Chương 6: Nhà họ Hoàng
Chánh Nghĩa Ngô
15/11/2023
Tống Gia Tuệ lên phòng mang vali xuống người đó chủ động mang ra xe cất giúp cô, một người khác thấy cô đến liền xuống xe mở cửa hàng ghế phía sau, hơi cúi đầu “Thiếu phu nhân, mời!”
Cô nhẹ nhàng nói cám ơn rồi ngồi vào trong.
Sau khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Từ lúc đi chuyển, không gian trong xe rơi vào trạng thái trầm mặc, không ai lên tiếng cũng không mở nhạc.
Cô vốn định hỏi một chút về Hoàng Minh Huân nhưng chưa kịp nói thì một trong hai người phía trước như nhìn thấu được suy nghĩ của cô mà nói trước, “Cô muốn biết điều gì sau này hỏi trực tiếp thiếu gia, chúng tôi không thể trả lời cô điều gì” Người ta đã nói vậy rồi cô đành nén sự tò mò của mình lại.
Qua nhiều đoạn đường, xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn. Nó nằm ở cuối đoạn đường, thiết kế bên ngoài nơi này không giống những căn biệt thự xa hoa hiện đại mà nó lại mang tông màu tối, nếu lúc này là buổi tối có lẽ nó sẽ u ám hệt như trong những bộ phim cổ trang.
Vào phòng khách Tống Gia Tuệ nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi vắt chân đọc báo. Không đợi cô hỏi, người bên cạnh đã lên tiếng trước, “Lão gia, thiếu phu nhân đến rồi ạ!”
Ông ấy liền gấp tờ báo lại để lên bàn, nhìn cô nói “Đi theo ta!”
Cô ngoan ngoãn đi theo đến phòng thờ. Cả căn phòng rộng lớn nhưng cô chỉ thấy có mấy bài vị khắc tên chứ không hề có di ảnh. Không dám nhìn lung tung, nói lung tung cô chỉ đành cúi đầu im lặng.
Thắp xong mấy nén hương cho tổ tiên cũng đã đến giờ cơm trưa, ông cho người mang vali cô lên phòng trước, còn cô dùng bữa cùng ông. Suốt bữa trưa hai người không ai nói gì, cô cũng âm thầm quan sát ông, là người đứng đắn, khí chất tao nhã, không hề có vẻ thô kệch hay chỗ nào có bệnh như bên ngoài nói về Hoàng Minh Huân. Vậy ông ấy chắc không phải rồi. Vả lại người làm gọi ông ấy là lão gia, vậy mà lại gọi cô là thiếu phu nhân. Vậy… là sao ấy nhỉ?
Còn Hoàng Minh Huân hiện giờ đang ở đâu? Những dấu hỏi chấm to lớn hiện ra trong đầu, tất nhiên cô không dám hỏi rồi.
Dùng bữa xong liền có người đưa cô lên phòng, người đó nói bình thường mọi người đều gọi mình là dì Tô, nói cô sau này có việc gì cứ gọi dì là được.
Căn phòng ở tầng 2, được thiết kế vô cùng rộng rãi, cách bày trí rất hài hoà nhưng lại mang chút gì đó hương vị cổ kính. Bên trong phòng là một giường ngủ lớn bên cạnh có chiếc tủ kéo, bên trái là một tủ quần áo bằng gỗ thượng hạn. Hai bên góc trong căn phòng là phòng tắm và một cái bàn gỗ không có gì trên đó. Ngoài ra trong phòng còn có máy điều hoà, tivi, đồng hồ treo tường... mọi vật dụng cần thiết căn bản đều có sẵn.
Cách bày trí căn phòng này cũng khá giống phòng cũ của cô ở nhà họ Tống nhưng có vẻ thoải mái hơn nhiều, nó ít gì cũng rộng gấp đôi phòng cô trước đây.
Quan sát một hồi thấy cô dừng mắt ở chiếc bàn gỗ dì Tô mới giải thích: “Lão gia nói cô vẫn còn đi học nên mới chuẩn bị chiếc bàn đó cho cô, muốn đặt những gì trên đó thì cứ nói lão gia cho tài xế chở cô đi mua. Còn bên trong tủ quần áo đã chuẩn bị sẵn nếu cô thấy không thích thì có thể mua mới…”
Cô xua tay vội nói “A... Không cần phiền phức vậy đâu. Những thứ này cháu đều rất thích. Dì cảm ơn lão gia giúp cháu ạ!”
“Được rồi nếu cô không còn chuyện gì nữa thì nghỉ trưa trước đi, lão gia dặn chiều nay đưa cô xem một vòng biệt thự”
“Được!”
Sau khi dì Tô đi khỏi, cô mở một bên tủ quần áo ra xem thì toàn là những bộ đồ mới chưa cắt mác có đủ loại trang phục từ váy ngủ, đồ mặc thường ngày đến đồ đi dã ngoại, váy dạ hội... không thiếu thứ gì. Mở bên còn lại cô khá bất ngờ vì bên trong lại là đồ nam, mấy cái quần sort, mấy cái áo thể thao còn lại là áo sơ mi và đồ vest thoạt nhìn toàn là đồ hiệu, chắc chắn là của Hoàng Minh Huân rồi!
Buổi chiều khá mát mẻ, dì Tô đưa cô đi tham quan vòng quanh biệt thự, nơi đây giống như một khu nghỉ mát thật sự, không thiếu thứ gì. Trong vườn trồng không ít cây cối, hoa cỏ với đủ loại màu sắc nhưng trông lại rất hài hòa và sinh trưởng tươi tốt, ở đây còn có cả hồ cá với đa dạng các loại cá và hồ bơi khá rộng.
Đến gara xe cũng đưa cô đi xem, thật sự quá lớn, bên trong tầm khoảng mười chiếc theo cô thấy toàn là siêu xe, được bảo dưỡng rất kỹ, vỏ xe bóng đến mức cô không dám chạm vào. Đúng là nhà giàu có khác, một năm tiền bảo dưỡng mấy chiếc này chắc nhiều không thể đếm nổi.
Dì Tô và Tống Gia Tuệ đều không rành về mấy chiếc siêu xe này nên chỉ xem sơ qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Bên đó có vẻ là một căn nhà, của ai thế ạ?” chỗ đó nằm phía bên phải, cách nhà chính khoảng 100m.
“À… Đó là phòng của thiếu gia! Cậu ấy không muốn bị ai làm phiền nên tất cả của cậu ấy đều ở trong đó, bình thường chỉ cho người vào quét dọn những lúc cậu ấy không có ở nhà! Cô tốt nhất đừng nên vào đó khi cậu ấy chưa cho phép” dì Tô từ từ giải thích cho cô.
Phòng? Căn phòng cao hai tầng? Cô nghĩ không chừng trong đó còn có cả cầu thang cũng nên. Thiếu gia đó có vẻ rất đáng sợ, cô không nên đụng vào thì hơn nếu không chết thế nào còn không biết.
À khoan đã!
“Khi nãy dì nói phòng đó của thiếu gia?” cô tỏ ý khi nãy nghe không rõ, muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” dì Tô nghi hoặc hỏi lại.
Cô vội vàng xua tay, cười nói “Không có gì Không có gì!”
Phòng của thiếu gia, gọi cô là thiếu phu nhân Nói trắng ra phòng đó là của Hoàng Minh Huân còn gì. Nhưng sao lại gọi ông ta là thiếu gia? Người đàn ông lúc sáng lại gọi là lão gia?
Cô nhẹ nhàng nói cám ơn rồi ngồi vào trong.
Sau khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Từ lúc đi chuyển, không gian trong xe rơi vào trạng thái trầm mặc, không ai lên tiếng cũng không mở nhạc.
Cô vốn định hỏi một chút về Hoàng Minh Huân nhưng chưa kịp nói thì một trong hai người phía trước như nhìn thấu được suy nghĩ của cô mà nói trước, “Cô muốn biết điều gì sau này hỏi trực tiếp thiếu gia, chúng tôi không thể trả lời cô điều gì” Người ta đã nói vậy rồi cô đành nén sự tò mò của mình lại.
Qua nhiều đoạn đường, xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn. Nó nằm ở cuối đoạn đường, thiết kế bên ngoài nơi này không giống những căn biệt thự xa hoa hiện đại mà nó lại mang tông màu tối, nếu lúc này là buổi tối có lẽ nó sẽ u ám hệt như trong những bộ phim cổ trang.
Vào phòng khách Tống Gia Tuệ nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi vắt chân đọc báo. Không đợi cô hỏi, người bên cạnh đã lên tiếng trước, “Lão gia, thiếu phu nhân đến rồi ạ!”
Ông ấy liền gấp tờ báo lại để lên bàn, nhìn cô nói “Đi theo ta!”
Cô ngoan ngoãn đi theo đến phòng thờ. Cả căn phòng rộng lớn nhưng cô chỉ thấy có mấy bài vị khắc tên chứ không hề có di ảnh. Không dám nhìn lung tung, nói lung tung cô chỉ đành cúi đầu im lặng.
Thắp xong mấy nén hương cho tổ tiên cũng đã đến giờ cơm trưa, ông cho người mang vali cô lên phòng trước, còn cô dùng bữa cùng ông. Suốt bữa trưa hai người không ai nói gì, cô cũng âm thầm quan sát ông, là người đứng đắn, khí chất tao nhã, không hề có vẻ thô kệch hay chỗ nào có bệnh như bên ngoài nói về Hoàng Minh Huân. Vậy ông ấy chắc không phải rồi. Vả lại người làm gọi ông ấy là lão gia, vậy mà lại gọi cô là thiếu phu nhân. Vậy… là sao ấy nhỉ?
Còn Hoàng Minh Huân hiện giờ đang ở đâu? Những dấu hỏi chấm to lớn hiện ra trong đầu, tất nhiên cô không dám hỏi rồi.
Dùng bữa xong liền có người đưa cô lên phòng, người đó nói bình thường mọi người đều gọi mình là dì Tô, nói cô sau này có việc gì cứ gọi dì là được.
Căn phòng ở tầng 2, được thiết kế vô cùng rộng rãi, cách bày trí rất hài hoà nhưng lại mang chút gì đó hương vị cổ kính. Bên trong phòng là một giường ngủ lớn bên cạnh có chiếc tủ kéo, bên trái là một tủ quần áo bằng gỗ thượng hạn. Hai bên góc trong căn phòng là phòng tắm và một cái bàn gỗ không có gì trên đó. Ngoài ra trong phòng còn có máy điều hoà, tivi, đồng hồ treo tường... mọi vật dụng cần thiết căn bản đều có sẵn.
Cách bày trí căn phòng này cũng khá giống phòng cũ của cô ở nhà họ Tống nhưng có vẻ thoải mái hơn nhiều, nó ít gì cũng rộng gấp đôi phòng cô trước đây.
Quan sát một hồi thấy cô dừng mắt ở chiếc bàn gỗ dì Tô mới giải thích: “Lão gia nói cô vẫn còn đi học nên mới chuẩn bị chiếc bàn đó cho cô, muốn đặt những gì trên đó thì cứ nói lão gia cho tài xế chở cô đi mua. Còn bên trong tủ quần áo đã chuẩn bị sẵn nếu cô thấy không thích thì có thể mua mới…”
Cô xua tay vội nói “A... Không cần phiền phức vậy đâu. Những thứ này cháu đều rất thích. Dì cảm ơn lão gia giúp cháu ạ!”
“Được rồi nếu cô không còn chuyện gì nữa thì nghỉ trưa trước đi, lão gia dặn chiều nay đưa cô xem một vòng biệt thự”
“Được!”
Sau khi dì Tô đi khỏi, cô mở một bên tủ quần áo ra xem thì toàn là những bộ đồ mới chưa cắt mác có đủ loại trang phục từ váy ngủ, đồ mặc thường ngày đến đồ đi dã ngoại, váy dạ hội... không thiếu thứ gì. Mở bên còn lại cô khá bất ngờ vì bên trong lại là đồ nam, mấy cái quần sort, mấy cái áo thể thao còn lại là áo sơ mi và đồ vest thoạt nhìn toàn là đồ hiệu, chắc chắn là của Hoàng Minh Huân rồi!
Buổi chiều khá mát mẻ, dì Tô đưa cô đi tham quan vòng quanh biệt thự, nơi đây giống như một khu nghỉ mát thật sự, không thiếu thứ gì. Trong vườn trồng không ít cây cối, hoa cỏ với đủ loại màu sắc nhưng trông lại rất hài hòa và sinh trưởng tươi tốt, ở đây còn có cả hồ cá với đa dạng các loại cá và hồ bơi khá rộng.
Đến gara xe cũng đưa cô đi xem, thật sự quá lớn, bên trong tầm khoảng mười chiếc theo cô thấy toàn là siêu xe, được bảo dưỡng rất kỹ, vỏ xe bóng đến mức cô không dám chạm vào. Đúng là nhà giàu có khác, một năm tiền bảo dưỡng mấy chiếc này chắc nhiều không thể đếm nổi.
Dì Tô và Tống Gia Tuệ đều không rành về mấy chiếc siêu xe này nên chỉ xem sơ qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Bên đó có vẻ là một căn nhà, của ai thế ạ?” chỗ đó nằm phía bên phải, cách nhà chính khoảng 100m.
“À… Đó là phòng của thiếu gia! Cậu ấy không muốn bị ai làm phiền nên tất cả của cậu ấy đều ở trong đó, bình thường chỉ cho người vào quét dọn những lúc cậu ấy không có ở nhà! Cô tốt nhất đừng nên vào đó khi cậu ấy chưa cho phép” dì Tô từ từ giải thích cho cô.
Phòng? Căn phòng cao hai tầng? Cô nghĩ không chừng trong đó còn có cả cầu thang cũng nên. Thiếu gia đó có vẻ rất đáng sợ, cô không nên đụng vào thì hơn nếu không chết thế nào còn không biết.
À khoan đã!
“Khi nãy dì nói phòng đó của thiếu gia?” cô tỏ ý khi nãy nghe không rõ, muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” dì Tô nghi hoặc hỏi lại.
Cô vội vàng xua tay, cười nói “Không có gì Không có gì!”
Phòng của thiếu gia, gọi cô là thiếu phu nhân Nói trắng ra phòng đó là của Hoàng Minh Huân còn gì. Nhưng sao lại gọi ông ta là thiếu gia? Người đàn ông lúc sáng lại gọi là lão gia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.