Chương 173: Bị bắt giữ
Chánh Nghĩa Ngô
26/04/2024
Tống Gia Tuệ từ từ đứng lên, dùng tay lau hết những gì đọng lại trên mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, quát “Các người biết cái gì mà ở đây phán xét? Trong số mấy người, ai đã biết tôi từ trước mấy tấm ảnh đó xuất hiện? Không ai cả! Các người chẳng biết tôi sống thế nào, đã từng trải qua những gì mà nhìn vào một phía rồi chửi rủa, lăng mạ. Tôi cũng là con người đấy, cũng có cảm xúc, cũng biết suy nghĩ… chứ không phải nói như thể sợ người ta tưởng mình bị câm như các người”.
Những người đứng xung quanh có chút sợ hãi, vội vàng mắng nhiếc thêm vài câu rồi quay người bước đi nhanh chóng.
Tiêu Ly hai tay đan chéo trước ngực đứng ở một nơi không xa, cười lớn đắc ý “Dám làm mà còn sợ bị người ta nói à? Có điều Hà tiểu thư bảo vệ cô ta thế này, lẽ nào… Hà tiểu thư thích phụ nữ chứ chẳng phải là đàn ông? Ha ha…”
Chiếc cốc khi nãy rơi xuống sàn nhà, có phần biến dạng đi.
Đồng tử mắt Tống Gia Linh đen sì, như mở rộng ra hơn, cô cầm lấy chiếc cốc dưới nền nhà, không nói gì mà ném thẳng vào phía Tiêu Ly “Cô câm mồm cho tôi!”
Trần Nam thấy vậy, vội vàng kéo Tiêu Ly né đi, chiếc cốc rơi xuống đất mà không chạm vào cô ta.
“Trần Nam, chính anh cũng nhìn thấy rồi đấy nhé, vừa rồi Hà tiểu thư muốn tấn công em. Em đứng đây đợi cảnh sát tới rồi xử lý một thể, bố em và cục trưởng cục cảnh sát là bạn cũ lâu năm, xem ai sợ ai nào?”
Quả nhiên, khi cảnh sát nhìn thấy Tiêu Ly, bọn họ cung kính với cô ta như cung kính với ông chủ dỗ dành.
“Tiêu tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?”
Tiêu Ly chỉ tay vào mặt mình và chiếc cốc vẫn còn lăn lóc dưới nền nhà, không khách sáo mà nói “Hai người phụ nữ kia cố ý mưu sát tôi, đây chính là bằng chứng, nếu không phải vị hôn phu của tôi bảo vệ thì hôm nay tôi đã mất mạng rồi, tôi muốn kiện bọn họ tội mưu sát!”
Tên cảnh sát khẽ chép miệng, nhưng vẫn bình tĩnh đi hỏi chuyện Tống Gia Linh và Tống Gia Tuệ.
Tống Gia Linh đang định nói rằng chính Tiêu Ly ngậm máu phun người, nhưng viên cảnh sát đã không đợi mà nói luôn “Tiểu thư, sao cô lại mưu sát cô ấy?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi mưu sát?”
Viên cảnh sát cầm tay Tống Gia Linh lên, chỉ vào vết máu nhỏ trên móng tay “Lẽ nào đây không phải là bằng chứng à? Thôi được rồi, mời hai người đi theo tôi về cục cảnh sát phối hợp điều tra. Yên tâm, cục cảnh sát là nơi công tư phân mình, hết sức công bằng, nếu thực tế chứng minh đây chỉ là sự hiểu lầm thì chúng tôi sẽ để cho cô đi”.
Tiêu Ly chỉ tay vào Tống Gia Tuệ nói “Đồng chí cảnh sát, còn người phụ nữ đang quỳ dưới sàn nhà nữa! Cô ta cũng có đánh tôi”
Tên cảnh sát có phần ngạc nhiên, người phụ nữ này nhìn có vẻ tơi tả hơn, đôi mắt đỏ lên cộng với cả người đầy vết nước mà cũng có thể mưu sát? Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa bố của Tiêu Ly và cục trưởng cục cảnh sát, anh ta chỉ có thể giả bộ cũng phải kéo Tống Gia Tuệ đứng lên.
Tống Gia Tuệ sau khi mắng lại bọn họ xong vẫn thần người ra, hai tay áp chặt lấy hai bên tai, dường như cô vẫn đang chìm sâu trong sự ám ảnh của những lời mắng nhiếc.
Tống Gia Linh thấy vậy, chỉ có thể an ủi “Mọi chuyện đã qua rồi, những người đó đều đi hết rồi… không sao”
“Chị…”
Tống Gia Tuệ lại trở về với bản ngã yếu đuối của bản thân trước mặt những người mà cô tin tưởng, thậm chí còn chẳng quan tâm là quần áo đang bị ước, cô đưa mình ngả vào lòng Tống Gia Linh nói “Em không ngoại tình, em không hề tự nguyện để cho người ta chụp những bức ảnh đó, tại sao mọi người lại đối xử với em như vậy… em đã làm sai điều gì? Tại sao…?”
“Miệng lưỡi thế gian thôi mà em, lúc nãy em rất mạnh mẽ rồi”.
Tiêu Ly nhìn cảnh này mà thấy ghê tởm, khi hai người vẫn ôm nhau dìu nhau bước vào xe cảnh sát, cô ta đưa tay vẫy vẫy vào nhau đắc ý như vừa giải quyết được hai cái gai trong mắt. Rồi còn cố ý đẩy mạnh sau lưng hai người.
Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh đều bị hất về phía trước, Tống Gia Tuệ cũng may chỉ bị trầy xước khuỷu tay một chút nhưng chiếc xe cảnh sát đã làm rách cả váy của Tống Gia Linh, thậm chí tất chân còn bị móc vào xe, chân Tống Gia Linh có một vệt máu kéo dài.
“Chị, chị có sao không?” Tống Gia Tuệ vội vàng hỏi.
Tống Gia Linh cười lạnh lùng một tiếng, nói với cảnh sát “Đồng chí cảnh sát, giờ thì anh chắc đã nhìn thấy ai mới là kẻ cố ý mưu sát rồi chứ?”
Tên cảnh sát nhìn thấy toàn bộ nhưng không dám nói gì.
Đến tới cục cảnh sát, liền đổi hai người cảnh sát trực ban tra hỏi. Cách giải quyết tốt nhất được đưa ra là hòa giải, nhưng Tiêu Ly kiêu ngạo nói “Không muốn ngồi tù muốn đền tiền cũng được thôi, có điều hằng năm tôi đều dành ra mấy chục ngàn đô để chăm sóc cho bộ mặt này. Bây giờ thành ra thế này, cô chỉ cần bồi thường 20 ngàn đô là được rồi!”
“20 ngàn đô?” Tống Gia Tuệ phẫn nộ chỉ tay “Cô bị điên đấy à?”
Tiêu Ly giơ hay tay trước ngực phòng vệ ra vẻ sợ sệt nói “Đồng chí cảnh sát, cô ta còn dọa dẫm tôi. Tôi phải cáo cô ta tội dọa dẫm uy hiếp người khác”.
Máu chảy ra ở vết thương ở chân Tống Gia Linh bắt đầu khô lại, dính cả vào tất làm Tống Gia Linh rất đau đến nỗi nheo mày mím môi lại.
Tống Gia Tuệ lại nói “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn nói, cô ta nói Hà tiểu thư làm mặt cô ta bị thương, chúng tôi nhận, có điều Hà tiểu thư cũng bị cô ta đẩy ngã làm cho bị thương. Hà tiểu thư cũng chi không ít tiền cho đôi chân này, có phải cô ta cũng nên bồi thường cho tiền cho chúng tôi?”
“Hả? Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi đẩy ngã cô ta khi nào? Tôi làm chân cô ta bị thương khi nào? Có nhân chứng không? Hoặc là vật chứng cũng được”.
“Có, đồng chí cảnh sát vừa đưa chúng tôi về đây chính là nhân chứng”.
Nhưng tên cảnh sát đó lại hỏi gì cũng không biết, lắc đầu nói “Tiêu tiểu thư đẩy hai người á? Sao tôi lại không biết gì nhỉ? Tiêu tiểu thư là người tốt như thế sao có thể đẩy ngã hai người chứ? Các người đừng có mà vu cáo”.
“Anh cảnh sát, tôi cũng phải kiện anh tội phỉ báng!”
Tiêu Ly đắc ý lắm, Trần Nam thì lấy tay kéo nhẹ tay áo của cô ta “Hà Tuệ Linh này lại lịch không rõ, Tống Gia Tuệ bây giờ cũng có quan hệ với Hoàng Minh Huân, sự việc này em thôi đi, đừng có mà mượn gió bẻ măng không biết chừng mực như thế!”
“Tránh ra, đồ hèn nhát!” Tiêu Ly chế nhạo Trần Nam “Anh sợ bọn họ chứ em không sợ. Hay là anh vẫn còn chưa dứt tình với Tống Gia Tuệ? Em càng muốn cho cô ta vào ngục!”
Trần Nam tức giận sắp không kìm chế được nữa rồi, anh ta quay người đi thẳng.
Tiêu Ly càng trắng trợn hơn, cuối cùng vẫn không chịu buông tha, cảnh sát trực ban chỉ có thể nói “Tiêu tiểu thư đừng vội, trước hết hãy tạm giam bọn họ trong vòng 48 giờ rồi nói tiếp”.
“Hức, nghe thế còn được”.
Nói rồi bọn họ muốn kéo Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh đi, vết thương của Tống Gia Linh vì khá sâu nên có chút khó khăn di chuyển, Tống Gia Tuệ vội vàng nói “Tôi muốn tìm người bảo hộ, các người không có quyền nhốt chúng tôi”.
Tiêu Ly nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Tống Gia Tuệ vứt xuống đất “Điện thoại cũng tan tành rồi, để tôi xem cô tìm người bằng cách nào!”
Tống Gia Linh không kịp nói gì mà ngã gục xuống đất hôn mê.
“Chị!”
Tống Gia Tuệ thấy thế chỉ có thể thỏa hiệp, cũng không muốn tiếp tục tranh luận thêm nữa, sau cùng chỉ có thể bị nhốt vào phòng tạm giam.
Thực ra nhân viên cảnh sát cũng rất bất lực, giấu diếm đem một ít thuốc đưa cho cô để cô xử lý vết thương của Tống Gia Linh, nói rằng 48 giờ sau sẽ thả bọn họ ra.
Những người đứng xung quanh có chút sợ hãi, vội vàng mắng nhiếc thêm vài câu rồi quay người bước đi nhanh chóng.
Tiêu Ly hai tay đan chéo trước ngực đứng ở một nơi không xa, cười lớn đắc ý “Dám làm mà còn sợ bị người ta nói à? Có điều Hà tiểu thư bảo vệ cô ta thế này, lẽ nào… Hà tiểu thư thích phụ nữ chứ chẳng phải là đàn ông? Ha ha…”
Chiếc cốc khi nãy rơi xuống sàn nhà, có phần biến dạng đi.
Đồng tử mắt Tống Gia Linh đen sì, như mở rộng ra hơn, cô cầm lấy chiếc cốc dưới nền nhà, không nói gì mà ném thẳng vào phía Tiêu Ly “Cô câm mồm cho tôi!”
Trần Nam thấy vậy, vội vàng kéo Tiêu Ly né đi, chiếc cốc rơi xuống đất mà không chạm vào cô ta.
“Trần Nam, chính anh cũng nhìn thấy rồi đấy nhé, vừa rồi Hà tiểu thư muốn tấn công em. Em đứng đây đợi cảnh sát tới rồi xử lý một thể, bố em và cục trưởng cục cảnh sát là bạn cũ lâu năm, xem ai sợ ai nào?”
Quả nhiên, khi cảnh sát nhìn thấy Tiêu Ly, bọn họ cung kính với cô ta như cung kính với ông chủ dỗ dành.
“Tiêu tiểu thư? Sao cô lại ở đây vậy?”
Tiêu Ly chỉ tay vào mặt mình và chiếc cốc vẫn còn lăn lóc dưới nền nhà, không khách sáo mà nói “Hai người phụ nữ kia cố ý mưu sát tôi, đây chính là bằng chứng, nếu không phải vị hôn phu của tôi bảo vệ thì hôm nay tôi đã mất mạng rồi, tôi muốn kiện bọn họ tội mưu sát!”
Tên cảnh sát khẽ chép miệng, nhưng vẫn bình tĩnh đi hỏi chuyện Tống Gia Linh và Tống Gia Tuệ.
Tống Gia Linh đang định nói rằng chính Tiêu Ly ngậm máu phun người, nhưng viên cảnh sát đã không đợi mà nói luôn “Tiểu thư, sao cô lại mưu sát cô ấy?”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi mưu sát?”
Viên cảnh sát cầm tay Tống Gia Linh lên, chỉ vào vết máu nhỏ trên móng tay “Lẽ nào đây không phải là bằng chứng à? Thôi được rồi, mời hai người đi theo tôi về cục cảnh sát phối hợp điều tra. Yên tâm, cục cảnh sát là nơi công tư phân mình, hết sức công bằng, nếu thực tế chứng minh đây chỉ là sự hiểu lầm thì chúng tôi sẽ để cho cô đi”.
Tiêu Ly chỉ tay vào Tống Gia Tuệ nói “Đồng chí cảnh sát, còn người phụ nữ đang quỳ dưới sàn nhà nữa! Cô ta cũng có đánh tôi”
Tên cảnh sát có phần ngạc nhiên, người phụ nữ này nhìn có vẻ tơi tả hơn, đôi mắt đỏ lên cộng với cả người đầy vết nước mà cũng có thể mưu sát? Nhưng nghĩ tới quan hệ giữa bố của Tiêu Ly và cục trưởng cục cảnh sát, anh ta chỉ có thể giả bộ cũng phải kéo Tống Gia Tuệ đứng lên.
Tống Gia Tuệ sau khi mắng lại bọn họ xong vẫn thần người ra, hai tay áp chặt lấy hai bên tai, dường như cô vẫn đang chìm sâu trong sự ám ảnh của những lời mắng nhiếc.
Tống Gia Linh thấy vậy, chỉ có thể an ủi “Mọi chuyện đã qua rồi, những người đó đều đi hết rồi… không sao”
“Chị…”
Tống Gia Tuệ lại trở về với bản ngã yếu đuối của bản thân trước mặt những người mà cô tin tưởng, thậm chí còn chẳng quan tâm là quần áo đang bị ước, cô đưa mình ngả vào lòng Tống Gia Linh nói “Em không ngoại tình, em không hề tự nguyện để cho người ta chụp những bức ảnh đó, tại sao mọi người lại đối xử với em như vậy… em đã làm sai điều gì? Tại sao…?”
“Miệng lưỡi thế gian thôi mà em, lúc nãy em rất mạnh mẽ rồi”.
Tiêu Ly nhìn cảnh này mà thấy ghê tởm, khi hai người vẫn ôm nhau dìu nhau bước vào xe cảnh sát, cô ta đưa tay vẫy vẫy vào nhau đắc ý như vừa giải quyết được hai cái gai trong mắt. Rồi còn cố ý đẩy mạnh sau lưng hai người.
Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh đều bị hất về phía trước, Tống Gia Tuệ cũng may chỉ bị trầy xước khuỷu tay một chút nhưng chiếc xe cảnh sát đã làm rách cả váy của Tống Gia Linh, thậm chí tất chân còn bị móc vào xe, chân Tống Gia Linh có một vệt máu kéo dài.
“Chị, chị có sao không?” Tống Gia Tuệ vội vàng hỏi.
Tống Gia Linh cười lạnh lùng một tiếng, nói với cảnh sát “Đồng chí cảnh sát, giờ thì anh chắc đã nhìn thấy ai mới là kẻ cố ý mưu sát rồi chứ?”
Tên cảnh sát nhìn thấy toàn bộ nhưng không dám nói gì.
Đến tới cục cảnh sát, liền đổi hai người cảnh sát trực ban tra hỏi. Cách giải quyết tốt nhất được đưa ra là hòa giải, nhưng Tiêu Ly kiêu ngạo nói “Không muốn ngồi tù muốn đền tiền cũng được thôi, có điều hằng năm tôi đều dành ra mấy chục ngàn đô để chăm sóc cho bộ mặt này. Bây giờ thành ra thế này, cô chỉ cần bồi thường 20 ngàn đô là được rồi!”
“20 ngàn đô?” Tống Gia Tuệ phẫn nộ chỉ tay “Cô bị điên đấy à?”
Tiêu Ly giơ hay tay trước ngực phòng vệ ra vẻ sợ sệt nói “Đồng chí cảnh sát, cô ta còn dọa dẫm tôi. Tôi phải cáo cô ta tội dọa dẫm uy hiếp người khác”.
Máu chảy ra ở vết thương ở chân Tống Gia Linh bắt đầu khô lại, dính cả vào tất làm Tống Gia Linh rất đau đến nỗi nheo mày mím môi lại.
Tống Gia Tuệ lại nói “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn nói, cô ta nói Hà tiểu thư làm mặt cô ta bị thương, chúng tôi nhận, có điều Hà tiểu thư cũng bị cô ta đẩy ngã làm cho bị thương. Hà tiểu thư cũng chi không ít tiền cho đôi chân này, có phải cô ta cũng nên bồi thường cho tiền cho chúng tôi?”
“Hả? Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi đẩy ngã cô ta khi nào? Tôi làm chân cô ta bị thương khi nào? Có nhân chứng không? Hoặc là vật chứng cũng được”.
“Có, đồng chí cảnh sát vừa đưa chúng tôi về đây chính là nhân chứng”.
Nhưng tên cảnh sát đó lại hỏi gì cũng không biết, lắc đầu nói “Tiêu tiểu thư đẩy hai người á? Sao tôi lại không biết gì nhỉ? Tiêu tiểu thư là người tốt như thế sao có thể đẩy ngã hai người chứ? Các người đừng có mà vu cáo”.
“Anh cảnh sát, tôi cũng phải kiện anh tội phỉ báng!”
Tiêu Ly đắc ý lắm, Trần Nam thì lấy tay kéo nhẹ tay áo của cô ta “Hà Tuệ Linh này lại lịch không rõ, Tống Gia Tuệ bây giờ cũng có quan hệ với Hoàng Minh Huân, sự việc này em thôi đi, đừng có mà mượn gió bẻ măng không biết chừng mực như thế!”
“Tránh ra, đồ hèn nhát!” Tiêu Ly chế nhạo Trần Nam “Anh sợ bọn họ chứ em không sợ. Hay là anh vẫn còn chưa dứt tình với Tống Gia Tuệ? Em càng muốn cho cô ta vào ngục!”
Trần Nam tức giận sắp không kìm chế được nữa rồi, anh ta quay người đi thẳng.
Tiêu Ly càng trắng trợn hơn, cuối cùng vẫn không chịu buông tha, cảnh sát trực ban chỉ có thể nói “Tiêu tiểu thư đừng vội, trước hết hãy tạm giam bọn họ trong vòng 48 giờ rồi nói tiếp”.
“Hức, nghe thế còn được”.
Nói rồi bọn họ muốn kéo Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh đi, vết thương của Tống Gia Linh vì khá sâu nên có chút khó khăn di chuyển, Tống Gia Tuệ vội vàng nói “Tôi muốn tìm người bảo hộ, các người không có quyền nhốt chúng tôi”.
Tiêu Ly nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Tống Gia Tuệ vứt xuống đất “Điện thoại cũng tan tành rồi, để tôi xem cô tìm người bằng cách nào!”
Tống Gia Linh không kịp nói gì mà ngã gục xuống đất hôn mê.
“Chị!”
Tống Gia Tuệ thấy thế chỉ có thể thỏa hiệp, cũng không muốn tiếp tục tranh luận thêm nữa, sau cùng chỉ có thể bị nhốt vào phòng tạm giam.
Thực ra nhân viên cảnh sát cũng rất bất lực, giấu diếm đem một ít thuốc đưa cho cô để cô xử lý vết thương của Tống Gia Linh, nói rằng 48 giờ sau sẽ thả bọn họ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.