Chương 11
Jen Trần
08/05/2015
Như lúc này Kai chỉ có thể im lặng mà quan sát, chợt từ xa có bóng dáng quen thuộc, Kai nhìn thấy liền đứng thẳng tấp cúi chào, nhưng người đó ra lệnh im lặng, Phong nhìn Yên từ phía sau, rồi nhìn vào làn kính, ra là cô đang nhớ đến Ngoại.
Phong cúi người xuống, đôi tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Yên từ phía sau, Yên bỗng giật mình vì bất ngờ có người chạm vào mình, nhưng khi Yên nhận ra là Phong thì cô im lặng để Phong ôm cô, Phong tháo chiếc headphone từ tai Yên ra, đưa gương mặt lại gần nói nhỏ vào tai Yên.
- Có phải đang nhớ đến Ngoại? Phong cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy cô cố kìm nén cảm xúc của mình. Yên gật nhẹ đầu. Phong đặt tay lên vai Yên xoay người cô lại, nhìn vào mắt Yên.
- Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ em đã mệt, lên phòng làm việc ta nghĩ một lát nhé. Phong nhận được thông báo Yên đến thì liền bỏ cuộc họp quan trọng mà đi tìm cô, đến nơi này lại thấy cảnh này, cách tốt nhất nên đưa cô ra khỏi chổ này có lẽ tốt hơn.
Yên không nói gì, mặc cho Phong nắm tay kéo đi, 2 người bước đi trước sự ngưỡng mộ của mọi người, nam đẹp trai đến hoàn mỹ, nữ thì mang nét đẹp của một nữ thần, thật xứng đôi.
Yên đi ngang phòng thư ký thì nhận thấy có rất nhiều ánh mắt soi mói đang nhìn cô, cô đã quá quen với việc này, khi đến đây chưa lần nào cô nhận được sự hoanh nghênh.
- Thưa tổng giám đốc xin ngài qua đây một lát ạ, trưởng phòng kế hoạch bước đến nói với giọng nói nghiêm trọng.
Phong nhăn chân mày lài rồi quay ra sau nhìn Yên, “ anh cứ…làm việc của anh…em sẽ đợi.” Xoay người lại nắm lấy hai cánh tay Yên, Phong gật đầu “ vậy đợi đây một lát, đừng đi đâu ta sẽ quay lại ngay với em. “ nhận được cái gật đầu, Phong quay đi, bước theo trưởng phòng.
Yên đứng đó một mình, lấy chiếc headphone gắn vào tai, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại, cổ ngửa ra phía sau, trong Yên bây giờ như bức tượng cứ bất động như vậy. Các cô thư ký nhìn thấy trề môi, to nhỏ xì xào.
- ‘ ê đó là con người tình của tổng giám đốc à,” “ tao nghĩ có cái gì hay ho ngoài gương mặt giả nai kia “ , “ ừ…. Ôi hoàng tử của lòng em sao anh không nhìn em này, em đẹp hơn con ả kia rất nhiều, lại yêu anh nữa, còn trông nó hờ hững với anh như thế, ôi đúng là trời bất công mà”. Cứ thế các cô thư ký cứ nói, chợt cô gái có khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, bước đến với ly cafe nóng trong tay.
- Này cho con nhỏ đó chút bài học nhé, mỗi lần nó đến đây, “ hoàng tử “ lại đưa nó vào phòng, nên không thể ra tay, nay có dịp may hiếm có rồi. Cô thư ký thân cận của Phong nhếch môi cười gian xảo. Cô bước tới gần Yên trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Tới gần Yên cô ta nhìn Yên với ánh nhìn khinh bỉ, rồi giơ cao chiếc ly đựng dung dịch nóng, đổ xuống đôi chân trắng của Yên, Yên bỗng giật mình mở mắt ra, đôi chân mày đẹp nhăn lại, nhìn xuống đôi chân đang bị đỏ ửng lên vì bổng của mình, Yên nhìn cô thư ký kia, cô ta giả vờ cúi xuống hỏi Yên có sao không, rồi lấy khăn giấy lau cho Yên.
Yên hất cánh tay của cô thư ký ấy ra, cú hất tay rất nhẹ, nhưng cô ta giả vờ té nhào xuống đất như rất đau, các cô nàng khác chạy đến đỡ tay cô ta lên hỏi han đủ thứ, nhưng không ai quan tâm tới Yên.
Từ cái cảnh Yên hất bàn tay cô thư ký thì Phong đã trở lại, nhìn thấy cảnh đó, Phong bỗng bước nhanh về phía Yên, thấy đôi chân cô đang bị đỏ hết cả lên, chắc rất đau, Phong nhìn về phía bọn thư ký, gầm lên.
- Ai đã làm chuyện này, nói……….. mắt của Phong đỏ lên như muốn giết người, nhìn những đứa con gái kia đang co rúm sợ sệt. Duy chỉ có người gây ra là giữ được bình tĩnh, liền giả vờ.
- Không phải em… là cô ấy bảo khát, kêu em đi lấy ít cafe cho cô ấy, nhưng khi em mang lại cô ấy không cẩn thận làm đổ ly cafe sau đó tức giận, đánh em nữa.
Nước mắt tuông ra như mưa, cô ta nói như thể cô ta vô tội. Cả bọn thư ký kia nháo nhào “ đúng rồi, đúng rồi chính chúng em chứng kiến là cô ấy, muốn gây khó dễ cho thư ký trưởng “.
Phong lại nhăn đôi chân mày đẹp lại nhìn Yên, “ là thật?” Yên không nói gì, gương mặt không cảm xúc, hất tay Phong ra, đứng lên, bỗng dưng một cơn chóng mặt kéo đến, theo đôi chân đau làm Yên chỉ bước chưa tới 3 bước thì đã ngất xĩu, Phong hốt hoảng, chạy đến ôm Yên vào lòng.
- Mau gọi bác sỹ đến cho ta, trong vòng 2p bác sỹ không đến dòng họ các người chuẩn chầu diêm vương ngay đi. Lời nói đầy uy lực mang theo vài phần khát máu, khiến cho bọn thư ký co rúm người đi gọi bác sỹ, thật không ngờ con nhỏ đó người làm bằng giấy hay sao, mới có bị chút nước sôi đã ngất.
2p sau bác sỹ có mặt tại phòng của Phong, nghe đến tổng giám đốc Lãnh gọi cho dù kẹt như thế nào ông cũng phải chạy bán sống bán chết đến, nếu không mạng già này e rằng khó giữ.
Phong ngồi ở ghế salon phía ngoài hai bàn tay đan vào nhau, mắt nhìn xuống đất, người ngoài nhìn vào cảm thấy rất bình thản, nhưng lòng của anh đang rất lo lắng, lúc này Yên hay ngất như thế, sức khỏe càng ngày càng kém.
Kai nghe tin thì cũng gấp rút chạy đến phòng Tổng giám đốc, đứng bên cạnh Phong, Kai cũng lo lắng không kém, chẳng lẽ dạo này vì chế ra thứ thuốc đó mà sức khỏe Yên có vấn đề, chuyện này có nên nói cho ngài Lãnh Phong biết?...
Kai đang rối bời trong suy nghĩ thì cửa phòng hé mở.
Rất nhanh hai người bước rất nhanh tới vị bác sĩ. Phong với vẻ mặt khẩn trương, chặn trước mặt ông ấy.
- Cô ấy như thế nào?
- Sức khỏe không được tốt cho lắm, ngài nên để cô ấy nghĩ ngơi một thời gian, còn về chân cô ấy chỉ bị bỏng nhẹ, nên ngưng đi lại trong 3 ngày này, tôi sẽ kê toa để cô ấy không phải để lại sẹo. Ông bác sỹ vuốt mồ hôi hột trên trán đáp.
Phong thở phào nhẹ nhỏm, lướt qua bác sỹ đi vào phòng đống sầm cửa lại, cuối cùng ông bác sỹ cũng đã dám thở mạnh, thiệt tình đứng trước con người này khiến ông thật…….. sợ muốn chết.
- Để tôi tiễn ông, Kai lên tiếng mặc dù mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng đó, nhưng ở đó đã có Phong, Kai phần nào yên tâm. Ông bác sỹ gật đầu, hai người rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Phong đóng cửa nhìn cô gái trên giường, gương mặt càng ngày càng xanh xao, nhưng vẫn đẹp đến lạ lùng, anh bước thật nhẹ đến gần, ngồi xuống mép đầu giường, bàn tay khẽ chạm mặt Yên, những lúc như thế này nhìn Yên thật mỏng manh.
Bỏ đi gương mặt lạnh lùng thường ngày, gương mặt Yên lúc này hiền biết bao, nhưng trên gương mặt này đã bao lâu rồi chưa từng nở nụ cười, tính cách Yên không ai khống chế được, đã nhiều lần Phong muốn dừng, từ bỏ tất cả để ở bên cạnh Yên sống cuộc sống bình yên, không thù hận, không chém giết.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của Phong, nhìn xuống bàn chân Yên đã băng bó thật kỹ lưỡng, chân mày khẽ nheo lại, móc điện thoại ra, Phong bấm 1 dãy số.
- Chiều nay đem tất cả bọn thư ký nhốt vào phòng tra tấn cho ta… duy còn thư ký trưởng phải chuẩn bị cho cô ta, một căn phòng thật đặc biệt. Phong nhấn mạnh hai từ đặc biệt. Bọn thuộc hạ tuân lệnh, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.
Dám động vào người con gái của anh, thật chẳng còn muốn sống, tính cách Yên ngoại trừ Phong ra không ai có thể hiểu được, lại dám qua mặt anh, bọn chúng thật khốn kiếp.
Khẽ đưa gương mặt lại sát Yên, đặt nụ hôn nhẹ lên cái trán trắng như tuyết của cô, “ cứ ngũ đi cô bé ngốc, có lẽ em đã mệt rồi. “ Phong đứng dậy một tay đút túi quần bước nhanh ra khỏi Phòng nghĩ.
Kai đang đứng trước phòng của Phong , thấy Phong bước ra liền cúi đầu chào.
- Trông Tiểu Yên thật cẩn thận. Mắt Phong nhìn thẳng ra lệnh cho Kai.
- Vâng thưa Lãnh chủ. Kai cúi đầu nghe lệnh, khi thấy Phong đã bước vào thang máy, Kai bước vào mở cửa phòng, thật tốt, cô ấy ngũ rất ngon chắc có lẽ không sao thật, nhìn Yên những lúc này, sao làm cho Kai cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài, lý trí phải lấn át cảm xúc….lý trí phải lấn át cảm xúc…Kai cứ lầm bầm như thế khi đứng đó canh cửa cho Yên…. “ ôi hắc dịch chắc điên mất “…. Kai gãi gãi đầu không ngừng chửi rửa bản thân.
Phong lái xe như tử thần trên xa lộ, các xe khác nhìn thấy tốc độ này liền né sang vì muốn bảo toàn tính mạng, còn cảnh sát khi nhìn thấy liền đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy biển số xe, và chủ chiếc xe, thì giảm tốc độ, để xe mình rút về phía sau,” có cho gan hùm cũng chả dám động vào hắn ta, suýt nữa thì toi cái mạng”, anh cảnh sát le lưỡi tỏ vẻ sợ sệt.
Dừng trước một căn nhà lớn, bọn thuộc hạ nhanh chân chạy ra mở cửa cho Phong, bước chân thon dài bước đi đầy uy lực, bên trong có 2 hàng sát thủ đứng thẳng tấp, cúi đầu chào, Phong lướt qua, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Bước chân chợt dừng chân trước một căn phòng, Phong dùng ánh mắt ra lệnh mở cửa, cánh cửa được mở bên trong là 3 cô thư ký, bọn họ bị trói và treo lơ lửng trên trần nhà, thấy Phong bước vào bọn họ nháo nhào xin được thả ra.
Phong bước đến bên chiếc ghế salon to và êm ái, ngồi xuống đôi chân thon dài bắt chéo lại gác trên bàn, đưa tay cầm điếu thuốc, tên thuộc hạ đứng kế bên nhanh tay châm lửa cho Phong, Phong hít vào rồi nhả ra một làn khói trắng mờ ảo, âm thanh những đứa con gái này thật chói tay.
- Nếu trong 1s nữa không im cái miệng các ả lại, cắt hết lưỡi bọn chúng cho ta, ánh mắt Phong khép hờ, nhưng giọng nói uy lực ấy khiến tất cả đều im lặng sợ sệt, căn phòng chợt im lặng đến lạ thường.
Phong khẽ nhếch môi cười như không cười, nhìn những cô gái xinh đẹp bị treo gương mặt trang điểm đậm bị lòe son phấn vì nước mắt và nước mũi.
- Tổng giám đốc xin thả chúng tôi ra, chúng tôi đâu làm gì ra tội. Một cô trong số đó lấy hết cam đảm để nói. Lời nói vừa dứt ra, khẩu súng trong tay Phong chớp nhoáng nhắm vào cô ả, bắn 1 phát, tròng mắt ả mở to, viên đạn cắm thẳng vào con mắt trái, máu tuông ra không ngừng, “ á á á á á á á á…. Mắt tôi, mắt tôi……….”bọn thư ký xung quanh thấy vậy mím chặt môi không dám hé nữa lời. Tất cả đều sợ đến nỗi tim như muốn nổ tung.
- Dám nói không, biết cái tội của các người khi dám động đến Tiểu Yên của ta, ta sẽ cho các ngươi biết, lối vào địa ngục nó đi như thế nào. Phong nói xong cười lớn, tiếng cười mang theo nỗi hoảng sợ cho bọn thư ký, chúng đã đụng vào người không nên đụng.
- Cho bọn chúng uống thuốc liều mạnh nhất rồi ném vào cho bọn thổ phỉ, cũng đã lâu… chắc bọn chúng sẽ mừng lắm đây… làm xong nếu ả nào còn sống cứ để đó, còn kẻ chết thì ném vào cho bọn thú cưng ( thú cưng ở đây là những con Hổ to tướng, được Phong nuôi từ rất lâu ).
Phong ra lệnh xong thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng, phía sau là những tiếng thét chói tai, bọn ả khóc lóc van xin, nhưng đã trễ, đối với Phong một khi có kẻ làm sai thì không còn cơ hội nào để thấy ánh mặt trời bình minh.
Rẻ qua một căn phòng khác không xa, cánh cửa được hai tên thuộc hạ mở ra, bên trong là cô thư ký trưởng đã bị đánh đến không còn sức lực nào, cô ả bị trói trên một cây cột, cơ thể chỉ toàn là máu.
Bước đến gần, Phong đưa tay cầm lấy cằm cô ta bóp chặt, nâng lên nhìn mình, gương mặt thường ngày rất đẹp, còn bây giờ chẳng khác nào những kẻ ăn xin ngoài đường.
- Tổng giám đốc xin… xin ngài tha cho tôi… sau này tôi không dám nữa…….. “ còn lần sau ….??? “ bàn tay dùng toàn bộ sức, Phong cho cô ả một bạt tay khiến cô ả phun ra máu và kèm theo là vài chiếc răng.
Đau đớn đến không nói được, thư ký trưởng nhìn Phong bằng ánh mắt sắc hơn, trong đó tuy còn sợ hãi nhưng đã giảm đi rất nhiều.
- Tại sao chứ, tôi đẹp hơn cô ta, tôi giỏi hơn cô ta, cô ta là cái thá gì, vì sao tôi chỉ mới đụng cô ta một ít như thế mà phải chịu như thế này, sao tổng giám đốc chỉ biết cô ta, sao không một lần nhìn đến tôi, cô ta có yêu anh đâu, người yêu anh là tôi…. Là tôi…. Là tôi.
Phong mỉm cười nửa miệng, hai tay đút vào túi quần, chân dang rộng, cúi thấp xuống nói nhỏ. “ không có lớp son phấn này cô chả khác nào một con quỷ, à không, quỷ còn đẹp hơn cô ấy chứ, còn thứ gọi là thông minh của cô, đối với Tiểu Yên còn không đáng là người dọn vệ sinh cho cô ấy… còn dám nói yêu ta…..bàn tay Phong nắm tóc cô ả giật ngược ra phía sau, gầm từng chữ……. “ xuống dưới mà nói với diêm vương. “
- Đem thứ thuốc mà Tiểu Yên chế ra đây, loại P56. Bọn thuộc hạ gật đầu, một lát sau, đem vào cho Phong một ống tiêm có chứa thứ dung dịch sóng sánh màu vàng. Phong cười như không cười rất chậm rãi tiêm vào người thư ký trưởng.
- Cái này là cái gì….không … không … không, xin đừng………….. cô ả la lớn lên nhưng khi thuốc đã thấm vào người, thì cô ta ngừng la hét, mọi vết thương trên người cô ta dần dần biến mất, bây giờ cô ta không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Phong mỉm cười quăng ống kim tiêm đi, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đem 2 can axit vào. Tròng mắt thư ký trưởng mở to, hắn ta muốn làm gì mình, muốn làm gì. Phong hất đầu về phía chân của cô ả, bọn thuộc hạ hiểu chuyện nên mang găng tay chống axit rất kỹ, rồi mở nắp 2 can axit ra.
- Anh.. anh muốn làm gì tôi…. Giọng nói bị đứt quãng vì hoảng sợ của cô ta càng làm Phong thích thú. ‘ Yên tâm sẽ không đau gì đâu ‘. Phong ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Chúng gật đầu rồi từ từ đổ axit vào đôi chân thon dài trắng không tỳ vết của cô ả thư ký.
Cô ta hét lên một cách rất thảm, nhìn đôi chân của mình đang bị axit ăn mòn, lộ ra phần xương bên trong, thịt bắt đầu bị tan chảy ra hết, máu chảy ra lênh láng, một cảnh tượng kinh hoàng, nhưng cô ta không hề có cảm giác đau đớn.
- Tôi nguyền rủa các người sống không được yên, tôi có làm ma cũng không tha cho các người aaaaaaaaaaaaaa. Khi cô ta định nói tiếp, thì axit bất ngờ đổ hết vào cổ họng cô ả, tròng mắt cô ả trào ra máu, miệng và mũi thì bắt đầu không còn phân biệt được nữa, cơ thể cô ta co giật, cô ta chết mà không cảm thấy bất kỳ một thứ gì gọi là đau đớn, chết……không nhắm mắt.
Gương mặt Phong lạnh lùng, bước ra khỏi căn phòng đó, đưa tay vào chậu nước rửa thật sạch, khi nãy đụng vào gương mặt cô ta thật dơ bẩn, nhìn lại bàn tay đã được rửa sạch, anh chợt nhớ đến Yên, gương mặt hiện ra một nụ cười thật hiền, có lẽ giờ này cô đã tỉnh, anh thật là nhớ cô. Bước nhanh xuống xe, Phong lệnh cho bọn thuộc hạ giải quyết thật sạch sẽ, rồi phóng xe đi thật nhanh.
Yên tỉnh lại trong phòng nghĩ của Tổng giám đốc, cô chóng tay lên dựa lưng vào đầu giường, chân vẫn còn hơi đau, nhưng sao cơn chóng mặt vẫn còn nhiều thế này, khẽ lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, chẳng lẽ là do tác dụng phụ của thuốc? Có lẽ phải thay thế bằng thứ khác.
Cánh cửa phòng hé mở, Yên đưa mắt lên nhìn, thì thấy Kai đang bước vào với cốc sữa trên tay.
- Tịnh Yên tiểu thư đã tỉnh? Cô cảm thấy trong người thế nào?. Kai đặt ly sữa cạnh giường, hỏi với vẻ lo lắng.
Yên lắc đầu, nhìn ra phía cửa sổ, trời đã tối, nơi này ban đêm khi nhìn xuống thật đẹp, những ánh đèn đua nhau lấp lánh phía dưới, Yên mang vẻ suy nghĩ triền miên mặc kệ Kai ở bên cứ luôn hỏi thăm về sức khỏe.
- Anh ấy đâu? Yên chợt mở miệng sau hồi lâu im lặng. Ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Lãnh chủ có công việc cần xử lý nên căn dặn tôi ở lại, có lẽ lát nữa Lãnh chủ sẽ về đưa tiểu thư về nhà. Kai vẫn nhìn Yên, vẻ mặt Yên thật trông rất xanh xao. “ tiểu thư cô uống ít sữa đi, chiều giờ cô vẫn chưa có gì trong bụng cả, như vậy không tốt cho sức khỏe của cô”.
Kai đưa ly sữa đến, Yên không cảm thấy đói, nhưng vẫn lẳng lặng cầm lấy, Yên biết Kai lo cho cô, không thể phụ lòng anh ta.
- Cám ơn. Yên đưa ly sữa lên định uống thì nghe tiếng cửa mở, ngước mắt lên thì thấy Phong đang đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Phong cười nhẹ, thật tốt, cô ấy đã tỉnh. Kai thấy Phong thì cúi đầu chào, nhẹ bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa Kai nắm tay cầm, ánh mắt thoáng vẻ buồn, khi có Phong, Kai như kẻ dư thừa, Kai biết sẽ không bao giờ anh có được người con gái ấy. Bước chân nặng nề Kai bước ra khỏi phòng Tổng giám.
- Em cảm thấy thế nào? Phong ngồi xuống kế bên mép giường đưa tay nhẹ sờ vào má của Yên. Yên vẫn im lặng khẽ lắc đầu.
Nhẹ ôm Yên vào lòng, “ từ nay đừng làm ta lo lắng như thế, cho dù như thế nào em cũng phải biết giữ gìn sức khỏe, ta sẽ cho người phụ giúp em….”
Yên nhìn thấy áo của Phong có một ít máu đã khô, Yên biết anh vừa làm gì, đã mấy năm nay, một khi có ai đụng đến cô cho dù chỉ là 1 sợi tóc, thì người đó sẽ phải xuống địa ngục bằng một con đường đau khổ nhất.
Yên đưa tay chạm vào bờ lưng rộng anh, Phong yêu thương cô, bảo vệ cô, cô không phải không biết, món ân tình này cô nợ anh, vì vậy cô phải dóc toàn bộ sức lực mình có để giúp anh ngày càng phát triển.
Phong nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Yên “ chúng ta về nhà “ Yên gật đầu, Phong ôm Yên vào lòng khoác cho cô áo của mình, như nhìn thấy vết máu của bọn dơ bẩn đó, anh liền lấy ra, quăng vào sọt rác. Cái áo đắt tiền Phong vứt đi không tiếc nuối chút nào, mở tủ anh lấy chiếc áo khác dài hơn và ấm hơn cho Yên.
Phong ôm Yên bước vào thang máy, Kai đi theo phía sau, đứng trong thang máy, chỉ là im lặng và tiếng hô hấp của 3 người.
Về đến nhà, Phong đặt Yên trên chiếc giường rộng và êm ái. Yên đã ngũ, mấy ngày nay thật sự Yên rất mệt, có lẽ nên dành chút ít thời gian dưỡng thương này tranh thủ ngũ bù lại, nên có thể là cô chỉ muốn ngũ.
Nhìn người con gái trên giường, Phong vuốt nhẹ ngón tay trên má Yên rồi lướt nhẹ xuống đôi môi nhỏ kia, khẽ mỉm cười, cho dù bên cạnh anh có nhiều mỹ nhân nhiều thế nào, cho dù anh có cố gắng quên cô nhóc này để chú tâm tới người khác, cho dù là anh muốn……..nhưng trái tim anh bảo rằng điều đó là không thể. Vì trái tim anh đã trao cho cô từ lâu lắm rồi.
Đắp chăn cho Yên thật kỹ, Phong định bước ra khỏi phòng, chợt trên bàn làm việc của Yên có thứ gì đó, vì bị ánh trăng chiếu vào nên nó hiện một đốm sáng nhỏ. Phong bước đến cầm sợi dây chuyền trên tay. Trên mặt dây chuyền là một hình hoa văn, dường như anh đã gặp cái này…….ở đâu đó.
Phong cố gắng suy nghĩ lại nhưng không tài nào nhớ nổi, nhìn về phía giường Yên vẫn còn nhắm mắt “ đây là vật em đã mang theo 5 năm nay, chưa lần nào em quên được thù hận trong lòng, cho dù chỉ là 1s sao Tiểu Yên?” Phong thở dài, đặt sợi dây lại chổ cũ bước ra khỏi phòng.
Yên hé mắt nhìn về phía bàn, ánh mắt vô hồn nhưng chứa nỗi thù hận. “ không bao giờ quên, nợ máu phải trả bằng máu.” Giọng nói lạnh lùng, căn phòng giống như tính cách của Yên, tất cả đều chìm vào bóng tối.
Kai được lệnh cho gọi của Phong thì nhanh bước về phía phòng làm việc của Phong, Kai đưa tay đập nhẹ cửa. “ vào đi “ giọng Phong vang ra, Kai mở cửa bước vào cúi đầu chào Phong rồi bước gần đến bàn của Phong.
Cầm ly rượu đỏ trên tay, chất lỏng sóng sánh trên tay, lắc lư theo bàn tay Phong, Phong quay lưng với Kai, mắt anh nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
- Có phải Tiểu Yên đang chế ra thứ thuốc độc mà ta không biết? Phong mở miệng.
Kai cảm thấy rất khó xử chuyện này Tiểu thư đã nói nhất quyết không nói cho Lãnh chủ biết, nhưng chuyện này Lãnh chủ đã biết, làm sao để giải thích với người đây?. Kai nhăn mặt khó xử. “ Nói “ Phong ra lệnh một cách lạnh lùng.
- Thưa Lãnh chủ, tiểu thư, thật đang chế ra thứ thuốc độc, không mùi, không màu, nhưng nó không giống loại thuốc bình thường….. Kai cảm thấy rất khó nói, vì điều này có thể làm tiểu thư không vui khi biết anh nói cho Lãnh chủ biết.
- Không bình thường? Nó như thế nào? Phong nốc cạn tất cả rượu trong ly, tay bóp mạnh chiếc ly, tiểu Yên thật sự ngày càng làm ra nhiều thứ đáng sợ như vậy sao.
- Nó sẽ không giết kẻ uống phải ngay lập tức, nó không làm cho người uống phát hiện ra có gì bất ổn, nhưng 3 ngày sau, trái tim người đó sẽ nổ tung, nó là một quả bom hẹn giờ.
Tròng mắt Phong mở to, thật sự Yên giết người một cách thần không hay, quỷ không biết. Nhưng tại sao lại muốn chế ra thứ thuốc đó. Phong hạ chiếc ly xuống “ bởi vậy nên lúc này cô ấy yếu như thế là vì tác hại của những thứ đó.”
- Đó cũng là suy nghĩ của tôi, nhưng……… thưa Lãnh chủ, Tiểu thư nói, đó là thứ có thể giúp ích cho công việc của người, tất cả tiểu thư làm là vì người.
- Ngươi nghĩ một khi ta muốn giết ai, có cần phải cho hắn thư thả như thế không? Cô ấy chế ra thứ thuốc đó là vì cô ấy.
Kai bất ngờ, anh không tin bấy lâu nay anh giúp tiểu thư, cố gắng hổ trợ cô ấy đổi lại là thứ có thể mang mạng sống cô ấy đi hay sao, anh thật ngu ngốc mà.
Phong đứng đó, chẳng lẽ khi cô ấy thực hiện xong chuyện của mình, thì thứ đó…. “ đối với em, mục đích sống của em chỉ có hai, một là giúp anh, hai là trả thù cho Ngoại, nếu một trong hai việc đó em không thể thực hiện……” Phong suy nghĩ lại những điều Yên nói, vậy nếu như 2 điều đó điều thực hiện xong hết….
“ đó là thứ có thể mang em đi, một cách bất ngờ, như vậy sẽ không phải đau đớn, trong 3 ngày đó, em có thể làm những việc cuối cùng của cuộc đời.” Giọng nói trong veo, vang vào căn phòng, khiến Kai và Phong đều nhìn lại,
Kai giật mình thì ra đó là thứ thuốc,thật sự tiểu thư muốn chuẩn bị sẵn cho mình sao.
Phong bước nhanh đến trước mặt Yên. “ bốp “ đầu óc Yên choáng váng, vì phải cần đến cây chống nên không thể giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất, đưa tay lên mặt nơi này nóng rát, Yên chỉ im lặng không nói gì.
- Ai cho phép em. Phong gầm lên trong lời nói mang theo đó là sự tức giận, đau thương và sợ mất thứ gì quan trọng nhất.
- Cơ thể em, em muốn làm gì em làm, em biết mạng em do anh cứu về, em sẽ trả từng thứ, từng thứ một. Yên nói gương mặt vẫn không có chút gì gọi là cảm xúc.
- Em nói như thế, em muốn khiến ta điên lên đúng không? Ta đã nói mạng em là của ta, một khi ta chưa chán em, thì em không được chết có biết không……… giọng nói của Phong ngày càng mất bình tĩnh vì một phần nào trong người phong có hơi men, nên khiến con quỷ trong Phong trổi dậy. Lạnh lùng và khát máu.
Kai nhìn Yên cô gái mỏng manh ấy sao lại mang ý nghĩ ấy trong đầu, tại sao?
Kai sợ Phong sẽ làm hại đến Yên nên đứng trước mặt ngăn lại thì nhận lại từ
Phong một cú đấm khiến kai choáng váng mặt mày, ngã qua hướng khác.
Phong nắm hai bên vai Yên lắc mạnh, sức lực Phong rất mạnh khiến vai Yên đau nhứt, các khớp xương như muốn nứt ra, Yên cắn môi không cho mình bật ra tiếng than.
- Ta nói em có nghe không, ngoại trừ ta ra không ai có thể mang em đi, không ai cả,kể cả tử thần, cũng đừng hòng mang em đi, em biết…… ta cần em….. đúng không. Phong dựa đầu vào đôi vai gầy của Yên.
- Nghe ta, đừng chế ra thứ thuốc đó nữa, hãy vì ta, ta xin em. Phong trước giờ chưa từng cầu xin ai, nhưng vì Yên anh tự nguyện mang thể diện vứt bỏ tất cả, chỉ vì người con gái này, anh không thể……. Không thể mất cô.
Một giọt nước mắt lăn trên má, Yên đưa đôi tay gầy vuốt tấm lưng rộng của Phong, gương mặt áp vào đầu của Phong. “ em mất tất cả, em không có ai là người thân trên đời này nữa, khi em thực hiện xong mục đích, đối với em, cuộc sống này sẽ trở nên vô vị, vì vậy em muốn mau gặp lại Ngoại và mẹ em….” Phong ngước mặt lên, những giọt nước mắt của Yên đập vào mắt anh “ vậy bao lâu nay em xem ta không phải là gì của em? Ta không thể được coi như một người thân của em được hay sao? Sao em độc ác với ta như thế , Tiểu Yên…. “
Đưa đôi tay lên vuốt nhẹ má Phong, Yên cảm thấy lời nói Phong nói rất đúng, cô đã quá độc ác với Phong, cô lạnh lùng với Phong trong khi đó Phong dành tất cả cho cô, bảo vệ cô, cho cô tình thương. Đúng, Tịnh Yên mày thật ích kỷ.
- Đừng làm như thế với ta, ta xin em…. Đừng tạo ra thứ thuốc nguy hiểm đó nữa, hãy vì ta hay xem như em thương hại ta, đừng rời bỏ cuộc đời này, được không Tiểu Yên.
Tịnh Yên nghe thấy những lời này xuất phát từ một người tàn ác nhất trong Hắc đạo, đứng trong vị trí cao nhất của những kẻ sát thủ, cầm đầu những tên trùm, lại là một vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng, chỉ vì một tiểu Yên nhỏ bé, phải hạ mình như thế, Yên thấy mình thật nhẫn tâm.
“ Tịnh Yên con có biết trên đời này quý giá nhất là gì không?.... đó là tình yêu, khi con gặp một người không quen biết, mà họ yêu con, thương con không điều kiện, hãy trân trọng họ, trên đời này không mấy ai sẽ dành tình cảm thật cho một người xa lạ, nên con hãy biết quý trọng những gì con có, đừng đánh mất nó………”
Yên nhớ lại, vì cô đã đánh mất Ngoại nên cô đau lòng như thế này, có phải nếu như có ngày Phong không còn nhìn thấy cô, anh cũng sẽ giống cô như bây giờ mà tìm đến cái chết xem như sự giải thoát không…không cô không thể chỉ vì bản thân mình.
Yên chồm người lên ôm chặt cổ của Phong. “ em hứa, em sẽ không ích kỷ vì bản thân mình như thế nữa, xin tha lỗi cho em, em sẽ không chế ra những thứ thuốc đó nữa. Xin anh đừng đau lòng vì em, không đáng đâu.”
Phong như nhìn thấy tia nắng ấm áp, Phong vòng tay ôm thật chặt Yên, “ không, vì em, tất cả, tất cả, đều xứng đáng.” Phong cảm thấy yên tâm hơn khi nghe Yên nói như thế.
Kai lặng lẽ bước ra ngoài, có nên không nên ở lại nữa, đóng cửa phòng Kai dựa lưng vào tường nhìn lên trần nhà. “ đúng tất cả việc làm vì em, không bao giờ tôi hối hận, cho dù cả tính mạng này……..”
Cuộc đời là thế, có lẽ nên thay đổi suy nghĩ vì một ai đó, khi ta gặp được người ta cần, vì người đó ta không màng làm tất cả để người đó được hạnh phúc, những việc làm không tính toán, chỉ mong sao người ấy có thể thấy được hạnh phúc……như thế……là quá đủ.
Phong cúi người xuống, đôi tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Yên từ phía sau, Yên bỗng giật mình vì bất ngờ có người chạm vào mình, nhưng khi Yên nhận ra là Phong thì cô im lặng để Phong ôm cô, Phong tháo chiếc headphone từ tai Yên ra, đưa gương mặt lại gần nói nhỏ vào tai Yên.
- Có phải đang nhớ đến Ngoại? Phong cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy cô cố kìm nén cảm xúc của mình. Yên gật nhẹ đầu. Phong đặt tay lên vai Yên xoay người cô lại, nhìn vào mắt Yên.
- Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ em đã mệt, lên phòng làm việc ta nghĩ một lát nhé. Phong nhận được thông báo Yên đến thì liền bỏ cuộc họp quan trọng mà đi tìm cô, đến nơi này lại thấy cảnh này, cách tốt nhất nên đưa cô ra khỏi chổ này có lẽ tốt hơn.
Yên không nói gì, mặc cho Phong nắm tay kéo đi, 2 người bước đi trước sự ngưỡng mộ của mọi người, nam đẹp trai đến hoàn mỹ, nữ thì mang nét đẹp của một nữ thần, thật xứng đôi.
Yên đi ngang phòng thư ký thì nhận thấy có rất nhiều ánh mắt soi mói đang nhìn cô, cô đã quá quen với việc này, khi đến đây chưa lần nào cô nhận được sự hoanh nghênh.
- Thưa tổng giám đốc xin ngài qua đây một lát ạ, trưởng phòng kế hoạch bước đến nói với giọng nói nghiêm trọng.
Phong nhăn chân mày lài rồi quay ra sau nhìn Yên, “ anh cứ…làm việc của anh…em sẽ đợi.” Xoay người lại nắm lấy hai cánh tay Yên, Phong gật đầu “ vậy đợi đây một lát, đừng đi đâu ta sẽ quay lại ngay với em. “ nhận được cái gật đầu, Phong quay đi, bước theo trưởng phòng.
Yên đứng đó một mình, lấy chiếc headphone gắn vào tai, tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại, cổ ngửa ra phía sau, trong Yên bây giờ như bức tượng cứ bất động như vậy. Các cô thư ký nhìn thấy trề môi, to nhỏ xì xào.
- ‘ ê đó là con người tình của tổng giám đốc à,” “ tao nghĩ có cái gì hay ho ngoài gương mặt giả nai kia “ , “ ừ…. Ôi hoàng tử của lòng em sao anh không nhìn em này, em đẹp hơn con ả kia rất nhiều, lại yêu anh nữa, còn trông nó hờ hững với anh như thế, ôi đúng là trời bất công mà”. Cứ thế các cô thư ký cứ nói, chợt cô gái có khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, bước đến với ly cafe nóng trong tay.
- Này cho con nhỏ đó chút bài học nhé, mỗi lần nó đến đây, “ hoàng tử “ lại đưa nó vào phòng, nên không thể ra tay, nay có dịp may hiếm có rồi. Cô thư ký thân cận của Phong nhếch môi cười gian xảo. Cô bước tới gần Yên trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.
Tới gần Yên cô ta nhìn Yên với ánh nhìn khinh bỉ, rồi giơ cao chiếc ly đựng dung dịch nóng, đổ xuống đôi chân trắng của Yên, Yên bỗng giật mình mở mắt ra, đôi chân mày đẹp nhăn lại, nhìn xuống đôi chân đang bị đỏ ửng lên vì bổng của mình, Yên nhìn cô thư ký kia, cô ta giả vờ cúi xuống hỏi Yên có sao không, rồi lấy khăn giấy lau cho Yên.
Yên hất cánh tay của cô thư ký ấy ra, cú hất tay rất nhẹ, nhưng cô ta giả vờ té nhào xuống đất như rất đau, các cô nàng khác chạy đến đỡ tay cô ta lên hỏi han đủ thứ, nhưng không ai quan tâm tới Yên.
Từ cái cảnh Yên hất bàn tay cô thư ký thì Phong đã trở lại, nhìn thấy cảnh đó, Phong bỗng bước nhanh về phía Yên, thấy đôi chân cô đang bị đỏ hết cả lên, chắc rất đau, Phong nhìn về phía bọn thư ký, gầm lên.
- Ai đã làm chuyện này, nói……….. mắt của Phong đỏ lên như muốn giết người, nhìn những đứa con gái kia đang co rúm sợ sệt. Duy chỉ có người gây ra là giữ được bình tĩnh, liền giả vờ.
- Không phải em… là cô ấy bảo khát, kêu em đi lấy ít cafe cho cô ấy, nhưng khi em mang lại cô ấy không cẩn thận làm đổ ly cafe sau đó tức giận, đánh em nữa.
Nước mắt tuông ra như mưa, cô ta nói như thể cô ta vô tội. Cả bọn thư ký kia nháo nhào “ đúng rồi, đúng rồi chính chúng em chứng kiến là cô ấy, muốn gây khó dễ cho thư ký trưởng “.
Phong lại nhăn đôi chân mày đẹp lại nhìn Yên, “ là thật?” Yên không nói gì, gương mặt không cảm xúc, hất tay Phong ra, đứng lên, bỗng dưng một cơn chóng mặt kéo đến, theo đôi chân đau làm Yên chỉ bước chưa tới 3 bước thì đã ngất xĩu, Phong hốt hoảng, chạy đến ôm Yên vào lòng.
- Mau gọi bác sỹ đến cho ta, trong vòng 2p bác sỹ không đến dòng họ các người chuẩn chầu diêm vương ngay đi. Lời nói đầy uy lực mang theo vài phần khát máu, khiến cho bọn thư ký co rúm người đi gọi bác sỹ, thật không ngờ con nhỏ đó người làm bằng giấy hay sao, mới có bị chút nước sôi đã ngất.
2p sau bác sỹ có mặt tại phòng của Phong, nghe đến tổng giám đốc Lãnh gọi cho dù kẹt như thế nào ông cũng phải chạy bán sống bán chết đến, nếu không mạng già này e rằng khó giữ.
Phong ngồi ở ghế salon phía ngoài hai bàn tay đan vào nhau, mắt nhìn xuống đất, người ngoài nhìn vào cảm thấy rất bình thản, nhưng lòng của anh đang rất lo lắng, lúc này Yên hay ngất như thế, sức khỏe càng ngày càng kém.
Kai nghe tin thì cũng gấp rút chạy đến phòng Tổng giám đốc, đứng bên cạnh Phong, Kai cũng lo lắng không kém, chẳng lẽ dạo này vì chế ra thứ thuốc đó mà sức khỏe Yên có vấn đề, chuyện này có nên nói cho ngài Lãnh Phong biết?...
Kai đang rối bời trong suy nghĩ thì cửa phòng hé mở.
Rất nhanh hai người bước rất nhanh tới vị bác sĩ. Phong với vẻ mặt khẩn trương, chặn trước mặt ông ấy.
- Cô ấy như thế nào?
- Sức khỏe không được tốt cho lắm, ngài nên để cô ấy nghĩ ngơi một thời gian, còn về chân cô ấy chỉ bị bỏng nhẹ, nên ngưng đi lại trong 3 ngày này, tôi sẽ kê toa để cô ấy không phải để lại sẹo. Ông bác sỹ vuốt mồ hôi hột trên trán đáp.
Phong thở phào nhẹ nhỏm, lướt qua bác sỹ đi vào phòng đống sầm cửa lại, cuối cùng ông bác sỹ cũng đã dám thở mạnh, thiệt tình đứng trước con người này khiến ông thật…….. sợ muốn chết.
- Để tôi tiễn ông, Kai lên tiếng mặc dù mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng đó, nhưng ở đó đã có Phong, Kai phần nào yên tâm. Ông bác sỹ gật đầu, hai người rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Phong đóng cửa nhìn cô gái trên giường, gương mặt càng ngày càng xanh xao, nhưng vẫn đẹp đến lạ lùng, anh bước thật nhẹ đến gần, ngồi xuống mép đầu giường, bàn tay khẽ chạm mặt Yên, những lúc như thế này nhìn Yên thật mỏng manh.
Bỏ đi gương mặt lạnh lùng thường ngày, gương mặt Yên lúc này hiền biết bao, nhưng trên gương mặt này đã bao lâu rồi chưa từng nở nụ cười, tính cách Yên không ai khống chế được, đã nhiều lần Phong muốn dừng, từ bỏ tất cả để ở bên cạnh Yên sống cuộc sống bình yên, không thù hận, không chém giết.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ đơn phương của Phong, nhìn xuống bàn chân Yên đã băng bó thật kỹ lưỡng, chân mày khẽ nheo lại, móc điện thoại ra, Phong bấm 1 dãy số.
- Chiều nay đem tất cả bọn thư ký nhốt vào phòng tra tấn cho ta… duy còn thư ký trưởng phải chuẩn bị cho cô ta, một căn phòng thật đặc biệt. Phong nhấn mạnh hai từ đặc biệt. Bọn thuộc hạ tuân lệnh, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.
Dám động vào người con gái của anh, thật chẳng còn muốn sống, tính cách Yên ngoại trừ Phong ra không ai có thể hiểu được, lại dám qua mặt anh, bọn chúng thật khốn kiếp.
Khẽ đưa gương mặt lại sát Yên, đặt nụ hôn nhẹ lên cái trán trắng như tuyết của cô, “ cứ ngũ đi cô bé ngốc, có lẽ em đã mệt rồi. “ Phong đứng dậy một tay đút túi quần bước nhanh ra khỏi Phòng nghĩ.
Kai đang đứng trước phòng của Phong , thấy Phong bước ra liền cúi đầu chào.
- Trông Tiểu Yên thật cẩn thận. Mắt Phong nhìn thẳng ra lệnh cho Kai.
- Vâng thưa Lãnh chủ. Kai cúi đầu nghe lệnh, khi thấy Phong đã bước vào thang máy, Kai bước vào mở cửa phòng, thật tốt, cô ấy ngũ rất ngon chắc có lẽ không sao thật, nhìn Yên những lúc này, sao làm cho Kai cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra bên ngoài, lý trí phải lấn át cảm xúc….lý trí phải lấn át cảm xúc…Kai cứ lầm bầm như thế khi đứng đó canh cửa cho Yên…. “ ôi hắc dịch chắc điên mất “…. Kai gãi gãi đầu không ngừng chửi rửa bản thân.
Phong lái xe như tử thần trên xa lộ, các xe khác nhìn thấy tốc độ này liền né sang vì muốn bảo toàn tính mạng, còn cảnh sát khi nhìn thấy liền đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy biển số xe, và chủ chiếc xe, thì giảm tốc độ, để xe mình rút về phía sau,” có cho gan hùm cũng chả dám động vào hắn ta, suýt nữa thì toi cái mạng”, anh cảnh sát le lưỡi tỏ vẻ sợ sệt.
Dừng trước một căn nhà lớn, bọn thuộc hạ nhanh chân chạy ra mở cửa cho Phong, bước chân thon dài bước đi đầy uy lực, bên trong có 2 hàng sát thủ đứng thẳng tấp, cúi đầu chào, Phong lướt qua, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Bước chân chợt dừng chân trước một căn phòng, Phong dùng ánh mắt ra lệnh mở cửa, cánh cửa được mở bên trong là 3 cô thư ký, bọn họ bị trói và treo lơ lửng trên trần nhà, thấy Phong bước vào bọn họ nháo nhào xin được thả ra.
Phong bước đến bên chiếc ghế salon to và êm ái, ngồi xuống đôi chân thon dài bắt chéo lại gác trên bàn, đưa tay cầm điếu thuốc, tên thuộc hạ đứng kế bên nhanh tay châm lửa cho Phong, Phong hít vào rồi nhả ra một làn khói trắng mờ ảo, âm thanh những đứa con gái này thật chói tay.
- Nếu trong 1s nữa không im cái miệng các ả lại, cắt hết lưỡi bọn chúng cho ta, ánh mắt Phong khép hờ, nhưng giọng nói uy lực ấy khiến tất cả đều im lặng sợ sệt, căn phòng chợt im lặng đến lạ thường.
Phong khẽ nhếch môi cười như không cười, nhìn những cô gái xinh đẹp bị treo gương mặt trang điểm đậm bị lòe son phấn vì nước mắt và nước mũi.
- Tổng giám đốc xin thả chúng tôi ra, chúng tôi đâu làm gì ra tội. Một cô trong số đó lấy hết cam đảm để nói. Lời nói vừa dứt ra, khẩu súng trong tay Phong chớp nhoáng nhắm vào cô ả, bắn 1 phát, tròng mắt ả mở to, viên đạn cắm thẳng vào con mắt trái, máu tuông ra không ngừng, “ á á á á á á á á…. Mắt tôi, mắt tôi……….”bọn thư ký xung quanh thấy vậy mím chặt môi không dám hé nữa lời. Tất cả đều sợ đến nỗi tim như muốn nổ tung.
- Dám nói không, biết cái tội của các người khi dám động đến Tiểu Yên của ta, ta sẽ cho các ngươi biết, lối vào địa ngục nó đi như thế nào. Phong nói xong cười lớn, tiếng cười mang theo nỗi hoảng sợ cho bọn thư ký, chúng đã đụng vào người không nên đụng.
- Cho bọn chúng uống thuốc liều mạnh nhất rồi ném vào cho bọn thổ phỉ, cũng đã lâu… chắc bọn chúng sẽ mừng lắm đây… làm xong nếu ả nào còn sống cứ để đó, còn kẻ chết thì ném vào cho bọn thú cưng ( thú cưng ở đây là những con Hổ to tướng, được Phong nuôi từ rất lâu ).
Phong ra lệnh xong thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng, phía sau là những tiếng thét chói tai, bọn ả khóc lóc van xin, nhưng đã trễ, đối với Phong một khi có kẻ làm sai thì không còn cơ hội nào để thấy ánh mặt trời bình minh.
Rẻ qua một căn phòng khác không xa, cánh cửa được hai tên thuộc hạ mở ra, bên trong là cô thư ký trưởng đã bị đánh đến không còn sức lực nào, cô ả bị trói trên một cây cột, cơ thể chỉ toàn là máu.
Bước đến gần, Phong đưa tay cầm lấy cằm cô ta bóp chặt, nâng lên nhìn mình, gương mặt thường ngày rất đẹp, còn bây giờ chẳng khác nào những kẻ ăn xin ngoài đường.
- Tổng giám đốc xin… xin ngài tha cho tôi… sau này tôi không dám nữa…….. “ còn lần sau ….??? “ bàn tay dùng toàn bộ sức, Phong cho cô ả một bạt tay khiến cô ả phun ra máu và kèm theo là vài chiếc răng.
Đau đớn đến không nói được, thư ký trưởng nhìn Phong bằng ánh mắt sắc hơn, trong đó tuy còn sợ hãi nhưng đã giảm đi rất nhiều.
- Tại sao chứ, tôi đẹp hơn cô ta, tôi giỏi hơn cô ta, cô ta là cái thá gì, vì sao tôi chỉ mới đụng cô ta một ít như thế mà phải chịu như thế này, sao tổng giám đốc chỉ biết cô ta, sao không một lần nhìn đến tôi, cô ta có yêu anh đâu, người yêu anh là tôi…. Là tôi…. Là tôi.
Phong mỉm cười nửa miệng, hai tay đút vào túi quần, chân dang rộng, cúi thấp xuống nói nhỏ. “ không có lớp son phấn này cô chả khác nào một con quỷ, à không, quỷ còn đẹp hơn cô ấy chứ, còn thứ gọi là thông minh của cô, đối với Tiểu Yên còn không đáng là người dọn vệ sinh cho cô ấy… còn dám nói yêu ta…..bàn tay Phong nắm tóc cô ả giật ngược ra phía sau, gầm từng chữ……. “ xuống dưới mà nói với diêm vương. “
- Đem thứ thuốc mà Tiểu Yên chế ra đây, loại P56. Bọn thuộc hạ gật đầu, một lát sau, đem vào cho Phong một ống tiêm có chứa thứ dung dịch sóng sánh màu vàng. Phong cười như không cười rất chậm rãi tiêm vào người thư ký trưởng.
- Cái này là cái gì….không … không … không, xin đừng………….. cô ả la lớn lên nhưng khi thuốc đã thấm vào người, thì cô ta ngừng la hét, mọi vết thương trên người cô ta dần dần biến mất, bây giờ cô ta không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Phong mỉm cười quăng ống kim tiêm đi, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đem 2 can axit vào. Tròng mắt thư ký trưởng mở to, hắn ta muốn làm gì mình, muốn làm gì. Phong hất đầu về phía chân của cô ả, bọn thuộc hạ hiểu chuyện nên mang găng tay chống axit rất kỹ, rồi mở nắp 2 can axit ra.
- Anh.. anh muốn làm gì tôi…. Giọng nói bị đứt quãng vì hoảng sợ của cô ta càng làm Phong thích thú. ‘ Yên tâm sẽ không đau gì đâu ‘. Phong ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Chúng gật đầu rồi từ từ đổ axit vào đôi chân thon dài trắng không tỳ vết của cô ả thư ký.
Cô ta hét lên một cách rất thảm, nhìn đôi chân của mình đang bị axit ăn mòn, lộ ra phần xương bên trong, thịt bắt đầu bị tan chảy ra hết, máu chảy ra lênh láng, một cảnh tượng kinh hoàng, nhưng cô ta không hề có cảm giác đau đớn.
- Tôi nguyền rủa các người sống không được yên, tôi có làm ma cũng không tha cho các người aaaaaaaaaaaaaa. Khi cô ta định nói tiếp, thì axit bất ngờ đổ hết vào cổ họng cô ả, tròng mắt cô ả trào ra máu, miệng và mũi thì bắt đầu không còn phân biệt được nữa, cơ thể cô ta co giật, cô ta chết mà không cảm thấy bất kỳ một thứ gì gọi là đau đớn, chết……không nhắm mắt.
Gương mặt Phong lạnh lùng, bước ra khỏi căn phòng đó, đưa tay vào chậu nước rửa thật sạch, khi nãy đụng vào gương mặt cô ta thật dơ bẩn, nhìn lại bàn tay đã được rửa sạch, anh chợt nhớ đến Yên, gương mặt hiện ra một nụ cười thật hiền, có lẽ giờ này cô đã tỉnh, anh thật là nhớ cô. Bước nhanh xuống xe, Phong lệnh cho bọn thuộc hạ giải quyết thật sạch sẽ, rồi phóng xe đi thật nhanh.
Yên tỉnh lại trong phòng nghĩ của Tổng giám đốc, cô chóng tay lên dựa lưng vào đầu giường, chân vẫn còn hơi đau, nhưng sao cơn chóng mặt vẫn còn nhiều thế này, khẽ lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, chẳng lẽ là do tác dụng phụ của thuốc? Có lẽ phải thay thế bằng thứ khác.
Cánh cửa phòng hé mở, Yên đưa mắt lên nhìn, thì thấy Kai đang bước vào với cốc sữa trên tay.
- Tịnh Yên tiểu thư đã tỉnh? Cô cảm thấy trong người thế nào?. Kai đặt ly sữa cạnh giường, hỏi với vẻ lo lắng.
Yên lắc đầu, nhìn ra phía cửa sổ, trời đã tối, nơi này ban đêm khi nhìn xuống thật đẹp, những ánh đèn đua nhau lấp lánh phía dưới, Yên mang vẻ suy nghĩ triền miên mặc kệ Kai ở bên cứ luôn hỏi thăm về sức khỏe.
- Anh ấy đâu? Yên chợt mở miệng sau hồi lâu im lặng. Ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Lãnh chủ có công việc cần xử lý nên căn dặn tôi ở lại, có lẽ lát nữa Lãnh chủ sẽ về đưa tiểu thư về nhà. Kai vẫn nhìn Yên, vẻ mặt Yên thật trông rất xanh xao. “ tiểu thư cô uống ít sữa đi, chiều giờ cô vẫn chưa có gì trong bụng cả, như vậy không tốt cho sức khỏe của cô”.
Kai đưa ly sữa đến, Yên không cảm thấy đói, nhưng vẫn lẳng lặng cầm lấy, Yên biết Kai lo cho cô, không thể phụ lòng anh ta.
- Cám ơn. Yên đưa ly sữa lên định uống thì nghe tiếng cửa mở, ngước mắt lên thì thấy Phong đang đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Phong cười nhẹ, thật tốt, cô ấy đã tỉnh. Kai thấy Phong thì cúi đầu chào, nhẹ bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa Kai nắm tay cầm, ánh mắt thoáng vẻ buồn, khi có Phong, Kai như kẻ dư thừa, Kai biết sẽ không bao giờ anh có được người con gái ấy. Bước chân nặng nề Kai bước ra khỏi phòng Tổng giám.
- Em cảm thấy thế nào? Phong ngồi xuống kế bên mép giường đưa tay nhẹ sờ vào má của Yên. Yên vẫn im lặng khẽ lắc đầu.
Nhẹ ôm Yên vào lòng, “ từ nay đừng làm ta lo lắng như thế, cho dù như thế nào em cũng phải biết giữ gìn sức khỏe, ta sẽ cho người phụ giúp em….”
Yên nhìn thấy áo của Phong có một ít máu đã khô, Yên biết anh vừa làm gì, đã mấy năm nay, một khi có ai đụng đến cô cho dù chỉ là 1 sợi tóc, thì người đó sẽ phải xuống địa ngục bằng một con đường đau khổ nhất.
Yên đưa tay chạm vào bờ lưng rộng anh, Phong yêu thương cô, bảo vệ cô, cô không phải không biết, món ân tình này cô nợ anh, vì vậy cô phải dóc toàn bộ sức lực mình có để giúp anh ngày càng phát triển.
Phong nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Yên “ chúng ta về nhà “ Yên gật đầu, Phong ôm Yên vào lòng khoác cho cô áo của mình, như nhìn thấy vết máu của bọn dơ bẩn đó, anh liền lấy ra, quăng vào sọt rác. Cái áo đắt tiền Phong vứt đi không tiếc nuối chút nào, mở tủ anh lấy chiếc áo khác dài hơn và ấm hơn cho Yên.
Phong ôm Yên bước vào thang máy, Kai đi theo phía sau, đứng trong thang máy, chỉ là im lặng và tiếng hô hấp của 3 người.
Về đến nhà, Phong đặt Yên trên chiếc giường rộng và êm ái. Yên đã ngũ, mấy ngày nay thật sự Yên rất mệt, có lẽ nên dành chút ít thời gian dưỡng thương này tranh thủ ngũ bù lại, nên có thể là cô chỉ muốn ngũ.
Nhìn người con gái trên giường, Phong vuốt nhẹ ngón tay trên má Yên rồi lướt nhẹ xuống đôi môi nhỏ kia, khẽ mỉm cười, cho dù bên cạnh anh có nhiều mỹ nhân nhiều thế nào, cho dù anh có cố gắng quên cô nhóc này để chú tâm tới người khác, cho dù là anh muốn……..nhưng trái tim anh bảo rằng điều đó là không thể. Vì trái tim anh đã trao cho cô từ lâu lắm rồi.
Đắp chăn cho Yên thật kỹ, Phong định bước ra khỏi phòng, chợt trên bàn làm việc của Yên có thứ gì đó, vì bị ánh trăng chiếu vào nên nó hiện một đốm sáng nhỏ. Phong bước đến cầm sợi dây chuyền trên tay. Trên mặt dây chuyền là một hình hoa văn, dường như anh đã gặp cái này…….ở đâu đó.
Phong cố gắng suy nghĩ lại nhưng không tài nào nhớ nổi, nhìn về phía giường Yên vẫn còn nhắm mắt “ đây là vật em đã mang theo 5 năm nay, chưa lần nào em quên được thù hận trong lòng, cho dù chỉ là 1s sao Tiểu Yên?” Phong thở dài, đặt sợi dây lại chổ cũ bước ra khỏi phòng.
Yên hé mắt nhìn về phía bàn, ánh mắt vô hồn nhưng chứa nỗi thù hận. “ không bao giờ quên, nợ máu phải trả bằng máu.” Giọng nói lạnh lùng, căn phòng giống như tính cách của Yên, tất cả đều chìm vào bóng tối.
Kai được lệnh cho gọi của Phong thì nhanh bước về phía phòng làm việc của Phong, Kai đưa tay đập nhẹ cửa. “ vào đi “ giọng Phong vang ra, Kai mở cửa bước vào cúi đầu chào Phong rồi bước gần đến bàn của Phong.
Cầm ly rượu đỏ trên tay, chất lỏng sóng sánh trên tay, lắc lư theo bàn tay Phong, Phong quay lưng với Kai, mắt anh nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
- Có phải Tiểu Yên đang chế ra thứ thuốc độc mà ta không biết? Phong mở miệng.
Kai cảm thấy rất khó xử chuyện này Tiểu thư đã nói nhất quyết không nói cho Lãnh chủ biết, nhưng chuyện này Lãnh chủ đã biết, làm sao để giải thích với người đây?. Kai nhăn mặt khó xử. “ Nói “ Phong ra lệnh một cách lạnh lùng.
- Thưa Lãnh chủ, tiểu thư, thật đang chế ra thứ thuốc độc, không mùi, không màu, nhưng nó không giống loại thuốc bình thường….. Kai cảm thấy rất khó nói, vì điều này có thể làm tiểu thư không vui khi biết anh nói cho Lãnh chủ biết.
- Không bình thường? Nó như thế nào? Phong nốc cạn tất cả rượu trong ly, tay bóp mạnh chiếc ly, tiểu Yên thật sự ngày càng làm ra nhiều thứ đáng sợ như vậy sao.
- Nó sẽ không giết kẻ uống phải ngay lập tức, nó không làm cho người uống phát hiện ra có gì bất ổn, nhưng 3 ngày sau, trái tim người đó sẽ nổ tung, nó là một quả bom hẹn giờ.
Tròng mắt Phong mở to, thật sự Yên giết người một cách thần không hay, quỷ không biết. Nhưng tại sao lại muốn chế ra thứ thuốc đó. Phong hạ chiếc ly xuống “ bởi vậy nên lúc này cô ấy yếu như thế là vì tác hại của những thứ đó.”
- Đó cũng là suy nghĩ của tôi, nhưng……… thưa Lãnh chủ, Tiểu thư nói, đó là thứ có thể giúp ích cho công việc của người, tất cả tiểu thư làm là vì người.
- Ngươi nghĩ một khi ta muốn giết ai, có cần phải cho hắn thư thả như thế không? Cô ấy chế ra thứ thuốc đó là vì cô ấy.
Kai bất ngờ, anh không tin bấy lâu nay anh giúp tiểu thư, cố gắng hổ trợ cô ấy đổi lại là thứ có thể mang mạng sống cô ấy đi hay sao, anh thật ngu ngốc mà.
Phong đứng đó, chẳng lẽ khi cô ấy thực hiện xong chuyện của mình, thì thứ đó…. “ đối với em, mục đích sống của em chỉ có hai, một là giúp anh, hai là trả thù cho Ngoại, nếu một trong hai việc đó em không thể thực hiện……” Phong suy nghĩ lại những điều Yên nói, vậy nếu như 2 điều đó điều thực hiện xong hết….
“ đó là thứ có thể mang em đi, một cách bất ngờ, như vậy sẽ không phải đau đớn, trong 3 ngày đó, em có thể làm những việc cuối cùng của cuộc đời.” Giọng nói trong veo, vang vào căn phòng, khiến Kai và Phong đều nhìn lại,
Kai giật mình thì ra đó là thứ thuốc,thật sự tiểu thư muốn chuẩn bị sẵn cho mình sao.
Phong bước nhanh đến trước mặt Yên. “ bốp “ đầu óc Yên choáng váng, vì phải cần đến cây chống nên không thể giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất, đưa tay lên mặt nơi này nóng rát, Yên chỉ im lặng không nói gì.
- Ai cho phép em. Phong gầm lên trong lời nói mang theo đó là sự tức giận, đau thương và sợ mất thứ gì quan trọng nhất.
- Cơ thể em, em muốn làm gì em làm, em biết mạng em do anh cứu về, em sẽ trả từng thứ, từng thứ một. Yên nói gương mặt vẫn không có chút gì gọi là cảm xúc.
- Em nói như thế, em muốn khiến ta điên lên đúng không? Ta đã nói mạng em là của ta, một khi ta chưa chán em, thì em không được chết có biết không……… giọng nói của Phong ngày càng mất bình tĩnh vì một phần nào trong người phong có hơi men, nên khiến con quỷ trong Phong trổi dậy. Lạnh lùng và khát máu.
Kai nhìn Yên cô gái mỏng manh ấy sao lại mang ý nghĩ ấy trong đầu, tại sao?
Kai sợ Phong sẽ làm hại đến Yên nên đứng trước mặt ngăn lại thì nhận lại từ
Phong một cú đấm khiến kai choáng váng mặt mày, ngã qua hướng khác.
Phong nắm hai bên vai Yên lắc mạnh, sức lực Phong rất mạnh khiến vai Yên đau nhứt, các khớp xương như muốn nứt ra, Yên cắn môi không cho mình bật ra tiếng than.
- Ta nói em có nghe không, ngoại trừ ta ra không ai có thể mang em đi, không ai cả,kể cả tử thần, cũng đừng hòng mang em đi, em biết…… ta cần em….. đúng không. Phong dựa đầu vào đôi vai gầy của Yên.
- Nghe ta, đừng chế ra thứ thuốc đó nữa, hãy vì ta, ta xin em. Phong trước giờ chưa từng cầu xin ai, nhưng vì Yên anh tự nguyện mang thể diện vứt bỏ tất cả, chỉ vì người con gái này, anh không thể……. Không thể mất cô.
Một giọt nước mắt lăn trên má, Yên đưa đôi tay gầy vuốt tấm lưng rộng của Phong, gương mặt áp vào đầu của Phong. “ em mất tất cả, em không có ai là người thân trên đời này nữa, khi em thực hiện xong mục đích, đối với em, cuộc sống này sẽ trở nên vô vị, vì vậy em muốn mau gặp lại Ngoại và mẹ em….” Phong ngước mặt lên, những giọt nước mắt của Yên đập vào mắt anh “ vậy bao lâu nay em xem ta không phải là gì của em? Ta không thể được coi như một người thân của em được hay sao? Sao em độc ác với ta như thế , Tiểu Yên…. “
Đưa đôi tay lên vuốt nhẹ má Phong, Yên cảm thấy lời nói Phong nói rất đúng, cô đã quá độc ác với Phong, cô lạnh lùng với Phong trong khi đó Phong dành tất cả cho cô, bảo vệ cô, cho cô tình thương. Đúng, Tịnh Yên mày thật ích kỷ.
- Đừng làm như thế với ta, ta xin em…. Đừng tạo ra thứ thuốc nguy hiểm đó nữa, hãy vì ta hay xem như em thương hại ta, đừng rời bỏ cuộc đời này, được không Tiểu Yên.
Tịnh Yên nghe thấy những lời này xuất phát từ một người tàn ác nhất trong Hắc đạo, đứng trong vị trí cao nhất của những kẻ sát thủ, cầm đầu những tên trùm, lại là một vị Tổng giám đốc cao cao tại thượng, chỉ vì một tiểu Yên nhỏ bé, phải hạ mình như thế, Yên thấy mình thật nhẫn tâm.
“ Tịnh Yên con có biết trên đời này quý giá nhất là gì không?.... đó là tình yêu, khi con gặp một người không quen biết, mà họ yêu con, thương con không điều kiện, hãy trân trọng họ, trên đời này không mấy ai sẽ dành tình cảm thật cho một người xa lạ, nên con hãy biết quý trọng những gì con có, đừng đánh mất nó………”
Yên nhớ lại, vì cô đã đánh mất Ngoại nên cô đau lòng như thế này, có phải nếu như có ngày Phong không còn nhìn thấy cô, anh cũng sẽ giống cô như bây giờ mà tìm đến cái chết xem như sự giải thoát không…không cô không thể chỉ vì bản thân mình.
Yên chồm người lên ôm chặt cổ của Phong. “ em hứa, em sẽ không ích kỷ vì bản thân mình như thế nữa, xin tha lỗi cho em, em sẽ không chế ra những thứ thuốc đó nữa. Xin anh đừng đau lòng vì em, không đáng đâu.”
Phong như nhìn thấy tia nắng ấm áp, Phong vòng tay ôm thật chặt Yên, “ không, vì em, tất cả, tất cả, đều xứng đáng.” Phong cảm thấy yên tâm hơn khi nghe Yên nói như thế.
Kai lặng lẽ bước ra ngoài, có nên không nên ở lại nữa, đóng cửa phòng Kai dựa lưng vào tường nhìn lên trần nhà. “ đúng tất cả việc làm vì em, không bao giờ tôi hối hận, cho dù cả tính mạng này……..”
Cuộc đời là thế, có lẽ nên thay đổi suy nghĩ vì một ai đó, khi ta gặp được người ta cần, vì người đó ta không màng làm tất cả để người đó được hạnh phúc, những việc làm không tính toán, chỉ mong sao người ấy có thể thấy được hạnh phúc……như thế……là quá đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.