Chương 11
phong linh
02/09/2023
Chuyện tình yêu của anh và cô cứ như trò ú tim vậy, trước khi mất tích vẫn còn hạnh phúc, vui vẻ bên nhau, giờ gặp lại cô đã có thái độ khác hẳn xa cách, lạnh lùng. À mà hình như anh tự ngộ nhận thôi, anh yêu cô chứ cô có yêu gì anh đâu, ngắm nhìn cô chìm trong giấc ngủ đầy nặng nề, anh thấy lòng đắng chát, biết là tuyệt vọng thế mà vẫn chẳng muốn buông tay.
Cô ngủ mê man suốt, Fillips đến khám gọi mãi cô cũng không dậy. Theo yêu cầu của anh dù miễn cưỡng Fillips vẫn khám cho cô rất kĩ, cậu ta vốn dĩ không ưa cô, luôn giữ 1 quan điểm vể cô rằng cô không đáng tin, đã bao nhiêu lần bạn anh khuyên anh từ bỏ vì cô chẳng xứng đáng. Mặt mày nhăn nhó khó chịu, cậu ta nói:
- Chỉ là kiệt sức do lao lực và căng thẳng thần kinh thôi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là ổn.
Tuy nhiên đến đêm cô sốt cao, người nóng hầm hập như lò than, luôn mồm kêu lạnh, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ, nằm ôm cô mà ruột gan anh như lửa đốt, đáng lẽ ra anh đừng để Fillips về ngay như vậy, phải giữ cậu ta bên cạnh theo dõi cho cô, mà thằng bạn chết tiệt của anh làm bác sỹ kiểu gì thế không biết nữa, con người ta sốt cao đến mức này cứ bảo không sao, cô mà có mệnh hệ gì, để xem anh có sa thải cậu ta luôn không.
Sáng tinh giấc, anh len lén ra khỏi giường thật nhẹ nhàng vì sợ đánh thức cô, Fillips chắc cũng sắp đến khám lại cho cô rồi, anh phải xuống mở cửa cho cậu ta vào tiện thể mắng cho cậu ta 1 trận, làm việc chẳng có tâm gì hết, để cô sốt đùng đùng cả đêm, đáng ra phải để lại thuốc thang gì đấy cho cô uống chứ.
Khi anh nhẹ nhàng kéo chăn cho cô thì cô tỉnh dậy, mặt đỏ bừng, mắt long lanh vì cơn sốt, cô túm chặt lấy cánh tay anh thì thào, giọng nghèn nghẹn:
- Nếu em không qua khỏi thì xin anh nói với anh ấy hãy tha thứ cho bố mẹ em, trút giận lên em thế đủ rồi, làm ơn tha cho bố mẹ em!
Anh vỡ lẽ, hóa ra không chỉ đơn thuần là nợ tiền, giữa cô và gã người Nhật, quan hệ còn hơn như vậy, cha mẹ cô đã gây nên chuyện gì để hắn ta phải oán hận đến mức ấy, đời cha ăn mặn đời con khát nước, cô là nơi để hắn ta trút giận.
Tuy nhiên liệu có phải chỉ có thế thôi không, giữa cô và hắn còn là mối quan hệ gì. Nhìn xem cô nhẫn nhục, nhường nhịn hắn ta đến mức nào trong khi luôn tranh hơn tranh kém với anh , dù anh có quan tâm săn sóc cô cũng chẳng được cô đối xử tử tế chút nào, tủi thân muốn chết.
Cô hồi phục rất nhanh lại khỏe mạnh bình thường y như chưa ốm bao giờ. Cô nằng nặc đòi tắm nhưng anh kiên quyết không cho, suýt chết 1 lần còn chưa đủ sao, khi ấy không tắm có lẽ cô đã không nhiễm lạnh để rồi sốt cao như vậy. Không được cho tắm nên cô tuyệt thực, anh vừa bực mình vừa thấy buồn cười, cô là con gái thủy thần hay sao mà mê tắm thế chứ, cuối cùng anh đành thỏa hiệp:
- Thôi, để anh lau người cho, em đã khỏi đâu, ngâm nước nguy hiểm lắm!
Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng vuốt ve cô, anh lúc nào cũng muốn cô, vì cô đang bị thương nên anh đành nhịn nhưng như thế cảm xúc không được giải tỏa càng bí bức khó chịu, anh phải giúp cô hồi phục mau mau chứ không anh nổ tung mất.
Khi cô cởi bỏ quần áo suýt chút nữa là anh rên lên thành tiếng, lúc Fillips khám cho cô anh cũng có đứng nhìn, cũng biết cô bị thương nhưng tới mức này thì ngoài sức tưởng tượng của anh. Người cô thâm tím khắp nơi, rồi còn cả những vết thương, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng lên. Nhận thấy ánh mắt xót xa của anh cô trấn an:
- Không sao đâu anh, toàn vết thương phần mềm thôi, khỏi ngay ấy mà!
Anh biết giờ đi gợi chuyện giữa cô với gã người Nhật ra thì không hay cho lắm, cô vẫn chưa khỏe hẳn lỡ hỏi tới cô lại kích động thì sao, nhưng anh tò mò muốn chết, nếu không giải tỏa được thắc mắc thì cứ bứt rứt không yên, vì vậy anh ướm hỏi:
- Cái gã người Nhật đấy là người quen cũ của em à?
- Vâng!
- Người yêu cũ? - Anh hỏi dù không muốn mình đoán đúng.
- Vâng!
1 nỗi tức giận điên cuồng xâm chiếm lấy anh, cơn ghen tuông bốc lên đến tận đỉnh đầu làm anh khó thở. Vậy có phải hắn bắt cóc cô không hay cô hoan hỉ chạy theo hắn ngay khi gặp lại dù đang có thời gian ái ân mặn nồng với anh? Mải nghĩ, anh gia tăng lực tay lúc nào không biết, cô lùi mình ra xa, kêu lên:
- Đau!
Anh giật mình, lắp bắp xin lỗi, anh hành động kiểu gì thế này, gã người yêu cũ không biết thương hoa tiếc ngọc đã hành hạ cô bầm dập tơi tả giờ anh lại góp phần vào việc làm đau cô sao.
- Anh đang làm cái gì đấy?
- Hả? Anh đang lau người giúp em mà!
- Tay này thì lau, tay kia thì sao?
Anh nhìn xuống mải để đầu óc vẩn vơ tận đẩu tận đâu, anh quên cả điều khiển tay mình, tay trái anh lau cho cô còn tay phải đang đặt trên bộ ngực tròn căng của cô ra sức nắn bóp. Chẳng biết phải thanh minh thế nào anh đành cười trừ, vội vàng chuyển sang lau phần lưng. Trên làn da trắng là những vết xước dài như thể cô bị roi mây quất lên vậy, vài chỗ vết thương còn đang rỉ máu. Anh hỏi mà nghe giọng mình nghẹn ngào:
- Nhức lắm phải không em?
- Không sao, em ổn mà.
Đúng vậy, so với khi bị tai nạn rồi phải phẫu thuật thẩm mỹ, bị thương thế này chẳng thấm vào đâu, cô đã quá quen với nỗi đau rồi, cả tinh thần lẫn thể xác.
- Cái loại đàn ông gì mà lại có thể hành hạ dã man người mình yêu như vậy chứ?
- Anh ấy không phải kẻ tồi tệ đâu, tại anh ấy bị số phận xô đẩy thôi. - Ngay lập tức cô bênh Akira.
Anh tức muốn phát điên, đến thế này rồi cô vẫn còn bênh hắn ta sao, khi nào cũng 1 lòng 1 dạ hướng về hắn ta, nếu trong lòng gã người Nhật đó có 1 chút tình cảm nào dành cho cô thì sẽ chùn tay chẳng trút lên cô bao nhiêu đòn thù như vậy, sao cô vẫn không tỉnh ra chứ, người tốt như anh thì không chọn, lại đi lao theo tên mặt người dạ thú kia.
Mà thôi không sao, giờ cô đã ở cạnh anh rồi, mưa dầm thấm lâu, sẽ đến 1 lúc cô bị tấm chân tình của anh thuyết phục, hoàn toàn thuộc về anh.
- Xong rồi, để anh lấy thuốc bôi cho em ngay! - Anh nói rồi nhanh nhẹn chạy đi.
Anh đang cất bông băng vào hộp thì thấy sau lưng nặng trĩu, hốt hoảng, anh quay lại, cô đang dựa cả người vào anh:
- Em lại đau ở đâu à, anh gọi Fillips đến khám cho em nhé!
- Không cần đâu, em chỉ muốn được dựa vào anh thôi.
Anh xúc động, ngồi xuống salon rồi kéo cô vào lòng, phải, cô đã tìm đến anh, đã dựa vào anh kia mà, mối tình đầu tuy rằng cũng quan trọng nhưng sao bằng tình cuối được, người nào sẽ ở bên cô sẽ cùng cô đi đến cuối cuộc đời mới là người chiến thắng chứ. Và đến khi đó, tình đầu cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi.
Cô ngủ mê man suốt, Fillips đến khám gọi mãi cô cũng không dậy. Theo yêu cầu của anh dù miễn cưỡng Fillips vẫn khám cho cô rất kĩ, cậu ta vốn dĩ không ưa cô, luôn giữ 1 quan điểm vể cô rằng cô không đáng tin, đã bao nhiêu lần bạn anh khuyên anh từ bỏ vì cô chẳng xứng đáng. Mặt mày nhăn nhó khó chịu, cậu ta nói:
- Chỉ là kiệt sức do lao lực và căng thẳng thần kinh thôi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là ổn.
Tuy nhiên đến đêm cô sốt cao, người nóng hầm hập như lò than, luôn mồm kêu lạnh, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ, nằm ôm cô mà ruột gan anh như lửa đốt, đáng lẽ ra anh đừng để Fillips về ngay như vậy, phải giữ cậu ta bên cạnh theo dõi cho cô, mà thằng bạn chết tiệt của anh làm bác sỹ kiểu gì thế không biết nữa, con người ta sốt cao đến mức này cứ bảo không sao, cô mà có mệnh hệ gì, để xem anh có sa thải cậu ta luôn không.
Sáng tinh giấc, anh len lén ra khỏi giường thật nhẹ nhàng vì sợ đánh thức cô, Fillips chắc cũng sắp đến khám lại cho cô rồi, anh phải xuống mở cửa cho cậu ta vào tiện thể mắng cho cậu ta 1 trận, làm việc chẳng có tâm gì hết, để cô sốt đùng đùng cả đêm, đáng ra phải để lại thuốc thang gì đấy cho cô uống chứ.
Khi anh nhẹ nhàng kéo chăn cho cô thì cô tỉnh dậy, mặt đỏ bừng, mắt long lanh vì cơn sốt, cô túm chặt lấy cánh tay anh thì thào, giọng nghèn nghẹn:
- Nếu em không qua khỏi thì xin anh nói với anh ấy hãy tha thứ cho bố mẹ em, trút giận lên em thế đủ rồi, làm ơn tha cho bố mẹ em!
Anh vỡ lẽ, hóa ra không chỉ đơn thuần là nợ tiền, giữa cô và gã người Nhật, quan hệ còn hơn như vậy, cha mẹ cô đã gây nên chuyện gì để hắn ta phải oán hận đến mức ấy, đời cha ăn mặn đời con khát nước, cô là nơi để hắn ta trút giận.
Tuy nhiên liệu có phải chỉ có thế thôi không, giữa cô và hắn còn là mối quan hệ gì. Nhìn xem cô nhẫn nhục, nhường nhịn hắn ta đến mức nào trong khi luôn tranh hơn tranh kém với anh , dù anh có quan tâm săn sóc cô cũng chẳng được cô đối xử tử tế chút nào, tủi thân muốn chết.
Cô hồi phục rất nhanh lại khỏe mạnh bình thường y như chưa ốm bao giờ. Cô nằng nặc đòi tắm nhưng anh kiên quyết không cho, suýt chết 1 lần còn chưa đủ sao, khi ấy không tắm có lẽ cô đã không nhiễm lạnh để rồi sốt cao như vậy. Không được cho tắm nên cô tuyệt thực, anh vừa bực mình vừa thấy buồn cười, cô là con gái thủy thần hay sao mà mê tắm thế chứ, cuối cùng anh đành thỏa hiệp:
- Thôi, để anh lau người cho, em đã khỏi đâu, ngâm nước nguy hiểm lắm!
Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng vuốt ve cô, anh lúc nào cũng muốn cô, vì cô đang bị thương nên anh đành nhịn nhưng như thế cảm xúc không được giải tỏa càng bí bức khó chịu, anh phải giúp cô hồi phục mau mau chứ không anh nổ tung mất.
Khi cô cởi bỏ quần áo suýt chút nữa là anh rên lên thành tiếng, lúc Fillips khám cho cô anh cũng có đứng nhìn, cũng biết cô bị thương nhưng tới mức này thì ngoài sức tưởng tượng của anh. Người cô thâm tím khắp nơi, rồi còn cả những vết thương, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng lên. Nhận thấy ánh mắt xót xa của anh cô trấn an:
- Không sao đâu anh, toàn vết thương phần mềm thôi, khỏi ngay ấy mà!
Anh biết giờ đi gợi chuyện giữa cô với gã người Nhật ra thì không hay cho lắm, cô vẫn chưa khỏe hẳn lỡ hỏi tới cô lại kích động thì sao, nhưng anh tò mò muốn chết, nếu không giải tỏa được thắc mắc thì cứ bứt rứt không yên, vì vậy anh ướm hỏi:
- Cái gã người Nhật đấy là người quen cũ của em à?
- Vâng!
- Người yêu cũ? - Anh hỏi dù không muốn mình đoán đúng.
- Vâng!
1 nỗi tức giận điên cuồng xâm chiếm lấy anh, cơn ghen tuông bốc lên đến tận đỉnh đầu làm anh khó thở. Vậy có phải hắn bắt cóc cô không hay cô hoan hỉ chạy theo hắn ngay khi gặp lại dù đang có thời gian ái ân mặn nồng với anh? Mải nghĩ, anh gia tăng lực tay lúc nào không biết, cô lùi mình ra xa, kêu lên:
- Đau!
Anh giật mình, lắp bắp xin lỗi, anh hành động kiểu gì thế này, gã người yêu cũ không biết thương hoa tiếc ngọc đã hành hạ cô bầm dập tơi tả giờ anh lại góp phần vào việc làm đau cô sao.
- Anh đang làm cái gì đấy?
- Hả? Anh đang lau người giúp em mà!
- Tay này thì lau, tay kia thì sao?
Anh nhìn xuống mải để đầu óc vẩn vơ tận đẩu tận đâu, anh quên cả điều khiển tay mình, tay trái anh lau cho cô còn tay phải đang đặt trên bộ ngực tròn căng của cô ra sức nắn bóp. Chẳng biết phải thanh minh thế nào anh đành cười trừ, vội vàng chuyển sang lau phần lưng. Trên làn da trắng là những vết xước dài như thể cô bị roi mây quất lên vậy, vài chỗ vết thương còn đang rỉ máu. Anh hỏi mà nghe giọng mình nghẹn ngào:
- Nhức lắm phải không em?
- Không sao, em ổn mà.
Đúng vậy, so với khi bị tai nạn rồi phải phẫu thuật thẩm mỹ, bị thương thế này chẳng thấm vào đâu, cô đã quá quen với nỗi đau rồi, cả tinh thần lẫn thể xác.
- Cái loại đàn ông gì mà lại có thể hành hạ dã man người mình yêu như vậy chứ?
- Anh ấy không phải kẻ tồi tệ đâu, tại anh ấy bị số phận xô đẩy thôi. - Ngay lập tức cô bênh Akira.
Anh tức muốn phát điên, đến thế này rồi cô vẫn còn bênh hắn ta sao, khi nào cũng 1 lòng 1 dạ hướng về hắn ta, nếu trong lòng gã người Nhật đó có 1 chút tình cảm nào dành cho cô thì sẽ chùn tay chẳng trút lên cô bao nhiêu đòn thù như vậy, sao cô vẫn không tỉnh ra chứ, người tốt như anh thì không chọn, lại đi lao theo tên mặt người dạ thú kia.
Mà thôi không sao, giờ cô đã ở cạnh anh rồi, mưa dầm thấm lâu, sẽ đến 1 lúc cô bị tấm chân tình của anh thuyết phục, hoàn toàn thuộc về anh.
- Xong rồi, để anh lấy thuốc bôi cho em ngay! - Anh nói rồi nhanh nhẹn chạy đi.
Anh đang cất bông băng vào hộp thì thấy sau lưng nặng trĩu, hốt hoảng, anh quay lại, cô đang dựa cả người vào anh:
- Em lại đau ở đâu à, anh gọi Fillips đến khám cho em nhé!
- Không cần đâu, em chỉ muốn được dựa vào anh thôi.
Anh xúc động, ngồi xuống salon rồi kéo cô vào lòng, phải, cô đã tìm đến anh, đã dựa vào anh kia mà, mối tình đầu tuy rằng cũng quan trọng nhưng sao bằng tình cuối được, người nào sẽ ở bên cô sẽ cùng cô đi đến cuối cuộc đời mới là người chiến thắng chứ. Và đến khi đó, tình đầu cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.