Chương 75: Nhà tôi giàu!
Chánh Nghĩa Ngô
08/01/2024
Anh vừa nghe đã biết không phải sự thật nhưng không vạch trần cô, chỉ
ném cho Trần Nam cái nhìn sắc như dao, dang tay ra kéo Tống Gia Tuệ vào
lòng mình, nói với giọng cảnh cáo và đầy tính uy hiếp: “Vợ tôi không cần người khác đụng vào! Nếu còn để tôi thấy ai làm cô ấy khó chịu thì cũng như xem nhẹ cái tên Hoàng Minh Huân này. Tất cả… đều chẳng có kết cục
tốt!”
Vừa dứt lời, Hoàng Minh Huân cúi xuống hôn lên môi cô một cái như đánh dấu chủ quyền rồi mới kéo tay Tống Gia Tuệ ra khỏi hành lang để lại Trần Nam vẫn còn trong trạng thái đơ người ra.
Những lời anh vừa nói… Là đang bảo vệ cô?
Trên đường trở lại chỗ bán quần áo, Hoàng Minh Huân đưa ly trà sữa đã tan một phần đá cầm trên tay nãy giờ, làm vẻ mặt cô bảo là khó ở như thường ngày, “Khi nãy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhìn ly trà sữa trong tay, thì ra nãy giờ anh có việc là đợi mua ly trà sữa này. Quán trà sữa này nổi tiếng đông khách ở thành phố H cách trung tâm thương mại chỉ khoảng 200m nhưng muốn mua được phải xếp hàng hơn 15 phút mới có được. Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, có hơi cảm động.
Suy xét một chút anh đẹp trai thật nhưng suốt ngày cứ làm vẻ mặt lạnh nhạt, tuy anh hay nói mấy lời khó nghe nhưng hành động thì ngược lại. Lúc trước nghe người ta đồn Hoàng Minh Huân máu lạnh vô tình lắm nhưng giờ xem ra anh thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng rồi.
Thấy cô cứ nhìn mình mãi không trả lời, hắng giọng làm cô thoát khỏi suy nghĩ của mình, “Không trả lời là có điều gì mờ ám không thể nói?”
Tống Gia Tuệ cắn môi biết có muốn giấu anh cũng không thể rồi, anh là ai chứ? Hoàng Minh Huân! Nếu không dễ dàng đoán được suy nghĩ của người khác như vậy sao có thể trẻ như vậy mà tồn tại trên thương trường gần chục năm cơ chứ. Cô hít một hơi, nói sự thật “Khi nãy vừa xem đồ vừa đợi anh thì đụng mặt mấy người không nói lý lẽ, em không muốn hơn thua với họ nên mới vào nhà vệ sinh vậy mà lại bị anh ta ở hành lang quấy rối”.
“Em với hắn ta có quan hệ gì?” dù đã nghe Tống Gia Linh nói rồi nhưng anh vẫn muốn chính cô nói ra, không muốn vì mấy lời nói không rõ thực hư đó làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai người.
“Anh rể - em vợ”.
“Trước kia?”
Cô hơi khựng lại, anh đã biết gì rồi sao?
Hoàng Minh Huân cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô, đang chờ đợi câu trả lời.
Thôi vậy! Trước sau gì anh cũng phải biết, nhân lúc này giải thích với anh luôn một thể, bây giờ đang ở trung tâm thương mại đông đúc chắc hẳn anh sẽ không làm gì quá đáng, cô cắn môi nói “Người yêu cũ! Nhưng em đã sớm kết thúc với anh ta rồi”.
Không biết Hoàng Minh Huân nghĩ gì, chỉ nghe “ừ” một tiếng sau đó nắm tay cô trở lại chỗ bán quần áo vừa nãy.
Nhìn người đàn ông đang nắm tay mình, cô ngơ ngác, anh sao vậy? Phản ứng của anh nằm ngoài suy nghĩ của cô!
Ngồi xuống sofa người ta bố trí cho khách đợi người thân mua đồ, anh day day trán bảo “Em đi chọn lấy vài bộ đồ mới!”
“Để làm gì?”, cô ngơ ngác hỏi, chẳng phải ở nhà họ Hoàng luôn chuẩn bị sẵn đồ mới cho cô sao? Đến cả đi đám cưới của chị gái mà cô cũng không cần phải lo về trang phục nữa mà.
“Bảo em chọn thì cứ việc làm đi!”, trong lòng Hoàng Minh Huân vẫn còn để ý chuyện vừa nãy nên vừa nghe cô đã biết anh đang bực bội nên chu môi ngoan ngoãn đi đến giá treo đồ khác, chỗ vừa nãy đắt quá cô thật không dám chọn.
Tống Gia Linh nhìn thấy hai người trở lại, hình như hai người vừa cãi nhau, lẽ nào Hoàng Minh Huân đã hiểu lầm Trần Nam và Tống Gia Tuệ rồi? Cô ta lại quay mặt ra phía sau nhăn nhó khó chịu ra mặt khi không thấy chồng mình đâu, lẽ nào Trần Nam không trở lại đón mình sao?
Tống Gia Tuệ đi chọn hai bộ đồ, chỉ nhìn giá sau cùng chọn hai bộ giá rẻ nhất, nhưng tổng tiền cũng lên tới hơn 10.000$, cô ái ngại đưa đồ cho nhân viên, quay ra nhìn báo cáo Hoàng Minh Huân “Em chọn xong rồi”.
Hoàng Minh Huân hình như đang bàn công việc với cấp dưới, thấy cô chọn xong rồi liền nói vào điện thoại “Cứ theo như lời tôi nói mà làm, có gì tối nay nói sau. Tôi còn có việc phải làm”, sau đó cúp máy. Cất điện thoại vào túi, anh nhìn cô cười như không, “Tôi không nghĩ mắt thẫm mĩ của một nhà thiết kế lại kém như thế! Chọn đồ như thế này ai còn dám thuê em làm việc? Hay em nghĩ chỉ cần tốt nghiệp liền có người dọn đường giúp em?”
Cô ngoái đầu lại nhìn hai bộ đồ vừa chọn, có đến nỗi nào đâu? Anh đúng là ngày nào không nói móc mỉa người khác chắc ăn cơm không ngon đây mà.
Anh chẳng thèm nhìn biểu cảm ấm ức của cô nữa, quay sang nói với nhân viên bán hàng “Chọn cho vợ tôi vài bộ đồ trông trẻ trung nhưng thời thượng một chút. Chú ý không được cắt xẻ quá mức”.
“Ở nhà có rất nhiều rồi…” cô không muốn anh lãng phí, dù sao đống đồ ở nhà cũng quá nhiều rồi.
Hoàng Minh Huân đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc có hơi bù xù của cô, nhẹ giọng “Sao tôi lại có thể lấy một người vợ ngốc thế không biết? Sau này không được cãi nhau với người ta tốn nước bọt vô ích nữa, chứ trực tiếp dùng tiền thể hiện là được rồi. Nhà tôi giàu không thiếu tiền cho em tiêu”.
Tống Gia Tuệ cạn lời chỉ biết đưa mắt nhìn anh.
Lúc đó cửa hàng trưởng cũng đã tới, vừa nhìn thấy Hoàng Minh Huân liền vội vàng chạy đến rối rít chào hỏi.
Tống Gia Linh đúng là khách hàng VIP của cửa hàng này, nhìn thấy cửa hàng trưởng định đi qua chào hỏi vài câu nhưng cô ta như bị phớt lờ đi nên không nói được lời nào.
Vừa dứt lời, Hoàng Minh Huân cúi xuống hôn lên môi cô một cái như đánh dấu chủ quyền rồi mới kéo tay Tống Gia Tuệ ra khỏi hành lang để lại Trần Nam vẫn còn trong trạng thái đơ người ra.
Những lời anh vừa nói… Là đang bảo vệ cô?
Trên đường trở lại chỗ bán quần áo, Hoàng Minh Huân đưa ly trà sữa đã tan một phần đá cầm trên tay nãy giờ, làm vẻ mặt cô bảo là khó ở như thường ngày, “Khi nãy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nhìn ly trà sữa trong tay, thì ra nãy giờ anh có việc là đợi mua ly trà sữa này. Quán trà sữa này nổi tiếng đông khách ở thành phố H cách trung tâm thương mại chỉ khoảng 200m nhưng muốn mua được phải xếp hàng hơn 15 phút mới có được. Cô đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, có hơi cảm động.
Suy xét một chút anh đẹp trai thật nhưng suốt ngày cứ làm vẻ mặt lạnh nhạt, tuy anh hay nói mấy lời khó nghe nhưng hành động thì ngược lại. Lúc trước nghe người ta đồn Hoàng Minh Huân máu lạnh vô tình lắm nhưng giờ xem ra anh thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng rồi.
Thấy cô cứ nhìn mình mãi không trả lời, hắng giọng làm cô thoát khỏi suy nghĩ của mình, “Không trả lời là có điều gì mờ ám không thể nói?”
Tống Gia Tuệ cắn môi biết có muốn giấu anh cũng không thể rồi, anh là ai chứ? Hoàng Minh Huân! Nếu không dễ dàng đoán được suy nghĩ của người khác như vậy sao có thể trẻ như vậy mà tồn tại trên thương trường gần chục năm cơ chứ. Cô hít một hơi, nói sự thật “Khi nãy vừa xem đồ vừa đợi anh thì đụng mặt mấy người không nói lý lẽ, em không muốn hơn thua với họ nên mới vào nhà vệ sinh vậy mà lại bị anh ta ở hành lang quấy rối”.
“Em với hắn ta có quan hệ gì?” dù đã nghe Tống Gia Linh nói rồi nhưng anh vẫn muốn chính cô nói ra, không muốn vì mấy lời nói không rõ thực hư đó làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa hai người.
“Anh rể - em vợ”.
“Trước kia?”
Cô hơi khựng lại, anh đã biết gì rồi sao?
Hoàng Minh Huân cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô, đang chờ đợi câu trả lời.
Thôi vậy! Trước sau gì anh cũng phải biết, nhân lúc này giải thích với anh luôn một thể, bây giờ đang ở trung tâm thương mại đông đúc chắc hẳn anh sẽ không làm gì quá đáng, cô cắn môi nói “Người yêu cũ! Nhưng em đã sớm kết thúc với anh ta rồi”.
Không biết Hoàng Minh Huân nghĩ gì, chỉ nghe “ừ” một tiếng sau đó nắm tay cô trở lại chỗ bán quần áo vừa nãy.
Nhìn người đàn ông đang nắm tay mình, cô ngơ ngác, anh sao vậy? Phản ứng của anh nằm ngoài suy nghĩ của cô!
Ngồi xuống sofa người ta bố trí cho khách đợi người thân mua đồ, anh day day trán bảo “Em đi chọn lấy vài bộ đồ mới!”
“Để làm gì?”, cô ngơ ngác hỏi, chẳng phải ở nhà họ Hoàng luôn chuẩn bị sẵn đồ mới cho cô sao? Đến cả đi đám cưới của chị gái mà cô cũng không cần phải lo về trang phục nữa mà.
“Bảo em chọn thì cứ việc làm đi!”, trong lòng Hoàng Minh Huân vẫn còn để ý chuyện vừa nãy nên vừa nghe cô đã biết anh đang bực bội nên chu môi ngoan ngoãn đi đến giá treo đồ khác, chỗ vừa nãy đắt quá cô thật không dám chọn.
Tống Gia Linh nhìn thấy hai người trở lại, hình như hai người vừa cãi nhau, lẽ nào Hoàng Minh Huân đã hiểu lầm Trần Nam và Tống Gia Tuệ rồi? Cô ta lại quay mặt ra phía sau nhăn nhó khó chịu ra mặt khi không thấy chồng mình đâu, lẽ nào Trần Nam không trở lại đón mình sao?
Tống Gia Tuệ đi chọn hai bộ đồ, chỉ nhìn giá sau cùng chọn hai bộ giá rẻ nhất, nhưng tổng tiền cũng lên tới hơn 10.000$, cô ái ngại đưa đồ cho nhân viên, quay ra nhìn báo cáo Hoàng Minh Huân “Em chọn xong rồi”.
Hoàng Minh Huân hình như đang bàn công việc với cấp dưới, thấy cô chọn xong rồi liền nói vào điện thoại “Cứ theo như lời tôi nói mà làm, có gì tối nay nói sau. Tôi còn có việc phải làm”, sau đó cúp máy. Cất điện thoại vào túi, anh nhìn cô cười như không, “Tôi không nghĩ mắt thẫm mĩ của một nhà thiết kế lại kém như thế! Chọn đồ như thế này ai còn dám thuê em làm việc? Hay em nghĩ chỉ cần tốt nghiệp liền có người dọn đường giúp em?”
Cô ngoái đầu lại nhìn hai bộ đồ vừa chọn, có đến nỗi nào đâu? Anh đúng là ngày nào không nói móc mỉa người khác chắc ăn cơm không ngon đây mà.
Anh chẳng thèm nhìn biểu cảm ấm ức của cô nữa, quay sang nói với nhân viên bán hàng “Chọn cho vợ tôi vài bộ đồ trông trẻ trung nhưng thời thượng một chút. Chú ý không được cắt xẻ quá mức”.
“Ở nhà có rất nhiều rồi…” cô không muốn anh lãng phí, dù sao đống đồ ở nhà cũng quá nhiều rồi.
Hoàng Minh Huân đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc có hơi bù xù của cô, nhẹ giọng “Sao tôi lại có thể lấy một người vợ ngốc thế không biết? Sau này không được cãi nhau với người ta tốn nước bọt vô ích nữa, chứ trực tiếp dùng tiền thể hiện là được rồi. Nhà tôi giàu không thiếu tiền cho em tiêu”.
Tống Gia Tuệ cạn lời chỉ biết đưa mắt nhìn anh.
Lúc đó cửa hàng trưởng cũng đã tới, vừa nhìn thấy Hoàng Minh Huân liền vội vàng chạy đến rối rít chào hỏi.
Tống Gia Linh đúng là khách hàng VIP của cửa hàng này, nhìn thấy cửa hàng trưởng định đi qua chào hỏi vài câu nhưng cô ta như bị phớt lờ đi nên không nói được lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.