Chương 253: Anh trả thù tôi, tôi trả thù anh!
Chánh Nghĩa Ngô
19/10/2024
Lục Nhã Vy không nói gì, mãi cho tới khi Vũ Nam Phong rời đi, cô lại ôm lấy hai đầu gối co mình dưới đuôi giường, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh cùng những làn mây trắng bên ngoài khung cửa sổ.
Quản gia vui mừng khi thấy hai người gặp mặt nhau mà không cãi nhau “Thiếu gia, như vậy có phải tốt không, sau này cả nhà vui vẻ ở bên nhau..”
“Tìm người ngầm bảo vệ cô ấy!” Vũ Nam Phong mặt lại hằm hằm, nói “Còn nữa, cô ấy muốn gì thì hãy cho cô ấy thứ đó!”
“Vâng!”
Chiều hôm sau, Vũ Nam Phong như đã hẹn tới thăm cô, nhưng vì công việc còn nhiều nên khi anh tới bệnh viện đã là 5 giờ rưỡi rồi, Lục Nhã Vy cũng ăn sắp xong!
“Xem ra tôi tới muộn rồi!”
Lục Nhã Vy nhìn thấy Vũ Nam Phong xuất hiện, đột nhiên đặt bát đũa xuống, hướng về phía anh vẫy tay “Anh lại đây một chút”.
Vũ Nam Phong nhướn mày, cười cười hỏi “Hôm nay tự nhiên lại nhiệt tình thế?”
“Lại đây một chút!”
Lục Nhã Vy một tay để ở dưới chăn, một tay đang vén gọn tóc qua mang tai, Vũ Nam Phong cũng chiều ý cô, đi tới cạnh giường.
Lục Nhã Vy đưa tay kéo anh ta xuống giường, cơ thể yếu ớt của cô dựa cả vào anh.
Vũ Nam Phong giật mình run cả người lên, hơi thở anh ta như ngừng lại.
Cô dựa vào lòng anh, hít thở thật sâu để cảm nhận mùi trên cơ thể anh ta, đã ba năm trời, hóa ra cũng không vượt qua được sự thay đổi của trái tim con người.
“Cô muốn nói gì?”
Vũ Nam Phong nắm chặt hai tay, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Lục Nhã Vy ngước mắt lên nhìn anh sau đó cô vươn đầu lên cao gần tới miệng anh, thậm chí không cho anh có bất kỳ phản ứng nào cô liền hôn lên môi anh, có một giây phút nào đó mà cơ thể Vũ Nam Phong run lên bần bật, nhưng Lục Nhã Vy vẫn kiên định không chịu bỏ anh ra mà còn hôn anh mãnh liệt hơn cả lúc ban đầu.
Một lúc lâu sau, Vũ Nam Phong đã lấy lại được lý trí.
“Làm cái gì đấy hả?”
“Quyến rũ anh, bị lừa rồi?” Lục Nhã Vy cười tươi như hoa, vừa như giả vừa như thật.
Vũ Nam Phong lỗ mãng đẩy cô xuống giường, hai tay anh ta đè lên vai cô hôn cô còn mãnh liệt hơn cô hôn anh rất nhiều, dường như có phần mất kiểm soát bản thân, hàm răng anh ta có mấy lần như cắn vào môi cô chảy cả máu.
Một tay Lục Nhã Vy lần mò để cởi chiếc thắt lưng da trên eo anh ra, một tay quờ vào trong chăn muốn cầm thứ gì đó.
Vũ Nam Phong nhìn thấy rồi, nhưng không phản ứng gì mà tiếp tục kéo dài cuộc vui với cô, anh ta chỉ lặng yên quan sát, xem cô rốt cuộc muốn làm gì.
Hơi thở của cả hai đều không ổn định, ngực của hai người đều phập phồng do hơi thở gấp.
“Vũ Nam Phong!” cơ thể cô giống như một con rắn nước trườn lên đầu
giường, ngoắc mình lên cơ thể đang run lên của anh, cô đặt cằm của mình lên vai anh, nói trong hơi thở gấp nhưng vẫn rõ ràng “Hóa ra, tôi đã yêu anh bao
nhiêu năm như vậy!”
Cơ thể Vũ Nam Phong như đang phát điên lên, trong giây phút đó anh ta mở to đôi mắt, đồng tử cũng giãn ra, hoàn toàn cứng đơ người, giây phút đó dường như đến bộ não anh cũng đã ngừng hoạt động.
“Phụt!” âm thanh của con dao đâm vào da thịt vang lên, chỉ trong có một giây thất thần ngắn ngủi đó.
Đôi lông mày của Vũ Nam Phong nheo lại, cúi đầu xuống nhìn, cắm vào trước ngực anh là một con dao cắt dưa hấu.
“Lời em vừa nói là thật hay là giả?”
“Vũ Nam Phong, nếu còn có kiếp sau, tôi không muốn yêu anh nhiều như vậy nữa”.
Vừa dứt lời, cô đột nhiên rút phạt con dao ra khỏi ngực anh, máu lúc đó cũng phụt ra nhiều hơn, cô giơ tay lên lại hướng con dao về phía người mình định đâm, Vũ Nam Phong kịp nhận ra hành động của cô, tay anh nắm lấy lưỡi dao ngăn cô lại.
Lưỡi dao cắt vào tay, máu chảy theo lưỡi dao rớt xuống ròng ròng.
“Mẹ kiếp cô điên đấy à?”
Nói rồi, anh ta dùng lực đẩy Lục Nhã Vy ra, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay bất động, Lục Nhã Vy gầm lên “Anh đã tự tay mình hại chết Ái Ái!”
“Cô tận mắt nhìn thấy đưa bé đó là...”
“Trời ơi, thiếu gia!” quản gia đi vào đang chuẩn bị thu dọn bát đũa liền nhìn
thấy cảnh đó, ông ta sợ hãi mặt tái xanh đi, chạy nhanh tới gần “Sao thiếu gia lại chảy nhiều máu thế này, Lục tiểu thư, hai người làm sao đấy?”
Quản gia vội vàng ấn chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ tới.
Lục Nhã Vy ôm chặt lấy hai đầu gối cúi đầu khóc nức nở.
Vũ Nam Phong mất máu nhiều quá, trước mắt dần dần mờ đi và tối đen, trước khi ngất đi anh ta đã có bảo vệ sĩ bắt Lục Nhã Vy lại không cho cô chạy lung tung, nhưng Lục Nhã Vy đã kịp chạy trốn được.
Cô vừa chạy chưa được bao lâu thì liền gặp Đỗ Anh Thư đang bế Hảo Hảo vào bệnh viện, có lẽ là đến tìm Vũ Nam Phong.
Đỗ Anh Thư tát thẳng vào mặt cô một cái.
“Nếu cô muốn chết thì chết đi xa một chút, Vũ thiếu gia rõ ràng đã là chồng tôi, là bố của Hảo Hảo. Cô vừa mới xảy ra chuyện thì anh ấy đã bỏ lại tất cả mà tất bật chăm sóc cho cô, Hảo Hảo ốm cũng chẳng thèm quan tâm, vậy vị trí của mẹ con chúng tôi là gì hả?”
Cô ta đã nhận sự lạnh nhạt đủ rồi, liền đem tất cả những uất ức trút hết lên người Lục Nhã Vy.
Một bên má của Lục Nhã Vy bị đánh sưng đỏ lên, đầu hơi nghiêng đi, không nói gì.
Đỗ Anh Thư được đà lấn tới “Loại phụ nữ như cô đúng là đáng ăn đòn, thiếu gia đã kết hôn với tôi rồi mà cô vẫn còn tới trêu ghẹo anh ấy, lẽ nào cô muốn phá hoại hạnh phúc gia đình ba người chúng tôi, làm cho Hảo Hảo không có bố đúng không?”
Lục Nhã Vy đột nhiên hai mắt ậng nước, rồi chúng chảy xuống như mưa.
Sao cô lại quên mất, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ có con rồi, bản thân cô mới là kẻ cô độc, mới là kẻ thứ bao đáng ghét.
[...]
Khi Tống Gia Tuệ nhận được tin Hoàng Minh Huân báo rằng Lục Nhã Vy đang ngồi trên tầng thượng Công ty của Vũ Nam Phong, trời vẫn chưa tối hẳn, cô chẳng quan tâm được thêm gì nữa mà bắt xe tới thẳng đó.
“Lục Nhã Vy, cậu đang làm gì đấy!” Tống Gia Tuệ đứng bên dưới nhìn lên trên
hét lớn.
Lục Nhã Vy không nói gì, ngồi lơ lửng trên đó vung vẩy hai chân ngoài không trung, người ở bên dưới tòa nhà càng lúc càng đông, dần dần cả Bạch Tố Mẫn và Vũ Thành Nam cũng tới rồi.
Bà ta cũng đứng trên tầng thượng tòa nhà, trong ánh mắt nhìn không rõ bà ta đang nghĩ gì.
Vũ Thành Nam thì ở chỗ đông người liền hạ giọng nói “Nhã Vy, dù gì ta cũng là bố dượng con, có gì thì chúng ta từ từ nói, con xuống đi hãy!”
Bên cạnh tay Lục Nhã Vy còn có một lon bia, cô đột nhiên cầm lon bia lên, nói với Vũ Thành Nam “Vũ lão gia, Vũ phu nhân, tôi là nỗi xấu hổ của các người, sau này, các người không cần phí sức để nghĩ cách đuổi tôi đi nữa”.
Vũ Thành Nam chẳng biết giả vờ hay thật sự quan tâm “Nhã Vy, con đừng thế này nữa, chúng ta đều rất thương con”.
Con tim Tống Gia Tuệ gần như bị đẩy lên tận cổ họng. Vượt qua đám đông, cô đi thang máy lên tận tầng thượng.
Cô đứng ở một vị trí cách Lục Nhã Vy không xa, không dám tiến lại gần hơn “Lục Nhã Vy, cậu mới có hơn hai mươi tuổi, đừng làm những chuyện ngốc nghếch... chúng ta đã nói với nhau là sẽ cố gắng sống thật tốt mà, cậu quên hết rồi à?”
Lục Nhã Vy thút thít “Xin lỗi Tuệ, từ trước tới giờ mình luôn lấy Hoàng Minh Huân làm lá chắn, dù biết đó là người đàn ông của cậu, mình chưa từng yêu anh ta, chưa từng..!”
Tống Gia Tuệ giậm chân “Cậu đang nói cái gì đấy? Mình không trách cậu những chuyện đó đâu, mình cũng không quan tâm, cậu đừng thế này, cậu mau xuống đi...”
Quản gia vui mừng khi thấy hai người gặp mặt nhau mà không cãi nhau “Thiếu gia, như vậy có phải tốt không, sau này cả nhà vui vẻ ở bên nhau..”
“Tìm người ngầm bảo vệ cô ấy!” Vũ Nam Phong mặt lại hằm hằm, nói “Còn nữa, cô ấy muốn gì thì hãy cho cô ấy thứ đó!”
“Vâng!”
Chiều hôm sau, Vũ Nam Phong như đã hẹn tới thăm cô, nhưng vì công việc còn nhiều nên khi anh tới bệnh viện đã là 5 giờ rưỡi rồi, Lục Nhã Vy cũng ăn sắp xong!
“Xem ra tôi tới muộn rồi!”
Lục Nhã Vy nhìn thấy Vũ Nam Phong xuất hiện, đột nhiên đặt bát đũa xuống, hướng về phía anh vẫy tay “Anh lại đây một chút”.
Vũ Nam Phong nhướn mày, cười cười hỏi “Hôm nay tự nhiên lại nhiệt tình thế?”
“Lại đây một chút!”
Lục Nhã Vy một tay để ở dưới chăn, một tay đang vén gọn tóc qua mang tai, Vũ Nam Phong cũng chiều ý cô, đi tới cạnh giường.
Lục Nhã Vy đưa tay kéo anh ta xuống giường, cơ thể yếu ớt của cô dựa cả vào anh.
Vũ Nam Phong giật mình run cả người lên, hơi thở anh ta như ngừng lại.
Cô dựa vào lòng anh, hít thở thật sâu để cảm nhận mùi trên cơ thể anh ta, đã ba năm trời, hóa ra cũng không vượt qua được sự thay đổi của trái tim con người.
“Cô muốn nói gì?”
Vũ Nam Phong nắm chặt hai tay, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Lục Nhã Vy ngước mắt lên nhìn anh sau đó cô vươn đầu lên cao gần tới miệng anh, thậm chí không cho anh có bất kỳ phản ứng nào cô liền hôn lên môi anh, có một giây phút nào đó mà cơ thể Vũ Nam Phong run lên bần bật, nhưng Lục Nhã Vy vẫn kiên định không chịu bỏ anh ra mà còn hôn anh mãnh liệt hơn cả lúc ban đầu.
Một lúc lâu sau, Vũ Nam Phong đã lấy lại được lý trí.
“Làm cái gì đấy hả?”
“Quyến rũ anh, bị lừa rồi?” Lục Nhã Vy cười tươi như hoa, vừa như giả vừa như thật.
Vũ Nam Phong lỗ mãng đẩy cô xuống giường, hai tay anh ta đè lên vai cô hôn cô còn mãnh liệt hơn cô hôn anh rất nhiều, dường như có phần mất kiểm soát bản thân, hàm răng anh ta có mấy lần như cắn vào môi cô chảy cả máu.
Một tay Lục Nhã Vy lần mò để cởi chiếc thắt lưng da trên eo anh ra, một tay quờ vào trong chăn muốn cầm thứ gì đó.
Vũ Nam Phong nhìn thấy rồi, nhưng không phản ứng gì mà tiếp tục kéo dài cuộc vui với cô, anh ta chỉ lặng yên quan sát, xem cô rốt cuộc muốn làm gì.
Hơi thở của cả hai đều không ổn định, ngực của hai người đều phập phồng do hơi thở gấp.
“Vũ Nam Phong!” cơ thể cô giống như một con rắn nước trườn lên đầu
giường, ngoắc mình lên cơ thể đang run lên của anh, cô đặt cằm của mình lên vai anh, nói trong hơi thở gấp nhưng vẫn rõ ràng “Hóa ra, tôi đã yêu anh bao
nhiêu năm như vậy!”
Cơ thể Vũ Nam Phong như đang phát điên lên, trong giây phút đó anh ta mở to đôi mắt, đồng tử cũng giãn ra, hoàn toàn cứng đơ người, giây phút đó dường như đến bộ não anh cũng đã ngừng hoạt động.
“Phụt!” âm thanh của con dao đâm vào da thịt vang lên, chỉ trong có một giây thất thần ngắn ngủi đó.
Đôi lông mày của Vũ Nam Phong nheo lại, cúi đầu xuống nhìn, cắm vào trước ngực anh là một con dao cắt dưa hấu.
“Lời em vừa nói là thật hay là giả?”
“Vũ Nam Phong, nếu còn có kiếp sau, tôi không muốn yêu anh nhiều như vậy nữa”.
Vừa dứt lời, cô đột nhiên rút phạt con dao ra khỏi ngực anh, máu lúc đó cũng phụt ra nhiều hơn, cô giơ tay lên lại hướng con dao về phía người mình định đâm, Vũ Nam Phong kịp nhận ra hành động của cô, tay anh nắm lấy lưỡi dao ngăn cô lại.
Lưỡi dao cắt vào tay, máu chảy theo lưỡi dao rớt xuống ròng ròng.
“Mẹ kiếp cô điên đấy à?”
Nói rồi, anh ta dùng lực đẩy Lục Nhã Vy ra, nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay bất động, Lục Nhã Vy gầm lên “Anh đã tự tay mình hại chết Ái Ái!”
“Cô tận mắt nhìn thấy đưa bé đó là...”
“Trời ơi, thiếu gia!” quản gia đi vào đang chuẩn bị thu dọn bát đũa liền nhìn
thấy cảnh đó, ông ta sợ hãi mặt tái xanh đi, chạy nhanh tới gần “Sao thiếu gia lại chảy nhiều máu thế này, Lục tiểu thư, hai người làm sao đấy?”
Quản gia vội vàng ấn chuông ở đầu giường để gọi bác sĩ tới.
Lục Nhã Vy ôm chặt lấy hai đầu gối cúi đầu khóc nức nở.
Vũ Nam Phong mất máu nhiều quá, trước mắt dần dần mờ đi và tối đen, trước khi ngất đi anh ta đã có bảo vệ sĩ bắt Lục Nhã Vy lại không cho cô chạy lung tung, nhưng Lục Nhã Vy đã kịp chạy trốn được.
Cô vừa chạy chưa được bao lâu thì liền gặp Đỗ Anh Thư đang bế Hảo Hảo vào bệnh viện, có lẽ là đến tìm Vũ Nam Phong.
Đỗ Anh Thư tát thẳng vào mặt cô một cái.
“Nếu cô muốn chết thì chết đi xa một chút, Vũ thiếu gia rõ ràng đã là chồng tôi, là bố của Hảo Hảo. Cô vừa mới xảy ra chuyện thì anh ấy đã bỏ lại tất cả mà tất bật chăm sóc cho cô, Hảo Hảo ốm cũng chẳng thèm quan tâm, vậy vị trí của mẹ con chúng tôi là gì hả?”
Cô ta đã nhận sự lạnh nhạt đủ rồi, liền đem tất cả những uất ức trút hết lên người Lục Nhã Vy.
Một bên má của Lục Nhã Vy bị đánh sưng đỏ lên, đầu hơi nghiêng đi, không nói gì.
Đỗ Anh Thư được đà lấn tới “Loại phụ nữ như cô đúng là đáng ăn đòn, thiếu gia đã kết hôn với tôi rồi mà cô vẫn còn tới trêu ghẹo anh ấy, lẽ nào cô muốn phá hoại hạnh phúc gia đình ba người chúng tôi, làm cho Hảo Hảo không có bố đúng không?”
Lục Nhã Vy đột nhiên hai mắt ậng nước, rồi chúng chảy xuống như mưa.
Sao cô lại quên mất, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ có con rồi, bản thân cô mới là kẻ cô độc, mới là kẻ thứ bao đáng ghét.
[...]
Khi Tống Gia Tuệ nhận được tin Hoàng Minh Huân báo rằng Lục Nhã Vy đang ngồi trên tầng thượng Công ty của Vũ Nam Phong, trời vẫn chưa tối hẳn, cô chẳng quan tâm được thêm gì nữa mà bắt xe tới thẳng đó.
“Lục Nhã Vy, cậu đang làm gì đấy!” Tống Gia Tuệ đứng bên dưới nhìn lên trên
hét lớn.
Lục Nhã Vy không nói gì, ngồi lơ lửng trên đó vung vẩy hai chân ngoài không trung, người ở bên dưới tòa nhà càng lúc càng đông, dần dần cả Bạch Tố Mẫn và Vũ Thành Nam cũng tới rồi.
Bà ta cũng đứng trên tầng thượng tòa nhà, trong ánh mắt nhìn không rõ bà ta đang nghĩ gì.
Vũ Thành Nam thì ở chỗ đông người liền hạ giọng nói “Nhã Vy, dù gì ta cũng là bố dượng con, có gì thì chúng ta từ từ nói, con xuống đi hãy!”
Bên cạnh tay Lục Nhã Vy còn có một lon bia, cô đột nhiên cầm lon bia lên, nói với Vũ Thành Nam “Vũ lão gia, Vũ phu nhân, tôi là nỗi xấu hổ của các người, sau này, các người không cần phí sức để nghĩ cách đuổi tôi đi nữa”.
Vũ Thành Nam chẳng biết giả vờ hay thật sự quan tâm “Nhã Vy, con đừng thế này nữa, chúng ta đều rất thương con”.
Con tim Tống Gia Tuệ gần như bị đẩy lên tận cổ họng. Vượt qua đám đông, cô đi thang máy lên tận tầng thượng.
Cô đứng ở một vị trí cách Lục Nhã Vy không xa, không dám tiến lại gần hơn “Lục Nhã Vy, cậu mới có hơn hai mươi tuổi, đừng làm những chuyện ngốc nghếch... chúng ta đã nói với nhau là sẽ cố gắng sống thật tốt mà, cậu quên hết rồi à?”
Lục Nhã Vy thút thít “Xin lỗi Tuệ, từ trước tới giờ mình luôn lấy Hoàng Minh Huân làm lá chắn, dù biết đó là người đàn ông của cậu, mình chưa từng yêu anh ta, chưa từng..!”
Tống Gia Tuệ giậm chân “Cậu đang nói cái gì đấy? Mình không trách cậu những chuyện đó đâu, mình cũng không quan tâm, cậu đừng thế này, cậu mau xuống đi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.