Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Chương 47: Nhắc nhở
KT Nguyen9x
13/04/2024
“Cô ta không tôn trọng em, mà em còn nói giúp?”
Cô lắc đầu. “Người ta chỉ làm đúng theo quy định thôi. Em không để bụng.”
Anh gật đầu như đã hiểu. “Lần đầu nhắc nhở, trong ba tháng kiểm điểm trừ năm mươi phần trăm lương, không thưởng, không chuyên cần. Nếu không vừa ý có thể đến phòng nhân sự.”
“Không, không. Cảm ơn Trác tổng không đuổi việc. Cảm ơn chủ tịch phu nhân đã không chấp nhặt.”
Lý Huân liền vỗ vai cô ta. “Muốn ra vẻ thì cũng phải biết lựa người. Cơ hội chỉ đến một lần. Tự mà biết điều một chút đi.”
“Cảm ơn trợ lý Huân nhắc nhở.”
“…” Nhìn theo bóng lưng của cô ta mà An Tịch Vy nuốt một ngụm khí lạnh. Cô không nghĩ đó là nhắc nhở.
***
Vừa đặt chân vào nhà, An Tịch Vy đã tò mò khi thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở sofa.
Lúc này, không chỉ có Trác lão, mà có cả Thẳm Sương và Trác Chí Nam.
Trác lão vừa thấy cô thì liền ngoắc tay gọi. “Tịch Vy qua đây với ông nào.”
Cô lễ phép cúi chào cả nhà, rồi ngồi xuống cạnh ông.
“Giới thiệu với cháu, đây là Đường Hiểu Thu, bạn thanh mai trúc mã của Tiểu Vũ. Vừa về nước hôm nay. Còn đây là…”
“An Tịch Vy, vợ của anh Phi Vũ. Đúng chứ?”
“Phải phải!” Ông vui vẻ cười ha hả.
Cô lịch sự gật đầu thay lời chào hỏi.
Cô ta cẩn thận quan sát cô, nhưng trên môi vẫn nở rộ một nụ cười. “Theo tuổi tác, thì có lẽ tôi lớn hơn cô hai tuổi. Rất vui được làm quen.”
“Rất vui được làm quen.”
Nhìn hai cô gái hòa đồng bắt tay nhau, mà Trác lão không ngừng gật đầu hài lòng. Lý ra ông còn lo, Đường Hiểu Thu sẽ thấy không thuận mắt An Tịch Vy, nhưng thấy cô ta hiểu chuyện như vậy ông cũng thấy nhẹ lòng. Còn cháu dâu của ông thì khỏi nói rồi. Không những ngoan hiền, dễ dạy, mà còn rất rất hiểu chuyện.
Nói tới nói lui một lúc An Tịch Vy mới biết, cô ta chính là vị hôn thê mà giáo sư của Trác Phi Vũ từng nhắc với cô. Tuy anh đã đính chính về mối quan hệ giữa họ, nhưng nhìn cô ta thân thiết nói cười với mọi người mà cô cảm thấy rất khó xử.
Giờ cô muốn về phòng, nhưng cô nghĩ lúc này không thích hợp. Cứ ngồi thêm chút nữa vậy.
Trác Chí Nam vẫn là không bỏ qua cơ hội. Vì anh ta không tin Đường Hiểu Thu sẽ dễ dàng buông tay Trác Phi Vũ như vậy. Một khi hai người phụ nữ cùng lúc thích một người đàn ông, mà đã có một người chiến thắng, thì sẽ không bao giờ có chuyện dĩ hoà vi quý.
“Xem ra chị dâu hụt nói chuyện rất hợp với chị dâu nhà tôi nhỉ? Chỉ tiếc là tiệc cưới của anh trai tôi, Đường tiểu thư lại không thể đến dự. Nếu không thì, vị trí đó chưa chắc…”
“Chí Nam! Cái gì không nên nói thì đừng nói.”
Bị Trác lão rằng một câu, anh ta cũng không dám nói nhiều. Vẫn là nên tìm cơ hội khác.
Vì chuyện lần trước lý ra đã có kịch hay để xem, ai mà ngờ. Trác Phi Vũ không có chút động thái nào, còn thu dọn sạch sẽ. Xem ra nàng dâu bảo bối này không hề đơn giản như anh ta nghĩ. Không những được chồng hết lòng tin tưởng, còn được ông nội hết lòng bảo vệ.
“Xin lỗi ông nội! Là cháu nhiều lời rồi.”
Thấy bầu không khí hiện tại, An Tịch Vy vẫn là muốn tránh đi. “Ông nội! Cháu thấy hơi mệt, cháu xin phép về phòng trước.”
“Được được. Cháu đi cẩn thận. Ông sẽ bảo bà Văn hầm canh mang lên cho cháu.”
“Cảm ơn ông nội!” Còn chưa kịp bước đi, Đường Hiểu Thu đã níu tay cô lại.
“Tịch Vy, tôi định đến khu thương mại mua ít đồ. Hay là cô đi cùng tôi đi?”
“Không được.” Trác lão liền ngăn lại. “Vy Vy vừa mới động thai cần được tĩnh dưỡng.”
“Cô ấy có thai thật sao?”
“Có thai là có thai, gì mà thật với giả. Nói ra cháu đừng cười, vì mấy hôm nay thấy con bé ở nhà suốt, ông sợ nó buồn, nên xúi nó mang cơm đến công ty cho Tiểu Vũ, ai dè thằng nhóc thối đó không cảm ơn còn gọi về mắng vốn ông, không để vợ nó ở nhà nghỉ ngơi. Giờ mà đi nữa, không ổn đâu.”
“Ra là vậy. Nhưng Hiểu Thu không ngờ. Anh Phi Vũ của hiện tại thay đổi nhiều quá, còn biết quan tâm đến người khác như vậy.”
An Tịch Vy không nói thêm gì, chỉ gật đầu chào rồi quay đi. Tuy cô ta nói cười vui vẻ với mình, nhưng cô vẫn có cảm giác cô ta không có thiện cảm với mình.
Riêng phần Thẳm Sương, sau khi nghe chuyện cô bị động thai mà hết một phen hú vía. Hai mẫu kết quả ngày hôm đó bà ta mang đi kiểm tra cho thấy, canh tuy bình thường, nhưng có một vị thuốc quý chuyên bồi bổ sức khỏe mang tính hàn, không thích hợp cho phụ nữ mới mang thai.
Bà ta còn cho rằng Trác Phi Vũ cố tình giở trò cho thứ đó vào trong canh hãm hại bà ta, nhưng khi xem lại camera ở cửa hàng thuốc bắc mà bà ta đã mua, thì ông chủ đã xác minh là do nhân viên mới của cửa hàng đưa nhầm túi thuốc bổ của người khác cho bà, mà người đó cũng thường xuyên như vậy, nên đã bị ông ta đuổi việc. Vì đó là cửa hàng quen nên bà ta không có gì để hoài nghi. Cũng may là lúc đó An Tịch Vy chưa động vào muỗng canh nào, nếu không, thì không chỉ Trác Phi Vũ mà cả Trác gia đều không tha cho bà ta.
Nhưng dù đó là một sự cố, với Trác Phi Vũ bà ta vẫn không có chút tin tưởng nào. Bà ta muốn tìm cơ hội để thăm dò chút gì đó từ An Tịch Vy. Nhưng nghe Đường Hiểu Thu muốn ra ngoài mua ít quà tặng mọi người mừng cô ta trở về. Bà ta lại đang muốn tạo cơ hội cho Trác Chí Nam, nên đành gác lại.
***
Cô lắc đầu. “Người ta chỉ làm đúng theo quy định thôi. Em không để bụng.”
Anh gật đầu như đã hiểu. “Lần đầu nhắc nhở, trong ba tháng kiểm điểm trừ năm mươi phần trăm lương, không thưởng, không chuyên cần. Nếu không vừa ý có thể đến phòng nhân sự.”
“Không, không. Cảm ơn Trác tổng không đuổi việc. Cảm ơn chủ tịch phu nhân đã không chấp nhặt.”
Lý Huân liền vỗ vai cô ta. “Muốn ra vẻ thì cũng phải biết lựa người. Cơ hội chỉ đến một lần. Tự mà biết điều một chút đi.”
“Cảm ơn trợ lý Huân nhắc nhở.”
“…” Nhìn theo bóng lưng của cô ta mà An Tịch Vy nuốt một ngụm khí lạnh. Cô không nghĩ đó là nhắc nhở.
***
Vừa đặt chân vào nhà, An Tịch Vy đã tò mò khi thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở sofa.
Lúc này, không chỉ có Trác lão, mà có cả Thẳm Sương và Trác Chí Nam.
Trác lão vừa thấy cô thì liền ngoắc tay gọi. “Tịch Vy qua đây với ông nào.”
Cô lễ phép cúi chào cả nhà, rồi ngồi xuống cạnh ông.
“Giới thiệu với cháu, đây là Đường Hiểu Thu, bạn thanh mai trúc mã của Tiểu Vũ. Vừa về nước hôm nay. Còn đây là…”
“An Tịch Vy, vợ của anh Phi Vũ. Đúng chứ?”
“Phải phải!” Ông vui vẻ cười ha hả.
Cô lịch sự gật đầu thay lời chào hỏi.
Cô ta cẩn thận quan sát cô, nhưng trên môi vẫn nở rộ một nụ cười. “Theo tuổi tác, thì có lẽ tôi lớn hơn cô hai tuổi. Rất vui được làm quen.”
“Rất vui được làm quen.”
Nhìn hai cô gái hòa đồng bắt tay nhau, mà Trác lão không ngừng gật đầu hài lòng. Lý ra ông còn lo, Đường Hiểu Thu sẽ thấy không thuận mắt An Tịch Vy, nhưng thấy cô ta hiểu chuyện như vậy ông cũng thấy nhẹ lòng. Còn cháu dâu của ông thì khỏi nói rồi. Không những ngoan hiền, dễ dạy, mà còn rất rất hiểu chuyện.
Nói tới nói lui một lúc An Tịch Vy mới biết, cô ta chính là vị hôn thê mà giáo sư của Trác Phi Vũ từng nhắc với cô. Tuy anh đã đính chính về mối quan hệ giữa họ, nhưng nhìn cô ta thân thiết nói cười với mọi người mà cô cảm thấy rất khó xử.
Giờ cô muốn về phòng, nhưng cô nghĩ lúc này không thích hợp. Cứ ngồi thêm chút nữa vậy.
Trác Chí Nam vẫn là không bỏ qua cơ hội. Vì anh ta không tin Đường Hiểu Thu sẽ dễ dàng buông tay Trác Phi Vũ như vậy. Một khi hai người phụ nữ cùng lúc thích một người đàn ông, mà đã có một người chiến thắng, thì sẽ không bao giờ có chuyện dĩ hoà vi quý.
“Xem ra chị dâu hụt nói chuyện rất hợp với chị dâu nhà tôi nhỉ? Chỉ tiếc là tiệc cưới của anh trai tôi, Đường tiểu thư lại không thể đến dự. Nếu không thì, vị trí đó chưa chắc…”
“Chí Nam! Cái gì không nên nói thì đừng nói.”
Bị Trác lão rằng một câu, anh ta cũng không dám nói nhiều. Vẫn là nên tìm cơ hội khác.
Vì chuyện lần trước lý ra đã có kịch hay để xem, ai mà ngờ. Trác Phi Vũ không có chút động thái nào, còn thu dọn sạch sẽ. Xem ra nàng dâu bảo bối này không hề đơn giản như anh ta nghĩ. Không những được chồng hết lòng tin tưởng, còn được ông nội hết lòng bảo vệ.
“Xin lỗi ông nội! Là cháu nhiều lời rồi.”
Thấy bầu không khí hiện tại, An Tịch Vy vẫn là muốn tránh đi. “Ông nội! Cháu thấy hơi mệt, cháu xin phép về phòng trước.”
“Được được. Cháu đi cẩn thận. Ông sẽ bảo bà Văn hầm canh mang lên cho cháu.”
“Cảm ơn ông nội!” Còn chưa kịp bước đi, Đường Hiểu Thu đã níu tay cô lại.
“Tịch Vy, tôi định đến khu thương mại mua ít đồ. Hay là cô đi cùng tôi đi?”
“Không được.” Trác lão liền ngăn lại. “Vy Vy vừa mới động thai cần được tĩnh dưỡng.”
“Cô ấy có thai thật sao?”
“Có thai là có thai, gì mà thật với giả. Nói ra cháu đừng cười, vì mấy hôm nay thấy con bé ở nhà suốt, ông sợ nó buồn, nên xúi nó mang cơm đến công ty cho Tiểu Vũ, ai dè thằng nhóc thối đó không cảm ơn còn gọi về mắng vốn ông, không để vợ nó ở nhà nghỉ ngơi. Giờ mà đi nữa, không ổn đâu.”
“Ra là vậy. Nhưng Hiểu Thu không ngờ. Anh Phi Vũ của hiện tại thay đổi nhiều quá, còn biết quan tâm đến người khác như vậy.”
An Tịch Vy không nói thêm gì, chỉ gật đầu chào rồi quay đi. Tuy cô ta nói cười vui vẻ với mình, nhưng cô vẫn có cảm giác cô ta không có thiện cảm với mình.
Riêng phần Thẳm Sương, sau khi nghe chuyện cô bị động thai mà hết một phen hú vía. Hai mẫu kết quả ngày hôm đó bà ta mang đi kiểm tra cho thấy, canh tuy bình thường, nhưng có một vị thuốc quý chuyên bồi bổ sức khỏe mang tính hàn, không thích hợp cho phụ nữ mới mang thai.
Bà ta còn cho rằng Trác Phi Vũ cố tình giở trò cho thứ đó vào trong canh hãm hại bà ta, nhưng khi xem lại camera ở cửa hàng thuốc bắc mà bà ta đã mua, thì ông chủ đã xác minh là do nhân viên mới của cửa hàng đưa nhầm túi thuốc bổ của người khác cho bà, mà người đó cũng thường xuyên như vậy, nên đã bị ông ta đuổi việc. Vì đó là cửa hàng quen nên bà ta không có gì để hoài nghi. Cũng may là lúc đó An Tịch Vy chưa động vào muỗng canh nào, nếu không, thì không chỉ Trác Phi Vũ mà cả Trác gia đều không tha cho bà ta.
Nhưng dù đó là một sự cố, với Trác Phi Vũ bà ta vẫn không có chút tin tưởng nào. Bà ta muốn tìm cơ hội để thăm dò chút gì đó từ An Tịch Vy. Nhưng nghe Đường Hiểu Thu muốn ra ngoài mua ít quà tặng mọi người mừng cô ta trở về. Bà ta lại đang muốn tạo cơ hội cho Trác Chí Nam, nên đành gác lại.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.