Chương 46: Bí mật sắp được hé lộ
Kiều Uyển Ninh
09/04/2024
Lý Linh bị nói cho cứng họng, cả người xịt keo không dám động đậy hay hó hé nửa lời. Lúc này Lãnh Dạ Thần nhìn Lý Nguyệt rồi hỏi:
- Lý Nguyệt, chuyện năm đó có phải tất cả đều do cô sắp xếp không?
Lý Nguyệt im lặng hồi lâu rồi mới khẽ nhếch môi một cái, cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút khó đoán của Lãnh Dạ Thần bắt đầu giễu cợt:
- Nếu là tôi thì sao? Nếu không phải là tôi thì lại thế nào?
- Tôi không đùa với cô! Cái tôi muốn biết là sự thật.
Lý Nguyệt không nói gì chỉ nhẹ nhàng bỉu môi một cái, cô ta đưa tay chạm vào ngực Lãnh Dạ Thần mặc cho Lâm Lệ Khiết bên cạnh đang nhìn. Lý Nguyệt ngang nhiên vuốt ve cơ ngực săn chắc từ trên xuống dưới, miệng hỏi:
- Muốn biết sự thật? Vậy anh ngủ với tôi một đêm, thế nào?
Vừa nói Lý Nguyền vừa nhướng mày khiêu khích, tuy nhiên một người đã được huấn luyện bài bản và ở trong môi trường quân đội lâu như Lãnh Dạ Thần làm sao dính bẫy. Anh dùng một tay gạt phăng đôi bàn tay đa ng tùy tiện chạm vào người mình rồi nhíu mày phủi phủi với vẻ mặt khó chịu. Giọng anh sắc lạnh vang lên cảnh cáo:
- Đừng có động vào tôi, tôi ngại bẩn!
Nói rồi anh nở nụ cười khinh bỉ, rút tạm miếng khăn giấy bên cạnh Lãnh Dạ Thần vừa ma sát thật mạnh vào tay vừa nói:
- Muốn ngủ với tôi? Chỉ e cô không có cửa. Lãnh Dạ Thần tôi dị ứng nhất chính là loại phụ nữ như cô, nhìn lại mình xem người không ra người ngợm cũng chẳng ra ngợm.
Nghe thấy những lời miệt thị ấy Lý Nguyệt phút chốc trở nên tức giận, cô nghiến răng nhìn Lãnh Dạ Thần với đôi mắt sắc lẹm, giọng nói run run:
- Anh chê tôi? Lãnh Dạ Thần, rốt cuộc tôi có cái gì không bằng Lâm Lệ Khiết chứ? Phụ nữ theo đuổi anh đầy rẫy như thế, sao cứ phải là tôi bị anh sỉ nhục? Anh chà đạp tình cảm của tôi chẳng lẽ không sợ báo ứng?
- Báo ứng? Nếu báo ứng có thật sự giáng xuống cũng là vì cô. Lý Nguyệt, phụ nữ theo đuổi tôi đó giờ đúng là vô số kể nhưng độc ác như cô tôi mới thấy lần đầu. Những cô gái kia khi ngưỡng mộ tôi đều mang theo tâm hồn trong sáng và thuần khiết. Mà cô, không có cái đó! Cô mưu mô và toan tính nên không thể bằng với các cô gái kia. Đối với Khiết Khiết của tôi lại càng không thể sánh được.
- Anh nói vậy là ý gì? Tình yêu của tôi đối với anh có chỗ nào là không thuần khiết, tuy tôi mưu mô nhưng trước giờ đều yêu anh thật lòng. Tôi đợi anh 4 năm, 4 năm thanh xuân tôi không tiếp cận bất cứ chàng trai nào khác. Vậy còn chưa đủ để sánh với một người đã bỏ anh đi biền biệt sao?
- Lý Nguyệt, Khiết Khiết của tôi là cô gái dịu dàng và trong sáng. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy tôi liền như thấy được tương lai tươi sáng của đời mình. Cô không giống vậy! Cô toan tính và giành giật, thậm chí dùng nhiều thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn. Thứ tính cảm đó tôi không dám nhận!
Nghe đến đây Ký Nguyệt gần như đã tuyệt vọng, cô ta cúi gầm mặt xuống sàn để tóc xõa che lắp khuôn mặt. Lý Nguyệt bắt đầu cười lên một tràng cười ghê rợn làm Lâm Lệ Khiết rùng mình. Cô ta nhắm mắt lại hỏi:
- Lãnh Dạ Thần, tôi cho anh cơ hội cuối! Anh thật sự vẫn muốn chọn Lâm Lệ Khiết người phụ nữ đã bỏ rơi anh sao? Anh nhất định không chọn tôi người đã bên anh những ngày nguy khó?
- Lý Nguyệt, đừng tự ảo tưởng! Cô bên tôi thời nguy khó khi nào? Đừng làm người khác hiểu lầm. Hơn nữa, năm đó chuyện Khiết Khiết bỏ đi còn không phải do cô sao?
- Vậy là anh vẫn quyết định như thế?
- Đúng! Dù cô có hỏi một hay hai trăm lần thì lựa chọn của tôi cũng chỉ có một mà thôi.
- Được! Tôi đã cho có hội nhưng anh không muốn nắm, vậy thì đừng trách tôi! Tôi nhất định sẽ quay lại và khiến các người thân bại danh liệt.
- Vệ sĩ!
Sau tiếng ra lệnh ấy hàng loạt vệ sĩ xông vào, ai ai nhìn cũng đao to búa lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Các vệ sĩ lần lượt áp giải Lý Nguyệt và Lý Linh ra khổ phòng mặc cho cô ta có gào thét. Thấy vậy Lãnh Dạ Thần nói với trợ lý:
- Cho Lý Thị phá sản đi!
- Vâng!
Sau cái gật đầu kính cẩn của trợ lý là tiếng gào thét:
- Lãnh Dạ Thần, anh dám dồn chúng tôi vào đường cùng? Vậy tôi nói cho các người biết, sự việc năm đó không đơn giản như các người nghĩ đâu.
- Cô nói vậy là ý gì?
- Ý gì sao? Chính là ý anh đang nghĩ đó! Anh thật sự nghỉ rằng tất cả mọi việc đều là do tôi sắp xếp à? Anh ngây thơ thật đấy! Nếu không có người giúp tôi sao có thể hoàn thành kế hoạch khó nhằn ấy.
- Nói! Ai đã bắt tay với cô? Các người có mục đích gì?
- Hahahaha! Sao tôi phải nói? Muốn tôi nói thì anh phải tha cho hai chị em tôi! Phải tha cho Lý Thị, lúc đó tôi mới nói.
- Cô đe dọa tôi?
- Tôi không đe dọa! Tôi là đang bàn điều kiện.
- Lý Nguyệt, cô nghĩ chút mánh khóe này có thể quật ngã được tôi à? Cô đúng là viễn vông! Chuyện Lãnh Dạ Thần tôi muốn biết tôi nhất định sẽ tự điều tra cho bằng được. Ngoài cô còn rất nhiều người và manh mối kiên quan đến vụ án năm đó, cô cứ chờ đi!
Lúc nay Lý Nguyệt thật sự đã hoảng sợ, cô ta hớt hải:
- Tôi nói! Tôi nói! Xin anh hãy tha cho Lý Thị!
- Dựa vào thành ý!
- Lý Nguyệt, chuyện năm đó có phải tất cả đều do cô sắp xếp không?
Lý Nguyệt im lặng hồi lâu rồi mới khẽ nhếch môi một cái, cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút khó đoán của Lãnh Dạ Thần bắt đầu giễu cợt:
- Nếu là tôi thì sao? Nếu không phải là tôi thì lại thế nào?
- Tôi không đùa với cô! Cái tôi muốn biết là sự thật.
Lý Nguyệt không nói gì chỉ nhẹ nhàng bỉu môi một cái, cô ta đưa tay chạm vào ngực Lãnh Dạ Thần mặc cho Lâm Lệ Khiết bên cạnh đang nhìn. Lý Nguyệt ngang nhiên vuốt ve cơ ngực săn chắc từ trên xuống dưới, miệng hỏi:
- Muốn biết sự thật? Vậy anh ngủ với tôi một đêm, thế nào?
Vừa nói Lý Nguyền vừa nhướng mày khiêu khích, tuy nhiên một người đã được huấn luyện bài bản và ở trong môi trường quân đội lâu như Lãnh Dạ Thần làm sao dính bẫy. Anh dùng một tay gạt phăng đôi bàn tay đa ng tùy tiện chạm vào người mình rồi nhíu mày phủi phủi với vẻ mặt khó chịu. Giọng anh sắc lạnh vang lên cảnh cáo:
- Đừng có động vào tôi, tôi ngại bẩn!
Nói rồi anh nở nụ cười khinh bỉ, rút tạm miếng khăn giấy bên cạnh Lãnh Dạ Thần vừa ma sát thật mạnh vào tay vừa nói:
- Muốn ngủ với tôi? Chỉ e cô không có cửa. Lãnh Dạ Thần tôi dị ứng nhất chính là loại phụ nữ như cô, nhìn lại mình xem người không ra người ngợm cũng chẳng ra ngợm.
Nghe thấy những lời miệt thị ấy Lý Nguyệt phút chốc trở nên tức giận, cô nghiến răng nhìn Lãnh Dạ Thần với đôi mắt sắc lẹm, giọng nói run run:
- Anh chê tôi? Lãnh Dạ Thần, rốt cuộc tôi có cái gì không bằng Lâm Lệ Khiết chứ? Phụ nữ theo đuổi anh đầy rẫy như thế, sao cứ phải là tôi bị anh sỉ nhục? Anh chà đạp tình cảm của tôi chẳng lẽ không sợ báo ứng?
- Báo ứng? Nếu báo ứng có thật sự giáng xuống cũng là vì cô. Lý Nguyệt, phụ nữ theo đuổi tôi đó giờ đúng là vô số kể nhưng độc ác như cô tôi mới thấy lần đầu. Những cô gái kia khi ngưỡng mộ tôi đều mang theo tâm hồn trong sáng và thuần khiết. Mà cô, không có cái đó! Cô mưu mô và toan tính nên không thể bằng với các cô gái kia. Đối với Khiết Khiết của tôi lại càng không thể sánh được.
- Anh nói vậy là ý gì? Tình yêu của tôi đối với anh có chỗ nào là không thuần khiết, tuy tôi mưu mô nhưng trước giờ đều yêu anh thật lòng. Tôi đợi anh 4 năm, 4 năm thanh xuân tôi không tiếp cận bất cứ chàng trai nào khác. Vậy còn chưa đủ để sánh với một người đã bỏ anh đi biền biệt sao?
- Lý Nguyệt, Khiết Khiết của tôi là cô gái dịu dàng và trong sáng. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy tôi liền như thấy được tương lai tươi sáng của đời mình. Cô không giống vậy! Cô toan tính và giành giật, thậm chí dùng nhiều thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn. Thứ tính cảm đó tôi không dám nhận!
Nghe đến đây Ký Nguyệt gần như đã tuyệt vọng, cô ta cúi gầm mặt xuống sàn để tóc xõa che lắp khuôn mặt. Lý Nguyệt bắt đầu cười lên một tràng cười ghê rợn làm Lâm Lệ Khiết rùng mình. Cô ta nhắm mắt lại hỏi:
- Lãnh Dạ Thần, tôi cho anh cơ hội cuối! Anh thật sự vẫn muốn chọn Lâm Lệ Khiết người phụ nữ đã bỏ rơi anh sao? Anh nhất định không chọn tôi người đã bên anh những ngày nguy khó?
- Lý Nguyệt, đừng tự ảo tưởng! Cô bên tôi thời nguy khó khi nào? Đừng làm người khác hiểu lầm. Hơn nữa, năm đó chuyện Khiết Khiết bỏ đi còn không phải do cô sao?
- Vậy là anh vẫn quyết định như thế?
- Đúng! Dù cô có hỏi một hay hai trăm lần thì lựa chọn của tôi cũng chỉ có một mà thôi.
- Được! Tôi đã cho có hội nhưng anh không muốn nắm, vậy thì đừng trách tôi! Tôi nhất định sẽ quay lại và khiến các người thân bại danh liệt.
- Vệ sĩ!
Sau tiếng ra lệnh ấy hàng loạt vệ sĩ xông vào, ai ai nhìn cũng đao to búa lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Các vệ sĩ lần lượt áp giải Lý Nguyệt và Lý Linh ra khổ phòng mặc cho cô ta có gào thét. Thấy vậy Lãnh Dạ Thần nói với trợ lý:
- Cho Lý Thị phá sản đi!
- Vâng!
Sau cái gật đầu kính cẩn của trợ lý là tiếng gào thét:
- Lãnh Dạ Thần, anh dám dồn chúng tôi vào đường cùng? Vậy tôi nói cho các người biết, sự việc năm đó không đơn giản như các người nghĩ đâu.
- Cô nói vậy là ý gì?
- Ý gì sao? Chính là ý anh đang nghĩ đó! Anh thật sự nghỉ rằng tất cả mọi việc đều là do tôi sắp xếp à? Anh ngây thơ thật đấy! Nếu không có người giúp tôi sao có thể hoàn thành kế hoạch khó nhằn ấy.
- Nói! Ai đã bắt tay với cô? Các người có mục đích gì?
- Hahahaha! Sao tôi phải nói? Muốn tôi nói thì anh phải tha cho hai chị em tôi! Phải tha cho Lý Thị, lúc đó tôi mới nói.
- Cô đe dọa tôi?
- Tôi không đe dọa! Tôi là đang bàn điều kiện.
- Lý Nguyệt, cô nghĩ chút mánh khóe này có thể quật ngã được tôi à? Cô đúng là viễn vông! Chuyện Lãnh Dạ Thần tôi muốn biết tôi nhất định sẽ tự điều tra cho bằng được. Ngoài cô còn rất nhiều người và manh mối kiên quan đến vụ án năm đó, cô cứ chờ đi!
Lúc nay Lý Nguyệt thật sự đã hoảng sợ, cô ta hớt hải:
- Tôi nói! Tôi nói! Xin anh hãy tha cho Lý Thị!
- Dựa vào thành ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.