Chương 25: Bị Sốt
Jen Trần
08/05/2015
Hôm nay Yên thức trễ hơn mọi ngày, cô cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm, bước
chân xuống giường, đầu hơi choáng mà ngồi phịch lại xuống…
- ẳng… ẳng…- Tiểu Bạch giật mình khi nghe tiếng của Yên, nó thấy Yên không bước xuống
mà cứ lấy tay xoa xoa thái dương nó chạy đến liếm liếm vào chân Yên.
- Tiểu Bạch lo cho ta sao?, ta không sao đâu, ta vẫn khỏe, cám ơn nhóc nha. – Yên cười bế Tiểu Bạch ôm vào người.
Trong người cảm thấy rất đau, nhưng cô lại không muốn nói ra, đầu thì đau như búa bổ, cảm giác đúng là rất khó chịu.
-
Tiểu
Yên… - Phong dựa người vào cánh cửa nhìn Yên.
- Hở? . – Yên đưa mắt nhìn về phía Phong.
- Tối nay ta có một bữa tiệc quan trọng… 6h ta sẽ về đón em, chuẩn bị cho chu đáo, ta muốn em là người đẹp nhất nơi đó. – Phong nói xong thì quay lưng đi.
- Nhưng…. Tôi… - Yên chưa kịp nói hết thì thấy bóng Phong đã khuất mất rồi.
Yên thở dài, cố gắng trấn an lại mình, chắc chỉ là cơn đau đầu thông thường, đến tối thì sẽ hết thôi, không sao, không sao đâu. Yên buông Tiểu Bạch xuống bước vào toilet.
Sau khi đã vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, Yên bước xuống phòng ăn, hôm nay cô thấy Hân Hân đang ngồi ăn ở đó, Yên hơi cúi đầu, bước vào ngồi vào ghế kế bên.
- Chào chị… buổi sáng vui vẻ. – Yên nói nhỏ.
- ừm, chào em. – Hân Hân đáp cho có lệ.
- Hôm nay Phong không ăn sáng sao chị?
- Anh ấy chỉ ăn qua loa cho có rồi đến công ty rồi. – Hân Hân nói xong thì lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy định rời đi.
- Chị… có phải chị ghét em?. – Yên nắm chặt tay mình lại, lấy hết bình tĩnh mà nói ra câu đó.
Hân Hân nhìn sang Yên ánh mắt lạnh lùng như người không hề quen biết.
- Phải.
- Vì… sao?
- Vì em….., nên Phong mới đau khổ, vì em mà anh ấy đánh rơi chính bản thân ngang tàn của mình, vì em mà anh ấy … không còn là anh ấy, em làm con người anh ấy thay đổi, nhưng cũng chính là em là người làm anh ấy quan tâm nhất. – Hân Hân quay lưng lại với Yên, ánh mắt cô hằng lên những sự chán ghét và…. Đau khổ.
- Có phải em rời xa Phong…. Như thế anh ấy… sẽ không còn đau khổ?.- Yên thấy những lời Hân Hân nói rất đúng không sai câu nào cả, Như bây giờ đây, cô cảm nhận được, cô cố ý không chấp nhận Phong điều đó làm anh ấy đau… rất nhiều.
- Nếu em làm được… nhưng chị không chắc anh ấy sẽ chấp nhận, vì anh ấy yêu em, và chỉ có em. – còn điều nào đau khổ hơn khi chính mình nói ra người mình yêu, lại đi yêu người con gái khác, nhưng Hân Hân biết phải làm sao, sự thật luôn luôn lúc nào cũng là sự thật.
- Em mong chị… sẽ chăm sóc Phong khi em không còn ở đây… vì bản thân em… không thể yêu Phong. – Yên mạnh dạn nói ra những câu cuối cùng.
Hân Hân nắm chặt bàn tay lại, sức chịu đựng đã đến cực hạn, cô quay lưng lại, nắm cánh tay trái Yên khiến Yên phải đứng lên mà hung hăng tát một cái hết sức vào mặt Yên, Yên không thể đứng vững mà ngã va lưng vào bàn, khuôn mặt Yên đau đến trắng bệch, nhưng Yên không cho phép mình than đau, hàm răng cắn chặt đôi môi đến tím đi vì cố gắng chịu đựng.
- Em nghĩ em là ai? Phong là ai?, tại sao lại đối xử với anh ấy như thế?, anh ấy vì em bất chấp tất cả, ngay cả bản thân anh ấy, anh ấy cũng không cần, em lại buông ra câu nói như thế, rút cuộc… Tiểu Yên em còn là con người hay sao? – Giọng Hân Hân quát lớn vang vọng cả một căn phòng và gây chú ý cho những người làm ở đó.
- Em biết, chị yêu anh ấy, chị có thể mang hạnh phúc đến cho anh ấy chứ không phải là em, vì trái tim em……… đã thuộc về người khác….. mãi mãi….. em và anh ấy là…….. không thể nào. – Yên nén lại cơn đau trong người mà cố gắng nói ra.
- Tốt, tốt, ngày đó tốt nhất anh ấy nên bỏ mặc em nơi đó, anh ấy không nên cứu em, người vô tình như em… giờ chị mới nhìn rõ em, chị đã lầm khi ngày đó để Phong lại để mà ra đi…. Chị đã lầm. – Hân Hân tức giận đi ra khỏi nơi đó.
Yên vẫn ngồi nơi đó, nước mắt khẽ rơi, cô không muốn vô tâm với Phong, nhưng……… cô không thể để anh ấy vì cô mà hy sinh nhiều như thế, cô không đáng.
Phong đứng bên ngoài nghe hết được cuộc trò chuyện, bàn tay anh nắm chặt, mọi sự dồn nén vào đôi tay, nó mạnh mẽ, hiện rõ những đường gân xanh dưới làn da nâu, ánh mắt anh nổi lên những tia đỏ, trái tim thì như ai đó bóp chặt không thở nổi nữa, khi nãy anh vì quên một số giấy tờ quan trọng nên mới quay về lấy, đi ngang qua đây thì nghe được tiếng quát lớn của Hân Hân, anh dừng lại, và anh nghe chính miệng người con gái ấy nói rằng cô ấy với anh là không thể, anh chỉ ước những điều đó không phải là cô nói ra, anh ước anh đừng quay về mà nghe được những lời này, có thể anh sẽ còn tiếp tục nuôi hy vọng, nhưng giờ thì……… tiểu Yên không thể nào mở lòng với anh.
Bước chân mệt mỏi, Phong bước nhanh khỏi nơi đó, anh không muốn ở đây thêm giây nào nữa.
Trên tòa cao ốc tầng thứ 50 của Lãnh Thị.
Phong nhắm mắt ngồi dựa lưng vào ghế salon giống như đang ngũ.
Cánh cửa phòng mở ra, Ngân Thủy bước vào trên tay là tách cafe nóng hổi thơm ngát, cô đưa mắt rảo một vòng thì thấy Phong đang ngồi như ngũ trên ghế trong góc khuất tối, Ngân Thủy bước nhẹ nhàng đến kế bên đặt chiếc ly xuống bàn, mặc dù tiếng động rất khẽ, nhưng Phong cũng nhận ra mà mở mắt nhìn vào Ngân Thủy.
- A … Lãnh tổng, tôi không cố ý làm ngài thức giất.. – Ngân Thủy lúng túng khi thấy Phong mở mắt nhìn mình.
Phong không đáp, anh chồm người dậy, cầm lấy cái ly mà uống chậm rãi, Ngân thủy thì đứng đó nhìn anh say mê, người đàn ông tuấn tú này nhất định phải thuộc về cô.
Hôm nay cô cố tình mặc đồ sexy hơn để anh ấy chú ý đến cô, nhưng dường như không có tác dụng thì phải, Ngân Thủy bước lại giả vờ đánh rơi cây viết rồi cố tình cúi người thấp xuống để nhặt, hành động ấy đâu qua được mắt Phong nhưng anh chán ghét thứ người như vậy… thật không biết tự xem lại mình là ai, anh nở nụ cười khinh rồi tiếp tục dựa lưng vào ghế, dở những tập hồ sơ ra mà xem.
- Thư kí Lâm, lần sau nên mặc đồ kín đáo hơn, đối tác làm ăn của ta, không thích như thế. – Phong buông lời nói, mắt vẫn không rời đi những con số trong tài liệu.
Chân mày đẹp của Ngân Thủy co lại, thật tình anh ấy không bị thân hình này hấp dẫn hay sao?, có lẽ cách này không ăn thua gì, anh ấy không thích sơn hào, lại thích rau vườn hay sao?, lần sau phải để ý kỹ hơn mới được.
- Vâng thưa Lãnh tổng. – Ngân Thủy cúi đầu ra vẻ nghe lời.
- ở đây không còn việc của cô, cô có thể lui. – Phong ra lệnh.
Ngân Thủy cúi đầu chào rồi ôm lấy chiếc khay đựng ly cafe đi ra.
Ngân Thủy đi rồi, Phong quẳng tập hồ sơ lên bàn, anh không thể chú tâm, trí óc cứ để đi đâu , nếu khi nãy không bị cô thư kí đó làm phiền anh thật muốn tự mình chìm vào giấc ngủ, thật sự anh cảm thấy mệt mỏi quá.
5h tại căn biệt thự của Lãnh gia.
Yên đang nằm ngửa ra trên giường, dường như người cô sốt rồi, mắt hoa đến khó chịu, khó có thể nhìn rõ đường.
- cộc… cộc – tiếng gõ cửa phía bên ngoài vang lên.
- Ai vậy? – Yên mệt mỏi hỏi.
- Là tôi, thưa tiểu thư. – Kai lên tiếng đáp.
- Anh vào đi. – Yên lấy hai tay chống người ngồi dậy.
- Đây là y phục Lãnh tổng sai người đặt may theo số đo của tiểu thư nó vừa mới được chuyển về nước, cũng đã gần đến giờ, tiểu thư nên chuẩn bị. – Kai nhìn đồng hồ đáp rồi đưa cái hộp hình vuông sang cho Yên.
- Cám ơn anh. – Yên đưa tay nhận lấy, cô mở hộp ra, là một chiếc váy trắng tinh, tuy thiết kế đơn giản nhưng nhìn vào thì người ta có thể biết là hàng có một không hai, đường may tỉ mỉ đến từng chi tiết, giá chiếc áo này chắc có lẽ cũng không hề rẻ.
Kai cúi đầu định bước đi.
- Kai. Tại sao anh ấy thích tôi mặc màu trắng vậy?. – Yên nhớ đến lần tiệc trước cũng là màu trắng.
- Vì trong mắt Lãnh chủ, tiểu thư Tịnh Yên luôn luôn là một thiên thần, chỉ có màu trắng mới thích hợp với người. – Kai nói ra, anh nhớ đã có lần anh hơi thắc mắc tại sao Lãnh chủ lại mua đồ cho tiểu thư toàn là màu trắng, lần đó anh thấy ngài nhìn cô với con mắt tràn đầy yêu thương mà nói rằng ‘ cô ấy là một thiên thần…. trong mắt ta ‘.
- Vậy sao?… anh ấy đúng là rất tốt với tôi…- Yên cười nhẹ lướt tay trên chiếc áo.
- Ngài ấy rất yêu tiểu thư… - Kai nói xong thì cúi đầu chào đi khỏi.
- Anh rất tốt……… nhưng tôi không thể. – Yên nói thầm rồi cầm chiếc áo đi thay.
5h30. Phong
lái xe về biệt thự, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, Phong bước vào phòng khách
ngồi xuống, vứt chiếc áo vest sang phía bên cạnh.
Trên lầu Yên bước xuống với chiếc đầm trắng dài đến gối, phía sau được thắt một chiếc nơ nhỏ, Yên không trang điểm nhưng như vậy cũng rất thu hút mọi ánh nhìn. Phong nhìn lên cầu thang thấy Yên đang bước xuống, tim anh đập mạnh, mắt anh như muốn dán thật chặt vào thân hình bé nhỏ ấy.
Phong cười, bước đến gần Yên, tay Phong định chạm vào gương mặt Yên, nhưng bàn tay ấy đưa ra thì chợt sững lại, anh lướt qua Yên. Yên hơi khó hiểu với hành động hôm nay của Phong nhưng cũng không muốn hỏi.
Phong bước
vào toilet xối nước lạnh, mong có thể giảm bớt cơn nóng bức khó chịu trong người, khi nãy anh rất muốn chạm vào bờ môi mềm mại ấy, nhưng hình ảnh và lời nói sáng nay lại đập vào tâm trí anh.
Sau khi Phong chuẩn bị xong, cả hai lên xe rời khỏi biệt thự, trên tầng 3 có một ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng của chiếc xe.
- Tiểu thư, cô cứ đau buồn như thế thật không tốt chút nào đâu. – Kai từ trong bóng tối bước ra nói.
- Tôi biết làm như thế nào?, vì anh ấy… tôi không thể từ bỏ…. nhưng tôi càng cố gắng… tôi càng muốn bỏ cuộc… nhiều lúc tôi tự hỏi tình cảm mình tại sao lại không theo sự sai bảo của tôi, trái tim tôi không thuộc quyền sở hữu của tôi. – Hân Hân
cười nhẹ rồi quay lưng lại không muốn nhìn nữa.
Kai khẽ thở dài bước đi theo phía sau Hân Hân.
Trên xe, Yên và Phong không ai nói với ai một lời nào, không khí im lặng đến đáng sợ, Yên thì nhìn ra phía cửa sổ, nhiệt độ trong người không hề giảm, má Yên vì sốt mà ửng hồng, ban nãy Phong không chạm vào Yên nên cứ ngỡ cô đánh má hồng cũng không hề chú ý đến là Yên không hề trang điểm.
Đến nơi, Yên tự mở cửa bước xuống xe, bước chân mới khi chạm đất thì loạng choạng sắp ngã, nhưng rất nhanh Yên cố gắng chống lại, phía trước là một nhà hàng rất sang trọng, những người được mời đến đây toàn là người có tiếng trong giới kinh doanh, Yên không mới thích hợp với những nơi như thế này,
đang cảm thấy bơ vơ thì cánh tay Phong đưa ra phía trước Yên.
Yên nhìn Phong, nhưng ánh mắt anh không hề nhìn cô lấy một lần, Yên cúi mặt khoác lấy tay Phong mà bước vào, vì cách đến 2 lớp vải, với lại Phong không mấy để ý nên không biết rằng Yên đang rất nóng.
Đi vào phía bên trong, hai người như trở thành tâm điểm của bữa tiệc mọi ánh mắt dồn về phía hai người, cũng rất nhanh Phong bị một đám người quay quanh hỏi hăn.
Yên cảm thấy khó thở nên lui ra về phía ít người, cô thấy rất khó chịu khi đến những nơi này, đưa tay lên trán, cơn sốt ngày một cao, cô cũng không biết làm gì bây giờ, cũng không thể bỏ về, ánh mắt đảo quanh một vòng, chợt một hình ảnh thân quen đập vào mắt Yên.
Nơi đó Hạo đang tay trong tay với một cô gái khác, trong rất vui vẻ đi trò chuyện với những người khác, cô gái bên cạnh Hạo rất xinh đẹp, hình như… đúng rồi là cô gái khi trước đã cùng Hạo đến dự lễ tại nhà Phong.
chân xuống giường, đầu hơi choáng mà ngồi phịch lại xuống…
- ẳng… ẳng…- Tiểu Bạch giật mình khi nghe tiếng của Yên, nó thấy Yên không bước xuống
mà cứ lấy tay xoa xoa thái dương nó chạy đến liếm liếm vào chân Yên.
- Tiểu Bạch lo cho ta sao?, ta không sao đâu, ta vẫn khỏe, cám ơn nhóc nha. – Yên cười bế Tiểu Bạch ôm vào người.
Trong người cảm thấy rất đau, nhưng cô lại không muốn nói ra, đầu thì đau như búa bổ, cảm giác đúng là rất khó chịu.
-
Tiểu
Yên… - Phong dựa người vào cánh cửa nhìn Yên.
- Hở? . – Yên đưa mắt nhìn về phía Phong.
- Tối nay ta có một bữa tiệc quan trọng… 6h ta sẽ về đón em, chuẩn bị cho chu đáo, ta muốn em là người đẹp nhất nơi đó. – Phong nói xong thì quay lưng đi.
- Nhưng…. Tôi… - Yên chưa kịp nói hết thì thấy bóng Phong đã khuất mất rồi.
Yên thở dài, cố gắng trấn an lại mình, chắc chỉ là cơn đau đầu thông thường, đến tối thì sẽ hết thôi, không sao, không sao đâu. Yên buông Tiểu Bạch xuống bước vào toilet.
Sau khi đã vệ sinh cá nhân và thay đồ xong, Yên bước xuống phòng ăn, hôm nay cô thấy Hân Hân đang ngồi ăn ở đó, Yên hơi cúi đầu, bước vào ngồi vào ghế kế bên.
- Chào chị… buổi sáng vui vẻ. – Yên nói nhỏ.
- ừm, chào em. – Hân Hân đáp cho có lệ.
- Hôm nay Phong không ăn sáng sao chị?
- Anh ấy chỉ ăn qua loa cho có rồi đến công ty rồi. – Hân Hân nói xong thì lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy định rời đi.
- Chị… có phải chị ghét em?. – Yên nắm chặt tay mình lại, lấy hết bình tĩnh mà nói ra câu đó.
Hân Hân nhìn sang Yên ánh mắt lạnh lùng như người không hề quen biết.
- Phải.
- Vì… sao?
- Vì em….., nên Phong mới đau khổ, vì em mà anh ấy đánh rơi chính bản thân ngang tàn của mình, vì em mà anh ấy … không còn là anh ấy, em làm con người anh ấy thay đổi, nhưng cũng chính là em là người làm anh ấy quan tâm nhất. – Hân Hân quay lưng lại với Yên, ánh mắt cô hằng lên những sự chán ghét và…. Đau khổ.
- Có phải em rời xa Phong…. Như thế anh ấy… sẽ không còn đau khổ?.- Yên thấy những lời Hân Hân nói rất đúng không sai câu nào cả, Như bây giờ đây, cô cảm nhận được, cô cố ý không chấp nhận Phong điều đó làm anh ấy đau… rất nhiều.
- Nếu em làm được… nhưng chị không chắc anh ấy sẽ chấp nhận, vì anh ấy yêu em, và chỉ có em. – còn điều nào đau khổ hơn khi chính mình nói ra người mình yêu, lại đi yêu người con gái khác, nhưng Hân Hân biết phải làm sao, sự thật luôn luôn lúc nào cũng là sự thật.
- Em mong chị… sẽ chăm sóc Phong khi em không còn ở đây… vì bản thân em… không thể yêu Phong. – Yên mạnh dạn nói ra những câu cuối cùng.
Hân Hân nắm chặt bàn tay lại, sức chịu đựng đã đến cực hạn, cô quay lưng lại, nắm cánh tay trái Yên khiến Yên phải đứng lên mà hung hăng tát một cái hết sức vào mặt Yên, Yên không thể đứng vững mà ngã va lưng vào bàn, khuôn mặt Yên đau đến trắng bệch, nhưng Yên không cho phép mình than đau, hàm răng cắn chặt đôi môi đến tím đi vì cố gắng chịu đựng.
- Em nghĩ em là ai? Phong là ai?, tại sao lại đối xử với anh ấy như thế?, anh ấy vì em bất chấp tất cả, ngay cả bản thân anh ấy, anh ấy cũng không cần, em lại buông ra câu nói như thế, rút cuộc… Tiểu Yên em còn là con người hay sao? – Giọng Hân Hân quát lớn vang vọng cả một căn phòng và gây chú ý cho những người làm ở đó.
- Em biết, chị yêu anh ấy, chị có thể mang hạnh phúc đến cho anh ấy chứ không phải là em, vì trái tim em……… đã thuộc về người khác….. mãi mãi….. em và anh ấy là…….. không thể nào. – Yên nén lại cơn đau trong người mà cố gắng nói ra.
- Tốt, tốt, ngày đó tốt nhất anh ấy nên bỏ mặc em nơi đó, anh ấy không nên cứu em, người vô tình như em… giờ chị mới nhìn rõ em, chị đã lầm khi ngày đó để Phong lại để mà ra đi…. Chị đã lầm. – Hân Hân tức giận đi ra khỏi nơi đó.
Yên vẫn ngồi nơi đó, nước mắt khẽ rơi, cô không muốn vô tâm với Phong, nhưng……… cô không thể để anh ấy vì cô mà hy sinh nhiều như thế, cô không đáng.
Phong đứng bên ngoài nghe hết được cuộc trò chuyện, bàn tay anh nắm chặt, mọi sự dồn nén vào đôi tay, nó mạnh mẽ, hiện rõ những đường gân xanh dưới làn da nâu, ánh mắt anh nổi lên những tia đỏ, trái tim thì như ai đó bóp chặt không thở nổi nữa, khi nãy anh vì quên một số giấy tờ quan trọng nên mới quay về lấy, đi ngang qua đây thì nghe được tiếng quát lớn của Hân Hân, anh dừng lại, và anh nghe chính miệng người con gái ấy nói rằng cô ấy với anh là không thể, anh chỉ ước những điều đó không phải là cô nói ra, anh ước anh đừng quay về mà nghe được những lời này, có thể anh sẽ còn tiếp tục nuôi hy vọng, nhưng giờ thì……… tiểu Yên không thể nào mở lòng với anh.
Bước chân mệt mỏi, Phong bước nhanh khỏi nơi đó, anh không muốn ở đây thêm giây nào nữa.
Trên tòa cao ốc tầng thứ 50 của Lãnh Thị.
Phong nhắm mắt ngồi dựa lưng vào ghế salon giống như đang ngũ.
Cánh cửa phòng mở ra, Ngân Thủy bước vào trên tay là tách cafe nóng hổi thơm ngát, cô đưa mắt rảo một vòng thì thấy Phong đang ngồi như ngũ trên ghế trong góc khuất tối, Ngân Thủy bước nhẹ nhàng đến kế bên đặt chiếc ly xuống bàn, mặc dù tiếng động rất khẽ, nhưng Phong cũng nhận ra mà mở mắt nhìn vào Ngân Thủy.
- A … Lãnh tổng, tôi không cố ý làm ngài thức giất.. – Ngân Thủy lúng túng khi thấy Phong mở mắt nhìn mình.
Phong không đáp, anh chồm người dậy, cầm lấy cái ly mà uống chậm rãi, Ngân thủy thì đứng đó nhìn anh say mê, người đàn ông tuấn tú này nhất định phải thuộc về cô.
Hôm nay cô cố tình mặc đồ sexy hơn để anh ấy chú ý đến cô, nhưng dường như không có tác dụng thì phải, Ngân Thủy bước lại giả vờ đánh rơi cây viết rồi cố tình cúi người thấp xuống để nhặt, hành động ấy đâu qua được mắt Phong nhưng anh chán ghét thứ người như vậy… thật không biết tự xem lại mình là ai, anh nở nụ cười khinh rồi tiếp tục dựa lưng vào ghế, dở những tập hồ sơ ra mà xem.
- Thư kí Lâm, lần sau nên mặc đồ kín đáo hơn, đối tác làm ăn của ta, không thích như thế. – Phong buông lời nói, mắt vẫn không rời đi những con số trong tài liệu.
Chân mày đẹp của Ngân Thủy co lại, thật tình anh ấy không bị thân hình này hấp dẫn hay sao?, có lẽ cách này không ăn thua gì, anh ấy không thích sơn hào, lại thích rau vườn hay sao?, lần sau phải để ý kỹ hơn mới được.
- Vâng thưa Lãnh tổng. – Ngân Thủy cúi đầu ra vẻ nghe lời.
- ở đây không còn việc của cô, cô có thể lui. – Phong ra lệnh.
Ngân Thủy cúi đầu chào rồi ôm lấy chiếc khay đựng ly cafe đi ra.
Ngân Thủy đi rồi, Phong quẳng tập hồ sơ lên bàn, anh không thể chú tâm, trí óc cứ để đi đâu , nếu khi nãy không bị cô thư kí đó làm phiền anh thật muốn tự mình chìm vào giấc ngủ, thật sự anh cảm thấy mệt mỏi quá.
5h tại căn biệt thự của Lãnh gia.
Yên đang nằm ngửa ra trên giường, dường như người cô sốt rồi, mắt hoa đến khó chịu, khó có thể nhìn rõ đường.
- cộc… cộc – tiếng gõ cửa phía bên ngoài vang lên.
- Ai vậy? – Yên mệt mỏi hỏi.
- Là tôi, thưa tiểu thư. – Kai lên tiếng đáp.
- Anh vào đi. – Yên lấy hai tay chống người ngồi dậy.
- Đây là y phục Lãnh tổng sai người đặt may theo số đo của tiểu thư nó vừa mới được chuyển về nước, cũng đã gần đến giờ, tiểu thư nên chuẩn bị. – Kai nhìn đồng hồ đáp rồi đưa cái hộp hình vuông sang cho Yên.
- Cám ơn anh. – Yên đưa tay nhận lấy, cô mở hộp ra, là một chiếc váy trắng tinh, tuy thiết kế đơn giản nhưng nhìn vào thì người ta có thể biết là hàng có một không hai, đường may tỉ mỉ đến từng chi tiết, giá chiếc áo này chắc có lẽ cũng không hề rẻ.
Kai cúi đầu định bước đi.
- Kai. Tại sao anh ấy thích tôi mặc màu trắng vậy?. – Yên nhớ đến lần tiệc trước cũng là màu trắng.
- Vì trong mắt Lãnh chủ, tiểu thư Tịnh Yên luôn luôn là một thiên thần, chỉ có màu trắng mới thích hợp với người. – Kai nói ra, anh nhớ đã có lần anh hơi thắc mắc tại sao Lãnh chủ lại mua đồ cho tiểu thư toàn là màu trắng, lần đó anh thấy ngài nhìn cô với con mắt tràn đầy yêu thương mà nói rằng ‘ cô ấy là một thiên thần…. trong mắt ta ‘.
- Vậy sao?… anh ấy đúng là rất tốt với tôi…- Yên cười nhẹ lướt tay trên chiếc áo.
- Ngài ấy rất yêu tiểu thư… - Kai nói xong thì cúi đầu chào đi khỏi.
- Anh rất tốt……… nhưng tôi không thể. – Yên nói thầm rồi cầm chiếc áo đi thay.
5h30. Phong
lái xe về biệt thự, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, Phong bước vào phòng khách
ngồi xuống, vứt chiếc áo vest sang phía bên cạnh.
Trên lầu Yên bước xuống với chiếc đầm trắng dài đến gối, phía sau được thắt một chiếc nơ nhỏ, Yên không trang điểm nhưng như vậy cũng rất thu hút mọi ánh nhìn. Phong nhìn lên cầu thang thấy Yên đang bước xuống, tim anh đập mạnh, mắt anh như muốn dán thật chặt vào thân hình bé nhỏ ấy.
Phong cười, bước đến gần Yên, tay Phong định chạm vào gương mặt Yên, nhưng bàn tay ấy đưa ra thì chợt sững lại, anh lướt qua Yên. Yên hơi khó hiểu với hành động hôm nay của Phong nhưng cũng không muốn hỏi.
Phong bước
vào toilet xối nước lạnh, mong có thể giảm bớt cơn nóng bức khó chịu trong người, khi nãy anh rất muốn chạm vào bờ môi mềm mại ấy, nhưng hình ảnh và lời nói sáng nay lại đập vào tâm trí anh.
Sau khi Phong chuẩn bị xong, cả hai lên xe rời khỏi biệt thự, trên tầng 3 có một ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng của chiếc xe.
- Tiểu thư, cô cứ đau buồn như thế thật không tốt chút nào đâu. – Kai từ trong bóng tối bước ra nói.
- Tôi biết làm như thế nào?, vì anh ấy… tôi không thể từ bỏ…. nhưng tôi càng cố gắng… tôi càng muốn bỏ cuộc… nhiều lúc tôi tự hỏi tình cảm mình tại sao lại không theo sự sai bảo của tôi, trái tim tôi không thuộc quyền sở hữu của tôi. – Hân Hân
cười nhẹ rồi quay lưng lại không muốn nhìn nữa.
Kai khẽ thở dài bước đi theo phía sau Hân Hân.
Trên xe, Yên và Phong không ai nói với ai một lời nào, không khí im lặng đến đáng sợ, Yên thì nhìn ra phía cửa sổ, nhiệt độ trong người không hề giảm, má Yên vì sốt mà ửng hồng, ban nãy Phong không chạm vào Yên nên cứ ngỡ cô đánh má hồng cũng không hề chú ý đến là Yên không hề trang điểm.
Đến nơi, Yên tự mở cửa bước xuống xe, bước chân mới khi chạm đất thì loạng choạng sắp ngã, nhưng rất nhanh Yên cố gắng chống lại, phía trước là một nhà hàng rất sang trọng, những người được mời đến đây toàn là người có tiếng trong giới kinh doanh, Yên không mới thích hợp với những nơi như thế này,
đang cảm thấy bơ vơ thì cánh tay Phong đưa ra phía trước Yên.
Yên nhìn Phong, nhưng ánh mắt anh không hề nhìn cô lấy một lần, Yên cúi mặt khoác lấy tay Phong mà bước vào, vì cách đến 2 lớp vải, với lại Phong không mấy để ý nên không biết rằng Yên đang rất nóng.
Đi vào phía bên trong, hai người như trở thành tâm điểm của bữa tiệc mọi ánh mắt dồn về phía hai người, cũng rất nhanh Phong bị một đám người quay quanh hỏi hăn.
Yên cảm thấy khó thở nên lui ra về phía ít người, cô thấy rất khó chịu khi đến những nơi này, đưa tay lên trán, cơn sốt ngày một cao, cô cũng không biết làm gì bây giờ, cũng không thể bỏ về, ánh mắt đảo quanh một vòng, chợt một hình ảnh thân quen đập vào mắt Yên.
Nơi đó Hạo đang tay trong tay với một cô gái khác, trong rất vui vẻ đi trò chuyện với những người khác, cô gái bên cạnh Hạo rất xinh đẹp, hình như… đúng rồi là cô gái khi trước đã cùng Hạo đến dự lễ tại nhà Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.