Định Mệnh Em Phải Yêu Anh

Chương 7

anh01284675311

19/06/2014

TẠI HỌC VIỆN AD:

LỚP 11A1:

_Các em, hôm nay, lớp chúng ta có 1 hs mới nhưng chắc chẳng xa lạ ji` với các em, vào đi em

Câu nói đó làm Nguyệt chú ý tập trung vào hs mới sắp vào lớp và đúng như nó nghĩ, đó là Yến "Nó đẹp thật, 1 năm wa, nó đã đẹp hơn nhìu, đến mình còn ko thể nhận ra đc, vẻ chững chạc, tự tin cùng nhìu thứ khác nữa, nếu mình là con trai chắc mình cũng đỗ quá"

_Thầy, em mún ngồi kế Nguyệt

_Đc thôi, kế bên Nguyệt còn chỗ mà

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến, Nguyệt kéo nó ra căng teen, vừa ngồi xuống, nó

đã hỏi:

_Mày về hồi nào, sao ko nói cho tao bik?

_Mới hôm wa thôi, tao đói rồi, tao đi lấy đồ ăn đây. Nó vừa đi thì Phong và Minh vừa đến, ánh mắt của Nguyệt lúc này đã ko còn chan chứa tình cảm với

Phong như 1 năm trước nữa mà đã phần nào chuyển wa Minh, Minh hỏi:

_Em ngồi đây một mình àh

_Àh................uh................"bí mật một chút sẽ tốt hơn nhỉ"

_Tụi anh ngồi đc hok?

_Sao lại ko? Hai anh ngồi đi

Vừa ngồi xuống, bộ đôi khó chịu lại đến, Nhi mở màn trước:

_Anh, chiều đi bar với em hok?

_Anh Minh, chiều nay, tan học, đi coi phim với em nha, đi một mình bùn wa\' àh

Linh vừa nói xong thì Nhi ngồi xuống đúng chỗ Yến vừa ngồi, lịch sử đã lặp lại, lần này là nguyên 1 tô mì bay vô nó, nó lại hét lên

_Mẹ chó nó, đứa nào vậy?

_Uổng tô mì của tao wa\' àh

Cả 4 đứa dĩ nhiên là trừ Nguyệt há hốc mồm nhìn nó, Phong nhận ra ngay nhưng cũng có phần nào nghi ngờ phán đoán của mình vì sự thay đổi bên ngoài của nó, tạo hoá đã cho nó càng ngày càng đẹp hơn, cuối cùng, Phong lên tiếng:

_Yến, là em đúng hok?



_10 điểm cho câu trả lời chính xác

_Hả?

3 đứa kia đồng thanh hét lên, Minh nói:

_Thiệt ko vậy trời

_Anh ko tin sao?

_Là mày hả? Cuối cùng thì mày cũng về, mới về mà đã gây sự mún ji` đây, sao ko ở bển lun, về đây chi?

_Kệ tao, về hay ko là quyền của tao, chẳng ai khiến mày phải wan tâm, cái tao wan tâm là mày vừa dẹo trên cái ghế tao vừa ngồi

_Tao cứ dẹo đó, thì sao, ko liên wan tới mày

_Tao nói rồi, mày dẹo trên cái ghế tao đã ngồi và đang định ngồi mà tao cũng hok mún gây sự với mày, xéo đi trước khi tao nổi nóng

_Tao ***** xéo, mày làm ji` tao

_Hoá ra 1 năm wa, gan mày to hơn hẳn thì phải

Nó cười khẩy một cái rồi tát Nhi một cái ko đến nỗi là đau hay chảy máu miệng, nó nói:

_Tao ko mún đánh với đứa chưa đánh đã thua như mày đâu nhá, vì tao bik nếu tao đánh thì tao ko nương tay mà như vậy thì có người lại chen ngang vào nữa, rắc rối thí mồ

"I never love you, but someday................."

_Chuông đt của mày reo kìa Yến

_Uh

Nó nhìn vào màn hình đt một lúc rồi ko bắt máy mà lấy đt đút túi, thấy vậy, Nhi đc nước nói:

_Ba mày gọi chứ ji` , sao lại ko bắt máy chứ, ******* wa\' đó

_Chắc mày chưa quên 1 năm trước mày bị tao đánh như thế nào đúng hok, mún bị típ ko, con chó

_Mày........................

Nó bỏ đi, để mặc Nhi trở nên tái mặt vì tức tối, lần này ko phải Nguyệt rượt theo nó nữa mà là Phong, tới khuôn viên, Phong mới bắt kịp nó rồi nói:

_Làm quái ji` mà em chạy nhanh thế?

_Làm quái ji` mà anh chạy theo em thế?



_Lo, ko đc sao?

Nó ko trả lời mà nhìn về đâu đâu vì đơn giản là nó sợ khi nó hỏi tại sao anh lại lo thì Phong lại trả lời là vì yêu nó nữa, nó ko mún nghe câu trả lời đó, càng tránh tình huống đó càng tốt, nó nghĩ với cái tính lạnh lùng thì chẳng đáng để đám con trai phải thề sống thề chết vì nó

_Ko hỏi tại sao àh?

_Ko, ko mún bik, chẳng mún nghe

Thoáng nhìn lên cổ nó, Phong thấy nó vẫn đeo sợi dây chuyền mình tặng:

_Em vẫn đeo sợi dây đó hả?

_Đẹp thì đeo, ko đc sao

Câu trả lời đó làm Phong hơi thất vọng, lý do chính là vì nó có chút cảm giác xao xuyến, nhớ 1 chút về Phong, lúc đeo sợi dây, nó cảm thấy bớt cái cảm giác khó chịu hơn, nhưng trong thâm tâm, nó bik nó chẳng xứng với Phong, Phong là hotboy, còn nó là coolgirl, cả 2 như Mặt Trời và Mặt Trăng, chẳng bao giờ có thể thành đôi đc

TẠI NHÀ NÓ:

_Mới về hả, vô ăn cơm đi

Nó lặng lẽ ngồi xuống, cả nhà im lặng vì bộ mặt của nó lúc này thấy rõ là nó hok đc zui, đc 1 lúc, nó nói:

_Hồi sáng, ông ta có gọi đt cho con

Cả nhà típ tục im lặng

_Chút con wa nhà ông ta lấy tiền cấp dưỡng

_................Tao nhớ nhà mình đâu thiếu ji`

_Bổn phận là bổn phận

_Nhưng mà....em ko tha thứ cho cha sao Yến? [Thu lên tiếng]

Nó cười một cái rồi nói:

_Ông ta ko đáng đc tha thứ, em sẽ cho ông ta phải hối hận vì đã từ bỏ tất cả để đến với 1 người đàn bà chỉ bik bòn rút

_Con đừng như vậy mà Yến, mẹ xin con lun đấy, con định làm ji`?

_Chả cần phải làm ji` cả, có nhìu lúc ko cần đánh vẫn đau, con sẽ cho bà ta ra khỏi căn nhà đó mà ko 1 xu dính túi, thôi, con đi đây

Nó đi xong, anh nó mới nói:

_Cũng may là con chưa làm ji` chọc giận nó nếu ko chắc đến sống cũng ko nổi với nó wa\'

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh Em Phải Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook