Chương 235: Không thắng nổi anh
Chánh Nghĩa Ngô
20/09/2024
Khi hai người xuất hiện trước mặt Tống Gia Tuệ với khuôn mặt tím bầm, cô ngạc nhiên tròn xoe mắt “Các anh... các anh làm gì thế hả?”
Hai người nhìn nhau sau đó đồng thanh nói “Việc của đàn ông em đừng có quan tâm!”
Tống Gia Tuệ bĩu môi “Đàn ông có nhiều đặc quyền thế à? Lần sau tôi cũng sẽ nói chuyện của chị em phụ nữ các anh cũng đừng có mà quan tâm”.
Vũ Nam Phong gõ tay vào cửa xe, cười như một con hồ ly “Tuệ, giữ người đàn ông của em cẩn thận đấy, nửa năm sau anh sẽ tặng em một điều bất ngờ”.
“Điều bất ngờ?” Tống Gia Tuệ tò mò nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt hoài nghi, liền hỏi anh “Huân, anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác à? Tại sao phải giữ anh cẩn thận?”
Hoàng Minh Huân giơ chân đá vào chân Vũ Nam Phong, cú đá khá đau.
“Miệng không nói được câu nào tử tế thì tốt nhất nên im lại”.
Vũ Nam Phong cũng như phối hợp mà kêu lên “Ôi ôi ôi! Lời đó được nói ra từ miệng Tuệ đấy chứ, đá tôi làm cái gì? Muốn bịt miệng tôi lại hả? Đáng tiếc bây giờ thế lực của cậu ở Thành phố H còn kém lắm, không diệt khẩu được tôi đâu!”
Nói tới cục diện thế lực ở Thành phố H hiện nay, Tống Gia Tuệ lại hỏi Vũ Nam Phong nhưng Vũ Nam Phong hất mắt sang phía Hoàng Minh Huân, trả lời một cách mơ hồ.
“Hỏi người đàn ông của em ấy, anh chẳng biết cái gì đâu”.
Trên đường lái xe về nhà, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân xảy ra tranh cãi về điểm trở về cuối cùng.
“Em muốn về nhà em”.
“Đi theo anh!”
“Không được!” Tống Gia Tuệ chống tay lên má nói vẻ hết sức nghiêm túc “Mẹ em bị ốm chưa khỏi, em phải về để chăm sóc bà ấy!”
“Nhạc Thế Luân sẽ cho người chăm sóc cho bà ấy rất tốt!”
Tống Gia Tuệ “Nói tóm lại là em không đi cùng anh đâu”.
Hoàng Minh Huân nghiến răng, một tay túm lấy tay Tống Gia Tuệ đặt vào phần dưới cơ thể mình “Vậy em đi cùng nó, nó nhớ em nhớ cả nửa năm nay rồi!”
Vừa chạm tay vào chỗ đó mặt Tống Gia Tuệ đỏ ửng lên.
“Anh... anh... cái đồ lưu manh!”
Cô cứ nghĩ nửa năm nay cô rèn luyện bản thân mình trở nên rất mạnh mẽ, thế nhưng tới bây giờ mới phát hiện, có tỏ ra mạnh mẽ kiên cường tới mức nào cũng chỉ là thể hiện cho người ngoài xem, đối với Hoàng Minh Huân, cô mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu đuối.
Kể cả trước đó hận anh đã lừa dối cô như thế nào, ghét bỏ những lời nói dối của anh tới tận cùng cực, trải qua sống chết, cuối cùng cô vẫn phát hiện, trong cuộc tình này cô mới là kẻ thua mà là thua một cách triệt để, vô phương cứu chữa.
Lần nào cũng thế, cô không thắng nổi anh.
[.....]
Cuối cùng, Hoàng Minh Huân cũng không miễn cưỡng Tống Gia Tuệ mà tôn trọng ý kiến của cô, đưa cô tới cửa nhà họ Tống.
Trước khi xuống xe, Tống Gia Tuệ còn vui mừng nhắc lại lời anh nói trong bệnh viện “Nói rồi đấy nhé, sau này đều nghe em hết, em nói anh đi về hướng đông thì tuyệt đối anh không được đi về hướng tây đâu đấy!”
Hoàng Minh Huân khẽ cười rồi nheo mày hỏi lại “Theo em thì anh sẽ thế nào?”
Nghe thấy vậy, Tống Gia Tuệ cố ý vỗ nhẹ vào má anh “Anh nói thế nên em mới không giận anh nữa đấy, nếu lần sau còn dám lừa em, không đúng, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau thì chúng ta over luôn không nói nhiều, lần đầu tiên anh lừa em muốn cắt đứt mọi thứ với em, em đã nhượng bộ anh vô điều kiện rồi! Quá tam ba bận...
Hoàng Minh Huân không nói lại được cô, anh xoa đầu Tống Gia Tuệ rồi gật đầu “Được rồi, anh biết rồi, tối nay đều nghe lời em đấy thôi, để em về nhà đây còn gì?”
“Hức!” Tống Gia Tuệ hức một tiếng rồi đi thẳng vào căn biệt thự.
“Đợi đã!”
Hoàng Minh Huân đột nhiên lớn tiếng gọi giật cô lại, Tống Gia Tuệ quay đầu lại nhìn anh vẻ ngây ngô “Sao đấy?”
Trong lòng Hoàng Minh Huân dường như có gì đó không thoải mái.
Anh lấy tay chỉ vào một bên má “Không thể hiện gì em đã bỏ đi như thế? Đêm nay chẳng lẽ không được tính là đêm đầu tiên mình làm hòa với nhau à?”
“Đợi tới khi nào anh dỗ cho em vui, đợi tới khi nào em biết hết mọi chuyện đã, tới lúc đó em sẽ làm anh vui” Tống Gia Tuệ lắc lư cái đầu sang hai bên trêu anh.
Trong lòng Hoàng Minh Huân có vẻ như có điều gì đó không yên.
“Việc này vẫn chưa kết thúc, sau này sẽ nói với em”.
“Ồ!” Tống Gia Tuệ bĩu môi “Thế thì sau này gặp lại anh nhé, bye bye, mẹ em chắc chắn là ngủ rồi...
Cô đang định quay người thì đột nhiên eo cô bị một bàn tay to lớn dùng lực kéo lại.
Vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, một khuôn mặt đầy những vết sẹo áp sát vào mặt cô.
Môi cô bị phủ lên bởi một đôi môi mọng nước...
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, Tống Gia Tuệ dường như cảm thấy vẫn chưa đủ “Kể cả em có trừng phạt anh thì anh cũng phải có được chút lợi tức đã!”
“Lưu manh!”
Mặt Tống Gia Tuệ hơi đỏ lên, cô mắng một câu rồi quay người bỏ chạy.
Hoàng Minh Huân nhìn theo bộ dạng luống cuống của cô mà bật cười.
Khi Tống Gia Tuệ vừa vào tới nhà liền lên tầng thăm Tổng phu nhân, trong vòng có hai tháng ngắn ngủi mà bà gần như gầy đi cả chục ký, lúc cô rời khỏi nhà có ghé sang thấy bà mơ mơ màng màng nằm trên giường, tinh thần có vẻ rất kém.
Khi Tống Gia Tuệ đẩy cửa đi vào, phát hiện Tống phu nhân đang đứng cạnh cửa sổ, gió lạnh thổi thẳng vào căn phòng.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng gần cửa sổ?” Tống Gia Tuệ vội vàng chạy lại đỡ lấy bà ta, nói “Bác sĩ nói rồi, bệnh của mẹ vẫn chưa khỏi, không được để gặp gió lạnh”.
“Mẹ vừa nhìn thấy rồi!” Tống phu nhân phu nhân không động đậy, chỉ chỉ tay ra ngoài phía cửa sổ nói “Có một người đàn ông đưa con về, nhìn còn rất xấu xí nữa!”
Tống Gia Tuệ mím chặt môi không nói gì.
Tống phu nhân đột nhiên nói tiếp “Mẹ thấy vóc dáng người cậu ta rất giống với Hoàng Minh Huân....
“Thực ra anh ấy...”
“Bố con vừa báo mộng cho mẹ” Tống phu nhân không đợi Tống Gia Tuệ nói hết, lại cắt ngang lời cô, dường như hồi ức ùa về, lại giống như đang tưởng tượng ra, thần trí không rõ ràng “Ông ấy nói ông ấy ở dưới đó khổ lắm, không có ai ở bên cạnh ông ấy cả.”
Tống Gia Tuệ nghẹn ứ cổ họng lại “Mẹ, mọi chuyện đã qua lâu rồi..”
Tống phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tống Gia Tuệ, nói “Chị con cứ xuất hiện rồi lại biến mất không một lời nói gì với ai, những đứa cháu của mẹ chưa đứa nào được thấy mặt trời...”
“Mẹ, chị đi cùng với bạn trai chị ấy tới Thành phố khác để làm ăn rồi, chắc là không biết chuyện xảy ra ở Thành phố H chúng ta, tới lúc biết rồi nhất định chị ấy sẽ trở về!”
Tống Gia Tuệ không nói chuyện Hoàng Minh Huân nói con của cô vẫn còn sống, chỉ là đang thất lạc cho Tống phu nhân, sợ bà hy vọng rồi đến một lúc nào đó có thể thất vọng rồi tổn thương nhiều hơn... chính cô cũng sợ, rất sợ cảm giác đó. Cảm giác như muốn khóc thật lớn nhưng cổ họng lại nghẹn ứ lại.
Tống phu nhân lại thơ thẩn nói rất nhiều, mỗi chuyện một ít, không có chủ đề gì rõ ràng, Tống Gia Tuệ ở lại cùng bà ta một lúc dỗ cho bà ngủ đi.
Một tuần sau đó Tống Gia Tuệ chỉ ở nhà tập trung chăm sóc Tống phu nhân, thỉnh thoảng có ra ngoài mua vài món đồ nhưng cũng trở về rất nhanh sau đó. Thế nhưng bệnh tình của bà càng ngày càng nặng, thần trí càng nhiều lúc mơ hồ hơn trước, lúc tỉnh táo thì chỉ luôn muốn Tống Gia Linh trở về.
Cô nỗ lực liên lạc với Tống Gia Linh, cũng nhờ Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong nhưng kết quả cũng vậy, Tống Gia Linh như biến mất khỏi thế giới này vậy, cả Thái Anh Tuấn luôn thần thần bí bí cũng chẳng ai biết được anh ta đang ở đâu.
Hai người nhìn nhau sau đó đồng thanh nói “Việc của đàn ông em đừng có quan tâm!”
Tống Gia Tuệ bĩu môi “Đàn ông có nhiều đặc quyền thế à? Lần sau tôi cũng sẽ nói chuyện của chị em phụ nữ các anh cũng đừng có mà quan tâm”.
Vũ Nam Phong gõ tay vào cửa xe, cười như một con hồ ly “Tuệ, giữ người đàn ông của em cẩn thận đấy, nửa năm sau anh sẽ tặng em một điều bất ngờ”.
“Điều bất ngờ?” Tống Gia Tuệ tò mò nhìn Hoàng Minh Huân với ánh mắt hoài nghi, liền hỏi anh “Huân, anh ở bên ngoài có người phụ nữ khác à? Tại sao phải giữ anh cẩn thận?”
Hoàng Minh Huân giơ chân đá vào chân Vũ Nam Phong, cú đá khá đau.
“Miệng không nói được câu nào tử tế thì tốt nhất nên im lại”.
Vũ Nam Phong cũng như phối hợp mà kêu lên “Ôi ôi ôi! Lời đó được nói ra từ miệng Tuệ đấy chứ, đá tôi làm cái gì? Muốn bịt miệng tôi lại hả? Đáng tiếc bây giờ thế lực của cậu ở Thành phố H còn kém lắm, không diệt khẩu được tôi đâu!”
Nói tới cục diện thế lực ở Thành phố H hiện nay, Tống Gia Tuệ lại hỏi Vũ Nam Phong nhưng Vũ Nam Phong hất mắt sang phía Hoàng Minh Huân, trả lời một cách mơ hồ.
“Hỏi người đàn ông của em ấy, anh chẳng biết cái gì đâu”.
Trên đường lái xe về nhà, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân xảy ra tranh cãi về điểm trở về cuối cùng.
“Em muốn về nhà em”.
“Đi theo anh!”
“Không được!” Tống Gia Tuệ chống tay lên má nói vẻ hết sức nghiêm túc “Mẹ em bị ốm chưa khỏi, em phải về để chăm sóc bà ấy!”
“Nhạc Thế Luân sẽ cho người chăm sóc cho bà ấy rất tốt!”
Tống Gia Tuệ “Nói tóm lại là em không đi cùng anh đâu”.
Hoàng Minh Huân nghiến răng, một tay túm lấy tay Tống Gia Tuệ đặt vào phần dưới cơ thể mình “Vậy em đi cùng nó, nó nhớ em nhớ cả nửa năm nay rồi!”
Vừa chạm tay vào chỗ đó mặt Tống Gia Tuệ đỏ ửng lên.
“Anh... anh... cái đồ lưu manh!”
Cô cứ nghĩ nửa năm nay cô rèn luyện bản thân mình trở nên rất mạnh mẽ, thế nhưng tới bây giờ mới phát hiện, có tỏ ra mạnh mẽ kiên cường tới mức nào cũng chỉ là thể hiện cho người ngoài xem, đối với Hoàng Minh Huân, cô mãi mãi vẫn chỉ là kẻ yếu đuối.
Kể cả trước đó hận anh đã lừa dối cô như thế nào, ghét bỏ những lời nói dối của anh tới tận cùng cực, trải qua sống chết, cuối cùng cô vẫn phát hiện, trong cuộc tình này cô mới là kẻ thua mà là thua một cách triệt để, vô phương cứu chữa.
Lần nào cũng thế, cô không thắng nổi anh.
[.....]
Cuối cùng, Hoàng Minh Huân cũng không miễn cưỡng Tống Gia Tuệ mà tôn trọng ý kiến của cô, đưa cô tới cửa nhà họ Tống.
Trước khi xuống xe, Tống Gia Tuệ còn vui mừng nhắc lại lời anh nói trong bệnh viện “Nói rồi đấy nhé, sau này đều nghe em hết, em nói anh đi về hướng đông thì tuyệt đối anh không được đi về hướng tây đâu đấy!”
Hoàng Minh Huân khẽ cười rồi nheo mày hỏi lại “Theo em thì anh sẽ thế nào?”
Nghe thấy vậy, Tống Gia Tuệ cố ý vỗ nhẹ vào má anh “Anh nói thế nên em mới không giận anh nữa đấy, nếu lần sau còn dám lừa em, không đúng, sẽ không có lần sau, nếu còn có lần sau thì chúng ta over luôn không nói nhiều, lần đầu tiên anh lừa em muốn cắt đứt mọi thứ với em, em đã nhượng bộ anh vô điều kiện rồi! Quá tam ba bận...
Hoàng Minh Huân không nói lại được cô, anh xoa đầu Tống Gia Tuệ rồi gật đầu “Được rồi, anh biết rồi, tối nay đều nghe lời em đấy thôi, để em về nhà đây còn gì?”
“Hức!” Tống Gia Tuệ hức một tiếng rồi đi thẳng vào căn biệt thự.
“Đợi đã!”
Hoàng Minh Huân đột nhiên lớn tiếng gọi giật cô lại, Tống Gia Tuệ quay đầu lại nhìn anh vẻ ngây ngô “Sao đấy?”
Trong lòng Hoàng Minh Huân dường như có gì đó không thoải mái.
Anh lấy tay chỉ vào một bên má “Không thể hiện gì em đã bỏ đi như thế? Đêm nay chẳng lẽ không được tính là đêm đầu tiên mình làm hòa với nhau à?”
“Đợi tới khi nào anh dỗ cho em vui, đợi tới khi nào em biết hết mọi chuyện đã, tới lúc đó em sẽ làm anh vui” Tống Gia Tuệ lắc lư cái đầu sang hai bên trêu anh.
Trong lòng Hoàng Minh Huân có vẻ như có điều gì đó không yên.
“Việc này vẫn chưa kết thúc, sau này sẽ nói với em”.
“Ồ!” Tống Gia Tuệ bĩu môi “Thế thì sau này gặp lại anh nhé, bye bye, mẹ em chắc chắn là ngủ rồi...
Cô đang định quay người thì đột nhiên eo cô bị một bàn tay to lớn dùng lực kéo lại.
Vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, một khuôn mặt đầy những vết sẹo áp sát vào mặt cô.
Môi cô bị phủ lên bởi một đôi môi mọng nước...
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, Tống Gia Tuệ dường như cảm thấy vẫn chưa đủ “Kể cả em có trừng phạt anh thì anh cũng phải có được chút lợi tức đã!”
“Lưu manh!”
Mặt Tống Gia Tuệ hơi đỏ lên, cô mắng một câu rồi quay người bỏ chạy.
Hoàng Minh Huân nhìn theo bộ dạng luống cuống của cô mà bật cười.
Khi Tống Gia Tuệ vừa vào tới nhà liền lên tầng thăm Tổng phu nhân, trong vòng có hai tháng ngắn ngủi mà bà gần như gầy đi cả chục ký, lúc cô rời khỏi nhà có ghé sang thấy bà mơ mơ màng màng nằm trên giường, tinh thần có vẻ rất kém.
Khi Tống Gia Tuệ đẩy cửa đi vào, phát hiện Tống phu nhân đang đứng cạnh cửa sổ, gió lạnh thổi thẳng vào căn phòng.
“Mẹ, sao mẹ lại đứng gần cửa sổ?” Tống Gia Tuệ vội vàng chạy lại đỡ lấy bà ta, nói “Bác sĩ nói rồi, bệnh của mẹ vẫn chưa khỏi, không được để gặp gió lạnh”.
“Mẹ vừa nhìn thấy rồi!” Tống phu nhân phu nhân không động đậy, chỉ chỉ tay ra ngoài phía cửa sổ nói “Có một người đàn ông đưa con về, nhìn còn rất xấu xí nữa!”
Tống Gia Tuệ mím chặt môi không nói gì.
Tống phu nhân đột nhiên nói tiếp “Mẹ thấy vóc dáng người cậu ta rất giống với Hoàng Minh Huân....
“Thực ra anh ấy...”
“Bố con vừa báo mộng cho mẹ” Tống phu nhân không đợi Tống Gia Tuệ nói hết, lại cắt ngang lời cô, dường như hồi ức ùa về, lại giống như đang tưởng tượng ra, thần trí không rõ ràng “Ông ấy nói ông ấy ở dưới đó khổ lắm, không có ai ở bên cạnh ông ấy cả.”
Tống Gia Tuệ nghẹn ứ cổ họng lại “Mẹ, mọi chuyện đã qua lâu rồi..”
Tống phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tống Gia Tuệ, nói “Chị con cứ xuất hiện rồi lại biến mất không một lời nói gì với ai, những đứa cháu của mẹ chưa đứa nào được thấy mặt trời...”
“Mẹ, chị đi cùng với bạn trai chị ấy tới Thành phố khác để làm ăn rồi, chắc là không biết chuyện xảy ra ở Thành phố H chúng ta, tới lúc biết rồi nhất định chị ấy sẽ trở về!”
Tống Gia Tuệ không nói chuyện Hoàng Minh Huân nói con của cô vẫn còn sống, chỉ là đang thất lạc cho Tống phu nhân, sợ bà hy vọng rồi đến một lúc nào đó có thể thất vọng rồi tổn thương nhiều hơn... chính cô cũng sợ, rất sợ cảm giác đó. Cảm giác như muốn khóc thật lớn nhưng cổ họng lại nghẹn ứ lại.
Tống phu nhân lại thơ thẩn nói rất nhiều, mỗi chuyện một ít, không có chủ đề gì rõ ràng, Tống Gia Tuệ ở lại cùng bà ta một lúc dỗ cho bà ngủ đi.
Một tuần sau đó Tống Gia Tuệ chỉ ở nhà tập trung chăm sóc Tống phu nhân, thỉnh thoảng có ra ngoài mua vài món đồ nhưng cũng trở về rất nhanh sau đó. Thế nhưng bệnh tình của bà càng ngày càng nặng, thần trí càng nhiều lúc mơ hồ hơn trước, lúc tỉnh táo thì chỉ luôn muốn Tống Gia Linh trở về.
Cô nỗ lực liên lạc với Tống Gia Linh, cũng nhờ Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong nhưng kết quả cũng vậy, Tống Gia Linh như biến mất khỏi thế giới này vậy, cả Thái Anh Tuấn luôn thần thần bí bí cũng chẳng ai biết được anh ta đang ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.