Chương 9
Jen Trần
08/05/2015
Kai là thuộc hạ của Phong, anh đã cho Kai ở bên Yên vừa làm trợ thủ cho Yên, một phần cũng vì muốn bảo vệ cô, tuy Yên bắn súng giỏi nhưng không phải lúc nào Yên cũng biết tự bảo vệ mình, cô vì làm ra nhiều hệ thống, mà nhiều lúc cô bỏ ăn uống, có lúc đã ngất trong phòng làm việc.
Phong đau lòng khi thấy như vậy, nhưng tính của Yên ngày càng khó trị, Yên chỉ làm theo ý của mình, nhưng kể từ ngày Hân Hân bỏ đi, Yên tự tay mình quản lý tất cả, khiến cho anh phần nào yên tâm để chú tâm cho việc công ty.
Có thể nói, thiếu cô, anh sẽ không rãnh rổi nổi nữa, nhưng không phải vì thế mà anh không quan tâm đến bang, nhưng chỉ khi có chuyện quan trọng anh mới xuất hiện, một cô gái nhỏ nhắn nhưng phải gánh trên người quá nhiều chuyện như thế.
Đã nhiều lần anh muốn Yên từ bỏ tất cả , để làm con mèo nhỏ bên cạnh anh, để anh bảo vệ cô, bên ngoài kia có biết bao nhiêu nguy hiểm, anh rất lo lắng cho cô, nhưng nghĩ tới 3 năm trước, ánh mắt kiên quyết ấy đánh tan đi suy nghĩ của anh.
Một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, vì đang mở rộng thêm chi nhánh, nên anh phải đích thân xem xét những hợp đồng quan trọng. Chiếc xe thể thao thắng trước biệt thự, Phong bước xuống xe, quăng chìa khóa cho tên bảo vệ.
Đôi chân dài, bóng dáng cao ráo, gương mặt đẹp không tỳ vết, bước chân hiên ngang đầy uy lực, bước nhanh vào nhà, đảo một vòng trong phòng khách không thấy Yên đâu, đáng lẽ giờ này cô phải ở đây để ăn cơm chứ, hôm nay anh có gắng hoàn tất hết công việc để về sớm ăn cơm với cô, chẳng lẽ hôm nay lại bỏ ăn.
- Tiểu yên đâu, Phong nhìn quản gia hỏi.
- Dạ thưa cậu chủ, Tịnh Yên tiểu thư đang ở ngoài vườn, hình như tôi thấy cô ấy không được khỏe, nên khi nãy cô ấy bảo không muốn dùng cơm.
- Được rồi, Phong đoán không sai, cô bé đó thân hình đã ốm như thế cứ bỏ bữa khi không có anh ở nhà, anh quăng áo vest trên ghế salon, tay trái đút vào ống quần tây được cắt may tỉ mỉ.
Phong bước ra vườn, trên chiếc xích đu, một thiên thần với chiếc đầm trắng, làn da như tuyết, tóc đen tuyền, gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to tròn đang nhắm nghiền, trên chiếc xích đu ấy tạo ra một bức tranh hoàn mỹ đến lạ thường, Phong bước thật nhẹ lại gần.
Phong ngồi chồm hổm trước Yên, cô bé cứ như thế ngũ ngoài này sao, em không sợ cảm lạnh à, đôi môi mỏng chợt hé nụ cười nhẹ đẹp mắt, đưa tay vén vài cọng tóc đang xõa trước mặt Yên, đôi tay không ngừng chạm vào bên má của Yên.
Yên cảm nhận có bàn tay ai đó đang chạm mình, mở đôi mắt ra, là Phong, cô nhìn Phong với ánh mắt vô hồn, ánh mắt ấy đã 5 năm nay Phong đã quen, không có gì lạ, chỉ là Phong ước được một lần duy nhất thôi, chỉ một lần được nhìn thấy đôi mắt ấy cười.
- Đã tỉnh? Tại sao lại ngũ ngoài này, ta nghe quản gia nói, em không được khỏe hay sao? Phong nhìn Yên một cách ấm áp. Đôi tay xoa xoa gương mặt nhỏ xinh ấy, cảm giác thật dễ chịu.
- Hôm nay, em đã chế ra thuốc chữa được thuốc độc mà anh đang cần, em để bên phòng anh… em chỉ cảm thấy như thế vẫn chưa đủ…… Yên định nói tiếp nhưng ngón trỏ Phong đặt trên môi Yên ra dấu Yên không cần nói gì nữa.
- Khi ở bên ta như bây giờ, đừng nói tới công việc trong bang khi ta chưa hỏi. Phong chồm người tới ôm nhẹ Yên vào lòng, “ Ta nhớ em, xa em một ngày ta cảm thấy rất không yên tâm về em, em làm ta nghiện mất, cứ suy nghĩ mãi về em”. Phong vuốt mái tóc dài trên lưng của Yên, cảm giác như mệt mỏi đều tan biến hết.
Yên không chống lại cũng không đáp trả, nhưng dù sao với Phong chỉ cần anh chủ động thôi, anh tin thời gian sẽ giúp Yên nhận ra tình cảm anh dành cho cô nhiều đến như thế nào.
Bóng trăng soi sáng một góc vườn, người con gái ấy đã lớn, đã trở thành một mỹ nhân, mà ai nhìn vào cũng phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trái tim lạnh băng ấy, chắc có lẽ không ai có thể làm tan chảy, ngay cả Phong.
………………………………………………………………
- Con bé ấy nó vẫn còn sống? Thiên Huy thở ra làn khói trắng.
- Vâng thưa ông chủ, cô ấy đang sống cùng Lãnh Phong một tên trùm của bang hắc đạo, cũng là giám đốc một công ty lớn, thế lực rất mạnh. Cuối cùng mất 5 năm tên thuộc hạ nhờ mối quen biết với người sống trong biệt thự của Phong mới dò la ra được tin tức quan trọng này.
- Con bé ấy giờ như thế nào?
- Lớn lên rất xinh đẹp, rất giống phu nhân, à không…. Nét đẹp còn hơn cả phu nhân thời quá cố. Tên thuộc hạ nói khi nghĩ tới hình ảnh hắn nhận được, một hình ảnh của một thiên thần, nét đẹp mà hắn chưa từng được nhìn qua.
- Thật thú vị, Tiểu Kỳ con của em thật sự may mắn hơn em, nhưng giờ đây ta sẽ cướp đi sự may mắn ấy, ta sẽ cho tử thần mang nó xuống địa ngục để đoàn tụ với em nhé, hahahah… lời nói độc ác được phun ra không khỏi khiến tên thuộc hạ run sợ. Đôi tay nắm nát lon bia đang cầm, 19 năm qua chưa một lần nào ông quên được người vợ ông hết mực yêu thương, và kẻ đã cướp mất hạnh phúc của ông.
Trong đầu Thiên Huy bắt đầu tính toán những điều độc ác. Nụ cười hắn cười như ác quỷ “ nghe lệnh ta, thời gian thích hợp đã tới, bắt đầu tiếp cận …..
Sau khi chế ra thuốc, Yên bước ra khỏi căn phòng bí mật, Yên đang cần một thứ vật liệu nữa để chế ra thứ thuốc độc, có thể giúp ích cho công việc của cô.
Kai đi phía sau nhìn thân hình mảnh khảnh đi phía trước, bước chân dứt khoát, cô ấy như thế đã 3 năm nay, chỉ biết công việc và công việc, ngoài Kai và Phong thì cô ấy không tiếp xúc quá gần với bất kỳ người nào, đối với cô ấy là mối nguy hiểm.
Bảo vệ Yên thật tốt là lời nhắc nhở của Phong cũng là lời từ đáy lòng Kai muốn làm.
- Tịnh Yên tiểu thư, hôm nay chúng ta sẽ ra phố mua ít đồ chứ. Kai gợi ý vì muốn Yên thay đổi không khí, trong căn biệt thự này thật sự quá ngộp.
Yên im lặng 5s rồi gật đầu, cũng lâu rồi không ra ngoài đường, cũng muốn thay đổi chút gió có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Kai đợi Yên dưới bãi đậu xe, mặc dù Yên rất giỏi duy chỉ có điều, cô không thích lái xe, nên nhiệm vụ thiêng liêng này được giao cho Kai. Cũng chỉ bởi 2 năm trước Yên đã thử lái, nhưng lại gây tai nạn khiến cô phải nằm viện mất 2 tháng,
Phong lắc đầu không cho Yên lái xe nữa, cô bé này gì cũng học rất nhanh duy chỉ có lái xe thì…..
Yên mặc chiếc đầm màu đen dài tới đầu gối tóc buông thả theo gió, Kai bị hớp mất hồn rồi, lắc đầu lấy lại được suy nghĩ thì Yên đã ngồi yên vị ở phía sau xe,
Kai cười nhẹ, mở cửa xe, ngồi ở vị trí tay lái, khẽ nhìn gương chiếu hậu thì nhìn thấy Yên đang đeo tai phone mắt khẽ nhắm lại, vẻ mặt trong rất mệt mỏi.
Kai theo thói quen thường ngày chở Yên đến nơi có biển và gió, nơi ấy cất giữ những kỷ niệm đau lòng của Yên. Cứ cách 1 hay 2 tuần thì Yên lại ra biển để trò chuyện, còn với ai thì đó là một câu hỏi, bởi vì Kai chỉ có thể đứng từ xa để nhìn Yên.
Yên nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, kí ức lại tràn về, tiếng cười, giọng nói, lời nói ấm áp ấy, ánh mắt yêu thương ấy, làm sao có thể quên, rồi cái ngày kinh hoàng ấy, hình ảnh đau lòng ấy, làm sao có thể xóa tan.
Đến nơi Yên bước xuống xe, thật chậm rãi, Yên bước đôi chân trần xuống bãi cát trắng mịn, làn tóc bay theo gió, đến gần biển cảm nhận được làn nước mát xô vào chân mình, Yên nhìn xa xăm về phía cuối chân trời.
- Ngoại, con xin lỗi đến tận giờ phút này, con vẫn chưa thể tìm được… ánh mắt đau buồn, Yên khẽ ngồi xuống đưa tay nhấn xuống làn nước mát, cầm một nắm cát đưa lên, vì trong cát có nước biển nên rất nhanh trôi xuống khỏi tay Yên.
- Thứ….. gọi là…. Hạnh Phúc…. Khó nắm giữ…….như thế này……….. phải không Ngoại?.... Yên vẫn ngồi đó ngồi rất lâu mặc cho thời gian trôi đi.
Từ phía xa cũng có một người con trai, cũng đứng đó, ánh mắt buồn nhìn về phía biển, nơi cuốn đi một người thân quan trọng nhất của anh, làn nước trong veo này… cuốn trôi đi mọi thứ, anh xoay bước chân, bước đi trong tiềm thức trống rỗng. Trong lúc đó Yên chợt đứng lên, thì bỗng va phải một người cao lớn, khiến cô lơ đễnh bật người về phía sau suýt nữa đã té nhào.
Nhưng Kai đã kịp thời đỡ cô, Yên mơ màng nhìn lại người đụng mình, là một người con trai có lẽ bằng tuổi Phong, gương mặt có thể nói là rất hoàn mỹ, nhưng rất tiếc trong đầu Yên ý nghĩa “ trai đẹp “ thật vớ vẩn, ngay cả Phong cô cũng chưa hề nghĩ tới nữa huống chi……….
- A…. cô có sao không thật xin lỗi, tôi vô ý quá. Minh Hạo xoa xoa tóc nhìn Yên xin lỗi, ánh mắt chợt ngưng đọng 2s, thật phía trước đây là…. Một cô gái thật đáng yêu.
Yên nhìn Hạo không trả lời, chỉ nhìn sang Kai “ chúng ta đi thôi “ rồi rời khỏi bàn tay Kai, bước đi bỏ mặt Hạo đứng đó như trời trồng, Kai liếc nhìn Hạo một cái rồi cũng xoay lưng bỏ đi.
Thật không ngờ đây là lần đầu tiên Hạo bị con gái làm ngơ, nụ cười trên môi chợt tắt, xoay đầu về phía mặt trời, từ khi người phụ nữ quan trọng nhất đã bỏ anh đi, thì khái niệm “ phụ nữ “ đối với anh thật vớ vẩn, nhưng sao ánh mắt đó sao thật…. Giống anh, ở nơi ấy chỉ thấy sự cô đơn, mất mát… và tuyệt vọng cho chính mình.
Hạo lại liếc nhìn về phía chiếc xe, hình ảnh Yên trong khung kiếng xe rất mờ, khóe môi Hạo nâng lên, “ cô gái………. Thật thú vị. “. Chiếc xe lao đi rất nhanh.
Kai chở Yên đến một khu mua sắm của tập đoàn Lãnh Phong, nơi này Yên muốn mua gì tùy thích, Yên đi từ nơi này đến nơi khác, chủ yếu chỉ muốn ngắm chứ chẳng có hứng thú mua, vì những gì cô cần dù là thứ nhỏ nhất Phong cũng đã mua sẵn cho cô tất cả, cho dù Yên không nói, nhưng Phong lại biết được cô thích những gì.
Bước chân Yên đi đến đâu thì đều gây sự chú ý của người khác, đàn ông thì nhìn cô với ánh mắt ham muốn, còn phụ nữ thì nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ cũng có, hâm mộ cũng có, rất nhiều lời bàn tán xung quanh, nhưng Yên có quan tâm đâu vì trên tai gắn headphone hoàn toàn chẳng chú tâm ai nói gì.
Đi đến cửa hàng quà lưu niệm, Yên chợt dừng bước, nhìn qua làn kính kia là một bức tượng có hình một bà lão cùng một cô bé gái ngồi trên chiếc xích đu màu hồng.
Bàn tay Yên chạm vào làn kính, ánh mắt buồn nhìn khuôn mặt tươi cười của bức tượng bà lão
Phong đau lòng khi thấy như vậy, nhưng tính của Yên ngày càng khó trị, Yên chỉ làm theo ý của mình, nhưng kể từ ngày Hân Hân bỏ đi, Yên tự tay mình quản lý tất cả, khiến cho anh phần nào yên tâm để chú tâm cho việc công ty.
Có thể nói, thiếu cô, anh sẽ không rãnh rổi nổi nữa, nhưng không phải vì thế mà anh không quan tâm đến bang, nhưng chỉ khi có chuyện quan trọng anh mới xuất hiện, một cô gái nhỏ nhắn nhưng phải gánh trên người quá nhiều chuyện như thế.
Đã nhiều lần anh muốn Yên từ bỏ tất cả , để làm con mèo nhỏ bên cạnh anh, để anh bảo vệ cô, bên ngoài kia có biết bao nhiêu nguy hiểm, anh rất lo lắng cho cô, nhưng nghĩ tới 3 năm trước, ánh mắt kiên quyết ấy đánh tan đi suy nghĩ của anh.
Một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty, vì đang mở rộng thêm chi nhánh, nên anh phải đích thân xem xét những hợp đồng quan trọng. Chiếc xe thể thao thắng trước biệt thự, Phong bước xuống xe, quăng chìa khóa cho tên bảo vệ.
Đôi chân dài, bóng dáng cao ráo, gương mặt đẹp không tỳ vết, bước chân hiên ngang đầy uy lực, bước nhanh vào nhà, đảo một vòng trong phòng khách không thấy Yên đâu, đáng lẽ giờ này cô phải ở đây để ăn cơm chứ, hôm nay anh có gắng hoàn tất hết công việc để về sớm ăn cơm với cô, chẳng lẽ hôm nay lại bỏ ăn.
- Tiểu yên đâu, Phong nhìn quản gia hỏi.
- Dạ thưa cậu chủ, Tịnh Yên tiểu thư đang ở ngoài vườn, hình như tôi thấy cô ấy không được khỏe, nên khi nãy cô ấy bảo không muốn dùng cơm.
- Được rồi, Phong đoán không sai, cô bé đó thân hình đã ốm như thế cứ bỏ bữa khi không có anh ở nhà, anh quăng áo vest trên ghế salon, tay trái đút vào ống quần tây được cắt may tỉ mỉ.
Phong bước ra vườn, trên chiếc xích đu, một thiên thần với chiếc đầm trắng, làn da như tuyết, tóc đen tuyền, gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to tròn đang nhắm nghiền, trên chiếc xích đu ấy tạo ra một bức tranh hoàn mỹ đến lạ thường, Phong bước thật nhẹ lại gần.
Phong ngồi chồm hổm trước Yên, cô bé cứ như thế ngũ ngoài này sao, em không sợ cảm lạnh à, đôi môi mỏng chợt hé nụ cười nhẹ đẹp mắt, đưa tay vén vài cọng tóc đang xõa trước mặt Yên, đôi tay không ngừng chạm vào bên má của Yên.
Yên cảm nhận có bàn tay ai đó đang chạm mình, mở đôi mắt ra, là Phong, cô nhìn Phong với ánh mắt vô hồn, ánh mắt ấy đã 5 năm nay Phong đã quen, không có gì lạ, chỉ là Phong ước được một lần duy nhất thôi, chỉ một lần được nhìn thấy đôi mắt ấy cười.
- Đã tỉnh? Tại sao lại ngũ ngoài này, ta nghe quản gia nói, em không được khỏe hay sao? Phong nhìn Yên một cách ấm áp. Đôi tay xoa xoa gương mặt nhỏ xinh ấy, cảm giác thật dễ chịu.
- Hôm nay, em đã chế ra thuốc chữa được thuốc độc mà anh đang cần, em để bên phòng anh… em chỉ cảm thấy như thế vẫn chưa đủ…… Yên định nói tiếp nhưng ngón trỏ Phong đặt trên môi Yên ra dấu Yên không cần nói gì nữa.
- Khi ở bên ta như bây giờ, đừng nói tới công việc trong bang khi ta chưa hỏi. Phong chồm người tới ôm nhẹ Yên vào lòng, “ Ta nhớ em, xa em một ngày ta cảm thấy rất không yên tâm về em, em làm ta nghiện mất, cứ suy nghĩ mãi về em”. Phong vuốt mái tóc dài trên lưng của Yên, cảm giác như mệt mỏi đều tan biến hết.
Yên không chống lại cũng không đáp trả, nhưng dù sao với Phong chỉ cần anh chủ động thôi, anh tin thời gian sẽ giúp Yên nhận ra tình cảm anh dành cho cô nhiều đến như thế nào.
Bóng trăng soi sáng một góc vườn, người con gái ấy đã lớn, đã trở thành một mỹ nhân, mà ai nhìn vào cũng phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trái tim lạnh băng ấy, chắc có lẽ không ai có thể làm tan chảy, ngay cả Phong.
………………………………………………………………
- Con bé ấy nó vẫn còn sống? Thiên Huy thở ra làn khói trắng.
- Vâng thưa ông chủ, cô ấy đang sống cùng Lãnh Phong một tên trùm của bang hắc đạo, cũng là giám đốc một công ty lớn, thế lực rất mạnh. Cuối cùng mất 5 năm tên thuộc hạ nhờ mối quen biết với người sống trong biệt thự của Phong mới dò la ra được tin tức quan trọng này.
- Con bé ấy giờ như thế nào?
- Lớn lên rất xinh đẹp, rất giống phu nhân, à không…. Nét đẹp còn hơn cả phu nhân thời quá cố. Tên thuộc hạ nói khi nghĩ tới hình ảnh hắn nhận được, một hình ảnh của một thiên thần, nét đẹp mà hắn chưa từng được nhìn qua.
- Thật thú vị, Tiểu Kỳ con của em thật sự may mắn hơn em, nhưng giờ đây ta sẽ cướp đi sự may mắn ấy, ta sẽ cho tử thần mang nó xuống địa ngục để đoàn tụ với em nhé, hahahah… lời nói độc ác được phun ra không khỏi khiến tên thuộc hạ run sợ. Đôi tay nắm nát lon bia đang cầm, 19 năm qua chưa một lần nào ông quên được người vợ ông hết mực yêu thương, và kẻ đã cướp mất hạnh phúc của ông.
Trong đầu Thiên Huy bắt đầu tính toán những điều độc ác. Nụ cười hắn cười như ác quỷ “ nghe lệnh ta, thời gian thích hợp đã tới, bắt đầu tiếp cận …..
Sau khi chế ra thuốc, Yên bước ra khỏi căn phòng bí mật, Yên đang cần một thứ vật liệu nữa để chế ra thứ thuốc độc, có thể giúp ích cho công việc của cô.
Kai đi phía sau nhìn thân hình mảnh khảnh đi phía trước, bước chân dứt khoát, cô ấy như thế đã 3 năm nay, chỉ biết công việc và công việc, ngoài Kai và Phong thì cô ấy không tiếp xúc quá gần với bất kỳ người nào, đối với cô ấy là mối nguy hiểm.
Bảo vệ Yên thật tốt là lời nhắc nhở của Phong cũng là lời từ đáy lòng Kai muốn làm.
- Tịnh Yên tiểu thư, hôm nay chúng ta sẽ ra phố mua ít đồ chứ. Kai gợi ý vì muốn Yên thay đổi không khí, trong căn biệt thự này thật sự quá ngộp.
Yên im lặng 5s rồi gật đầu, cũng lâu rồi không ra ngoài đường, cũng muốn thay đổi chút gió có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Kai đợi Yên dưới bãi đậu xe, mặc dù Yên rất giỏi duy chỉ có điều, cô không thích lái xe, nên nhiệm vụ thiêng liêng này được giao cho Kai. Cũng chỉ bởi 2 năm trước Yên đã thử lái, nhưng lại gây tai nạn khiến cô phải nằm viện mất 2 tháng,
Phong lắc đầu không cho Yên lái xe nữa, cô bé này gì cũng học rất nhanh duy chỉ có lái xe thì…..
Yên mặc chiếc đầm màu đen dài tới đầu gối tóc buông thả theo gió, Kai bị hớp mất hồn rồi, lắc đầu lấy lại được suy nghĩ thì Yên đã ngồi yên vị ở phía sau xe,
Kai cười nhẹ, mở cửa xe, ngồi ở vị trí tay lái, khẽ nhìn gương chiếu hậu thì nhìn thấy Yên đang đeo tai phone mắt khẽ nhắm lại, vẻ mặt trong rất mệt mỏi.
Kai theo thói quen thường ngày chở Yên đến nơi có biển và gió, nơi ấy cất giữ những kỷ niệm đau lòng của Yên. Cứ cách 1 hay 2 tuần thì Yên lại ra biển để trò chuyện, còn với ai thì đó là một câu hỏi, bởi vì Kai chỉ có thể đứng từ xa để nhìn Yên.
Yên nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, kí ức lại tràn về, tiếng cười, giọng nói, lời nói ấm áp ấy, ánh mắt yêu thương ấy, làm sao có thể quên, rồi cái ngày kinh hoàng ấy, hình ảnh đau lòng ấy, làm sao có thể xóa tan.
Đến nơi Yên bước xuống xe, thật chậm rãi, Yên bước đôi chân trần xuống bãi cát trắng mịn, làn tóc bay theo gió, đến gần biển cảm nhận được làn nước mát xô vào chân mình, Yên nhìn xa xăm về phía cuối chân trời.
- Ngoại, con xin lỗi đến tận giờ phút này, con vẫn chưa thể tìm được… ánh mắt đau buồn, Yên khẽ ngồi xuống đưa tay nhấn xuống làn nước mát, cầm một nắm cát đưa lên, vì trong cát có nước biển nên rất nhanh trôi xuống khỏi tay Yên.
- Thứ….. gọi là…. Hạnh Phúc…. Khó nắm giữ…….như thế này……….. phải không Ngoại?.... Yên vẫn ngồi đó ngồi rất lâu mặc cho thời gian trôi đi.
Từ phía xa cũng có một người con trai, cũng đứng đó, ánh mắt buồn nhìn về phía biển, nơi cuốn đi một người thân quan trọng nhất của anh, làn nước trong veo này… cuốn trôi đi mọi thứ, anh xoay bước chân, bước đi trong tiềm thức trống rỗng. Trong lúc đó Yên chợt đứng lên, thì bỗng va phải một người cao lớn, khiến cô lơ đễnh bật người về phía sau suýt nữa đã té nhào.
Nhưng Kai đã kịp thời đỡ cô, Yên mơ màng nhìn lại người đụng mình, là một người con trai có lẽ bằng tuổi Phong, gương mặt có thể nói là rất hoàn mỹ, nhưng rất tiếc trong đầu Yên ý nghĩa “ trai đẹp “ thật vớ vẩn, ngay cả Phong cô cũng chưa hề nghĩ tới nữa huống chi……….
- A…. cô có sao không thật xin lỗi, tôi vô ý quá. Minh Hạo xoa xoa tóc nhìn Yên xin lỗi, ánh mắt chợt ngưng đọng 2s, thật phía trước đây là…. Một cô gái thật đáng yêu.
Yên nhìn Hạo không trả lời, chỉ nhìn sang Kai “ chúng ta đi thôi “ rồi rời khỏi bàn tay Kai, bước đi bỏ mặt Hạo đứng đó như trời trồng, Kai liếc nhìn Hạo một cái rồi cũng xoay lưng bỏ đi.
Thật không ngờ đây là lần đầu tiên Hạo bị con gái làm ngơ, nụ cười trên môi chợt tắt, xoay đầu về phía mặt trời, từ khi người phụ nữ quan trọng nhất đã bỏ anh đi, thì khái niệm “ phụ nữ “ đối với anh thật vớ vẩn, nhưng sao ánh mắt đó sao thật…. Giống anh, ở nơi ấy chỉ thấy sự cô đơn, mất mát… và tuyệt vọng cho chính mình.
Hạo lại liếc nhìn về phía chiếc xe, hình ảnh Yên trong khung kiếng xe rất mờ, khóe môi Hạo nâng lên, “ cô gái………. Thật thú vị. “. Chiếc xe lao đi rất nhanh.
Kai chở Yên đến một khu mua sắm của tập đoàn Lãnh Phong, nơi này Yên muốn mua gì tùy thích, Yên đi từ nơi này đến nơi khác, chủ yếu chỉ muốn ngắm chứ chẳng có hứng thú mua, vì những gì cô cần dù là thứ nhỏ nhất Phong cũng đã mua sẵn cho cô tất cả, cho dù Yên không nói, nhưng Phong lại biết được cô thích những gì.
Bước chân Yên đi đến đâu thì đều gây sự chú ý của người khác, đàn ông thì nhìn cô với ánh mắt ham muốn, còn phụ nữ thì nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ cũng có, hâm mộ cũng có, rất nhiều lời bàn tán xung quanh, nhưng Yên có quan tâm đâu vì trên tai gắn headphone hoàn toàn chẳng chú tâm ai nói gì.
Đi đến cửa hàng quà lưu niệm, Yên chợt dừng bước, nhìn qua làn kính kia là một bức tượng có hình một bà lão cùng một cô bé gái ngồi trên chiếc xích đu màu hồng.
Bàn tay Yên chạm vào làn kính, ánh mắt buồn nhìn khuôn mặt tươi cười của bức tượng bà lão
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.