Chương 86: Tin người mất
Chánh Nghĩa Ngô
20/01/2024
Đặng Thanh Thanh khóc như mưa, nấc hết cả lên nhìn người đàn ông, tuyệt vọng nói “Sao anh có thể đối xử với em nhẫn tâm như thế? Tình cảm của em lẽ nào một chút nào anh cũng không cảm nhận được sao? Chẳng phải lúc trước anh đã nói sẽ không bao giờ rời xa em…”
Dù cô ta có hỏi bao nhiêu câu đi nữa, anh ta cũng lắc đầu vô tình, nhếch môi châm chọc “Lời đàn ông nói cô cũng tin”.
“Không có anh em sẽ chết mất”.
Anh ta nhún vai như chẳng vấn đề gì to tát bởi câu nói này đã nghe không dưới chục lần rồi. Kết quả thì sao? Những nguồn phụ nữ kia chẳng bao lâu lại quấn quýt bên người đàn ông khác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Phụ nữ sống chết vì tôi nhiều lắm, chào mừng cô trở thành thành viên trong số đó!”
“Em chết thật cho anh xem”.
Người đàn ông vốn chẳng để mấy lời đó vài tai, chỉ cười lớn sau đó bảo nhân viên cửa hàng lôi cô ta ra ngoài, tránh làm ảnh hướng tới những khách hàng khác.
Bỗng chốc Tống Gia Tuệ cảm thấy người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, nhìn vào ánh mắt anh ta, cô cảm thấy rất sợ hãi. Anh ta lấy tay vuốt tóc rồi đi khỏi cửa hàng, chẳng quan tâm Đặng Thanh Thanh vẫn la lói om sòm.
Lúc ra về cô có nhận được tin nhắn Hoàng Minh Huân bảo tối nay có việc gần Trường Đại học H nên bảo cô cứ ở ký túc xá một lúc chờ anh đón về.
Vừa lên xe Tống Gia Tuệ đã đưa một hộp quà trước mặt anh, “Buổi chiều em có đi dạo phố, thấy cái này khá đẹp”. Cô cúi đầu không dám nhìn biểu cảm anh như thế nào.
“Tặng anh à?” Khuôn mặt Hoàng Minh Huân có ý cười, nhìn cô hỏi.
Cô thẹn thùng gật đầu, “Để cảm ơn anh vì em mà làm nhiều chuyện, tặng anh một món quà nhỏ cũng xem như chuyện nên làm”.
Hoàng Minh Huân cầm lấy hộp quà, chiếc khăn màu nâu được gập làm ba đặt trong một chiếc hộp khá đẹp. Anh khẽ nhướn mày, từ trước tới nay anh chưa bao giờ quàng khăn, hơn nữa lại là hàng loại này.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cái khăn không nói gì, sao cô lại quên mất đồ anh dùng toàn là những thứ đắt tiền, đắt tới mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Tặng đồ như thế này cô nghĩ lại, nó không phù hợp lắm. Tống Gia Tuệ đành làm liều với tay lấy lại chiếc khăn, “Cái này… chắc anh không thích, nên coi như thôi vậy!”
Anh lạnh lùng nhướn người giật lại cái khăn “Em hay nhỉ, đồ tặng người khác rồi còn muốn lấy lại? Vợ Hoàng Minh Huân này nghèo tới mức độ ấy rồi cơ à?”
Tống Gia Tuệ lại cúi đầu, giọng lí nhí “Tự nhiên em thấy nó không hợp với anh lắm…”
Hoàng Minh Huân khẽ cười, xoa đầu cô bảo “Đồ ngốc!”, gấp chiếc khăn lại vào hộp như cũ, sau đó khởi động xe về nhà.
Cô ngơ ngác nhìn anh đang nghiêm túc lái xe, anh thích nó sao?
Hoàng Minh Huân dạo này lạ quá! Anh chẳng giống ngày đầu tiên hai người biết nhau chút nào!
[…]
Về tới nhà, hôm nay Hoàng Minh Huân phải xử lý một số việc nên bảo cô ngủ trước. Tống Gia Tuệ bảo anh chú ý sức khoẻ, đừng ngủ quá trễ nhưng cô cũng không tài nào ngủ sớm được.
Tống Gia Tuệ vẫn luôn cảm thấy lòng thấp thỏm không yên, văng vẳng bên tai vẫn là câu nói của Đặng Thanh Thanh “Em chết thật cho anh xem”.
Vậy mà buổi sáng hai ngày sau lại có chuyện thật, cô vẫn còn say trong giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Lục Nhã Vy, giọng có chút run rẩy “Tuệ à, mình nói chuyện này cậu nhất định phải bình tĩnh, đừng có sợ nhé!”
Trong lòng Tống Gia Tuệ cảm thấy bất an, dự đoán có chuyện chẳng lành xảy ra, cô khẩn trương hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nói ra nhưng Lục Nhã Vy vẫn lắp bắp, “Đặng Thanh Thanh… cô ấy… nhảy lầu rồi”.
Có lẽ tin tức này đến quá sốc, Tống Gia Tuệ lấy tay bịt miệng, trong lòng thấy đau thắt, lúc lâu mới nói nên lời “Tình hình cụ thể thế nào?”
“Mình cũng vừa mới biết thôi, bạn trai của Đặng Thanh Thanh, cái người hôm đó chúng ta gặp ở trung tâm thương mại là cậu ấm nhà họ Ngô – Ngô Bảo Ân. Mình nghe nói cậu ấy mặc một chiếc váy cưới đi tới tầng thượng của Tập đoàn nhà họ Ngô, miệng luôn yêu cầu Ngô Bảo Ân đến gặp nhưng anh ta kiên quyết không đến vì nghĩ Đặng Thanh Thanh sẽ không dám làm điều dại dột… thế nhưng… kết quả…”
“Kết quả cô ấy nhảy thật?” Trong đầu Tống Gia Tuệ hiện lên tất cả những hình ảnh của bốn người họ trong suốt thời gian ở cùng nhau, nước mắt cứ thế rơi không ngừng “Vy Vy! Nếu hôm qua chúng ta giúp cô ấy nói với Ngô Bảo Ân một tiếng, có phải cô ấy sẽ không tự kết thúc cuộc đời mình?”
Lục Nhã Vy ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói “Chúng ta gửi cho bố mẹ cậu ấy một khoản tiền, coi như là trọn tình bạn bè vậy”.
“Hóa ra, cô ấy thực lòng yêu Ngô Bảo Ân”, Tống Gia Tuệ lẩm bẩm.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Nơi xảy ra sự việc Đặng Thanh Thanh nhảy lầu là Tập đoàn nhà họ Ngô, như vậy đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, đặc biệt là những đối thủ cạnh tranh kinh doanh. Vì vậy tin tức được lan truyền một cách chóng mặt, trên mạng hàng ngàn bình luận mắng chửi thậm tệ Ngô Bảo Ân là tên công tử lăng nhăng phụ tình – điều đó cũng chẳng sai.
Chiều hôm đó, bố mẹ Đặng Thanh Thanh cũng đã vội vàng kịp có mặt ở thành phố H, trước đó phía cảnh sát đã có giao cho bên pháp y khám nghiệm tử thi xem có dấu hiệu bất thường không.
Khi bố mẹ Đặng Thanh Thanh đến, thi thể cũng đã giao lại cho người nhà. Họ ôm con gái khóc hết nước mắt, đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp không còn nữa. Mặc dù phía cảnh sát luôn khẳng định Đặng Thanh Thanh tự sát nhưng cả nhà họ Đặng không tin, còn thề nhất định phải bắt tên thủ phạm phải đền mạng.
Dù cô ta có hỏi bao nhiêu câu đi nữa, anh ta cũng lắc đầu vô tình, nhếch môi châm chọc “Lời đàn ông nói cô cũng tin”.
“Không có anh em sẽ chết mất”.
Anh ta nhún vai như chẳng vấn đề gì to tát bởi câu nói này đã nghe không dưới chục lần rồi. Kết quả thì sao? Những nguồn phụ nữ kia chẳng bao lâu lại quấn quýt bên người đàn ông khác như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Phụ nữ sống chết vì tôi nhiều lắm, chào mừng cô trở thành thành viên trong số đó!”
“Em chết thật cho anh xem”.
Người đàn ông vốn chẳng để mấy lời đó vài tai, chỉ cười lớn sau đó bảo nhân viên cửa hàng lôi cô ta ra ngoài, tránh làm ảnh hướng tới những khách hàng khác.
Bỗng chốc Tống Gia Tuệ cảm thấy người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, nhìn vào ánh mắt anh ta, cô cảm thấy rất sợ hãi. Anh ta lấy tay vuốt tóc rồi đi khỏi cửa hàng, chẳng quan tâm Đặng Thanh Thanh vẫn la lói om sòm.
Lúc ra về cô có nhận được tin nhắn Hoàng Minh Huân bảo tối nay có việc gần Trường Đại học H nên bảo cô cứ ở ký túc xá một lúc chờ anh đón về.
Vừa lên xe Tống Gia Tuệ đã đưa một hộp quà trước mặt anh, “Buổi chiều em có đi dạo phố, thấy cái này khá đẹp”. Cô cúi đầu không dám nhìn biểu cảm anh như thế nào.
“Tặng anh à?” Khuôn mặt Hoàng Minh Huân có ý cười, nhìn cô hỏi.
Cô thẹn thùng gật đầu, “Để cảm ơn anh vì em mà làm nhiều chuyện, tặng anh một món quà nhỏ cũng xem như chuyện nên làm”.
Hoàng Minh Huân cầm lấy hộp quà, chiếc khăn màu nâu được gập làm ba đặt trong một chiếc hộp khá đẹp. Anh khẽ nhướn mày, từ trước tới nay anh chưa bao giờ quàng khăn, hơn nữa lại là hàng loại này.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cái khăn không nói gì, sao cô lại quên mất đồ anh dùng toàn là những thứ đắt tiền, đắt tới mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Tặng đồ như thế này cô nghĩ lại, nó không phù hợp lắm. Tống Gia Tuệ đành làm liều với tay lấy lại chiếc khăn, “Cái này… chắc anh không thích, nên coi như thôi vậy!”
Anh lạnh lùng nhướn người giật lại cái khăn “Em hay nhỉ, đồ tặng người khác rồi còn muốn lấy lại? Vợ Hoàng Minh Huân này nghèo tới mức độ ấy rồi cơ à?”
Tống Gia Tuệ lại cúi đầu, giọng lí nhí “Tự nhiên em thấy nó không hợp với anh lắm…”
Hoàng Minh Huân khẽ cười, xoa đầu cô bảo “Đồ ngốc!”, gấp chiếc khăn lại vào hộp như cũ, sau đó khởi động xe về nhà.
Cô ngơ ngác nhìn anh đang nghiêm túc lái xe, anh thích nó sao?
Hoàng Minh Huân dạo này lạ quá! Anh chẳng giống ngày đầu tiên hai người biết nhau chút nào!
[…]
Về tới nhà, hôm nay Hoàng Minh Huân phải xử lý một số việc nên bảo cô ngủ trước. Tống Gia Tuệ bảo anh chú ý sức khoẻ, đừng ngủ quá trễ nhưng cô cũng không tài nào ngủ sớm được.
Tống Gia Tuệ vẫn luôn cảm thấy lòng thấp thỏm không yên, văng vẳng bên tai vẫn là câu nói của Đặng Thanh Thanh “Em chết thật cho anh xem”.
Vậy mà buổi sáng hai ngày sau lại có chuyện thật, cô vẫn còn say trong giấc ngủ liền nhận được điện thoại của Lục Nhã Vy, giọng có chút run rẩy “Tuệ à, mình nói chuyện này cậu nhất định phải bình tĩnh, đừng có sợ nhé!”
Trong lòng Tống Gia Tuệ cảm thấy bất an, dự đoán có chuyện chẳng lành xảy ra, cô khẩn trương hỏi “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nói ra nhưng Lục Nhã Vy vẫn lắp bắp, “Đặng Thanh Thanh… cô ấy… nhảy lầu rồi”.
Có lẽ tin tức này đến quá sốc, Tống Gia Tuệ lấy tay bịt miệng, trong lòng thấy đau thắt, lúc lâu mới nói nên lời “Tình hình cụ thể thế nào?”
“Mình cũng vừa mới biết thôi, bạn trai của Đặng Thanh Thanh, cái người hôm đó chúng ta gặp ở trung tâm thương mại là cậu ấm nhà họ Ngô – Ngô Bảo Ân. Mình nghe nói cậu ấy mặc một chiếc váy cưới đi tới tầng thượng của Tập đoàn nhà họ Ngô, miệng luôn yêu cầu Ngô Bảo Ân đến gặp nhưng anh ta kiên quyết không đến vì nghĩ Đặng Thanh Thanh sẽ không dám làm điều dại dột… thế nhưng… kết quả…”
“Kết quả cô ấy nhảy thật?” Trong đầu Tống Gia Tuệ hiện lên tất cả những hình ảnh của bốn người họ trong suốt thời gian ở cùng nhau, nước mắt cứ thế rơi không ngừng “Vy Vy! Nếu hôm qua chúng ta giúp cô ấy nói với Ngô Bảo Ân một tiếng, có phải cô ấy sẽ không tự kết thúc cuộc đời mình?”
Lục Nhã Vy ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới nói “Chúng ta gửi cho bố mẹ cậu ấy một khoản tiền, coi như là trọn tình bạn bè vậy”.
“Hóa ra, cô ấy thực lòng yêu Ngô Bảo Ân”, Tống Gia Tuệ lẩm bẩm.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Nơi xảy ra sự việc Đặng Thanh Thanh nhảy lầu là Tập đoàn nhà họ Ngô, như vậy đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, đặc biệt là những đối thủ cạnh tranh kinh doanh. Vì vậy tin tức được lan truyền một cách chóng mặt, trên mạng hàng ngàn bình luận mắng chửi thậm tệ Ngô Bảo Ân là tên công tử lăng nhăng phụ tình – điều đó cũng chẳng sai.
Chiều hôm đó, bố mẹ Đặng Thanh Thanh cũng đã vội vàng kịp có mặt ở thành phố H, trước đó phía cảnh sát đã có giao cho bên pháp y khám nghiệm tử thi xem có dấu hiệu bất thường không.
Khi bố mẹ Đặng Thanh Thanh đến, thi thể cũng đã giao lại cho người nhà. Họ ôm con gái khóc hết nước mắt, đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp không còn nữa. Mặc dù phía cảnh sát luôn khẳng định Đặng Thanh Thanh tự sát nhưng cả nhà họ Đặng không tin, còn thề nhất định phải bắt tên thủ phạm phải đền mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.