Chương 101
Chanh Quất Gia
20/11/2024
Xoạt.
Đường Kha Tâm đang dựa vào Nguỵ Khoảnh suýt nữa thì rơi xuống đất.
Cậu nhận ra rằng Nguỵ Khoảnh giống như một du khách đăng nhập vào trò chơi, rõ ràng là khi chia tay hôm qua vẫn còn lưu luyến không rời, thế mà chỉ chớp mắt thanh tiến trình đã về số không.
Đường Kha Tâm vội đuổi theo Nguỵ Khoảnh, năn nỉ mặc cả: "Vậy hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả, được không?"
Nguỵ Khoảnh khó chịu đẩy cậu ra ngoài: "Cậu theo sát như vậy, không sợ bị người khác phát hiện sao?" May mà anh đã xác nhận là trong đấu trường không có ai khác.
Nhưng Đường Kha Tâm chẳng hề lo lắng gì, cậu bước hai bước dài nắm lấy tay Nguỵ Khoảnh: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không buông tay này ra nữa."
Trong kho lương thực, lửa bốc lên ngùn ngụt, các người chơi liên tục chuyển nước chuyển cát vào để dập lửa, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, mấy ngàn cân bánh kẹo mà phái Địa tự mất mấy ngày thu thập đã bị thiêu rụi.
Lạc Hạo đứng trước kho lương, biểu cảm còn đau khổ hơn cả mất nước.
"Trưởng phòng Lạc, Đường Kha Tâm vừa đi thì chỗ này lập tức bốc cháy, ngọn lửa này chắc chắn là do cậu ta đốt!"
"Cậu ta còn mặt dày đàm phán với trưởng phòng, còn ăn hết một bát bánh đậu xanh như không có chuyện gì xảy ra."
"Từ đầu tôi đã thấy cậu ta có vấn đề, không ngờ cậu ta không thể kiềm chế nổi, nhanh chóng lộ mặt như vậy."
Lạc Hạo xoa trán nói: "Đồ mất rồi có thể tiếp tục bảo người làm. Rượu của bọn họ mất rồi, ủ lại không biết phải chờ đến khi nào."
"Đúng! Chúng ta đi đốt tiệm rượu của bọn họ ngay! Đánh lâu dài, không ai có thể sống yên ổn!"
Dưới ánh lửa, khóe miệng Lạc Hạo dần cong lên, nụ cười của một con cáo già thâm sâu hơn bất cứ ai xung quanh. Hắn biết Đường Kha Tâm dám đi nước cờ này, chắc chắn là vì cậu đã có hướng giải quyết cụ thể.
Đường Kha Tâm... cậu rốt cuộc là người như thế nào?
Thời gian đã là chạng vạng, sau khi nghe xong Đường Kha Tâm miêu tả về ảo cảnh của phái Địa tự, Nguỵ Khoảnh đã có một nhận thức mới về hai câu đố.
Kết hợp các manh mối như minh hôn, tai nạn, nghĩa địa, anh nghi ngờ rằng không gian của phái Thiên tự không phải là thế giới mà con người thường nhận thức, mà giống như nơi giao thoa giữa hai thế giới âm dương, là nơi những người sắp chết sẽ được dẫn dắt qua một khe hở.
"Lời của Lạc Hạo nhắc nhở tôi rằng phái Thiên tự và phái Địa tự có thể thông qua vật chất của đối phương để tiến vào ảo cảnh, và những gì thấy được trong cảnh đó là khác nhau." Đường Kha Tâm lấy từ trong túi ra chiếc bánh đậu xanh mà cậu đã giấu trước khi phóng hỏa rồi đưa cho Nguỵ Khoảnh, "Anh có muốn thử không?"
Nguỵ Khoảnh tỏ vẻ chán ghét, cầm miếng bánh xanh vuông, nửa mềm nửa cứng, đưa lên mũi ngửi.
"Phải giải đố mà."
Anh thở dài một hơi, đặt bánh đậu xanh lên răng cắn nhẹ một miếng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy...
Đường Kha Tâm: "Nguỵ Khoảnh, giả vờ ăn không thể lừa chủ thần đâu."
Nguỵ Khoảnh, người có sở thích ăn uống rõ ràng, nhìn chằm chằm vào miếng bánh màu xanh trong tay: "..." Đang do dự.
"Phụt." Đường Kha Tâm không nhịn được cười, cậu lấy lại miếng bánh đậu xanh và cất đi, nói: "Thôi, gọi l Quỷ Sinh đến thử đi." Cậu nắm tay Nguỵ Khoảnh kéo đi.
"Đừng nắm tay." Nguỵ Khoảnh có chút không thoải mái, định rút tay ra, nhưng tay lại bị nắm chặt hơn. Anh nghi ngờ nhìn Đường Kha Tâm.
"Tôi đã nói sẽ không buông tay." Trong đầu Đường Kha Tâm hiện lên hình ảnh Nguỵ Khoảnh bóp chặt cổ áo của Ninh Vũ Y đêm qua... Vừa rời đi một lúc đã đùa giỡn với cỏ hoa, mà còn là chính tay cậu đưa đến.
Hỏi nữa chỉ thêm hối hận.
Mặt trời lặn, toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi ánh cam, Nguỵ Khoảnh bị Đường Kha Tâm nắm tay dắt đi trên đường phố, cảm thấy mình như một đứa trẻ vừa được tìm thấy sau khi bị lạc.
Rõ ràng hôm nay anh đã cày N lần nhiệm vụ phụ, sói đầu đàn gần như bị anh nhổ hết lông; anh đã chiêu mộ thêm nhiều người chơi phái Thiên tự, toàn bộ hoa tươi của thành phố sắp về tay anh; anh đã phá vỡ vài thế lực của phái Địa tự, cuộc đấu tranh công khai buộc phải chuyển vào bóng tối.
Ban đầu anh đáng lẽ phải là ngôi sao sáng nhất trên con phố này.
Thế nhưng Đường Kha Tâm luôn có khả năng biến anh thành một đứa trẻ cần bảo vệ cấp quốc gia.
"Anh đói không? Hay chúng ta đi ăn trước?" Đường Kha Tâm quay người lại hỏi.
Nguỵ Khoảnh liếc thấy ở quán nướng bên cạnh, vài gián điệp của phái Thiên tự vừa được chôn đã thì thầm với nhau.
"Đó chẳng phải Đường Kha Tâm vừa ở bên cạnh Lạc Hạo sao? Tại sao đại lão lại bị người của phái Địa tự nắm tay?"
"Không phải chứ, chúng ta vừa mới tìm được người để dựa vào mà đã phải thay đổi người đứng đầu sao?"
Nguỵ Khoảnh: "..."
Thấy Nguỵ Khoảnh không trả lời, Đường Kha Tâm lại hỏi: "Hay chúng ta đi gặp Hứa Trúc Huyên ở lò thuốc trước?"
"Cậu buông tôi ra trước." Nguỵ Khoảnh lại rút tay ra.
Đường Kha Tâm không nhúc nhích.
Nguỵ Khoảnh lắc lắc tay bị nắm chặt, bất đắc dĩ nói: "Tôi không chạy đâu."
Đường Kha Tâm, nhớ lại vô số lần Nguỵ Khoảnh thoát thân như kim thiền thoát xác, càng nắm chặt tay hơn.
Cậu nảy ra một câu hỏi không liên quan đến câu đố: "Nếu ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ đi đâu?" Liệu anh có chạy trốn nữa không? Có phải nên khóa anh lại bên mình ngay từ bây giờ không?
"Ra ngoài rồi nói." Nguỵ Khoảnh cố gắng rút tay, "Chúng ta đã hợp tác rồi mà? Cánh cửa tiếp theo tôi sẽ đi cùng cậu."
Đường Kha Tâm nhớ đến Tang Quỷ luôn bám theo Nguỵ Khoảnh, cảm thấy rằng từ "hợp tác" trong miệng một kẻ ma quái không đáng tin cậy: "Nếu anh lại nhận được thư mời thì sao?"
Nguỵ Khoảnh: "Ai rảnh mà cứ gửi thư mời mãi chứ."
Trên đường phố, một nhóm gián điệp cứ thế nhìn hai người họ chơi trò kéo tay ở giữa đường.
Hai bàn tay với mười ngón đan nhau trong đủ kiểu dáng, Đường Kha Tâm tự tin tuyên bố: "Anh không thể thoát khỏi tôi đâu."
Nguỵ Khoảnh nhướng mày, đây không còn là vấn đề thể diện nữa, anh chắc chắn rằng mình đã bị thách thức bởi một kẻ đi săn. "Nếu tôi thoát được thì sao?" Anh giơ tay lấy chiếc bánh đậu xanh trong túi Đường Kha Tâm.
"Đừng!" Đường Kha Tâm đánh giá thấp ham muốn chiến thắng của Nguỵ Khoảnh, vừa định ngăn cản thì Nguỵ Khoảnh đã nuốt chửng miếng bánh mà mình ghét cay ghét đắng.
Quỷ Sinh đứng trên mái nhà chứng kiến toàn bộ, trong tay ôm một hũ rượu ngọt vừa cứu ra khỏi đám lửa, đánh giá hành động bất ngờ của hai người bên dưới bằng hai từ:
"Ấu trĩ."
Lửa đã cháy đến chân mày rồi mà còn ở đây đùa giỡn?
Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt trắng của hắn mở to, vì hai người trên đường đột nhiên cùng nhau biến mất!
Không chỉ Nguỵ Khoảnh, mà Đường Kha Tâm cũng biến mất cùng lúc?
Trống chiêng vang dội, pháo nổ giòn tan.
Nguỵ Khoảnh đứng trước kiệu hoa, cúi đầu nhìn tay mình vẫn bị Đường Kha Tâm nắm chặt, suýt nữa thì cằm anh rơi xuống đất.
Thật sự không thoát được?
Đối diện, Đường Kha Tâm còn kinh ngạc hơn, cậu giơ tay hai người lên hỏi: "Đây là do ý chí của tôi quá mạnh, hay ban đầu chủ thần đã có thiết lập cùng nhau vào ảo cảnh?"
Hai người vẫn còn đang bối rối, thì Nguỵ Khoảnh bị đẩy từ phía sau, người va vào Đường Kha Tâm.
"Các người đứng đó làm gì, đừng làm lỡ giờ lành của tân nương!"
Lúc này, hai người mới bắt đầu quan sát xung quanh, Nguỵ Khoảnh nhận ra chiếc kiệu hoa này, trước đó khi vào cổng, anh đã từng ngồi lên kiệu hoa với thân phận Thu Trì, nhưng lần này quần áo của anh không thay đổi, Đường Kha Tâm cũng vậy, họ không phải là nhân vật chính, mà là những người đứng bên cạnh khi bước vào ảo cảnh.
"Khiêng kiệu lên~" Một tiếng hô vang, kiệu hoa tám người khiêng rời khỏi mặt đất, đoàn người thổi kèn, rải kẹo đi theo sau đông nghịt.
Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm ăn ý đi theo đoàn người, lúc này một cô gái mang giọng khóc bước vào đám đông: "Chờ đã! Chờ tôi với!"
Không chỉ có tiếng kêu, mà trang phục của cô gái cũng rất nổi bật, đó là một chiếc áo dài đỏ rực!
Hai người dừng lại quan sát cô gái, chỉ thấy cô có dáng người mảnh khảnh, sau một hồi giằng co trong đám đông thì bị đẩy ra ngoài, ngã xuống đất, chiếc giày thêu hoa màu đỏ trên chân bị dẫm nát.
Nguỵ Khoảnh nhìn chiếc kiệu hoa đỏ thẫm đi xa: "Tân nương còn chưa lên kiệu, vậy bọn họ đang đưa ai đi?"
Đường Kha Tâm tiến tới đỡ cô gái dậy hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Thu Trì không?" Một cơ hội hỏi tuyệt vời như vậy, anh sao có thể bỏ lỡ.
Nhưng vừa đỡ lên, anh phát hiện khuôn mặt của cô gái này không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, mà còn có chút quen thuộc.
Và giống với bà lão trước đó!
Cô gái như tìm được chiếc phao giữa biển cả, liền nắm chặt lấy cánh tay của Ngụy Khoảnh, nước mắt tức thì trào ra: "Là tôi! Anh nhận ra tôi phải không! Tôi cầu xin anh, hãy giúp tôi đưa thuốc này vào trong kiệu hoa! Hãy cứu cô ấy!"
Trong tay cô gái là một hộp thuốc chạm khắc bằng vàng.
"Cứu ai?"Đường Kha Tâm tiếp tục thăm dò.
Nhưng ngoài câu "cứu cô ấy" ra, cô gái không thể nói thêm bất cứ điều gì có ích.
Nguỵ Khoảnh nhìn kỹ khuôn mặt của Thu Trì, đột anh cậu giơ tay nắm lấy gương mặt đẫm lệ của cô gái xinh đẹp này hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Kha Tâm nhíu mày, trách: "Hỏi tuổi tác đâu cần phải nắm mặt?"
Nguỵ Khoảnh không những không để ý, mà còn tăng thêm lực, trong mắt anh, Thu Trì chẳng qua chỉ là một hồn ma nhỏ đến cả vai trò NPC cũng không đảm đương nổi. Do một tay vẫn bị nắm chặt, anh dùng tay còn lại kéo lệch miệng của Thu Trì thành một đường thẳng, mới phát hiện ra khuôn mặt này là thật.
Đường Kha Tâm nhịn không được nữa, một phát đánh tay Nguỵ Khoảnh xuống: "Anh cái gì cũng nắm, sao không đi nắm quả sầu riêng đi?"
"Cậu... cậu mắng tôi?" Nguỵ Khoảnh lập tức tỏ ra uất ức, môi gần như trễ xuống đến mức có thể treo cả ấm nước. Chỉ vì một hồn ma không có thực thể thôi mà!
Đường Kha Tâm nhìn thấy đôi mắt của Nguỵ Khoảnh lập tức đỏ lên, bối rối nói: "Tôi... tôi chỉ lo lắng anh chạm vào thứ không nên chạm vào thôi."
Nguỵ Khoảnh "hừ" một tiếng, cúi đầu nhìn xuống. Cái nhìn này không hay chút nào, anh phát hiện trên mu bàn tay của mình có dấu vết đỏ bầm rõ ràng của ba ngón tay, in hằn trên làn da trắng nõn: "Cậu còn đánh tôi nữa!"
"Có đau lắm không? Để tôi xem nào!" Đường Kha Tâm cuối cùng cũng buông tay trái của Nguỵ Khoảnh, hai tay định nâng bàn tay "bị thương" của anh Đường Kha Tâm lên, nhưng lại bắt hụt vào khoảng không.
Chỉ thấy sự uất ức trên khuôn mặt Nguỵ Khoảnh biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là nụ cười kiêu ngạo: "Thế này không phải là đã thoát rồi sao~"
Đường Kha Tâm: "..." Kỹ năng diễn xuất của Nguỵ Khoảnh ngày càng lên tay rồi.
Còn người bị tổn thương thực sự đứng bên cạnh hai người, vẫn liên tục thút thít khóc, may mà nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của Thu Trì, giúp cô tránh được một vài "cảnh tượng gây sát thương".
Ngụy Khoảnh cầm lấy hộp thuốc trong tay Thu Trì hỏi: "Chỉ cần đưa cái này vào trong kiệu hoa là được đúng không?"
Thu Trì lập tức ngừng khóc, xúc động nắm chặt lấy cánh tay Đường Kha Tâm liên tục gật đầu: "Cứu cô ấy! Nhất định phải đưa đến trước khi vào cửa! Tôi sẽ nhớ ơn anh suốt đời!"
Nghe được từ "nhớ ơn" từ miệng của NPC quả là chuyện lớn.
Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm nhìn nhau, không đùa nữa, cầm lấy hộp thuốc và nhanh chóng đuổi theo kiệu hoa!
Bước chân của hai người rất nhanh, không tốn nhiều thời gian để bắt kịp đoàn rước dâu, nhưng người thật sự quá đông, đến khi chen lên phía trước, kiệu hoa đã hạ xuống đất.
"Tôi sẽ đi đánh lạc hướng mọi người." Đường Kha Tâm đưa hộp thuốc cho Ngụy Khoảnh, Ngụy Khoảnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Rất nhanh, một tiếng súng vang lên từ phía sau đám đông.
Pằng!
"Có người bị pháo nổ trúng rồi!"
"Ai mà thả pháo bừa bãi thế này!"
Đám đông trở nên hỗn loạn, Ngụy Khoảnh nhân cơ hội lẻn vào trong kiệu hoa.
Bên trong kiệu, cô dâu ngồi ngay ngắn, giơ lên một bàn tay gầy guộc như que củi về phía Ngụy Khoảnh, giọng nói già nua vang lên từ sau tấm khăn che mặt đỏ: "Cậu đến rồi, đưa cho tôi đi."
Ngụy Khoảnh đặt hộp thuốc vào tay cô dâu, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong qua khe hở của tấm khăn đỏ.
Nhưng bàn tay của cô dâu lắc nhẹ hộp thuốc trong không trung, rồi đột nhiên hét lên: "Sao bên trong lại trống không thế này!"
Ngay lập tức, kiệu hoa bắt đầu rung lắc dữ dội, Ngụy Khoảnh bị lắc đến mức ngã bật ra cửa sổ, cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn.
Anh vịn vào cửa sổ, nhìn cô dâu vẫn ngồi vững vàng, "tốt bụng" khuyên:
"Chỉ là ít thuốc thôi mà, giận dữ mới nhanh già đấy."
Kiệu hoa lắc lư dữ dội hơn nữa.
**Lời tác giả: Đối thủ mà Lạc Hạo nghĩ: Phóng hỏa! Trinh sát! Giải đố!
Đối thủ thực tế: Muốn nắm tay cơ ~**
Đường Kha Tâm đang dựa vào Nguỵ Khoảnh suýt nữa thì rơi xuống đất.
Cậu nhận ra rằng Nguỵ Khoảnh giống như một du khách đăng nhập vào trò chơi, rõ ràng là khi chia tay hôm qua vẫn còn lưu luyến không rời, thế mà chỉ chớp mắt thanh tiến trình đã về số không.
Đường Kha Tâm vội đuổi theo Nguỵ Khoảnh, năn nỉ mặc cả: "Vậy hôn một cái, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả, được không?"
Nguỵ Khoảnh khó chịu đẩy cậu ra ngoài: "Cậu theo sát như vậy, không sợ bị người khác phát hiện sao?" May mà anh đã xác nhận là trong đấu trường không có ai khác.
Nhưng Đường Kha Tâm chẳng hề lo lắng gì, cậu bước hai bước dài nắm lấy tay Nguỵ Khoảnh: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ không buông tay này ra nữa."
Trong kho lương thực, lửa bốc lên ngùn ngụt, các người chơi liên tục chuyển nước chuyển cát vào để dập lửa, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, mấy ngàn cân bánh kẹo mà phái Địa tự mất mấy ngày thu thập đã bị thiêu rụi.
Lạc Hạo đứng trước kho lương, biểu cảm còn đau khổ hơn cả mất nước.
"Trưởng phòng Lạc, Đường Kha Tâm vừa đi thì chỗ này lập tức bốc cháy, ngọn lửa này chắc chắn là do cậu ta đốt!"
"Cậu ta còn mặt dày đàm phán với trưởng phòng, còn ăn hết một bát bánh đậu xanh như không có chuyện gì xảy ra."
"Từ đầu tôi đã thấy cậu ta có vấn đề, không ngờ cậu ta không thể kiềm chế nổi, nhanh chóng lộ mặt như vậy."
Lạc Hạo xoa trán nói: "Đồ mất rồi có thể tiếp tục bảo người làm. Rượu của bọn họ mất rồi, ủ lại không biết phải chờ đến khi nào."
"Đúng! Chúng ta đi đốt tiệm rượu của bọn họ ngay! Đánh lâu dài, không ai có thể sống yên ổn!"
Dưới ánh lửa, khóe miệng Lạc Hạo dần cong lên, nụ cười của một con cáo già thâm sâu hơn bất cứ ai xung quanh. Hắn biết Đường Kha Tâm dám đi nước cờ này, chắc chắn là vì cậu đã có hướng giải quyết cụ thể.
Đường Kha Tâm... cậu rốt cuộc là người như thế nào?
Thời gian đã là chạng vạng, sau khi nghe xong Đường Kha Tâm miêu tả về ảo cảnh của phái Địa tự, Nguỵ Khoảnh đã có một nhận thức mới về hai câu đố.
Kết hợp các manh mối như minh hôn, tai nạn, nghĩa địa, anh nghi ngờ rằng không gian của phái Thiên tự không phải là thế giới mà con người thường nhận thức, mà giống như nơi giao thoa giữa hai thế giới âm dương, là nơi những người sắp chết sẽ được dẫn dắt qua một khe hở.
"Lời của Lạc Hạo nhắc nhở tôi rằng phái Thiên tự và phái Địa tự có thể thông qua vật chất của đối phương để tiến vào ảo cảnh, và những gì thấy được trong cảnh đó là khác nhau." Đường Kha Tâm lấy từ trong túi ra chiếc bánh đậu xanh mà cậu đã giấu trước khi phóng hỏa rồi đưa cho Nguỵ Khoảnh, "Anh có muốn thử không?"
Nguỵ Khoảnh tỏ vẻ chán ghét, cầm miếng bánh xanh vuông, nửa mềm nửa cứng, đưa lên mũi ngửi.
"Phải giải đố mà."
Anh thở dài một hơi, đặt bánh đậu xanh lên răng cắn nhẹ một miếng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy...
Đường Kha Tâm: "Nguỵ Khoảnh, giả vờ ăn không thể lừa chủ thần đâu."
Nguỵ Khoảnh, người có sở thích ăn uống rõ ràng, nhìn chằm chằm vào miếng bánh màu xanh trong tay: "..." Đang do dự.
"Phụt." Đường Kha Tâm không nhịn được cười, cậu lấy lại miếng bánh đậu xanh và cất đi, nói: "Thôi, gọi l Quỷ Sinh đến thử đi." Cậu nắm tay Nguỵ Khoảnh kéo đi.
"Đừng nắm tay." Nguỵ Khoảnh có chút không thoải mái, định rút tay ra, nhưng tay lại bị nắm chặt hơn. Anh nghi ngờ nhìn Đường Kha Tâm.
"Tôi đã nói sẽ không buông tay." Trong đầu Đường Kha Tâm hiện lên hình ảnh Nguỵ Khoảnh bóp chặt cổ áo của Ninh Vũ Y đêm qua... Vừa rời đi một lúc đã đùa giỡn với cỏ hoa, mà còn là chính tay cậu đưa đến.
Hỏi nữa chỉ thêm hối hận.
Mặt trời lặn, toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi ánh cam, Nguỵ Khoảnh bị Đường Kha Tâm nắm tay dắt đi trên đường phố, cảm thấy mình như một đứa trẻ vừa được tìm thấy sau khi bị lạc.
Rõ ràng hôm nay anh đã cày N lần nhiệm vụ phụ, sói đầu đàn gần như bị anh nhổ hết lông; anh đã chiêu mộ thêm nhiều người chơi phái Thiên tự, toàn bộ hoa tươi của thành phố sắp về tay anh; anh đã phá vỡ vài thế lực của phái Địa tự, cuộc đấu tranh công khai buộc phải chuyển vào bóng tối.
Ban đầu anh đáng lẽ phải là ngôi sao sáng nhất trên con phố này.
Thế nhưng Đường Kha Tâm luôn có khả năng biến anh thành một đứa trẻ cần bảo vệ cấp quốc gia.
"Anh đói không? Hay chúng ta đi ăn trước?" Đường Kha Tâm quay người lại hỏi.
Nguỵ Khoảnh liếc thấy ở quán nướng bên cạnh, vài gián điệp của phái Thiên tự vừa được chôn đã thì thầm với nhau.
"Đó chẳng phải Đường Kha Tâm vừa ở bên cạnh Lạc Hạo sao? Tại sao đại lão lại bị người của phái Địa tự nắm tay?"
"Không phải chứ, chúng ta vừa mới tìm được người để dựa vào mà đã phải thay đổi người đứng đầu sao?"
Nguỵ Khoảnh: "..."
Thấy Nguỵ Khoảnh không trả lời, Đường Kha Tâm lại hỏi: "Hay chúng ta đi gặp Hứa Trúc Huyên ở lò thuốc trước?"
"Cậu buông tôi ra trước." Nguỵ Khoảnh lại rút tay ra.
Đường Kha Tâm không nhúc nhích.
Nguỵ Khoảnh lắc lắc tay bị nắm chặt, bất đắc dĩ nói: "Tôi không chạy đâu."
Đường Kha Tâm, nhớ lại vô số lần Nguỵ Khoảnh thoát thân như kim thiền thoát xác, càng nắm chặt tay hơn.
Cậu nảy ra một câu hỏi không liên quan đến câu đố: "Nếu ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ đi đâu?" Liệu anh có chạy trốn nữa không? Có phải nên khóa anh lại bên mình ngay từ bây giờ không?
"Ra ngoài rồi nói." Nguỵ Khoảnh cố gắng rút tay, "Chúng ta đã hợp tác rồi mà? Cánh cửa tiếp theo tôi sẽ đi cùng cậu."
Đường Kha Tâm nhớ đến Tang Quỷ luôn bám theo Nguỵ Khoảnh, cảm thấy rằng từ "hợp tác" trong miệng một kẻ ma quái không đáng tin cậy: "Nếu anh lại nhận được thư mời thì sao?"
Nguỵ Khoảnh: "Ai rảnh mà cứ gửi thư mời mãi chứ."
Trên đường phố, một nhóm gián điệp cứ thế nhìn hai người họ chơi trò kéo tay ở giữa đường.
Hai bàn tay với mười ngón đan nhau trong đủ kiểu dáng, Đường Kha Tâm tự tin tuyên bố: "Anh không thể thoát khỏi tôi đâu."
Nguỵ Khoảnh nhướng mày, đây không còn là vấn đề thể diện nữa, anh chắc chắn rằng mình đã bị thách thức bởi một kẻ đi săn. "Nếu tôi thoát được thì sao?" Anh giơ tay lấy chiếc bánh đậu xanh trong túi Đường Kha Tâm.
"Đừng!" Đường Kha Tâm đánh giá thấp ham muốn chiến thắng của Nguỵ Khoảnh, vừa định ngăn cản thì Nguỵ Khoảnh đã nuốt chửng miếng bánh mà mình ghét cay ghét đắng.
Quỷ Sinh đứng trên mái nhà chứng kiến toàn bộ, trong tay ôm một hũ rượu ngọt vừa cứu ra khỏi đám lửa, đánh giá hành động bất ngờ của hai người bên dưới bằng hai từ:
"Ấu trĩ."
Lửa đã cháy đến chân mày rồi mà còn ở đây đùa giỡn?
Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt trắng của hắn mở to, vì hai người trên đường đột nhiên cùng nhau biến mất!
Không chỉ Nguỵ Khoảnh, mà Đường Kha Tâm cũng biến mất cùng lúc?
Trống chiêng vang dội, pháo nổ giòn tan.
Nguỵ Khoảnh đứng trước kiệu hoa, cúi đầu nhìn tay mình vẫn bị Đường Kha Tâm nắm chặt, suýt nữa thì cằm anh rơi xuống đất.
Thật sự không thoát được?
Đối diện, Đường Kha Tâm còn kinh ngạc hơn, cậu giơ tay hai người lên hỏi: "Đây là do ý chí của tôi quá mạnh, hay ban đầu chủ thần đã có thiết lập cùng nhau vào ảo cảnh?"
Hai người vẫn còn đang bối rối, thì Nguỵ Khoảnh bị đẩy từ phía sau, người va vào Đường Kha Tâm.
"Các người đứng đó làm gì, đừng làm lỡ giờ lành của tân nương!"
Lúc này, hai người mới bắt đầu quan sát xung quanh, Nguỵ Khoảnh nhận ra chiếc kiệu hoa này, trước đó khi vào cổng, anh đã từng ngồi lên kiệu hoa với thân phận Thu Trì, nhưng lần này quần áo của anh không thay đổi, Đường Kha Tâm cũng vậy, họ không phải là nhân vật chính, mà là những người đứng bên cạnh khi bước vào ảo cảnh.
"Khiêng kiệu lên~" Một tiếng hô vang, kiệu hoa tám người khiêng rời khỏi mặt đất, đoàn người thổi kèn, rải kẹo đi theo sau đông nghịt.
Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm ăn ý đi theo đoàn người, lúc này một cô gái mang giọng khóc bước vào đám đông: "Chờ đã! Chờ tôi với!"
Không chỉ có tiếng kêu, mà trang phục của cô gái cũng rất nổi bật, đó là một chiếc áo dài đỏ rực!
Hai người dừng lại quan sát cô gái, chỉ thấy cô có dáng người mảnh khảnh, sau một hồi giằng co trong đám đông thì bị đẩy ra ngoài, ngã xuống đất, chiếc giày thêu hoa màu đỏ trên chân bị dẫm nát.
Nguỵ Khoảnh nhìn chiếc kiệu hoa đỏ thẫm đi xa: "Tân nương còn chưa lên kiệu, vậy bọn họ đang đưa ai đi?"
Đường Kha Tâm tiến tới đỡ cô gái dậy hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Thu Trì không?" Một cơ hội hỏi tuyệt vời như vậy, anh sao có thể bỏ lỡ.
Nhưng vừa đỡ lên, anh phát hiện khuôn mặt của cô gái này không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, mà còn có chút quen thuộc.
Và giống với bà lão trước đó!
Cô gái như tìm được chiếc phao giữa biển cả, liền nắm chặt lấy cánh tay của Ngụy Khoảnh, nước mắt tức thì trào ra: "Là tôi! Anh nhận ra tôi phải không! Tôi cầu xin anh, hãy giúp tôi đưa thuốc này vào trong kiệu hoa! Hãy cứu cô ấy!"
Trong tay cô gái là một hộp thuốc chạm khắc bằng vàng.
"Cứu ai?"Đường Kha Tâm tiếp tục thăm dò.
Nhưng ngoài câu "cứu cô ấy" ra, cô gái không thể nói thêm bất cứ điều gì có ích.
Nguỵ Khoảnh nhìn kỹ khuôn mặt của Thu Trì, đột anh cậu giơ tay nắm lấy gương mặt đẫm lệ của cô gái xinh đẹp này hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Kha Tâm nhíu mày, trách: "Hỏi tuổi tác đâu cần phải nắm mặt?"
Nguỵ Khoảnh không những không để ý, mà còn tăng thêm lực, trong mắt anh, Thu Trì chẳng qua chỉ là một hồn ma nhỏ đến cả vai trò NPC cũng không đảm đương nổi. Do một tay vẫn bị nắm chặt, anh dùng tay còn lại kéo lệch miệng của Thu Trì thành một đường thẳng, mới phát hiện ra khuôn mặt này là thật.
Đường Kha Tâm nhịn không được nữa, một phát đánh tay Nguỵ Khoảnh xuống: "Anh cái gì cũng nắm, sao không đi nắm quả sầu riêng đi?"
"Cậu... cậu mắng tôi?" Nguỵ Khoảnh lập tức tỏ ra uất ức, môi gần như trễ xuống đến mức có thể treo cả ấm nước. Chỉ vì một hồn ma không có thực thể thôi mà!
Đường Kha Tâm nhìn thấy đôi mắt của Nguỵ Khoảnh lập tức đỏ lên, bối rối nói: "Tôi... tôi chỉ lo lắng anh chạm vào thứ không nên chạm vào thôi."
Nguỵ Khoảnh "hừ" một tiếng, cúi đầu nhìn xuống. Cái nhìn này không hay chút nào, anh phát hiện trên mu bàn tay của mình có dấu vết đỏ bầm rõ ràng của ba ngón tay, in hằn trên làn da trắng nõn: "Cậu còn đánh tôi nữa!"
"Có đau lắm không? Để tôi xem nào!" Đường Kha Tâm cuối cùng cũng buông tay trái của Nguỵ Khoảnh, hai tay định nâng bàn tay "bị thương" của anh Đường Kha Tâm lên, nhưng lại bắt hụt vào khoảng không.
Chỉ thấy sự uất ức trên khuôn mặt Nguỵ Khoảnh biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là nụ cười kiêu ngạo: "Thế này không phải là đã thoát rồi sao~"
Đường Kha Tâm: "..." Kỹ năng diễn xuất của Nguỵ Khoảnh ngày càng lên tay rồi.
Còn người bị tổn thương thực sự đứng bên cạnh hai người, vẫn liên tục thút thít khóc, may mà nước mắt đã làm mờ tầm nhìn của Thu Trì, giúp cô tránh được một vài "cảnh tượng gây sát thương".
Ngụy Khoảnh cầm lấy hộp thuốc trong tay Thu Trì hỏi: "Chỉ cần đưa cái này vào trong kiệu hoa là được đúng không?"
Thu Trì lập tức ngừng khóc, xúc động nắm chặt lấy cánh tay Đường Kha Tâm liên tục gật đầu: "Cứu cô ấy! Nhất định phải đưa đến trước khi vào cửa! Tôi sẽ nhớ ơn anh suốt đời!"
Nghe được từ "nhớ ơn" từ miệng của NPC quả là chuyện lớn.
Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm nhìn nhau, không đùa nữa, cầm lấy hộp thuốc và nhanh chóng đuổi theo kiệu hoa!
Bước chân của hai người rất nhanh, không tốn nhiều thời gian để bắt kịp đoàn rước dâu, nhưng người thật sự quá đông, đến khi chen lên phía trước, kiệu hoa đã hạ xuống đất.
"Tôi sẽ đi đánh lạc hướng mọi người." Đường Kha Tâm đưa hộp thuốc cho Ngụy Khoảnh, Ngụy Khoảnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Rất nhanh, một tiếng súng vang lên từ phía sau đám đông.
Pằng!
"Có người bị pháo nổ trúng rồi!"
"Ai mà thả pháo bừa bãi thế này!"
Đám đông trở nên hỗn loạn, Ngụy Khoảnh nhân cơ hội lẻn vào trong kiệu hoa.
Bên trong kiệu, cô dâu ngồi ngay ngắn, giơ lên một bàn tay gầy guộc như que củi về phía Ngụy Khoảnh, giọng nói già nua vang lên từ sau tấm khăn che mặt đỏ: "Cậu đến rồi, đưa cho tôi đi."
Ngụy Khoảnh đặt hộp thuốc vào tay cô dâu, nghiêng đầu muốn nhìn vào bên trong qua khe hở của tấm khăn đỏ.
Nhưng bàn tay của cô dâu lắc nhẹ hộp thuốc trong không trung, rồi đột nhiên hét lên: "Sao bên trong lại trống không thế này!"
Ngay lập tức, kiệu hoa bắt đầu rung lắc dữ dội, Ngụy Khoảnh bị lắc đến mức ngã bật ra cửa sổ, cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn.
Anh vịn vào cửa sổ, nhìn cô dâu vẫn ngồi vững vàng, "tốt bụng" khuyên:
"Chỉ là ít thuốc thôi mà, giận dữ mới nhanh già đấy."
Kiệu hoa lắc lư dữ dội hơn nữa.
**Lời tác giả: Đối thủ mà Lạc Hạo nghĩ: Phóng hỏa! Trinh sát! Giải đố!
Đối thủ thực tế: Muốn nắm tay cơ ~**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.