Chương 3: Trừng phạt cô thư ký
Đan Hy
07/03/2024
Sau khi ăn cơm xong thì cô cũng trở về văn phòng để làm việc và cô cũng không quên gõ cửa...
" Cốc...cốc.."
"Cốc....cốc.."
Không biết giám đốc đang làm gì ở trong văn phòng mà cô gõ cửa mãi vẫn không có ai trả lời hay là anh ấy đang nghỉ trưa.Cô không dám tự ý vào như lúc nãy nữa bởi vì cô sợ làm phật lòng người đàn ông này.
Thế là cô đành đứng ở ngoài chờ hơn 1 tiếng đồng hồ và hiện giờ cũng đã hơn 1 giờ chiều đã hết giờ nghỉ trưa rồi..
Mộng Ninh đứng dựa vào tường,hai chân rất là tê nhưng cũng không còn cách nào khác. Khoảng chừng một lát sau cô thấy Vi Uyên đi ra ngoài rồi thì cô mới đi vào văn phòng.
Tống Dực thấy Vi Uyên vừa ra ngoài mà cô thư ký giờ này mới vào thì có chút bất ngờ, chẳng lẽ nào cô ấy đã đợi từ trưa đến giờ sao.
" Sao giờ này cô mới vào làm việc"
" Dạ tại lúc nãy tôi gõ cửa mà không thấy anh trả lời nên tôi đứng ở ngoài đợi "
Lúc này Tống Dực đang ngồi ở ghế sofa xem tài liệu,hai chân thì vắt chéo lại.Cô thì cúi đầu trả lời anh..
" Ừm,lúc nãy tôi có việc"
Hai chữ " có việc" chắc là đang vui vẻ cùng tình nhân rồi,lúc này cô còn thấy được vết son đỏ trên cổ áo của anh nữa mà..
" Sếp, tôi thấy trên cổ áo của anh có vết son đỏ "
" Cô có ý kiến à "
" Dạ không, tôi không dám tôi chỉ sợ nhân viên nói ra nói vào mà thôi "
" Vậy cô nghĩ nhân viên sẽ nói tôi và cô đang dan díu với nhau à, tôi và cô làm chung một văn phòng chắc bọn họ sẽ nói như thế đúng không ".
" Không, không phải... tôi xin lỗi ' "
" À đây là tiền thừa lúc nãy, tôi gửi lại cho sếp "
" Cô giữ lại đi,dù gì cô cũng không có tiền đi xe mà "
Mộc Ninh vẫn đứng chôn chân tại đó,câu nói này của anh là như thế nào chứ.Là quan tâm hay là khinh thường cô đây..
" Hay là cô đang dùng chiêu cũ của mấy cô gái ngây thơ đây hả,giả bộ mình là một cô gái không ham tiền rồi nũng nịu trước mặt của tôi giống như cô tình nhân lúc nãy "
Lúc này cô không quan tâm lời nói của anh nữa mà đặt tiền xuống bàn rồi đi về bàn làm về bàn làm việc của mình.Mấy câu nói giống như là đang xỉ nhục cô vậy,sếp nói cô ham tiền và xem cô như tình nhân mà anh ấy từng quen..
Tống Dực bỏ tài liệu qua một bên rồi cầm số tiền đi về phía của Mộng Ninh.
" Thư ký Kiều cô ấm ức gì à,sau không dám ngẩng mặt lên nhìn sếp của mình. Tôi nói là số tiền này tôi không cần nữa,cô cứ lấy mà dùng "
" Sếp,tuy tôi nghèo thật nhưng mong anh tôn trọng anh một chút.Sau này anh đừng so sánh giữa tôi và cô tình nhân của anh nữa "
Mộng Ninh nhìn anh chất vấn,nước mắt cũng thi nhau rơi xuống
" Nếu anh không lấy thì cứ quăng vào thùng rác đi "
" Cô...hôm nay cô dám trả treo với tôi sao "
" Chuyện lúc nãy tôi chỉ muốn nhắc nhở vết son của anh mà thôi,bởi vì tôi lo hình tượng của anh mà thôi.Chứ tôi chưa từng vọng tưởng câu dẫn như anh nói đâu "
" Kiều Mộng Ninh! Hôm nay cô ăn gan trời hả.."
" Tôi không có.."
Tống Dực từ trước giờ chưa có ai mắng chửi anh như thế vậy mà cô gái này lại dám,đã vậy thì ngày hôm nay anh phải dạy cho cô một bài học mới được.
Anh tiến lại gần cô hơn rồi cúi người xuống hôn lên môi của Mộng Ninh.Tống Dực ghì chặt sau gáy của cô lại rồi hôn mạnh hơn,bàn tay thì thò vào trong áo lót mà xoa nắn bầu ngực tròn trịa...
" Ưm....a..a... buông ra.....a..đau.. buông ra đi..hức..hức..huhu.huhu.."
Cô lại khóc nữa rồi,đây là nụ hôn đầu của cô đáng lẽ phải dành cho người mình yêu chứ. Nhưng tại sao người đàn ông này lại cưỡng hôn cô chứ,cô không chịu được.
" Sếp... buông... buông ra.."
Áo sơ mi. Cũng đã bị anh cởi ra ngoài,áo lót cũng cởi nốt.Bầu ngực cứ thế mà xuất hiện ở trước mặt của anh..
Mộng Ninh cô bây giờ cảm giác rất là nhục nhã,cô không tin là mình đang bị cưỡng bức..
" Hức... buông ra...anh là tên khốn khiếp..á.."
Mặc cho cô có la mắng như thế nào thì anh cũng không chịu dừng lại mà hôn lên rãnh ngực,đầu ti thì mút chụt chụt,tạo ra âm thanh ám muội..
" Ưm...a.. buông ra đi..xin anh đấy.."
" Hức...hức..hức.."
" Tên khốn.. buông ra... Hoằng Tống Dực...anh là tên khốn "
Lúc này khi nghe thấy cô gọi thẳng tên mình như vậy thì anh mới chịu buông ra rồi bóp cằm cô..
" Cô là người con gái đầu tiên dám gọi thẳng tên tôi như vậy đấy, Kiều Mộng Ninh cô hãy biết ơn khi tôi đã chạm vào cơ thể của cô "
Mộng Ninh nhặt áo lót,áo sơ mi của mình lên rồi mặc vào,cô nhục nhã lắm rồi..
" Chát.."
" Tôi gọi thẳng tên anh đấy,anh là một tên khốn "
Tống Dực bị tát một cái đau đớn,cô thư ký xinh đẹp dễ thương ngày nào không dám cải lời vậy mà hôm nay lại tát anh một cái.Đúng là chuyện khó tin mà..
" Cô dám tát tôi, Kiều Mộng Ninh hôm nay cô gan lắm "
" Tôi... tôi..."
" Ra ngoài...mau cút đi cho tôi "
Bị anh quát lớn như vậy thì cô cũng đi ra khỏi văn phòng, chuyện này đâu phải do cô đâu.Ai bảo người đàn ông đó định cưỡng bức cô làm chi,chứ ngày thường cô nào dám lớn tiếng với sếp của mình.Vậy mà lúc nãy cô đã tát sếp của mình,cô cũng không nghĩ là lúc nãy mình có gan làm như vậy nữa..
Chắc có lẽ sau ngày hôm nay thì cô sẽ bị đuổi,à mà đuổi việc cũng đuợc.Chứ sau này cô không muốn làm việc với người đàn ông này nữa,lỡ đâu anh ấy mà nổi điên lên thì sẽ làm những chuyện tương tự như thế này.
" Cốc...cốc.."
"Cốc....cốc.."
Không biết giám đốc đang làm gì ở trong văn phòng mà cô gõ cửa mãi vẫn không có ai trả lời hay là anh ấy đang nghỉ trưa.Cô không dám tự ý vào như lúc nãy nữa bởi vì cô sợ làm phật lòng người đàn ông này.
Thế là cô đành đứng ở ngoài chờ hơn 1 tiếng đồng hồ và hiện giờ cũng đã hơn 1 giờ chiều đã hết giờ nghỉ trưa rồi..
Mộng Ninh đứng dựa vào tường,hai chân rất là tê nhưng cũng không còn cách nào khác. Khoảng chừng một lát sau cô thấy Vi Uyên đi ra ngoài rồi thì cô mới đi vào văn phòng.
Tống Dực thấy Vi Uyên vừa ra ngoài mà cô thư ký giờ này mới vào thì có chút bất ngờ, chẳng lẽ nào cô ấy đã đợi từ trưa đến giờ sao.
" Sao giờ này cô mới vào làm việc"
" Dạ tại lúc nãy tôi gõ cửa mà không thấy anh trả lời nên tôi đứng ở ngoài đợi "
Lúc này Tống Dực đang ngồi ở ghế sofa xem tài liệu,hai chân thì vắt chéo lại.Cô thì cúi đầu trả lời anh..
" Ừm,lúc nãy tôi có việc"
Hai chữ " có việc" chắc là đang vui vẻ cùng tình nhân rồi,lúc này cô còn thấy được vết son đỏ trên cổ áo của anh nữa mà..
" Sếp, tôi thấy trên cổ áo của anh có vết son đỏ "
" Cô có ý kiến à "
" Dạ không, tôi không dám tôi chỉ sợ nhân viên nói ra nói vào mà thôi "
" Vậy cô nghĩ nhân viên sẽ nói tôi và cô đang dan díu với nhau à, tôi và cô làm chung một văn phòng chắc bọn họ sẽ nói như thế đúng không ".
" Không, không phải... tôi xin lỗi ' "
" À đây là tiền thừa lúc nãy, tôi gửi lại cho sếp "
" Cô giữ lại đi,dù gì cô cũng không có tiền đi xe mà "
Mộc Ninh vẫn đứng chôn chân tại đó,câu nói này của anh là như thế nào chứ.Là quan tâm hay là khinh thường cô đây..
" Hay là cô đang dùng chiêu cũ của mấy cô gái ngây thơ đây hả,giả bộ mình là một cô gái không ham tiền rồi nũng nịu trước mặt của tôi giống như cô tình nhân lúc nãy "
Lúc này cô không quan tâm lời nói của anh nữa mà đặt tiền xuống bàn rồi đi về bàn làm về bàn làm việc của mình.Mấy câu nói giống như là đang xỉ nhục cô vậy,sếp nói cô ham tiền và xem cô như tình nhân mà anh ấy từng quen..
Tống Dực bỏ tài liệu qua một bên rồi cầm số tiền đi về phía của Mộng Ninh.
" Thư ký Kiều cô ấm ức gì à,sau không dám ngẩng mặt lên nhìn sếp của mình. Tôi nói là số tiền này tôi không cần nữa,cô cứ lấy mà dùng "
" Sếp,tuy tôi nghèo thật nhưng mong anh tôn trọng anh một chút.Sau này anh đừng so sánh giữa tôi và cô tình nhân của anh nữa "
Mộng Ninh nhìn anh chất vấn,nước mắt cũng thi nhau rơi xuống
" Nếu anh không lấy thì cứ quăng vào thùng rác đi "
" Cô...hôm nay cô dám trả treo với tôi sao "
" Chuyện lúc nãy tôi chỉ muốn nhắc nhở vết son của anh mà thôi,bởi vì tôi lo hình tượng của anh mà thôi.Chứ tôi chưa từng vọng tưởng câu dẫn như anh nói đâu "
" Kiều Mộng Ninh! Hôm nay cô ăn gan trời hả.."
" Tôi không có.."
Tống Dực từ trước giờ chưa có ai mắng chửi anh như thế vậy mà cô gái này lại dám,đã vậy thì ngày hôm nay anh phải dạy cho cô một bài học mới được.
Anh tiến lại gần cô hơn rồi cúi người xuống hôn lên môi của Mộng Ninh.Tống Dực ghì chặt sau gáy của cô lại rồi hôn mạnh hơn,bàn tay thì thò vào trong áo lót mà xoa nắn bầu ngực tròn trịa...
" Ưm....a..a... buông ra.....a..đau.. buông ra đi..hức..hức..huhu.huhu.."
Cô lại khóc nữa rồi,đây là nụ hôn đầu của cô đáng lẽ phải dành cho người mình yêu chứ. Nhưng tại sao người đàn ông này lại cưỡng hôn cô chứ,cô không chịu được.
" Sếp... buông... buông ra.."
Áo sơ mi. Cũng đã bị anh cởi ra ngoài,áo lót cũng cởi nốt.Bầu ngực cứ thế mà xuất hiện ở trước mặt của anh..
Mộng Ninh cô bây giờ cảm giác rất là nhục nhã,cô không tin là mình đang bị cưỡng bức..
" Hức... buông ra...anh là tên khốn khiếp..á.."
Mặc cho cô có la mắng như thế nào thì anh cũng không chịu dừng lại mà hôn lên rãnh ngực,đầu ti thì mút chụt chụt,tạo ra âm thanh ám muội..
" Ưm...a.. buông ra đi..xin anh đấy.."
" Hức...hức..hức.."
" Tên khốn.. buông ra... Hoằng Tống Dực...anh là tên khốn "
Lúc này khi nghe thấy cô gọi thẳng tên mình như vậy thì anh mới chịu buông ra rồi bóp cằm cô..
" Cô là người con gái đầu tiên dám gọi thẳng tên tôi như vậy đấy, Kiều Mộng Ninh cô hãy biết ơn khi tôi đã chạm vào cơ thể của cô "
Mộng Ninh nhặt áo lót,áo sơ mi của mình lên rồi mặc vào,cô nhục nhã lắm rồi..
" Chát.."
" Tôi gọi thẳng tên anh đấy,anh là một tên khốn "
Tống Dực bị tát một cái đau đớn,cô thư ký xinh đẹp dễ thương ngày nào không dám cải lời vậy mà hôm nay lại tát anh một cái.Đúng là chuyện khó tin mà..
" Cô dám tát tôi, Kiều Mộng Ninh hôm nay cô gan lắm "
" Tôi... tôi..."
" Ra ngoài...mau cút đi cho tôi "
Bị anh quát lớn như vậy thì cô cũng đi ra khỏi văn phòng, chuyện này đâu phải do cô đâu.Ai bảo người đàn ông đó định cưỡng bức cô làm chi,chứ ngày thường cô nào dám lớn tiếng với sếp của mình.Vậy mà lúc nãy cô đã tát sếp của mình,cô cũng không nghĩ là lúc nãy mình có gan làm như vậy nữa..
Chắc có lẽ sau ngày hôm nay thì cô sẽ bị đuổi,à mà đuổi việc cũng đuợc.Chứ sau này cô không muốn làm việc với người đàn ông này nữa,lỡ đâu anh ấy mà nổi điên lên thì sẽ làm những chuyện tương tự như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.