Chương 29: Nghe nói cô ta làm "bé đường"
Chánh Nghĩa Ngô
18/11/2023
“Không có... Em chỉ là không muốn anh có cảm giác cuộc hôn nhân này như một
trò đùa…” Cô gấp rút giải thích, mọi chuyện không như anh nghĩ.
“Đừng bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Còn bây giờ tôi mệt rồi, ngủ thôi!” giọng anh nhẹ đi không ít sau câu nói vừa rồi.
Thái độ vậy là thế nào? Lúc nãy trêu cô có vẻ vui mà giờ lại bảo mệt. Không muốn nói chuyện nữa sao?
Rốt cuộc là giận vì cô để tên đó có cơ hội giở trò biến thái hay giận vì cô muốn ly hôn?
Hoàng Minh Huân không biết sao khi nghe cô nói ly hôn liền cuốn lên, không nhịn được mà to tiếng hơn trước. Chẳng lẽ rung động vì sự ngốc nghếch, vô tri của cô rồi?
Anh vẫn tiếp tục ôm cô ngủ nhưng cả hai đều không ngủ.
Tống Gia Tuệ vì suy nghĩ đến thái độ nãy giờ của anh nên không ngủ.
Hoàng Minh Huân vì người kia không ngủ nên cũng không ngủ.
Một đêm thật dài với cả hai…
5 giờ sáng, Hoàng Minh Huân rời giường đi xuống nhà còn dặn dì Tô hôm nay đừng gọi Tống Gia Tuệ, để cô muốn ngủ đến khi nào muốn dậy cũng được.
Lúc anh rời đi cô biết nhưng lại không mở mắt, cô không biết phải đối diện với anh thế nào.
[…]
“Thiếu gia, tối nay tôi bay đi Thụy Sĩ một tuần”. Thư kí Nhạc đưa hồ sơ cho Hoàng Minh Huân duyệt rồi nhắc nhở một chút.
Gần đây Hoàng Minh Huân cứ sơ hở là trốn việc khiến Nhạc Thế Luân cứ phải tăng ca suốt. Nội tâm thư kí Nhạc gào thét “Anh có vợ thì người ta cũng có vợ mà! Người ta cũng muốn ôm vợ, ôm con ngủ mà!”
“Tôi nhớ làm gì có công việc nào phải đi công tác ở Thụy Sĩ” Hoàng Minh Huân vẫn tiếp tục làm việc, không ngẩn mặt lên nên không thấy vẻ mặt ngán ngẩm của người đối diện.
“Tôi nói này thiếu gia, lúc trước lão gia bảo anh cưới vợ anh nói phiền phức, bây giờ trong đầu chỉ toàn có thiếu phu nhân”.
Đúng quá, anh không cãi được!
Nhạc Thế Luân đành bất lực giải thích “Ngày mốt là sinh nhật con trai tôi, bốn ngày sau đó là kỉ niệm ngày cưới nên tôi dắt cả gia đình đi du lịch. Tuần trước tôi đã xin anh nghỉ phép một tuần rồi còn gì”.
Hoàng Minh Huân đúng là quên thật! Nhờ Nhạc Thế Luân nhắc mới nhớ ra. Lúc đó hình như anh còn nói “Tổ chức mấy cái kỉ niệm ngày cưới gì đó chỉ tốn thời gian”.
Nhưng có lẽ ai kia sắp “tự vả” bôm bốp vào mồm rồi!
Công việc vốn dĩ đã nhiều nay lại không có thư kí Nhạc anh phải tăng ca tận khuya rồi.
Buổi tối Tống Gia Tuệ cố tình ở phòng chờ nhưng anh lại không về. Cô nghĩ cuộc sống này lạ thật, rõ ràng mấy hôm trước thôi cô rất sợ phải đối diện với anh nhưng bây giờ lại mong đến lúc đó.
Nhưng đến bốn, năm hôm sau cũng vậy, suốt cả tuần cô đợi nhưng anh không về.
“Dì Tô nè, mấy ngày nay thiếu gia có về nhà không vậy?” mấy ngày cứ chờ mãi không thấy anh đâu, cô sốt ruột nên hỏi thử dì Tô, có vẻ dì sẽ biết.
“Mấy hôm trước thì không nhưng tối qua thiếu gia có về phòng cậu ấy nhưng nghe bảo vệ nói lúc đó đã khuya lắm rồi. Mà thiếu phu nhân và thiếu gia xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Gia Tuệ xua tay vội giải thích “Không có gì đâu, cháu chỉ sợ anh ấy làm việc quá vất vả thôi”.
Dì Tô cũng cười trả lời cô “Lúc trước thiếu gia cũng thường như vậy đấy, nhưng giờ có thêm một người lo lắng cho cậu ấy rồi”.
Cô cười trừ sau đó tạm biệt dì Tô mà đến trường.
Tối qua có về nhưng không đến ngủ cùng mình sao?
Phải chăng anh còn giận vì những lời cô nói tối hôm đó?
[…]
“Này! Này! Các cậu nhìn xem, chính là cô ta...”
“Nghe nói cô ta đi làm bé đường cho lão nhà giàu nào đấy! Ngày nào đi học cũng có một chiếc xe sang đưa đón đi học, có hôm tôi còn thấy lên chiếc BMW phiên bản giới hạn nữa…”
“Tôi học chung lớp cô ta này, có lần nghỉ học cả tuần luôn đấy, không biết có phải cùng tình nhân đi du lịch hay không?…”
“Dã man... đúng là, nhìn thì rõ là ngây thơ, nào ngờ lại không biết xấu hổ, mới hai mươi tuổi lại đi làm chuyện đáng xấu hổ đó”.
“Cũng vì cuộc sống thôi, xã hội này đâu phải ai cũng muốn lao động chân chính kiếm tiền”.
…
Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy vừa đi ra từ thư viện thì có mấy người túm tụm lại nhìn cô chỉ trỏ, bàn luận. Lúc nhìn thấy hai người đi lại gần thì im bặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng xen lẫn sự khinh bỉ, Tống Gia Tuệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chớp chớp mắt quay sang Lục Nhã Vy hỏi “ Vy Vy, mặt chúng ta dính cái gì à?”
Lục Nhã Vy nhìn xung quanh biết được đây là cái nhóm nhiều chuyện nhất trường, chuyên đi nói xấu người khác, chắc chắn những gì thốt ra từ miệng bọn họ đều chả có gì tốt đẹp, liền bảo “Mấy người này bị thần kinh đến ngày lại phát bệnh đấy, đừng để ý đến chúng làm gì!”
Tống Gia Tuệ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng, cô quyết định không quan tâm, không nghe không nhìn đến bọn họ.
“Em gái!” Vừa đi tiếp được một đoạn, một thứ âm thanh ngọt ngào như tiếng chim hót lọt vào tai, Tống Gia Tuệ dừng lại, Tống Gia Linh tay cầm ly nước ép không biết từ đâu bước tới nói: “Em đừng có bán rẻ nhân cách như vậy được không? Những gì người ta nói chị cũng không bênh được em, dù thế nào em cũng đừng sa ngã đến vậy chứ!”
Từ lần đầu tiên gặp Lục Nhã Vy đã không có ấn tượng tốt với Tống Gia Linh, nói thẳng ra là không ưa.
“Đừng bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Còn bây giờ tôi mệt rồi, ngủ thôi!” giọng anh nhẹ đi không ít sau câu nói vừa rồi.
Thái độ vậy là thế nào? Lúc nãy trêu cô có vẻ vui mà giờ lại bảo mệt. Không muốn nói chuyện nữa sao?
Rốt cuộc là giận vì cô để tên đó có cơ hội giở trò biến thái hay giận vì cô muốn ly hôn?
Hoàng Minh Huân không biết sao khi nghe cô nói ly hôn liền cuốn lên, không nhịn được mà to tiếng hơn trước. Chẳng lẽ rung động vì sự ngốc nghếch, vô tri của cô rồi?
Anh vẫn tiếp tục ôm cô ngủ nhưng cả hai đều không ngủ.
Tống Gia Tuệ vì suy nghĩ đến thái độ nãy giờ của anh nên không ngủ.
Hoàng Minh Huân vì người kia không ngủ nên cũng không ngủ.
Một đêm thật dài với cả hai…
5 giờ sáng, Hoàng Minh Huân rời giường đi xuống nhà còn dặn dì Tô hôm nay đừng gọi Tống Gia Tuệ, để cô muốn ngủ đến khi nào muốn dậy cũng được.
Lúc anh rời đi cô biết nhưng lại không mở mắt, cô không biết phải đối diện với anh thế nào.
[…]
“Thiếu gia, tối nay tôi bay đi Thụy Sĩ một tuần”. Thư kí Nhạc đưa hồ sơ cho Hoàng Minh Huân duyệt rồi nhắc nhở một chút.
Gần đây Hoàng Minh Huân cứ sơ hở là trốn việc khiến Nhạc Thế Luân cứ phải tăng ca suốt. Nội tâm thư kí Nhạc gào thét “Anh có vợ thì người ta cũng có vợ mà! Người ta cũng muốn ôm vợ, ôm con ngủ mà!”
“Tôi nhớ làm gì có công việc nào phải đi công tác ở Thụy Sĩ” Hoàng Minh Huân vẫn tiếp tục làm việc, không ngẩn mặt lên nên không thấy vẻ mặt ngán ngẩm của người đối diện.
“Tôi nói này thiếu gia, lúc trước lão gia bảo anh cưới vợ anh nói phiền phức, bây giờ trong đầu chỉ toàn có thiếu phu nhân”.
Đúng quá, anh không cãi được!
Nhạc Thế Luân đành bất lực giải thích “Ngày mốt là sinh nhật con trai tôi, bốn ngày sau đó là kỉ niệm ngày cưới nên tôi dắt cả gia đình đi du lịch. Tuần trước tôi đã xin anh nghỉ phép một tuần rồi còn gì”.
Hoàng Minh Huân đúng là quên thật! Nhờ Nhạc Thế Luân nhắc mới nhớ ra. Lúc đó hình như anh còn nói “Tổ chức mấy cái kỉ niệm ngày cưới gì đó chỉ tốn thời gian”.
Nhưng có lẽ ai kia sắp “tự vả” bôm bốp vào mồm rồi!
Công việc vốn dĩ đã nhiều nay lại không có thư kí Nhạc anh phải tăng ca tận khuya rồi.
Buổi tối Tống Gia Tuệ cố tình ở phòng chờ nhưng anh lại không về. Cô nghĩ cuộc sống này lạ thật, rõ ràng mấy hôm trước thôi cô rất sợ phải đối diện với anh nhưng bây giờ lại mong đến lúc đó.
Nhưng đến bốn, năm hôm sau cũng vậy, suốt cả tuần cô đợi nhưng anh không về.
“Dì Tô nè, mấy ngày nay thiếu gia có về nhà không vậy?” mấy ngày cứ chờ mãi không thấy anh đâu, cô sốt ruột nên hỏi thử dì Tô, có vẻ dì sẽ biết.
“Mấy hôm trước thì không nhưng tối qua thiếu gia có về phòng cậu ấy nhưng nghe bảo vệ nói lúc đó đã khuya lắm rồi. Mà thiếu phu nhân và thiếu gia xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Gia Tuệ xua tay vội giải thích “Không có gì đâu, cháu chỉ sợ anh ấy làm việc quá vất vả thôi”.
Dì Tô cũng cười trả lời cô “Lúc trước thiếu gia cũng thường như vậy đấy, nhưng giờ có thêm một người lo lắng cho cậu ấy rồi”.
Cô cười trừ sau đó tạm biệt dì Tô mà đến trường.
Tối qua có về nhưng không đến ngủ cùng mình sao?
Phải chăng anh còn giận vì những lời cô nói tối hôm đó?
[…]
“Này! Này! Các cậu nhìn xem, chính là cô ta...”
“Nghe nói cô ta đi làm bé đường cho lão nhà giàu nào đấy! Ngày nào đi học cũng có một chiếc xe sang đưa đón đi học, có hôm tôi còn thấy lên chiếc BMW phiên bản giới hạn nữa…”
“Tôi học chung lớp cô ta này, có lần nghỉ học cả tuần luôn đấy, không biết có phải cùng tình nhân đi du lịch hay không?…”
“Dã man... đúng là, nhìn thì rõ là ngây thơ, nào ngờ lại không biết xấu hổ, mới hai mươi tuổi lại đi làm chuyện đáng xấu hổ đó”.
“Cũng vì cuộc sống thôi, xã hội này đâu phải ai cũng muốn lao động chân chính kiếm tiền”.
…
Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy vừa đi ra từ thư viện thì có mấy người túm tụm lại nhìn cô chỉ trỏ, bàn luận. Lúc nhìn thấy hai người đi lại gần thì im bặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng xen lẫn sự khinh bỉ, Tống Gia Tuệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chớp chớp mắt quay sang Lục Nhã Vy hỏi “ Vy Vy, mặt chúng ta dính cái gì à?”
Lục Nhã Vy nhìn xung quanh biết được đây là cái nhóm nhiều chuyện nhất trường, chuyên đi nói xấu người khác, chắc chắn những gì thốt ra từ miệng bọn họ đều chả có gì tốt đẹp, liền bảo “Mấy người này bị thần kinh đến ngày lại phát bệnh đấy, đừng để ý đến chúng làm gì!”
Tống Gia Tuệ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng, cô quyết định không quan tâm, không nghe không nhìn đến bọn họ.
“Em gái!” Vừa đi tiếp được một đoạn, một thứ âm thanh ngọt ngào như tiếng chim hót lọt vào tai, Tống Gia Tuệ dừng lại, Tống Gia Linh tay cầm ly nước ép không biết từ đâu bước tới nói: “Em đừng có bán rẻ nhân cách như vậy được không? Những gì người ta nói chị cũng không bênh được em, dù thế nào em cũng đừng sa ngã đến vậy chứ!”
Từ lần đầu tiên gặp Lục Nhã Vy đã không có ấn tượng tốt với Tống Gia Linh, nói thẳng ra là không ưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.