Chương 28: Khiết Khiết là vợ cậu
Kiều Uyển Ninh
20/03/2024
Nghe thấy giọng nói của Lãnh Dạ Thần làm Lãnh Tử Kỳ chỉ trong chốc lát đã dựng tóc gáy, ngay khi ánh mắt anh ta chạm vào người chú nhỏ của mình cứ như nhìn thấy sát thần đang đến. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng làm Lãnh Tử Kỳ chẳng thể làm được gì chỉ biết đứng yên bất động. Thấy chồng sắp cưới của mình có biểu hiện lạ lại thấy Lâm Lệ Khiết đang nhếch môi cười Diêu Tịnh Vũ phút chốc nổi đóa. Cô ta nắm lấy tay áo của Lãnh Tử Kỳ lay mạnh mấy cái rồi hỏi:
- Anh làm gì thế? Sao lại đứng yên bất động như tượng vậy? Chẳng lẽ anh sợ cô ta sao?
Lâm Lệ Khiết bên cạnh thấy trò vui cũng không khỏi hào hứng, cô che miệng cười với nụ cười y hệt Diêu Tịnh Vũ lúc nãy rồi thản nhiên đáp lời thay:
- Tôi thấy chồng sắp cưới của cô không phải sợ tôi đâu mà là sợ người đàn ông của tôi đấy.
Vừa nói vẻ mặt Lâm Lệ Khiết vừa đắc ý đã thành công chọc Diêu Tịnh Vũ nổi điên, Lãnh Dạ Thần bên này nghe đến chữ người đàn ông của tôi cũng vui vẻ cười tít mắt. Tuy nhiên trái với niềm vui và sự hả dạ của cả hai lại là hình ảnh Diêu Tịnh Vũ chất vấn Lãnh Tử Kỳ:
- Tử Kỳ, rốt cuộc anh sao thế? Chẳng lẽ anh mà lại sợ tên đàn ông hèn hạ quê mùa kia à? Sao anh hèn nhát thế?
Chát
Ngay sao câu nói ấy là một tiếng chát oan nghiệt vang lên làm Lâm Lệ Khiết giật mình. Cô xoay lại nhìn thì phát hiện trên mặt Diêu Tịnh Vũ lúc nãy đã in hằn năm ngón tay đỏ chói, một bên mặt sưng tấy lên với vẻ sửng sốt. Lãnh Tử Kỳ mặc kệ Diêu Tịnh Vũ đang nhìn mình với ánh mắt khó tin mà quát:
- Im miệng!
Diêu Tịnh Vũ sau khi bị đánh lại còn bị quát ngay lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài khắp mặt. Cô ta òa lên nức nở rồi chỉ tay vào người Lãnh Tử Kỳ hét:
- Anh dám đánh em? Sao anh lại đánh em hả? Em làm gì sai chứ?
Lãnh Tử Kỳ thấy tình hình không ổn liền bịt miệng Diêu Tịnh Vũ lại, anh ta xoay đầu nhìn Lãnh Dạ Thần vẫn đang ung dung ngồi trên ghế hạ giọng:
- Cậu nhỏ ạ! Cậu cũng đến đây dùng cơm à? Sao chú lại đi cùng Lệ Khiết thế?
Nghe Lãnh Tử Kỳ hỏi Lãnh Dạ Thần lập tức cau mày, anh nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ rồi nhìn cháu trai mình với ánh mắt sắc lạnh nói:
- Lệ Khiết là tên để cháu gọi sao? Sao lại không biết tôn ti trật tự như thế? Khiết Khiết bây giờ là vợ ta, chẳng lẽ ta đi ăn cùng vợ mình lại là chuyện khó hiểu? Từ nay đổi lại cách xưng hô của cháu đi đồng thời dạy lại người phụ nữ bên cạnh. Còn bây giờ mau xin lỗi mợ đi!
Lãnh Tử Kỳ nghe Lãnh Dạ Thần nói mà sửng sốt, là chú nhỏ nói nhầm hay do anh nghe nhầm? Lâm Lệ Khiết là vợ của cậu nhỏ? Thông tin Lâm Lệ Khiết trở thành mợ của mình chỉ trong chớp mắt làm Lãnh Tử Kỳ chết đứng. Anh ta cứ thất thần trừng to hai mắt nhìn Lâm Lệ Khiết như không tin được. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết nhăn mặt, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lạnh lẽo:
- Cháu trai nghe thấy chưa? Mau xin lỗi mợ đi!
- Tử Kỳ, còn không xin lỗi?
Lúc này Lãnh Tử Kỳ mới lấy lại được sự tỉnh táo, anh ta cắn răng cúi đầu xin lỗi Lâm Lệ Khiết rồi nhanh chóng kéo Diêu Tịnh Vũ ra ngoài.
Bên ngoài nhà hàng Diêu Tịnh Vũ không ngừng làm ầm lên, người đi đường nhìn vào ai cũng đánh giá cô ta bằng một ánh nhìn khinh bỉ. Thấy Diêu Tịnh Vũ bị xem thường làm Lãnh Tử Kỳ cảm thấy bản thân mất mặt. Hắn ta thuận tay kéo Diêu Tịnh Vũ vào trong xe rồi lên tiếng cảnh cáo:
- Em có thôi đi không hả? Làm gì cứ giãy nãy lên vậy? Chỉ ăn có một cái tát thôi mà lấy về được cả cái mạng đấy biết không hả? Thiển cận!
- Anh nói vậy là sao? Cái gì mà ăn một cái tát lấy về nửa cái mạng? Cái gì mà thiển cận?
- Nói cho em biết, người đàn ông đi cùng Lâm Lệ Khiết lúc nãy là cậu nhỏ của anh, là em trai của mẹ anh đấy. Lúc nãy em không nghe thấy cậu nhỏ nói Lâm Lệ Khiết là vợ cậu à mà em còn muốn đánh cô ấy?
- Vợ của cậu nhỏ? Vậy chẳng phải là mợ của chúng ta sao? Sao cô ta lại bám được vào người của cậu nhỏ chứ?
Nói đến đây Lãnh Tử Kỳ thở dài, Diêu Tịnh Vũ vốn là bạn thân của Lâm Lệ Khiết sau khi cô trở về nước cho nên việc Diêu Tịnh Vũ không biết Lãnh Dạ Thần cũng là bình thường. Nghĩ rồi Lãnh Tử Kỳ từ từ kể lại:
- Lâm Lệ Khiết và cậu nhỏ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, họ đã quen nhau từ khi còn rất bé. Năm đó mẹ cậu nhỏ mất sớm, chính Lâm Lệ Khiết đã mang đến ánh sáng mới cho cuộc đời cậu. Chính vì như vậy cậu nhỏ lúc nào cũng xem Lâm Lệ Khiết như mạng sống, hết lòng bảo vệ. Tuy nhiên bốn năm trước không hiểu vì lý do gì cả hai chia tay sau đó Lâm Lệ Khiết xuất ngoại, cậu nhỏ cũng vào quân đội.
- Vậy ý anh là…
- Phải, lúc anh và em quen biết cô ấy cũng chính là lúc hai người họ vừa mới chia tay.
Tin tức chấn động này lập tức làm Diêu Tịnh Vũ chết điếng, cô ta như không tin nổi vào tai mình, đầu óc quay cuồng và choáng váng. Thấy vậy Lãnh Tử Kỳ nói:
- Tạm thời em đừng chọc giận Lâm Lệ Khiết nếu không sẽ mang đến họa sát thân đấy.
- Anh làm gì thế? Sao lại đứng yên bất động như tượng vậy? Chẳng lẽ anh sợ cô ta sao?
Lâm Lệ Khiết bên cạnh thấy trò vui cũng không khỏi hào hứng, cô che miệng cười với nụ cười y hệt Diêu Tịnh Vũ lúc nãy rồi thản nhiên đáp lời thay:
- Tôi thấy chồng sắp cưới của cô không phải sợ tôi đâu mà là sợ người đàn ông của tôi đấy.
Vừa nói vẻ mặt Lâm Lệ Khiết vừa đắc ý đã thành công chọc Diêu Tịnh Vũ nổi điên, Lãnh Dạ Thần bên này nghe đến chữ người đàn ông của tôi cũng vui vẻ cười tít mắt. Tuy nhiên trái với niềm vui và sự hả dạ của cả hai lại là hình ảnh Diêu Tịnh Vũ chất vấn Lãnh Tử Kỳ:
- Tử Kỳ, rốt cuộc anh sao thế? Chẳng lẽ anh mà lại sợ tên đàn ông hèn hạ quê mùa kia à? Sao anh hèn nhát thế?
Chát
Ngay sao câu nói ấy là một tiếng chát oan nghiệt vang lên làm Lâm Lệ Khiết giật mình. Cô xoay lại nhìn thì phát hiện trên mặt Diêu Tịnh Vũ lúc nãy đã in hằn năm ngón tay đỏ chói, một bên mặt sưng tấy lên với vẻ sửng sốt. Lãnh Tử Kỳ mặc kệ Diêu Tịnh Vũ đang nhìn mình với ánh mắt khó tin mà quát:
- Im miệng!
Diêu Tịnh Vũ sau khi bị đánh lại còn bị quát ngay lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài khắp mặt. Cô ta òa lên nức nở rồi chỉ tay vào người Lãnh Tử Kỳ hét:
- Anh dám đánh em? Sao anh lại đánh em hả? Em làm gì sai chứ?
Lãnh Tử Kỳ thấy tình hình không ổn liền bịt miệng Diêu Tịnh Vũ lại, anh ta xoay đầu nhìn Lãnh Dạ Thần vẫn đang ung dung ngồi trên ghế hạ giọng:
- Cậu nhỏ ạ! Cậu cũng đến đây dùng cơm à? Sao chú lại đi cùng Lệ Khiết thế?
Nghe Lãnh Tử Kỳ hỏi Lãnh Dạ Thần lập tức cau mày, anh nhếch môi nở nụ cười khinh bỉ rồi nhìn cháu trai mình với ánh mắt sắc lạnh nói:
- Lệ Khiết là tên để cháu gọi sao? Sao lại không biết tôn ti trật tự như thế? Khiết Khiết bây giờ là vợ ta, chẳng lẽ ta đi ăn cùng vợ mình lại là chuyện khó hiểu? Từ nay đổi lại cách xưng hô của cháu đi đồng thời dạy lại người phụ nữ bên cạnh. Còn bây giờ mau xin lỗi mợ đi!
Lãnh Tử Kỳ nghe Lãnh Dạ Thần nói mà sửng sốt, là chú nhỏ nói nhầm hay do anh nghe nhầm? Lâm Lệ Khiết là vợ của cậu nhỏ? Thông tin Lâm Lệ Khiết trở thành mợ của mình chỉ trong chớp mắt làm Lãnh Tử Kỳ chết đứng. Anh ta cứ thất thần trừng to hai mắt nhìn Lâm Lệ Khiết như không tin được. Thấy vậy Lâm Lệ Khiết nhăn mặt, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lạnh lẽo:
- Cháu trai nghe thấy chưa? Mau xin lỗi mợ đi!
- Tử Kỳ, còn không xin lỗi?
Lúc này Lãnh Tử Kỳ mới lấy lại được sự tỉnh táo, anh ta cắn răng cúi đầu xin lỗi Lâm Lệ Khiết rồi nhanh chóng kéo Diêu Tịnh Vũ ra ngoài.
Bên ngoài nhà hàng Diêu Tịnh Vũ không ngừng làm ầm lên, người đi đường nhìn vào ai cũng đánh giá cô ta bằng một ánh nhìn khinh bỉ. Thấy Diêu Tịnh Vũ bị xem thường làm Lãnh Tử Kỳ cảm thấy bản thân mất mặt. Hắn ta thuận tay kéo Diêu Tịnh Vũ vào trong xe rồi lên tiếng cảnh cáo:
- Em có thôi đi không hả? Làm gì cứ giãy nãy lên vậy? Chỉ ăn có một cái tát thôi mà lấy về được cả cái mạng đấy biết không hả? Thiển cận!
- Anh nói vậy là sao? Cái gì mà ăn một cái tát lấy về nửa cái mạng? Cái gì mà thiển cận?
- Nói cho em biết, người đàn ông đi cùng Lâm Lệ Khiết lúc nãy là cậu nhỏ của anh, là em trai của mẹ anh đấy. Lúc nãy em không nghe thấy cậu nhỏ nói Lâm Lệ Khiết là vợ cậu à mà em còn muốn đánh cô ấy?
- Vợ của cậu nhỏ? Vậy chẳng phải là mợ của chúng ta sao? Sao cô ta lại bám được vào người của cậu nhỏ chứ?
Nói đến đây Lãnh Tử Kỳ thở dài, Diêu Tịnh Vũ vốn là bạn thân của Lâm Lệ Khiết sau khi cô trở về nước cho nên việc Diêu Tịnh Vũ không biết Lãnh Dạ Thần cũng là bình thường. Nghĩ rồi Lãnh Tử Kỳ từ từ kể lại:
- Lâm Lệ Khiết và cậu nhỏ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, họ đã quen nhau từ khi còn rất bé. Năm đó mẹ cậu nhỏ mất sớm, chính Lâm Lệ Khiết đã mang đến ánh sáng mới cho cuộc đời cậu. Chính vì như vậy cậu nhỏ lúc nào cũng xem Lâm Lệ Khiết như mạng sống, hết lòng bảo vệ. Tuy nhiên bốn năm trước không hiểu vì lý do gì cả hai chia tay sau đó Lâm Lệ Khiết xuất ngoại, cậu nhỏ cũng vào quân đội.
- Vậy ý anh là…
- Phải, lúc anh và em quen biết cô ấy cũng chính là lúc hai người họ vừa mới chia tay.
Tin tức chấn động này lập tức làm Diêu Tịnh Vũ chết điếng, cô ta như không tin nổi vào tai mình, đầu óc quay cuồng và choáng váng. Thấy vậy Lãnh Tử Kỳ nói:
- Tạm thời em đừng chọc giận Lâm Lệ Khiết nếu không sẽ mang đến họa sát thân đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.