Chương 14
Cỏ Thơm
29/03/2014
Nhưng mọi thứ đều chỉ là trong sự suy đoán của anh mà thôi. Biết đâu,
may ra tất cả chỉ là vớ vẫn và cả hai không là gì của nhau cả. Anh vội
mỉm cười, một nụ cười của hy vọng, niềm tin le lói.
Anh quyết định cầm xấp hồ sơ lên, lật ngay đến cái trang có tên Thiên Bình, sau đó đánh máy lại nội dung, đổi địa chỉ, đổi số điện thoại, tất cả những gì liên quan đến nhỏ, anh đều delete tất. Anh kẹp cái bản vừa tạo vào bộ hồ sơ và xé ngay cái bản gốc.
Hiện giờ anh không biết mình đang hành động gì nữa, anh làm như thế này, liệu có phải bản thân ích kỉ quá không? Liệu có phải không công bằng đối với Bình Bình và cả Ngô Hoàng? Họ đã xa nhau lâu đến vậy mà, giờ đây sắp sữa được tương phùng thì anh lại đẩy họ đi xa hơn?…Sao anh lại trở nên tồi tệ như thế này?…Không, không phải, nếu như xét về lí, anh là một kẻ tiểu nhân, nhưng xét về tình yêu thì anh không có lỗi gì cả, chỉ là đang cố gắng bằng mọi cách cho tình yêu của mình thôi.
Nếu như họ thật sự có duyên thì khi chạm nhau trong lớp họ đã nhận ra nhau, nếu như đây là sự sắp đặt của chúa cho anh biết được bí mật này, thì anh sẽ đấu tranh đến cùng…
Hàng loạt từ nếu như….hiện lên trong đầu óc đang rối bời của anh.
Chợt, tiếng bấm chuông cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ, chú anh về. Anh vội sắp xếp lại tài liệu cho ngay ngắn xem như không có việc gì xảy ra.
***
[6:15 AM, Monday]
RENG!!! RENG!!! RENG!!!
Bình Bình ngồi dậy, cái chân vẫn còn cảm thấy tê, dù đã qua hai ngày, nhưng nó không muốn bỏ học…
-Mày đi đâu vậy? Tính đi học đó àh? Thôi làm ơn ngủm tiếp đi, chân chưa hết mà cứ bon chen hề.
– Vy khùm vừa nhắm mắt vừa lải nhải
-Đừng có xúi bậy, việc học quan trọng hơn, cái chân thì có là gì đâu. – nó bước vào nhà vệ sinh…
-Haizzzzz
Bỗng, chiếc điện thoại của Bình Bình vang lên…
-Bình ơi dế gọi kìa…..- Vy nói giọng ngái ngủ
-Mày nghe giúp tao đi, tao đang làm chuyện đại sự hyhy
-Haseyó, ai đó?
-….
-Ngô cái gì mà ngô, ở đây không có bán bắp, nhầm số rồi….- Nhỏ cúp máy, sau đó điện thoại lại inh ỏi tiếp
-Này đã nói ở đây không có ngô mà, lì vậy hả?Hình ảnh đã đăng – Vy hét lên
-…..
-Ơ, anh Ngô Hoàng hả?Hình ảnh đã đăng – nó căng mắt ra
-…..
-Đúng rồi, chân của Thiên Bình còn chưa hết
-…..
-Sao cơ?… Được chứ anh.Hình ảnh đã đăng
***
-Ũa khi nãy ai gọi thế – Bình Bình hỏi
-Ai biêt đâu. – Nó nhắm nghiền mắt lại rồi chùm mềnh lên đầu.
Một lát sau, khi đã chuẩn bị mọi thứ để đi học. Nó chợt nghe có tiếng mô tô đáng ghét nhưng quen thuộc đang tiến gần đến nhà mình. “Chẳng lẽ là hắn ta? Mà đời nào hắn lại đến đây chứ?”. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ nó vẫn tò mò, đi cà nhắc ra cửa.
-Ạch, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Sao lại không?
-Đừng nói là đến chở tôi đi học nhá?
-Sao lại đừng?
-Ơ, hôm nay Việt Nam lại có thêm chuyện lạ àh?
-Sao lại lạ? – Hắn nhìn thẳng vào mặt nó
-Sao gì mà sao, không nói với anh nữa, tôi đi đây. – Nó bước đi
-Này, dù gì tôi cũng cất công đến đây, thì cô cũng phải nễ mặt chút chứ, có biết xăng bây giờ bao nhiêu rồi không?
-Ai biểu anh dư xăng chứ kaka
-Thôi, lên xe đi trễ học bây giờ? Hay là lại muốn tôi bế cô lên như lần trước hả? – Hắn cười mỉm và nháy mắt (trông yêu làm sao Hình ảnh đã đăng)
Bình Bình tỏ ra ngượng ngùng trước cái hành động dịu dàng đến lạ kì của hắn. Hình ảnh đã đăng Mắt nó chớp chớp cố nhìn đi hướng khác. “Ôi! Sao sáng hôm nay hắn “nai” thế ta, hay lại dang âm mưu gì đó đây? Nhưng trông nét mặt hắn đáng yêu thật, không có vẻ là đang đùa giỡn thì phải. Hình như bây giờ cứ mỗi lần mình gặp hắn thì có cảm giác hắn thay đổi nhiều hơn những lần trước”…
Trong lúc đang thẩn thờ, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi nghi vấn trong lòng nó. Cứ như hắn biết nó đang nghĩ gì vậy.Hình ảnh đã đăng
Những tia nắng ban mai của một sớm tinh mơ khẽ rơi trên mái tóc bồng bềnh của Bình Bình. Những giọt sương còn đọng trên chiếc lá cũng vội vã hòa mình vào cơn gió làm không khí trở nên se lạnh. Nhưng ở nơi đây, có hai tâm hồn đang cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy nhau và cùng nhau bắt đầu điều gì đó, có thể là một tuần mới với nhiều điều thú vị hoặc cũng có thể là một bức tranh tình yêu đang được vẽ ra.Hình ảnh đã đăng
Chiếc xe phóng đi với tiếng âm thanh nổi cộm của một chiếc mô tô hàng hiệu khiến tất cả người đi đường đều phải ngoái nhìn. Và trong số những người đó có một người, đã đứng lặng lại khi chiếc xe lao ngang qua. Đó chính là Thiên Phong và trong lòng anh bắt đầu dậy lên sự bất an. Tay anh nắm chặt hơn, quay mặt đi tiếp tục thực hiện nốt vòng chạy thể dục buổi sáng của mình.
Anh quyết định cầm xấp hồ sơ lên, lật ngay đến cái trang có tên Thiên Bình, sau đó đánh máy lại nội dung, đổi địa chỉ, đổi số điện thoại, tất cả những gì liên quan đến nhỏ, anh đều delete tất. Anh kẹp cái bản vừa tạo vào bộ hồ sơ và xé ngay cái bản gốc.
Hiện giờ anh không biết mình đang hành động gì nữa, anh làm như thế này, liệu có phải bản thân ích kỉ quá không? Liệu có phải không công bằng đối với Bình Bình và cả Ngô Hoàng? Họ đã xa nhau lâu đến vậy mà, giờ đây sắp sữa được tương phùng thì anh lại đẩy họ đi xa hơn?…Sao anh lại trở nên tồi tệ như thế này?…Không, không phải, nếu như xét về lí, anh là một kẻ tiểu nhân, nhưng xét về tình yêu thì anh không có lỗi gì cả, chỉ là đang cố gắng bằng mọi cách cho tình yêu của mình thôi.
Nếu như họ thật sự có duyên thì khi chạm nhau trong lớp họ đã nhận ra nhau, nếu như đây là sự sắp đặt của chúa cho anh biết được bí mật này, thì anh sẽ đấu tranh đến cùng…
Hàng loạt từ nếu như….hiện lên trong đầu óc đang rối bời của anh.
Chợt, tiếng bấm chuông cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ, chú anh về. Anh vội sắp xếp lại tài liệu cho ngay ngắn xem như không có việc gì xảy ra.
***
[6:15 AM, Monday]
RENG!!! RENG!!! RENG!!!
Bình Bình ngồi dậy, cái chân vẫn còn cảm thấy tê, dù đã qua hai ngày, nhưng nó không muốn bỏ học…
-Mày đi đâu vậy? Tính đi học đó àh? Thôi làm ơn ngủm tiếp đi, chân chưa hết mà cứ bon chen hề.
– Vy khùm vừa nhắm mắt vừa lải nhải
-Đừng có xúi bậy, việc học quan trọng hơn, cái chân thì có là gì đâu. – nó bước vào nhà vệ sinh…
-Haizzzzz
Bỗng, chiếc điện thoại của Bình Bình vang lên…
-Bình ơi dế gọi kìa…..- Vy nói giọng ngái ngủ
-Mày nghe giúp tao đi, tao đang làm chuyện đại sự hyhy
-Haseyó, ai đó?
-….
-Ngô cái gì mà ngô, ở đây không có bán bắp, nhầm số rồi….- Nhỏ cúp máy, sau đó điện thoại lại inh ỏi tiếp
-Này đã nói ở đây không có ngô mà, lì vậy hả?Hình ảnh đã đăng – Vy hét lên
-…..
-Ơ, anh Ngô Hoàng hả?Hình ảnh đã đăng – nó căng mắt ra
-…..
-Đúng rồi, chân của Thiên Bình còn chưa hết
-…..
-Sao cơ?… Được chứ anh.Hình ảnh đã đăng
***
-Ũa khi nãy ai gọi thế – Bình Bình hỏi
-Ai biêt đâu. – Nó nhắm nghiền mắt lại rồi chùm mềnh lên đầu.
Một lát sau, khi đã chuẩn bị mọi thứ để đi học. Nó chợt nghe có tiếng mô tô đáng ghét nhưng quen thuộc đang tiến gần đến nhà mình. “Chẳng lẽ là hắn ta? Mà đời nào hắn lại đến đây chứ?”. Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ nó vẫn tò mò, đi cà nhắc ra cửa.
-Ạch, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Sao lại không?
-Đừng nói là đến chở tôi đi học nhá?
-Sao lại đừng?
-Ơ, hôm nay Việt Nam lại có thêm chuyện lạ àh?
-Sao lại lạ? – Hắn nhìn thẳng vào mặt nó
-Sao gì mà sao, không nói với anh nữa, tôi đi đây. – Nó bước đi
-Này, dù gì tôi cũng cất công đến đây, thì cô cũng phải nễ mặt chút chứ, có biết xăng bây giờ bao nhiêu rồi không?
-Ai biểu anh dư xăng chứ kaka
-Thôi, lên xe đi trễ học bây giờ? Hay là lại muốn tôi bế cô lên như lần trước hả? – Hắn cười mỉm và nháy mắt (trông yêu làm sao Hình ảnh đã đăng)
Bình Bình tỏ ra ngượng ngùng trước cái hành động dịu dàng đến lạ kì của hắn. Hình ảnh đã đăng Mắt nó chớp chớp cố nhìn đi hướng khác. “Ôi! Sao sáng hôm nay hắn “nai” thế ta, hay lại dang âm mưu gì đó đây? Nhưng trông nét mặt hắn đáng yêu thật, không có vẻ là đang đùa giỡn thì phải. Hình như bây giờ cứ mỗi lần mình gặp hắn thì có cảm giác hắn thay đổi nhiều hơn những lần trước”…
Trong lúc đang thẩn thờ, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi nghi vấn trong lòng nó. Cứ như hắn biết nó đang nghĩ gì vậy.Hình ảnh đã đăng
Những tia nắng ban mai của một sớm tinh mơ khẽ rơi trên mái tóc bồng bềnh của Bình Bình. Những giọt sương còn đọng trên chiếc lá cũng vội vã hòa mình vào cơn gió làm không khí trở nên se lạnh. Nhưng ở nơi đây, có hai tâm hồn đang cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy nhau và cùng nhau bắt đầu điều gì đó, có thể là một tuần mới với nhiều điều thú vị hoặc cũng có thể là một bức tranh tình yêu đang được vẽ ra.Hình ảnh đã đăng
Chiếc xe phóng đi với tiếng âm thanh nổi cộm của một chiếc mô tô hàng hiệu khiến tất cả người đi đường đều phải ngoái nhìn. Và trong số những người đó có một người, đã đứng lặng lại khi chiếc xe lao ngang qua. Đó chính là Thiên Phong và trong lòng anh bắt đầu dậy lên sự bất an. Tay anh nắm chặt hơn, quay mặt đi tiếp tục thực hiện nốt vòng chạy thể dục buổi sáng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.