Chương 11
Cỏ Thơm
29/03/2014
Trong lúc này, Thiên Phong đến quán ăn, hỏi bà chủ quán và những người
giúp việc nhưng không ai thấy cả. Bỗng, một thằng nhóc từ đằng sau vỗ
mông anh: “anh đang tìm cái này hả?”, nó đưa cây kẹp con khỷ lên. Mặt
của Thiên Phong dãn ra vì vui mừng nhưng chưa hớn hở được bao nhiêu thì
thằng nhóc lấy bàn tay còn lại xoa xoa hai đầu ngón tay ra hiệu “tiền
trao cháo múc”. Thiên Phong vội cười nhẹ rồi thở dài, anh gặp phải một
thằng nhóc láu cá thật…
-Sao nhóc muốn bán lại chiếc kẹp à? Nhóc muốn nhiêu?
-…k
-Trời, cái kẹp này chừng …k là cùng, sao lại lấy đến …k
-Em lượm được thì nó là của em, em muốn bán nó nhiêu thì cũng là chuyện của em nhá. Anh không cần thì em lấy tặng bạn gái hehe
-Thôi được rồi. Tiền của em đây. Haizzz – tiếng thở dài của anh ngân lên ..
Bà chủ quán đồng thời là má thằng nhóc, từ nhà bếp bước lên, thấy nó đang quấy rầy khách liền hỏi :
-Tèo, đang làm trò gì đó ?
-Con đang phụ má kiếm tiền này.
-Tổ cha nhà mày, biết gì mà kiếm, trả lại cho anh ấy nhanh lên. – bà mẹ quát
Thằng nhóc mếu môi, tay rụt rè trả lại, có vẻ tiếc nuối. Trông nó tội nghiệp, Thiên Phong mua cho nó cây cà rem kem chuối coi như trả công nó nhặt giúp.
***
Về đến nhà, anh định lấy điện thoại nhắn tin báo cho Bình Bình, từng dòng chữ tin nhắn hiện lên , càng về cuối tin thì anh bỗng bấm chậm dần một cách vô thức cho đến khi ngón tay của anh ngừng bấm hẳn.
Chẳng hiểu lý trí hay con tim đang sai bảo anh, anh bấm nút thoát ra và đặt nhẹ chiếc điện thoại xuống giường. Tay cầm chiếc kẹp, anh nhấc từng bước chân lên sân thượng mang theo trong mình những dòng suy tư miên man vừa mới chợt xuất hiện.
Sân thượng nhà anh thuê, thoáng đãng, rộng rãi có thể nhìn xung quanh một cách trọn vẹn mà không bị một căn nhà cao tầng nào che khuất tầm mắt. Cũng phải thôi, ở khu anh đang ở nhà nào nhà nấy cũng chỉ cao bằng bằng nhau.
Anh tựa vào lan can, đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó ngoài kia, anh cũng không biết mình cần phải tập trung nhìn điều gì chỉ đơn giản là nhìn mà thôi. Giống như tâm trạng anh bây giờ, anh không hiểu mình đang suy nghĩ gì nữa, mọi thứ cứ như chợt xuất hiện chứ không phải là anh muốn nó xuất hiện.
“Có nên trả chiếc kẹp không? Tại sao lại không trả nhỉ? Phải trả chứ, cô bé đang lo lắng lắm…” Những suy nghĩ trái chiều, chúng thúc đẩy một sự tranh đấu trong anh vô cùng mãnh liệt lúc này. Một chuyện đơn giản, nhưng sao cứ phải phức tạp nó lên thế này.
Chiếc kẹp này, là ký ức mười năm của Bình Bình, anh đã từng nghiệm ra sau những gì trải qua trong cuộc sống rằng : có những thứ không thể lấy lại hoặc làm cho chúng đẹp đẽ hơn như ngày trước, thế nên đôi khi cần dứt khoát từ bỏ chúng để bắt đầu một điều mới mẻ, những thứ mà chắc rằng ta sẽ trân trọng và gìn giữ nó hơn.
Gió thổi miên man, đem theo những hương thơm của hoa cỏ đồng nội gần đây đến với anh. Anh nhẹ cất chiếc kẹp vào túi, rồi môi chếch miệng thổi lời nói khẽ từ anh bay ra… Anh nói gì, anh nói với ai,…chỉ có gió mới hay chỉ có gió mới biết vì gió sẽ luôn thay anh mang lời mà anh muốn gửi đến người đó…
***
Bình Bình uể oải bước chân ra khỏi trường, dọc theo lề đường đến khúc quẹo trái. Do vẫn còn đang thơ thẩn, muộn phiền về chiếc kẹp nên nó vô tình bước chân xuống lòng đường tiếp tục đi thẳng…
Từ xa xa nhỏ Lan, vốn có hiềm khích với nó, nay thấy Bình Bình đang lơ đãng sẵn tiện phóng tới quẹt ngang người, làm nó té xuống.
-Ơ, Bình Bình có sao không, sao lại đi ở dưới lòng đường thế này, Lan không để ý, xin lỗi nhá – Lan giả vờ như vô tình .Nó ôm cái chân đang chuẩn bị rướm máu ở đầu gối, cúi xuống không nói nên lời. Đúng lúc chiếc mô tô từ xa xa dừng lại…
-Chạy xe kiểu gì vậy? Đụng trúng người ta không bước xuống đỡ mà ngồi trên đây nữa.- Ngô Hoàng quát lên.
Nhỏ Lan không biết nói gì, mất mặt, phóng xe chạy đi.
-Cô có sao không? – Hắn ngồi xuống chạm tay vào chân nó
-Anh quan tâm làm gì? – Nó hất tay hắn ra
-Đừng có bướng nữa, không thấy máu đang chảy àh, cặp cô có khăn giấy không?
Hắn mở balo ra lấy khăn giấy thấm máu cho nó. Lúc này Bình Bình nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, cái hành động này, nét mặt khi lo lắng, quan tâm một ai đó, sao mà gần gũi, quen thuộc quá. Nó nhìn hắn chăm chú, phảng phất quanh hắn hình bóng của một cậu bé mà đã lâu lắm rồi nó không được gặp. Nó lại có cảm giác được chở che như thuở nào.
Chợt hắn ngước mắt lên nhìn nó…chớp chớp…
-Nhìn gì vậy? – Ngô Hoàng hỏi
-Àh không, sao hôm nay anh lạ vậy, bị bệnh sao? – Thiên Bình đáp
-Cái cô này, tôi lấy ơn trả oán rồi còn gì?
-Là sao ta !?
-Giả bộ nữa, lúc nãy trong lớp cô chơi đểu tôi còn gì.
-Àh, hyhy tôi đâu ngờ anh “bại não” đến vậy đâu, nói đùa vậy mà cũng tin.- Nó
cười mỉm
-Hay quá ha, có tin bỏ cô ở đây không?
-Thì có ai kêu anh giúp tôi đâu.
-Cô…..con gái gì mà bướng quá, sau này ai lấy phải cô chắc số “đen” dữ lắm.
-Anh….
-Lên xe đi, coi như hôm nay cô may mắn.
-Thôi đi, biết đâu anh lại quăng tôi dưới đất nữa thì khổ.
Nói xong nó ráng gượng người dậy, đi từng bước cà nhắc, cà nhắc.
-Không lên thiệt àh, cô không thấy tội nghiệp cho cái chân mình sao?
– Hắn nói với theo Bình Bình vẫn lặng lẽ lê từng bước chân nặng nề.
“Này đừng có hối hận nhá!!!” Hắn phóng xe đi mất hút…
-Sao nhóc muốn bán lại chiếc kẹp à? Nhóc muốn nhiêu?
-…k
-Trời, cái kẹp này chừng …k là cùng, sao lại lấy đến …k
-Em lượm được thì nó là của em, em muốn bán nó nhiêu thì cũng là chuyện của em nhá. Anh không cần thì em lấy tặng bạn gái hehe
-Thôi được rồi. Tiền của em đây. Haizzz – tiếng thở dài của anh ngân lên ..
Bà chủ quán đồng thời là má thằng nhóc, từ nhà bếp bước lên, thấy nó đang quấy rầy khách liền hỏi :
-Tèo, đang làm trò gì đó ?
-Con đang phụ má kiếm tiền này.
-Tổ cha nhà mày, biết gì mà kiếm, trả lại cho anh ấy nhanh lên. – bà mẹ quát
Thằng nhóc mếu môi, tay rụt rè trả lại, có vẻ tiếc nuối. Trông nó tội nghiệp, Thiên Phong mua cho nó cây cà rem kem chuối coi như trả công nó nhặt giúp.
***
Về đến nhà, anh định lấy điện thoại nhắn tin báo cho Bình Bình, từng dòng chữ tin nhắn hiện lên , càng về cuối tin thì anh bỗng bấm chậm dần một cách vô thức cho đến khi ngón tay của anh ngừng bấm hẳn.
Chẳng hiểu lý trí hay con tim đang sai bảo anh, anh bấm nút thoát ra và đặt nhẹ chiếc điện thoại xuống giường. Tay cầm chiếc kẹp, anh nhấc từng bước chân lên sân thượng mang theo trong mình những dòng suy tư miên man vừa mới chợt xuất hiện.
Sân thượng nhà anh thuê, thoáng đãng, rộng rãi có thể nhìn xung quanh một cách trọn vẹn mà không bị một căn nhà cao tầng nào che khuất tầm mắt. Cũng phải thôi, ở khu anh đang ở nhà nào nhà nấy cũng chỉ cao bằng bằng nhau.
Anh tựa vào lan can, đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó ngoài kia, anh cũng không biết mình cần phải tập trung nhìn điều gì chỉ đơn giản là nhìn mà thôi. Giống như tâm trạng anh bây giờ, anh không hiểu mình đang suy nghĩ gì nữa, mọi thứ cứ như chợt xuất hiện chứ không phải là anh muốn nó xuất hiện.
“Có nên trả chiếc kẹp không? Tại sao lại không trả nhỉ? Phải trả chứ, cô bé đang lo lắng lắm…” Những suy nghĩ trái chiều, chúng thúc đẩy một sự tranh đấu trong anh vô cùng mãnh liệt lúc này. Một chuyện đơn giản, nhưng sao cứ phải phức tạp nó lên thế này.
Chiếc kẹp này, là ký ức mười năm của Bình Bình, anh đã từng nghiệm ra sau những gì trải qua trong cuộc sống rằng : có những thứ không thể lấy lại hoặc làm cho chúng đẹp đẽ hơn như ngày trước, thế nên đôi khi cần dứt khoát từ bỏ chúng để bắt đầu một điều mới mẻ, những thứ mà chắc rằng ta sẽ trân trọng và gìn giữ nó hơn.
Gió thổi miên man, đem theo những hương thơm của hoa cỏ đồng nội gần đây đến với anh. Anh nhẹ cất chiếc kẹp vào túi, rồi môi chếch miệng thổi lời nói khẽ từ anh bay ra… Anh nói gì, anh nói với ai,…chỉ có gió mới hay chỉ có gió mới biết vì gió sẽ luôn thay anh mang lời mà anh muốn gửi đến người đó…
***
Bình Bình uể oải bước chân ra khỏi trường, dọc theo lề đường đến khúc quẹo trái. Do vẫn còn đang thơ thẩn, muộn phiền về chiếc kẹp nên nó vô tình bước chân xuống lòng đường tiếp tục đi thẳng…
Từ xa xa nhỏ Lan, vốn có hiềm khích với nó, nay thấy Bình Bình đang lơ đãng sẵn tiện phóng tới quẹt ngang người, làm nó té xuống.
-Ơ, Bình Bình có sao không, sao lại đi ở dưới lòng đường thế này, Lan không để ý, xin lỗi nhá – Lan giả vờ như vô tình .Nó ôm cái chân đang chuẩn bị rướm máu ở đầu gối, cúi xuống không nói nên lời. Đúng lúc chiếc mô tô từ xa xa dừng lại…
-Chạy xe kiểu gì vậy? Đụng trúng người ta không bước xuống đỡ mà ngồi trên đây nữa.- Ngô Hoàng quát lên.
Nhỏ Lan không biết nói gì, mất mặt, phóng xe chạy đi.
-Cô có sao không? – Hắn ngồi xuống chạm tay vào chân nó
-Anh quan tâm làm gì? – Nó hất tay hắn ra
-Đừng có bướng nữa, không thấy máu đang chảy àh, cặp cô có khăn giấy không?
Hắn mở balo ra lấy khăn giấy thấm máu cho nó. Lúc này Bình Bình nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, cái hành động này, nét mặt khi lo lắng, quan tâm một ai đó, sao mà gần gũi, quen thuộc quá. Nó nhìn hắn chăm chú, phảng phất quanh hắn hình bóng của một cậu bé mà đã lâu lắm rồi nó không được gặp. Nó lại có cảm giác được chở che như thuở nào.
Chợt hắn ngước mắt lên nhìn nó…chớp chớp…
-Nhìn gì vậy? – Ngô Hoàng hỏi
-Àh không, sao hôm nay anh lạ vậy, bị bệnh sao? – Thiên Bình đáp
-Cái cô này, tôi lấy ơn trả oán rồi còn gì?
-Là sao ta !?
-Giả bộ nữa, lúc nãy trong lớp cô chơi đểu tôi còn gì.
-Àh, hyhy tôi đâu ngờ anh “bại não” đến vậy đâu, nói đùa vậy mà cũng tin.- Nó
cười mỉm
-Hay quá ha, có tin bỏ cô ở đây không?
-Thì có ai kêu anh giúp tôi đâu.
-Cô…..con gái gì mà bướng quá, sau này ai lấy phải cô chắc số “đen” dữ lắm.
-Anh….
-Lên xe đi, coi như hôm nay cô may mắn.
-Thôi đi, biết đâu anh lại quăng tôi dưới đất nữa thì khổ.
Nói xong nó ráng gượng người dậy, đi từng bước cà nhắc, cà nhắc.
-Không lên thiệt àh, cô không thấy tội nghiệp cho cái chân mình sao?
– Hắn nói với theo Bình Bình vẫn lặng lẽ lê từng bước chân nặng nề.
“Này đừng có hối hận nhá!!!” Hắn phóng xe đi mất hút…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.