Chương 265
Chánh Nghĩa Ngô
14/11/2024
Tống Gia Tuệ lườm anh “Mau đứng lên, em làm gì có ý đó, đáng ghét!”
“Gần đây anh còn ăn không nhiều bằng em ý!”
“Anh... hức!”
Lời Tống Gia Tuệ còn chưa kịp nói hết liền bị Hoàng Minh Huân chặn lại bằng môi, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, hai người lập tức quấn lấy nhau. Cả một đêm, Tống Gia Tuệ cứ đang trong trạng thái mơ màng ngủ thì lại bị Hoàng Minh Huân tấn công, làm cô không thể nào ngủ được.
Khi mà trời đã lờ mờ sáng Tống Gia Tuệ mới ngáp ngủ dài và chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy vùng eo rất khó chịu, cô cố mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân đang cố nhét một cái gối xuống dưới lưng cô, chuẩn bị phát ra sức mạnh thần kì, làm cô sợ hết hồn.
“Không... không muốn... em không muốn tư thế này...
Hoàng Minh Huân vừa nghe thấy liền dừng lại, ôm lấy cô ngồi dậy hai người đối mặt với nhau, nói rất nghiêm túc “Ok, em thích tư thế nào? Nào! Anh chiều!”
Tống Gia Tuệ hậm hực lườm anh, tức tới nỗi giơ được cả chân lên đá vào ngực anh “Em muốn ngử”.
Hoàng Minh Huân đỡ lấy bàn chân mềm mại trắng ngần của cô, vuốt từ dưới lên trên “Em tiếp tục việc ngủ của em, anh tiếp tục việc của anh”.
Tống Gia Tuệ tức phát khóc lên mà không ra được nước mắt.
Cả một đêm rồi...
Hôm sau, cô đã nói là đi thăm Lục Nhã Vy, khi thức dậy hai chân mềm nhũn ra, khi rửa mặt nhìn thấy bản thân mình trong gương, tức tối thầm nghĩ chắc chắn Hoàng Minh Huân uống nhầm thuốc rồi.
Lục Nhã Vy nhìn thấy bộ dạng của Tống Gia Tuệ liền bịt miệng cười thích thú “Ồ, Tuệ, có phải cậu và Hoàng Minh Huân tối qua cả đêm không ngủ không?”
“Hả?” Tống Gia Tuệ lập tức che hai mắt “Có phải mắt mình quầng thâm rõ lắm à?"
“Hức!” Lục Nhã Vy nhìn cô chằm chằm “Cậu xem người cậu mềm nhũn ra như miếng đậu phụ kìa, đêm qua chắc là bị quần cho chẳng vừa đúng không?”
Mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên như quả ớt, nhanh chóng đem cặp lồng đồ ăn để lên mặt tủ đầu giường “Cậu... đồ ăn cho cậu để ở đây, mình đi trước đây!”
Nói xong, Tống Gia Tuệ đi như chạy trốn khỏi căn phòng. Lục Nhã Vy ôm bụng cười, tới mức miệng như sắp kéo ra tận mang tai.
Khi Vũ Nam Phong tới nhìn thấy bộ dạng của cô anh nheo mày “Ý thức tự giác về việc bản thân em là con gái ở đâu rồi, xấu không thể xấu hơn nữa”.
Lục Nhã Vy vênh mặt lên nhìn Vũ Nam Phong “Có bản lĩnh thì anh đừng coi em là phụ nữ nữa”.
Vũ Nam Phong vuốt vuốt mái tóc của cô như thể đang chải lông cho mèo vậy “Thôi nào, sinh Ái Ái xong ngực em chẳng to như quả bưởi rồi ấy, như thế mà không phải phụ nữ à?”
Lục Nhã Vy tự nhiên cũng đỏ mặt, cô cúi đầu nói “Anh đúng là không biết xấu hổ, cái này rõ như ban ngày ai chẳng thấy mà anh còn phải nói ra”.
“Vậy thì đêm nay anh có thể nói bậy một chút à?” Vũ Nam Phong đúng là điển hình của loại người có voi đòi tiên.
Lục Nhã Vy không còn biết nói gì với anh ta nữa, ngoan ngoãn lấy canh sườn mà Tống Gia Tuệ mang tới ra uống, ánh mắt liếc nhìn anh, hỏi tò mò “Sức chiến đấu của anh và Hoàng Minh Huân thì ai hơn?”
[.....]
Khi tin tức Dương Hoàng Linh ở trong ngục tự sát được truyền ra ngoài, Hoàng Minh Huân không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Một thời lên voi, một thời xuống chó, sự ngông nghênh của ông ta không cho phép ông ta chết già ở trong ngục.
Dương Hoàng An đi nhận thi thể, Hoàng Minh Huân để đảm bảo chắc chắn thông tin, cũng đưa Tống Gia Tuệ đến nhà hỏa thiêu để xác nhận thi thể là của Dương Hoàng Linh, sau đó tận mắt nhìn ông ta bị thiêu.
Trước khi đi, Dương Hoàng An nhìn Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân nói “Bố tôi già rồi, chú lại bất ngờ ra đi thế này, những điều này ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới ông ấy. Cuối năm, sau khi hết nhiệm kỳ của ông ấy, tôi dự định sẽ sang Úc trở lại học tiếp, gia đình chúng tôi cũng sẽ định cư bên đấy, có thể sau này sẽ không bao giờ trở lại nữa”.
Hoàng Minh Huân tán thưởng “Chúc mừng, sau này chúng ta sẽ không phải bốn mắt nhìn nhau khó chịu nữa”.
Tống Gia Tuệ kéo tay áo Hoàng Minh Huân, lườm anh một cái, lại nói “Như vậy cũng tốt, Thành phố H dù gì cũng có nhiều việc đau lòng quá. Đúng rồi, tôi hình như nghe Dương Hoàng Linh nói ông ta đã đổi thuốc canxi của bố anh thành thuốc độc đấy!”
Dương Hoàng An dường như cúi đầu khẽ cười.
“Chính vì phát hiện ra chuyện này nên bố tôi mới muốn rời khỏi nơi này!”
Gió yên biển lặng được hai tuần, Hoàng Minh Huân đưa Tống Gia Tuệ và Hảo Hảo cùng đi du lịch tất cả những điểm du lịch lớn của Thành phố H và Thành phố A.
Lông mày của Hảo Hảo càng ngày nhìn càng rõ, nó vừa giống Hoàng Minh Huân vừa giống với Tống Gia Tuệ – có cả nét anh tú của anh và nét nhẹ nhàng của cô, nhìn thằng bé rất đáng yêu.
Khi ở khu du lịch, không ít người đều muốn chụp ảnh cùng Hảo Hảo. Mỗi lần Hảo Hảo đều o oe rồi được chọc là lạ cười tươi.
Trong nửa tháng này, Hoàng Minh Huân đã rất nhiều lần nói ý tới chuyện kết hôn, nhưng Tống Gia Tuệ toàn đánh trống lảng, Hoàng Minh Huân cắn răng chịu đựng.
Khi Tống Gia Tuệ tỉnh dậy Hoàng Minh Huân đã không ở nhà nữa rồi, đến cả Hảo Hảo cũng đã được vú Trần đẩy ra ngoài, cô ngủ tới mức ê cả vai đi, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.
“Sao anh dậy mà cũng không gọi em?”
“Em lười như thế ai mà gọi nổi em chứ?” Hoàng Minh Huân nói vẻ kiêu ngạo trong điện thoại, Tống Gia Tuệ đột nhiên tức giận “Rõ ràng em không hề lười chút nào!”
“Ngày hôm nay anh có việc, tối nay 6 giờ rưỡi em nhớ đến nhà hàng An Nam, nhớ nhất định phải đúng giờ”.
Tống Gia Tuệ tò mò “Tại sao?”
“Không muốn gặp con trai thì đừng đến!”
Nói xong anh liền cúp luôn máy, Tống Gia Tuệ bĩu môi, cảm thấy anh gần gây càng ngày càng cổ quái, chắc cái bệnh đại thiếu gia lại tái phát rồi.
Buổi tối 6 giờ, Tống Gia Tuệ đúng giờ tới nhà hàng.
Vừa tới nơi cô lập tức đi lượn một vòng để tìm Hảo Hảo.
“Rõ ràng nói Hảo Hảo ở đây mà, đâu rồi?” lượn một vòng cũng không tìm thấy Hảo Hảo, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân, cô giật mình “Sao đột nhiên anh lại đứng trước mặt em thế, hết cả hồn!”
“Em mặc thế này tới đây à?”
Mặt Hoàng Minh Huân sầm sì, nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.
Ngừng được có một thời gian, căn bệnh đại thiếu gia của Hoàng Minh Huân càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Tống Gia Tuệ quay người một vòng, nói lí nhí “Em chẳng thấy có gì là không tốt cả, áo sơ mi và quần bò, bên ngoài rất nhiều người đều mặc thế này mà!”
“Xấu chết đi được!” Hoàng Minh Huân không vui, kéo tay Tống Gia Tuệ đi ra ngoài “Anh đưa em đi thay đồ để tạo một hình ảnh mới”.
“Không cần đâu!”
“Em dám nói không cần không, bây giờ anh lập tức kéo em về xử em cho tới khi em nói cần thì thôi”.
Tống Gia Tuệ kiểu chả ai làm gì anh, sao anh lại nóng thế?
Bị lỗi đến một studio, Tống Gia Tuệ thay một bộ váy dài thanh lịch tao nhã cùng với kiểu tóc cũng được thiết kế lại, mái tóc dài được buộc cao lên, chỉ để lại hai bên tai một ít tóc ngắn.
Hoàng Minh Huân ôm cô từ phía sau, hai người đứng trước gương, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
“Thế này mới giống người phụ nữ của anh”.
Tống Gia Tuệ nhìn vào đồng hồ cũng đã tầm 8 giờ rưỡi, lại cũng không biết anh đang làm cái quái gì, cô giơ tay lên đập vào ngực anh “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Chẳng phải nói Hảo Hảo ở nhà hàng à? Con đâu?”
“Đi theo anh!”
Nói rồi, Hoàng Minh Huân lại bắt taxi để hai người cùng trở lại nhà hàng.
“Gần đây anh còn ăn không nhiều bằng em ý!”
“Anh... hức!”
Lời Tống Gia Tuệ còn chưa kịp nói hết liền bị Hoàng Minh Huân chặn lại bằng môi, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, hai người lập tức quấn lấy nhau. Cả một đêm, Tống Gia Tuệ cứ đang trong trạng thái mơ màng ngủ thì lại bị Hoàng Minh Huân tấn công, làm cô không thể nào ngủ được.
Khi mà trời đã lờ mờ sáng Tống Gia Tuệ mới ngáp ngủ dài và chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy vùng eo rất khó chịu, cô cố mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân đang cố nhét một cái gối xuống dưới lưng cô, chuẩn bị phát ra sức mạnh thần kì, làm cô sợ hết hồn.
“Không... không muốn... em không muốn tư thế này...
Hoàng Minh Huân vừa nghe thấy liền dừng lại, ôm lấy cô ngồi dậy hai người đối mặt với nhau, nói rất nghiêm túc “Ok, em thích tư thế nào? Nào! Anh chiều!”
Tống Gia Tuệ hậm hực lườm anh, tức tới nỗi giơ được cả chân lên đá vào ngực anh “Em muốn ngử”.
Hoàng Minh Huân đỡ lấy bàn chân mềm mại trắng ngần của cô, vuốt từ dưới lên trên “Em tiếp tục việc ngủ của em, anh tiếp tục việc của anh”.
Tống Gia Tuệ tức phát khóc lên mà không ra được nước mắt.
Cả một đêm rồi...
Hôm sau, cô đã nói là đi thăm Lục Nhã Vy, khi thức dậy hai chân mềm nhũn ra, khi rửa mặt nhìn thấy bản thân mình trong gương, tức tối thầm nghĩ chắc chắn Hoàng Minh Huân uống nhầm thuốc rồi.
Lục Nhã Vy nhìn thấy bộ dạng của Tống Gia Tuệ liền bịt miệng cười thích thú “Ồ, Tuệ, có phải cậu và Hoàng Minh Huân tối qua cả đêm không ngủ không?”
“Hả?” Tống Gia Tuệ lập tức che hai mắt “Có phải mắt mình quầng thâm rõ lắm à?"
“Hức!” Lục Nhã Vy nhìn cô chằm chằm “Cậu xem người cậu mềm nhũn ra như miếng đậu phụ kìa, đêm qua chắc là bị quần cho chẳng vừa đúng không?”
Mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên như quả ớt, nhanh chóng đem cặp lồng đồ ăn để lên mặt tủ đầu giường “Cậu... đồ ăn cho cậu để ở đây, mình đi trước đây!”
Nói xong, Tống Gia Tuệ đi như chạy trốn khỏi căn phòng. Lục Nhã Vy ôm bụng cười, tới mức miệng như sắp kéo ra tận mang tai.
Khi Vũ Nam Phong tới nhìn thấy bộ dạng của cô anh nheo mày “Ý thức tự giác về việc bản thân em là con gái ở đâu rồi, xấu không thể xấu hơn nữa”.
Lục Nhã Vy vênh mặt lên nhìn Vũ Nam Phong “Có bản lĩnh thì anh đừng coi em là phụ nữ nữa”.
Vũ Nam Phong vuốt vuốt mái tóc của cô như thể đang chải lông cho mèo vậy “Thôi nào, sinh Ái Ái xong ngực em chẳng to như quả bưởi rồi ấy, như thế mà không phải phụ nữ à?”
Lục Nhã Vy tự nhiên cũng đỏ mặt, cô cúi đầu nói “Anh đúng là không biết xấu hổ, cái này rõ như ban ngày ai chẳng thấy mà anh còn phải nói ra”.
“Vậy thì đêm nay anh có thể nói bậy một chút à?” Vũ Nam Phong đúng là điển hình của loại người có voi đòi tiên.
Lục Nhã Vy không còn biết nói gì với anh ta nữa, ngoan ngoãn lấy canh sườn mà Tống Gia Tuệ mang tới ra uống, ánh mắt liếc nhìn anh, hỏi tò mò “Sức chiến đấu của anh và Hoàng Minh Huân thì ai hơn?”
[.....]
Khi tin tức Dương Hoàng Linh ở trong ngục tự sát được truyền ra ngoài, Hoàng Minh Huân không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Một thời lên voi, một thời xuống chó, sự ngông nghênh của ông ta không cho phép ông ta chết già ở trong ngục.
Dương Hoàng An đi nhận thi thể, Hoàng Minh Huân để đảm bảo chắc chắn thông tin, cũng đưa Tống Gia Tuệ đến nhà hỏa thiêu để xác nhận thi thể là của Dương Hoàng Linh, sau đó tận mắt nhìn ông ta bị thiêu.
Trước khi đi, Dương Hoàng An nhìn Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân nói “Bố tôi già rồi, chú lại bất ngờ ra đi thế này, những điều này ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới ông ấy. Cuối năm, sau khi hết nhiệm kỳ của ông ấy, tôi dự định sẽ sang Úc trở lại học tiếp, gia đình chúng tôi cũng sẽ định cư bên đấy, có thể sau này sẽ không bao giờ trở lại nữa”.
Hoàng Minh Huân tán thưởng “Chúc mừng, sau này chúng ta sẽ không phải bốn mắt nhìn nhau khó chịu nữa”.
Tống Gia Tuệ kéo tay áo Hoàng Minh Huân, lườm anh một cái, lại nói “Như vậy cũng tốt, Thành phố H dù gì cũng có nhiều việc đau lòng quá. Đúng rồi, tôi hình như nghe Dương Hoàng Linh nói ông ta đã đổi thuốc canxi của bố anh thành thuốc độc đấy!”
Dương Hoàng An dường như cúi đầu khẽ cười.
“Chính vì phát hiện ra chuyện này nên bố tôi mới muốn rời khỏi nơi này!”
Gió yên biển lặng được hai tuần, Hoàng Minh Huân đưa Tống Gia Tuệ và Hảo Hảo cùng đi du lịch tất cả những điểm du lịch lớn của Thành phố H và Thành phố A.
Lông mày của Hảo Hảo càng ngày nhìn càng rõ, nó vừa giống Hoàng Minh Huân vừa giống với Tống Gia Tuệ – có cả nét anh tú của anh và nét nhẹ nhàng của cô, nhìn thằng bé rất đáng yêu.
Khi ở khu du lịch, không ít người đều muốn chụp ảnh cùng Hảo Hảo. Mỗi lần Hảo Hảo đều o oe rồi được chọc là lạ cười tươi.
Trong nửa tháng này, Hoàng Minh Huân đã rất nhiều lần nói ý tới chuyện kết hôn, nhưng Tống Gia Tuệ toàn đánh trống lảng, Hoàng Minh Huân cắn răng chịu đựng.
Khi Tống Gia Tuệ tỉnh dậy Hoàng Minh Huân đã không ở nhà nữa rồi, đến cả Hảo Hảo cũng đã được vú Trần đẩy ra ngoài, cô ngủ tới mức ê cả vai đi, lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.
“Sao anh dậy mà cũng không gọi em?”
“Em lười như thế ai mà gọi nổi em chứ?” Hoàng Minh Huân nói vẻ kiêu ngạo trong điện thoại, Tống Gia Tuệ đột nhiên tức giận “Rõ ràng em không hề lười chút nào!”
“Ngày hôm nay anh có việc, tối nay 6 giờ rưỡi em nhớ đến nhà hàng An Nam, nhớ nhất định phải đúng giờ”.
Tống Gia Tuệ tò mò “Tại sao?”
“Không muốn gặp con trai thì đừng đến!”
Nói xong anh liền cúp luôn máy, Tống Gia Tuệ bĩu môi, cảm thấy anh gần gây càng ngày càng cổ quái, chắc cái bệnh đại thiếu gia lại tái phát rồi.
Buổi tối 6 giờ, Tống Gia Tuệ đúng giờ tới nhà hàng.
Vừa tới nơi cô lập tức đi lượn một vòng để tìm Hảo Hảo.
“Rõ ràng nói Hảo Hảo ở đây mà, đâu rồi?” lượn một vòng cũng không tìm thấy Hảo Hảo, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân, cô giật mình “Sao đột nhiên anh lại đứng trước mặt em thế, hết cả hồn!”
“Em mặc thế này tới đây à?”
Mặt Hoàng Minh Huân sầm sì, nhìn cô một lượt từ đầu tới chân.
Ngừng được có một thời gian, căn bệnh đại thiếu gia của Hoàng Minh Huân càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Tống Gia Tuệ quay người một vòng, nói lí nhí “Em chẳng thấy có gì là không tốt cả, áo sơ mi và quần bò, bên ngoài rất nhiều người đều mặc thế này mà!”
“Xấu chết đi được!” Hoàng Minh Huân không vui, kéo tay Tống Gia Tuệ đi ra ngoài “Anh đưa em đi thay đồ để tạo một hình ảnh mới”.
“Không cần đâu!”
“Em dám nói không cần không, bây giờ anh lập tức kéo em về xử em cho tới khi em nói cần thì thôi”.
Tống Gia Tuệ kiểu chả ai làm gì anh, sao anh lại nóng thế?
Bị lỗi đến một studio, Tống Gia Tuệ thay một bộ váy dài thanh lịch tao nhã cùng với kiểu tóc cũng được thiết kế lại, mái tóc dài được buộc cao lên, chỉ để lại hai bên tai một ít tóc ngắn.
Hoàng Minh Huân ôm cô từ phía sau, hai người đứng trước gương, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
“Thế này mới giống người phụ nữ của anh”.
Tống Gia Tuệ nhìn vào đồng hồ cũng đã tầm 8 giờ rưỡi, lại cũng không biết anh đang làm cái quái gì, cô giơ tay lên đập vào ngực anh “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Chẳng phải nói Hảo Hảo ở nhà hàng à? Con đâu?”
“Đi theo anh!”
Nói rồi, Hoàng Minh Huân lại bắt taxi để hai người cùng trở lại nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.