Chương 8
Nam Hữu Tam Cao
30/08/2023
Ngày hôm sau, Cố Nhiên trông khá hơn hôm qua rất nhiều.
Trận đấu bóng rổ sắp sửa diễn ra, huấn luyện viên đã nhiều lần thúc giục, nhưng Cố Nhiên vẫn không thể thi đấu.
Hoàng đế chưa vội, tôi là thái giám đã gấp!
Tôi do dự thật lâu, yếu ớt mở miệng: “Hay cậu dạy tôi chơi bóng rổ đi?”
Anh nhìn tôi ngạc nhiên, tôi nói khô khan: “Để phòng ngừa thôi.”
Cố Nhiên đột nhiên nhếch môi cười, khuôn mặt giãn ra, mưa thuận gió hoà.
Anh xoa đầu tôi, giọng ấm áp: “Không chơi được cũng chẳng sao, vốn dĩ tôi cũng sắp nghỉ chơi rồi.”
Trong mắt Cố Nhiên lộ ra vẻ cưng chiều không dễ nhận ra, nhìn tôi chăm chú đến mức cái mặt già này phải đỏ lên.
Một lát sau, vẻ mặt anh ấy cứng đờ, đồng tử khẽ run lên, xuất hiện vết nứt.
Tôi khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Nhiên từ kẽ răng chậm rãi nặn ra một chữ: “DM.”
Cổ anh ửng đỏ một mảng, cả người như con tôm luộc, đuôi mắt đỏ bừng, hai tay run rẩy che mặt như muốn chui vào khe đất.
“Cậu không sao chứ?” Tôi bối rối hỏi.
Một lúc sau, anh cam chịu nói: “Hình như bị tràn ra rồi.”
Tôi: “Hả? Sao cơ!”
…
Sau một hồi thảo luận, chúng tôi quyết định quay lại trường, thu dọn quần áo rồi chuyển đến đây sống một thời gian.
Anh đến KTX nữ, còn tôi đến KTX nam.
Mới vừa bước vào cửa, giọng nói ồm ồm của Tống Niên chợt vang lên: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Biểu cảm cậu ta mập mờ, đuôi lông mày nhếch lên đầy vẻ hóng chuyện.
Tôi đẩy cậu ta ra: “Cút cút cút, tôi phải thu dọn quần áo ra ngoài ở.”
Tống Niên nhảy dựng lên: “Ở với Lâm Ninh sao?”
Tôi cực kỳ khiêu khích cười nói: “Không phải cô ấy thì chẳng lẽ là cậu?”
Cậu ta giả vờ ồ lên, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn:
“Lúc trước cậu vì Lâm Ninh nên đánh nhau đúng không?”
Động tác của tôi bỗng nhiên dừng lại: “Cái gì?”
“Có một ngày cậu mình đầy vết thương trở về vào năm nhất, còn nói cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, lại chết sống không chịu nói cứu ai.”
Người anh em tốt Tống Niên nắm cổ tôi, hừ cười một tiếng: “Đừng định lừa tôi, cô gái kia là Lâm Ninh đúng không?”
Nghe Tống Niên nói vậy, trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát.
Tôi giả vờ nhớ lại: “Hình như đúng là có chuyện này, mà người tôi đánh là ai ý nhì?”
Tống Niên gãi cằm: “Hừm, hình như tên Chu Tuấn thì phải, cái tên chuyên quấy rối con gái ở tiệm trà sữa ấy.”
Quả nhiên là cậu ta…
Tôi chợt mất hết cả sức lực, đầu óc choáng váng.
Bảo sao Chu Tuấn sợ anh như vậy, thì ra năm nhất chính Cố Nhiên đã bảo vệ tôi.
Tống Niên thấy tôi như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Cố Nhiên, cậu không sao chứ?”
Tôi quay đầu lại lắc đầu, không muốn cậu ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Nhiên nhắn đang chờ tôi dưới tầng.
Trong chớp mắt, đầu óc tôi trống rỗng, bỏ qua sự cám dỗ mập mờ của anh.
Giờ khắc này, tôi chỉ muốn ôm chặt lấy anh.
Tôi chạy như bay xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy Cố Nhiên đang kéo vali.
Anh nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ: “Sao cậu lại…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã lợi dụng ưu thế chiều cao mà ôm anh vào lòng.
Cố Nhiên chợt cứng đờ, hai cơ thể áp sát vào nhau phá vỡ mọi rào cản.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng và nhịp tim gia tăng từ cơ thể anh.
“Cố Nhiên, em thích anh, anh có muốn ở bên em không?”
Sự quyết đoán y hệt như lần tôi báo cảnh sát, cuối cùng tôi cũng dũng cảm thêm lần nữa.
Gió nhẹ vừa hay thổi qua, lá cây kêu xào xạc.
Cố Nhiên cười nhẹ một tiếng yêu chiều, giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh tưởng mình đã sớm là của em rồi.”
Anh nhấn gáy tôi xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đưa hương vị bạc hà ngọt ngào vào miệng tôi.
Tôi nhắm chặt hai mắt.
Đúng lúc này, ý thức của tôi đột ngột run lên, một tia sáng trắng vụt qua trong tâm trí.
Mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi là Cố Nhiên với ánh mắt đầy dịu dàng.
Khuôn mặt anh rạng rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh, bên trong chứa đầy hình bóng của tôi.
Cố Nhiên: “Cuối cùng cũng có thể thực hiện nghĩa vụ bạn trai rồi.”
Mặt tôi hơi đỏ lên: “Nghĩa vụ gì cơ?”
Anh giữ chặt tay tôi, nhướn mày, giọng đắc ý nói: “Ông đây giữ mình nhiều năm như vậy, đương nhiên là phải mang bạn gái đi khoe rồi!”
Vẻ mặt bình tĩnh của tôi suýt chút nữa thì rạn nứt.
Chỉ thế! Chỉ thế thôi sao?
Tôi đã lên đến cao tốc rồi, mà anh vẫn còn ở Makka Pakka sao?
“Makka Pakka” là tên nhân vật trong loạt phim cho thiếu nhi In the Night Garden, có điệu di chuyển và câu Makka Pakka rất đáng yêu.
Trận đấu bóng rổ sắp sửa diễn ra, huấn luyện viên đã nhiều lần thúc giục, nhưng Cố Nhiên vẫn không thể thi đấu.
Hoàng đế chưa vội, tôi là thái giám đã gấp!
Tôi do dự thật lâu, yếu ớt mở miệng: “Hay cậu dạy tôi chơi bóng rổ đi?”
Anh nhìn tôi ngạc nhiên, tôi nói khô khan: “Để phòng ngừa thôi.”
Cố Nhiên đột nhiên nhếch môi cười, khuôn mặt giãn ra, mưa thuận gió hoà.
Anh xoa đầu tôi, giọng ấm áp: “Không chơi được cũng chẳng sao, vốn dĩ tôi cũng sắp nghỉ chơi rồi.”
Trong mắt Cố Nhiên lộ ra vẻ cưng chiều không dễ nhận ra, nhìn tôi chăm chú đến mức cái mặt già này phải đỏ lên.
Một lát sau, vẻ mặt anh ấy cứng đờ, đồng tử khẽ run lên, xuất hiện vết nứt.
Tôi khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Nhiên từ kẽ răng chậm rãi nặn ra một chữ: “DM.”
Cổ anh ửng đỏ một mảng, cả người như con tôm luộc, đuôi mắt đỏ bừng, hai tay run rẩy che mặt như muốn chui vào khe đất.
“Cậu không sao chứ?” Tôi bối rối hỏi.
Một lúc sau, anh cam chịu nói: “Hình như bị tràn ra rồi.”
Tôi: “Hả? Sao cơ!”
…
Sau một hồi thảo luận, chúng tôi quyết định quay lại trường, thu dọn quần áo rồi chuyển đến đây sống một thời gian.
Anh đến KTX nữ, còn tôi đến KTX nam.
Mới vừa bước vào cửa, giọng nói ồm ồm của Tống Niên chợt vang lên: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?”
Biểu cảm cậu ta mập mờ, đuôi lông mày nhếch lên đầy vẻ hóng chuyện.
Tôi đẩy cậu ta ra: “Cút cút cút, tôi phải thu dọn quần áo ra ngoài ở.”
Tống Niên nhảy dựng lên: “Ở với Lâm Ninh sao?”
Tôi cực kỳ khiêu khích cười nói: “Không phải cô ấy thì chẳng lẽ là cậu?”
Cậu ta giả vờ ồ lên, dáng vẻ cực kỳ gợi đòn:
“Lúc trước cậu vì Lâm Ninh nên đánh nhau đúng không?”
Động tác của tôi bỗng nhiên dừng lại: “Cái gì?”
“Có một ngày cậu mình đầy vết thương trở về vào năm nhất, còn nói cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, lại chết sống không chịu nói cứu ai.”
Người anh em tốt Tống Niên nắm cổ tôi, hừ cười một tiếng: “Đừng định lừa tôi, cô gái kia là Lâm Ninh đúng không?”
Nghe Tống Niên nói vậy, trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát.
Tôi giả vờ nhớ lại: “Hình như đúng là có chuyện này, mà người tôi đánh là ai ý nhì?”
Tống Niên gãi cằm: “Hừm, hình như tên Chu Tuấn thì phải, cái tên chuyên quấy rối con gái ở tiệm trà sữa ấy.”
Quả nhiên là cậu ta…
Tôi chợt mất hết cả sức lực, đầu óc choáng váng.
Bảo sao Chu Tuấn sợ anh như vậy, thì ra năm nhất chính Cố Nhiên đã bảo vệ tôi.
Tống Niên thấy tôi như vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc: “Cố Nhiên, cậu không sao chứ?”
Tôi quay đầu lại lắc đầu, không muốn cậu ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Nhiên nhắn đang chờ tôi dưới tầng.
Trong chớp mắt, đầu óc tôi trống rỗng, bỏ qua sự cám dỗ mập mờ của anh.
Giờ khắc này, tôi chỉ muốn ôm chặt lấy anh.
Tôi chạy như bay xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy Cố Nhiên đang kéo vali.
Anh nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ: “Sao cậu lại…”
Lời còn chưa dứt, tôi đã lợi dụng ưu thế chiều cao mà ôm anh vào lòng.
Cố Nhiên chợt cứng đờ, hai cơ thể áp sát vào nhau phá vỡ mọi rào cản.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng và nhịp tim gia tăng từ cơ thể anh.
“Cố Nhiên, em thích anh, anh có muốn ở bên em không?”
Sự quyết đoán y hệt như lần tôi báo cảnh sát, cuối cùng tôi cũng dũng cảm thêm lần nữa.
Gió nhẹ vừa hay thổi qua, lá cây kêu xào xạc.
Cố Nhiên cười nhẹ một tiếng yêu chiều, giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh tưởng mình đã sớm là của em rồi.”
Anh nhấn gáy tôi xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đưa hương vị bạc hà ngọt ngào vào miệng tôi.
Tôi nhắm chặt hai mắt.
Đúng lúc này, ý thức của tôi đột ngột run lên, một tia sáng trắng vụt qua trong tâm trí.
Mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi là Cố Nhiên với ánh mắt đầy dịu dàng.
Khuôn mặt anh rạng rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh, bên trong chứa đầy hình bóng của tôi.
Cố Nhiên: “Cuối cùng cũng có thể thực hiện nghĩa vụ bạn trai rồi.”
Mặt tôi hơi đỏ lên: “Nghĩa vụ gì cơ?”
Anh giữ chặt tay tôi, nhướn mày, giọng đắc ý nói: “Ông đây giữ mình nhiều năm như vậy, đương nhiên là phải mang bạn gái đi khoe rồi!”
Vẻ mặt bình tĩnh của tôi suýt chút nữa thì rạn nứt.
Chỉ thế! Chỉ thế thôi sao?
Tôi đã lên đến cao tốc rồi, mà anh vẫn còn ở Makka Pakka sao?
“Makka Pakka” là tên nhân vật trong loạt phim cho thiếu nhi In the Night Garden, có điệu di chuyển và câu Makka Pakka rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.