Định Mệnh Anh Và Em 2

Chương 216: Rốt cuộc cũng có ‘bé cưng’ (2)

Quai Quai Băng

16/12/2015

Hạ Tử Du lập tức tỉnh táo hẳn, vội đẩy mạnh người đang vùi đầu vào ngực mình, "Hả, ông xã . . ."

Đàm Dịch Khiêm vẫn nhẹ nhàng gặm cắn nụ hoa nhỏ nổi lên trước ngực Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Đàm Dịch Khiêm ôm đè xuống trong bồn tắm lớn.

Sức nặng cơ thể anh khiến cho hơi thở Hạ Tử Du trở nên dồn dập hơn, "Đừng vậy mà...."

Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng ngước mắt lên ghé sát vào cạnh vành tai cô thì thầm, giọng nói ậm ờ còn mang theo chút trêu chọc, "Anh rất muốn em...."

Hạ Tử Du nghi ngờ, "Không phải anh đang ngủ sao?"

Trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm nở nụ cười có chút quỉ quái: “Bà xã anh đã chu đáo chuẩn bị mấy món ăn ngon đó, tối nay sao anh có thể ngủ được?”

Hạ Tử Du chợt nhớ lại nhưng món ăn cô chuẩn bị cho tối nay —— Trên internet nói những món đó đều giúp đàn ông tăng cường sinh lực, hai gò má cô lập tức ửng hồng.

Hạ Tử Du dè dặt hỏi, "Hả, anh biết rồi sao?"

Đàm Dịch Khiêm híp lại nửa mắt, nóng rực ngắm nhìn Hạ Tử Du, "Em không nên để người khác nghi ngờ năng lực của chồng em.”

Vừa rồi trong phòng ăn Đàm Dịch Khiêm chỉ không thích tiếng cười của mấy người giúp việc kia thôi.

"Em đâu có...." Hạ Tử Du như đứa trẻ mắc lỗi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Người ta chỉ là.... Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay là thời gian tốt để thụ thai, cho nên...." Nói tới đây, Hạ Tử Du len lén liếc nhìn xuống bộ phận nhạy cảm của người nào đó, phát hiện thấy cũng không có gì khác bình thường.

Đàm Dịch Khiêm thấy Hạ Tử Du cẩn thận xem xét, tinh quái hỏi, "Có gì khác không?"

Hạ Tử Du rất nghiêm túc lắc đầu, "Không có.... Trên internet chắc chắn là gạt người rồi."

"Không, không có gạt người đâu...."

Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm phủ lên đôi môi đỏ như son của Hạ Tử Du, một tay bao trọn nơi đầy đặn trước ngực cô, ngón tay cái xoay tròn xung quanh nụ hoa đã nổi lên của cô.

Bị kỹ thuật lão luyện của anh gây kích thích, Hạ Tử Du cảm giác trong cơ thể nhanh chóng dâng lên một trận nóng ran khó chịu, cô vội vã từ chối, "Ông xã , từ từ đã , ở đây không được đâu...."

Giọng ồ ồ Đàm Dịch Khiêm trả lời lại cô, "Anh muốn ở chỗ này."

Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du biết anh bây giờ đã giống như tên lắp sẵn vào cung không bắn không được, đột nhiên, Hạ Tử Du giống như chợt nghĩ đến gì đó, hai gò má càng thêm ửng hồng, ngượng ngùng nói, "Anh.... Anh.... Anh thật là xấu xa!"

Cô đột nhiên nhớ lại lúc cô vào phòng anh đang ngủ say trên giường, mà mới chỉ một lát, anh đã mò vào bồn tắm của cô.... ....

Trước đây anh đã từng đề cập với cô rất nhiều lần muốn làm việc đó trong bồn tắm.... Ách, cô đâu có dễ dàng đáp ứng yêu cầu ham muốn không an phận đó của anh được, quả thật mắc cỡ chết người à, cho nên lúc có anh ở nhà, cô ít khi vào bồn tắm lớn để tắm, nhưng tối nay cô nghĩ là anh đã ngủ, thật không ngờ.... Cô đã mắc mưu anh!

"Anh thật là quá đáng...." Hạ Tử Du càng nghĩ càng buồn bực xấu hổ.

Giờ phút này sao có thể để Hạ Tử Du lảm nhảm, Đàm Dịch Khiêm vội vàng chiếm lấy môi Hạ Tử Du.

"Ưm...."

Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của Hạ Tử Du, kéo cô về phía mình.

Môi bị mút lấy, Hạ Tử Du không thể nào lên tiếng được, cộng thêm cơ thể bị khống chế, cô không có hơi sức chống đỡ, dần dần xụi lơ trong bồn tắm, mặc anh chơi đùa trên người cô.

"Sau này đừng để ông xã em ăn những thứ khó ăn đó nữa!” Đàm Dịch Khiêm dành ra chút thời gian căn dặn cô.

Cô thừa dịp anh rời khỏi môi cô liền hỏi lại một câu: “Vậy sao anh còn ăn?” Sớm biết tối nay bị anh lên kế hoạch tính kế, cô tuyệt đối tuyệt đối không thèm làm mấy chuyện vớ vẩn kia.

Đàm Dịch Khiêm chạm nhẹ vào gò má Hạ Tử Du, "Bởi vì bà xã anh đích thân xuống bếp làm."



Hạ Tử Du đột nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cô theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm.

Nghĩ rằng Hạ Tử Du đang đáp lại anh, cơ thể Đàm Dịch Khiêm vì hành động này mà bị kích động không thôi, anh cúi đầu ngậm lấy nơi đỉnh nhọn đang vươn thẳng của cô, bàn tay to lớn vốn đang trêu đùa nụ hoa dần dần một đường trượt đến giữa hai chân đang bị cô kẹp chặt.

"Vợ yêu, mở rộng chân ra một chút."

Khi tắm cô không có mặc quần áo, nhưng ở dưới vẫn có mặc một chiếc quần lót mỏng, anh dùng ngón tay lần mò đến vị trí ở đáy quần đã che khuất bộ phận quan trọng của cô, làm anh không thể di chuyển vào trong được.

Ý thức được bàn tay to lớn của anh đang tùy tiện lộng hành ở nơi nào đó của mình, hai chân cô càng khép chặt lại.

"Đừng làm vậy ở đây mà...."

Có trời mới biết trong không gian bồn tắm nhỏ hẹp như vậy, đối với người từ nhỏ đã mắc chứng trầm cảm như cô khiến cô cảm thấy thật sợ hãi....

"Ngoan, đừng sợ...." Anh nhẹ giọng dỗ dành, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, tạo cho cô cảm nhận được cảm giác an toàn từ anh mang đến.

"Không được...." Hơi thở hỗn loại cô cố gắng dùng sức chống đẩy kéo dài khoảng cách cho cả hai rồi định vùng vẫy ngồi dậy.

Nhưng vào giờ phút này Đàm Dịch Khiêm đâu có chịu để Hạ Tử Du lùi bước....

Đàm Dịch Khiêm giống như bắt gặp được con mồi đang muốn bỏ chạy, anh áp Hạ Tử Du về phía bồn tắm, rồi cả người phủ lên trên người cô.

"Ông xã ...." Cô cố gắng muốn giãy giụa lần nữa.

Thế nhưng anh hoàn toàn không quan tâm tới cô.

Cảm giác được ma sát với lồng ngực rắn chắc của anh đã mang đến cho cô từng trận khoái cảm mới mẻ, cô bắt đầu không thể kiềm chế được mà rên rỉ liên hồi.

Ngay sau đó, anh cởi bỏ xuống lớp vải cuối cùng trên người cô, nhấc chân cô lên....

....

Đã nửa đêm còn bị Đàm Dịch Khiêm kêu réo dậy, Hạ Tử Du nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Đàm Dịch Khiêm trong bóng tối, cô quả thật rất muốn khóc....

Kết quả cuối cùng là cô hận muốn chết những thứ thực phẩm mà cô đã tìm kiếm ở trên mạng kia!

-

Cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du cứ thế trôi qua êm ả.

Vào một buổi sáng, khi Hạ Tử Du tỉnh lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, cô vốn cũng không thấy có gì lạ, nhưng mà khi cô vừa chuẩn bị bước xuống giường, cảm giác buồn nôn đột nhiên trào lên.

Hạ Tử Du căn bản không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức vọt tới phòng tắm.... Nhào về phía bồn cầu, cô kiềm chế không nổi mà nôn khan.

Có lẽ là vẫn chưa nghĩ đến mình đã mang thai, vì thế Hạ Tử Du cũng không hoài nghi triệu chứng cơ thể mình là triệu chứng của người đang mang thai, sau khi rửa mặt xong cô liền đi xuống lầu.

Lúc Hạ Tử Du xuống lầu thì bà Đàm đang ngồi tán gẫu điện thoại với bạn trong phòng sách, Hạ Tử Du bước tới cười với bà Đàm, bà Đàm nhìn thấy Hạ Tử Du sau đó cũng kết thúc cuộc nói chuyện, không vui liếc nhìn Hạ Tử Du, "Bây giờ là mấy giờ rồi? Cho dù là nhà có tiền thì con dâu cũng nên dậy sớm một chút chứ, để người làm nhìn thấy không sợ bị chê cười sao."

"Con biết rồi ạ."

Thật ra thì sau khi sống chung với bà Đàm, Hạ Tử Du đã rất ít khi dậy muộn, bình thường cô cùng tài xế trong nhà đưa Liễu Nhiên tới nhà trẻ, nhưng mà hôm nay cô không biết tại sao mình lại dậy muộn nữa, hơn nữa đầu óc còn mơ mơ màng màng.

Hạ Tử Du trước sau như một rất ít khi làm trái lời bà Đàm, lại thêm Đàm Dịch Khiêm rất yêu thương Hạ Tử Du, cho nên giờ phút này bà Đàm cũng chỉ có thể thu hồi mặt lạnh, thuận miệng nói một câu, "Đi dùng bữa ăn sáng đi, người làm chuẩn bị đã lâu rồi."

"Dạ."

Hạ Tử Du xoay người đang muốn đến phòng ăn, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, cô đỡ đầu, thân thể thoáng lảo đảo.

"Cô chủ, cô sao vậy?"



Người giúp việc trong phòng sách nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hạ Tử Du, liền lập tức chạy tới đỡ, khẩn trương đỡ lấy người Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du giống như mất đi hết toàn bộ hơi sức, dựa vào người giúp việc, khó chịu nói, "Tôi cảm thấy choáng đầu quá .... ."

Người giúp việc đỡ Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa ở phòng sách, "Cô chủ, cô ngồi xuống đây nghỉ đi...."

Hạ Tử Du sau khi ngồi tựa vào trên ghế sofa mới cảm thấy khá hơn được một chút.

Bà Đàm thấy sắc mặt Hạ Tử Du trắng bệch, nhíu mày hỏi, "Cô bị làm sao vậy?"

Hạ Tử Du trả lời yếu ớt, "Con thấy hơi khó chịu...."

Người giúp việc hỏi bà Đàm, "Thưa bà, có nên gọi bác sĩ tới khám cho cô chủ không ạ?”

Bà Đàm gật đầu, "Đi đi!" Mặc dù không muốn thấy Hạ Tử Du, nhưng bà Đàm vẫn muốn duy trì tốt quan hệ mẹ con tốt với Đàm Dịch Khiêm, đương nhiên không thể trong lúc Hạ Tử Du không khỏe mà không quan tâm tới Hạ Tử Du được.

Được sự đồng ý của bà Đàm, người giúp việc lập tức chạy đi mời bác sĩ.

Hạ Tử Du được vài người giúp việc đỡ vào phòng, nhưng thật ra cảm giác choáng váng mới vừa rồi chỉ xảy ra trong chốc lát, sau khi trở về phòng tựa vào đầu giường nghỉ ngơi thì cảm giác choáng váng đó cũng biến mất.

Bà Đàm đứng bên cạnh mép giường, không vui nói, "Ngày nào cũng sống cuộc sống của mợ chủ, cho nên cơ thể mới suy yếu như thế? Còn không bằng bà già như tôi nữa.”

"Viện trưởng, con...."

Hạ Tử Du đang muốn giải thích với bà Đàm rằng cơ thể cô đã không sao, nhưng người giúp việc đã dẫn theo bác sĩ Dư đi vào phòng của cô.

Bác sĩ Dư hỏi sơ qua về tình hình cơ thể của Hạ Tử Du.

Bác sĩ Dư ngồi trên ghế bên cạnh giường, quan tâm hỏi, "Cô chủ, cô cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Hạ Tử Du nói, "Bây giờ tôi cũng không biết là có chỗ nào không thoải mái nữa, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy đầu bị choáng...."

Bác sĩ Dư nghiêm túc hỏi, "Còn có chỗ nào không khỏe nữa không?"

Hạ Tử Du suy nghĩ một lúc rồi từ tốn nói, “Lúc tôi rời giường, cảm thấy trong ngực rất khó chịu, sau đó thì buồn nôn...."

Hạ Tử Du kể đến đây, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vui mừng nói: “Không phải là tôi.......”

Trên mặt Bà Đàm đang ung dung thản nhiên cũng hiện lên sự vui sướng, gấp gáp hỏi bác sĩ, “Con dâu tôi mang thai sao?”

Bác sĩ Dư cầm một que thử thai đưa cho Hạ Tử Du, "Cô chủ, cô biết làm sao để kiểm tra chứ?”

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ."

....

Hạ Tử Du vừa từ phòng tắm bước ra, bà Đàm đã sốt ruột bước tới hỏi, "Thế nào rồi? Kết quả thế nào hả?”

Hạ Tử Du chỉ mỉm cười.

Bác sĩ Dư nói, "Nhìn vẻ mặt này của cô chủ, kết quả hiển nhiên đúng như sự đoán của chúng ta rồi."

Bà Đàm nhất thời vỡ òa ý cười đầy mặt, đột nhiên bà lên tiếng trách Hạ Tử Du, "Làm sao cô có thể sơ ý như vậy, mang thai cũng không biết? Vừa rồi còn thiếu chút nữa ngất xỉu.... Lỡ như vừa rồi không có người giúp việc ở phòng sách, cô té xỉu làm cháu tôi bị thương thì làm sao? Bây giờ cô mau nằm xuống giường nghỉ ngơi cẩn thận cho tôi, đứng vậy làm ảnh hưởng đến cháu tôi mệt đấy.... Tôi bây giờ lập tức đi gọi điện thoại cho Dịch Khiêm."

Hạ Tử Du cũng vui mừng không thôi, cô nhỏ giọng nói với bà Đàm, "Viện trưởng, có thể để con tự mình nói tin vui này với Dịch Khiêm được không?" Cô muốn tự mình chia sẻ niềm vui này cùng anh.

Bà Đàm đang đắm chìm trong sự vui sướng, nói chuyện cũng thoải mái hơn, gật nhẹ đầu nói, "Được rồi, tôi đi hỏi bác sĩ Dư một chút về những loại thức ăn dinh dưỡng nào dành cho phụ nữ khi mang thai...."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Anh Và Em 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook