Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 38: Cảm giác
KT Nguyen9x
25/03/2024
Căn hộ s.
Vừa đặt chân tới cửa, An Tịch Vy đã thấy Trác Phi Vũ khoanh tay trước ngực, ngồi trên sofa.
“Hôm nay anh không tăng ca sao?”
“Em rất mong tôi tăng ca sao?”
Cô vội xua tay. “Em không có ý đó. Chỉ là…”
Cô cũng không biết phải nói sao cho đúng.
Anh thở dài đứng dậy. “Bữa tối của em trên bàn. Tôi về phòng trước.”
Không đợi nghe câu trả lời, anh đã đi thẳng một mạch lên phòng.
“Anh ấy sao vậy?” Cô còn nghĩ, anh sẽ chấp vấn mình, đi đâu đến giờ mới về. Tuy thấy anh vẫn bình thường, nhưng cô cứ có cảm giác anh không được vui.
Trác Phi Vũ vừa bước lên giường, còn chưa chợp mắt, đã bị cuộc gọi của Tiêu Vĩ Văn làm phiền.
[Boss! Có chuyện rồi.]
Anh ta còn chưa nói hết, anh đã mở bản tin lên xem.
“Ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy bản tin đó nữa.” Không đợi nghe câu trả lời, anh đã tắt máy ngang.
Trở lại phía An Tịch Vy.
Ăn uống, tắm rửa xong, cô liền mang tài liệu của tiết học hôm nay ra xem, đang đọc nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Lâm Lợi Lợi.
(Tịch Vy, cậu xem bản tin chưa. Mình thấy người trong ảnh rất giống cậu. Rốt cuộc là sao vậy?)
Cô giật mình mở ra xem, thì đúng là cô và Trác Chí Nam đã xuất hiện trên ảnh bìa. Từ những gốc chụp mập mờ, rõ ràng có người đã cố ý.
Cô chẳng nghĩ gì, liền chạy sang phòng anh.
“Trác Phi Vũ!”
Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy anh đang khoác áo.
“Tối rồi, anh còn định đi đâu?”
“Em quan tâm làm gì?”
Anh vừa lướt qua, cô đã ghì tay anh lại.
“Mấy bức ảnh đó không phải thật.”
Anh thờ ơ quay lại nhìn cô.
“Đúng là lúc chiều, em có gặp anh ta. Nhưng không phải như vậy.”
“Em không cần phải giải thích với tôi. Đó là chuyện riêng của em. Tôi không quan tâm. Chỉ có điều, em đừng quên thân phận của mình hiện tại.”
Anh cứ vậy mà đi khiến cô không khỏi hụt hẫng. Cô còn nghĩ, anh là vì chuyện này nên không vui. Hoá ra là do cô nghĩ nhiều.
Nhưng cô nào biết rằng, anh chính là để bụng. Cố tình đến đón cô, anh phải đợi hết mấy giờ đồng hồ. Nào ngờ, vừa quay lưng lại gặp phải cảnh tượng không muốn gặp. Càng làm dấy lên nghi ngờ trong anh, về mối quan hệ giữa cô và mẹ con Thẳm Sương.
***
Quán bar x.
Nhìn boss mượn rượu giải sầu, mà cả Lý Huân và Tiêu Vĩ Văn đều không dám thở mạnh.
Trước giờ, họ chưa từng thấy anh như vậy. Miệng thì bảo không quan tâm, nhưng rõ ràng trong lòng đang rất khó chịu.
Lý Huân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được phải lên tiếng. “Boss! Phu nhân và Tiểu Trác tổng… Ừm, phải chăng có hiểu lầm gì ở đây không?”
Không nhắc thì thôi, nghe đến đây anh lại bực mình, mà uống nhiều hơn. Anh cũng không biết từ lúc nào tâm tình của mình dễ dàng bị chi phối như vậy. Phải chăng anh đã thật sự sa phải lưới tình.
Không nghe anh trả lời, anh ta lại nói tiếp. “Đã là vợ chồng với nhau, thì có gì nên ngồi xuống từ từ nói. Phu nhân ngốc như vậy, ngài không nói thì làm sao cô ấy biết.”
Tiêu Vĩ Văn vội nhéo hông, lườm anh ta. Anh ta biết mình lại nhiều lời, liền vội che miệng lại.
***
An Tịch Vy cứ lăn tới lộn lui, đã hơn hai giờ sáng, mà có làm thế nào cô cũng không ngủ được. Cứ thiu thỉu là lại có cảm giác buồn nôn. Thấy hơi khát, nên cô xuống nhà rót cốc nước uống, vốn trên phòng cũng có, nhưng cô lại rất muốn biết anh đã về chưa.
Nhìn căn phòng vẫn sáng đèn mà cô chợt thở dài.
Vì Trác Phi Vũ bỏ ra ngoài cả đêm không về, nên An Tịch Vy rất buồn mà không sao ngủ được. Biết trong người không khỏe, cô vẫn bắt xe đến trường như mọi ngày. Đến bữa sáng được chuẩn bị tươm tất trên bàn ăn, cô cũng không nhìn tới.
Sau tiết học cô lại đi làm thêm. Đang soạn hàng lên kệ thì cô thấy đầu hơi choáng, bụng lại có chút đau.
Lâm Lợi Lợi đứng gần đó trông thấy cô ôm bụng, liền lo lắng chạy qua.
“Tịch Vy, cậu bị sao thế?”
“Lợi Lợi, mình thấy trong người không khỏe.” Cơn đau mỗi lúc một nhiều, khiến gương mặt cô cũng trở nên nhợt nhạt.
Lâm Lợi Lợi vội dìu cô ra ngoài. “Mình đưa cậu đến bệnh viện.”
Còn chưa đến cửa cô đã ngất đi.
“Tịch Vy! Cậu đừng làm mình sợ chứ.”
Một người khách có mặt trong cửa hàng thấy vậy vội gọi xe cấp cứu.
“A lô! Cửa hàng bách hoá khu đông có người bị ngất.”
Đúng lúc này ở văn phòng. Tiêu Vĩ Văn nhận được tin từ đám vệ sĩ mà anh ta đã cử theo bảo vệ An Tịch Vy hồi báo. Họ trông thấy một cô gái ở cửa hàng bách hóa rất giống An Tịch Vy được đưa lên một chiếc xe cấp cứu.
Vừa nhận được tin anh liền hủy cuộc họp, lập tức lái xe đến bệnh viện mà họ đã gửi định vị qua.
Sau khi nghe bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì đáng ngại anh mới thở phào. Chỉ là cơ thể cô có chút suy nhược, cảm nhẹ kèm theo nóng sốt nhưng cũng không đáng kể, cần được tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Trong phòng bệnh. Lâm Lợi Lợi đang chăm sóc cho An Tịch Vy, thì Trác Phi Vũ mở cửa đi vào khiến cô ta không khỏi kinh ngạc.
“…” Ôi, đẹp trai quá!
“Em là bạn của Tịch Vy?”
“Dạ… Vâng!”
“Phiền em quá! Ở đây có tôi. Em về được rồi.”
Cô ta nghi hoặc nhìn anh. “Anh đây là…”
“Tịch Vy là vợ tôi.”
“Hả?”
***
Vừa đặt chân tới cửa, An Tịch Vy đã thấy Trác Phi Vũ khoanh tay trước ngực, ngồi trên sofa.
“Hôm nay anh không tăng ca sao?”
“Em rất mong tôi tăng ca sao?”
Cô vội xua tay. “Em không có ý đó. Chỉ là…”
Cô cũng không biết phải nói sao cho đúng.
Anh thở dài đứng dậy. “Bữa tối của em trên bàn. Tôi về phòng trước.”
Không đợi nghe câu trả lời, anh đã đi thẳng một mạch lên phòng.
“Anh ấy sao vậy?” Cô còn nghĩ, anh sẽ chấp vấn mình, đi đâu đến giờ mới về. Tuy thấy anh vẫn bình thường, nhưng cô cứ có cảm giác anh không được vui.
Trác Phi Vũ vừa bước lên giường, còn chưa chợp mắt, đã bị cuộc gọi của Tiêu Vĩ Văn làm phiền.
[Boss! Có chuyện rồi.]
Anh ta còn chưa nói hết, anh đã mở bản tin lên xem.
“Ngay lập tức, tôi không muốn nhìn thấy bản tin đó nữa.” Không đợi nghe câu trả lời, anh đã tắt máy ngang.
Trở lại phía An Tịch Vy.
Ăn uống, tắm rửa xong, cô liền mang tài liệu của tiết học hôm nay ra xem, đang đọc nửa chừng thì nhận được tin nhắn của Lâm Lợi Lợi.
(Tịch Vy, cậu xem bản tin chưa. Mình thấy người trong ảnh rất giống cậu. Rốt cuộc là sao vậy?)
Cô giật mình mở ra xem, thì đúng là cô và Trác Chí Nam đã xuất hiện trên ảnh bìa. Từ những gốc chụp mập mờ, rõ ràng có người đã cố ý.
Cô chẳng nghĩ gì, liền chạy sang phòng anh.
“Trác Phi Vũ!”
Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy anh đang khoác áo.
“Tối rồi, anh còn định đi đâu?”
“Em quan tâm làm gì?”
Anh vừa lướt qua, cô đã ghì tay anh lại.
“Mấy bức ảnh đó không phải thật.”
Anh thờ ơ quay lại nhìn cô.
“Đúng là lúc chiều, em có gặp anh ta. Nhưng không phải như vậy.”
“Em không cần phải giải thích với tôi. Đó là chuyện riêng của em. Tôi không quan tâm. Chỉ có điều, em đừng quên thân phận của mình hiện tại.”
Anh cứ vậy mà đi khiến cô không khỏi hụt hẫng. Cô còn nghĩ, anh là vì chuyện này nên không vui. Hoá ra là do cô nghĩ nhiều.
Nhưng cô nào biết rằng, anh chính là để bụng. Cố tình đến đón cô, anh phải đợi hết mấy giờ đồng hồ. Nào ngờ, vừa quay lưng lại gặp phải cảnh tượng không muốn gặp. Càng làm dấy lên nghi ngờ trong anh, về mối quan hệ giữa cô và mẹ con Thẳm Sương.
***
Quán bar x.
Nhìn boss mượn rượu giải sầu, mà cả Lý Huân và Tiêu Vĩ Văn đều không dám thở mạnh.
Trước giờ, họ chưa từng thấy anh như vậy. Miệng thì bảo không quan tâm, nhưng rõ ràng trong lòng đang rất khó chịu.
Lý Huân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhịn được phải lên tiếng. “Boss! Phu nhân và Tiểu Trác tổng… Ừm, phải chăng có hiểu lầm gì ở đây không?”
Không nhắc thì thôi, nghe đến đây anh lại bực mình, mà uống nhiều hơn. Anh cũng không biết từ lúc nào tâm tình của mình dễ dàng bị chi phối như vậy. Phải chăng anh đã thật sự sa phải lưới tình.
Không nghe anh trả lời, anh ta lại nói tiếp. “Đã là vợ chồng với nhau, thì có gì nên ngồi xuống từ từ nói. Phu nhân ngốc như vậy, ngài không nói thì làm sao cô ấy biết.”
Tiêu Vĩ Văn vội nhéo hông, lườm anh ta. Anh ta biết mình lại nhiều lời, liền vội che miệng lại.
***
An Tịch Vy cứ lăn tới lộn lui, đã hơn hai giờ sáng, mà có làm thế nào cô cũng không ngủ được. Cứ thiu thỉu là lại có cảm giác buồn nôn. Thấy hơi khát, nên cô xuống nhà rót cốc nước uống, vốn trên phòng cũng có, nhưng cô lại rất muốn biết anh đã về chưa.
Nhìn căn phòng vẫn sáng đèn mà cô chợt thở dài.
Vì Trác Phi Vũ bỏ ra ngoài cả đêm không về, nên An Tịch Vy rất buồn mà không sao ngủ được. Biết trong người không khỏe, cô vẫn bắt xe đến trường như mọi ngày. Đến bữa sáng được chuẩn bị tươm tất trên bàn ăn, cô cũng không nhìn tới.
Sau tiết học cô lại đi làm thêm. Đang soạn hàng lên kệ thì cô thấy đầu hơi choáng, bụng lại có chút đau.
Lâm Lợi Lợi đứng gần đó trông thấy cô ôm bụng, liền lo lắng chạy qua.
“Tịch Vy, cậu bị sao thế?”
“Lợi Lợi, mình thấy trong người không khỏe.” Cơn đau mỗi lúc một nhiều, khiến gương mặt cô cũng trở nên nhợt nhạt.
Lâm Lợi Lợi vội dìu cô ra ngoài. “Mình đưa cậu đến bệnh viện.”
Còn chưa đến cửa cô đã ngất đi.
“Tịch Vy! Cậu đừng làm mình sợ chứ.”
Một người khách có mặt trong cửa hàng thấy vậy vội gọi xe cấp cứu.
“A lô! Cửa hàng bách hoá khu đông có người bị ngất.”
Đúng lúc này ở văn phòng. Tiêu Vĩ Văn nhận được tin từ đám vệ sĩ mà anh ta đã cử theo bảo vệ An Tịch Vy hồi báo. Họ trông thấy một cô gái ở cửa hàng bách hóa rất giống An Tịch Vy được đưa lên một chiếc xe cấp cứu.
Vừa nhận được tin anh liền hủy cuộc họp, lập tức lái xe đến bệnh viện mà họ đã gửi định vị qua.
Sau khi nghe bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì đáng ngại anh mới thở phào. Chỉ là cơ thể cô có chút suy nhược, cảm nhẹ kèm theo nóng sốt nhưng cũng không đáng kể, cần được tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Trong phòng bệnh. Lâm Lợi Lợi đang chăm sóc cho An Tịch Vy, thì Trác Phi Vũ mở cửa đi vào khiến cô ta không khỏi kinh ngạc.
“…” Ôi, đẹp trai quá!
“Em là bạn của Tịch Vy?”
“Dạ… Vâng!”
“Phiền em quá! Ở đây có tôi. Em về được rồi.”
Cô ta nghi hoặc nhìn anh. “Anh đây là…”
“Tịch Vy là vợ tôi.”
“Hả?”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.