Chương 82
Chanh Quất Gia
20/11/2024
Thấy Nguỵ Khoảnh cứ chạy xuống dưới, hoàn toàn không để ý đến mình, Lữ Dương khó mà tin được: "Con phượng hoàng lửa này rõ ràng là nguồn phát nhiệt của cả chung cư, không giết nó thì chúng ta đều phải chết. Anh không phải là quỷ sao, sao lại không dám giết một con yêu quái nhỏ như vậy? Chẳng lẽ sợ vượt ranh giới sẽ bị cấp trên phát hiện?"
"Cậu làm sao biết giết nó rồi chúng ta sẽ không chết? Nếu giết nó mà lửa bùng cháy dữ dội hơn thì sao?" Câu hỏi của Nguỵ Khoảnh làm Lữ Dương bị nghẹn lời, vô thức chạy theo Nguỵ Khoảnh quay ngược trở lại.
Hai người chạy ngược xuôi trong cầu thang.
Không khí ngày càng loãng.
Nguỵ Khoảnh dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy lối ra, cầu thang xoắn ốc như một mê cung, khi người ta đang luẩn quẩn trong mê cung, có một gã khổng lồ dưới mê cung đã châm lửa.
Trong đầu Nguỵ Khoảnh hiện lên bốn chữ: "Thiết bản lướt quỷ."
"Ngẫm lại thì anh nói đúng." Lữ Dương lau mồ hôi trên trán nói: "Nhưng nhiệt độ ở đây thực sự quá cao. Nếu tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị nướng chín. Nguỵ Khoảnh, anh có thể nhìn xuyên thấu không, mở thiên nhãn xem lối ra ở đâu không!"
Nguỵ Khoảnh nhắm mắt lại, nghe —
Anh nghe thấy tiếng thở của Lữ Dương, nghe thấy tiếng khóc thê lương của phượng hoàng, nghe thấy tiếng lửa gầm rú, và anh còn nghe thấy...
"Nguỵ Khoảnh!" Đường Kha Tâm gọi.
Nguỵ Khoảnh mở mắt, trong đôi mắt hỗn loạn hiện lên một tia sáng, anh bước về phía trước, chạy theo hướng của ánh sáng!
"Nguỵ Khoảnh." Đường Kha Tâm lo lắng đợi ở đầu cầu thang, cuối cùng không gian trên không trung đã bị méo mó!
Cậu dang tay đỡ lấy Nguỵ Khoảnh rơi xuống từ giữa không trung, hai người lăn tròn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại, Đường Kha Tâm còn thuận chân đá văng Lữ Dương ngã xuống sau.
Nguỵ Khoảnh chống tay ngồi dậy, trong mắt anh không có niềm vui sướng của việc sống sót, anh nghiêm túc nói: "Bên trong có một con phượng hoàng biết phun lửa, đuôi có bảy cái lông đuôi dài."
Lữ Dương bên cạnh sững sờ, hắn hoàn toàn không chú ý đến chi tiết này.
Đường Kha Tâm: "Nhiệt độ ở hai không gian có liên quan với nhau, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của chung cư đang tăng lên. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng, tất cả chúng ta sẽ bị nướng chín."
Lúc này, ở đầu hành lang Hứa Trúc Huyên thò đầu ra: "Mọi người còn nằm ì ra đó à, mau lại đây! Khụ khụ!"
Thời gian đã gần tám giờ mười lăm phút. Tất cả mọi người đều tập trung ở bên cạnh bếp lò.
Trên bếp lò có một chiếc thớt khổng lồ, thớt được mài từ một khối đá khổng lồ, bề mặt sáng bóng vô cùng.
Trên thớt, sáu miếng gạch men đỏ được xếp ngay ngắn, thoạt nhìn, giống như được phủ một lớp thịt ba chỉ dày. Điều kỳ diệu hơn là, lúc này màu đỏ trên gạch men đang cuộn trào, những chiếc lông vũ trắng đang mở rộng trên biển đỏ, giống như đang tung bay trong không trung.
Trần Thành: "Vừa rồi nhìn thấy chiếc thớt này và những viên gạch men rất khớp nhau, chúng tôi cũng chỉ thử đặt lên xem sao. Không ngờ cảnh tượng thực sự chuyển động."
"Rõ ràng ở đây vẫn thiếu một miếng." Ngô Cận đẩy vài viên gạch lại với nhau, phía bên trái chiếc thớt vừa vặn trống một vị trí bằng kích cỡ của một viên gạch men.
"Đuôi phượng hoàng có bảy lông đuôi." Nguỵ Khoảnh mô tả đơn giản về con phượng hoàng lửa mà anh đã thấy trong không gian khác, và nhanh chóng nhận định: "Chia ra đi tìm miếng còn lại. Tầng này sẽ đóng cửa lúc tám giờ ba mươi, nếu miếng gạch này thực sự là chìa khóa để ra ngoài, bỏ lỡ rồi thì phải đợi đến sáng mai!"
Đường Kha Tâm có thể cảm nhận rõ ràng mắt mình đang hơi nóng lên, phải cố nháy mắt liên tục mới giữ được tầm nhìn. Tất cả mọi người đều nhận ra mối nguy đang đến gần, nhanh chóng chạy về hành lang.
Nhiệt độ ở hành lang đã đạt đến một mức không thể bỏ qua, Vương Hân Nhi chạy sau cùng đã có dấu hiệu say nắng, phải nhờ Trần Thành kéo mới chạy được.
"Băng, băng." Vương Hân Nhi mơ màng kêu lên.
Trần Thành sốt ruột vừa vỗ mặt Vương Hân Nhi vừa kéo người xuống: "Hân Nhi cố lên, chúng ta sẽ đến cửa hàng tiện lợi ngay thôi!" Nói đến đây, bước chân của hắn không khỏi khựng lại.
Mọi người trong khoảnh khắc này bỗng hiểu ra tủ đông giấu xác vài ngày trước đã xuất hiện như thế nào.
Nguỵ Khoảnh dẫn đầu, mục tiêu của anh chính là căn phòng 2224 ở góc tầng hai mà sáng nay không kịp tìm kiếm.
Trong lúc chạy, anh thoáng thấy Lữ Dương chạy dọc theo hành lang, chạy ngược lại. Nguỵ Khoảnh liếc nhìn Đường Kha Tâm bên cạnh, lấy ra một lon hộp từ trong túi đưa cho Đường Kha Tâm rồi nói: "Để ý Lữ Dương."
Đường Kha Tâm đưa tay lên, thấy trong tay cầm một lon bia sữa lạnh, bia còn rỏ giọt nước, thậm chí vẫn chưa tan hoàn toàn: "!"—Nguỵ Khoảnh vậy mà luôn giấu bia sữa trong tủ lạnh ở phòng mình.
"Đừng chết, thủ lĩnh Đường." Nguỵ Khoảnh không quay đầu lại nói.
Đường Kha Tâm nhìn sâu vào Nguỵ Khoảnh một cái, gật đầu nói: "Được." Cậu cắn răng, buộc mình bước ngược lại.
Không biết có phải vì nhiệt độ của mắt quá cao hay không, khiến tầm nhìn trở nên quá mờ, Đường Kha Tâm phát hiện ánh sáng trong hành lang bắt đầu lắc lư, càng chạy lên cao, không khí càng trở nên nóng bỏng, cậu dán lon bia sữa lên trán, tầm nhìn mới rõ ràng hơn chút.
Cậu thấy Lữ Dương đang đứng trước một con phượng hoàng lửa khổng lồ, tay vung một cây roi dài, nhìn như sắp tấn công phượng hoàng!
Đường Kha Tâm tức thì bước nhanh lên trước, lợi dụng lực xô mạnh Lữ Dương vào góc tường, cánh tay đè ngang cổ họng hắn, giận dữ nói: "Tôi cảnh cáo anh đừng làm liều!"
"Bây giờ không diệt cái nguồn lửa này, rõ ràng mọi người đều sẽ bị thiêu chết, hai người đúng là điên rồi, rõ ràng có thể đánh bại nó, tại sao lại tuân thủ quy tắc chứ!" Lữ Dương cũng không yếu thế, dùng sức ở chân, tức thì thoát khỏi sự khống chế của Đường Kha Tâm.
"Chưa đến điểm giới hạn mà đã nghĩ đến việc bỏ cuộc, chẳng trách anh đến bây giờ vẫn chỉ là một con quỷ tướng!" Đường Kha Tâm rút súng ra đối đầu với Lữ Dương, cậu biết ít nhất phải kéo dài đến tám giờ ba mươi mới có thể biết cánh cửa này là nên xông qua hay nên phá vỡ.
Cùng lúc đó, ở một không gian khác, bốn người đã tập trung trong cửa hàng tiện lợi.
Mặc dù họ đều là người bình thường, nhưng trong cửa hàng tiện lợi cũng không yên ổn.
Ngô Cận và đôi tình nhân trẻ đánh nhau, vì hắn muốn tạo ra một viên gạch men đỏ. Đôi tình nhân này vào cửa cùng nhau, điều đó có nghĩa là một trong số họ là người tốt bị lừa vào.
"Tôi không biết ai trong hai người bị lừa vào, nhưng bây giờ một trong hai người phải chết!" Ngô Cận ấn đầu Vương Hân Nhi xuống quầy thu ngân định quẹt, ban đầu hắn muốn giết lão già Dương Húc Quốc, nhưng từ lúc tìm manh mối, lão già xảo quyệt này đã biến mất, bây giờ cũng không biết đã trốn đi đâu.
Một phút phân tâm, Ngô Cận bị Trần Thành đẩy mạnh vào kệ hàng.
Những dãy kệ cao hai mét lần lượt đổ xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
"Tại sao chúng ta phải chết một người, chẳng phải Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm đang tìm mảnh gạch còn lại sao!" Trần Thành giống như một con gà mẹ bảo vệ Vương Hân Nhi đang khóc lóc sau lưng.
Ngô Cận bò ra khỏi đống đổ nát, cười gằn: "Họ chắc chắn sẽ tìm được sao? Nếu trong mười phút không tìm được, chúng ta sẽ phải chờ đến ngày mai, ở nhiệt độ này chịu đến ngày mai, cậu có chịu nổi mà không leo vào tủ đông đó không!" Hắn chỉ tay về phía sau, vài chiếc tủ đông lớn như những chiếc quan tài đang tỏa ra hơi lạnh "mát lạnh thấu xương."
Ngô Cận chỉ tay đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hứa Trúc Huyên đang ngồi trên tủ đông.
Hứa Trúc Huyên nghĩ rằng hầu hết căn phòng đã được tìm kiếm, có lẽ gần cửa hàng tiện lợi sẽ có phát hiện mới, nhưng cô thực sự không ngờ lại là phát hiện này. Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Ngô Cận, cô bình tĩnh nhún vai hỏi: "Anh chắc chắn muốn lãng phí thời gian vào một người mà thân phận chưa rõ ràng như tôi không?"
Được Hứa Trúc Huyên nhắc nhở, Ngô Cận lập tức quay người, như một con linh cẩu khóa chặt ánh mắt vào Vương Hân Nhi. Vương Hân Nhi bị ánh mắt đó làm run rẩy toàn thân, cô bất ngờ đẩy Trần Thành ra khỏi trước mặt mình, nói: "Anh ấy là người tôi dẫn vào, quẹt anh ấy đi! Tôi chắc chắn không phải người tốt!"
Trần Thành bị đẩy ra khó tin quay đầu lại, những ngày chăm sóc tỉ mỉ đổi lại là cú đẩy này, trong khoảnh khắc hắn không thể chấp nhận được. Chưa kịp nói gì thì đã bị Ngô Cận siết cổ từ phía sau. Hai người đàn ông lại tiếp tục đánh nhau trong không gian chật hẹp.
Hứa Trúc Huyên nhìn Vương Hân Nhi đang trốn trong góc, lặng lẽ ghi chép dòng cuối cùng vào sổ tay của mình: Người chơi chính thức Vương Hân Nhi, dẫn theo bạn trai vật tế Trần Thành, vào cửa.
Cuối cùng chỉ có Nguỵ Khoảnh một mình chạy vào căn phòng tìm kiếm, vừa lục lọi vừa suy nghĩ về câu đố.
Nhiệm vụ là cứu người, chưa nói đến việc viên gạch men có phải là chìa khóa cuối cùng hay không, nếu không tìm thấy viên gạch trước tám giờ ba mươi, người chơi bình thường sẽ gặp nguy hiểm. Điều này dẫn đến một vấn đề—nếu tất cả người chơi đều chết, thì họ phải cứu ai?
Câu nói của Mao Thừa Quyên "phải cứu tất cả mọi người" luôn vang lên trong đầu Nguỵ Khoảnh, động tác trên tay anh ngày càng nhanh, gần như đạt đến mức độ không thể nhìn thấy.
Điều này cũng khiến anh dù nghe thấy có người đến gần cũng không để ý, cho đến khi Dương Húc Quốc gần như dán sát vào trán anh, Nguỵ Khoảnh mới phải dừng lại và lùi ra sau.
Nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa đầy năm phút.
Nguỵ Khoảnh có thể cảm nhận được Dương Húc Quốc có điều muốn nói, hơi khó chịu hỏi: "Ông muốn gì?"
Dương Húc Quốc cười khúc khích, từ sau lưng lấy ra một con cá mập nhỏ, như một lão ngoan đồng nói: "Tôi muốn thách đấu với cậu, người chơi Nguỵ Khoảnh."
"Ông nên biết đây không phải là thời điểm tốt." Trong phòng chỉ còn lại bức tường phía đông chưa được tìm kiếm, Nguỵ Khoảnh nhanh chóng tiếp tục xé tường.
"Sao lại không, bây giờ mới là thời điểm tốt nhất." Dương Húc Quốc bước tới chỗ Nguỵ Khoảnh, thậm chí đưa tay ra giữ lấy tay trái của Nguỵ Khoảnh, ông nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Nguỵ Khoảnh nói: "Chơi một ván, đặt cược chiếc nhẫn này."
Nguỵ Khoảnh cau mày, rút tay lại và lùi ra sau tức giận nói: "Tốt nhất là ông nên tránh xa tôi ngay bây giờ!" Anh đối mặt với nụ cười của Dương Húc Quốc, cố nén những lời tức giận.
"Chơi một ván, cậu sẽ hiểu ngay thôi." Dương Húc Quốc vẫn cười hề hề đưa miệng con cá mập đến gần tay Nguỵ Khoảnh.
Nguỵ Khoảnh liếc nhìn đồng hồ—không còn thời gian đôi co nữa—anh trước tiên đồng ý cho qua, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tường, tay còn lại tùy ý sờ vào răng cá mập.
Không ngờ, trước khi Nguỵ Khoảnh chạm vào đồ chơi, Dương Húc Quốc đã rút con cá mập lại. "Nhìn cậu đen đủi thế này, hay để tôi làm trước." Ông nói.
Bất ngờ bị người khác giễu cợt, đầu Nguỵ Khoảnh đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng quay người lại, trong khoảnh khắc đó, anh vừa kịp nhìn thấy Dương Húc Quốc nhét cả bàn tay vào miệng cá mập.
Ông ta đang làm gì vậy? Chẳng phải chắc chắn sẽ thua sao?
Giây tiếp theo, miệng cá mập mạnh mẽ đóng lại, cắn chặt vào tay Dương Húc Quốc.
【Người chơi Dương Húc Quốc vi phạm, trừ 10 điểm】
"Ông?" Sau một chút sốc, Nguỵ Khoảnh nhận ra động cơ của Dương Húc Quốc, "Ông muốn hy sinh bản thân?"
Dương Húc Quốc không trả lời, vẫn cười hề hề dùng tay còn lại lấy ra một miếng ngọc bội, run rẩy đưa về phía Nguỵ Khoảnh. Trong không khí có một lực vô hình đang kéo ông về phía sau.
Trong tay ông là một miếng ngọc bội hình vuông màu xanh lục.
Nguỵ Khoảnh im lặng một giây, tay tự động giơ lên, anh không nhận ngọc bội, mà nắm lấy cổ tay Dương Húc Quốc, anh có thể cảm nhận được, Dương Húc Quốc đang cố sức lao về phía trước nhưng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của chủ thần.
"Tại sao?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
"Tôi không có nhẫn để thua cậu, dùng miếng ngọc này để đền bù nhé." Dương Húc Quốc cười hiền, cố gắng giơ tay còn lại vẫn bị cá mập cắn, đặt miếng ngọc vào túi Nguỵ Khoảnh.
"Chỉ là những kẻ côn đồ độc ác, không đáng để ông cứu." Nguỵ Khoảnh vẫn chưa hiểu.
Dương Húc Quốc cố gắng giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vai Nguỵ Khoảnh, nói: "Tiểu sư phụ không phải người xấu, chỉ là thiếu chút vận may. Vận may của tôi luôn ổn, cũng không cần đến nữa, để lại cho cậu."
Ngụy Khoảnh cảm thấy lực của Dương Húc Quốc đang dần biến mất, anh không còn nắm chặt được ông nữa.
Trong khoảnh khắc Dương Húc Quốc biến mất, không gian vọng lại câu nói: "Nhân gian luôn tồn tại thiện lương, chúc cậu cả đời thuận buồm xuôi gió."
Có một thoáng Ngụy Khoảnh quên mất nhiệm vụ, chỉ đứng ngây người tại cửa phòng, đầu óc trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên có người, mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào, bày tỏ thiện ý với anh.
Cho đến khi nghe thấy tiếng di chuyển của tường, anh mới tỉnh lại. Những ngày qua Dương Húc Quốc đều mua đồ ăn với khẩu phần đôi, sáng nay khi vào phòng kiểm tra, diện tích còn lại đã chưa tới 10 mét vuông.
Tình cờ, Hứa Trúc Huyên đã tìm đến đây, những ngày qua, Dương Húc Quốc đã nhét cho cô rất nhiều đồ ăn vặt. Ông lão là một người tốt. Cô nhận ra nhiệt độ không gian tăng lên quá cao, có lẽ ông cụ không thể đi nổi, nên định đến giúp một tay.
Không ngờ khi cô vừa chạy đến đầu hành lang, lại tận mắt thấy ông cụ bị kéo vào phòng.
"A!!!"
Ngụy Khoảnh theo phản xạ bịt tai lại.
Tiếng than khóc của ngàn vạn ác quỷ địa ngục đối với anh cũng chỉ như tiếng nhạc êm dịu.
Nhưng lần này.
Anh không muốn nghe.
Thời gian đã là 8 giờ 28 phút 37 giây.
Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng rời khỏi phòng 2224, đến trước cửa phòng của Dương Húc Quốc, anh thấy Hứa Trúc Huyên đang tựa lưng vào tường, thút thít.
Lần này, anh không ngửi thấy mùi máu tanh gây buồn nôn, mở cửa ra, trên bức tường sát cửa có một mảnh gạch sứ đỏ, trên gạch sứ, đuôi lông vũ trắng tinh khôi đang rung rinh như thể đang sống.
Anh gỡ mảnh gạch sứ xuống rồi quay lại: "Chạy!"
Hứa Trúc Huyên bị Ngụy Khoảnh hét lên một tiếng, vội chạy theo anh xuống cầu thang.
Không thể để ông lão Dương Húc Quốc hy sinh vô ích!
Hai người chạy một mạch lên tầng năm, Ngụy Khoảnh quay lại đưa mảnh gạch sứ cho Hứa Trúc Huyên: "Trông cậy vào cô đấy."
Hứa Trúc Huyên ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến tình hình của Đường Kha Tâm, cô nghiêm túc nhận lấy mảnh gạch sứ, hứa hẹn: "Anh yên tâm."
Ngụy Khoảnh quay lại, chạy vào hành lang.
"Đường Kha Tâm!" Anh vừa chạy vừa hét.
Không nhận được câu trả lời.
Vừa rồi Lữ Dương chạy về phía không gian dị chiều, chắc Đường Kha Tâm cũng đã vào đó!
Anh lại chạy ngược từ tầng trệt lên, hét lớn: "Đường Kha Tâm!"
Trong nháy mắt, không gian trên đầu rung chuyển, phát ra tiếng kêu của loài chim.
Điều đáng ngạc nhiên là, phía sau đầu của Ngụy Khoảnh cũng phát ra tiếng kêu thê lương cùng tần số.
Một con phượng hoàng lửa với thân mình rực cháy lao ra từ trên đầu anh, cùng lúc đó, một con phượng hoàng trắng tinh khiết, đuôi lông mang theo băng tinh bay tới từ nhà ăn ở tầng năm.
Hai màu trắng đỏ giao thoa, va chạm trên không, không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội, một cái bóng đen từ trong đó rơi xuống, Ngụy Khoảnh lao tới, cùng Đường Kha Tâm lăn vào trong vầng sáng trắng đỏ đang hòa quyện.
Ánh sáng trắng chói lòa.
Trời đất đảo lộn.
Khi tỉnh lại, Ngụy Khoảnh đã nằm bên cạnh cánh cửa của năm cánh cổng quỷ môn, trong tay anh bị nhét một chai bia sữa còn hơi ấm.
Thở sâu, oxy cuối cùng cũng chảy vào phổi.
Trên mặt đất, Ngô Cận, Trần Thành, Vương Hân Nhi nằm bất động trong vầng sáng.
Trong góc, Mao Thừa Quyên thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ: "Ối dồi ôi, ối dồi ôi." Không có ai để ý đến bà ta.
Lữ Dương đã biến mất. Hứa Trúc Huyên đang quỳ trước cửa, ngây người.
Nước dùng:
Lục Nghiên là một nghệ sĩ cuồng nghệ thuật, cô nghe nói Vương Sơn của căn hộ Đán Duyệt đã sử dụng linh hồn người để vẽ tranh, và những bức tranh ra đời có tổng cộng bảy bức, mỗi bức đều là tuyệt tác nghệ thuật.
Vì vậy cô đã chuyển vào căn hộ 4404 của Đán Duyệt. Vì thói quen ngủ nướng, cô thường xuyên bỏ lỡ bữa sáng, căn hộ không thể gọi đồ ăn ngoài, chỉ có thể xuống quầy bán hàng nhỏ dưới lầu mua đồ ăn.
Ngày đầu tiên cô mua bánh quy nhỏ.
Ngày thứ hai cô ăn cơm bò sốt. Cô phát hiện ngày sản xuất của cơm sốt lại là ngày mai. Chắc là in nhầm thôi, cô nghĩ.
Ngày thứ ba cô mở tủ đông, trong tủ đông cô nhìn thấy xác của Vương Sơn.
Nhưng vừa rồi cô còn chào hỏi Vương Sơn!
Lục Nghiên hồi tưởng lại bữa cơm sốt hôm qua, lập tức hiểu ra —— hệ thống điều hòa nhiệt độ của căn hộ Vương Sơn sẽ bị hỏng trong tương lai.
Cô điên cuồng chạy ra khỏi cửa hàng, giấu tất cả những bức tranh đã thu thập được những ngày qua vào dưới sàn phòng tắm, dùng túi da người tinh chế có thể chống cháy để bảo vệ chúng.
Nhưng cô không ngờ rằng, bảy bức tranh này không chỉ là tác phẩm nghệ thuật, mà còn là nguồn điện của hệ thống điều hòa căn hộ, không có nguồn điện, mới là nguyên nhân căn hộ tăng nhiệt.
Một tuần sau, người ta vẫn phát hiện ra thi thể của Vương Sơn trong tủ đông của quầy bán hàng.
"Một câu chuyện hoang đường như vậy, lại phải để người tốt hy sinh để cứu đám người vô lại này. Thật không công bằng." Hứa Trúc Huyên lẩm bẩm.
"Đó là vì cánh cổng quỷ vốn không nên tồn tại." Đường Kha Tâm đáp lại, cậu đứng giữa năm cánh cửa sắt, ánh sáng chiếu trên lưng thẳng tắp của cậu, khiến khuôn mặt cậu bị ẩn trong bóng tối.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đã vượt quá tầm hiểu biết của Ngụy Khoảnh, đầu anh tràn ngập những lời nói của Dương Húc Quốc, hỗn loạn không chịu nổi.
Xì——
Rào rào rào rào!
Nửa chai bia sữa trôi xuống bụng, Ngụy Khoảnh đứng dậy, thân hình không kiểm soát được mà lảo đảo một chút —— muốn uống nước cho tỉnh táo, nhưng anh lại quên rằng thứ trong tay mình là rượu.
Chết tiệt!
Đường Kha Tâm bước tới, đưa tay mời: "Ngụy Khoảnh, bên ngoài quá nguy hiểm, hay anh về với tôi nhé?"
Ngụy Khoảnh lảo đảo bước qua một bên.
"Chủ thần hiện giờ đã vượt quá giới hạn, lại còn công khai yêu cầu người chơi dẫn người vào cửa." Đường Kha Tâm rút tay về, đổi giọng: "Những cánh cửa tương tự sẽ chỉ ngày càng nhiều, không có đồng đội sẽ khó mà đi xa, có thể giúp tôi không?"
Ngụy Khoảnh lảo đảo ra xa hơn, lúc này đầu anh tuy có chút hỗn loạn, nhưng trong lòng lại rõ ràng: muốn kéo người đi làm việc, đó là chuyện khác, phải thêm tiền!
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở kiến thức: Nước ngọt không được để trong tủ đông, sẽ nổ! Trong sách này là tình huống đặc biệt (Ngụy Khoảnh chống nạnh ing).
"Cậu làm sao biết giết nó rồi chúng ta sẽ không chết? Nếu giết nó mà lửa bùng cháy dữ dội hơn thì sao?" Câu hỏi của Nguỵ Khoảnh làm Lữ Dương bị nghẹn lời, vô thức chạy theo Nguỵ Khoảnh quay ngược trở lại.
Hai người chạy ngược xuôi trong cầu thang.
Không khí ngày càng loãng.
Nguỵ Khoảnh dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy lối ra, cầu thang xoắn ốc như một mê cung, khi người ta đang luẩn quẩn trong mê cung, có một gã khổng lồ dưới mê cung đã châm lửa.
Trong đầu Nguỵ Khoảnh hiện lên bốn chữ: "Thiết bản lướt quỷ."
"Ngẫm lại thì anh nói đúng." Lữ Dương lau mồ hôi trên trán nói: "Nhưng nhiệt độ ở đây thực sự quá cao. Nếu tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị nướng chín. Nguỵ Khoảnh, anh có thể nhìn xuyên thấu không, mở thiên nhãn xem lối ra ở đâu không!"
Nguỵ Khoảnh nhắm mắt lại, nghe —
Anh nghe thấy tiếng thở của Lữ Dương, nghe thấy tiếng khóc thê lương của phượng hoàng, nghe thấy tiếng lửa gầm rú, và anh còn nghe thấy...
"Nguỵ Khoảnh!" Đường Kha Tâm gọi.
Nguỵ Khoảnh mở mắt, trong đôi mắt hỗn loạn hiện lên một tia sáng, anh bước về phía trước, chạy theo hướng của ánh sáng!
"Nguỵ Khoảnh." Đường Kha Tâm lo lắng đợi ở đầu cầu thang, cuối cùng không gian trên không trung đã bị méo mó!
Cậu dang tay đỡ lấy Nguỵ Khoảnh rơi xuống từ giữa không trung, hai người lăn tròn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại, Đường Kha Tâm còn thuận chân đá văng Lữ Dương ngã xuống sau.
Nguỵ Khoảnh chống tay ngồi dậy, trong mắt anh không có niềm vui sướng của việc sống sót, anh nghiêm túc nói: "Bên trong có một con phượng hoàng biết phun lửa, đuôi có bảy cái lông đuôi dài."
Lữ Dương bên cạnh sững sờ, hắn hoàn toàn không chú ý đến chi tiết này.
Đường Kha Tâm: "Nhiệt độ ở hai không gian có liên quan với nhau, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của chung cư đang tăng lên. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng, tất cả chúng ta sẽ bị nướng chín."
Lúc này, ở đầu hành lang Hứa Trúc Huyên thò đầu ra: "Mọi người còn nằm ì ra đó à, mau lại đây! Khụ khụ!"
Thời gian đã gần tám giờ mười lăm phút. Tất cả mọi người đều tập trung ở bên cạnh bếp lò.
Trên bếp lò có một chiếc thớt khổng lồ, thớt được mài từ một khối đá khổng lồ, bề mặt sáng bóng vô cùng.
Trên thớt, sáu miếng gạch men đỏ được xếp ngay ngắn, thoạt nhìn, giống như được phủ một lớp thịt ba chỉ dày. Điều kỳ diệu hơn là, lúc này màu đỏ trên gạch men đang cuộn trào, những chiếc lông vũ trắng đang mở rộng trên biển đỏ, giống như đang tung bay trong không trung.
Trần Thành: "Vừa rồi nhìn thấy chiếc thớt này và những viên gạch men rất khớp nhau, chúng tôi cũng chỉ thử đặt lên xem sao. Không ngờ cảnh tượng thực sự chuyển động."
"Rõ ràng ở đây vẫn thiếu một miếng." Ngô Cận đẩy vài viên gạch lại với nhau, phía bên trái chiếc thớt vừa vặn trống một vị trí bằng kích cỡ của một viên gạch men.
"Đuôi phượng hoàng có bảy lông đuôi." Nguỵ Khoảnh mô tả đơn giản về con phượng hoàng lửa mà anh đã thấy trong không gian khác, và nhanh chóng nhận định: "Chia ra đi tìm miếng còn lại. Tầng này sẽ đóng cửa lúc tám giờ ba mươi, nếu miếng gạch này thực sự là chìa khóa để ra ngoài, bỏ lỡ rồi thì phải đợi đến sáng mai!"
Đường Kha Tâm có thể cảm nhận rõ ràng mắt mình đang hơi nóng lên, phải cố nháy mắt liên tục mới giữ được tầm nhìn. Tất cả mọi người đều nhận ra mối nguy đang đến gần, nhanh chóng chạy về hành lang.
Nhiệt độ ở hành lang đã đạt đến một mức không thể bỏ qua, Vương Hân Nhi chạy sau cùng đã có dấu hiệu say nắng, phải nhờ Trần Thành kéo mới chạy được.
"Băng, băng." Vương Hân Nhi mơ màng kêu lên.
Trần Thành sốt ruột vừa vỗ mặt Vương Hân Nhi vừa kéo người xuống: "Hân Nhi cố lên, chúng ta sẽ đến cửa hàng tiện lợi ngay thôi!" Nói đến đây, bước chân của hắn không khỏi khựng lại.
Mọi người trong khoảnh khắc này bỗng hiểu ra tủ đông giấu xác vài ngày trước đã xuất hiện như thế nào.
Nguỵ Khoảnh dẫn đầu, mục tiêu của anh chính là căn phòng 2224 ở góc tầng hai mà sáng nay không kịp tìm kiếm.
Trong lúc chạy, anh thoáng thấy Lữ Dương chạy dọc theo hành lang, chạy ngược lại. Nguỵ Khoảnh liếc nhìn Đường Kha Tâm bên cạnh, lấy ra một lon hộp từ trong túi đưa cho Đường Kha Tâm rồi nói: "Để ý Lữ Dương."
Đường Kha Tâm đưa tay lên, thấy trong tay cầm một lon bia sữa lạnh, bia còn rỏ giọt nước, thậm chí vẫn chưa tan hoàn toàn: "!"—Nguỵ Khoảnh vậy mà luôn giấu bia sữa trong tủ lạnh ở phòng mình.
"Đừng chết, thủ lĩnh Đường." Nguỵ Khoảnh không quay đầu lại nói.
Đường Kha Tâm nhìn sâu vào Nguỵ Khoảnh một cái, gật đầu nói: "Được." Cậu cắn răng, buộc mình bước ngược lại.
Không biết có phải vì nhiệt độ của mắt quá cao hay không, khiến tầm nhìn trở nên quá mờ, Đường Kha Tâm phát hiện ánh sáng trong hành lang bắt đầu lắc lư, càng chạy lên cao, không khí càng trở nên nóng bỏng, cậu dán lon bia sữa lên trán, tầm nhìn mới rõ ràng hơn chút.
Cậu thấy Lữ Dương đang đứng trước một con phượng hoàng lửa khổng lồ, tay vung một cây roi dài, nhìn như sắp tấn công phượng hoàng!
Đường Kha Tâm tức thì bước nhanh lên trước, lợi dụng lực xô mạnh Lữ Dương vào góc tường, cánh tay đè ngang cổ họng hắn, giận dữ nói: "Tôi cảnh cáo anh đừng làm liều!"
"Bây giờ không diệt cái nguồn lửa này, rõ ràng mọi người đều sẽ bị thiêu chết, hai người đúng là điên rồi, rõ ràng có thể đánh bại nó, tại sao lại tuân thủ quy tắc chứ!" Lữ Dương cũng không yếu thế, dùng sức ở chân, tức thì thoát khỏi sự khống chế của Đường Kha Tâm.
"Chưa đến điểm giới hạn mà đã nghĩ đến việc bỏ cuộc, chẳng trách anh đến bây giờ vẫn chỉ là một con quỷ tướng!" Đường Kha Tâm rút súng ra đối đầu với Lữ Dương, cậu biết ít nhất phải kéo dài đến tám giờ ba mươi mới có thể biết cánh cửa này là nên xông qua hay nên phá vỡ.
Cùng lúc đó, ở một không gian khác, bốn người đã tập trung trong cửa hàng tiện lợi.
Mặc dù họ đều là người bình thường, nhưng trong cửa hàng tiện lợi cũng không yên ổn.
Ngô Cận và đôi tình nhân trẻ đánh nhau, vì hắn muốn tạo ra một viên gạch men đỏ. Đôi tình nhân này vào cửa cùng nhau, điều đó có nghĩa là một trong số họ là người tốt bị lừa vào.
"Tôi không biết ai trong hai người bị lừa vào, nhưng bây giờ một trong hai người phải chết!" Ngô Cận ấn đầu Vương Hân Nhi xuống quầy thu ngân định quẹt, ban đầu hắn muốn giết lão già Dương Húc Quốc, nhưng từ lúc tìm manh mối, lão già xảo quyệt này đã biến mất, bây giờ cũng không biết đã trốn đi đâu.
Một phút phân tâm, Ngô Cận bị Trần Thành đẩy mạnh vào kệ hàng.
Những dãy kệ cao hai mét lần lượt đổ xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
"Tại sao chúng ta phải chết một người, chẳng phải Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm đang tìm mảnh gạch còn lại sao!" Trần Thành giống như một con gà mẹ bảo vệ Vương Hân Nhi đang khóc lóc sau lưng.
Ngô Cận bò ra khỏi đống đổ nát, cười gằn: "Họ chắc chắn sẽ tìm được sao? Nếu trong mười phút không tìm được, chúng ta sẽ phải chờ đến ngày mai, ở nhiệt độ này chịu đến ngày mai, cậu có chịu nổi mà không leo vào tủ đông đó không!" Hắn chỉ tay về phía sau, vài chiếc tủ đông lớn như những chiếc quan tài đang tỏa ra hơi lạnh "mát lạnh thấu xương."
Ngô Cận chỉ tay đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hứa Trúc Huyên đang ngồi trên tủ đông.
Hứa Trúc Huyên nghĩ rằng hầu hết căn phòng đã được tìm kiếm, có lẽ gần cửa hàng tiện lợi sẽ có phát hiện mới, nhưng cô thực sự không ngờ lại là phát hiện này. Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Ngô Cận, cô bình tĩnh nhún vai hỏi: "Anh chắc chắn muốn lãng phí thời gian vào một người mà thân phận chưa rõ ràng như tôi không?"
Được Hứa Trúc Huyên nhắc nhở, Ngô Cận lập tức quay người, như một con linh cẩu khóa chặt ánh mắt vào Vương Hân Nhi. Vương Hân Nhi bị ánh mắt đó làm run rẩy toàn thân, cô bất ngờ đẩy Trần Thành ra khỏi trước mặt mình, nói: "Anh ấy là người tôi dẫn vào, quẹt anh ấy đi! Tôi chắc chắn không phải người tốt!"
Trần Thành bị đẩy ra khó tin quay đầu lại, những ngày chăm sóc tỉ mỉ đổi lại là cú đẩy này, trong khoảnh khắc hắn không thể chấp nhận được. Chưa kịp nói gì thì đã bị Ngô Cận siết cổ từ phía sau. Hai người đàn ông lại tiếp tục đánh nhau trong không gian chật hẹp.
Hứa Trúc Huyên nhìn Vương Hân Nhi đang trốn trong góc, lặng lẽ ghi chép dòng cuối cùng vào sổ tay của mình: Người chơi chính thức Vương Hân Nhi, dẫn theo bạn trai vật tế Trần Thành, vào cửa.
Cuối cùng chỉ có Nguỵ Khoảnh một mình chạy vào căn phòng tìm kiếm, vừa lục lọi vừa suy nghĩ về câu đố.
Nhiệm vụ là cứu người, chưa nói đến việc viên gạch men có phải là chìa khóa cuối cùng hay không, nếu không tìm thấy viên gạch trước tám giờ ba mươi, người chơi bình thường sẽ gặp nguy hiểm. Điều này dẫn đến một vấn đề—nếu tất cả người chơi đều chết, thì họ phải cứu ai?
Câu nói của Mao Thừa Quyên "phải cứu tất cả mọi người" luôn vang lên trong đầu Nguỵ Khoảnh, động tác trên tay anh ngày càng nhanh, gần như đạt đến mức độ không thể nhìn thấy.
Điều này cũng khiến anh dù nghe thấy có người đến gần cũng không để ý, cho đến khi Dương Húc Quốc gần như dán sát vào trán anh, Nguỵ Khoảnh mới phải dừng lại và lùi ra sau.
Nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa đầy năm phút.
Nguỵ Khoảnh có thể cảm nhận được Dương Húc Quốc có điều muốn nói, hơi khó chịu hỏi: "Ông muốn gì?"
Dương Húc Quốc cười khúc khích, từ sau lưng lấy ra một con cá mập nhỏ, như một lão ngoan đồng nói: "Tôi muốn thách đấu với cậu, người chơi Nguỵ Khoảnh."
"Ông nên biết đây không phải là thời điểm tốt." Trong phòng chỉ còn lại bức tường phía đông chưa được tìm kiếm, Nguỵ Khoảnh nhanh chóng tiếp tục xé tường.
"Sao lại không, bây giờ mới là thời điểm tốt nhất." Dương Húc Quốc bước tới chỗ Nguỵ Khoảnh, thậm chí đưa tay ra giữ lấy tay trái của Nguỵ Khoảnh, ông nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Nguỵ Khoảnh nói: "Chơi một ván, đặt cược chiếc nhẫn này."
Nguỵ Khoảnh cau mày, rút tay lại và lùi ra sau tức giận nói: "Tốt nhất là ông nên tránh xa tôi ngay bây giờ!" Anh đối mặt với nụ cười của Dương Húc Quốc, cố nén những lời tức giận.
"Chơi một ván, cậu sẽ hiểu ngay thôi." Dương Húc Quốc vẫn cười hề hề đưa miệng con cá mập đến gần tay Nguỵ Khoảnh.
Nguỵ Khoảnh liếc nhìn đồng hồ—không còn thời gian đôi co nữa—anh trước tiên đồng ý cho qua, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tường, tay còn lại tùy ý sờ vào răng cá mập.
Không ngờ, trước khi Nguỵ Khoảnh chạm vào đồ chơi, Dương Húc Quốc đã rút con cá mập lại. "Nhìn cậu đen đủi thế này, hay để tôi làm trước." Ông nói.
Bất ngờ bị người khác giễu cợt, đầu Nguỵ Khoảnh đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng quay người lại, trong khoảnh khắc đó, anh vừa kịp nhìn thấy Dương Húc Quốc nhét cả bàn tay vào miệng cá mập.
Ông ta đang làm gì vậy? Chẳng phải chắc chắn sẽ thua sao?
Giây tiếp theo, miệng cá mập mạnh mẽ đóng lại, cắn chặt vào tay Dương Húc Quốc.
【Người chơi Dương Húc Quốc vi phạm, trừ 10 điểm】
"Ông?" Sau một chút sốc, Nguỵ Khoảnh nhận ra động cơ của Dương Húc Quốc, "Ông muốn hy sinh bản thân?"
Dương Húc Quốc không trả lời, vẫn cười hề hề dùng tay còn lại lấy ra một miếng ngọc bội, run rẩy đưa về phía Nguỵ Khoảnh. Trong không khí có một lực vô hình đang kéo ông về phía sau.
Trong tay ông là một miếng ngọc bội hình vuông màu xanh lục.
Nguỵ Khoảnh im lặng một giây, tay tự động giơ lên, anh không nhận ngọc bội, mà nắm lấy cổ tay Dương Húc Quốc, anh có thể cảm nhận được, Dương Húc Quốc đang cố sức lao về phía trước nhưng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của chủ thần.
"Tại sao?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
"Tôi không có nhẫn để thua cậu, dùng miếng ngọc này để đền bù nhé." Dương Húc Quốc cười hiền, cố gắng giơ tay còn lại vẫn bị cá mập cắn, đặt miếng ngọc vào túi Nguỵ Khoảnh.
"Chỉ là những kẻ côn đồ độc ác, không đáng để ông cứu." Nguỵ Khoảnh vẫn chưa hiểu.
Dương Húc Quốc cố gắng giơ tay, nhẹ nhàng vỗ vai Nguỵ Khoảnh, nói: "Tiểu sư phụ không phải người xấu, chỉ là thiếu chút vận may. Vận may của tôi luôn ổn, cũng không cần đến nữa, để lại cho cậu."
Ngụy Khoảnh cảm thấy lực của Dương Húc Quốc đang dần biến mất, anh không còn nắm chặt được ông nữa.
Trong khoảnh khắc Dương Húc Quốc biến mất, không gian vọng lại câu nói: "Nhân gian luôn tồn tại thiện lương, chúc cậu cả đời thuận buồm xuôi gió."
Có một thoáng Ngụy Khoảnh quên mất nhiệm vụ, chỉ đứng ngây người tại cửa phòng, đầu óc trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên có người, mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào, bày tỏ thiện ý với anh.
Cho đến khi nghe thấy tiếng di chuyển của tường, anh mới tỉnh lại. Những ngày qua Dương Húc Quốc đều mua đồ ăn với khẩu phần đôi, sáng nay khi vào phòng kiểm tra, diện tích còn lại đã chưa tới 10 mét vuông.
Tình cờ, Hứa Trúc Huyên đã tìm đến đây, những ngày qua, Dương Húc Quốc đã nhét cho cô rất nhiều đồ ăn vặt. Ông lão là một người tốt. Cô nhận ra nhiệt độ không gian tăng lên quá cao, có lẽ ông cụ không thể đi nổi, nên định đến giúp một tay.
Không ngờ khi cô vừa chạy đến đầu hành lang, lại tận mắt thấy ông cụ bị kéo vào phòng.
"A!!!"
Ngụy Khoảnh theo phản xạ bịt tai lại.
Tiếng than khóc của ngàn vạn ác quỷ địa ngục đối với anh cũng chỉ như tiếng nhạc êm dịu.
Nhưng lần này.
Anh không muốn nghe.
Thời gian đã là 8 giờ 28 phút 37 giây.
Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng rời khỏi phòng 2224, đến trước cửa phòng của Dương Húc Quốc, anh thấy Hứa Trúc Huyên đang tựa lưng vào tường, thút thít.
Lần này, anh không ngửi thấy mùi máu tanh gây buồn nôn, mở cửa ra, trên bức tường sát cửa có một mảnh gạch sứ đỏ, trên gạch sứ, đuôi lông vũ trắng tinh khôi đang rung rinh như thể đang sống.
Anh gỡ mảnh gạch sứ xuống rồi quay lại: "Chạy!"
Hứa Trúc Huyên bị Ngụy Khoảnh hét lên một tiếng, vội chạy theo anh xuống cầu thang.
Không thể để ông lão Dương Húc Quốc hy sinh vô ích!
Hai người chạy một mạch lên tầng năm, Ngụy Khoảnh quay lại đưa mảnh gạch sứ cho Hứa Trúc Huyên: "Trông cậy vào cô đấy."
Hứa Trúc Huyên ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến tình hình của Đường Kha Tâm, cô nghiêm túc nhận lấy mảnh gạch sứ, hứa hẹn: "Anh yên tâm."
Ngụy Khoảnh quay lại, chạy vào hành lang.
"Đường Kha Tâm!" Anh vừa chạy vừa hét.
Không nhận được câu trả lời.
Vừa rồi Lữ Dương chạy về phía không gian dị chiều, chắc Đường Kha Tâm cũng đã vào đó!
Anh lại chạy ngược từ tầng trệt lên, hét lớn: "Đường Kha Tâm!"
Trong nháy mắt, không gian trên đầu rung chuyển, phát ra tiếng kêu của loài chim.
Điều đáng ngạc nhiên là, phía sau đầu của Ngụy Khoảnh cũng phát ra tiếng kêu thê lương cùng tần số.
Một con phượng hoàng lửa với thân mình rực cháy lao ra từ trên đầu anh, cùng lúc đó, một con phượng hoàng trắng tinh khiết, đuôi lông mang theo băng tinh bay tới từ nhà ăn ở tầng năm.
Hai màu trắng đỏ giao thoa, va chạm trên không, không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội, một cái bóng đen từ trong đó rơi xuống, Ngụy Khoảnh lao tới, cùng Đường Kha Tâm lăn vào trong vầng sáng trắng đỏ đang hòa quyện.
Ánh sáng trắng chói lòa.
Trời đất đảo lộn.
Khi tỉnh lại, Ngụy Khoảnh đã nằm bên cạnh cánh cửa của năm cánh cổng quỷ môn, trong tay anh bị nhét một chai bia sữa còn hơi ấm.
Thở sâu, oxy cuối cùng cũng chảy vào phổi.
Trên mặt đất, Ngô Cận, Trần Thành, Vương Hân Nhi nằm bất động trong vầng sáng.
Trong góc, Mao Thừa Quyên thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ: "Ối dồi ôi, ối dồi ôi." Không có ai để ý đến bà ta.
Lữ Dương đã biến mất. Hứa Trúc Huyên đang quỳ trước cửa, ngây người.
Nước dùng:
Lục Nghiên là một nghệ sĩ cuồng nghệ thuật, cô nghe nói Vương Sơn của căn hộ Đán Duyệt đã sử dụng linh hồn người để vẽ tranh, và những bức tranh ra đời có tổng cộng bảy bức, mỗi bức đều là tuyệt tác nghệ thuật.
Vì vậy cô đã chuyển vào căn hộ 4404 của Đán Duyệt. Vì thói quen ngủ nướng, cô thường xuyên bỏ lỡ bữa sáng, căn hộ không thể gọi đồ ăn ngoài, chỉ có thể xuống quầy bán hàng nhỏ dưới lầu mua đồ ăn.
Ngày đầu tiên cô mua bánh quy nhỏ.
Ngày thứ hai cô ăn cơm bò sốt. Cô phát hiện ngày sản xuất của cơm sốt lại là ngày mai. Chắc là in nhầm thôi, cô nghĩ.
Ngày thứ ba cô mở tủ đông, trong tủ đông cô nhìn thấy xác của Vương Sơn.
Nhưng vừa rồi cô còn chào hỏi Vương Sơn!
Lục Nghiên hồi tưởng lại bữa cơm sốt hôm qua, lập tức hiểu ra —— hệ thống điều hòa nhiệt độ của căn hộ Vương Sơn sẽ bị hỏng trong tương lai.
Cô điên cuồng chạy ra khỏi cửa hàng, giấu tất cả những bức tranh đã thu thập được những ngày qua vào dưới sàn phòng tắm, dùng túi da người tinh chế có thể chống cháy để bảo vệ chúng.
Nhưng cô không ngờ rằng, bảy bức tranh này không chỉ là tác phẩm nghệ thuật, mà còn là nguồn điện của hệ thống điều hòa căn hộ, không có nguồn điện, mới là nguyên nhân căn hộ tăng nhiệt.
Một tuần sau, người ta vẫn phát hiện ra thi thể của Vương Sơn trong tủ đông của quầy bán hàng.
"Một câu chuyện hoang đường như vậy, lại phải để người tốt hy sinh để cứu đám người vô lại này. Thật không công bằng." Hứa Trúc Huyên lẩm bẩm.
"Đó là vì cánh cổng quỷ vốn không nên tồn tại." Đường Kha Tâm đáp lại, cậu đứng giữa năm cánh cửa sắt, ánh sáng chiếu trên lưng thẳng tắp của cậu, khiến khuôn mặt cậu bị ẩn trong bóng tối.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đã vượt quá tầm hiểu biết của Ngụy Khoảnh, đầu anh tràn ngập những lời nói của Dương Húc Quốc, hỗn loạn không chịu nổi.
Xì——
Rào rào rào rào!
Nửa chai bia sữa trôi xuống bụng, Ngụy Khoảnh đứng dậy, thân hình không kiểm soát được mà lảo đảo một chút —— muốn uống nước cho tỉnh táo, nhưng anh lại quên rằng thứ trong tay mình là rượu.
Chết tiệt!
Đường Kha Tâm bước tới, đưa tay mời: "Ngụy Khoảnh, bên ngoài quá nguy hiểm, hay anh về với tôi nhé?"
Ngụy Khoảnh lảo đảo bước qua một bên.
"Chủ thần hiện giờ đã vượt quá giới hạn, lại còn công khai yêu cầu người chơi dẫn người vào cửa." Đường Kha Tâm rút tay về, đổi giọng: "Những cánh cửa tương tự sẽ chỉ ngày càng nhiều, không có đồng đội sẽ khó mà đi xa, có thể giúp tôi không?"
Ngụy Khoảnh lảo đảo ra xa hơn, lúc này đầu anh tuy có chút hỗn loạn, nhưng trong lòng lại rõ ràng: muốn kéo người đi làm việc, đó là chuyện khác, phải thêm tiền!
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở kiến thức: Nước ngọt không được để trong tủ đông, sẽ nổ! Trong sách này là tình huống đặc biệt (Ngụy Khoảnh chống nạnh ing).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.