Chương 11: Hương nước hoa kỷ niệm
Kiều Uyển Ninh
16/03/2024
Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết đứng dậy chuẩn bị ra về thì bỗng từ đâu một dòng nước hất tới. Lãnh Dạ Thần định đứng yên chịu trận thì bàng hoàng phát hiện nước không hề bị tạt trúng người mình. Tại sao lại như vậy? Bởi trước mặt anh bây giờ là một cô gái đang đứng chắn, Lâm Lệ Khiết ngay khi vừa nhìn thấy mẹ mình cầm tách nước lên đã xông thẳng ra đứng trước mặt Lãnh Dạ Thằng che chắn. Điều này làm Lâm phu nhân, Lâm lão gia và cả Lãnh Dạ Thần cũng không ngờ tới.
Nước trong ly sau khi bị hất đi đã làm ướt sũng một mảng áo lớn trên người Lâm Lệ Khiết. Cũng may nước đã được rót ra một khoảng thời gian nhất định nên không còn nóng nữa. Thấy con gái như vậy Lâm phu nhân vội lao đến, bà đẩy mạnh Lãnh Dạ Thần sang một bên rồi nắm lấy cánh tay con mình nói:
- Con có sao không? Sao lại chắn nước làm gì hả? Con muốn làm mẹ tức điên lên mới chịu được đúng không? Sao con lại mù quáng như thế?
Lâm lão gia lúc này cũng đến bên cạnh nhưng thay vì bênh vực ông lại xoay sang nói với vợ mình:
- Em mới là không hiểu đấy! Sao em lại hành động như vậy? Đến bây giờ anh vẫn không hiểu sao em cứ phải ôm hết cái quá khứ đau đớn kia vào lòng để rồi trở nên mệt mỏi.
- Anh hiểu gì chứ? Anh không thấy bốn năm trước Khiết Khiết đã trở thành bộ dạng thế nào sao? Bộ dạng đó cả đời em cũng không bao giờ quên được. Em đã vất vả mang nặng 9 tháng 10 ngày chịu nhiều đau đớn sinh ra nó. Nhìn nó đau đớn em không thể nào chịu được! Trên đời đâu có thiếu đàn ông tại sao cứ nhất định phải là Lãnh Dạ Thần mới được?
Vừa khóc Lâm phu nhân vừa gào thét, bà không còn dáng vẻ trang nhã quý phái như ban nãy mà thay vào đó là dáng vẻ xù lồng dữ tợn. Lãnh Dạ Thần vẫn đứng đó, anh chứng kiến tất cả nhưng không nói lấy một lời. Bởi anh hiểu tâm trạng hiện tại Lâm phu nhân đang phải chịu, bà nói rất đúng anh chính là người đã gây ra tổn thương sâu sắc cho đứa con gái tâm can bảo bối duy nhất của bà nên việc Lâm phu nhân thù hằn anh cũng không có gì là lạ.
Dường như thấy được nỗi buồn rầu và hiểu được tâm trạng tự trách của Lãnh Dạ Thần Lâm Lệ Khiết mặc kệ ba mẹ mình mà đi đến bên anh. Khẽ đưa tay chạm vào vai anh cô khẽ cất tiếng:
- Không sao, không phải lỗi của anh! Anh không làm sai gì hết nên đừng cảm thấy tự trách.
Nhìn người con gái trước mặt đang ra sức an ủi mình làm Lãnh Dạ Thần cảm thấy bản thân rất vô dụng. Là một quân nhân cũng là người gây ra nỗi đau đáng lý anh nên là người an ủi Lâm Lệ Khiết mới phải thế mà anh lại yếu đuối đến mức cần cô an ủi ngược lại. Nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần cười khổ, vì không muốn Lâm Lệ Khiết lo lắng anh vẫn cố gắng gượng cười nói:
- Anh không sao, Khiết Khiết đừng lo! Mẹ em nói đúng mà, là anh đã tổn thương em nên những gì anh chịu là xứng đáng.
- Không phải đâu!
- Anh không sao, làm sai thì phải chuộc lại lỗi lầm chứ. Đừng lo!
Trái với suy nghĩ vợ mình sẽ hiểu của Lâm lão gia thì Lâm phu nhân càng phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bà như mất hết ký trí xông lại kéo Lâm Lệ Khiết ra khỏi Lãnh Dạ Thần, trong lúc vô tình bà đã nghe thoáng nghe thấy mùi nước hoa oải hương quen thuộc trên cơ thể con gái. Mùi hương ấy như chất xúc tác khiến bà không còn kiềm chế được cơn nóng giận nữa.
Lâm phu nhân kéo tay Lâm Lệ Khiết lại để cô đối diện với bà, ánh mắt bà vừa ánh lên vẻ đau thương vừa hiện rõ vẻ giận dữ chất vấn:
- Khiết Khiết, tại sao con không thể tỉnh táo lên một chút? Bao nhiêu năm qua tại sao con không có chút thức tỉnh nào thế? Con vẫn dùng nước hoa mùi oải hương đúng chứ? Con vẫn dùng lọ nước hoa đó chứng tỏ con chưa từng buông bỏ cậu ta đúng không? Tại sao con ngu ngốc quá vậy?
Câu hỏi chất vấn của Lâm phu nhân làm Lãnh Dạ Thần chết đứng, anh cứ ngỡ là Lâm Lệ Khiết đã vứt hết mọi thứ liên quan đến mình rồi thế mà không ngờ cô vẫn giữ tất cả. Lọ nước hoa oải hương đó là món quà đầu tiên Lãnh Dạ Thần tặng Lâm Lệ Khiết. Anh đã tặng nó cho cô vào đúng dịp sinh nhật, đó là lọ nước hoa được đặt làm riêng và chỉ mình cô có thể sử dụng mùi hương đó. Vì để chuẩn bị cho ngày sinh nhật của Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần đã phải thức trắng suốt rất nhiều đêm liền chỉ để nghiên cứu tạo ra loại nước hoa ấy. Có thể nói đó chính là lọ nước hoa do chính tay anh tạo ra để tặng cho người con gái anh yêu.
Biết được Lâm Lệ Khiết vẫn dùng nước hoa mình tặng Lãnh Dạ Thần đã rất vui sướng. Anh không biết bản thân mình có gì mà lại được cô yêu nhiều đến thế, nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần hít vào một hơi thật sâu lấy tinh thần đi đến trước mặt mẹ Lâm Lệ Khiết.
- Thưa cô, con biết cô rất oán hận con cũng biết những gì con đã từng làm là không thể tha thứ. Con không mong cô sẽ tha thứ và chấp nhận con ngay nhưng xin cô hãy cho con cơ hội để chuộc lỗi. Chỉ cần cô cho con cơ hội con hứa sẽ không làm cô thất vọng.
Chát
Một tiếng chát oan nghiệt vang lên và tiếp theo sau là dấu tay đỏ ửng trên mặt người đàn ông. Trước ánh mắt bất ngờ của mọi người Lãnh Dạ Thần bị Lâm phu nhân tát thẳng một cái đau điếng. Bà nghiến răng nhìn anh nói:
- Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận! Cậu đừng có nằm mơ!
Nước trong ly sau khi bị hất đi đã làm ướt sũng một mảng áo lớn trên người Lâm Lệ Khiết. Cũng may nước đã được rót ra một khoảng thời gian nhất định nên không còn nóng nữa. Thấy con gái như vậy Lâm phu nhân vội lao đến, bà đẩy mạnh Lãnh Dạ Thần sang một bên rồi nắm lấy cánh tay con mình nói:
- Con có sao không? Sao lại chắn nước làm gì hả? Con muốn làm mẹ tức điên lên mới chịu được đúng không? Sao con lại mù quáng như thế?
Lâm lão gia lúc này cũng đến bên cạnh nhưng thay vì bênh vực ông lại xoay sang nói với vợ mình:
- Em mới là không hiểu đấy! Sao em lại hành động như vậy? Đến bây giờ anh vẫn không hiểu sao em cứ phải ôm hết cái quá khứ đau đớn kia vào lòng để rồi trở nên mệt mỏi.
- Anh hiểu gì chứ? Anh không thấy bốn năm trước Khiết Khiết đã trở thành bộ dạng thế nào sao? Bộ dạng đó cả đời em cũng không bao giờ quên được. Em đã vất vả mang nặng 9 tháng 10 ngày chịu nhiều đau đớn sinh ra nó. Nhìn nó đau đớn em không thể nào chịu được! Trên đời đâu có thiếu đàn ông tại sao cứ nhất định phải là Lãnh Dạ Thần mới được?
Vừa khóc Lâm phu nhân vừa gào thét, bà không còn dáng vẻ trang nhã quý phái như ban nãy mà thay vào đó là dáng vẻ xù lồng dữ tợn. Lãnh Dạ Thần vẫn đứng đó, anh chứng kiến tất cả nhưng không nói lấy một lời. Bởi anh hiểu tâm trạng hiện tại Lâm phu nhân đang phải chịu, bà nói rất đúng anh chính là người đã gây ra tổn thương sâu sắc cho đứa con gái tâm can bảo bối duy nhất của bà nên việc Lâm phu nhân thù hằn anh cũng không có gì là lạ.
Dường như thấy được nỗi buồn rầu và hiểu được tâm trạng tự trách của Lãnh Dạ Thần Lâm Lệ Khiết mặc kệ ba mẹ mình mà đi đến bên anh. Khẽ đưa tay chạm vào vai anh cô khẽ cất tiếng:
- Không sao, không phải lỗi của anh! Anh không làm sai gì hết nên đừng cảm thấy tự trách.
Nhìn người con gái trước mặt đang ra sức an ủi mình làm Lãnh Dạ Thần cảm thấy bản thân rất vô dụng. Là một quân nhân cũng là người gây ra nỗi đau đáng lý anh nên là người an ủi Lâm Lệ Khiết mới phải thế mà anh lại yếu đuối đến mức cần cô an ủi ngược lại. Nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần cười khổ, vì không muốn Lâm Lệ Khiết lo lắng anh vẫn cố gắng gượng cười nói:
- Anh không sao, Khiết Khiết đừng lo! Mẹ em nói đúng mà, là anh đã tổn thương em nên những gì anh chịu là xứng đáng.
- Không phải đâu!
- Anh không sao, làm sai thì phải chuộc lại lỗi lầm chứ. Đừng lo!
Trái với suy nghĩ vợ mình sẽ hiểu của Lâm lão gia thì Lâm phu nhân càng phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Bà như mất hết ký trí xông lại kéo Lâm Lệ Khiết ra khỏi Lãnh Dạ Thần, trong lúc vô tình bà đã nghe thoáng nghe thấy mùi nước hoa oải hương quen thuộc trên cơ thể con gái. Mùi hương ấy như chất xúc tác khiến bà không còn kiềm chế được cơn nóng giận nữa.
Lâm phu nhân kéo tay Lâm Lệ Khiết lại để cô đối diện với bà, ánh mắt bà vừa ánh lên vẻ đau thương vừa hiện rõ vẻ giận dữ chất vấn:
- Khiết Khiết, tại sao con không thể tỉnh táo lên một chút? Bao nhiêu năm qua tại sao con không có chút thức tỉnh nào thế? Con vẫn dùng nước hoa mùi oải hương đúng chứ? Con vẫn dùng lọ nước hoa đó chứng tỏ con chưa từng buông bỏ cậu ta đúng không? Tại sao con ngu ngốc quá vậy?
Câu hỏi chất vấn của Lâm phu nhân làm Lãnh Dạ Thần chết đứng, anh cứ ngỡ là Lâm Lệ Khiết đã vứt hết mọi thứ liên quan đến mình rồi thế mà không ngờ cô vẫn giữ tất cả. Lọ nước hoa oải hương đó là món quà đầu tiên Lãnh Dạ Thần tặng Lâm Lệ Khiết. Anh đã tặng nó cho cô vào đúng dịp sinh nhật, đó là lọ nước hoa được đặt làm riêng và chỉ mình cô có thể sử dụng mùi hương đó. Vì để chuẩn bị cho ngày sinh nhật của Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần đã phải thức trắng suốt rất nhiều đêm liền chỉ để nghiên cứu tạo ra loại nước hoa ấy. Có thể nói đó chính là lọ nước hoa do chính tay anh tạo ra để tặng cho người con gái anh yêu.
Biết được Lâm Lệ Khiết vẫn dùng nước hoa mình tặng Lãnh Dạ Thần đã rất vui sướng. Anh không biết bản thân mình có gì mà lại được cô yêu nhiều đến thế, nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần hít vào một hơi thật sâu lấy tinh thần đi đến trước mặt mẹ Lâm Lệ Khiết.
- Thưa cô, con biết cô rất oán hận con cũng biết những gì con đã từng làm là không thể tha thứ. Con không mong cô sẽ tha thứ và chấp nhận con ngay nhưng xin cô hãy cho con cơ hội để chuộc lỗi. Chỉ cần cô cho con cơ hội con hứa sẽ không làm cô thất vọng.
Chát
Một tiếng chát oan nghiệt vang lên và tiếp theo sau là dấu tay đỏ ửng trên mặt người đàn ông. Trước ánh mắt bất ngờ của mọi người Lãnh Dạ Thần bị Lâm phu nhân tát thẳng một cái đau điếng. Bà nghiến răng nhìn anh nói:
- Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận! Cậu đừng có nằm mơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.