Chương 328: Vợ à, anh rất yêu em....
Quai Quai Băng
28/12/2015
Hạ Tử Du ở nhà chờ đợi cả ngày, cho đến khi chạng vạng tối mới thấy hai vợ chồng ông bà Đàm trở về nhưng Đàm Dịch Khiêm thì không hề thấy bóng
dáng.
Bởi vì sắc mặt vợ chồng ông bà Đàm có vẻ rất nặng nề u ám, vì thế Hạ Tử Du cũng không dám đến hỏi họ Đàm Dịch Khiêm hiện đang ở đâu, chỉ đành lẳng lặng đi theo họ cùng vào dùng cơm.
Sau khi dùng cơm tối xong, vợ chồng họ Đàm liền cùng nhau về phòng mình, còn vẻ trầm lặng xen lẫn mất mát của Hạ Tử Du đều bị bà Hạ đang ngồi cùng bàn dùng cơm nhìn thấy.
Buổi tối, khi Hạ Tử Du đến phòng trẻ xem Liễn Nhiên xong quay trở ra, thì thấy bà Hạ đang đứng đợi cô ở trên hành lang.
Hạ Tử Du lập tức giũ bỏ tâm tình phiền muộn, nhìn mẹ mình mỉm cười, "Mẹ à, mẹ đến tìm con sao?"
Bà Hạ hiền lành nói, "Mẹ muốn tâm sự với con một chút."
Hạ Tử Du bước lên dìu đỡ bà, "Dạ, đến phòng con đi ạ."
Hai mẹ con đi vào phòng, đến bên mép mép giường ngồi xuống.
Bà Hạ lên tiếng thở dài trước, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói, "Tối nay Dịch Khiêm không về à con."
Hạ Tử Du chỉ nhẹ gật đầu.
Bà Hạ hỏi, "Sao con không gọi điện cho nó thử xem?"
"Không ạ, lúc này có lẽ anh ấy chỉ muốn được một mình yên tĩnh."
"Dù có muốn được một mình yên tĩnh đi nữa, cũng không thể ngay cả một tiếng nhắn nhủ với con cũng không có chứ?"
"Anh ấy không phải là người như thế, có thể anh ấy đang suy nghĩ về chuyện của chị Dư."
"Sáng nay mẹ có gặp Robert.... . Cậu ta nói với mẹ, tâm trạng con hiện nay không được tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con, hy vọng mẹ để ý đến con nhiều hơn.... Tử Du, con hãy nói thật cho mẹ biết, về chuyện chị Dư qua đời, có phải việc đó đã trở thành gánh nặng trong lòng con hay không?"
Hạ Tử Du thành thật nói, "Gánh nặng trong lòng con vẫn không bằng anh ấy."
Bà Hạ chân thành nói, "Tử Du, nghe lời mẹ, đừng vướng mắc về cái chết của chị Dư nữa.... .Tâm tư giờ phút này của Dịch Khiêm mẹ có thể hiểu được, con để cho nó một mình yên tĩnh suy nghĩ là đúng. Nhưng mà, con tuyệt đối không được bởi vì chị Dư qua đời mà thấy tự trách hay áy náy, như vậy rất bất lợi đối với tình cảm của con và Dịch Khiêm."
"Con hiểu rồi." Sau khi cùng anh trải qua bao nhiêu song gió, cô không còn là một người xử sự theo cảm tính nữa.
"Vậy mới ngoan, đợi lát nữa gọi điện thoại cho Dịch Khiêm, đôi bên hãy cùng nhau mở rộng lòng mình nói rõ cảm nghĩ của nhau về chuyện chị Dư, đừng để vướng mắc đó ở trong lòng, biết không?"
"Dạ."
"Về đạo lý vợ chồng chung sống mẹ cũng không muốn nói nhiều, con có gọi điện thoại nói chuyện xong thì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chớ để mình mệt mỏi mà làm ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng."
"Dạ."
Sau khi bà Hạ rời đi, Hạ Tử Du cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
Mấy lượt cô muốn gọi điện thoại di động cho Đàm Dịch Khiêm, nhưng cuối cùng cũng không có bấm số gọi đi.
Hạ Tử Du chỉ biết thở dài, đang chuẩn bị vào phòng tắm rửa xong rồi đi ngủ, thì lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng vặn cửa.
Hạ Tử Du im lặng đứng tại chỗ, hơi nín thở nhìn về phía cửa phòng.
Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, người bước vào chính là người mà đáy lòng Hạ Tử Du đang chờ đợi....
Dường như không ngờ đã muộn thế này rồi mà Hạ Tử Du vẫn còn chưa ngủ, Đàm Dịch Khiêm đem áo khoác tây trang cùng chìa khóa xe ném sang một bên, lúc đi tới gần bên cạnh cô thì thân mật gọi, "Bà xã...."
Hạ Tử Du giật mình đứng im không nhúc nhích, đôi mắt cứ nhìn anh không chớp.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ?"
Hạ Tử Du cũng dùng hai tay ôm lại Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nhẹ nói, "Đang đợi anh."
Đàm Dịch Khiêm dùng trán mình cụng vào trán Hạ Tử Du rồi áy náy nói, "Anh xin lỗi, ban ngày bận rộn nhiều chuyện, buổi tối còn về công ty xử lý một số việc, cho nên bây giờ mới về trễ."
Hạ Tử Du sửng sốt hỏi, "Anh ở công ty làm việc?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Nếu không em cho rằng chồng em đi đâu hả?"
Hạ Tử Du cúi đầu nói, "Em nghe người giúp việc nói sáng sớm anh đã cùng ba mẹ chồng đi ra ngoài, em nghĩ là anh...."
Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Đồ ngốc à, chuyện hậu sự của chị Dư anh đã giao cho Cảnh Nghiêu xử lý rồi, sáng nay anh chỉ đi theo hai ông bà lão đi xem qua mộ của chị Dư một chút.... Lúc sáng cũng muốn dẫn theo em cùng đi, nhưng nhìn thấy em ngủ rất ngon nên không nỡ gọi em dậy thôi."
Nhìn nụ cười dịu dàng tỏa sáng trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm, đột nhiên Hạ Tử Du buồn buồn nói, "Ông xã, chuyện chị Dư, em thật xin lỗi...."
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày nói, "Em nói linh tinh cái gì đó?"
Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, "Tại em cho tới nay vẫn không có cách nào cởi bỏ được khúc mắt với chị Dư, vì vậy mới dẫn đến bi kịch cho chị Dư...."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên môi Hạ Tử Du, "Em thật ngốc, nếu em còn nói như thế nữa thì anh sẽ đánh vào cái mông em đấy."
Hạ Tử Du nhìn tới Đàm Dịch Khiêm với đôi mắt đỏ hoe.
Đàm Dịch Khiêm nắm nhẹ hai vai Hạ Tử Du, ấn cô vào trong ngực, trầm giọng nói, "Chuyện chị Dư không liên quan đến em."
"Nhưng mà...."
Bất thình lình Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cũng nằm xuống theo, ôm lấy cô từ phía sau, nhấn giọng nói, "Anh không muốn nghe em nói những lời tự trách như thế này nữa, lại càng không muốn chủ đề giữa chúng ta cứ phải vây quanh một người đã chết...."
Hạ Tử Du im lặng không nói.
Đàm Dịch Khiêm duỗi tay ra để Hạ Tử Du nằm gối đầu trên cánh tay mình, giọng khàn khàn nói nhỏ với cô, "Anh muốn em nằm ngủ với anh.... .Cùng ngủ một giấc thật ngon."
Hạ Tử Du xoay người lại, đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du, thở nhè nhẹ bên tai cô nói, "Bà xã, chuyện dời lại ngày cưới.... Anh xin lỗi, anh bảo đảm anh sẽ đền bù cho em xứng đáng."
"Đừng nói như vậy, em đồng ý với quyết định của anh."
Đàm Dịch Khiêm nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Hạ Tử Du lên, nhỏ giọng hỏi, "Sáng nay nhìn thấy em nằm ở cạnh giường ngủ thiếp đi.... . Em nói cho anh biết, có phải tối hôm qua đã thức suốt đêm lo cho anh hay không?"
Hạ Tử Du gật đầu, thành thật nói, "Vì tối hôm qua anh uống rất nhiều rượu...."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Bà xã, có em thật là tốt...."
------
Hôm sau, khi Hạ Tử Du tỉnh dậy là vẫn còn nằm trong vòng tay của Đàm Dịch Khiêm.
Lúc cô mở mắt ra trông thấy anh đang ngủ rất say, cô biết chắc anh rất mệt mỏi....
Vì không muốn làm anh thức giấc, Hạ Tử Du cẩn thận rón rén vén chăn lên bước xuống giường, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi Hạ Tử Du từ trong phòng tắm đi ra, bỗng nhiên cô bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Tất nhiên không cần phải nói, người đó chính là Đàm Dịch Khiêm....
Đàm Dịch Khiêm để đầu ở hõm vai cô thì thầm hỏi, “Em đi đâu?"
Hạ Tử Du vỗ vỗ vào người nào đó đang ôm chặt mình, "Anh dậy rồi à...."
Đàm Dịch Khiêm bá đạo nói, "Về sau chưa được anh đồng ý, anh không cho phép em dậy sớm hơn anh nhé ...."
Hạ Tử Du sững sờ hỏi, "Tại sao?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Tại không có ôm em, anh không ngủ được."
Hạ Tử Du cười ngọt ngào, "Được rồi, anh mau ngủ tiếp đi.... Mỗi ngày em đều có rất nhiều thời gian để ngủ, dĩ nhiên là rất dễ dậy sớm rồi, cũng còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi."
Đàm Dịch Khiêm ặm ờ nói, "Em ngủ với anh...."
"Không được.... Ba mẹ chồng, còn có mẹ em nữa, có lẽ họ đã dậy rồi, em muốn xuống dùng bữa sáng với mọi người, đợi lát nữa sẵn tiện đưa Ngôn Ngôn đến trường luôn."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Chuyện đưa Ngôn Ngôn đi học tự nhiên sẽ có người làm việc đó, bụng em đã lớn, không tiện đi lại."
Hạ Tử Du ỉu xìu nói, "Nhưng mà em đã hứa với Ngôn Ngôn mỗi tuần ít nhất phải đưa con bé đến trường một lần .... ."
Đàm Dịch Khiêm không vui nói, "Con gái đưa ra yêu cầu như thế với em?"
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu nói, "Không có, là em tự hứa với Ngôn Ngôn thôi ....Anh nghĩ xem, hiện giờ mỗi ngày Ngôn Ngôn đều phải đi học, mà mỗi lần đi học như vậy là cả ngày, cộng thêm bây giờ em đag mang thai, mẹ chồng thì bảo em không được làm cái này, không được làm cái kia, cũng không được đùa giỡn nhiều với Ngôn Ngôn, em sợ sau này khi sinh con rồi, thời gian dành cho Ngôn Ngôn sẽ càng ngày càng ít, em không muốn đến khi đó Ngôn Ngôn lại không cần em nữa...."
"Thôi được, anh đồng ý với em về chuyện này của con gái, để anh làm thay em."
"Dạ?"
"Anh nhận trách nhiệm đưa con gái đi học."
Hạ Tử Du trợn tròn hai mắt hỏi, "Có thật không?"
Nét mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm hòa nhã nói, "Dường như người không muốn có quan hệ xa cách với con gái không phải chỉ có một mình em."
Hạ Tử Du bị lời Đàm Dịch Khiêm nói chọc cho cười, "Dạ."
....
Hạ Tử Du được Đàm Dịch Khiêm dìu cùng nhau đi xuống lầu.
Nhóm người lớn cũng đã dậy từ rất sớm, Liễu Nhiên đang làm nũng muốn bà ngoại đút cho ăn....
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, nhóm ông bà lão đều rất vui vẻ, vội bảo người giúp việc lập tức dọn lên bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong cho họ.
Trên mặt ông bà Đàm dường như đã không còn vẻ nặng nề như hôm qua khi tổ chức hậu sự cho chị Dư, tâm tình của họ hình như đã chuyển biến tốt hơn, thỉnh thoảng còn trò chuyện hỏi thăm bà Hạ.
"Ba, mẹ...."
Liễu Nhiên trông thấy ba mẹ mình, cô bé rất vui vẻ.
Hạ Tử Du mỉm cười nhìn con gái nói, "Đợi chút nữa ba đưa con đến trường nha!"
Liễu Nhiên mở to hai mắt, chớp chớp mong đợi nói, "Có thật không ạ?"
"Ừ."
Liễu Nhiên khôn khéo hỏi, "Vậy ba không đến công ty sao ạ?"
Hạ Tử Du trả lời, "Hôm nay ba con ở nhà với mẹ không có đến công ty."
"Yeah...."
Bà Hạ cười nói, "Xem con vui đến vậy kìa, mau đến đây, ăn cho hết chỗ này đi."
Bà Đàm nhìn cháu gái nói, "Bà thông gia ở lại đây thêm một thời gian nữa thôi, tôi thấy cháu gái của tôi không chừng ngay cả người bà nội này cũng không cần nữa rồi...."
Ông Đàm vui vẻ nói, "Không sao, con bé thích gần gũi với ai cũng đều như nhau cả thôi."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm không nóng không lạnh quay sang nhìn Liễu Nhiên, cất giọng uy nghiêm nói, "Lớn chừng này rồi, sao còn muốn người lớn đút cho con ăn cơm?"
Bà Hạ nói, "Không sao, con bé còn nhỏ mà...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm con gái, "Không được, phải tự mình ăn!"
Hạ Tử Du kéo kéo áo Đàm Dịch Khiêm, "Kìa, sao anh lại hung dữ với con gái như thế chứ?"
Dáng vẻ khi Đàm Dịch Khiêm giận lên, quả thực là có phần hơi đáng sợ, Liễu Nhiên lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén cơm từ tay bà Hạ.
Trông thấy cử chỉ Liễu Nhiên lặng lẽ tự mình múc cơm ăn thật đáng thương biết bao, nhóm người lớn đang có mặt nhịn không được cũng phải bật cười ra tiếng.
Hạ Tử Du giận dữ trợn mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó liền bước sang ngồi cùng một chỗ với Lễu Nhiên.
Mấy ông bà lão nhìn thấy hình ảnh này nụ cười càng nở rộng hơn trên mặt....
Nói tóm lại, bầu không khí của buổi ăn sáng hôm nay thật là ấm áp và yên bình.
Bởi vì sắc mặt vợ chồng ông bà Đàm có vẻ rất nặng nề u ám, vì thế Hạ Tử Du cũng không dám đến hỏi họ Đàm Dịch Khiêm hiện đang ở đâu, chỉ đành lẳng lặng đi theo họ cùng vào dùng cơm.
Sau khi dùng cơm tối xong, vợ chồng họ Đàm liền cùng nhau về phòng mình, còn vẻ trầm lặng xen lẫn mất mát của Hạ Tử Du đều bị bà Hạ đang ngồi cùng bàn dùng cơm nhìn thấy.
Buổi tối, khi Hạ Tử Du đến phòng trẻ xem Liễn Nhiên xong quay trở ra, thì thấy bà Hạ đang đứng đợi cô ở trên hành lang.
Hạ Tử Du lập tức giũ bỏ tâm tình phiền muộn, nhìn mẹ mình mỉm cười, "Mẹ à, mẹ đến tìm con sao?"
Bà Hạ hiền lành nói, "Mẹ muốn tâm sự với con một chút."
Hạ Tử Du bước lên dìu đỡ bà, "Dạ, đến phòng con đi ạ."
Hai mẹ con đi vào phòng, đến bên mép mép giường ngồi xuống.
Bà Hạ lên tiếng thở dài trước, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói, "Tối nay Dịch Khiêm không về à con."
Hạ Tử Du chỉ nhẹ gật đầu.
Bà Hạ hỏi, "Sao con không gọi điện cho nó thử xem?"
"Không ạ, lúc này có lẽ anh ấy chỉ muốn được một mình yên tĩnh."
"Dù có muốn được một mình yên tĩnh đi nữa, cũng không thể ngay cả một tiếng nhắn nhủ với con cũng không có chứ?"
"Anh ấy không phải là người như thế, có thể anh ấy đang suy nghĩ về chuyện của chị Dư."
"Sáng nay mẹ có gặp Robert.... . Cậu ta nói với mẹ, tâm trạng con hiện nay không được tốt, cậu ấy rất lo lắng cho con, hy vọng mẹ để ý đến con nhiều hơn.... Tử Du, con hãy nói thật cho mẹ biết, về chuyện chị Dư qua đời, có phải việc đó đã trở thành gánh nặng trong lòng con hay không?"
Hạ Tử Du thành thật nói, "Gánh nặng trong lòng con vẫn không bằng anh ấy."
Bà Hạ chân thành nói, "Tử Du, nghe lời mẹ, đừng vướng mắc về cái chết của chị Dư nữa.... .Tâm tư giờ phút này của Dịch Khiêm mẹ có thể hiểu được, con để cho nó một mình yên tĩnh suy nghĩ là đúng. Nhưng mà, con tuyệt đối không được bởi vì chị Dư qua đời mà thấy tự trách hay áy náy, như vậy rất bất lợi đối với tình cảm của con và Dịch Khiêm."
"Con hiểu rồi." Sau khi cùng anh trải qua bao nhiêu song gió, cô không còn là một người xử sự theo cảm tính nữa.
"Vậy mới ngoan, đợi lát nữa gọi điện thoại cho Dịch Khiêm, đôi bên hãy cùng nhau mở rộng lòng mình nói rõ cảm nghĩ của nhau về chuyện chị Dư, đừng để vướng mắc đó ở trong lòng, biết không?"
"Dạ."
"Về đạo lý vợ chồng chung sống mẹ cũng không muốn nói nhiều, con có gọi điện thoại nói chuyện xong thì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, chớ để mình mệt mỏi mà làm ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng."
"Dạ."
Sau khi bà Hạ rời đi, Hạ Tử Du cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
Mấy lượt cô muốn gọi điện thoại di động cho Đàm Dịch Khiêm, nhưng cuối cùng cũng không có bấm số gọi đi.
Hạ Tử Du chỉ biết thở dài, đang chuẩn bị vào phòng tắm rửa xong rồi đi ngủ, thì lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng vặn cửa.
Hạ Tử Du im lặng đứng tại chỗ, hơi nín thở nhìn về phía cửa phòng.
Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, người bước vào chính là người mà đáy lòng Hạ Tử Du đang chờ đợi....
Dường như không ngờ đã muộn thế này rồi mà Hạ Tử Du vẫn còn chưa ngủ, Đàm Dịch Khiêm đem áo khoác tây trang cùng chìa khóa xe ném sang một bên, lúc đi tới gần bên cạnh cô thì thân mật gọi, "Bà xã...."
Hạ Tử Du giật mình đứng im không nhúc nhích, đôi mắt cứ nhìn anh không chớp.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo cô, nhẹ giọng hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ?"
Hạ Tử Du cũng dùng hai tay ôm lại Đàm Dịch Khiêm, nhỏ nhẹ nói, "Đang đợi anh."
Đàm Dịch Khiêm dùng trán mình cụng vào trán Hạ Tử Du rồi áy náy nói, "Anh xin lỗi, ban ngày bận rộn nhiều chuyện, buổi tối còn về công ty xử lý một số việc, cho nên bây giờ mới về trễ."
Hạ Tử Du sửng sốt hỏi, "Anh ở công ty làm việc?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Nếu không em cho rằng chồng em đi đâu hả?"
Hạ Tử Du cúi đầu nói, "Em nghe người giúp việc nói sáng sớm anh đã cùng ba mẹ chồng đi ra ngoài, em nghĩ là anh...."
Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Đồ ngốc à, chuyện hậu sự của chị Dư anh đã giao cho Cảnh Nghiêu xử lý rồi, sáng nay anh chỉ đi theo hai ông bà lão đi xem qua mộ của chị Dư một chút.... Lúc sáng cũng muốn dẫn theo em cùng đi, nhưng nhìn thấy em ngủ rất ngon nên không nỡ gọi em dậy thôi."
Nhìn nụ cười dịu dàng tỏa sáng trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm, đột nhiên Hạ Tử Du buồn buồn nói, "Ông xã, chuyện chị Dư, em thật xin lỗi...."
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày nói, "Em nói linh tinh cái gì đó?"
Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, "Tại em cho tới nay vẫn không có cách nào cởi bỏ được khúc mắt với chị Dư, vì vậy mới dẫn đến bi kịch cho chị Dư...."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên môi Hạ Tử Du, "Em thật ngốc, nếu em còn nói như thế nữa thì anh sẽ đánh vào cái mông em đấy."
Hạ Tử Du nhìn tới Đàm Dịch Khiêm với đôi mắt đỏ hoe.
Đàm Dịch Khiêm nắm nhẹ hai vai Hạ Tử Du, ấn cô vào trong ngực, trầm giọng nói, "Chuyện chị Dư không liên quan đến em."
"Nhưng mà...."
Bất thình lình Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cũng nằm xuống theo, ôm lấy cô từ phía sau, nhấn giọng nói, "Anh không muốn nghe em nói những lời tự trách như thế này nữa, lại càng không muốn chủ đề giữa chúng ta cứ phải vây quanh một người đã chết...."
Hạ Tử Du im lặng không nói.
Đàm Dịch Khiêm duỗi tay ra để Hạ Tử Du nằm gối đầu trên cánh tay mình, giọng khàn khàn nói nhỏ với cô, "Anh muốn em nằm ngủ với anh.... .Cùng ngủ một giấc thật ngon."
Hạ Tử Du xoay người lại, đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du, thở nhè nhẹ bên tai cô nói, "Bà xã, chuyện dời lại ngày cưới.... Anh xin lỗi, anh bảo đảm anh sẽ đền bù cho em xứng đáng."
"Đừng nói như vậy, em đồng ý với quyết định của anh."
Đàm Dịch Khiêm nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Hạ Tử Du lên, nhỏ giọng hỏi, "Sáng nay nhìn thấy em nằm ở cạnh giường ngủ thiếp đi.... . Em nói cho anh biết, có phải tối hôm qua đã thức suốt đêm lo cho anh hay không?"
Hạ Tử Du gật đầu, thành thật nói, "Vì tối hôm qua anh uống rất nhiều rượu...."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Bà xã, có em thật là tốt...."
------
Hôm sau, khi Hạ Tử Du tỉnh dậy là vẫn còn nằm trong vòng tay của Đàm Dịch Khiêm.
Lúc cô mở mắt ra trông thấy anh đang ngủ rất say, cô biết chắc anh rất mệt mỏi....
Vì không muốn làm anh thức giấc, Hạ Tử Du cẩn thận rón rén vén chăn lên bước xuống giường, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khi Hạ Tử Du từ trong phòng tắm đi ra, bỗng nhiên cô bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Tất nhiên không cần phải nói, người đó chính là Đàm Dịch Khiêm....
Đàm Dịch Khiêm để đầu ở hõm vai cô thì thầm hỏi, “Em đi đâu?"
Hạ Tử Du vỗ vỗ vào người nào đó đang ôm chặt mình, "Anh dậy rồi à...."
Đàm Dịch Khiêm bá đạo nói, "Về sau chưa được anh đồng ý, anh không cho phép em dậy sớm hơn anh nhé ...."
Hạ Tử Du sững sờ hỏi, "Tại sao?"
Đàm Dịch Khiêm thong thả nói, "Tại không có ôm em, anh không ngủ được."
Hạ Tử Du cười ngọt ngào, "Được rồi, anh mau ngủ tiếp đi.... Mỗi ngày em đều có rất nhiều thời gian để ngủ, dĩ nhiên là rất dễ dậy sớm rồi, cũng còn sớm, anh ngủ thêm một chút đi."
Đàm Dịch Khiêm ặm ờ nói, "Em ngủ với anh...."
"Không được.... Ba mẹ chồng, còn có mẹ em nữa, có lẽ họ đã dậy rồi, em muốn xuống dùng bữa sáng với mọi người, đợi lát nữa sẵn tiện đưa Ngôn Ngôn đến trường luôn."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Chuyện đưa Ngôn Ngôn đi học tự nhiên sẽ có người làm việc đó, bụng em đã lớn, không tiện đi lại."
Hạ Tử Du ỉu xìu nói, "Nhưng mà em đã hứa với Ngôn Ngôn mỗi tuần ít nhất phải đưa con bé đến trường một lần .... ."
Đàm Dịch Khiêm không vui nói, "Con gái đưa ra yêu cầu như thế với em?"
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu nói, "Không có, là em tự hứa với Ngôn Ngôn thôi ....Anh nghĩ xem, hiện giờ mỗi ngày Ngôn Ngôn đều phải đi học, mà mỗi lần đi học như vậy là cả ngày, cộng thêm bây giờ em đag mang thai, mẹ chồng thì bảo em không được làm cái này, không được làm cái kia, cũng không được đùa giỡn nhiều với Ngôn Ngôn, em sợ sau này khi sinh con rồi, thời gian dành cho Ngôn Ngôn sẽ càng ngày càng ít, em không muốn đến khi đó Ngôn Ngôn lại không cần em nữa...."
"Thôi được, anh đồng ý với em về chuyện này của con gái, để anh làm thay em."
"Dạ?"
"Anh nhận trách nhiệm đưa con gái đi học."
Hạ Tử Du trợn tròn hai mắt hỏi, "Có thật không?"
Nét mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm hòa nhã nói, "Dường như người không muốn có quan hệ xa cách với con gái không phải chỉ có một mình em."
Hạ Tử Du bị lời Đàm Dịch Khiêm nói chọc cho cười, "Dạ."
....
Hạ Tử Du được Đàm Dịch Khiêm dìu cùng nhau đi xuống lầu.
Nhóm người lớn cũng đã dậy từ rất sớm, Liễu Nhiên đang làm nũng muốn bà ngoại đút cho ăn....
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, nhóm ông bà lão đều rất vui vẻ, vội bảo người giúp việc lập tức dọn lên bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong cho họ.
Trên mặt ông bà Đàm dường như đã không còn vẻ nặng nề như hôm qua khi tổ chức hậu sự cho chị Dư, tâm tình của họ hình như đã chuyển biến tốt hơn, thỉnh thoảng còn trò chuyện hỏi thăm bà Hạ.
"Ba, mẹ...."
Liễu Nhiên trông thấy ba mẹ mình, cô bé rất vui vẻ.
Hạ Tử Du mỉm cười nhìn con gái nói, "Đợi chút nữa ba đưa con đến trường nha!"
Liễu Nhiên mở to hai mắt, chớp chớp mong đợi nói, "Có thật không ạ?"
"Ừ."
Liễu Nhiên khôn khéo hỏi, "Vậy ba không đến công ty sao ạ?"
Hạ Tử Du trả lời, "Hôm nay ba con ở nhà với mẹ không có đến công ty."
"Yeah...."
Bà Hạ cười nói, "Xem con vui đến vậy kìa, mau đến đây, ăn cho hết chỗ này đi."
Bà Đàm nhìn cháu gái nói, "Bà thông gia ở lại đây thêm một thời gian nữa thôi, tôi thấy cháu gái của tôi không chừng ngay cả người bà nội này cũng không cần nữa rồi...."
Ông Đàm vui vẻ nói, "Không sao, con bé thích gần gũi với ai cũng đều như nhau cả thôi."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm không nóng không lạnh quay sang nhìn Liễu Nhiên, cất giọng uy nghiêm nói, "Lớn chừng này rồi, sao còn muốn người lớn đút cho con ăn cơm?"
Bà Hạ nói, "Không sao, con bé còn nhỏ mà...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm con gái, "Không được, phải tự mình ăn!"
Hạ Tử Du kéo kéo áo Đàm Dịch Khiêm, "Kìa, sao anh lại hung dữ với con gái như thế chứ?"
Dáng vẻ khi Đàm Dịch Khiêm giận lên, quả thực là có phần hơi đáng sợ, Liễu Nhiên lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén cơm từ tay bà Hạ.
Trông thấy cử chỉ Liễu Nhiên lặng lẽ tự mình múc cơm ăn thật đáng thương biết bao, nhóm người lớn đang có mặt nhịn không được cũng phải bật cười ra tiếng.
Hạ Tử Du giận dữ trợn mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, sau đó liền bước sang ngồi cùng một chỗ với Lễu Nhiên.
Mấy ông bà lão nhìn thấy hình ảnh này nụ cười càng nở rộng hơn trên mặt....
Nói tóm lại, bầu không khí của buổi ăn sáng hôm nay thật là ấm áp và yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.