Chương 219: Nhớ anh
Chánh Nghĩa Ngô
22/08/2024
“Nhanh... nhanh thả em xuống!”
“Có nhớ anh không?”
Tống Gia Tuệ mếu máo khóc “Anh thả em xuống trước hãy rồi từ từ nói”.
Hoàng Minh Huân đặt tay lên vai cô xoa xoa rồi lần xuống dưới, mắt nhắm lại mơ màng “Không vội, em nói trước đi hãy, nhớ anh không?”
“Nhớ!”
Hoàng Minh Huân ấn sát mình vào người cô “Nhớ chỗ nào?”
Tống Gia Tuệ sắp khóc cả đi rồi, cơ thể cô giờ hoàn toàn phụ thuộc vào anh “Nhớ trong đầu này này, anh đừng có mà linh tinh nữa đi..” vừa mới làm lành xong mà anh đã làm trò với cô, sớm biết thế này cô giả vờ thêm lúc nữa để anh dỗ dành nịnh nọt cô.
Hoàng Minh Huân ngẩng đầu nhìn cô cười, anh đặt ngón tay trỏ lên đùi cô vẽ những vòng tròn không mục đích “Chỉ nhớ trong đầu thôi à? Trong tim thì sao? Cả cơ thể nữa? Hả?” Nói xong, anh cố tình lùi một chút về phía sau.
Mất đi chỗ bám, cơ thể Tống Gia Tuệ như sắp rơi xuống, cô vội vàng kéo tay anh ôm hai tay vòng qua cổ anh “Nhớ, nhớ mọi thứ anh đã hài lòng chưa?"
Hoàng Minh Huân cười vẻ đắc ý, anh ngả đầu vào vai cô rồi từ từ hôn vào cổ cô rồi lại lan xuống dưới, miệng anh chạm vào cái cúc áo đầu tiên, anh đưa một tay lên cởi từng chiếc cúc áo ra.
Tống Gia Tuệ sợ, tim cô đập thình thịch, cô cầm lấy tay anh vòng ra phía sau “Em thật sự tức giận đấy!”
Hoàng Minh Huân thấy hai tại anh đều nóng hết cả lên rồi, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, anh cười lạnh lùng nhưng lời nói lại thỏ thẻ “Giận thì sao nào? Xem nào, trong nửa năm vừa rồi em đã nói những gì: nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc, là em bỏ anh chứ không phải anh bỏ em, có dao lúc đó thì em sẽ đâm chết anh... anh nghe tới ngán cả đi rồi, em xem có cái gì mới mẻ hơn không?”“Anh... Tống Gia Tuệ xấu hổ tới mức tức giận, cô cắn tại anh tới mức chảy cả máu ra nhưng cũng không chịu buông tha.
Hoàng Minh Huân thì nhắm mắt vào chịu đựng chứ không phản kháng.
Sự tức giận bị dồn nén trong vòng nửa năm, không thể nói hết là hết được ngay, , để cô trút giận cũng là điều nên làm, Tống Gia Tuệ cắn một lúc nhưng anh cũng không một lời kêu.
“Quá đáng, sau này nếu anh còn không phân biệt được phải trái trắng đen mà cố ý chia tay với em thì em cưới người khác thật đấy...
“So với sự an toàn của em thì anh thà để em hận anh còn hơn” Hoàng Minh Huân ôm lấy cô trở về cạnh giường, vừa đi anh vừa nói.Sống mũi Tống Gia Tuệ bỗng nhiên cay xè, cổ họng nghẹn lại “Thế nhưng em lại muốn được cùng anh đồng cam cộng khổ, em không phải loại người thấy gian nan hoạn nạn mà bỏ chạy”.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân trầm xuống, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh liền nói về kết quả của việc anh vào tù thế này sẽ đem lại lợi ích cho những đối tượng nào bao gồm cả bố của Dương Hoàng An là Dương Hoàng Long cũng có phần trong đó. Nửa năm nay, thực tế ông ta vẫn luôn phát triển thế lực thương nghiệp, cướp đi thị trường nước ngoài của Tập đoàn HJ...
Các dự án thương nghiệp của anh trong trước khi bị đóng băng về nghi án rửa tiền đa số đều bị thất bại, số còn lại thì cũng không đem lại được kết quả như mong đợi. Thật sự nếu nói một tay Dương Hoàng Long làm thì anh không tin... chắc chắn phải có thế lực phía sau chỉ đường dẫn lối, hơn nữa thế lực này đã âm thầm theo dõi HJ từ rất lâu, phải am hiểu tìm ra một vài khe hỏng thật hẹp mới có thể khiến anh đi tới bước này.
Quy về gốc rễ, Thành phố H suy cho cùng có phát triển mạnh hơn hai mươi năm nay nhưng cũng chỉ là một thành phố nhỏ, người nắm giữ quyền hành thực sự thì xa tít chân trời....
“Sao anh lại mâu thuẫn với những người đó?" Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt ngạc nhiên, khó lòng chấp nhận “Từ trước tới nay anh đều làm kinh doanh đàng hoàng...
“Chẳng phải em vẫn luôn muốn biết quá khứ của anh, nguyên nhân bệnh tình của anh à?”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên “Những người đó...”
“Bọn họ tới từ Thành phố D, quê hương thực sự của anh”.
Hoàng Minh Huân khẽ cười như đang tự chế nhạo mình “Năm đó để tránh những mâu thuẫn xung đột trong nội bộ gia đình mà anh đã rời quê hương đến Thành phố H với chú, không ngờ những người đó từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tha cho anh”.
Hoàng Minh Huân vậy mà lại chạy trốn hơn một thập kỷ cũng không thoát khỏi nanh vuốt của gia tộc. Một cơn ớn lạnh đột nhiên xuất hiện...
“Bọn họ rốt cuộc...
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có người gõ, một tên cảnh sát lạ mặt chưa từng nhìn thấy nói với hai người họ vẻ mặt nghiêm túc “Bác sĩ nói vết thương xử lý ổn rồi, cũng đến giờ rồi, chúng ta về thôi”.
Tống Gia Tuệ vẫn còn mặc bộ đồ y tá, cô đột nhiên để anh ở phía sau bảo vệ “Anh ấy đã xin ở lại bệnh viện điều trị rồi, tại sao vẫn còn phải quay về cùng các anh?!”
Cảnh sát nói lạnh lùng “Tối nay anh ta bị người ta đánh hộc máu ra nên mới được đưa tới đây, nhưng đơn xin ở lại bệnh viện thụ án thì chưa được cấp trên phê chuẩn”.
Nói cách khác, đợi được phê chuẩn rồi thì lại đưa anh tới.
Hoàng Minh Huân nheo nheo mắt, khẽ vỗ nhẹ vào tay Tống Gia Tuệ “Yên tâm, anh sẽ không sao đâu”.
“Nhưng em không muốn lại phải rời xa anh...” Cô lo cho anh, sợ anh ở trong đó lại bị người ta đánh, cho dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.
Hoàng Minh Huân nhướn mày tỏ ý anh không sao, rồi đưa cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hôn cô như thể đây sẽ là lần cuối được hôn cô vậy. Không chỉ là môi, anh hôn lên trán, lên mũi rồi cả cổ cô.“Đợi anh trở lại!”
Tống Gia Tuệ cổ họng nghẹn đắng, chỉ có thể gật đầu như một cái máy “Em đợi anh!”
Cô chỉ có thể dương mắt nhìn Hoàng Minh Huân lên xe bị cảnh sát đưa đi, cô lập tức muốn gọi điện cho Dương phu nhân để nhờ bà ta tác động giúp đơn xin của anh sớm được phê chuẩn, nhưng phía bên kia đã tắt máy. Nghĩ tới lời Hoàng Minh Huân nói rằng Vũ Nam Phong đã sắp xếp để anh chỉ bị thương giả, Tống Gia Tuệ lại đi gọi điện cho Vũ Nam Phong. Thật khó hiểu, anh ấy cũng tắt máy rồi.
Tống Gia Tuệ thay quần áo ra rồi chuẩn bị về, lắc lắc đầu để mong xóa tan đi những suy nghĩ chẳng lành, cô ảo tưởng những gì sẽ tới trong tương lai, đầu tiên đơn xin của anh sẽ được sớm phê chuẩn và anh sẽ sớm thoát khỏi cảnh tù ngục... còn những chuyện tiếp theo cứ để sau đó... tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Trên đường về nhà, cô đi qua một trung tâm thương mại, chiếc ti vi lớn công cộng đang phát tin tức buổi tối, tiếng nói rõ ràng của nữ biên tập viên truyền tới tại cô.
“Vào lúc chín giờ tối, trên đường cao tốc đoạn chạy qua khu vực X đã xảy ra một vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng, một chiếc xe chở hàng đã đâm phải chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát. Chiếc xe cứu thương ngã vào lan can bảo vệ bên đường và rơi xuống sông. Chiếc xe chở hàng cũng biến đổi hình dạng, được biết, trong chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát là cựu tổng giám đốc của tập đoàn HJ – Hoàng Minh Huân tiên sinh - vừa mới có được sự phê chuẩn có thể thụ án trong viện để điều trị vết thương, tin tức chi tiết mời quý vị và các bạn đón xem ở những bản tin tiếp theo...
“Có nhớ anh không?”
Tống Gia Tuệ mếu máo khóc “Anh thả em xuống trước hãy rồi từ từ nói”.
Hoàng Minh Huân đặt tay lên vai cô xoa xoa rồi lần xuống dưới, mắt nhắm lại mơ màng “Không vội, em nói trước đi hãy, nhớ anh không?”
“Nhớ!”
Hoàng Minh Huân ấn sát mình vào người cô “Nhớ chỗ nào?”
Tống Gia Tuệ sắp khóc cả đi rồi, cơ thể cô giờ hoàn toàn phụ thuộc vào anh “Nhớ trong đầu này này, anh đừng có mà linh tinh nữa đi..” vừa mới làm lành xong mà anh đã làm trò với cô, sớm biết thế này cô giả vờ thêm lúc nữa để anh dỗ dành nịnh nọt cô.
Hoàng Minh Huân ngẩng đầu nhìn cô cười, anh đặt ngón tay trỏ lên đùi cô vẽ những vòng tròn không mục đích “Chỉ nhớ trong đầu thôi à? Trong tim thì sao? Cả cơ thể nữa? Hả?” Nói xong, anh cố tình lùi một chút về phía sau.
Mất đi chỗ bám, cơ thể Tống Gia Tuệ như sắp rơi xuống, cô vội vàng kéo tay anh ôm hai tay vòng qua cổ anh “Nhớ, nhớ mọi thứ anh đã hài lòng chưa?"
Hoàng Minh Huân cười vẻ đắc ý, anh ngả đầu vào vai cô rồi từ từ hôn vào cổ cô rồi lại lan xuống dưới, miệng anh chạm vào cái cúc áo đầu tiên, anh đưa một tay lên cởi từng chiếc cúc áo ra.
Tống Gia Tuệ sợ, tim cô đập thình thịch, cô cầm lấy tay anh vòng ra phía sau “Em thật sự tức giận đấy!”
Hoàng Minh Huân thấy hai tại anh đều nóng hết cả lên rồi, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, anh cười lạnh lùng nhưng lời nói lại thỏ thẻ “Giận thì sao nào? Xem nào, trong nửa năm vừa rồi em đã nói những gì: nguyền rủa anh cả đời không được hạnh phúc, là em bỏ anh chứ không phải anh bỏ em, có dao lúc đó thì em sẽ đâm chết anh... anh nghe tới ngán cả đi rồi, em xem có cái gì mới mẻ hơn không?”“Anh... Tống Gia Tuệ xấu hổ tới mức tức giận, cô cắn tại anh tới mức chảy cả máu ra nhưng cũng không chịu buông tha.
Hoàng Minh Huân thì nhắm mắt vào chịu đựng chứ không phản kháng.
Sự tức giận bị dồn nén trong vòng nửa năm, không thể nói hết là hết được ngay, , để cô trút giận cũng là điều nên làm, Tống Gia Tuệ cắn một lúc nhưng anh cũng không một lời kêu.
“Quá đáng, sau này nếu anh còn không phân biệt được phải trái trắng đen mà cố ý chia tay với em thì em cưới người khác thật đấy...
“So với sự an toàn của em thì anh thà để em hận anh còn hơn” Hoàng Minh Huân ôm lấy cô trở về cạnh giường, vừa đi anh vừa nói.Sống mũi Tống Gia Tuệ bỗng nhiên cay xè, cổ họng nghẹn lại “Thế nhưng em lại muốn được cùng anh đồng cam cộng khổ, em không phải loại người thấy gian nan hoạn nạn mà bỏ chạy”.
Ánh mắt Hoàng Minh Huân trầm xuống, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh liền nói về kết quả của việc anh vào tù thế này sẽ đem lại lợi ích cho những đối tượng nào bao gồm cả bố của Dương Hoàng An là Dương Hoàng Long cũng có phần trong đó. Nửa năm nay, thực tế ông ta vẫn luôn phát triển thế lực thương nghiệp, cướp đi thị trường nước ngoài của Tập đoàn HJ...
Các dự án thương nghiệp của anh trong trước khi bị đóng băng về nghi án rửa tiền đa số đều bị thất bại, số còn lại thì cũng không đem lại được kết quả như mong đợi. Thật sự nếu nói một tay Dương Hoàng Long làm thì anh không tin... chắc chắn phải có thế lực phía sau chỉ đường dẫn lối, hơn nữa thế lực này đã âm thầm theo dõi HJ từ rất lâu, phải am hiểu tìm ra một vài khe hỏng thật hẹp mới có thể khiến anh đi tới bước này.
Quy về gốc rễ, Thành phố H suy cho cùng có phát triển mạnh hơn hai mươi năm nay nhưng cũng chỉ là một thành phố nhỏ, người nắm giữ quyền hành thực sự thì xa tít chân trời....
“Sao anh lại mâu thuẫn với những người đó?" Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt ngạc nhiên, khó lòng chấp nhận “Từ trước tới nay anh đều làm kinh doanh đàng hoàng...
“Chẳng phải em vẫn luôn muốn biết quá khứ của anh, nguyên nhân bệnh tình của anh à?”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên “Những người đó...”
“Bọn họ tới từ Thành phố D, quê hương thực sự của anh”.
Hoàng Minh Huân khẽ cười như đang tự chế nhạo mình “Năm đó để tránh những mâu thuẫn xung đột trong nội bộ gia đình mà anh đã rời quê hương đến Thành phố H với chú, không ngờ những người đó từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tha cho anh”.
Hoàng Minh Huân vậy mà lại chạy trốn hơn một thập kỷ cũng không thoát khỏi nanh vuốt của gia tộc. Một cơn ớn lạnh đột nhiên xuất hiện...
“Bọn họ rốt cuộc...
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có người gõ, một tên cảnh sát lạ mặt chưa từng nhìn thấy nói với hai người họ vẻ mặt nghiêm túc “Bác sĩ nói vết thương xử lý ổn rồi, cũng đến giờ rồi, chúng ta về thôi”.
Tống Gia Tuệ vẫn còn mặc bộ đồ y tá, cô đột nhiên để anh ở phía sau bảo vệ “Anh ấy đã xin ở lại bệnh viện điều trị rồi, tại sao vẫn còn phải quay về cùng các anh?!”
Cảnh sát nói lạnh lùng “Tối nay anh ta bị người ta đánh hộc máu ra nên mới được đưa tới đây, nhưng đơn xin ở lại bệnh viện thụ án thì chưa được cấp trên phê chuẩn”.
Nói cách khác, đợi được phê chuẩn rồi thì lại đưa anh tới.
Hoàng Minh Huân nheo nheo mắt, khẽ vỗ nhẹ vào tay Tống Gia Tuệ “Yên tâm, anh sẽ không sao đâu”.
“Nhưng em không muốn lại phải rời xa anh...” Cô lo cho anh, sợ anh ở trong đó lại bị người ta đánh, cho dù chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.
Hoàng Minh Huân nhướn mày tỏ ý anh không sao, rồi đưa cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hôn cô như thể đây sẽ là lần cuối được hôn cô vậy. Không chỉ là môi, anh hôn lên trán, lên mũi rồi cả cổ cô.“Đợi anh trở lại!”
Tống Gia Tuệ cổ họng nghẹn đắng, chỉ có thể gật đầu như một cái máy “Em đợi anh!”
Cô chỉ có thể dương mắt nhìn Hoàng Minh Huân lên xe bị cảnh sát đưa đi, cô lập tức muốn gọi điện cho Dương phu nhân để nhờ bà ta tác động giúp đơn xin của anh sớm được phê chuẩn, nhưng phía bên kia đã tắt máy. Nghĩ tới lời Hoàng Minh Huân nói rằng Vũ Nam Phong đã sắp xếp để anh chỉ bị thương giả, Tống Gia Tuệ lại đi gọi điện cho Vũ Nam Phong. Thật khó hiểu, anh ấy cũng tắt máy rồi.
Tống Gia Tuệ thay quần áo ra rồi chuẩn bị về, lắc lắc đầu để mong xóa tan đi những suy nghĩ chẳng lành, cô ảo tưởng những gì sẽ tới trong tương lai, đầu tiên đơn xin của anh sẽ được sớm phê chuẩn và anh sẽ sớm thoát khỏi cảnh tù ngục... còn những chuyện tiếp theo cứ để sau đó... tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Trên đường về nhà, cô đi qua một trung tâm thương mại, chiếc ti vi lớn công cộng đang phát tin tức buổi tối, tiếng nói rõ ràng của nữ biên tập viên truyền tới tại cô.
“Vào lúc chín giờ tối, trên đường cao tốc đoạn chạy qua khu vực X đã xảy ra một vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng, một chiếc xe chở hàng đã đâm phải chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát. Chiếc xe cứu thương ngã vào lan can bảo vệ bên đường và rơi xuống sông. Chiếc xe chở hàng cũng biến đổi hình dạng, được biết, trong chiếc xe cứu thương của cục cảnh sát là cựu tổng giám đốc của tập đoàn HJ – Hoàng Minh Huân tiên sinh - vừa mới có được sự phê chuẩn có thể thụ án trong viện để điều trị vết thương, tin tức chi tiết mời quý vị và các bạn đón xem ở những bản tin tiếp theo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.