Định Mệnh Đời Anh

Chương 231: Gặp lại bạn cũ

Chánh Nghĩa Ngô

17/09/2024

Người đàn ông từ từ quay người lại, đó là khuôn mặt đầy vết rếp bò của Lăng Nguyên, nhưng hôm nay anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu nâu, che đi gần nửa các vết sẹo.

“Cô đang gọi ai thế?” Lăng Nguyên hai tay khoanh trước ngực, hỏi lại.

Ánh mắt Tống Gia Tuệ thoáng qua sự thất vọng “Tôi đang gọi ma!”

“Lăng tiên sinh!” Lúc này, đi ra từ phòng vệ sinh nữ có một cô gái, khoảng chừng 25, 26 tuổi, cô ta không chú ý tới Tống Gia Tuệ, đưa tay ra bám lấy ngang eo Lăng Nguyên “Chúng ta đi đâu xem phim đây?”

“Em thích đi đâu thì chúng ta đi đó!”

Anh ta nói giọng khàn khàn nhàn nhạt, cực kì giống với Hoàng Minh Huân khi nói những câu nói ngọt ngào tình cảm.

Người phụ nữ đang định chuẩn bị nói địa chỉ thì liền thấy Tống Gia Tuệ đột nhiên hùng hổ tiến lại gần dang hai tay ra chặn giữa đường, cô ta không thể không hỏi “Tiểu thư, xin hỏi cô là...?”

“Kẻ bóc trần sự thật!”

Hành lang không rộng cũng không hẹp, Tống Gia Tuệ đứng ở giữa chặn ngang, cười lạnh lùng nói “Vị tiểu thư, tôi nghĩ nhất định tôi phải nói với cô, vị tiên sinh đây có diện mạo xấu xí không thể xấu xí hơn, một người quốc sắc thiên hương như cô sao lại muốn đi cùng anh ta?”

Sắc mặt Lăng Nguyên đột nhiên trở nên khó coi.

Trong lòng Tống Gia Tuệ thấy thích thú lắm.

Người phụ nữ không những không bất ngờ mà còn cười “Vẻ đẹp tâm hồn hạ gục tất cả những yếu tố bên ngoài, cảm ơn ý tốt của cô đã nhắc nhở, nhưng tôi sớm đã biết diện mạo thật của Lăng tiên sinh rồi”.

Nói xong, cô ta khoác tay Lăng Nguyên bước đi.

Tống Gia Tuệ tức giận đứng đó hậm hực giậm chân, sau đó chụp ảnh bọn họ lại rồi gửi cho Nhạc Thế Luân hỏi “Người phụ nữ này anh có biết không?”

“Biết!” Nhạc Thế Luân trả lời rất nhanh “Con gái của ủy viên Ban kiểm tra kỷ luật Thành phố H”.

[.....]

Lại hai ngày nữa qua đi.

Lăng Nguyên đột nhiên gọi điện cho Tống Gia Tuệ hẹn gặp mặt.

“Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”



“Sao hả? Chẳng lẽ xấu xí thì không thể gọi điện thoại cho cô à?”

Tống Gia Tuệ chột dạ “Tôi cũng không phải cố ý nói anh xấu xí, thực ra lúc anh đeo mặt nạ nhìn tổng thể đều khá được” Chỉ là cô thấy người phụ nữ bên cạnh anh thật đáng ghét.

Rõ ràng là chồng cô, vậy mà sống chết không chịu thừa nhận.

“Ba giờ chiều gặp mặt nhé!”

Tống Gia Tuệ còn chưa kịp quyết định xem có đi hay không thì Lăng Nguyên đã cúp máy, tự đứng nhìn điện thoại rồi bĩu môi, cô thầm nghĩ cái kiểu bá đạo giống hệt với Hoàng Minh Huân, thế mà còn nói bản thân mình không phải?

Sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Tuệ trốn trong phòng thay đồ một lúc lâu, cô chọn cho mình một bộ đồ mà cô cho là đẹp nhất, làm cho bản thân nhìn đầy sức sống.

Nhạc Thế Luân lái xe đưa cô tới quán cà phê đã hẹn.

Nhưng vừa vào phòng hẹn ngồi được vài phút thì có vài tên vệ sĩ bước vào, tên đi đầu trong số đó Tống Gia Tuệ nhìn rất quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, nhưng có điều cô biết có biết võ công của hắn rất tốt.

“Tống tiểu thư, có một người bạn cũ muốn gặp cổ”.

Tống Gia Tuệ lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mong chờ Lăng Nguyên tới hơn bao giờ hết, Nhạc Thế Luân cũng hiểu được ý nghĩ của cô, anh ta cũng cố kéo dài thời gian, nói “Xin hỏi người bạn cũ đó là ai vậy?”

“Tôi đếm tới ba, nếu hai người không đi thì chúng tôi sẽ đưa hai người đi”.

Tống Gia Tuệ và Nhạc Thế Luân liếc mắt nhìn nhau, sau đó chỉ có thể nghe theo lệnh của tên vệ sĩ đó, sau khi ra khỏi quán cà phê liền bị đưa tới tầng thượng của một quán bar cũng có tiếng ở Thành phố H.

Đến đây cô mới nhớ ra đã gặp người vệ sĩ đó ở đâu, anh ta làm việc cho nhà họ Trần... vậy người muốn gặp cô chẳng phải là....

Trần Nam sớm đã ngồi đợi ở đó, hơn nửa năm không gặp nhưng anh ta cũng chẳng có gì là thay đổi, chỉ có làn da là không được căng và tươi sáng như trước kia.

Không biết tại sao anh ta lại chọn ở đây, nhưng gió lạnh thổi đến từng cơn, trong lòng Tống Gia Tuệ thấy sợ hãi vô cùng.

Trần Nam nhìn bộ dạng đó của Tống Gia Tuệ, không thể không cười “Có phải em không ngờ rằng người bạn cũ đó lại chính là tôi không?”

“Anh bắt tôi tới đây làm gì? Tôi cũng chẳng làm gì đắc tội với anh”.

“Em đúng là không có” Trần Nam nhìn hai người từ đầu tới chân thăm dò, hắn cười cười để lộ hàm răng trắng muốt “Có điều nói về kỷ niệm xưa chắc là có thể đúng không?”



Tống Gia Tuệ thấy sợ hãi, lập tức lùi về phía sau hai bước.

“Tôi và anh thì có chuyện cũ mà nói nhưng Thư ký Nhạc thì không cần thiết phải ở lại đây đúng không?” cô cố gắng tự nói với bản thân cần phải bình tĩnh, sau đó nói “Anh thả anh ấy đi, chúng ta từ từ nói chuyện”.

“Thả anh ta đi? Để tìm người tới cứu em hay là truyền tin đi? Coi tôi là đồ ngốc à? Huống hồ bây giờ anh ta lại là quân sư quạt mo của em, tôi thả cho anh ta đi? Nực cười!”

Trong chớp mắt, hắn ta giơ tay ra hiệu, không biết ở đâu xông ra hai tên vệ sĩ, khi mà Nhạc Thế Luân còn chưa kịp làm gì để phản kháng thì chúng đã đánh gục anh ngã rồi đè người anh xuống đất, nửa khuôn mặt áp sát vào nền nhà.

“Vậy anh muốn thế nào?”

Sự việc tới mức này rồi, Trần Nam cũng không vòng vo thêm nữa “Hà Tuệ Linh thực chất là Tống Gia Linh đúng không? Cô ta về quậy nát cái Tập đoàn nhà tôi rồi cùng người tình chơi trò biến mất”.

Ánh mắt hận thù của anh ta nhìn như có thuốc độc “Còn nữa, ông già họ Tiêu hứa sau khi tôi kết hôn với Tiêu Ly sẽ dùng tiền và mối quan hệ giúp sự nghiệp của tôi ổn định lại, vậy mà giờ như thế nào? Tiêu Ly bị Hoàng Minh Huân bứt chết, ông già kia thấy tôi thất thế liền trở mặt”.

“Tất cả những chuyện đó đều không phải do tôi làm!” Tống Gia Tuệ lắc đầu.

Trần Nam cười lớn “Tôi cũng không nói toàn bộ đều là do em làm mà nhưng những người khiến tôi trở nên thế này đều liên quan đến em. Thế nên tối nay tôi còn mời tới đây một vị khách! Xem thời gian xem nào, kể ra thì cũng nên đến rồi mới phải...

Lời anh ta vừa dứt không lâu, Tống Gia Tuệ liền nhìn thấy dưới lầu đỗ một hàng dài các xe sang trọng.

Chiếc xe đầu tiên đỗ lại, có mấy tên vệ sĩ đi xuống.

Sau đó, khuôn mặt không rõ lắm của Lăng Nguyên xuất hiện trong tầm mắt của Tống Gia Tuệ, anh ta giống với hôm đi dự tiệc, ăn mặc trông rất cao quý, trong lòng cô trùng xuống: lẽ nào Trần Nam cũng biết về thân phận của anh ta?

Trần Nam đứng trên nói lớn: “Đã nói rồi anh đừng có mang theo người, tại sao lại vẫn có nhiều người đi cũng thế? Là muốn tôi đẩy nhân tình và cái con chó cụp đuôi này của anh xuống dưới đấy à?”

Nói xong, mấy tên vệ sĩ cầm hai tay Tống Gia Tuệ và Nhạc Thế Luân vắt ra sau lưng sau đó đẩy ra phía lan can, mặt cô bị áp sát vào lan can làm cho khuôn mặt cũng biến hình đi.

Cuối cùng Tống Gia Tuệ cũng hiểu tại sao Trần Nam lại chọn nơi này.

Bởi vì, một khi đẩy bọn họ xuống dưới thì bọn họ sẽ chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa, hơn nữa còn có thể dàn xếp nên chuyện họ tự sát!

Thần sắc Lăng Nguyên vẫn không thay đổi, sau đó rút điện thoại ra, hai người bắt đầu nói chuyện qua điện thoại, không biết Lăng Nguyên đã nói gì mà làm cho Trần Nam tức điên lên, rồi đột nhiên giơ tay giáng cho Tống Gia Tuệ một cái tát.

Tiếp bốp vang lên bên tay Tống Gia Tuệ làm hai tai cô ù đi.

“Đồ rẻ tiền! Nếu bố mẹ tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ để cả nhà cô phải đi theo. Đừng nên đùa với người chẳng còn gì để mất, mấy người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Đời Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook