Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 42: Nghi hoặc (tt)
KT Nguyen9x
01/04/2024
“Thật ngại quá! Hôm nay không thể tiếp đón hai người rồi.”
“Con khách sáo làm gì. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm khác ba với dì lại tới.”
Trác Chí Quân gật đầu tán đồng với ý kiến của vợ. “Phải đó. Sức khỏe của con vẫn là quan trọng hơn.”
“Tịch Vy!”
“Dạ?”
“Tiễn họ giúp anh.”
Cô liền đứng dậy tiễn họ ra ngoài. Vừa ra đến cửa Thẳm Sương đã ngăn cô lại. “Con bầu bì, tiễn tới đây thôi. Trở vào chăm sóc cho Tiểu Vũ đi.”
“Phải đó. Tiểu Vũ trông cậy vào con. Nếu nó vẫn không khá hơn. Con khuyên nó đến bệnh viện làm kiểm tra. Có gì thì gọi cho ba với dì hay.”
“Dạ con biết rồi. Ba với dì về cẩn thận.”
An Tịch Vy vừa đóng cửa trở vào, đã thấy anh ngồi khoanh tay trên ghế tĩnh bơ, không hề mệt mỏi như lúc vừa rồi.
“Anh khỏe rồi hả?”
“Tôi không bị sao hết.”
Nghe vậy, cô liền ngồi xuống nhìn anh. “Anh giả vờ sao?” Không nghe anh trả lời cô lại hỏi tiếp. “Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Câu này, nên để tôi hỏi mới phải. Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô khó hiểu nhìn anh. “Anh nói gì em không hiểu.”
“Không hiểu hay cố tình không muốn hiểu, xem ra tôi đánh giá nhẹ em rồi.”
Cô nhíu mày nghi hoặc. “Anh nói cho rõ đi. Anh là có ý gì? Á…”
An Tịch Vy vừa nói dứt câu, anh đã vác xốc cô lên vai, một mạch đi thẳng vào thang máy khiến cô không khỏi sợ hãi. Đâu đó xen lẫn là sự ngỡ ngàng. Ở đây lâu như vậy, giờ cô mới biết trong nhà có cả thang máy.
“Trác Phi Vũ, thả em xuống.”
“Trác Phi Vũ. Anh bị điên à?”
Không nói không rằng, một phát ném cô ngã rạp xuống giường.
Đang định chống tay ngồi dậy, anh đã áp chặt lấy tay cô, cố định dưới thân người.
Bốn mắt nhìn nhau khiến cô không ngừng bối rối. “Anh, anh muốn làm gì?”
“Em nói xem, tôi muốn làm gì?”
Cô giật mình nuốt một ngụm nước bọt, vừa chống tay giữ ra khoảng cách, hai tay cô liền bị anh cố định trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự phẫn nộ.
“Nếu hôm nay tôi còn không dạy dỗ em. Thì em thật sự sắp quên mất vị trí của mình rồi.”
An Tịch Vy lần nữa ngẩn ngơ, cô còn chẳng biết mình đã chọc giận anh ở chỗ nào, vừa mới làm hoà hôm qua, hôm nay lại đùng đùng nổi giận.
“Anh nói lung tung gì vậy? Bỏ em ra… Um…”
Cô tròn mắt nhìn, khi đôi môi cô cứ vậy mà bị anh phủ kín.
Mất hết một lúc cô mới định thần, khi môi anh vùi xuống hõm cổ cô. “Đừng mà. Trác Phi Vũ. Anh đừng như vậy mà.”
Anh chẳng quan tâm cô nói gì, ngang ngược gặm cắn lấy môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt chứa đầy sự chiếm hữu.
Không chút động tác thừa, những thứ vướng víu trên người cô, từng lớp từng lớp một, đều bị anh ném đi một cách thương tiếc.
Không thể biểu tình cũng không thể thoát thân. Cả cơ thể trắng ngần phơi bày ra trước mắt, đều bị anh lưu dấu vết.
Tuy rất giận lại không thể làm gì, vì quả thực Trác Phi Vũ nói không sai, tuy quan hệ là giả, nhưng danh phận là thật. Cô cũng không có quyền gì từ chối sự đụng chạm của anh.
Từ không thỏa hiệp đến buông xuôi. Chuyện gì nên hay không nên với cô, lại lần nữa tiếp diễn.
Sáng ra, vừa định tránh đi trước khi Trác Phi Vũ thức dậy. Không ngờ chưa kịp gỡ tay anh để bước xuống, đã bị anh ôm lại.
Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên vờ ngủ tiếp.
Trác Phi Vũ biết cô đã thức nhưng vẫn không vạch trần. Anh vừa ngồi dậy nhặt quần áo, còn chưa mặc vào cô đã che miệng ngồi bật dậy.
“Oẹ… Oẹ…”
Kiểu gì cũng không kìm được, cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ói.
Nhìn theo bóng lưng cô mà anh thật sự phải hoài nghi.
“…” Lại nôn rồi. Hôm qua anh còn nghĩ cô giả vờ để giải vây giúp Thẩm Sương, nhưng giờ thì sao.
An Tịch Vy vừa quay ra đã giật mình, khi thấy Trác Phi Vũ khoanh tay tựa lưng ở cửa nhìn cô.
“Hức…” Cô ngượng ngùng chỉn chu lại chiếc áo choàng ngủ trên người. Vì đó là lớp vải duy nhất trên người cô lúc này.
“Em có chắc là mình không mang thai?”
Trước câu hỏi của anh, cô liền nhìn xuống bụng phẳng lì. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi cô như vậy. “Em…”
“Tingtoong! Tingtoong!”
Tiếng chuông cửa bên dưới truyền lên làm cắt ngang lời cô.
“Đợi một chút.” Anh đi thẳng xuống nhà, mở cửa. Nhận thứ gì đó xong thì liền trở lên.
Cô khó hiểu nhìn kiện hàng nhỏ trên tay anh. “Anh đặt mua gì vậy?”
Anh không vội trả lời, dùng chiếc bút bi trong ngăn bàn khui hộp kiện. Bên trong lại có chiếc hộp nhỏ. Anh đặt vào tay cô. “Đọc kỹ hướng dẫn rồi thử.”
Cô nhìn kỹ lại, hóa ra là que thử thai. Cô gật gật vào nhà vệ sinh cũng không hỏi thêm gì.
An Tịch Vy nhìn vào thứ trong tay, hiện rõ hai vạch màu hồng mà cô không dám tin vào mắt mình, bất giác che miệng. Sao lại như vậy?
Trước giờ kinh nguyệt không đều nên cô không để ý, giờ tự nhiên nghĩ lại cô cũng thấy dạo này mình rất lạ. Không những rất lười, ngủ nhiều, còn ăn mãi cũng chẳng thấy no.
Nhưng rõ ràng hôm trước, bác sĩ bảo do sức khỏe cô quá yếu, nên suy nhược, còn tình trạng đau bụng là do viêm dạ dày thôi. Đơn giản là phải uống thuốc và cần được nghỉ ngơi. Nào có nhắc đến chuyện thai nghén gì.
***
“Con khách sáo làm gì. Nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm khác ba với dì lại tới.”
Trác Chí Quân gật đầu tán đồng với ý kiến của vợ. “Phải đó. Sức khỏe của con vẫn là quan trọng hơn.”
“Tịch Vy!”
“Dạ?”
“Tiễn họ giúp anh.”
Cô liền đứng dậy tiễn họ ra ngoài. Vừa ra đến cửa Thẳm Sương đã ngăn cô lại. “Con bầu bì, tiễn tới đây thôi. Trở vào chăm sóc cho Tiểu Vũ đi.”
“Phải đó. Tiểu Vũ trông cậy vào con. Nếu nó vẫn không khá hơn. Con khuyên nó đến bệnh viện làm kiểm tra. Có gì thì gọi cho ba với dì hay.”
“Dạ con biết rồi. Ba với dì về cẩn thận.”
An Tịch Vy vừa đóng cửa trở vào, đã thấy anh ngồi khoanh tay trên ghế tĩnh bơ, không hề mệt mỏi như lúc vừa rồi.
“Anh khỏe rồi hả?”
“Tôi không bị sao hết.”
Nghe vậy, cô liền ngồi xuống nhìn anh. “Anh giả vờ sao?” Không nghe anh trả lời cô lại hỏi tiếp. “Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Câu này, nên để tôi hỏi mới phải. Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô khó hiểu nhìn anh. “Anh nói gì em không hiểu.”
“Không hiểu hay cố tình không muốn hiểu, xem ra tôi đánh giá nhẹ em rồi.”
Cô nhíu mày nghi hoặc. “Anh nói cho rõ đi. Anh là có ý gì? Á…”
An Tịch Vy vừa nói dứt câu, anh đã vác xốc cô lên vai, một mạch đi thẳng vào thang máy khiến cô không khỏi sợ hãi. Đâu đó xen lẫn là sự ngỡ ngàng. Ở đây lâu như vậy, giờ cô mới biết trong nhà có cả thang máy.
“Trác Phi Vũ, thả em xuống.”
“Trác Phi Vũ. Anh bị điên à?”
Không nói không rằng, một phát ném cô ngã rạp xuống giường.
Đang định chống tay ngồi dậy, anh đã áp chặt lấy tay cô, cố định dưới thân người.
Bốn mắt nhìn nhau khiến cô không ngừng bối rối. “Anh, anh muốn làm gì?”
“Em nói xem, tôi muốn làm gì?”
Cô giật mình nuốt một ngụm nước bọt, vừa chống tay giữ ra khoảng cách, hai tay cô liền bị anh cố định trên đỉnh đầu, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự phẫn nộ.
“Nếu hôm nay tôi còn không dạy dỗ em. Thì em thật sự sắp quên mất vị trí của mình rồi.”
An Tịch Vy lần nữa ngẩn ngơ, cô còn chẳng biết mình đã chọc giận anh ở chỗ nào, vừa mới làm hoà hôm qua, hôm nay lại đùng đùng nổi giận.
“Anh nói lung tung gì vậy? Bỏ em ra… Um…”
Cô tròn mắt nhìn, khi đôi môi cô cứ vậy mà bị anh phủ kín.
Mất hết một lúc cô mới định thần, khi môi anh vùi xuống hõm cổ cô. “Đừng mà. Trác Phi Vũ. Anh đừng như vậy mà.”
Anh chẳng quan tâm cô nói gì, ngang ngược gặm cắn lấy môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt chứa đầy sự chiếm hữu.
Không chút động tác thừa, những thứ vướng víu trên người cô, từng lớp từng lớp một, đều bị anh ném đi một cách thương tiếc.
Không thể biểu tình cũng không thể thoát thân. Cả cơ thể trắng ngần phơi bày ra trước mắt, đều bị anh lưu dấu vết.
Tuy rất giận lại không thể làm gì, vì quả thực Trác Phi Vũ nói không sai, tuy quan hệ là giả, nhưng danh phận là thật. Cô cũng không có quyền gì từ chối sự đụng chạm của anh.
Từ không thỏa hiệp đến buông xuôi. Chuyện gì nên hay không nên với cô, lại lần nữa tiếp diễn.
Sáng ra, vừa định tránh đi trước khi Trác Phi Vũ thức dậy. Không ngờ chưa kịp gỡ tay anh để bước xuống, đã bị anh ôm lại.
Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, nên vờ ngủ tiếp.
Trác Phi Vũ biết cô đã thức nhưng vẫn không vạch trần. Anh vừa ngồi dậy nhặt quần áo, còn chưa mặc vào cô đã che miệng ngồi bật dậy.
“Oẹ… Oẹ…”
Kiểu gì cũng không kìm được, cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn ói.
Nhìn theo bóng lưng cô mà anh thật sự phải hoài nghi.
“…” Lại nôn rồi. Hôm qua anh còn nghĩ cô giả vờ để giải vây giúp Thẩm Sương, nhưng giờ thì sao.
An Tịch Vy vừa quay ra đã giật mình, khi thấy Trác Phi Vũ khoanh tay tựa lưng ở cửa nhìn cô.
“Hức…” Cô ngượng ngùng chỉn chu lại chiếc áo choàng ngủ trên người. Vì đó là lớp vải duy nhất trên người cô lúc này.
“Em có chắc là mình không mang thai?”
Trước câu hỏi của anh, cô liền nhìn xuống bụng phẳng lì. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi cô như vậy. “Em…”
“Tingtoong! Tingtoong!”
Tiếng chuông cửa bên dưới truyền lên làm cắt ngang lời cô.
“Đợi một chút.” Anh đi thẳng xuống nhà, mở cửa. Nhận thứ gì đó xong thì liền trở lên.
Cô khó hiểu nhìn kiện hàng nhỏ trên tay anh. “Anh đặt mua gì vậy?”
Anh không vội trả lời, dùng chiếc bút bi trong ngăn bàn khui hộp kiện. Bên trong lại có chiếc hộp nhỏ. Anh đặt vào tay cô. “Đọc kỹ hướng dẫn rồi thử.”
Cô nhìn kỹ lại, hóa ra là que thử thai. Cô gật gật vào nhà vệ sinh cũng không hỏi thêm gì.
An Tịch Vy nhìn vào thứ trong tay, hiện rõ hai vạch màu hồng mà cô không dám tin vào mắt mình, bất giác che miệng. Sao lại như vậy?
Trước giờ kinh nguyệt không đều nên cô không để ý, giờ tự nhiên nghĩ lại cô cũng thấy dạo này mình rất lạ. Không những rất lười, ngủ nhiều, còn ăn mãi cũng chẳng thấy no.
Nhưng rõ ràng hôm trước, bác sĩ bảo do sức khỏe cô quá yếu, nên suy nhược, còn tình trạng đau bụng là do viêm dạ dày thôi. Đơn giản là phải uống thuốc và cần được nghỉ ngơi. Nào có nhắc đến chuyện thai nghén gì.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.