Chương 95: Hẹn hò
Chánh Nghĩa Ngô
01/02/2024
Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng đã hơn 7 giờ tối.
“Anh không phải đã nói là tối đến anh còn có việc à? Giờ anh cứ đi bận việc của anh đi!” Vừa nãy thái độ của Hoàng Minh Huân không được tốt cho lắm, cô cẩn thận nhắc nhở anh.
Anh nhìn cô, chưa kịp nói gì thì nhận được tin nhắn điện thoại. Mở ra xem không biết có chuyện gì nhưng Hoàng Minh Huân mặt không biểu cảm, kéo tay cô đi thẳng vào xe.
Trên đường đưa hai người về khách sạn người tài xế liên mồm nhắc tới ở vùng ngoại ô gần đây có một ngôi chùa nổi tiếng linh nghiệm, ở đó cầu đường tình duyên hay may mắn hay làm ăn sự nghiệp đều rất linh, đa số đều có thể thành sự thật. Hơn nữa, cũng đúng hôm nay lại có một lễ hội đèn hoa rất thú vị.
Thành phố H là một đô thị phồn hoa lại đông người, cũng chính vì điều này mà những hoạt động liên quan tới lửa, để tránh xảy ra hỏa hoạn, đều được quy định hết sức chặt chẽ, những hoạt động giống với lễ hội đèn hoa hay tương tự như thế này Tống Gia Tuệ từ trước tới nay chưa bao giờ được trải nghiệm nên có chút tò mò, háo hức.
“Bây giờ là gần 8 giờ rồi, nếu giờ mà đi thẳng qua đó thì có lẽ vẫn kịp. Thiếu phu nhân có muốn đi không?”, người tài xế sau khi luyên thuyên một hồi mới hỏi cô.
Tống Gia Tuệ khẽ liếc nhìn trộm Hoàng Minh Huân thăm dò ý anh xem thế nào, nhưng cô nhớ ra anh buổi tối vẫn còn có việc nên hỏi “Từ trước tới giờ em chưa bao giờ được xem hội đèn hoa cả, anh bận việc cứ đi trước, để em một mình được không?”
Hoàng Minh Huân bảo cô đi công tác cùng nhưng anh cứ bận rộn công việc suốt, cô không tìm chỗ nào chơi thì thật là chán.
Anh nheo nheo mày, nói với giọng như kiểu đó chỉ là mấy trò trẻ con “Thì chỉ là có hàng ngàn vạn chiếc đèn nhỏ xíu được thắp lên thôi, về phòng có cái thú vị hơn cho em xem đấy!”
“Nhiều vậy cơ á?” Hai mắt cô sáng lên, vui như một đứa trẻ “Em cứ tưởng chỉ có vài chục cái thôi chứ!”
Cô không thèm chờ Hoàng Minh Huân đồng ý hay không nữa, nói với tài xế “Chú ơi, chú cho cháu xuống ở chỗ đèn đỏ trước mặt kia nhé, cháu tự bắt xe đi! Cảm ơn chú”
Hoàng Minh Huân lườm cô một cái “Đúng là cái đồ trẻ con chưa lớn!” lại quay ra nói với người tài xế “Chúng ta đi hội đèn hoa”
“Anh cùng đi với em?” Tống Gia Tuệ kích động lay lay tay áo anh, nói với vẻ hết sức vui mừng “Anh lúc chiều không phải nói là tối còn có việc à? Đi với em như vậy không sợ nhỡ việc à? Hay là anh về trước đi, em tự đi cũng được rồi!”
“Có thật là không muốn anh đi cùng không?”
“Anh không phải là còn bận việc à?”
Hoàng Minh Huân hắng giọng một cái, lại nói với người lái xe: “Đưa tôi về công…”
“Đừng!” Tống Gia Tuệ thấy anh đòi về, cô tưởng thật, vội vàng kéo tay anh “Chú ơi, chúng ta không về công ty nữa, chúng ta đi thẳng tới hội đèn hoa”.
“Lại còn tưởng ai cũng không có lương tâm như em à? Đến đây rồi lại muốn đi chơi một mình”.
Lúc hai người đi tới phía ngoài của ngôi chùa, từ chỗ đường vào tới cổng chùa đã đông nghịt người. Tài xế nói ở đây rất linh nghiệm vì vậy người mới đông thế này, hơn nữa, mỗi năm tổ chức có hai lần và được ước một điều ước thôi, nếu không, năm sau sẽ không linh nghiệm nữa.
Hoàng Minh Huân thì không tin vào điều này, nhưng thấy cô có vẻ hào hứng nên không muốn dập tắt nó, “Chúng ta đi chỗ khác trước, một lát ít người sẽ quay lại”. Nói xong liền kéo tay cô đi thẳng tới một con hẻm ở gần đó.
Con hẻm với hai bên tường đều là đá rất hẹp, hình như trải qua rất nhiều năm rồi mà không được sửa chữa lại, vẫn còn mờ nhạt những vết tích từ thời xưa. Ở cổng ngôi chùa còn treo những chiếc chuông gió khá lớn, du khách đến đến đi đi, chuông gió thỉnh thoảng lại vang lên chầm chậm bên tai, nghe rất bình yên và an lành.
Tài xế giới thiệu “Lát nữa sẽ có một chiếc thuyền rất lớn, bên trên có nhiều du khách sẽ đi qua đây, lát nữa khi mà hai người lên thuyền thì có thể ở trên thuyền thả đèn hoa xuống sông. Bình thường thì cũng có thể đứng ở trên bờ sông thả đèn xuống nhưng nếu gặp phải gió thì chỉ được tầm một quãng là đèn sẽ bị tắt… có điều vé lên tàu hơi đắt, những mấy chục đô!”
Vừa đi tới bờ hồ, tài xế chỉ chiếc thuyền đang tới nơi rồi, Hoàng Minh Huân không ngần ngại chi tiền mua 3 vé lên tàu, cho cả tài xế nữa. Lần đầu được lên thuyền này, ông ta không khỏi hào hứng cảm ơn anh liên tục.
Chiếc thuyền nhìn thì có vẻ lớn nhưng thực tế chỉ có hai hàng ghế cho khách ngồi, còn ở giữa thuyền là chỗ cho các cô gái vũ công nhảy múa theo kiểu truyền thống của người hoa. Hướng dẫn viên trên tàu thì cười cười nói nói giải thích về câu chuyện chiếc thuyền và ngôi chùa cổ lúc nãy.
Ngắm đèn, giải câu đố, nghệ thuật trà đạo, xem nhảy múa. Chiếc thuyền bơi trên hồ rất chậm, trên thuyền có rất nhiều hoạt động, thậm chí còn có hoạt động cho các đôi nam nữ yêu nhau hoặc vợ chồng. Ví dụ như người dẫn chương trình sẽ mời lên sân khâu vài đôi nam nữa, hai người quay lưng vào nhau và vẽ khuôn mặt của đối phương lên một tờ giấy trắng.
Ai vẽ giống nhất sẽ nhận được giải thưởng.
Với sự thúc giục của cô, Hoàng Minh Huân cũng đồng ý lên sân khấu tham gia. Tống Gia Tuệ đang là sinh viên ngành thiết kế, đã quen với việc cầm bút cùng với những kiến thức cơ bản về hội họa bức vẽ của không tới nỗi nào. Chỉ có điều, Hoàng Minh Huân vẽ không hề giống một chút nào mặc dù mọi người ngồi xung quanh hò hét cổ vũ rất nhiệt tình.
“Anh không phải đã nói là tối đến anh còn có việc à? Giờ anh cứ đi bận việc của anh đi!” Vừa nãy thái độ của Hoàng Minh Huân không được tốt cho lắm, cô cẩn thận nhắc nhở anh.
Anh nhìn cô, chưa kịp nói gì thì nhận được tin nhắn điện thoại. Mở ra xem không biết có chuyện gì nhưng Hoàng Minh Huân mặt không biểu cảm, kéo tay cô đi thẳng vào xe.
Trên đường đưa hai người về khách sạn người tài xế liên mồm nhắc tới ở vùng ngoại ô gần đây có một ngôi chùa nổi tiếng linh nghiệm, ở đó cầu đường tình duyên hay may mắn hay làm ăn sự nghiệp đều rất linh, đa số đều có thể thành sự thật. Hơn nữa, cũng đúng hôm nay lại có một lễ hội đèn hoa rất thú vị.
Thành phố H là một đô thị phồn hoa lại đông người, cũng chính vì điều này mà những hoạt động liên quan tới lửa, để tránh xảy ra hỏa hoạn, đều được quy định hết sức chặt chẽ, những hoạt động giống với lễ hội đèn hoa hay tương tự như thế này Tống Gia Tuệ từ trước tới nay chưa bao giờ được trải nghiệm nên có chút tò mò, háo hức.
“Bây giờ là gần 8 giờ rồi, nếu giờ mà đi thẳng qua đó thì có lẽ vẫn kịp. Thiếu phu nhân có muốn đi không?”, người tài xế sau khi luyên thuyên một hồi mới hỏi cô.
Tống Gia Tuệ khẽ liếc nhìn trộm Hoàng Minh Huân thăm dò ý anh xem thế nào, nhưng cô nhớ ra anh buổi tối vẫn còn có việc nên hỏi “Từ trước tới giờ em chưa bao giờ được xem hội đèn hoa cả, anh bận việc cứ đi trước, để em một mình được không?”
Hoàng Minh Huân bảo cô đi công tác cùng nhưng anh cứ bận rộn công việc suốt, cô không tìm chỗ nào chơi thì thật là chán.
Anh nheo nheo mày, nói với giọng như kiểu đó chỉ là mấy trò trẻ con “Thì chỉ là có hàng ngàn vạn chiếc đèn nhỏ xíu được thắp lên thôi, về phòng có cái thú vị hơn cho em xem đấy!”
“Nhiều vậy cơ á?” Hai mắt cô sáng lên, vui như một đứa trẻ “Em cứ tưởng chỉ có vài chục cái thôi chứ!”
Cô không thèm chờ Hoàng Minh Huân đồng ý hay không nữa, nói với tài xế “Chú ơi, chú cho cháu xuống ở chỗ đèn đỏ trước mặt kia nhé, cháu tự bắt xe đi! Cảm ơn chú”
Hoàng Minh Huân lườm cô một cái “Đúng là cái đồ trẻ con chưa lớn!” lại quay ra nói với người tài xế “Chúng ta đi hội đèn hoa”
“Anh cùng đi với em?” Tống Gia Tuệ kích động lay lay tay áo anh, nói với vẻ hết sức vui mừng “Anh lúc chiều không phải nói là tối còn có việc à? Đi với em như vậy không sợ nhỡ việc à? Hay là anh về trước đi, em tự đi cũng được rồi!”
“Có thật là không muốn anh đi cùng không?”
“Anh không phải là còn bận việc à?”
Hoàng Minh Huân hắng giọng một cái, lại nói với người lái xe: “Đưa tôi về công…”
“Đừng!” Tống Gia Tuệ thấy anh đòi về, cô tưởng thật, vội vàng kéo tay anh “Chú ơi, chúng ta không về công ty nữa, chúng ta đi thẳng tới hội đèn hoa”.
“Lại còn tưởng ai cũng không có lương tâm như em à? Đến đây rồi lại muốn đi chơi một mình”.
Lúc hai người đi tới phía ngoài của ngôi chùa, từ chỗ đường vào tới cổng chùa đã đông nghịt người. Tài xế nói ở đây rất linh nghiệm vì vậy người mới đông thế này, hơn nữa, mỗi năm tổ chức có hai lần và được ước một điều ước thôi, nếu không, năm sau sẽ không linh nghiệm nữa.
Hoàng Minh Huân thì không tin vào điều này, nhưng thấy cô có vẻ hào hứng nên không muốn dập tắt nó, “Chúng ta đi chỗ khác trước, một lát ít người sẽ quay lại”. Nói xong liền kéo tay cô đi thẳng tới một con hẻm ở gần đó.
Con hẻm với hai bên tường đều là đá rất hẹp, hình như trải qua rất nhiều năm rồi mà không được sửa chữa lại, vẫn còn mờ nhạt những vết tích từ thời xưa. Ở cổng ngôi chùa còn treo những chiếc chuông gió khá lớn, du khách đến đến đi đi, chuông gió thỉnh thoảng lại vang lên chầm chậm bên tai, nghe rất bình yên và an lành.
Tài xế giới thiệu “Lát nữa sẽ có một chiếc thuyền rất lớn, bên trên có nhiều du khách sẽ đi qua đây, lát nữa khi mà hai người lên thuyền thì có thể ở trên thuyền thả đèn hoa xuống sông. Bình thường thì cũng có thể đứng ở trên bờ sông thả đèn xuống nhưng nếu gặp phải gió thì chỉ được tầm một quãng là đèn sẽ bị tắt… có điều vé lên tàu hơi đắt, những mấy chục đô!”
Vừa đi tới bờ hồ, tài xế chỉ chiếc thuyền đang tới nơi rồi, Hoàng Minh Huân không ngần ngại chi tiền mua 3 vé lên tàu, cho cả tài xế nữa. Lần đầu được lên thuyền này, ông ta không khỏi hào hứng cảm ơn anh liên tục.
Chiếc thuyền nhìn thì có vẻ lớn nhưng thực tế chỉ có hai hàng ghế cho khách ngồi, còn ở giữa thuyền là chỗ cho các cô gái vũ công nhảy múa theo kiểu truyền thống của người hoa. Hướng dẫn viên trên tàu thì cười cười nói nói giải thích về câu chuyện chiếc thuyền và ngôi chùa cổ lúc nãy.
Ngắm đèn, giải câu đố, nghệ thuật trà đạo, xem nhảy múa. Chiếc thuyền bơi trên hồ rất chậm, trên thuyền có rất nhiều hoạt động, thậm chí còn có hoạt động cho các đôi nam nữ yêu nhau hoặc vợ chồng. Ví dụ như người dẫn chương trình sẽ mời lên sân khâu vài đôi nam nữa, hai người quay lưng vào nhau và vẽ khuôn mặt của đối phương lên một tờ giấy trắng.
Ai vẽ giống nhất sẽ nhận được giải thưởng.
Với sự thúc giục của cô, Hoàng Minh Huân cũng đồng ý lên sân khấu tham gia. Tống Gia Tuệ đang là sinh viên ngành thiết kế, đã quen với việc cầm bút cùng với những kiến thức cơ bản về hội họa bức vẽ của không tới nỗi nào. Chỉ có điều, Hoàng Minh Huân vẽ không hề giống một chút nào mặc dù mọi người ngồi xung quanh hò hét cổ vũ rất nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.