Chương 160: Tối nay nhất định phải ôm em gái Tiểu Du ngủ một giấc thật ngon (2)
Quai Quai Băng
10/12/2015
Trong một quán bar nổi tiếng ở Los Angeles.
Nhàm chán nhìn quầy bar vắng vẻ, Robert đầy ai oán nói, "Tới quán bar là để ngắm nhìn gái đẹp, cậu bao cả bar này lại còn không cho phép người đẹp vào, tôi ngồi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ!!"
Đàm Dịch Khiêm nhấp một ngụm chất lỏng màu lam trong ly, nói thản nhiên, "Cậu theo dõi tôi cũng rất không có ý nghĩa?"
Robert lúng túng nói, "Tôi nào có theo dõi cậu...... Tôi vừa xuống máy bay liền lập tức đến Đàm thị tìm cậu, bởi vì không thấy cậu, nên tôi mới nghĩ tới việc đi tìm em gái Tiểu Du của...... Tôi hỏi thăm từ chị Dư mới có được địa chỉ nhà trọ của em gái Tiểu Du, nên tôi lập tức chạy tới, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu rời khỏi nhà trọ. Vì nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của cậu lúc rời khỏi, tôi sợ cậu xấu hổ nên mới không ra mặt......"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc nhìn ai đó, "Không ra mặt? Là vì không nhìn thấy được trò vui chứ gì?"
Robert lúng túng cười một tiếng, sau đó lén lút nhìn chằm chằm vào khuôn mặt luôn bình tĩnh của Đàm Dịch Khiêm, ý cười vẫn không giảm nói, "Dựa theo tính cách ăn thịt không muốn nhả xương của cậu, tối nay chắc chắn là cậu tính ngủ lại chỗ của em gái Tiểu Du, tuy rằng cậu nói đi là đi gần hai tháng không để ý đến em gái Tiểu Du nên đã làm cho em gái giận, nhưng hình như em gái Tiểu Du cũng không phải loại người tuyệt tình như vậy đúng không?"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm ngó về phía trước, "Tin tức của cậu lần này rất không chính xác."
Robert đắc ý nói, "Đó là bởi vì hơn một tháng nay Nhất Thuần đều nghỉ ngơi ở khách sạn của tôi......"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Không phải cô ấy mới trở về từ Milan sao?" Anh cũng mới gặp lại cô vào mấy ngày trước.
Robert lập tức cuống quít đổi lời nói, "À, công việc của cô ấy ở Milan có một số cảnh cần quay ở bờ biển, để cho tiện, nên phải nghỉ ở chỗ tôi."
Đàm Dịch Khiêm không nghi ngờ gì.
Robert thấy Đàm Dịch Khiêm không sinh nghi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, thiếu chút nữa anh đã nói hớ chuyện của Nhất Thuần rồi......
Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi, "Nhất Thuần là một cô gái tốt, cậu phải để ý cô ấy nhiều một chút."
Tận đáy lòng Robert muốn nện cho Đàm Dịch Khiêm một cú. Đúng vậy, Nhất Thuần là một cô gái tốt, khổ nỗi người ta thích cậu, sao tôi có thể chen chân vào chứ? Hơn nữa, biết cậu chỉ để ý đến em gái Tiểu Du, nên ngay cả chuyện Nhất Thuần thích cậu cũng không dám nói cho cậu biết. Một người đã yêu cậu đến vậy, tôi có thể có cơ hội sao? Nghĩ lại cũng thật tội nghiệp cho những người phụ nữ khờ dại, biết rất rõ người mình thích muốn ở chung với tình địch của mình, lại còn cố ý nói ra nước ngoài công tác để nhường thời gian và không gian cho tình địch......
Càng không hợp lý chính là tại sao hai người phụ nữ tốt như vậy đều coi trọng cái tên đàn ông chỉ số EQ thấp này chứ?
Cuối cùng Robert cũng có một câu hỏi nghiêm túc, "Đúng rồi, chuyện đó...... Cậu đã nói với em gái Tiểu Du chưa?"
Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn thoáng qua Robert.
Robertnói thật, "Tôi vừa liên lạc với Nhất Thuần, nghe Nhất Thuần nói...."
Đàm Dịch Khiêm lại đưa ánh mắt về phía đằng xa, nói hờ hững, "Tôi không thể nào nói với cô ấy."
"Tôi đồng ý với lựa chọn của cậu, chuyện này không nói cho em gái Tiểu Du ngược lại là một chuyện tốt......Nhưng nếu cậu không nói, có thể em gái Tiểu Du sẽ hiểu lầm cậu, hơn nữa bây giờ cậu còn phải chịu đựng áp lực......" Lúc này giọng điệu của Robert cực kỳ nghiêm túc.
Đàm Dịch Khiêm để ly rượu xuống, bình tĩnh nói, "Tôi không có ý định để cho cô ấy biết chuyện này."
Robert đồng ý gật đầu, nó đầy xúc động, "Dịch Khiêm, trước kia Nhất Thuần có nói với tôi, người phụ nữ nào được cậu yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi cứ nghĩ Nhất Thuần không hiểu rõ cậu, bây giờ tôi đã bắt đầu tin vào điều đó......"
Không muốn tiếp tục để ý đến lời nhạo báng của Robert nữa, Đàm Dịch Khiêm rời khỏi quán bar.
-
Đêm đó, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn bỏ đi của Đàm Dịch Khiêm, Robert đột nhiên cảm thấy đến lúc anh nên tìm Hạ Tử Du ra ngoài nói chuyện rồi......Thế nên, hôm sau Robert liền hẹn Hạ Tử Du ở một quán cà phê gần Đàm thị.
Hạ Tử Du nhìn thấy Robert thì rất vui mừng, "Tổng giám đốc Kiều!"
Robert cười nói, "Bây giờ tôi đã không còn là sếp em nữa rồi, em cứ gọi tôi là Robert đi!"
Hạ Tử Du gật đầu, "Robert, sao anh lại tới Los Angeles?"
Robert làm bộ như lơ đãng nói, "Trên báo nói em và Dịch Khiêm đã tái hợp, tôi tới thám thính xem khi nào Dịch Khiêm sẽ cho em một hôn lễ long trọng."
Vẻ mặt đang tươi cười của Hạ Tử Du dần dần trầm tĩnh lại, cô rũ mắt xuống sau đó ngước lên, bình tĩnh nói, "Robert, không giấu gì anh, tôi cảm thấy giữa tôi và anh ấy có rất nhiều rất nhiều chuyện không thể nào giải quyết...... Lòng tôi rất phiền rất loạn, bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao nữa......"
Robert nói nghiêm túc, "Dịch Khiêm cũng đã nói với tôi tình trạng sức khỏe của em...... Thật ra thì những vấn đề này em cũng không cần băn khoăn làm gì, tôi tin rằng Dịch Khiêm cũng đã giải thích với em!"
Hạ Tử Du khẽ lắc đầu, "Lúc trước quả thật là tôi có lo lắng về chuyện này, nhưng sau đó tôi cũng nghĩ có thể anh ấy sẽ không để ý...... Thế nhưng, sau khi tôi nói cho anh ấy biết chuyện, anh ấy đóng cửa bỏ đi, rồi hơn một tháng sau lại nói cho tôi biết thật ra thì anh ấy cũng không quan tâm đến chuyện đó...... Tôi không biết tôi nên hiểu mọi chuyện thế nào nữa, anh ấy nói anh ấy có lý do của mình, nhưng tôi không biết có lý do gì mà anh ấy không thể lập tức nói với tôi mà phải đợi sau này mới nói cho tôi biết? Anh biết không, tôi đã rất căm ghét cái cảm giác cứ mãi đoán suy nghĩ của anh ấy, tôi cảm thấy như vậy rất mệt mỏi......"
Robert gật đầu ra vẻ hiểu được, "Tử Du, tôi hiểu cảm giác của em, chuyện này tôi vốn cũng không muốn nói giúp cho Dịch Khiêm, nhưng mà, có một số việc tôi thật sự phải nói cho em biết......"
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Robert.
Robert thở dài một hơi mới nói chậm rãi, "Dịch Khiêm, cậu ấy......"
......
Nghe xong lời kể của Robert, Hạ Tử Du sững sờ tựa vào thành ghế dựa.
Robert an ủi Hạ Tử Du một lúc rồi lập tức đứng dậy, "Tử Du, chuyện này em cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu không nhất định Dịch Khiêm sẽ trách cứ tôi...... Xin lỗi, tôi đi rửa tay một lát."
Hạ Tử Du gật đầu.
Sau khi đi vào toilet, Robert lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm bỏ ngang cuộc họp, đi ra khỏi phòng, giọng điệu rõ ràng không vui, "Cậu nên biết lúc này tôi đang bận họp!!"
Robert cười xấu xa nói, "Dịch Khiêm, tôi khuyên cậu tốt nhất bây giờ nên lấy lòng tôi, số tiền đăng tin nhắc tới lần trước cộng thêm việc mất tích của cô nhân viên ưu tú mà tạo thành sự tổn thất cho khách sạn của tôi, sau này cậu phải đền bù lại tất cả cho tôi......"
Đàm Dịch Khiêm bỏ một tay vào trong túi quần, nói ngắn gọn, "Nói vào vấn đề chính đi."
Robertkhẽ nói, "Bây giờ em gái Tiểu Du đang ngồi trong quán cà phê ở gần công ty cậu...... Tôi đã tốn nước bọt giải thích với em gái Tiểu Du giúp cậu, bây giờ cậu mau tới đây, tôi bảo đảm tối nay nhất định cậu có thể ôm em gái Tiểu Du mà ngủ một giấc thật ngon......Đừng cảm ơn tôi, ai bảo chỉ số EQ của tôi cao hơn cậu chứ!!"
Nhàm chán nhìn quầy bar vắng vẻ, Robert đầy ai oán nói, "Tới quán bar là để ngắm nhìn gái đẹp, cậu bao cả bar này lại còn không cho phép người đẹp vào, tôi ngồi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ!!"
Đàm Dịch Khiêm nhấp một ngụm chất lỏng màu lam trong ly, nói thản nhiên, "Cậu theo dõi tôi cũng rất không có ý nghĩa?"
Robert lúng túng nói, "Tôi nào có theo dõi cậu...... Tôi vừa xuống máy bay liền lập tức đến Đàm thị tìm cậu, bởi vì không thấy cậu, nên tôi mới nghĩ tới việc đi tìm em gái Tiểu Du của...... Tôi hỏi thăm từ chị Dư mới có được địa chỉ nhà trọ của em gái Tiểu Du, nên tôi lập tức chạy tới, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu rời khỏi nhà trọ. Vì nhìn thấy dáng vẻ bất mãn của cậu lúc rời khỏi, tôi sợ cậu xấu hổ nên mới không ra mặt......"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng liếc nhìn ai đó, "Không ra mặt? Là vì không nhìn thấy được trò vui chứ gì?"
Robert lúng túng cười một tiếng, sau đó lén lút nhìn chằm chằm vào khuôn mặt luôn bình tĩnh của Đàm Dịch Khiêm, ý cười vẫn không giảm nói, "Dựa theo tính cách ăn thịt không muốn nhả xương của cậu, tối nay chắc chắn là cậu tính ngủ lại chỗ của em gái Tiểu Du, tuy rằng cậu nói đi là đi gần hai tháng không để ý đến em gái Tiểu Du nên đã làm cho em gái giận, nhưng hình như em gái Tiểu Du cũng không phải loại người tuyệt tình như vậy đúng không?"
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm ngó về phía trước, "Tin tức của cậu lần này rất không chính xác."
Robert đắc ý nói, "Đó là bởi vì hơn một tháng nay Nhất Thuần đều nghỉ ngơi ở khách sạn của tôi......"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Không phải cô ấy mới trở về từ Milan sao?" Anh cũng mới gặp lại cô vào mấy ngày trước.
Robert lập tức cuống quít đổi lời nói, "À, công việc của cô ấy ở Milan có một số cảnh cần quay ở bờ biển, để cho tiện, nên phải nghỉ ở chỗ tôi."
Đàm Dịch Khiêm không nghi ngờ gì.
Robert thấy Đàm Dịch Khiêm không sinh nghi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, thiếu chút nữa anh đã nói hớ chuyện của Nhất Thuần rồi......
Đàm Dịch Khiêm nói chậm rãi, "Nhất Thuần là một cô gái tốt, cậu phải để ý cô ấy nhiều một chút."
Tận đáy lòng Robert muốn nện cho Đàm Dịch Khiêm một cú. Đúng vậy, Nhất Thuần là một cô gái tốt, khổ nỗi người ta thích cậu, sao tôi có thể chen chân vào chứ? Hơn nữa, biết cậu chỉ để ý đến em gái Tiểu Du, nên ngay cả chuyện Nhất Thuần thích cậu cũng không dám nói cho cậu biết. Một người đã yêu cậu đến vậy, tôi có thể có cơ hội sao? Nghĩ lại cũng thật tội nghiệp cho những người phụ nữ khờ dại, biết rất rõ người mình thích muốn ở chung với tình địch của mình, lại còn cố ý nói ra nước ngoài công tác để nhường thời gian và không gian cho tình địch......
Càng không hợp lý chính là tại sao hai người phụ nữ tốt như vậy đều coi trọng cái tên đàn ông chỉ số EQ thấp này chứ?
Cuối cùng Robert cũng có một câu hỏi nghiêm túc, "Đúng rồi, chuyện đó...... Cậu đã nói với em gái Tiểu Du chưa?"
Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn thoáng qua Robert.
Robertnói thật, "Tôi vừa liên lạc với Nhất Thuần, nghe Nhất Thuần nói...."
Đàm Dịch Khiêm lại đưa ánh mắt về phía đằng xa, nói hờ hững, "Tôi không thể nào nói với cô ấy."
"Tôi đồng ý với lựa chọn của cậu, chuyện này không nói cho em gái Tiểu Du ngược lại là một chuyện tốt......Nhưng nếu cậu không nói, có thể em gái Tiểu Du sẽ hiểu lầm cậu, hơn nữa bây giờ cậu còn phải chịu đựng áp lực......" Lúc này giọng điệu của Robert cực kỳ nghiêm túc.
Đàm Dịch Khiêm để ly rượu xuống, bình tĩnh nói, "Tôi không có ý định để cho cô ấy biết chuyện này."
Robert đồng ý gật đầu, nó đầy xúc động, "Dịch Khiêm, trước kia Nhất Thuần có nói với tôi, người phụ nữ nào được cậu yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi cứ nghĩ Nhất Thuần không hiểu rõ cậu, bây giờ tôi đã bắt đầu tin vào điều đó......"
Không muốn tiếp tục để ý đến lời nhạo báng của Robert nữa, Đàm Dịch Khiêm rời khỏi quán bar.
-
Đêm đó, sau khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn bỏ đi của Đàm Dịch Khiêm, Robert đột nhiên cảm thấy đến lúc anh nên tìm Hạ Tử Du ra ngoài nói chuyện rồi......Thế nên, hôm sau Robert liền hẹn Hạ Tử Du ở một quán cà phê gần Đàm thị.
Hạ Tử Du nhìn thấy Robert thì rất vui mừng, "Tổng giám đốc Kiều!"
Robert cười nói, "Bây giờ tôi đã không còn là sếp em nữa rồi, em cứ gọi tôi là Robert đi!"
Hạ Tử Du gật đầu, "Robert, sao anh lại tới Los Angeles?"
Robert làm bộ như lơ đãng nói, "Trên báo nói em và Dịch Khiêm đã tái hợp, tôi tới thám thính xem khi nào Dịch Khiêm sẽ cho em một hôn lễ long trọng."
Vẻ mặt đang tươi cười của Hạ Tử Du dần dần trầm tĩnh lại, cô rũ mắt xuống sau đó ngước lên, bình tĩnh nói, "Robert, không giấu gì anh, tôi cảm thấy giữa tôi và anh ấy có rất nhiều rất nhiều chuyện không thể nào giải quyết...... Lòng tôi rất phiền rất loạn, bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao nữa......"
Robert nói nghiêm túc, "Dịch Khiêm cũng đã nói với tôi tình trạng sức khỏe của em...... Thật ra thì những vấn đề này em cũng không cần băn khoăn làm gì, tôi tin rằng Dịch Khiêm cũng đã giải thích với em!"
Hạ Tử Du khẽ lắc đầu, "Lúc trước quả thật là tôi có lo lắng về chuyện này, nhưng sau đó tôi cũng nghĩ có thể anh ấy sẽ không để ý...... Thế nhưng, sau khi tôi nói cho anh ấy biết chuyện, anh ấy đóng cửa bỏ đi, rồi hơn một tháng sau lại nói cho tôi biết thật ra thì anh ấy cũng không quan tâm đến chuyện đó...... Tôi không biết tôi nên hiểu mọi chuyện thế nào nữa, anh ấy nói anh ấy có lý do của mình, nhưng tôi không biết có lý do gì mà anh ấy không thể lập tức nói với tôi mà phải đợi sau này mới nói cho tôi biết? Anh biết không, tôi đã rất căm ghét cái cảm giác cứ mãi đoán suy nghĩ của anh ấy, tôi cảm thấy như vậy rất mệt mỏi......"
Robert gật đầu ra vẻ hiểu được, "Tử Du, tôi hiểu cảm giác của em, chuyện này tôi vốn cũng không muốn nói giúp cho Dịch Khiêm, nhưng mà, có một số việc tôi thật sự phải nói cho em biết......"
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn Robert.
Robert thở dài một hơi mới nói chậm rãi, "Dịch Khiêm, cậu ấy......"
......
Nghe xong lời kể của Robert, Hạ Tử Du sững sờ tựa vào thành ghế dựa.
Robert an ủi Hạ Tử Du một lúc rồi lập tức đứng dậy, "Tử Du, chuyện này em cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu không nhất định Dịch Khiêm sẽ trách cứ tôi...... Xin lỗi, tôi đi rửa tay một lát."
Hạ Tử Du gật đầu.
Sau khi đi vào toilet, Robert lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm bỏ ngang cuộc họp, đi ra khỏi phòng, giọng điệu rõ ràng không vui, "Cậu nên biết lúc này tôi đang bận họp!!"
Robert cười xấu xa nói, "Dịch Khiêm, tôi khuyên cậu tốt nhất bây giờ nên lấy lòng tôi, số tiền đăng tin nhắc tới lần trước cộng thêm việc mất tích của cô nhân viên ưu tú mà tạo thành sự tổn thất cho khách sạn của tôi, sau này cậu phải đền bù lại tất cả cho tôi......"
Đàm Dịch Khiêm bỏ một tay vào trong túi quần, nói ngắn gọn, "Nói vào vấn đề chính đi."
Robertkhẽ nói, "Bây giờ em gái Tiểu Du đang ngồi trong quán cà phê ở gần công ty cậu...... Tôi đã tốn nước bọt giải thích với em gái Tiểu Du giúp cậu, bây giờ cậu mau tới đây, tôi bảo đảm tối nay nhất định cậu có thể ôm em gái Tiểu Du mà ngủ một giấc thật ngon......Đừng cảm ơn tôi, ai bảo chỉ số EQ của tôi cao hơn cậu chứ!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.