Chương 13:
Nguyệt Chiếu Khê
23/10/2024
Giang Vũ Phong đột nhiên hít hít mũi, hỏi người quản lý: "Anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?"
Vương Tuyền ngẩn người, theo bản năng cũng hít hít mũi, nghi ngờ nói: "Mùi gì lạ? Tôi không ngửi thấy mùi gì cả, hay là mùi nước hoa trên người cậu?"
Giang Vũ Phong bất lực nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi có thể không ngửi ra mùi nước hoa trên người mình sao?"
Anh lại hít sâu một hơi, sau đó nhăn mày nhận xét: "Hơi giống mùi tanh tưởi của nước ao tù..." Hơn nữa phải là cái loại ao tù đọng nước, từ lâu đã không còn chút sức sống nào, bên trong không biết đã có bao nhiêu thứ mục rữa, còn có mùi tanh của đất rất rõ ràng.
"Ặc, cậu hình dung kinh quá đấy." Vương Tuyền lộ vẻ mặt ghê tởm.
Giang Vũ Phong nói: "Chính là mùi này đấy..."
Hai người đều không chú ý tới, khi Giang Vũ Phong lên tiếng, Hứa Kế đang cúi đầu bên cạnh đột nhiên run rẩy, vẻ mặt bị sự sợ hãi bao trùm.
"Tí tách—"
Bên tai cậu ta, dường như lại nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xen lẫn mùi hôi thối của sự mục rữa.
Ngay lúc này, trong tầm mắt của cậu ta, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào. Đó là một đôi chân, một đôi chân trần, dường như đã bị ngâm trong nước quá lâu, sưng tấy, mục rữa, bên trong dường như còn có thể nhìn thấy côn trùng đang ngọ nguậy. Từ cạnh bàn chân, một vòng tròn màu đen lan ra về phía Hứa Kế.
Hứa Kế đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức một khuôn mặt sưng phù lọt vào tầm mắt, khuôn mặt ấy còn nở một nụ cười với cậu ta, phần thịt đã thối rữa trên mặt lập tức rơi xuống.
"A, a a a —"
Không thể nào kìm nén được nữa, tiếng hét chói tai bật ra từ cổ họng của Hứa Kế, cậu ta gần như chạy trối chết về phía trước. Vì quá sợ hãi, cậu ta thậm chí còn ngã xuống đất một cái.
Ùm!
Cậu ta như rơi xuống một cái đầm nước, rong rêu dưới đáy đầm như có ý thức, vươn ra quấn lấy tay chân cậu, kéo cậu xuống đáy nước.
Ư ư ư —
Hứa Kế trợn to hai mắt, cố gắng vươn tay lên mặt nước.
Cứu tôi, ai đó cứu tôi với...
"... Hứa Kế, Hứa Kế?"
Tiếng gọi liên hồi vang lên bên tai, Hứa Kế hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Vũ Phong và người quản lý của anh đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái.
"Cậu không sao chứ?" Đây là lần thứ hai Giang Vũ Phong hỏi cậu ta như vậy, sau đó nhíu mày nói: "Sắc mặt cậu khó coi quá, có phải cậu cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
Hứa Kế ngây người nhìn anh.
Giang Vũ Phong nói: "Vừa rồi không biết cậu bị làm sao, chúng tôi gọi cậu mãi mà cậu không phản ứng, còn chạy như điên về phía trước, ngăn cũng không kịp... Cậu thật sự không sao chứ?"
Hứa Kế chậm chạp nói: "Tôi, tôi không sao..."
Giang Vũ Phong không tin, nhưng anh và Hứa Kế chưa thân thiết đến mức đó, nên chỉ nói: "Không sao là tốt rồi... Đúng rồi, chúng ta đã đến phim trường rồi."
Hứa Kế ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bọn họ đã đến phim trường, ánh đèn sáng choang trên phim trường khiến cậu đau nhức mắt, đầu óc choáng váng.
Cậu ta hốt hoảng cúi đầu xuống, ngón tay khẽ động, sau đó nhìn thấy một cọng rong đang nắm chặt trong tay, giống như loại rong mọc dưới nước, sờ vào trơn trượt, ẩm ướt.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Hứa Kế lại trở nên kinh hãi, vì sợ hãi, hàm răng của cậu ta thậm chí còn run lên ken két.
"... Vậy chúng ta qua đó trước nhé." Giang Vũ Phong nói.
Hứa Kế đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu hoảng sợ nhìn Giang Vũ Phong, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Sau đó, cậu ta quay đầu bỏ chạy về phía trước, thậm chí còn đụng phải Giang Vũ Phong khiến anh lảo đảo.
Vương Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Giang Vũ Phong, quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Kế, có chút khó hiểu nói: "Cậu ta bị điên rồi à? Tự nhiên phát điên cái gì vậy?"
Giang Vũ Phong cũng thấy kỳ lạ, nhíu mày khó hiểu.
"Ơ?" Vương Tuyền đột nhiên cảm thấy không đúng, chỉ vào chỗ Hứa Kế vừa đứng, nói: "Cậu xem, sao chỗ này lại toàn là nước thế này?"
Nhìn lại đường bọn họ đi tới, trên mặt đất cũng có dấu vết của nước, giống như... có một người ướt sũng từ dưới đất đi lên vậy.
Vương Tuyền ngẩn người, theo bản năng cũng hít hít mũi, nghi ngờ nói: "Mùi gì lạ? Tôi không ngửi thấy mùi gì cả, hay là mùi nước hoa trên người cậu?"
Giang Vũ Phong bất lực nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi có thể không ngửi ra mùi nước hoa trên người mình sao?"
Anh lại hít sâu một hơi, sau đó nhăn mày nhận xét: "Hơi giống mùi tanh tưởi của nước ao tù..." Hơn nữa phải là cái loại ao tù đọng nước, từ lâu đã không còn chút sức sống nào, bên trong không biết đã có bao nhiêu thứ mục rữa, còn có mùi tanh của đất rất rõ ràng.
"Ặc, cậu hình dung kinh quá đấy." Vương Tuyền lộ vẻ mặt ghê tởm.
Giang Vũ Phong nói: "Chính là mùi này đấy..."
Hai người đều không chú ý tới, khi Giang Vũ Phong lên tiếng, Hứa Kế đang cúi đầu bên cạnh đột nhiên run rẩy, vẻ mặt bị sự sợ hãi bao trùm.
"Tí tách—"
Bên tai cậu ta, dường như lại nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xen lẫn mùi hôi thối của sự mục rữa.
Ngay lúc này, trong tầm mắt của cậu ta, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào. Đó là một đôi chân, một đôi chân trần, dường như đã bị ngâm trong nước quá lâu, sưng tấy, mục rữa, bên trong dường như còn có thể nhìn thấy côn trùng đang ngọ nguậy. Từ cạnh bàn chân, một vòng tròn màu đen lan ra về phía Hứa Kế.
Hứa Kế đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức một khuôn mặt sưng phù lọt vào tầm mắt, khuôn mặt ấy còn nở một nụ cười với cậu ta, phần thịt đã thối rữa trên mặt lập tức rơi xuống.
"A, a a a —"
Không thể nào kìm nén được nữa, tiếng hét chói tai bật ra từ cổ họng của Hứa Kế, cậu ta gần như chạy trối chết về phía trước. Vì quá sợ hãi, cậu ta thậm chí còn ngã xuống đất một cái.
Ùm!
Cậu ta như rơi xuống một cái đầm nước, rong rêu dưới đáy đầm như có ý thức, vươn ra quấn lấy tay chân cậu, kéo cậu xuống đáy nước.
Ư ư ư —
Hứa Kế trợn to hai mắt, cố gắng vươn tay lên mặt nước.
Cứu tôi, ai đó cứu tôi với...
"... Hứa Kế, Hứa Kế?"
Tiếng gọi liên hồi vang lên bên tai, Hứa Kế hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Vũ Phong và người quản lý của anh đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái.
"Cậu không sao chứ?" Đây là lần thứ hai Giang Vũ Phong hỏi cậu ta như vậy, sau đó nhíu mày nói: "Sắc mặt cậu khó coi quá, có phải cậu cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
Hứa Kế ngây người nhìn anh.
Giang Vũ Phong nói: "Vừa rồi không biết cậu bị làm sao, chúng tôi gọi cậu mãi mà cậu không phản ứng, còn chạy như điên về phía trước, ngăn cũng không kịp... Cậu thật sự không sao chứ?"
Hứa Kế chậm chạp nói: "Tôi, tôi không sao..."
Giang Vũ Phong không tin, nhưng anh và Hứa Kế chưa thân thiết đến mức đó, nên chỉ nói: "Không sao là tốt rồi... Đúng rồi, chúng ta đã đến phim trường rồi."
Hứa Kế ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bọn họ đã đến phim trường, ánh đèn sáng choang trên phim trường khiến cậu đau nhức mắt, đầu óc choáng váng.
Cậu ta hốt hoảng cúi đầu xuống, ngón tay khẽ động, sau đó nhìn thấy một cọng rong đang nắm chặt trong tay, giống như loại rong mọc dưới nước, sờ vào trơn trượt, ẩm ướt.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Hứa Kế lại trở nên kinh hãi, vì sợ hãi, hàm răng của cậu ta thậm chí còn run lên ken két.
"... Vậy chúng ta qua đó trước nhé." Giang Vũ Phong nói.
Hứa Kế đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu hoảng sợ nhìn Giang Vũ Phong, miệng lẩm bẩm: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Sau đó, cậu ta quay đầu bỏ chạy về phía trước, thậm chí còn đụng phải Giang Vũ Phong khiến anh lảo đảo.
Vương Tuyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Giang Vũ Phong, quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Kế, có chút khó hiểu nói: "Cậu ta bị điên rồi à? Tự nhiên phát điên cái gì vậy?"
Giang Vũ Phong cũng thấy kỳ lạ, nhíu mày khó hiểu.
"Ơ?" Vương Tuyền đột nhiên cảm thấy không đúng, chỉ vào chỗ Hứa Kế vừa đứng, nói: "Cậu xem, sao chỗ này lại toàn là nước thế này?"
Nhìn lại đường bọn họ đi tới, trên mặt đất cũng có dấu vết của nước, giống như... có một người ướt sũng từ dưới đất đi lên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.