Chương 2: Mất Đi người yêu thương nhất
Jen Trần
08/05/2015
Yên ngồi xuống chổ ngồi của mình, những lời bán tán xung quanh con bé nghe rõ cả nhưng nó không hề để tâm đến, đã phải rất cực khổ Ngoại mới để dành đủ tiền cho nó đi học, nó không thể vì những lời nói của người khác mà làm mất đi niềm tin cùng sự cực khổ của Ngoại. Yên học, học một cách thật chăm chỉ nhất, quả thật Yên rất thông minh tất cả câu hỏi thầy đưa ra nó có thể trả lời một cách dễ dàng, thầy cô rất hài lòng về độ thông minh của Yên trừ lại cho bộ dáng không được mấy sạch sẽ của Yên. Nhưng Yên vô tình không hay rằng chính vì sự thông minh ấy lại làm những đứa trong lớp ghét nó hơn.
Vẫn như mọi ngày Yên đến trường, vừa bước vào lớp học, bỗng trên đầu tràn đến một thứ chất lỏng, là nước, nguyên một thùng nước đổ ào xuống người nó mang theo một cảm giác lành lạnh ở sống lưng, tiếp đó là những tràn cười thích thú của những đứa trong lớp.
- Sao? Có thấy mát không? Tụi tao đã chuẩn bị rất lâu cho mày đấy, con bé như mày mà cũng muốn đến trường học, thật không biết tự lượng sức mình, đồ bần tiện. Ngân Thủy hoa khôi của trường là người ghét cay ghét đắng Yên, luôn tìm cách làm cho Yên xấu hổ trước mọi người, hôm nay nhỏ thật sự hài lòng khi thấy cảnh trước mặt.
Yên im lặng bước đến chổ ngồi của mình, nhẹ rút trong cặp chiếc khăn nhỏ lau cho khô gương mặt đang bị ướt của mình, nó không muốn tranh cãi, nhỏ đang nhịn, vì dù sao chuyện này nó đã quá quen, bị người khác coi thường từ nhỏ nó đã sống như thế, nó đã học được cách vô tâm với những thứ làm nó buồn. Ngân thủy bước đến cạnh bàn của Yên một tay nắm mái tóc dài kéo ra sau khiến Yên một phen bị đau, đôi chân mày đẹp khẽ kéo lại , nhưng Yên vẫn không nói gì. Đối mặt với Ngân Thủy chỉ là ánh mắt vô hồn.
- Nói!!!! Ngân Thủy hét lớn khi nhìn thấy đôi mắt ấy, nhỏ cảm thấy như đôi mắt đang nhìn nhỏ với một tia nhìn coi thường không thể sâu hơn nữa.
Đáp lại Ngân Thủy chỉ có sự im lặng của Yên, nó không muốn gây rối, nó chỉ muốn học, học thật giỏi để không phụ lòng của Ngoại. Ngân Thủy hết lòng kiên nhẫn, đôi tay nhỏ không chút thương tình nắm tóc Yên chuyển sang để trên đầu Yên đập mạnh đầu Yên xuống bàn, một dòng máu đỏ xuất hiện ở chổ vừa mới va chạm. Yên vẫn vậy mặc cho đau đớn nó vẫn không kháng cự.
Ngân Thủy cảm thấy nhàm chán với con búp bê thì phủi tay bỏ đi, như nhỏ vừa đụng vào thứ gì bẩn thỉu lắm, bỏ mặt Yên nơi đó, trong lòng Yên chợt thấy khó chịu, mắt nhỏ như cảm thấy đau nhức lắm, trái tim Yên siết chặt, không phải nó đau vì những trận hành hạ của Ngân Thủy, nó đau vì…. Một dự cảm xấu, Yên thấy như dần mất đi một nhịp đập của mình.
Trong lớp học Yên đứng ngồi không xong, tất cả lời thầy cô giảng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, nó làm bài không được, thầy cô mắng nó, cả lớp lại cười, nhưng Yên thì….
Hết giờ học Yên chạy rất nhanh về nhà, nó có dự cảm xấu, rất xấu.
- Ngoại, ngoại ơi con về rồi, ngoại….. chợt bước chân nhỏ dừng bước, đôi mắt Yên mở to, trước mắt một cảnh tượng kinh hoàng đang hiện ra trước mắt. Ngoại nó đang nằm trên một vũng máu, tất cả tất cả chỉ là máu, nước mắt trào ra. Nó không dám tin sự thật trước mắt, từng bước, từng bước nặng nề bước đến bên xác của người mà nó yêu thương nhất, người thân duy nhất của nó.
Ngoại nó đã mất, chết trước khi nó về, nó khóc, nó lay người Ngoại, nó kêu Ngoại, tiếng nấc nghe đau lòng xé tan màn chiều, hoàng hôn mang người thân nhất của nó đi, nó ôm xác bà rất lâu, rất lâu….
- Ngoại, con đã làm gì sai sao?, ai đã làm điều này, … con cần…. cần ….lắm, tình thương…. Của…. tại sao… lại bỏ con lại một mình…. Con phải sống sao khi không có Ngoại đây?..... con phải làm sao để Ngoại không đi….Ngoại ơi…. Tiếng nấc làm giọng nó phát âm không thể tròn câu, tiếng nó nhỏ dần, nhỏ dần , nó kiệt sức…dần kiệt sức bên xác người bà đã lạnh băng.
Vẫn như mọi ngày Yên đến trường, vừa bước vào lớp học, bỗng trên đầu tràn đến một thứ chất lỏng, là nước, nguyên một thùng nước đổ ào xuống người nó mang theo một cảm giác lành lạnh ở sống lưng, tiếp đó là những tràn cười thích thú của những đứa trong lớp.
- Sao? Có thấy mát không? Tụi tao đã chuẩn bị rất lâu cho mày đấy, con bé như mày mà cũng muốn đến trường học, thật không biết tự lượng sức mình, đồ bần tiện. Ngân Thủy hoa khôi của trường là người ghét cay ghét đắng Yên, luôn tìm cách làm cho Yên xấu hổ trước mọi người, hôm nay nhỏ thật sự hài lòng khi thấy cảnh trước mặt.
Yên im lặng bước đến chổ ngồi của mình, nhẹ rút trong cặp chiếc khăn nhỏ lau cho khô gương mặt đang bị ướt của mình, nó không muốn tranh cãi, nhỏ đang nhịn, vì dù sao chuyện này nó đã quá quen, bị người khác coi thường từ nhỏ nó đã sống như thế, nó đã học được cách vô tâm với những thứ làm nó buồn. Ngân thủy bước đến cạnh bàn của Yên một tay nắm mái tóc dài kéo ra sau khiến Yên một phen bị đau, đôi chân mày đẹp khẽ kéo lại , nhưng Yên vẫn không nói gì. Đối mặt với Ngân Thủy chỉ là ánh mắt vô hồn.
- Nói!!!! Ngân Thủy hét lớn khi nhìn thấy đôi mắt ấy, nhỏ cảm thấy như đôi mắt đang nhìn nhỏ với một tia nhìn coi thường không thể sâu hơn nữa.
Đáp lại Ngân Thủy chỉ có sự im lặng của Yên, nó không muốn gây rối, nó chỉ muốn học, học thật giỏi để không phụ lòng của Ngoại. Ngân Thủy hết lòng kiên nhẫn, đôi tay nhỏ không chút thương tình nắm tóc Yên chuyển sang để trên đầu Yên đập mạnh đầu Yên xuống bàn, một dòng máu đỏ xuất hiện ở chổ vừa mới va chạm. Yên vẫn vậy mặc cho đau đớn nó vẫn không kháng cự.
Ngân Thủy cảm thấy nhàm chán với con búp bê thì phủi tay bỏ đi, như nhỏ vừa đụng vào thứ gì bẩn thỉu lắm, bỏ mặt Yên nơi đó, trong lòng Yên chợt thấy khó chịu, mắt nhỏ như cảm thấy đau nhức lắm, trái tim Yên siết chặt, không phải nó đau vì những trận hành hạ của Ngân Thủy, nó đau vì…. Một dự cảm xấu, Yên thấy như dần mất đi một nhịp đập của mình.
Trong lớp học Yên đứng ngồi không xong, tất cả lời thầy cô giảng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, nó làm bài không được, thầy cô mắng nó, cả lớp lại cười, nhưng Yên thì….
Hết giờ học Yên chạy rất nhanh về nhà, nó có dự cảm xấu, rất xấu.
- Ngoại, ngoại ơi con về rồi, ngoại….. chợt bước chân nhỏ dừng bước, đôi mắt Yên mở to, trước mắt một cảnh tượng kinh hoàng đang hiện ra trước mắt. Ngoại nó đang nằm trên một vũng máu, tất cả tất cả chỉ là máu, nước mắt trào ra. Nó không dám tin sự thật trước mắt, từng bước, từng bước nặng nề bước đến bên xác của người mà nó yêu thương nhất, người thân duy nhất của nó.
Ngoại nó đã mất, chết trước khi nó về, nó khóc, nó lay người Ngoại, nó kêu Ngoại, tiếng nấc nghe đau lòng xé tan màn chiều, hoàng hôn mang người thân nhất của nó đi, nó ôm xác bà rất lâu, rất lâu….
- Ngoại, con đã làm gì sai sao?, ai đã làm điều này, … con cần…. cần ….lắm, tình thương…. Của…. tại sao… lại bỏ con lại một mình…. Con phải sống sao khi không có Ngoại đây?..... con phải làm sao để Ngoại không đi….Ngoại ơi…. Tiếng nấc làm giọng nó phát âm không thể tròn câu, tiếng nó nhỏ dần, nhỏ dần , nó kiệt sức…dần kiệt sức bên xác người bà đã lạnh băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.