Chương 212: Ba trăm triệu đô
Chánh Nghĩa Ngô
08/08/2024
Tống Gia Tuệ sau khi mất đứa con thì cơ thể rất yếu, Vũ Nam Phong cũng chuyển đến căn nhà bên cạnh nhà họ Tống của Hoàng Minh Huân đã mua, qua lại hằng ngày để tiện thể để mắt cô một chút. Anh đã tìm một bác sĩ đông y, kê đơn thuốc nam từ từ điều trị cho cô.
Sau khi trở về từ bệnh viện mọi thứ đều rất tốt nhưng người cô gầy rộc đi nhanh chóng, Vũ Nam Phong nhìn còn thấy sợ.
“Em chịu khó ăn uống vào, em làm thế này là tự lấy sức khỏe của bản thân ra chống đối đấy à?”
“Không, em đang cầu khấn cho vong hồn của con em”.
Tống Gia Tuệ cố chấp nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, giọng cô thấp xuống “Nó mới đi được có một tuần, dường như tất cả mọi người đều quên mất nó rồi ấy, nhưng em thì không thể, em là mẹ nó...
Vũ Nam Phong đơ người ra, anh đành đặt đùa bát đang gắp thức ăn sang một bên.
“Anh cũng từng có con” Anh ngồi đối diện với cô, tinh thần có chút cô đơn và thất vọng.
“Anh không muốn có nó à?” Tống Gia Tuệ hỏi.
“Sao lại không muốn?” Vũ Nam Phong tự cười chế giễu “Từ sau khi trưởng thành, anh vẫn luôn ảo tưởng về sự tồn tại của con anh”.
Đứa bé, là mắt xích nối liền cho một tình cảm.
Tống Gia Tuệ không hẳn rất hiểu ý của anh ta trong câu nói này, nó quá mơ hồ.“Đứa trẻ sau cùng đã không giữ được à?”
“Mẹ nó không muốn có nó” Vũ Nam Phong nói mà hơi cúi mặt xuống “t nhất em còn biết con em là bé trai hay gái, còn anh, nó là con trai hay con gái tôi cũng không biết”.
“Anh Phong, thực ra nhìn anh cũng không tới nỗi trăng hoa như người ta vẫn nói”.
“Những người phụ nữ bên cạnh, anh chưa đụng vào một ai cả... Vũ Nam Phong đột nhiên nói ra câu này, Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt, cô có phần không
tin lắm mà nhìn anh chằm chằm.
Vũ Nam Phong tự biết mình nhỡ mồm, ngẩng mặt lên khẽ cười “Em thấy có khả năng đó không?”
Tống Gia Tuệ đột nhiên lắc đầu “Em đã nói mà, anh nhiều tin đồn đại như thế, lại có bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây xung quanh, cũng không phải là mắc bệnh gì, sao lại chưa đụng vào bọn họ chứ?”
Vũ Nam Phong chỉ cười, không nói gì, chỉ tay vào bàn đồ ăn “Em nhìn lại em xem, nếu em mà không chịu khó ăn vào, con em cũng không nhận ra em nữa đâu”.
Tống Gia Tuệ giật mình đưa tay lên sờ hai má “Rất xấu à?”
“Nếu em thấy không xấu thì coi như anh chưa nói gì”.
Cô soi mình vào cửa kính cửa sổ, phản chiếu lại là hình ảnh không thật rõ nét của một cô gái, hai mắt thâm sì, xương trán và cổ nhô ra, đầu tóc bù rù, ánh mắt vô thần.
Người này, thật sự là cô sao?Buổi chiều, cô tìm Vũ Nam Phong và muốn có hai người vệ sĩ, một người lái xe, cô muốn đi mua một ít đồ trẻ con thường thích để đốt cho con cô.
Nhưng không ngờ, ở trung tâm thương mại cô lại bắt gặp Dương Hoàng An
Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu vàng, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhìn trông rất duyên dáng, cử chỉ nhẹ nhàng, nhìn giống như người học khiêu vũ, rất có khí chất.
“Gia Tuệ?” anh ta nhìn thấy mặt Tống Gia Tuệ, anh ta liền giật mình ngạc nhiên “Sao em lại làm cho bản thân thành ra thế này?”
“Không có gì!”
Tống Gia Tuệ không muốn nhắc tới những việc đã xảy ra gần đây.
“Anh không giới thiệu cho em một chút à?” thiếu nữ đột nhiên tiến lên phía trước, cô ta hơi nghiêng đầu “Hi, tôi là Lucy”.
Dương Hoàng An hơi ngại chỉ tay vào thiếu nữ “Đây là em họ anh, lớn lên từ nhỏ ở Anh, đợt trước sau khi trở lại Thành phố H, anh ra nước ngoài sống một thời gian rồi em ấy bảo muốn về đây sống”.
Lucy không ngại ngùng véo má Dương Hoàng An “Chúng tôi tuy không sống gần nhau nhưng tình cảm rất tốt, năm nào nghỉ hè tôi cũng về hoặc anh ấy sang Anh với tôi cả”.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng tay đụng chân, anh là anh họ em đấy!”
Dương Hoàng An sầm mặt kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô gái xuống, Lucy lập tức làm mặt xấu “Hức, em mách mẹ anh, anh bắt nạt em đấy”.Hai người cãi nhau nhưng lại có vẻ rất vui, Tống Gia Tuệ nhìn họ chỉ cười rồi quay người bước đi.
Dương Hoàng An kịp thời nắm tay cô lại “Đợi đã, em vẫn chưa nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Gia Tuệ lắc đầu “Tôi không muốn nói, anh lên mạng xem tin tức chắc là sẽ biết hết thôi”.
[.....]
Tống Gia Tuệ đem tất cả những đồ chơi, quần áo mua được đốt cho con, cô gọi con là Bánh Bao. Đó là một đứa bé vô cùng ngoan.
“Bánh Bao, con yên tâm, mẹ sẽ mãi mãi không bao giờ quên vì sao rời khỏi mẹ... nhất định người đàn bà đó phải trả giá cho những gì cô ta làm..”
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ nhận được một cuộc điện thoại, là điện thoại của văn phòng luật sư, nói rằng giấy chứng nhận ly hôn của hai người bọn họ đã có rồi, hỏi cô khi nào tới lấy.
Cô cũng muốn sớm được an tâm trở lại, cô nói lát nữa sẽ đi.
Khi cô đứng ở cửa văn phòng luật sư, đột nhiên nhớ lại cảnh ly hôn hôm đó, sống mũi cô cay xè, rồi lại tự ép bản thân không được suy nghĩ thêm nữa.
Khi cô đứng ở cửa văn phòng luật sư, đột nhiên nhớ lại cảnh ly hôn hôm đó, sống mũi cô cay xè, rồi lại tự ép bản thân không được suy nghĩ thêm nữa.
Luật sư Trương là luật sư có tiếng trong việc giải quyết các vụ ly hôn.
Anh ta đem một tập tài liệu đưa cho Tống Gia Tuệ, cô ký tên mình vào đó, sau đó anh ta lại đưa cho cô một thẻ ngân hàng “Cái này là Hoàng thiếu gia chuẩn
bị cho cổ”.
“Tôi không cần!”
Tống Gia Tuệ lắc đầu từ chối “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tham lam có ý định nhằm vào tiền của anh ấy, bây giờ ly hôn rồi cũng vậy, số tiền này, hãy giữ lại rồi mời vài luật sư bào chữa cho anh ta trong việc kiện tụng sắp tới đi”.
Luật sư Trương cười ngạc nhiên “Tống tiểu thư quan tâm tới Hoàng thiếu gia thật đấy?”
Cô vừa mỉa mai, vừa chua xót “Trước đó tài sản anh ta đã giao cho tôi hết rồi, trong này còn được bao nhiêu cơ chứ. Cứ xem nó như tình nghĩa cuối cùng của tôi dành cho anh ta vậy, tôi không rảnh quan tâm đến người đã nhẫn tâm qua lại với bạn thân tôi sau lưng tôi”.
“Ấy?” Luật sư Trương hoài nghi “Tôi thấy anh ấy vẫn còn rất quan tâm tới cô, khi soạn thảo văn bản ly hôn tôi thấy anh ấy dằn vặt suy nghĩ rất nhiều..”
“Vậy còn con tôi? Bây giờ nó mất rồi vẫn không được bố nó nhận?”
Luật sư Trương vừa nghe đã biết Tống Gia Tuệ như đang rơi vào ngõ hẻm rồi, anh ta liền cầm lấy chiếc thẻ, quan sát vài giây, sau cùng cũng đặt nó vào túi cô, khuyên bảo “Bây giờ nhà họ Tống cũng không hẳn bình yên, Tống Tiến Thành nhất định sẽ làm khó cô khi cô mất đi chỗ dựa là Hoàng thiếu gia. Cô và Tống phu nhân hai người phụ nữ, có chút tiền phòng thân vẫn tốt hơn”.
Quên mất còn Tống Tiến Thành luôn dòm ngó cổ phần Tập đoàn TD trong tay cô, chỉ chờ sơ hở một chút là ông ta có thể đoạt lấy bất cứ lúc nào.
Cô đưa tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đã đồng ý nhận khoản tiền này.Luật sư Trương nhắc “Nếu Tống tiểu thư đã đồng ý nhận khoản tiền này thì nhất định phải giữ cho cẩn thận, bên trong thẻ là ba trăm triệu đô đấy, nếu để mất thì không phải chuyện nhỏ đâu. Hoàng thiếu gia cũng nói mật khẩu cô đã biết”.
Tống Gia Tuệ giật mình “Ba... ba trăm triệu đô?”
Sau khi trở về từ bệnh viện mọi thứ đều rất tốt nhưng người cô gầy rộc đi nhanh chóng, Vũ Nam Phong nhìn còn thấy sợ.
“Em chịu khó ăn uống vào, em làm thế này là tự lấy sức khỏe của bản thân ra chống đối đấy à?”
“Không, em đang cầu khấn cho vong hồn của con em”.
Tống Gia Tuệ cố chấp nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, giọng cô thấp xuống “Nó mới đi được có một tuần, dường như tất cả mọi người đều quên mất nó rồi ấy, nhưng em thì không thể, em là mẹ nó...
Vũ Nam Phong đơ người ra, anh đành đặt đùa bát đang gắp thức ăn sang một bên.
“Anh cũng từng có con” Anh ngồi đối diện với cô, tinh thần có chút cô đơn và thất vọng.
“Anh không muốn có nó à?” Tống Gia Tuệ hỏi.
“Sao lại không muốn?” Vũ Nam Phong tự cười chế giễu “Từ sau khi trưởng thành, anh vẫn luôn ảo tưởng về sự tồn tại của con anh”.
Đứa bé, là mắt xích nối liền cho một tình cảm.
Tống Gia Tuệ không hẳn rất hiểu ý của anh ta trong câu nói này, nó quá mơ hồ.“Đứa trẻ sau cùng đã không giữ được à?”
“Mẹ nó không muốn có nó” Vũ Nam Phong nói mà hơi cúi mặt xuống “t nhất em còn biết con em là bé trai hay gái, còn anh, nó là con trai hay con gái tôi cũng không biết”.
“Anh Phong, thực ra nhìn anh cũng không tới nỗi trăng hoa như người ta vẫn nói”.
“Những người phụ nữ bên cạnh, anh chưa đụng vào một ai cả... Vũ Nam Phong đột nhiên nói ra câu này, Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt, cô có phần không
tin lắm mà nhìn anh chằm chằm.
Vũ Nam Phong tự biết mình nhỡ mồm, ngẩng mặt lên khẽ cười “Em thấy có khả năng đó không?”
Tống Gia Tuệ đột nhiên lắc đầu “Em đã nói mà, anh nhiều tin đồn đại như thế, lại có bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây xung quanh, cũng không phải là mắc bệnh gì, sao lại chưa đụng vào bọn họ chứ?”
Vũ Nam Phong chỉ cười, không nói gì, chỉ tay vào bàn đồ ăn “Em nhìn lại em xem, nếu em mà không chịu khó ăn vào, con em cũng không nhận ra em nữa đâu”.
Tống Gia Tuệ giật mình đưa tay lên sờ hai má “Rất xấu à?”
“Nếu em thấy không xấu thì coi như anh chưa nói gì”.
Cô soi mình vào cửa kính cửa sổ, phản chiếu lại là hình ảnh không thật rõ nét của một cô gái, hai mắt thâm sì, xương trán và cổ nhô ra, đầu tóc bù rù, ánh mắt vô thần.
Người này, thật sự là cô sao?Buổi chiều, cô tìm Vũ Nam Phong và muốn có hai người vệ sĩ, một người lái xe, cô muốn đi mua một ít đồ trẻ con thường thích để đốt cho con cô.
Nhưng không ngờ, ở trung tâm thương mại cô lại bắt gặp Dương Hoàng An
Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu vàng, chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhìn trông rất duyên dáng, cử chỉ nhẹ nhàng, nhìn giống như người học khiêu vũ, rất có khí chất.
“Gia Tuệ?” anh ta nhìn thấy mặt Tống Gia Tuệ, anh ta liền giật mình ngạc nhiên “Sao em lại làm cho bản thân thành ra thế này?”
“Không có gì!”
Tống Gia Tuệ không muốn nhắc tới những việc đã xảy ra gần đây.
“Anh không giới thiệu cho em một chút à?” thiếu nữ đột nhiên tiến lên phía trước, cô ta hơi nghiêng đầu “Hi, tôi là Lucy”.
Dương Hoàng An hơi ngại chỉ tay vào thiếu nữ “Đây là em họ anh, lớn lên từ nhỏ ở Anh, đợt trước sau khi trở lại Thành phố H, anh ra nước ngoài sống một thời gian rồi em ấy bảo muốn về đây sống”.
Lucy không ngại ngùng véo má Dương Hoàng An “Chúng tôi tuy không sống gần nhau nhưng tình cảm rất tốt, năm nào nghỉ hè tôi cũng về hoặc anh ấy sang Anh với tôi cả”.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng tay đụng chân, anh là anh họ em đấy!”
Dương Hoàng An sầm mặt kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô gái xuống, Lucy lập tức làm mặt xấu “Hức, em mách mẹ anh, anh bắt nạt em đấy”.Hai người cãi nhau nhưng lại có vẻ rất vui, Tống Gia Tuệ nhìn họ chỉ cười rồi quay người bước đi.
Dương Hoàng An kịp thời nắm tay cô lại “Đợi đã, em vẫn chưa nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Gia Tuệ lắc đầu “Tôi không muốn nói, anh lên mạng xem tin tức chắc là sẽ biết hết thôi”.
[.....]
Tống Gia Tuệ đem tất cả những đồ chơi, quần áo mua được đốt cho con, cô gọi con là Bánh Bao. Đó là một đứa bé vô cùng ngoan.
“Bánh Bao, con yên tâm, mẹ sẽ mãi mãi không bao giờ quên vì sao rời khỏi mẹ... nhất định người đàn bà đó phải trả giá cho những gì cô ta làm..”
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ nhận được một cuộc điện thoại, là điện thoại của văn phòng luật sư, nói rằng giấy chứng nhận ly hôn của hai người bọn họ đã có rồi, hỏi cô khi nào tới lấy.
Cô cũng muốn sớm được an tâm trở lại, cô nói lát nữa sẽ đi.
Khi cô đứng ở cửa văn phòng luật sư, đột nhiên nhớ lại cảnh ly hôn hôm đó, sống mũi cô cay xè, rồi lại tự ép bản thân không được suy nghĩ thêm nữa.
Khi cô đứng ở cửa văn phòng luật sư, đột nhiên nhớ lại cảnh ly hôn hôm đó, sống mũi cô cay xè, rồi lại tự ép bản thân không được suy nghĩ thêm nữa.
Luật sư Trương là luật sư có tiếng trong việc giải quyết các vụ ly hôn.
Anh ta đem một tập tài liệu đưa cho Tống Gia Tuệ, cô ký tên mình vào đó, sau đó anh ta lại đưa cho cô một thẻ ngân hàng “Cái này là Hoàng thiếu gia chuẩn
bị cho cổ”.
“Tôi không cần!”
Tống Gia Tuệ lắc đầu từ chối “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tham lam có ý định nhằm vào tiền của anh ấy, bây giờ ly hôn rồi cũng vậy, số tiền này, hãy giữ lại rồi mời vài luật sư bào chữa cho anh ta trong việc kiện tụng sắp tới đi”.
Luật sư Trương cười ngạc nhiên “Tống tiểu thư quan tâm tới Hoàng thiếu gia thật đấy?”
Cô vừa mỉa mai, vừa chua xót “Trước đó tài sản anh ta đã giao cho tôi hết rồi, trong này còn được bao nhiêu cơ chứ. Cứ xem nó như tình nghĩa cuối cùng của tôi dành cho anh ta vậy, tôi không rảnh quan tâm đến người đã nhẫn tâm qua lại với bạn thân tôi sau lưng tôi”.
“Ấy?” Luật sư Trương hoài nghi “Tôi thấy anh ấy vẫn còn rất quan tâm tới cô, khi soạn thảo văn bản ly hôn tôi thấy anh ấy dằn vặt suy nghĩ rất nhiều..”
“Vậy còn con tôi? Bây giờ nó mất rồi vẫn không được bố nó nhận?”
Luật sư Trương vừa nghe đã biết Tống Gia Tuệ như đang rơi vào ngõ hẻm rồi, anh ta liền cầm lấy chiếc thẻ, quan sát vài giây, sau cùng cũng đặt nó vào túi cô, khuyên bảo “Bây giờ nhà họ Tống cũng không hẳn bình yên, Tống Tiến Thành nhất định sẽ làm khó cô khi cô mất đi chỗ dựa là Hoàng thiếu gia. Cô và Tống phu nhân hai người phụ nữ, có chút tiền phòng thân vẫn tốt hơn”.
Quên mất còn Tống Tiến Thành luôn dòm ngó cổ phần Tập đoàn TD trong tay cô, chỉ chờ sơ hở một chút là ông ta có thể đoạt lấy bất cứ lúc nào.
Cô đưa tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đã đồng ý nhận khoản tiền này.Luật sư Trương nhắc “Nếu Tống tiểu thư đã đồng ý nhận khoản tiền này thì nhất định phải giữ cho cẩn thận, bên trong thẻ là ba trăm triệu đô đấy, nếu để mất thì không phải chuyện nhỏ đâu. Hoàng thiếu gia cũng nói mật khẩu cô đã biết”.
Tống Gia Tuệ giật mình “Ba... ba trăm triệu đô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.