt dưa.
Triệu Thanh Ngữ sáng sớm đã bị dì lôi dậy đón khách, lúc này đang ngồi ngay ngắn giữa một đám thân hữu mà cười gượng.
Dì là phụ nữ nông thôn truyền thống, cả đời chưa từng bước ra khỏi thị trấn này, tuy bà cưng chiều Triệu Thanh Ngữ, nhưng đồng thời cũng rất nghiêm khắc với cô, người dân nông thôn cực kỳ coi trọng quan niệm tôn ti trên dưới, Triệu Thanh Ngữ là tiểu bối, lại ngoan ngoãn đương nhiên sẽ không làm trái ý mẹ cô.
Thành Nham với cô nhìn nhau, cô cười nhẹ với anh.
Mọi người quay đầu lại, tầm mắt tập trung trên người Thành Nham và Giang Mộ Bình.
Một bác gái trạc tuổi dì quay đầu lại "phèo phèo" phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, nhìn đánh giá Thành Nham từ trên xuống dưới mấy lần, mắt dần sáng lên: "Đây là con trai của Thái Vân sao!"
"Chắc vậy rồi! Giống mẹ nó quá."
"Thành Nham?" Bác gái kia nhìn Thành Nham, không chắc chắn mà gọi tên anh.
Thành Nham gật đầu, có lẽ anh đã từng gặp bác gái này, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn ấn tượng, không biết nên xưng hô thế nào, anh đành phải lễ phép gọi một tiếng "dì".
Bác gái cười lớn: "Còn dì cơ đấy, cô là chị cả của dượng con, con phải gọi là cô(*), ở thành phố lớn có khác ha, gọi người ta mà cũng tây phết."
(*) Raw là "嬢嬢", từ này kiểu như từ địa phương ấy, mỗi vùng sẽ có cách hiểu khác nhau, chẳng hạn như ở Tứ Xuyên thì nó là "dì" hoặc có nơi thì dùng để gọi chị gái của cha.
Dì từ trong bếp đi ra.
"Thái Phượng, đây có phải là con trai của Thái Vân không?"
"Phải phải phải." Dì đáp liên tục, đi tới chỗ Thành Nham, nắm cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Sao xuống sớm vậy con?"
"Con đến chỗ Hạ Tuyên chơi."
"Hạ Tuyên? Thầy dạy xăm của con?" Dì vỗ một phát lên cánh tay anh, "Con chỉ biết mỗi Hạ Tuyên."
Thành Nham cười, không nói gì.
"Con xuống sớm như vậy làm chi..." Dì đè giọng rất thấp, "Ở đây nhiều người như vậy, bây giờ muốn đi cũng không được."
Thành Nham không muốn dì khó xử cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn của dì, anh nói: "Không sao, con ngồi một lát rồi đi."
"Vậy con tự lo đi nhé."
Thành Nham và Giang Mộ Bình ngồi xuống ghế sa lon, bọn họ như hai con vật xinh đẹp bị nhốt trong lồng cho người ta ngắm nhìn, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người bọn họ.
Thân bằng hảo hữu ở đây đều không biết Giang Mộ Bình, nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò.
"Thái Phượng, nhóc này là ai đây? Bạn Thành Nham dắt về à?"
Dì nhìn Thành Nham, rồi nhìn Giang Mộ Bình, không biết nếu nói thật về thân phận của Giang Mộ Bình thì có gây rắc rối cho Thành Nham hay không, vì thế có chút khó xử không biết phải nói thế nào.
Thành Nham vừa định giới thiệu, thì Giang Mộ Bình đã tự giới thiệu trước anh một bước: "Cháu là chồng của Thành Nham."
Mọi người đều sững sờ.
Giọng nói trầm thấp của Giang Mộ Bình thực sự rất êm tai, hắn là giáo sư nên phát âm rất rõ ràng, có điều trong số những người ở đây chỉ có Thành Nham là chú ý đến thanh âm của hắn.
Giang Mộ Bình lại nói: "Cháu tên Giang Mộ Bình."
Trong phòng rất yên tĩnh, bầu không khí có chút vi diệu, dì lập tức xoa dịu: "Bây giờ đồng tính có thể kết hôn rồi, mấy người không biết à?"
"Biết chứ biết chứ, chỉ là chưa phản ứng kịp thôi." Người nói cười khan một tiếng nhìn Thành Nham, "Cô còn tưởng đâu con đã kết hôn sinh con từ lâu rồi."
Thành Nham nói: "Con mới kết hôn cách đây không lâu."
Một cô gái rất trẻ nói: "Ở thành phố đồng tính kết hôn nhiều mà ha, còn rất nhiều phụ nữ kết hôn với phụ nữ nữa đấy."
Dù là nam nữ kết hôn hay nam nam kết hôn đều không tránh khỏi bị dò hỏi gia cảnh. Giang Mộ Bình cũng không được tha, ngay lập tức hắn bị người lớn hỏi nghề nghiệp.
Nhắc tới cái này là dì hăng hái nhất, bà nói trước cả Giang Mộ Bình: "Tiểu Giang là giáo sư đại học."
Quả nhiên mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Dì hất cao cằm, quay đầu hỏi Giang Mộ Bình: "Gia đình Tiểu Giang đều là người có ăn học cả đúng không con?"
Giang Mộ Bình hơi buồn cười, vẫn khiêm tốn: "Chỉ là tầng lớp lao động bình thường thôi ạ."
Thành Nham nghe vậy thì liếc nhìn hắn, thầm nghĩ phát biểu này thực sự đủ tự sướng(*).
(*) 凡尔赛 (fáněrsài) là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là "tự sướng" – nguồn: chineserd.vn
Câu nói của Giang Mộ Bình đã được hiểu là "học sinh nghèo vượt khó thành công", có người rất kỳ lạ, cứ thích bới móc một vài thông tin để bản thân kiêu ngạo và dập tắt oai phong của người khác, nhằm thỏa mãn dục vọng sân si và tâm lý so đo của mình.
Một bác gái tóc xoăn truy hỏi hắn: "Cậu với Thành Nham là đồng hương hả? Cha mẹ làm nghề gì?"
"Cháu là người Bắc Thành." Giang Mộ Bình nói, "Mẹ là kiến trúc sư, ba là bác sĩ."
Thành Nham cầm một quả hồ đào nghịch trong tay, anh thầm cười khẩy, đã đoán được chút tâm tư của thân thích từ lâu, bèn bổ sung một câu: "Ba anh ấy là viện trưởng bệnh viện."
Giang Mộ Bình liếc nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, Thành Nham khẽ nhướng mày với hắn.
Em muốn cho những người này biết anh sinh ra đã ở vạch đích, ngay từ khi đến với thế giới này anh đã nhận được hết thảy sự thiên vị.
Bác gái không kịp chuẩn bị đã bị giáng một đòn nặng nề, lời thoại đã chuẩn bị từ trước không biết nói từ đâu, ở đây bà là người duy nhất có con trai kết hôn với đàn ông, định lôi đứa con rể làm công chức thị trấn ra khoe nhưng tiếc là vừa xuất binh đã gặp bất lợi, bèn hậm hực ngậm miệng.
Hầu hết những người lớn có mặt ở đây đều biết cảnh ngộ lúc nhỏ của Thành Nham, biết anh không tốt nghiệp cấp ba, biết anh là thợ xăm. Bọn họ tự cho rằng dựa vào thân thế của anh khó mà gặp được người có đẳng cấp như Giang Mộ Bình, vì vậy rất tò mò về việc Thành Nham kết hôn với Giang Mộ Bình như thế nào.
Quan niệm rất hạn hẹp.
Mặc dù khi dò hỏi bọn họ không thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng, nhưng Thành Nham đã quá hiểu người ở vùng này.
Anh dần trở nên im lặng, rất nhiều câu hỏi đều là Giang Mộ Bình trả lời.
"Cháu với Thành Nham là bạn học cấp ba."
"Gặp nhau khi xem mắt."
"Là cháu đề nghị kết hôn."
Có người nhắc đến chuyện cũ: "Cậu không biết cuộc sống của Thành Nham trước kia khổ sở thế nào đâu, nó còn đương học cấp ba thì mẹ nó nhảy sông, còn dắt theo em trai nó nữa, suýt chút nữa là mất cả hai rồi. Sau đó, vừa không đi học được lại không nuôi nổi em trai, chỉ có thể đưa cho người khác nuôi."
Dì trầm mặt nói: "Chuyện cũ rồi còn nhắc đến làm gì."
Có vài đồng hương có tuổi nhưng lại không biết điều châu đầu ghé tai chỉ trích hành động của mẹ Thành Nham năm đó, nói mẹ anh ích kỉ, chỉ lo đứa nhỏ bỏ mặc đứa lớn, Thành Nham biết bọn họ xuất phát từ sự đồng cảm chứ không hề có ác ý, nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Anh vẫn luôn giữ im lặng, không thể hiện bất kì cảm xúc khác lạ nào. Giang Mộ Bình thấy anh đưa quả đã bóc vỏ cho mình.
"Hồ đào tình yêu." Thành Nham cong mắt cười, đặt quả vào lòng bàn tay hắn.
Giang Mộ Bình đột nhiên đứng lên.
"Chúng cháu có việc phải ra ngoài, không nói chuyện với mọi người nữa." Giang Mộ Bình kéo tay Thành Nham, kéo anh lên.
Hai người bước ra ngoài cửa, Thành Nham hỏi: "Đi đâu vậy anh?"
"Không phải em muốn đi tìm Hạ Tuyên sao?"
"Đúng rồi, anh ấy nói muốn mời chúng ta uống rượu."
Thật ra Giang Mộ Bình không muốn uống rượu với Hạ Tuyên chút nào, nhưng để rời đi một cách đàng hoàng và lịch sự, hắn chỉ có thể tự lấy đá đập vào chân mình.
Thành Nham vô thức sờ vào hộp thuốc lá trong túi, rồi dừng lại rút tay về.
Hôn môi với Giang Mộ Bình hấp dẫn hơn hút thuốc nhiều, gần đây anh đã rất kiềm chế để có được những cái hôn thơm tho.
Giang Mộ Bình như nhìn thấu tâm tư của anh, chợt nói: "Hút thuốc xong vẫn sẽ hôn em."
Thành Nham quay đầu nhìn hắn, một lát sau mới quay lại, "Anh nói đấy nhé." Anh nhìn về trước im lặng một lúc, sau đó nói: "Em không muốn trở về chính là vì cái này. Mỗi lần trở về đều phải đối mặt với cảnh tượng như thế, rất khó chịu, em không thích nghe những lời đó của bọn họ, cũng không thích nghe bọn họ nói về mẹ em."
Giang Mộ Bình ừ rồi hỏi: "A Nham, em nghĩ thế nào về mẹ em?"
"Rất đáng thương, cũng rất ngu ngốc."
Thành Nham đối với mẹ mình không thể nói là hận, nhưng nếu như khi đó Lâm Vi Kính cũng đi theo bà thì có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho bà.
Ngữ điệu của anh không chút gợn sóng: "Nếu như bà ấy bằng lòng chịu đựng lâu hơn một chút, em sẽ làm cho cuộc sống của tụi em dễ dàng hơn."
"Hiện tại cũng rất tốt." Giang Mộ Bình nói.
"Ừ, chỉ là em trai của em không cần em." Thành Nham đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cổ họng anh khô khốc, ho nhẹ một cái.
Gởi Thành Kính cho gia đình khác nuôi là một quyết định mà anh vĩnh viễn không thể vãn hồi.
"Nhưng mà chỉ cần nó bình an khoẻ mạnh thì đó chính là món quà quý giá đối với em." Thành Nham lại nói.
Giang Mộ Bình mở tay ra, quả hồ đào vừa nãy Thành Nham bóc cho hắn vẫn còn nằm trong lòng bàn tay, hắn đưa tay đến trước mặt Thành Nham, anh dừng bước, rồi cúi đầu nhìn.
"A Nham, anh rất cần em." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lúc này cũng cần."
Ví dụ như đút anh quả hồ đào này hoặc gì đó chẳng hạn.
Chỉ có điều giáo sư Giang không nói ra được mấy lời làm nũng sến sẩm hơn, Thành Nham cụp mắt mỉm cười, cầm quả hồ đào trong lòng bàn tay hắn lên, rồi đưa lên miệng hắn.
Giang Mộ Bình há miệng, ngậm lấy cái hạt không lớn không nhỏ một cách rất nhã nhặn.
Thành Nham có hơi nhức đầu: "Nếu ở đây thêm mấy ngày, sớm muộn gì em cũng trở thành một tên cuồng khoe chồng mất, anh nói xem người ở địa phương nhỏ này sao đều có tâm lý so đo nghiêm trọng như thế chứ?"
"Khoe đi..." Giang Mộ Bình nói, "Bác cả anh là cựu Thứ trưởng Bộ ngoại giao, cũng khoe được đấy."
Thành Nham cười cong cả eo.
Đang lúc Thành Nham trao cho Giang Mộ Bình nụ hôn đầu năm mới thì điện thoại của anh vang lên, anh lấy ra xem, là ba của Giang Mộ Bình.
"Ba?" Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn, "Muộn như vậy mà ông ấy chưa ngủ?"
"Hôm nay là 30 tết mà."
"Sao ông ấy gọi cho em mà không gọi cho anh?"
Giang Mộ Bình cười cười: "Cũng bình thường, không phải tình huống khẩn cấp thì ông ấy chưa từng gọi cho anh."
Tuy đã kết hôn với Giang Mộ Bình được một thời gian, nhưng thực ra Thành Nham chưa gặp ba Giang được mấy lần, vậy nên bỗng nhiên nhận được điện thoại của ba vợ, thần kinh của anh vẫn có chút căng thẳng.
Anh có phần thận trọng như gặp được chính ba Giang.
"Ba?" Thành Nham đi sang một bên.
"Chúc mừng năm mới." Giọng ba Giang có chút uể oải.
Thành Nham cười: "Chúc mừng năm mới, sao giọng ba khàn thế?"
"Khát, cả buổi chiều chưa uống nước."
"Hôm nay ở bệnh viện vẫn còn bận ạ?"
"Bệnh viện lúc nào chả bận, ngày lễ tết còn bận hơn."
"Vậy ba nghỉ ngơi sớm đi." Thành Nham hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Bà ấy ngủ rồi, không thức khuya tới vậy."
Thực ra, lúc thường nếu như không có chuyện gì thì ba Giang cũng sẽ ngủ sớm, trong thành phố cấm đốt pháo hoa, ăn tết kém náo nhiệt hơn hẳn ở nông thôn, nhất là ở tuổi của bọn họ, buổi tối không có hoạt động giải trí, con cái không ở nhà, hiển nhiên sẽ nghỉ ngơi rất sớm.
Thành Nham là thành viên mới của nhà họ Giang, năm nay lại là năm đầu tiên anh trở thành người nhà họ Giang, vì thế ba Giang đặc biệt gọi đến hỏi thăm.
"Ở đó chơi thế nào rồi?" Ba Giang hỏi.
Thành Nham cười cười, thành thật nói: "Như thường thôi ạ, thật ra ở đây không có gì để chơi, với mùa lạnh quá nên tụi con cũng không muốn đi tới đi lui khắp nơi."
Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, hắn đang cúi đầu cầm điện thoại bấm chữ, chắc là hắn nhận được rất nhiều lời chúc năm mới và đang trả lời từng cái một.
Trên dây cây nho quấn đèn màu, có thể chiếu rọi từng chi tiết nhỏ trên người Giang Mộ Bình, ngày đông nhiệt độ ngoài trời rất thấp, chóp mũi hắn hơi đỏ lên vì lạnh, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình.
Ba Giang lại nói thêm gì đó, đại khái là dặn dò bọn họ ở bên ngoài chú ý an toàn, nếu được thì trở về càng sớm càng tốt. Ba Giang và Giang Mộ Bình đúng thật là tình cha con "plastic", ông tán gẫu với Thành Nham cả buổi, vậy mà là không có lấy một câu hỏi han đến Giang Mộ Bình.
Nhưng đến khi sắp cúp máy, ba Giang rốt cục không nhịn được: "Nó đâu? Ba với con nói chuyện lâu như thế mà sao nó lại chẳng nói chẳng rằng vậy?"
Thành Nham bật cười: "Anh ấy đang xem điện thoại."
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn suốt ngày chơi điện thoại, kể ra còn là giáo sư đại học mà một chút tự chủ cũng không có. Con đưa điện thoại cho nó đi, ba có chuyện muốn nói với nó."
Thành Nham theo lời đưa điện thoại đến trước mặt Giang Mộ Bình, gọi: "Giáo sư."
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
"Ba muốn nói chuyện với anh."
Giang Mộ Bình cầm lấy điện thoại, đưa đến bên tai: "Ba."
Đầu bên kia điện thoại, ba Giang cau mày: "Sao Thành Nham vẫn gọi con là giáo sư?"
"Gọi yêu." Giang Mộ Bình giải thích ngắn gọn.
Ba Giang ngớ ra, tưởng Giang Mộ Bình đang nói đùa, giọng ông ồm ồm nói: "Nếu nói như con thì học sinh của con gọi con đều là gọi yêu cả sao? Ăn nói đưa đẩy, không chính đáng."
Những gì Giang Mộ Bình nói đều là sự thật, dù sao "giáo sư" trong miệng học sinh của hắn không thể đánh đồng với "giáo sư" trong miệng của Thành Nham được. Nhưng ba Giang nói thế cũng tự có lý do của ông, chỉ là Giang Mộ Bình không muốn giải thích quá nhiều.
"Có nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm với Thành Nham không?" Ba Giang hiếm khi quan tâm đến cuộc sống sau hôn nhân của Giang Mộ Bình.
"Bồi dưỡng tình cảm?" Hắn thầm nói hai đứa con tình cảm rất tốt, hắn tự nhận tình cảm giữa mình và Thành Nham đã sớm đến mức không cần phải chủ động bồi dưỡng, bèn nói: "Tụi con không cần bồi dưỡng tình cảm."
Giang Mộ Bình nói như thế nhưng rơi vào tai ba Giang lại bị hiểu sai thành nghĩa khác, giống như hắn không muốn bồi dưỡng tình cảm với Thành Nham. Chỉ có điều năm mới tết tới, ba Giang cũng không muốn dồn dập dạy dỗ Giang Mộ Bình, ông nén giận hỏi: "Con đối với Thành Nham có chỗ nào không hài lòng?"
Giang Mộ Bình sững sờ, có hơi mù mờ.
"Đứa nhỏ này muốn ngoại hình có ngoại hình, nhân phẩm tốt, dáng dấp đẹp, kinh tế cũng tốt hơn đồ nghèo kiết xác như con."
"..." Giang Mộ Bình bị oán giận đến ngây ngốc, có điều những gì ba hắn nói đều là sự thật, tuy lương của hắn không thấp, nhưng sau khi mua hai căn nhà trong thành phố thì cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, công việc trong thể chế chắc chắn không kiếm được nhiều tiền bằng người làm công việc tự do về kỹ thuật như Thành Nham, kinh tế của hắn quả thực không bằng anh.
Thế nhưng Giang Mộ Bình không hiểu tại sao ba lại đột nhiên chất vấn mình đã vậy còn dùng từ "nghèo kiết xác".
Ba Giang nói tiếp: "Lúc đầu con kết hôn với nó làm gì, con thấy hành động của con như vậy có ý nghĩa không? Con có ý thức chịu trách nhiệm với bản thân và người khác không?"
Thành Nham không biết cha con nhà họ Giang đang đang thảo luận về mình, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Mộ Bình càng ngày càng quái lạ, anh có chút nghi hoặc.
Giang Mộ Bình dần dần cảm thấy không ổn, hắn liếc nhìn Thành Nham, quay lưng lại, cầm điện thoại thấp giọng nói: "Ba, con nhấn mạnh lại lần nữa, con kết hôn với Thành Nham không phải vì bốc đồng, con sẽ có trách nhiệm với hôn nhân của mình và cũng sẽ có trách nhiệm với Thành Nham."
Từ khi kết hôn đến nay, Giang Mộ Bình đã nghe quá nhiều lời như thế này, hắn bị tụng đến phát phiền, ngữ khí cũng lộ ra vẻ không vui. Ba Giang không muốn ầm ĩ với con trai ngay ngày đầu năm nên trầm giọng nói: "Về rồi hẵng nói đi, ba muốn nghỉ ngơi."
Trước khi ông cúp máy, Giang Mộ Bình vội nói: "Năm mới vui vẻ."
Ba Giang ừ: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Cúp điện thoại, Thành Nham đi tới sau lưng Giang Mộ Bình, hỏi: "Ba nói gì thế? Hai người cãi nhau à?"
"Không có." Giang Mộ Bình chọn một điểm không quan trọng nói: "Ông ấy nói anh nghèo kiết xác."
"... Hả?" Thành Nham cúi đầu nhìn tiền lì xì trong tay, cười hỏi: "Chắc anh sẽ không vì lì xì cho em mà mắc nợ đó chứ?"
"Không đến mức đó." Giang Mộ Bình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thành Nham đi vào nhà, "Tiền để lấy lòng em thì vẫn có."
Sáng hôm sau, có họ hàng đến nhà dì chúc tết, hầu hết đều là thân hữu bên dượng của Thành Nham, dượng của anh đã bị bệnh qua đời cách đây vài năm, họ hàng đều là người cùng thôn, ở gần nhau nên rất thuận tiện cho việc thăm hỏi.
Thành Nham sống ở đây một thời gian khi còn rất nhỏ, mẹ anh hồi trẻ là người đẹp có tiếng trong vùng, người người nhà nhà không ai không biết, cho nên khi tin mẹ anh nhảy sông tự tử truyền đến đây đã khiến người dân trong thôn bàn tán không thôi.
Thay vì ở trong một môi trường xa lạ và đông đúc thì Thành Nham vẫn thích ngồi ở chỗ của Hạ Tuyên hơn, nhưng khi họ xuống lầu, trong chính sảnh đã có họ hàng ngồi gặm hạt dưa.
Triệu Thanh Ngữ sáng sớm đã bị dì lôi dậy đón khách, lúc này đang ngồi ngay ngắn giữa một đám thân hữu mà cười gượng.
Dì là phụ nữ nông thôn truyền thống, cả đời chưa từng bước ra khỏi thị trấn này, tuy bà cưng chiều Triệu Thanh Ngữ, nhưng đồng thời cũng rất nghiêm khắc với cô, người dân nông thôn cực kỳ coi trọng quan niệm tôn ti trên dưới, Triệu Thanh Ngữ là tiểu bối, lại ngoan ngoãn đương nhiên sẽ không làm trái ý mẹ cô.
Thành Nham với cô nhìn nhau, cô cười nhẹ với anh.
Mọi người quay đầu lại, tầm mắt tập trung trên người Thành Nham và Giang Mộ Bình.
Một bác gái trạc tuổi dì quay đầu lại "phèo phèo" phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, nhìn đánh giá Thành Nham từ trên xuống dưới mấy lần, mắt dần sáng lên: "Đây là con trai của Thái Vân sao!"
"Chắc vậy rồi! Giống mẹ nó quá."
"Thành Nham?" Bác gái kia nhìn Thành Nham, không chắc chắn mà gọi tên anh.
Thành Nham gật đầu, có lẽ anh đã từng gặp bác gái này, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn ấn tượng, không biết nên xưng hô thế nào, anh đành phải lễ phép gọi một tiếng "dì".
Bác gái cười lớn: "Còn dì cơ đấy, cô là chị cả của dượng con, con phải gọi là cô(*), ở thành phố lớn có khác ha, gọi người ta mà cũng tây phết."
(*) Raw là "嬢嬢", từ này kiểu như từ địa phương ấy, mỗi vùng sẽ có cách hiểu khác nhau, chẳng hạn như ở Tứ Xuyên thì nó là "dì" hoặc có nơi thì dùng để gọi chị gái của cha.
Dì từ trong bếp đi ra.
"Thái Phượng, đây có phải là con trai của Thái Vân không?"
"Phải phải phải." Dì đáp liên tục, đi tới chỗ Thành Nham, nắm cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Sao xuống sớm vậy con?"
"Con đến chỗ Hạ Tuyên chơi."
"Hạ Tuyên? Thầy dạy xăm của con?" Dì vỗ một phát lên cánh tay anh, "Con chỉ biết mỗi Hạ Tuyên."
Thành Nham cười, không nói gì.
"Con xuống sớm như vậy làm chi..." Dì đè giọng rất thấp, "Ở đây nhiều người như vậy, bây giờ muốn đi cũng không được."
Thành Nham không muốn dì khó xử cũng hiểu rõ nỗi băn khoăn của dì, anh nói: "Không sao, con ngồi một lát rồi đi."
"Vậy con tự lo đi nhé."
Thành Nham và Giang Mộ Bình ngồi xuống ghế sa lon, bọn họ như hai con vật xinh đẹp bị nhốt trong lồng cho người ta ngắm nhìn, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người bọn họ.
Thân bằng hảo hữu ở đây đều không biết Giang Mộ Bình, nhìn hắn với ánh mắt đầy tò mò.
"Thái Phượng, nhóc này là ai đây? Bạn Thành Nham dắt về à?"
Dì nhìn Thành Nham, rồi nhìn Giang Mộ Bình, không biết nếu nói thật về thân phận của Giang Mộ Bình thì có gây rắc rối cho Thành Nham hay không, vì thế có chút khó xử không biết phải nói thế nào.
Thành Nham vừa định giới thiệu, thì Giang Mộ Bình đã tự giới thiệu trước anh một bước: "Cháu là chồng của Thành Nham."
Mọi người đều sững sờ.
Giọng nói trầm thấp của Giang Mộ Bình thực sự rất êm tai, hắn là giáo sư nên phát âm rất rõ ràng, có điều trong số những người ở đây chỉ có Thành Nham là chú ý đến thanh âm của hắn.
Giang Mộ Bình lại nói: "Cháu tên Giang Mộ Bình."
Trong phòng rất yên tĩnh, bầu không khí có chút vi diệu, dì lập tức xoa dịu: "Bây giờ đồng tính có thể kết hôn rồi, mấy người không biết à?"
"Biết chứ biết chứ, chỉ là chưa phản ứng kịp thôi." Người nói cười khan một tiếng nhìn Thành Nham, "Cô còn tưởng đâu con đã kết hôn sinh con từ lâu rồi."
Thành Nham nói: "Con mới kết hôn cách đây không lâu."
Một cô gái rất trẻ nói: "Ở thành phố đồng tính kết hôn nhiều mà ha, còn rất nhiều phụ nữ kết hôn với phụ nữ nữa đấy."
Dù là nam nữ kết hôn hay nam nam kết hôn đều không tránh khỏi bị dò hỏi gia cảnh. Giang Mộ Bình cũng không được tha, ngay lập tức hắn bị người lớn hỏi nghề nghiệp.
Nhắc tới cái này là dì hăng hái nhất, bà nói trước cả Giang Mộ Bình: "Tiểu Giang là giáo sư đại học."
Quả nhiên mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Dì hất cao cằm, quay đầu hỏi Giang Mộ Bình: "Gia đình Tiểu Giang đều là người có ăn học cả đúng không con?"
Giang Mộ Bình hơi buồn cười, vẫn khiêm tốn: "Chỉ là tầng lớp lao động bình thường thôi ạ."
Thành Nham nghe vậy thì liếc nhìn hắn, thầm nghĩ phát biểu này thực sự đủ tự sướng(*).
(*) 凡尔赛 (fáněrsài) là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là "tự sướng" – nguồn: chineserd.vn
Câu nói của Giang Mộ Bình đã được hiểu là "học sinh nghèo vượt khó thành công", có người rất kỳ lạ, cứ thích bới móc một vài thông tin để bản thân kiêu ngạo và dập tắt oai phong của người khác, nhằm thỏa mãn dục vọng sân si và tâm lý so đo của mình.
Một bác gái tóc xoăn truy hỏi hắn: "Cậu với Thành Nham là đồng hương hả? Cha mẹ làm nghề gì?"
"Cháu là người Bắc Thành." Giang Mộ Bình nói, "Mẹ là kiến trúc sư, ba là bác sĩ."
Thành Nham cầm một quả hồ đào nghịch trong tay, anh thầm cười khẩy, đã đoán được chút tâm tư của thân thích từ lâu, bèn bổ sung một câu: "Ba anh ấy là viện trưởng bệnh viện."
Giang Mộ Bình liếc nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, Thành Nham khẽ nhướng mày với hắn.
Em muốn cho những người này biết anh sinh ra đã ở vạch đích, ngay từ khi đến với thế giới này anh đã nhận được hết thảy sự thiên vị.
Bác gái không kịp chuẩn bị đã bị giáng một đòn nặng nề, lời thoại đã chuẩn bị từ trước không biết nói từ đâu, ở đây bà là người duy nhất có con trai kết hôn với đàn ông, định lôi đứa con rể làm công chức thị trấn ra khoe nhưng tiếc là vừa xuất binh đã gặp bất lợi, bèn hậm hực ngậm miệng.
Hầu hết những người lớn có mặt ở đây đều biết cảnh ngộ lúc nhỏ của Thành Nham, biết anh không tốt nghiệp cấp ba, biết anh là thợ xăm. Bọn họ tự cho rằng dựa vào thân thế của anh khó mà gặp được người có đẳng cấp như Giang Mộ Bình, vì vậy rất tò mò về việc Thành Nham kết hôn với Giang Mộ Bình như thế nào.
Quan niệm rất hạn hẹp.
Mặc dù khi dò hỏi bọn họ không thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng, nhưng Thành Nham đã quá hiểu người ở vùng này.
Anh dần trở nên im lặng, rất nhiều câu hỏi đều là Giang Mộ Bình trả lời.
"Cháu với Thành Nham là bạn học cấp ba."
"Gặp nhau khi xem mắt."
"Là cháu đề nghị kết hôn."
Có người nhắc đến chuyện cũ: "Cậu không biết cuộc sống của Thành Nham trước kia khổ sở thế nào đâu, nó còn đương học cấp ba thì mẹ nó nhảy sông, còn dắt theo em trai nó nữa, suýt chút nữa là mất cả hai rồi. Sau đó, vừa không đi học được lại không nuôi nổi em trai, chỉ có thể đưa cho người khác nuôi."
Dì trầm mặt nói: "Chuyện cũ rồi còn nhắc đến làm gì."
Có vài đồng hương có tuổi nhưng lại không biết điều châu đầu ghé tai chỉ trích hành động của mẹ Thành Nham năm đó, nói mẹ anh ích kỉ, chỉ lo đứa nhỏ bỏ mặc đứa lớn, Thành Nham biết bọn họ xuất phát từ sự đồng cảm chứ không hề có ác ý, nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Anh vẫn luôn giữ im lặng, không thể hiện bất kì cảm xúc khác lạ nào. Giang Mộ Bình thấy anh đưa quả đã bóc vỏ cho mình.
"Hồ đào tình yêu." Thành Nham cong mắt cười, đặt quả vào lòng bàn tay hắn.
Giang Mộ Bình đột nhiên đứng lên.
"Chúng cháu có việc phải ra ngoài, không nói chuyện với mọi người nữa." Giang Mộ Bình kéo tay Thành Nham, kéo anh lên.
Hai người bước ra ngoài cửa, Thành Nham hỏi: "Đi đâu vậy anh?"
"Không phải em muốn đi tìm Hạ Tuyên sao?"
"Đúng rồi, anh ấy nói muốn mời chúng ta uống rượu."
Thật ra Giang Mộ Bình không muốn uống rượu với Hạ Tuyên chút nào, nhưng để rời đi một cách đàng hoàng và lịch sự, hắn chỉ có thể tự lấy đá đập vào chân mình.
Thành Nham vô thức sờ vào hộp thuốc lá trong túi, rồi dừng lại rút tay về.
Hôn môi với Giang Mộ Bình hấp dẫn hơn hút thuốc nhiều, gần đây anh đã rất kiềm chế để có được những cái hôn thơm tho.
Giang Mộ Bình như nhìn thấu tâm tư của anh, chợt nói: "Hút thuốc xong vẫn sẽ hôn em."
Thành Nham quay đầu nhìn hắn, một lát sau mới quay lại, "Anh nói đấy nhé." Anh nhìn về trước im lặng một lúc, sau đó nói: "Em không muốn trở về chính là vì cái này. Mỗi lần trở về đều phải đối mặt với cảnh tượng như thế, rất khó chịu, em không thích nghe những lời đó của bọn họ, cũng không thích nghe bọn họ nói về mẹ em."
Giang Mộ Bình ừ rồi hỏi: "A Nham, em nghĩ thế nào về mẹ em?"
"Rất đáng thương, cũng rất ngu ngốc."
Thành Nham đối với mẹ mình không thể nói là hận, nhưng nếu như khi đó Lâm Vi Kính cũng đi theo bà thì có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho bà.
Ngữ điệu của anh không chút gợn sóng: "Nếu như bà ấy bằng lòng chịu đựng lâu hơn một chút, em sẽ làm cho cuộc sống của tụi em dễ dàng hơn."
"Hiện tại cũng rất tốt." Giang Mộ Bình nói.
"Ừ, chỉ là em trai của em không cần em." Thành Nham đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cổ họng anh khô khốc, ho nhẹ một cái.
Gởi Thành Kính cho gia đình khác nuôi là một quyết định mà anh vĩnh viễn không thể vãn hồi.
"Nhưng mà chỉ cần nó bình an khoẻ mạnh thì đó chính là món quà quý giá đối với em." Thành Nham lại nói.
Giang Mộ Bình mở tay ra, quả hồ đào vừa nãy Thành Nham bóc cho hắn vẫn còn nằm trong lòng bàn tay, hắn đưa tay đến trước mặt Thành Nham, anh dừng bước, rồi cúi đầu nhìn.
"A Nham, anh rất cần em." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lúc này cũng cần."
Ví dụ như đút anh quả hồ đào này hoặc gì đó chẳng hạn.
Chỉ có điều giáo sư Giang không nói ra được mấy lời làm nũng sến sẩm hơn, Thành Nham cụp mắt mỉm cười, cầm quả hồ đào trong lòng bàn tay hắn lên, rồi đưa lên miệng hắn.
Giang Mộ Bình há miệng, ngậm lấy cái hạt không lớn không nhỏ một cách rất nhã nhặn.
Thành Nham có hơi nhức đầu: "Nếu ở đây thêm mấy ngày, sớm muộn gì em cũng trở thành một tên cuồng khoe chồng mất, anh nói xem người ở địa phương nhỏ này sao đều có tâm lý so đo nghiêm trọng như thế chứ?"
"Khoe đi..." Giang Mộ Bình nói, "Bác cả anh là cựu Thứ trưởng Bộ ngoại giao, cũng khoe được đấy."
Thành Nham cười cong cả eo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.