Chương 4: Ra là anh vẫn nhớ
Kiều Uyển Ninh
16/03/2024
Nhận ra bản thân trong vô thức đã lỡ lời Lâm Lệ Khiết vội đưa tay che miệng rồi im bặt. Trong lòng cô tự cảm thấy hi vọng nhưng rồi cũng tự cảm thấy nực cười, ước mơ khi bé đó của cô cả bản vẽ và thiết kế của căn nhà đều chỉ có mình Lãnh Dạ Thần biết. Chính vì lý do ấy nên Lâm Lệ Khiết đã chợt dấy lên hi vọng khi nhìn thấy căn biệt thự. Tuy nhiên một câu hỏi khác lại được đặt ra rằng có lý do gì Lãnh Dạ Thần lại phải xây dựng biệt thự dựa trên ước mơ khi bé của cô chứ? Và ý nghĩ này là chất xúc tác đã dập tắt đi hi vọng trong lòng người con gái.
Trái với suy nghĩ của Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần lại chẳng hề cảm thấy bất ngờ, dường như anh đã biết trước rằng Lâm Lệ Khiết sẽ hỏi câu đó. Ánh mắt Lãnh Dạ Thần trong phút chốc sáng lên rồi lại tối sầm xuống, giọng anh trầm ấm nhưng mang theo chút buồn:
- Phải! Là Violet!
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự tính này làm Lâm Lệ Khiết không khỏi có chút bỡ ngỡ. Cô đứng sững hồi lâu như không biết phải tiếp nhận thông tin thế nào rồi chợt những giọt nước mắt nóng hổi lại rơi trên gò má. Violet là tên căn nhà mà Lâm Lệ Khiết đã mơ ước từ nhỏ, cô từng vẽ ra ngôi nhà với những thiết kế và trang trí theo ý mình thích. Cô muốn tự tay thiết kế ngôi nhà của mình và người chồng sau này đó là lý do ra đời của Violet
Violet là một căn nhà mang cấu trúc cổ điển 2 tầng, phần thân nhà hoàn toàn là màu trắng, lót ngói màu xanh dương. Căn nhà được thiết kế theo kiểu 3 ngôi với 4 mặt hướng ra ngoài có 4 ban công rộng lớn. Phía sau biệt thự là một vườn hoa trồng toàn violet, phía trước sân là đài phun nước và hoa hồng, bên hông nhà là xích đu và hòn non bộ. Nhìn từ xa căn biệt thự ấy sẽ như một lâu đài cổ giữa rừng hoa oải hương, vừa xinh đẹp nhưng lại vẫn cổ kính. Đó cũng chính là lý do cho cái tên Violet!
Đứng trước căn nhà mình từng mơ ước có được một thời Lâm Lệ Khiết không sao kiềm chế được cảm xúc. Những tưởng bản thân đã bị đau đến mức những cảm xúc chai lỳ nhưng sao giờ trái tim cô vẫn đau đến thế. Nhìn sang người đàn ông bên cạnh Lâm Lệ Khiết cảm thấy vừa oán hận lại vừa yêu quý, thì ra dù ở xa cô anh vẫn nhớ tất cả. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết khẽ nhếch môi cười, cô cười tự giễu cho cuộc đời và số phận nghiệt ngã. Lãnh Dạ Thần, người đàn ông này vẫn luôn như thế. Anh nhớ rõ từng thói quen cử chỉ thậm chí khẩu vị của cô nhưng lại chẳng hề mảy may quan tâm đến bản thân mình.
Lâm Lệ Khiết từng rất lo lắng và không an tâm về người đàn ông này khi anh đi theo con đường quân đội. Lãnh Dạ Thần có bệnh dạ dày rất nặng trong người và cũng thường xuyên bỏ bữa. Nếu không có cô ép buộc và nhắc nhở nhiều khi cả ngày anh cũng sẽ không ăn. Rời xa cô liệu anh có sống tốt? Nhưng thực tế hiện tại đã cho Lâm Lệ Khiết thấy rằng lo lắng của cô là dư thừa, Lãnh Dạ Thần vẫn đứng trước mặt cô chẳng những vậy còn rất mạnh khỏe.
Nhìn thấy Lãnh Dạ Thần như vậy Lâm Lệ Khiết cũng mừng, khoảng khắc đầu tiên khi gặp lại anh con tim cô cứ ngỡ chừng đã ngưng đập. Lãnh Dạ Thần luôn thôi thúc cảm xúc mãnh liệt trong người cô gái nhỏ. Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Lệ Khiết lại không thể nói dối. Phải! Lãnh Dạ Thần, người đàn ông ấy là người mà cô yêu. Là người đàn ông Lâm Lệ Khiết yêu bằng cả sinh mạng và đến tận bây giờ vẫn chưa thể quên được.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng từ phía sau một bàn tay với tới ôm trọng Lâm Lệ Khiết vào lòng. Lãnh Dạ Thần ôm lấy có thể mảnh khảnh của cô rồi dùng áo choàng của mình che gió. Anh đỡ Lâm Lệ Khiết vào nhà rồi sai người chuẩn bị bữa tối. Lãnh Dạ Thần cúi người bế bổng Lâm Lệ Khiết lên, mặc cho cô giãy nãy thế nào anh vẫn ôm chặt cô không chịu buông xuống. Lãnh Dạ Thần nhấc từng bước chân đi lên chiếc cầu thang trắng sang trọng rồi đưa thẳng người con gái vào phòng.
- Lãnh tướng, đến nơi rồi nên anh thả em xuống đi.
Nghe Lâm Lệ Khiết nói Lãnh Dạ Thần khẽ cau mày, hai từ Lãnh tướng nghe thật xa lạ. Anh ghét hai từ đó đặc biệt khi nó được phát ra từ miệng người con gái anh yêu. Khẽ mím môi Lãnh Dạ Thần nói:
- Khiết Khiết, chẳng lẽ anh đã xa em lâu đến mức khiến em quên cả tên anh sao? Có bao nhiêu cách cự tuyệt sao em cứ phải gọi bằng cái cách xa lạ ấy?
Giọng người đàn ông nghẹn ngào khiến lòng Lâm Lệ Khiết dậy sóng, chẳng lẽ cự tuyệt anh cô không đau sao? Đau chứ! Nhưng dù có đau thế nào cũng chẳng đau bằng nỗi đau năm đó. Mọi người xung quanh nếu quen biết hai người lâu đều sẽ hỏi chuyện năm đó rốt cuộc có gì mà khiến cô không thể tha thứ. Nhưng chuyện ấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, nỗi đau đó đau đến mức ngạt thở. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết thở dài, đứng trước Lãnh Dạ Thần cô chưa bao giờ có thể từ chối:
- Thôi được! Dạ Thần!
- Anh đây!
- Em muốn tắm rửa nên anh ra ngoài chút được chứ?
- Được! Đồ anh đã chuẩn bị sẵn trong phòng tắm rồi, tắm xong em xuống nhà ăn cơm rồi sẵn chúng ta bàn bạc.
- Được!
Lãnh Dạ Thần nhận được câu trả lời thì ngay tức thì xoay lưng rời đi, trong giọng nói của anh mang theo chút mệt mỏi nói:
- Anh đợi em bên dưới nhé!
- Dạ vâng!
Trái với suy nghĩ của Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần lại chẳng hề cảm thấy bất ngờ, dường như anh đã biết trước rằng Lâm Lệ Khiết sẽ hỏi câu đó. Ánh mắt Lãnh Dạ Thần trong phút chốc sáng lên rồi lại tối sầm xuống, giọng anh trầm ấm nhưng mang theo chút buồn:
- Phải! Là Violet!
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự tính này làm Lâm Lệ Khiết không khỏi có chút bỡ ngỡ. Cô đứng sững hồi lâu như không biết phải tiếp nhận thông tin thế nào rồi chợt những giọt nước mắt nóng hổi lại rơi trên gò má. Violet là tên căn nhà mà Lâm Lệ Khiết đã mơ ước từ nhỏ, cô từng vẽ ra ngôi nhà với những thiết kế và trang trí theo ý mình thích. Cô muốn tự tay thiết kế ngôi nhà của mình và người chồng sau này đó là lý do ra đời của Violet
Violet là một căn nhà mang cấu trúc cổ điển 2 tầng, phần thân nhà hoàn toàn là màu trắng, lót ngói màu xanh dương. Căn nhà được thiết kế theo kiểu 3 ngôi với 4 mặt hướng ra ngoài có 4 ban công rộng lớn. Phía sau biệt thự là một vườn hoa trồng toàn violet, phía trước sân là đài phun nước và hoa hồng, bên hông nhà là xích đu và hòn non bộ. Nhìn từ xa căn biệt thự ấy sẽ như một lâu đài cổ giữa rừng hoa oải hương, vừa xinh đẹp nhưng lại vẫn cổ kính. Đó cũng chính là lý do cho cái tên Violet!
Đứng trước căn nhà mình từng mơ ước có được một thời Lâm Lệ Khiết không sao kiềm chế được cảm xúc. Những tưởng bản thân đã bị đau đến mức những cảm xúc chai lỳ nhưng sao giờ trái tim cô vẫn đau đến thế. Nhìn sang người đàn ông bên cạnh Lâm Lệ Khiết cảm thấy vừa oán hận lại vừa yêu quý, thì ra dù ở xa cô anh vẫn nhớ tất cả. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết khẽ nhếch môi cười, cô cười tự giễu cho cuộc đời và số phận nghiệt ngã. Lãnh Dạ Thần, người đàn ông này vẫn luôn như thế. Anh nhớ rõ từng thói quen cử chỉ thậm chí khẩu vị của cô nhưng lại chẳng hề mảy may quan tâm đến bản thân mình.
Lâm Lệ Khiết từng rất lo lắng và không an tâm về người đàn ông này khi anh đi theo con đường quân đội. Lãnh Dạ Thần có bệnh dạ dày rất nặng trong người và cũng thường xuyên bỏ bữa. Nếu không có cô ép buộc và nhắc nhở nhiều khi cả ngày anh cũng sẽ không ăn. Rời xa cô liệu anh có sống tốt? Nhưng thực tế hiện tại đã cho Lâm Lệ Khiết thấy rằng lo lắng của cô là dư thừa, Lãnh Dạ Thần vẫn đứng trước mặt cô chẳng những vậy còn rất mạnh khỏe.
Nhìn thấy Lãnh Dạ Thần như vậy Lâm Lệ Khiết cũng mừng, khoảng khắc đầu tiên khi gặp lại anh con tim cô cứ ngỡ chừng đã ngưng đập. Lãnh Dạ Thần luôn thôi thúc cảm xúc mãnh liệt trong người cô gái nhỏ. Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Lệ Khiết lại không thể nói dối. Phải! Lãnh Dạ Thần, người đàn ông ấy là người mà cô yêu. Là người đàn ông Lâm Lệ Khiết yêu bằng cả sinh mạng và đến tận bây giờ vẫn chưa thể quên được.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng từ phía sau một bàn tay với tới ôm trọng Lâm Lệ Khiết vào lòng. Lãnh Dạ Thần ôm lấy có thể mảnh khảnh của cô rồi dùng áo choàng của mình che gió. Anh đỡ Lâm Lệ Khiết vào nhà rồi sai người chuẩn bị bữa tối. Lãnh Dạ Thần cúi người bế bổng Lâm Lệ Khiết lên, mặc cho cô giãy nãy thế nào anh vẫn ôm chặt cô không chịu buông xuống. Lãnh Dạ Thần nhấc từng bước chân đi lên chiếc cầu thang trắng sang trọng rồi đưa thẳng người con gái vào phòng.
- Lãnh tướng, đến nơi rồi nên anh thả em xuống đi.
Nghe Lâm Lệ Khiết nói Lãnh Dạ Thần khẽ cau mày, hai từ Lãnh tướng nghe thật xa lạ. Anh ghét hai từ đó đặc biệt khi nó được phát ra từ miệng người con gái anh yêu. Khẽ mím môi Lãnh Dạ Thần nói:
- Khiết Khiết, chẳng lẽ anh đã xa em lâu đến mức khiến em quên cả tên anh sao? Có bao nhiêu cách cự tuyệt sao em cứ phải gọi bằng cái cách xa lạ ấy?
Giọng người đàn ông nghẹn ngào khiến lòng Lâm Lệ Khiết dậy sóng, chẳng lẽ cự tuyệt anh cô không đau sao? Đau chứ! Nhưng dù có đau thế nào cũng chẳng đau bằng nỗi đau năm đó. Mọi người xung quanh nếu quen biết hai người lâu đều sẽ hỏi chuyện năm đó rốt cuộc có gì mà khiến cô không thể tha thứ. Nhưng chuyện ấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, nỗi đau đó đau đến mức ngạt thở. Nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết thở dài, đứng trước Lãnh Dạ Thần cô chưa bao giờ có thể từ chối:
- Thôi được! Dạ Thần!
- Anh đây!
- Em muốn tắm rửa nên anh ra ngoài chút được chứ?
- Được! Đồ anh đã chuẩn bị sẵn trong phòng tắm rồi, tắm xong em xuống nhà ăn cơm rồi sẵn chúng ta bàn bạc.
- Được!
Lãnh Dạ Thần nhận được câu trả lời thì ngay tức thì xoay lưng rời đi, trong giọng nói của anh mang theo chút mệt mỏi nói:
- Anh đợi em bên dưới nhé!
- Dạ vâng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.