Chương 5
phong linh
02/09/2023
Anh không thể để mất cô vì lí do lãng xẹt như vậy được, cũng không thể để cô hiểu lầm anh như thế, nén đau anh chạy theo giữ tay cô lại, vai cô rung rung, giọng nói đã chan đầy nước mắt:
- Làm ơn tha cho tôi đi, chỉ còn 1 chút tự trọng của tôi anh cũng định chà đạp nốt à! - Rồi không giữ được thêm nữa, cô bật khóc, bao nhiêu uất ức buồn tủi dồn nén bấy lâu cộng với chuyện ấm ức vừa phải chịu đựng, cô muốn 1 lần theo nước mắt cho trôi đi hết.
Đến mức này thì quá lắm rồi, anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt định bụng dù có bị cô đạp cho gãy chân cũng nhất quyết không buông cô ra nhưng cô chẳng đạp anh thêm cái nào, cô còn đang bận khóc. Được 1 lúc chắc đã nguôi ngoai cô bắt đầu nín dần, ngúc ngắc trong vòng tay anh, anh mới từ từ buông cô ra rồi dịu dàng hỏi:
- Khóc thỏa rồi chứ? Em có nghĩ em đối xử như thế là quá bất công với anh không, em nghe ai nói những điều như vậy rồi lại đổ hết lên đầu anh, em đã nghe từ mồm anh 1 câu nào coi thường em chưa? Thề có Chúa, anh chưa bao giờ nghĩ xấu về em hết!
Cô hơi nao núng, đúng là mọi chuyện cô đều nghe qua Quang mà anh ta rõ ràng mang định kiến sẵn về người Pháp và trong cái đám bàn tán về cô đó cũng không có anh. Tuy nhiên chẳng phải chính người Pháp nói câu: "Hãy cho tôi biết bạn của anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người thế nào." hay sao, giờ cô nên làm gì liệu đặt niềm tin vào anh thì có nên không.
Thấy cô đã dịu đi, anh nói tiếp:
- Thật ra là anh không biết nhà trọ nào cả nên mới đành đưa em về đây, cho anh xin lỗi. Thôi trời cũng đã tối rồi, em ở tạm đây 1 hôm đi, mai tính tiếp!
Đấy là dự định của anh, thuyết phục cô ở lại đêm nay rồi đến mai lại viện ra lí do khác giữ chân cô, thiếu gì lí do trên đời. Và ông trời cũng rất biết chiều lòng người đột nhiên mưa trút xuống ầm ầm, chặn đường rút chạy của cô, vừa lục tìm chìa khóa biệt thự trong xe anh vừa hoan hỉ nghĩ rõ ràng anh ăn ở phúc đức bấy lâu nên giờ được đền đáp.
Giúp cô dọn dẹp trong biệt thự 1 lúc rồi anh rời đi ngay, nấn ná lâu quá cô lại nghĩ anh có ý đồ xấu lại thêm ác cảm với anh.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy anh thấy bất an vô cùng, vội vàng lao xe đến biệt thự và dự cảm của anh đã đúng, cô bỏ đi mất rồi, chỉ để lại tờ giấy vỏn vẹn 1 từ: Mercy. ( Cảm ơn )
Fillips chán nản ngồi cạnh cậu bạn thân. Cậu ta giờ đang rơi vào lưới tình của 1 cô gái An nam, nói vậy có đúng không nhỉ, bởi vì chỉ có bạn anh yêu cô ta thôi còn cô nàng thì không. Từ lúc biết đến cô gái ấy cuộc sống của bạn anh chỉ xoay vòng theo cô ta, bỏ bê cả công việc, thứ Francois coi trọng nhất và cũng đam mê nhất, cô ta đứng hát ngoài đường thì bạn anh cũng lê la ngoài đường, cái thằng ở sạch nhất anh từng biết này.
Rồi cậu ta còn cãi nhau với lũ bạn thân vì dám nói xằng nói bậy làm tổn thương người trong mộng của cậu ta, giờ nhóm của bọn anh chắc tan đàn xẻ nghé rồi, trọng sắc khinh bạn chính là thế đấy. Mà làm đủ thứ như vậy cũng có được tích sự gì đâu, cô ta lại biến mất rồi, rõ là kẻ thích chơi trò bỏ trốn, bạn anh tìm mãi không được đang ngồi thẫn thờ tuyệt vọng cả 1 đống đây.
Theo như anh nhìn nhận thì cô gái đó hơi bất bình thường, nhặt được cái ví đầy chặt tiền trả lại làm quái gì, phải anh thì anh tiêu cho bằng sướng mới thôi, đã vậy cũng chẳng phải chiêu trò gì để tiếp cận bạn anh, không như những cô gái khác giả vờ rơi đồ quên đồ nhằm có cớ làm quen với Francois, cô gái này coi bạn anh cứ như không khí, việc cô ta cô ta làm chẳng mảy may bận tâm đến thằng bạn khốn khổ của anh.
Fillips và Francois là bạn thân từ nhỏ, gia đình Francois có truyền thống làm chính trị, Francois thì không, bố của Fillips là bác sỹ riêng cho gia đình Francois, giờ tới lượt anh tức là anh sống luôn trong nhà Francois, bởi thế với anh Francois không chỉ là bạn thân, 2 người gắn bó như anh em, thậm chí cậu ta còn thân với anh hơn là với anh trai cậu ta.
Thất tình! Lần đầu tiên trong đời Francois được nếm trải cảm giác này. Giờ cô lại biến mất, chẳng biết cô ở đâu, 1 người giỏi chơi trò tàng hình như cô, có dễ gì mà tìm được, cô không hát nơi góc phố nữa, vậy cô đi đâu mất rồi. Anh biết quá ít về cô và anh đau đớn nhận ra anh chẳng là gì đối với cô cả, dù anh có cố gắng cũng không thể có nổi 1 chỗ đứng trong lòng cô, thích bỏ đi là cô cứ bỏ đi thôi.
- Cô cần gì?
Giật bắn mình vì tiếng người ngay đằng sau, cô quay lại, ấp úng:
- Tôi muốn làm thông ngôn, trước cửa có bảng thông báo cần gấp người đi phiên dịch ngay trong ngày hôm nay.
Cô tự tin trả lời câu hỏi, càng nói càng lưu loát. Gã đàn ông đứng trước mặt cô chắc phải cao hơn m9, nhìn vóc dáng to lớn của anh ta cũng đủ dọa chết người, nhưng cô làm gì sai mà phải sợ chứ, mở Đại sứ quán thì phải để cho ai muốn vào thì vào không lí do gì để ngăn cản hết, cô tự trấn an mình dù biết mình sai lè lè, trên bảng thông báo ghi rõ xếp hàng, đứng đợi ở cổng nhưng cô cứ tò tò bước vào trong.
- Tiếng Anh tốt đấy, cô muốn đi làm luôn hay để đến mai?
Cô ngơ ngác, sao tưởng cô sẽ đi theo đoàn bác sỹ về các tỉnh nông thôn làm thông ngôn cơ mà.
Chẳng cần cô trả lời, anh ta tiếp:
- Tôi là Andy Cole, tôi sẽ là sếp của cô, đi nào, tôi dẫn cô đến chỗ làm việc.
Khoan, từ từ, gì mà nhanh quá vậy, đây có phải chiêu việc nhẹ lương cao bán người sang biên giới không, vừa đi theo Andy cô vừa lén quan sát xem mặt anh ta có lộ ra chỗ nào khả nghi để còn đề phòng. Tuy nhiên, cô được xếp chỗ làm việc đàng hoàng trong 1 căn phòng rộng có hơn chục nhân viên khác chủ yếu là phụ nữ, vậy chắc cô lo sợ vô cớ rồi.
Cô đang ngồi làm quen với máy đánh chữ thì 1 chị tới gõ gõ lên bàn cô rồi bảo:
- Bắt buộc phải mặc áo dài ở chỗ làm!
Áo dài? Khổ rồi đây. Thứ nhất, cô ghét mặc quần, quần dài, quần ngắn quần lửng, quần sooc, cô ghét tất, cô chỉ thích mặc váy thoáng mát, cơ động, dễ xoay trở còn quần thì đều có đũng, vướng víu. Thứ 2, cô không có tiền! Bị tống ra khỏi nhà Hoàng quá đột ngột, số tiền cô tích cóp bấy lâu cô có kịp mang theo đồng nào đâu, giờ thật sự khổ rồi, tiền ăn mỗi ngày lo còn chẳng xong lại còn bao nuôi thêm vài em áo dài, cô gồng gánh sao nổi.
Hết giờ làm, cô rụt rè tiến lại gần Andy:
- Sếp!
- Có việc gì, đã quen với công việc chưa, cần thì cứ hỏi không phải ngại.
- Sếp có thể trả lương theo ngày cho tôi được không, tôi chẳng có đồng nào trong túi, chờ đến cuối tháng mới được lĩnh lương tôi chắc chết đói mất.
Nhướn mày nhìn cô rồi Andy lấy ra trong ví số tiền nhiều gấp 5 lần tiền lương 1 ngày của cô, nói gọn lỏn:
- Dùng nó mua vài bộ áo dài đi!
- Làm ơn tha cho tôi đi, chỉ còn 1 chút tự trọng của tôi anh cũng định chà đạp nốt à! - Rồi không giữ được thêm nữa, cô bật khóc, bao nhiêu uất ức buồn tủi dồn nén bấy lâu cộng với chuyện ấm ức vừa phải chịu đựng, cô muốn 1 lần theo nước mắt cho trôi đi hết.
Đến mức này thì quá lắm rồi, anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt định bụng dù có bị cô đạp cho gãy chân cũng nhất quyết không buông cô ra nhưng cô chẳng đạp anh thêm cái nào, cô còn đang bận khóc. Được 1 lúc chắc đã nguôi ngoai cô bắt đầu nín dần, ngúc ngắc trong vòng tay anh, anh mới từ từ buông cô ra rồi dịu dàng hỏi:
- Khóc thỏa rồi chứ? Em có nghĩ em đối xử như thế là quá bất công với anh không, em nghe ai nói những điều như vậy rồi lại đổ hết lên đầu anh, em đã nghe từ mồm anh 1 câu nào coi thường em chưa? Thề có Chúa, anh chưa bao giờ nghĩ xấu về em hết!
Cô hơi nao núng, đúng là mọi chuyện cô đều nghe qua Quang mà anh ta rõ ràng mang định kiến sẵn về người Pháp và trong cái đám bàn tán về cô đó cũng không có anh. Tuy nhiên chẳng phải chính người Pháp nói câu: "Hãy cho tôi biết bạn của anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người thế nào." hay sao, giờ cô nên làm gì liệu đặt niềm tin vào anh thì có nên không.
Thấy cô đã dịu đi, anh nói tiếp:
- Thật ra là anh không biết nhà trọ nào cả nên mới đành đưa em về đây, cho anh xin lỗi. Thôi trời cũng đã tối rồi, em ở tạm đây 1 hôm đi, mai tính tiếp!
Đấy là dự định của anh, thuyết phục cô ở lại đêm nay rồi đến mai lại viện ra lí do khác giữ chân cô, thiếu gì lí do trên đời. Và ông trời cũng rất biết chiều lòng người đột nhiên mưa trút xuống ầm ầm, chặn đường rút chạy của cô, vừa lục tìm chìa khóa biệt thự trong xe anh vừa hoan hỉ nghĩ rõ ràng anh ăn ở phúc đức bấy lâu nên giờ được đền đáp.
Giúp cô dọn dẹp trong biệt thự 1 lúc rồi anh rời đi ngay, nấn ná lâu quá cô lại nghĩ anh có ý đồ xấu lại thêm ác cảm với anh.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy anh thấy bất an vô cùng, vội vàng lao xe đến biệt thự và dự cảm của anh đã đúng, cô bỏ đi mất rồi, chỉ để lại tờ giấy vỏn vẹn 1 từ: Mercy. ( Cảm ơn )
Fillips chán nản ngồi cạnh cậu bạn thân. Cậu ta giờ đang rơi vào lưới tình của 1 cô gái An nam, nói vậy có đúng không nhỉ, bởi vì chỉ có bạn anh yêu cô ta thôi còn cô nàng thì không. Từ lúc biết đến cô gái ấy cuộc sống của bạn anh chỉ xoay vòng theo cô ta, bỏ bê cả công việc, thứ Francois coi trọng nhất và cũng đam mê nhất, cô ta đứng hát ngoài đường thì bạn anh cũng lê la ngoài đường, cái thằng ở sạch nhất anh từng biết này.
Rồi cậu ta còn cãi nhau với lũ bạn thân vì dám nói xằng nói bậy làm tổn thương người trong mộng của cậu ta, giờ nhóm của bọn anh chắc tan đàn xẻ nghé rồi, trọng sắc khinh bạn chính là thế đấy. Mà làm đủ thứ như vậy cũng có được tích sự gì đâu, cô ta lại biến mất rồi, rõ là kẻ thích chơi trò bỏ trốn, bạn anh tìm mãi không được đang ngồi thẫn thờ tuyệt vọng cả 1 đống đây.
Theo như anh nhìn nhận thì cô gái đó hơi bất bình thường, nhặt được cái ví đầy chặt tiền trả lại làm quái gì, phải anh thì anh tiêu cho bằng sướng mới thôi, đã vậy cũng chẳng phải chiêu trò gì để tiếp cận bạn anh, không như những cô gái khác giả vờ rơi đồ quên đồ nhằm có cớ làm quen với Francois, cô gái này coi bạn anh cứ như không khí, việc cô ta cô ta làm chẳng mảy may bận tâm đến thằng bạn khốn khổ của anh.
Fillips và Francois là bạn thân từ nhỏ, gia đình Francois có truyền thống làm chính trị, Francois thì không, bố của Fillips là bác sỹ riêng cho gia đình Francois, giờ tới lượt anh tức là anh sống luôn trong nhà Francois, bởi thế với anh Francois không chỉ là bạn thân, 2 người gắn bó như anh em, thậm chí cậu ta còn thân với anh hơn là với anh trai cậu ta.
Thất tình! Lần đầu tiên trong đời Francois được nếm trải cảm giác này. Giờ cô lại biến mất, chẳng biết cô ở đâu, 1 người giỏi chơi trò tàng hình như cô, có dễ gì mà tìm được, cô không hát nơi góc phố nữa, vậy cô đi đâu mất rồi. Anh biết quá ít về cô và anh đau đớn nhận ra anh chẳng là gì đối với cô cả, dù anh có cố gắng cũng không thể có nổi 1 chỗ đứng trong lòng cô, thích bỏ đi là cô cứ bỏ đi thôi.
- Cô cần gì?
Giật bắn mình vì tiếng người ngay đằng sau, cô quay lại, ấp úng:
- Tôi muốn làm thông ngôn, trước cửa có bảng thông báo cần gấp người đi phiên dịch ngay trong ngày hôm nay.
Cô tự tin trả lời câu hỏi, càng nói càng lưu loát. Gã đàn ông đứng trước mặt cô chắc phải cao hơn m9, nhìn vóc dáng to lớn của anh ta cũng đủ dọa chết người, nhưng cô làm gì sai mà phải sợ chứ, mở Đại sứ quán thì phải để cho ai muốn vào thì vào không lí do gì để ngăn cản hết, cô tự trấn an mình dù biết mình sai lè lè, trên bảng thông báo ghi rõ xếp hàng, đứng đợi ở cổng nhưng cô cứ tò tò bước vào trong.
- Tiếng Anh tốt đấy, cô muốn đi làm luôn hay để đến mai?
Cô ngơ ngác, sao tưởng cô sẽ đi theo đoàn bác sỹ về các tỉnh nông thôn làm thông ngôn cơ mà.
Chẳng cần cô trả lời, anh ta tiếp:
- Tôi là Andy Cole, tôi sẽ là sếp của cô, đi nào, tôi dẫn cô đến chỗ làm việc.
Khoan, từ từ, gì mà nhanh quá vậy, đây có phải chiêu việc nhẹ lương cao bán người sang biên giới không, vừa đi theo Andy cô vừa lén quan sát xem mặt anh ta có lộ ra chỗ nào khả nghi để còn đề phòng. Tuy nhiên, cô được xếp chỗ làm việc đàng hoàng trong 1 căn phòng rộng có hơn chục nhân viên khác chủ yếu là phụ nữ, vậy chắc cô lo sợ vô cớ rồi.
Cô đang ngồi làm quen với máy đánh chữ thì 1 chị tới gõ gõ lên bàn cô rồi bảo:
- Bắt buộc phải mặc áo dài ở chỗ làm!
Áo dài? Khổ rồi đây. Thứ nhất, cô ghét mặc quần, quần dài, quần ngắn quần lửng, quần sooc, cô ghét tất, cô chỉ thích mặc váy thoáng mát, cơ động, dễ xoay trở còn quần thì đều có đũng, vướng víu. Thứ 2, cô không có tiền! Bị tống ra khỏi nhà Hoàng quá đột ngột, số tiền cô tích cóp bấy lâu cô có kịp mang theo đồng nào đâu, giờ thật sự khổ rồi, tiền ăn mỗi ngày lo còn chẳng xong lại còn bao nuôi thêm vài em áo dài, cô gồng gánh sao nổi.
Hết giờ làm, cô rụt rè tiến lại gần Andy:
- Sếp!
- Có việc gì, đã quen với công việc chưa, cần thì cứ hỏi không phải ngại.
- Sếp có thể trả lương theo ngày cho tôi được không, tôi chẳng có đồng nào trong túi, chờ đến cuối tháng mới được lĩnh lương tôi chắc chết đói mất.
Nhướn mày nhìn cô rồi Andy lấy ra trong ví số tiền nhiều gấp 5 lần tiền lương 1 ngày của cô, nói gọn lỏn:
- Dùng nó mua vài bộ áo dài đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.