Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 7: Chiếc nhẫn
KT Nguyen9x
15/03/2024
“...” An Tịch Vy ngây ngốc nhìn anh. Người này thật ra có thân phận gì, sao lại…
“Sang đây!” Anh ngồi xuống bàn ăn. Thấy cô vẫn ngây ngốc không phản ứng.
“An Tịch Vy!”
“Dạ!” Cô giật mình nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ tay xuống ghế.
Cô gật gù như đã hiểu bước qua.
“Ăn xong, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô gật đầu ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Cả hai không ai nhìn ai. Một bữa ăn kết thúc trong bầu không khí yên lặng.
Căng bụng no nê, An Tịch Vy nghĩ mình đã ăn nhờ ở tạm nhà của người ta thì nên làm chút gì đó. “Để tôi dọn cho.”
“Không cần dọn, ra đây.”
Cô gật đầu đặt bát đĩa xuống, chậm rì rì theo anh ra sân.
Cả hai ngồi bên chiếc bàn gỗ ở cạnh hồ bơi. Trác Phi Vũ cứ nhìn cô lại chẳng nói năng gì khiến An Tịch Vy có phần căng thẳng.
“Anh, không phải bảo muốn nói chuyện sao?”
“Không vội.”
“...” An Tịch Vy nghe đến đây lại càng không hiểu. Bảo nói chuyện lại không vội là có ý gì.
“Cô không cần căng thẳng. Chúng ta giới thiệu về bản thân đi.”
An Tịch Vy gật đầu đồng ý.
Anh ám chỉ mời cô nói trước.
“Tôi, An Tịch Vy. Năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm cuối khoa quản lý khách sạn. Tôi từng sống ở một thị trấn nhỏ ngoài vùng ngoại ô cùng bà ngoại vài năm, vừa chuyển về thành phố sống cùng chú thím không lâu. Hiện tại đã nộp hồ sơ chuyển trường đến đại học Viễn Hoa, nhưng vẫn chưa nhận được thông báo nhập học nên cũng chưa biết là có được nhận không. Hết rồi.”
“Cô học ở trường nào mà sợ không được nhận?”
“Tôi học ở một ngôi trường nhỏ giáp ngoại ô, có nói anh cũng không biết đâu.”
Anh gật đầu khen ngợi. “Rất chi tiết. Tôi, Trác Phi Vũ.”
An Tịch Vy tập trung lắng tai nghe. Nhưng chỉ bấy nhiêu anh lại bắt đầu im lặng khiến cô không khỏi hụt hẫng.
“Anh, anh xong rồi hả?”
“Không thì sao?”
“Anh bảo giới thiệu bản thân, nhưng anh đã nói gì đâu. Chỉ mỗi cái tên.”
Anh bất ngờ đứng dậy ghé sát tai cô, tạo nên một khung cảnh mập mờ trong mắt người khác khiến An Tịch Vy cứng đờ. Nói chuyện thôi có cần phải gần vậy không.
Cô vừa định nhích người sang ghế bên cạnh tránh đi liền bị anh giữ lại. “Vì chỉ một cái tên, đã có tất cả câu trả lời. Cần gì phải nói.”
Vỏn vẹn một câu anh đã ngồi lại vị trí cũ.
“...” An Tịch Vy càng nghe càng không hiểu. Chỉ một cái tên thì trả lời thế nào. Càng khiến cô bất ngờ hơn khi trên tay đã xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Cô đưa tay lên nhìn, khung cảnh mập mờ lại lần nữa đập vào mắt người khác.
“Trác Phi Vũ! Anh, anh thế này là sao?” Cô không nhịn được đưa tay nhẫn về phía anh.
Anh thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ. “Rất đẹp!”
Cô xấu hổ rút tay lại, bức xúc đứng dậy. “Ý tôi không hỏi chiếc nhẫn. Mà không phải, ý tôi hỏi chiếc nhẫn.” Lời nói rối tung lên, trước hành động của anh tự nhiên cô quên mất không biết phải hỏi gì.
Anh nhìn bàn tay trống rỗng của mình lại nâng mắt nhìn cô. Cảnh tượng trước mắt cứ như một đôi tình nhân đang giận dỗi mà lời qua tiếng lại.
An Tịch Vy tránh ánh mắt anh suy nghĩ lại một chút. “Ý tôi muốn hỏi, chiếc nhẫn này là sao?”
Đáp lời cô chỉ là sự yên lặng.
Cô mất bình tĩnh, vừa định tháo nhẫn ra liền giật bắn người.
“Á…” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh khi bất ngờ bị anh bế xổm lên đi thẳng vào nhà.
“Trác Phi Vũ, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.” Cô vùng vẫy đánh vào người anh.
“Đừng động. Có người đang nhìn chúng ta.”
“Hả?” Cô ngây ngốc nhìn anh. Bất giác nhớ lại chuyện bị mọi người phong sát hôm qua cô sợ hãi vùi mặt vào người anh.
Trước hành động của cô, bước chân anh có hơi khựng lại một nhịp mới bước tiếp. Anh đặt cô ngồi xuống ghế dài.
Cô cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay lạnh buốt cứ siết chặt vào nhau. Cô nghĩ họ tìm đến đây chỉ là để mắng chửi cô.
Hai tay đút túi quần, anh vòng qua phía cửa nhìn ra cổng lớn một lúc, anh bước vào bàn nước trong gian bếp mang ra ly nước ấm đặt vào tay cô.
“Yên tâm. Tin tức đều dập xuống hết rồi. Rất nhanh, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Cô nhận lấy nhìn anh. Chỉ một câu an ủi bình thường lại lần nữa khiến lòng cô ấm áp. Tuy cô không hiểu gì về anh nhưng cô cảm nhận được anh không phải người xấu, cũng không đáng ghét như cô nghĩ.
“Nhẫn cầu hôn, tuy có hơi sơ sài về hình thức. Nhưng vì thời gian không cho phép, đợi sóng gió qua đi, tôi nhất định sẽ bù lại không để cô phải chịu thiệt thòi.”
Cô mím chặt môi với đôi mắt rưng rưng ngập nước. Từ khi ba mất, ngoại trừ bà ngoại, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy.
“Chiếc nhẫn này làm cô khó chịu sao?”
Cô lắc lắc đầu.
“Yên tâm đi! Kết hôn chỉ là kế tạm thời. Không phải thật đâu.”
Cô gật gù như đã hiểu.
“Chiều nay cùng tôi đến một nơi.”
Anh Tịch Vy chưa kịp nói gì…
“Cốc! Cốc!”
Bên ngoài cửa là một cô gái, dù cửa đang mở lớn, cô ta vẫn gõ thông báo trước khi bước vào.
“Trác tổng! Cô An!” Hạ Trúc Cẩm cúi người cung kính.
An Tịch Vy cúi người chào lại.
“Hết chuyện của cô rồi. Về phòng đi!” Anh không mặn không nhạt lên tiếng.
Cô gật đầu đi thẳng về phòng. “Có lẽ cô gái đó là bạn gái của anh ấy.”
Cô ủ rũ ngồi xuống giường. Nhìn lại chiếc nhẫn trên tay cô bất giác thở dài, cô không hiểu sao mình lại xuất hiện trong căn phòng đó, cũng không hiểu sao mình luôn mang đến phiền phức cho người khác.
***
“Sang đây!” Anh ngồi xuống bàn ăn. Thấy cô vẫn ngây ngốc không phản ứng.
“An Tịch Vy!”
“Dạ!” Cô giật mình nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ tay xuống ghế.
Cô gật gù như đã hiểu bước qua.
“Ăn xong, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô gật đầu ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Cả hai không ai nhìn ai. Một bữa ăn kết thúc trong bầu không khí yên lặng.
Căng bụng no nê, An Tịch Vy nghĩ mình đã ăn nhờ ở tạm nhà của người ta thì nên làm chút gì đó. “Để tôi dọn cho.”
“Không cần dọn, ra đây.”
Cô gật đầu đặt bát đĩa xuống, chậm rì rì theo anh ra sân.
Cả hai ngồi bên chiếc bàn gỗ ở cạnh hồ bơi. Trác Phi Vũ cứ nhìn cô lại chẳng nói năng gì khiến An Tịch Vy có phần căng thẳng.
“Anh, không phải bảo muốn nói chuyện sao?”
“Không vội.”
“...” An Tịch Vy nghe đến đây lại càng không hiểu. Bảo nói chuyện lại không vội là có ý gì.
“Cô không cần căng thẳng. Chúng ta giới thiệu về bản thân đi.”
An Tịch Vy gật đầu đồng ý.
Anh ám chỉ mời cô nói trước.
“Tôi, An Tịch Vy. Năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh viên năm cuối khoa quản lý khách sạn. Tôi từng sống ở một thị trấn nhỏ ngoài vùng ngoại ô cùng bà ngoại vài năm, vừa chuyển về thành phố sống cùng chú thím không lâu. Hiện tại đã nộp hồ sơ chuyển trường đến đại học Viễn Hoa, nhưng vẫn chưa nhận được thông báo nhập học nên cũng chưa biết là có được nhận không. Hết rồi.”
“Cô học ở trường nào mà sợ không được nhận?”
“Tôi học ở một ngôi trường nhỏ giáp ngoại ô, có nói anh cũng không biết đâu.”
Anh gật đầu khen ngợi. “Rất chi tiết. Tôi, Trác Phi Vũ.”
An Tịch Vy tập trung lắng tai nghe. Nhưng chỉ bấy nhiêu anh lại bắt đầu im lặng khiến cô không khỏi hụt hẫng.
“Anh, anh xong rồi hả?”
“Không thì sao?”
“Anh bảo giới thiệu bản thân, nhưng anh đã nói gì đâu. Chỉ mỗi cái tên.”
Anh bất ngờ đứng dậy ghé sát tai cô, tạo nên một khung cảnh mập mờ trong mắt người khác khiến An Tịch Vy cứng đờ. Nói chuyện thôi có cần phải gần vậy không.
Cô vừa định nhích người sang ghế bên cạnh tránh đi liền bị anh giữ lại. “Vì chỉ một cái tên, đã có tất cả câu trả lời. Cần gì phải nói.”
Vỏn vẹn một câu anh đã ngồi lại vị trí cũ.
“...” An Tịch Vy càng nghe càng không hiểu. Chỉ một cái tên thì trả lời thế nào. Càng khiến cô bất ngờ hơn khi trên tay đã xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Cô đưa tay lên nhìn, khung cảnh mập mờ lại lần nữa đập vào mắt người khác.
“Trác Phi Vũ! Anh, anh thế này là sao?” Cô không nhịn được đưa tay nhẫn về phía anh.
Anh thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ. “Rất đẹp!”
Cô xấu hổ rút tay lại, bức xúc đứng dậy. “Ý tôi không hỏi chiếc nhẫn. Mà không phải, ý tôi hỏi chiếc nhẫn.” Lời nói rối tung lên, trước hành động của anh tự nhiên cô quên mất không biết phải hỏi gì.
Anh nhìn bàn tay trống rỗng của mình lại nâng mắt nhìn cô. Cảnh tượng trước mắt cứ như một đôi tình nhân đang giận dỗi mà lời qua tiếng lại.
An Tịch Vy tránh ánh mắt anh suy nghĩ lại một chút. “Ý tôi muốn hỏi, chiếc nhẫn này là sao?”
Đáp lời cô chỉ là sự yên lặng.
Cô mất bình tĩnh, vừa định tháo nhẫn ra liền giật bắn người.
“Á…” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh khi bất ngờ bị anh bế xổm lên đi thẳng vào nhà.
“Trác Phi Vũ, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.” Cô vùng vẫy đánh vào người anh.
“Đừng động. Có người đang nhìn chúng ta.”
“Hả?” Cô ngây ngốc nhìn anh. Bất giác nhớ lại chuyện bị mọi người phong sát hôm qua cô sợ hãi vùi mặt vào người anh.
Trước hành động của cô, bước chân anh có hơi khựng lại một nhịp mới bước tiếp. Anh đặt cô ngồi xuống ghế dài.
Cô cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay lạnh buốt cứ siết chặt vào nhau. Cô nghĩ họ tìm đến đây chỉ là để mắng chửi cô.
Hai tay đút túi quần, anh vòng qua phía cửa nhìn ra cổng lớn một lúc, anh bước vào bàn nước trong gian bếp mang ra ly nước ấm đặt vào tay cô.
“Yên tâm. Tin tức đều dập xuống hết rồi. Rất nhanh, mọi chuyện sẽ qua thôi.”
Cô nhận lấy nhìn anh. Chỉ một câu an ủi bình thường lại lần nữa khiến lòng cô ấm áp. Tuy cô không hiểu gì về anh nhưng cô cảm nhận được anh không phải người xấu, cũng không đáng ghét như cô nghĩ.
“Nhẫn cầu hôn, tuy có hơi sơ sài về hình thức. Nhưng vì thời gian không cho phép, đợi sóng gió qua đi, tôi nhất định sẽ bù lại không để cô phải chịu thiệt thòi.”
Cô mím chặt môi với đôi mắt rưng rưng ngập nước. Từ khi ba mất, ngoại trừ bà ngoại, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy.
“Chiếc nhẫn này làm cô khó chịu sao?”
Cô lắc lắc đầu.
“Yên tâm đi! Kết hôn chỉ là kế tạm thời. Không phải thật đâu.”
Cô gật gù như đã hiểu.
“Chiều nay cùng tôi đến một nơi.”
Anh Tịch Vy chưa kịp nói gì…
“Cốc! Cốc!”
Bên ngoài cửa là một cô gái, dù cửa đang mở lớn, cô ta vẫn gõ thông báo trước khi bước vào.
“Trác tổng! Cô An!” Hạ Trúc Cẩm cúi người cung kính.
An Tịch Vy cúi người chào lại.
“Hết chuyện của cô rồi. Về phòng đi!” Anh không mặn không nhạt lên tiếng.
Cô gật đầu đi thẳng về phòng. “Có lẽ cô gái đó là bạn gái của anh ấy.”
Cô ủ rũ ngồi xuống giường. Nhìn lại chiếc nhẫn trên tay cô bất giác thở dài, cô không hiểu sao mình lại xuất hiện trong căn phòng đó, cũng không hiểu sao mình luôn mang đến phiền phức cho người khác.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.