Chương 261: Ké đứng sau (3)
Chánh Nghĩa Ngô
10/11/2024
"Anh thử nói một từ chết nữa xem, tôi sẽ làm cả nhà anh phải xuống mồ đấy anh có tin không?"
Nói xong Vũ Nam Phong lại lượn một vòng quanh chiếc xe để tìm Lục Nhã Vy.
Tổng Gia Tuệ đi tới bên cạnh Lục Nhã Vy, phát hiện cô đang nhìn về hướng Vũ Nam Phong mà khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Anh Phong, Vy Vy ở đây.."
Vũ Nam Phong nhìn về phía có tiếng nói phát ra, trong lòng buồn vui lẫn lộn, sải bước chạy lại, sự lo lắng trong ánh mắt cũng dần dần biến mất, anh bước tới bên cạnh Lục Nhã Vy quỳ gối xuống, hai tay đỡ lấy cô ôm vào lòng.
Tổng Gia Tuệ vội vàng nói "Nhẹ tay chút, cô ấy bị thương rồi, anh đừng có dùng lực quá".
Một bên má của Lục Nhã Vy dựa vào vai anh, tiếng nói thều thào yếu ớt.
"Không đau nữa rồi, anh đừng lo lắng!"
Cô vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh.
Xe cứu thương rất nhanh cũng đã tới nơi nhưng Vũ Nam Phong và Hoàng Minh Huân đã từ chối sự cứu chữa của người trong bệnh viện, Vũ Nam Phong lái xe đưa hai người bị thương về nhà anh. Tống Tiến Thành đã bị trúng kế ở trong bệnh viện, vì vậy nơi duy nhất họ có thể tin tưởng đó chỉ có thể là địa bàn của chính mình.
Đồng thời, cùng với bọn họ về còn có Lucy.
Nhạc Thế Luân đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, ngấm ngầm đưa Lucy đi.
Trên xe, Tống Gia Tuệ không đợi thêm được nữa liền nói "Chúng ta luôn đoán nhầm rồi, người hãm hại anh không phải Dương Hoàng Long mà là chú của Dương Hoàng An - bố của Lucy".
Hoàng Minh Huân nheo mày "Anh cũng có chút nghi ngờ, các hạng mục trong tay Dương Hoàng Long từng làm tuy là có vấn đề nhưng vấn đề không hề lớn". Theo số tiền điều tra có được từ các hạng mục đó thì còn cách xa so với thế lực của kẻ đứng đằng sau.
Vũ Nam Phong ôm chặt lấy Lục Nhã Vy, bàn tay anh đỡ lấy gáy cô để không bị gục xuống, lúc này cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Việc của cậu và kẻ giấu mặt đó tôi không có hứng thú quan tâm nhưng việc xử Lucy thì phải để phần tôi đấy!"
Hoàng Minh Huân liếc nhìn cánh tay bị thương của Lục Nhã Vy, rồi nói "Tôi chỉ cần ở Lucy còn một hơi thở việc còn lại thì tùy ở cậu!"
"Không cần cậu nói tôi cũng chỉ để cho cô ta chỉ có thể thở được thôi"
Trong nhà Vũ Nam Phong gần như cũng thiết kế một phòng cấp cứu tạm thời, tất cả các thiết bị máy móc cơ bản gần như đủ cả. Tống Gia Tuệ tiến hành một loạt các kiểm tra đơn giản, bản thân cô không bị thương gì nặng, sau đó ngồi im lặng đợi kết quả kiểm tra của Lục Nhã Vy.
Chẳng bao lâu, bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mặt hơi nhăn "Thiếu gia, Lục tiểu thư không có gì phải lo lắng về tính mạng, chỉ là cánh tay trái của cô ấy bị tác động nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều nên sau khi phẫu thuật cũng không thể như ban đầu được nữa. Sau này tay trái của cô ấy phải hạn chế mang đồ nặng, còn nữa việc đau nhức về sau là không thể tránh khỏi..."
Vũ Nam Phong khuôn mặt nổi hết gân lên túm lấy cổ áo bác sĩ: "Ông nghe rõ cho tôi, không biết ông dùng cách gì không được để lại di chứng trên cánh tay của Lục Nhã Vy!"
Bác sĩ bị dọa cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp: "Thế... thế nhưng đó gần như là điều không thể".
"Vậy thì chính ông mới là kẻ vô dụng!"
Toàn thân bác sĩ toát mồ hôi, trong sự bất lực lại chỉ có thể quay vào phòng phẫu thuật, Vũ Nam Phong lại mời thêm vài vị bác sĩ cao tay tới để cùng ông ta thương lượng cách thức.
(...J.
Một ngày đã qua đi như thế, mãi cho tới buổi tối Tống Gia Tuệ mới nghe được tin Hoàng Minh Huân nói rằng cánh tay Lục Nhã Vy đã ổn rồi, cô kích động tới mức suýt nữa thì nhảy từ trên giường xuống nhưng nghĩ tới vết thương bong gân ở chân nên lại ngồi xuống.
"Huân, anh biết không? Cô ấy vốn dĩ có thể chạy trốn đi, nhưng vì em nên mới cố ý lái xe đâm vào xe Lucy, là vì em mới thành ra nông nỗi này, nếu cô ấy thật sự phải cánh tay cô ấy có bị làm sao thì cả đời này em cũng sẽ không thế tha thứ được cho bản thân mình".
Hoàng Minh Huân để đầu cô dựa vào vai anh, tay cô ôm lấy eo anh, Tống Gia Tuệ lại hỏi "Sao anh lại biết chúng em gặp nguy hiểm?"
"Dương Hoàng An đã gọi điện cho anh, chắc là anh ta cũng đã biết điều gì đó!"
Hai mắt và sống mũi cô cay đi nhưng ánh mắt đó lại vô cùng kiên định.
"Nhất định phải đưa Lucy và Dương Hoàng Linh ra trước pháp luật!"
Lucy bị nhốt trong nhà Vũ Nam Phong, có người chuyên phụ trách canh giữ cô ta, phòng trường hợp Dương Hoàng Linh cho người tới cứu.
Tiếp theo chính là cuộc chiến với Dương Hoàng Linh, xem nước cờ của ai cao hơn. Thật sự cả anh và Vũ Nam Phong đều chưa biết thế lực của Dương Hoàng Linh lớn cỡ nào, nên hai người cần phải thận trọng từng bước.
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ trở về nhà của cô và Hoàng Minh Huân để lấy một số đồ dùng hàng ngày lại chỗ Vũ Nam Phong, hai chiếc xe đưa cô đi.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Hoàng Minh Huân vẫn không thấy người quay về, đang định gọi điện cho Tống Gia Tuệ, tin tức của vệ sĩ liền truyền tới: Tống Gia Tuệ mất tích rồi.
(...J
Tống Gia Tuệ bị chúng dùng thuốc mê bịt chặt vào mũi làm cho ngất đi, khi tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong một căn gác vô cùng tối. Căn gác đã bị bỏ trống rất lâu, khắp nơi đều tràn ngập mùi hôi thối.
Cộc cộc cộc.
Tiếng giàu da và nền nhà đập vào nhau phát ra vừa gần lại vừa xa, Tống Gia Tuệ tập trung suy nghĩ, hít thở thật sâu, yên lặng chờ đợi người đó xuất hiện .
Két két.
Cánh cửa đã nhiều năm không được sửa của căn gác được mở ra, khuôn mặt độc ác của Dương Hoàng Linh xuất hiện trước mặt cô "Quả nhiên là ông, chính ông mới là thủ phạm của tất cả mọi việc!"
Dương Hoàng Linh nhếch mép cười, đứng trước mặt cô "Là tôi thì làm sao? Lúc trước Tống Tiến Thành vẫn chưa xử lý cô, xem ra đúng là tai họa!"
"Ông bắt cóc tôi tới đây làm gì?" Tống Gia Tuệ trợn trừng mắt, trong lòng đang rất sợ hãi.
"Đừng có nhìn tôi thế chứ!" Dương Hoàng Linh đưa tay lên vỗ vỗ vào má cô, nói lạnh lùng "Giữ lấy cô còn có tác dụng, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"
Nói rồi, ông ta dặn dò mấy tên thuộc hạ nới dây trói ra, đưa cô tới một căn phòng tới của một tòa nhà nào đó.
Trên đường treo đầy các loại loại công cụ tra tấn, góc tường còn có mấy cuộn xích to, chắc phải to gần bằng cổ tay cô mất, thuộc hạ của ông ta tháo dây xích ra quàng vào chân tay Tống Gia Tuệ.
"Đừng động vào tôi, bỏ ra..." Chân Tống Gia Tuệ vốn dĩ đã bị thương, chiếc xích lạnh kẹp vào cô đau tới nỗi nghiến răng lại.
Đang lúc vùng vẫy, thuộc hạ liền đánh cô ngất xỉu luôn.
Dương Hoàng Linh chỉ chờ tới lúc đó và chụp hai bức ảnh sau đó gửi vào một hòm thư đã định sẵn, sau đó ông ta yên lặng chờ đợi vở kịch hay sắp bắt đầu.
Cùng thời khắc đó, điện thoại Hoàng Minh Huân rung lên thông báo nhận được thư từ một hòm thư lạ, mới đầu anh vẫn lo lắng tìm cách tìm Tống Gia Tuệ nên không chú ý, một lúc sau, đối phương lại gửi tới một thư nữa.
Lúc này Hoàng Minh Huân mới mở hòm thư ra, trong đó chỉ có một địa chỉ web.
Khi kết nối thì nhận được thông báo là cần có mật khẩu mới truy nhập được.
Nhạc Thế Luân "Ai mà rồi hơi thế?"
Hoàng Minh Huân nhanh chóng làm theo những chỉ dẫn trong hòm thư, nhập những chữ cái vào thành một mật khẩu, màn hình đột nhiên liền được mở ra - một căn phòng âm u, Tống Gia Tuệ bị dây xích quấn chặt.
"Là thiếu phu nhân!" Nhạc Thế Luân kêu lên ngạc nhiên.
Nói xong Vũ Nam Phong lại lượn một vòng quanh chiếc xe để tìm Lục Nhã Vy.
Tổng Gia Tuệ đi tới bên cạnh Lục Nhã Vy, phát hiện cô đang nhìn về hướng Vũ Nam Phong mà khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Anh Phong, Vy Vy ở đây.."
Vũ Nam Phong nhìn về phía có tiếng nói phát ra, trong lòng buồn vui lẫn lộn, sải bước chạy lại, sự lo lắng trong ánh mắt cũng dần dần biến mất, anh bước tới bên cạnh Lục Nhã Vy quỳ gối xuống, hai tay đỡ lấy cô ôm vào lòng.
Tổng Gia Tuệ vội vàng nói "Nhẹ tay chút, cô ấy bị thương rồi, anh đừng có dùng lực quá".
Một bên má của Lục Nhã Vy dựa vào vai anh, tiếng nói thều thào yếu ớt.
"Không đau nữa rồi, anh đừng lo lắng!"
Cô vẫn còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của anh.
Xe cứu thương rất nhanh cũng đã tới nơi nhưng Vũ Nam Phong và Hoàng Minh Huân đã từ chối sự cứu chữa của người trong bệnh viện, Vũ Nam Phong lái xe đưa hai người bị thương về nhà anh. Tống Tiến Thành đã bị trúng kế ở trong bệnh viện, vì vậy nơi duy nhất họ có thể tin tưởng đó chỉ có thể là địa bàn của chính mình.
Đồng thời, cùng với bọn họ về còn có Lucy.
Nhạc Thế Luân đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, ngấm ngầm đưa Lucy đi.
Trên xe, Tống Gia Tuệ không đợi thêm được nữa liền nói "Chúng ta luôn đoán nhầm rồi, người hãm hại anh không phải Dương Hoàng Long mà là chú của Dương Hoàng An - bố của Lucy".
Hoàng Minh Huân nheo mày "Anh cũng có chút nghi ngờ, các hạng mục trong tay Dương Hoàng Long từng làm tuy là có vấn đề nhưng vấn đề không hề lớn". Theo số tiền điều tra có được từ các hạng mục đó thì còn cách xa so với thế lực của kẻ đứng đằng sau.
Vũ Nam Phong ôm chặt lấy Lục Nhã Vy, bàn tay anh đỡ lấy gáy cô để không bị gục xuống, lúc này cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Việc của cậu và kẻ giấu mặt đó tôi không có hứng thú quan tâm nhưng việc xử Lucy thì phải để phần tôi đấy!"
Hoàng Minh Huân liếc nhìn cánh tay bị thương của Lục Nhã Vy, rồi nói "Tôi chỉ cần ở Lucy còn một hơi thở việc còn lại thì tùy ở cậu!"
"Không cần cậu nói tôi cũng chỉ để cho cô ta chỉ có thể thở được thôi"
Trong nhà Vũ Nam Phong gần như cũng thiết kế một phòng cấp cứu tạm thời, tất cả các thiết bị máy móc cơ bản gần như đủ cả. Tống Gia Tuệ tiến hành một loạt các kiểm tra đơn giản, bản thân cô không bị thương gì nặng, sau đó ngồi im lặng đợi kết quả kiểm tra của Lục Nhã Vy.
Chẳng bao lâu, bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mặt hơi nhăn "Thiếu gia, Lục tiểu thư không có gì phải lo lắng về tính mạng, chỉ là cánh tay trái của cô ấy bị tác động nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều nên sau khi phẫu thuật cũng không thể như ban đầu được nữa. Sau này tay trái của cô ấy phải hạn chế mang đồ nặng, còn nữa việc đau nhức về sau là không thể tránh khỏi..."
Vũ Nam Phong khuôn mặt nổi hết gân lên túm lấy cổ áo bác sĩ: "Ông nghe rõ cho tôi, không biết ông dùng cách gì không được để lại di chứng trên cánh tay của Lục Nhã Vy!"
Bác sĩ bị dọa cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp: "Thế... thế nhưng đó gần như là điều không thể".
"Vậy thì chính ông mới là kẻ vô dụng!"
Toàn thân bác sĩ toát mồ hôi, trong sự bất lực lại chỉ có thể quay vào phòng phẫu thuật, Vũ Nam Phong lại mời thêm vài vị bác sĩ cao tay tới để cùng ông ta thương lượng cách thức.
(...J.
Một ngày đã qua đi như thế, mãi cho tới buổi tối Tống Gia Tuệ mới nghe được tin Hoàng Minh Huân nói rằng cánh tay Lục Nhã Vy đã ổn rồi, cô kích động tới mức suýt nữa thì nhảy từ trên giường xuống nhưng nghĩ tới vết thương bong gân ở chân nên lại ngồi xuống.
"Huân, anh biết không? Cô ấy vốn dĩ có thể chạy trốn đi, nhưng vì em nên mới cố ý lái xe đâm vào xe Lucy, là vì em mới thành ra nông nỗi này, nếu cô ấy thật sự phải cánh tay cô ấy có bị làm sao thì cả đời này em cũng sẽ không thế tha thứ được cho bản thân mình".
Hoàng Minh Huân để đầu cô dựa vào vai anh, tay cô ôm lấy eo anh, Tống Gia Tuệ lại hỏi "Sao anh lại biết chúng em gặp nguy hiểm?"
"Dương Hoàng An đã gọi điện cho anh, chắc là anh ta cũng đã biết điều gì đó!"
Hai mắt và sống mũi cô cay đi nhưng ánh mắt đó lại vô cùng kiên định.
"Nhất định phải đưa Lucy và Dương Hoàng Linh ra trước pháp luật!"
Lucy bị nhốt trong nhà Vũ Nam Phong, có người chuyên phụ trách canh giữ cô ta, phòng trường hợp Dương Hoàng Linh cho người tới cứu.
Tiếp theo chính là cuộc chiến với Dương Hoàng Linh, xem nước cờ của ai cao hơn. Thật sự cả anh và Vũ Nam Phong đều chưa biết thế lực của Dương Hoàng Linh lớn cỡ nào, nên hai người cần phải thận trọng từng bước.
Buổi chiều, Tống Gia Tuệ trở về nhà của cô và Hoàng Minh Huân để lấy một số đồ dùng hàng ngày lại chỗ Vũ Nam Phong, hai chiếc xe đưa cô đi.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Hoàng Minh Huân vẫn không thấy người quay về, đang định gọi điện cho Tống Gia Tuệ, tin tức của vệ sĩ liền truyền tới: Tống Gia Tuệ mất tích rồi.
(...J
Tống Gia Tuệ bị chúng dùng thuốc mê bịt chặt vào mũi làm cho ngất đi, khi tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong một căn gác vô cùng tối. Căn gác đã bị bỏ trống rất lâu, khắp nơi đều tràn ngập mùi hôi thối.
Cộc cộc cộc.
Tiếng giàu da và nền nhà đập vào nhau phát ra vừa gần lại vừa xa, Tống Gia Tuệ tập trung suy nghĩ, hít thở thật sâu, yên lặng chờ đợi người đó xuất hiện .
Két két.
Cánh cửa đã nhiều năm không được sửa của căn gác được mở ra, khuôn mặt độc ác của Dương Hoàng Linh xuất hiện trước mặt cô "Quả nhiên là ông, chính ông mới là thủ phạm của tất cả mọi việc!"
Dương Hoàng Linh nhếch mép cười, đứng trước mặt cô "Là tôi thì làm sao? Lúc trước Tống Tiến Thành vẫn chưa xử lý cô, xem ra đúng là tai họa!"
"Ông bắt cóc tôi tới đây làm gì?" Tống Gia Tuệ trợn trừng mắt, trong lòng đang rất sợ hãi.
"Đừng có nhìn tôi thế chứ!" Dương Hoàng Linh đưa tay lên vỗ vỗ vào má cô, nói lạnh lùng "Giữ lấy cô còn có tác dụng, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"
Nói rồi, ông ta dặn dò mấy tên thuộc hạ nới dây trói ra, đưa cô tới một căn phòng tới của một tòa nhà nào đó.
Trên đường treo đầy các loại loại công cụ tra tấn, góc tường còn có mấy cuộn xích to, chắc phải to gần bằng cổ tay cô mất, thuộc hạ của ông ta tháo dây xích ra quàng vào chân tay Tống Gia Tuệ.
"Đừng động vào tôi, bỏ ra..." Chân Tống Gia Tuệ vốn dĩ đã bị thương, chiếc xích lạnh kẹp vào cô đau tới nỗi nghiến răng lại.
Đang lúc vùng vẫy, thuộc hạ liền đánh cô ngất xỉu luôn.
Dương Hoàng Linh chỉ chờ tới lúc đó và chụp hai bức ảnh sau đó gửi vào một hòm thư đã định sẵn, sau đó ông ta yên lặng chờ đợi vở kịch hay sắp bắt đầu.
Cùng thời khắc đó, điện thoại Hoàng Minh Huân rung lên thông báo nhận được thư từ một hòm thư lạ, mới đầu anh vẫn lo lắng tìm cách tìm Tống Gia Tuệ nên không chú ý, một lúc sau, đối phương lại gửi tới một thư nữa.
Lúc này Hoàng Minh Huân mới mở hòm thư ra, trong đó chỉ có một địa chỉ web.
Khi kết nối thì nhận được thông báo là cần có mật khẩu mới truy nhập được.
Nhạc Thế Luân "Ai mà rồi hơi thế?"
Hoàng Minh Huân nhanh chóng làm theo những chỉ dẫn trong hòm thư, nhập những chữ cái vào thành một mật khẩu, màn hình đột nhiên liền được mở ra - một căn phòng âm u, Tống Gia Tuệ bị dây xích quấn chặt.
"Là thiếu phu nhân!" Nhạc Thế Luân kêu lên ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.