Chương 68
phong linh
18/10/2023
Anh ngồi im re không dám động đậy gì khi cô bôi thuốc vào vết thương cho
anh. Thỉnh thoảng anh lại len lén nhìn cô. Mặc dù đã nước mắt ngắn nước
mắt dài từ nãy tới giờ cô vẫn nhất quyết im lặng không chịu nói với anh
tiếng nào. Cuối cùng, để phá tan bầu không khí căng thẳng ngột ngạt anh
dè dặt nói:
- Cũng không đau lắm đâu, em đừng lo!
- Thật á? - Cô lườm anh, tay nhấn mạnh vào vết thương.
Nhăn mặt vì đau nhưng anh không dám kêu, cố tìm cách ôm cô vào lòng để làm lành, anh hiểu tại sao cô lại giận.
- Anh là người lớn rồi đấy, sao cư xử như bé Gấu vậy? - Cô trách, giọng buồn rầu.
Nghe mẹ nhắc đến mình Gấu đang chạy lăng xăng xung quanh nhanh chóng tiến lại gần thổi phù phù vào những vết thương của anh cho bố mau khỏi. Rồi rất nghiêm túc bé nói:
- Bố yếu quá, phải tập võ như con mới khỏe được!
Anh bật cười, xoa đầu thằng bé:
- Ừ thế khi nào đó con dạy bố nhé!
Toét miệng cười đầy hồn nhiên thằng bé trịnh trọng nói:
- Bố phải gọi con là sư phụ.
Kéo con lại gần cô bảo Gấu:
- Bố đang bị đau không chơi với con được, Gấu ra với vịt Fa nhé!
Vậy là thằng bé ngoan ngoãn chạy đi. Cô chạm nhẹ vào những vết thương của anh hỏi đầy lo lắng:
- Có thật không sao không, hay mình cứ tới bệnh viện khám qua?
- Fillips đã khám rồi đấy thôi, chỉ toàn vết thương ngoài da, xương cốt vẫn ổn mà.
- Thế này em áy náy lắm. Lại 1 lần nữa vì em nên anh mâu thuẫn với người thân.
- Em là người thân của anh, em là gia đình của anh. Em đừng có nói như thể chỉ có chung huyết thống mới là người thân. Anh xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho em. Yên tâm những tổn thương hắn ta gây ra cho em anh sẽ trả đủ!
Cô bấn loạn níu lấy tay chồng:
- Anh đang tính làm gì?
Francois im lặng không đáp, gục mặt vào ngực cô. Đây chính là điều cô luôn lo sợ bấy lâu. Mối quan hệ giữa 2 anh em nhà Largarde rõ ràng đã không được hòa thuận từ trước khi có sự hiện diện của cô. Nhưng cô tuyệt đối không muốn thêm dầu vào lửa.
Trước đây anh đã mâu thuẫn với mẹ vì cô, nay lại tới Martin. Cô không phải loại đàn bà làm đủ mọi cách để chứng minh rằng mình quan trọng với người đàn ông hơn hẳn gia đình anh ấy. Huyết thống là thứ không thể chối bỏ, dù có ghét nhau đến đâu nó vẫn là sợi dây vô hình trói buộc người 1 nhà lại với nhau.
Mấy cái đồn điền chồng cô mua mới cây cối phát triển rất tốt, hứa hẹn sẽ cho sản lượng khá.
Lẽ dĩ nhiên Martin cực kì hài lòng. Anh ta say sưa lăn lộn ở vùng nam bộ suốt, mặc kệ Jules 1 mình ở Sài gòn. Nói cho thật công bằng thì anh chồng cô rất có trách nhiệm trong công việc, chắc đó là nét tính cách đặc trưng của người họ Largarde.
Đã đến sinh nhật bé Gấu. Vợ chồng cô tổ chức cho con 1 bữa tiệc ở nhà qui mô nhỏ thôi, cô không thích quá phô trương.
Mà cô cũng chẳng biết tiệc mừng là để cho con trai cô hay bé vịt Fa nữa, thằng bé nâng niu bạn vịt trên tay, đi đâu cũng mang theo, suýt chút nữa còn thả cả con vịt vào giữa cái bánh ga tô sinh nhật.
Cô hồi phục tinh thần rất nhanh chóng. Kể ra thì cô cũng đã gặp biết bao biến cố trong đời chứ có phải lần đầu tiên phải trải qua nguy hiểm đâu, cái gì nó cũng quen đi tất. Rồi đến 1 ngày có lẽ cô sẽ nhận ra mình trở nên chai sạn quá rồi.
Vì Fabien đã lên 2 tuổi nên vợ chồng cô quyết định cho con đi nhà trẻ. Cô hồi hộp đến cái độ lăn lộn trên giường cả đêm, phấn khích tưởng tượng ra đủ thứ, chốc chốc lại lén mò ra khỏi giường kiểm tra đồ của con dùng cho ngày mai.
Cuối cùng, để giữ cho cô khỏi lộn xộn, Francois đè cô xuống giường nằm gác tay gác chân lên, không cho động đậy.
Đưa con đến trường gặp thầy hiệu trưởng sau đó dắt con vào đứng ở hàng dài học sinh ngoài hành lang đang chờ để chào giáo viên rồi mới vào lớp cô hạnh phúc muốn phát điên. Nếu không có chồng ở bên cạnh giữ lại chắc cô đã nhảy cẫng lên như con choi choi rồi.
Thời gian này cô rảnh rỗi vô cùng, vô công rồi nghề chạy loăng quăng khắp nơi. Hôm nay đột nhiên có hứng cô tới quán Cloche. Tuy cô là chủ quán nhưng quản lí lại là người khác, thời này đều làm như vậy cả không giống thời cô sống.
Lúc cô đến quán đang có 1 vụ náo loạn. 1 thực khách đang gào toáng lên về việc trong bát súp của ông ta có gián. Nhìn cái bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của tay quản lí mà cô ngán ngẩm.
Rẽ đám đông cô tiến lại gần, nở 1 nụ cười lịch thiệp cô nói với thái độ nhã nhặn:
- Chào quý khách, tôi là chủ nhà hàng. Xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này. Làm mất thời gian của ông thêm chút nữa tôi đã báo với chính quyền rồi, họ sẽ tới giải quyết ngay thôi.
Nghe nhắc tới chính quyền tên thực khách mặt thất sắc ngay, lắp bắp:
- Sao.. sao lại cần chính quyền? Chính quyền gì?
Cô đáp mặt tỉnh bơ:
- À thì cảnh sát đấy. Cả tôi cũng muốn tìm ra sự thực chứ quán ăn của tôi mà mất vệ sinh thế này thật không chấp nhận được. Tôi muốn tìm cho ra nhẽ để ai phải chịu trách nhiệm sẽ bị T. R. Ừ. N.G. T. R. Ị. T. H. Í. C. H. Đ. Á. N. G. - Cô nói, cố ý gằn từng tiếng 1.
Gã khách thay đổi thái độ ngay lập tức. Đang hùng hổ ngang ngược quát tháo gã bỗng cười hề hề rồi xoa dịu:
- Cũng không cần thiết phải làm to chuyện lên như thế. Chắc chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi.
Cô cười mỉa:
- Hiểu lầm nhỏ? 1 con gián nâu nâu vàng vàng trong 1 đĩa súp rau xanh xanh trắng trắng nhìn nổi bật lắm, sao lầm lẫn được. Các cơ quan chức năng họ có cách tìm ra sự thực nhanh gọn, chính xác tuyệt đối, quý khách cứ yên tâm!
Rồi quay sang đám nhân viên, cô hỏi:
- Gọi cảnh sát rồi đúng không? Mau tới giục họ thêm lần nữa đi.
Mặt tái mét vì sợ tên vu vạ nói như hụt hơi:
- Thôi, thôi, không cần đâu. Hình như là do tôi chắc con gián ở trên người tôi rơi xuống. Tôi vừa mới ở ngoại tỉnh về Sài gòn nên hơi nhếch nhác.
Nhìn bộ mặt bóng mỡ của tên khách béo ị với vẻ khinh bỉ, cô không buông tha nói giọng gay gắt:
- Vậy hóa ra không phải quán của tôi có gián trong súp mà do anh bỏ vào, rồi vu vạ? Không thể chấp nhận được! Anh có biết tội vu khống sẽ bị phạt từ 7 đến 8 năm tù không? Anh ngồi đấy cảnh sát tới ngay thôi. Anh sẽ phải đền bù thiệt hại cho chúng tôi cả về vật chất lẫn tinh thần!
Mặt cắt không còn hạt máu, gã vu khống ngã từ trên ghế xuống bò bằng 4 chân cố ra khỏi quán.
- Có đuổi theo không ạ? - 1 nhân viên thẽ thọt hỏi.
Cô lắc đầu:
- Không, kệ đi, thứ rác rưởi quan tâm làm gì.
Cô quét mắt nhìn đám nhân viên đang đứng dúm dó ở 1 góc rồi quay sang tay quản lý:
- Lần sau nếu lỡ có gặp chuyện thì cứ thế mà làm, gọi cả cảnh sát nữa, chẳng phải chúng ta nuôi họ để dùng vào những trường hợp như thế này sao?
Ngừng 1 lát cô tiếp tục:
- Nếu là lỗi của khách thì đó là cách xử lí còn nếu bất kì ai trong số mọi người phạm 1 lỗi chí mạng đến vậy thì hãy nhớ không chỉ bị mất việc mà tôi sẽ đảm bảo kẻ đó không xin việc được ở bất cứ đâu dù chỉ là việc nhặt rác!
Lia mắt nhìn đám nhân viên 1 lượt để thị uy rồi cô xoay người bỏ đi.
- Cũng không đau lắm đâu, em đừng lo!
- Thật á? - Cô lườm anh, tay nhấn mạnh vào vết thương.
Nhăn mặt vì đau nhưng anh không dám kêu, cố tìm cách ôm cô vào lòng để làm lành, anh hiểu tại sao cô lại giận.
- Anh là người lớn rồi đấy, sao cư xử như bé Gấu vậy? - Cô trách, giọng buồn rầu.
Nghe mẹ nhắc đến mình Gấu đang chạy lăng xăng xung quanh nhanh chóng tiến lại gần thổi phù phù vào những vết thương của anh cho bố mau khỏi. Rồi rất nghiêm túc bé nói:
- Bố yếu quá, phải tập võ như con mới khỏe được!
Anh bật cười, xoa đầu thằng bé:
- Ừ thế khi nào đó con dạy bố nhé!
Toét miệng cười đầy hồn nhiên thằng bé trịnh trọng nói:
- Bố phải gọi con là sư phụ.
Kéo con lại gần cô bảo Gấu:
- Bố đang bị đau không chơi với con được, Gấu ra với vịt Fa nhé!
Vậy là thằng bé ngoan ngoãn chạy đi. Cô chạm nhẹ vào những vết thương của anh hỏi đầy lo lắng:
- Có thật không sao không, hay mình cứ tới bệnh viện khám qua?
- Fillips đã khám rồi đấy thôi, chỉ toàn vết thương ngoài da, xương cốt vẫn ổn mà.
- Thế này em áy náy lắm. Lại 1 lần nữa vì em nên anh mâu thuẫn với người thân.
- Em là người thân của anh, em là gia đình của anh. Em đừng có nói như thể chỉ có chung huyết thống mới là người thân. Anh xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho em. Yên tâm những tổn thương hắn ta gây ra cho em anh sẽ trả đủ!
Cô bấn loạn níu lấy tay chồng:
- Anh đang tính làm gì?
Francois im lặng không đáp, gục mặt vào ngực cô. Đây chính là điều cô luôn lo sợ bấy lâu. Mối quan hệ giữa 2 anh em nhà Largarde rõ ràng đã không được hòa thuận từ trước khi có sự hiện diện của cô. Nhưng cô tuyệt đối không muốn thêm dầu vào lửa.
Trước đây anh đã mâu thuẫn với mẹ vì cô, nay lại tới Martin. Cô không phải loại đàn bà làm đủ mọi cách để chứng minh rằng mình quan trọng với người đàn ông hơn hẳn gia đình anh ấy. Huyết thống là thứ không thể chối bỏ, dù có ghét nhau đến đâu nó vẫn là sợi dây vô hình trói buộc người 1 nhà lại với nhau.
Mấy cái đồn điền chồng cô mua mới cây cối phát triển rất tốt, hứa hẹn sẽ cho sản lượng khá.
Lẽ dĩ nhiên Martin cực kì hài lòng. Anh ta say sưa lăn lộn ở vùng nam bộ suốt, mặc kệ Jules 1 mình ở Sài gòn. Nói cho thật công bằng thì anh chồng cô rất có trách nhiệm trong công việc, chắc đó là nét tính cách đặc trưng của người họ Largarde.
Đã đến sinh nhật bé Gấu. Vợ chồng cô tổ chức cho con 1 bữa tiệc ở nhà qui mô nhỏ thôi, cô không thích quá phô trương.
Mà cô cũng chẳng biết tiệc mừng là để cho con trai cô hay bé vịt Fa nữa, thằng bé nâng niu bạn vịt trên tay, đi đâu cũng mang theo, suýt chút nữa còn thả cả con vịt vào giữa cái bánh ga tô sinh nhật.
Cô hồi phục tinh thần rất nhanh chóng. Kể ra thì cô cũng đã gặp biết bao biến cố trong đời chứ có phải lần đầu tiên phải trải qua nguy hiểm đâu, cái gì nó cũng quen đi tất. Rồi đến 1 ngày có lẽ cô sẽ nhận ra mình trở nên chai sạn quá rồi.
Vì Fabien đã lên 2 tuổi nên vợ chồng cô quyết định cho con đi nhà trẻ. Cô hồi hộp đến cái độ lăn lộn trên giường cả đêm, phấn khích tưởng tượng ra đủ thứ, chốc chốc lại lén mò ra khỏi giường kiểm tra đồ của con dùng cho ngày mai.
Cuối cùng, để giữ cho cô khỏi lộn xộn, Francois đè cô xuống giường nằm gác tay gác chân lên, không cho động đậy.
Đưa con đến trường gặp thầy hiệu trưởng sau đó dắt con vào đứng ở hàng dài học sinh ngoài hành lang đang chờ để chào giáo viên rồi mới vào lớp cô hạnh phúc muốn phát điên. Nếu không có chồng ở bên cạnh giữ lại chắc cô đã nhảy cẫng lên như con choi choi rồi.
Thời gian này cô rảnh rỗi vô cùng, vô công rồi nghề chạy loăng quăng khắp nơi. Hôm nay đột nhiên có hứng cô tới quán Cloche. Tuy cô là chủ quán nhưng quản lí lại là người khác, thời này đều làm như vậy cả không giống thời cô sống.
Lúc cô đến quán đang có 1 vụ náo loạn. 1 thực khách đang gào toáng lên về việc trong bát súp của ông ta có gián. Nhìn cái bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc của tay quản lí mà cô ngán ngẩm.
Rẽ đám đông cô tiến lại gần, nở 1 nụ cười lịch thiệp cô nói với thái độ nhã nhặn:
- Chào quý khách, tôi là chủ nhà hàng. Xin lỗi quý khách vì sự bất tiện này. Làm mất thời gian của ông thêm chút nữa tôi đã báo với chính quyền rồi, họ sẽ tới giải quyết ngay thôi.
Nghe nhắc tới chính quyền tên thực khách mặt thất sắc ngay, lắp bắp:
- Sao.. sao lại cần chính quyền? Chính quyền gì?
Cô đáp mặt tỉnh bơ:
- À thì cảnh sát đấy. Cả tôi cũng muốn tìm ra sự thực chứ quán ăn của tôi mà mất vệ sinh thế này thật không chấp nhận được. Tôi muốn tìm cho ra nhẽ để ai phải chịu trách nhiệm sẽ bị T. R. Ừ. N.G. T. R. Ị. T. H. Í. C. H. Đ. Á. N. G. - Cô nói, cố ý gằn từng tiếng 1.
Gã khách thay đổi thái độ ngay lập tức. Đang hùng hổ ngang ngược quát tháo gã bỗng cười hề hề rồi xoa dịu:
- Cũng không cần thiết phải làm to chuyện lên như thế. Chắc chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi.
Cô cười mỉa:
- Hiểu lầm nhỏ? 1 con gián nâu nâu vàng vàng trong 1 đĩa súp rau xanh xanh trắng trắng nhìn nổi bật lắm, sao lầm lẫn được. Các cơ quan chức năng họ có cách tìm ra sự thực nhanh gọn, chính xác tuyệt đối, quý khách cứ yên tâm!
Rồi quay sang đám nhân viên, cô hỏi:
- Gọi cảnh sát rồi đúng không? Mau tới giục họ thêm lần nữa đi.
Mặt tái mét vì sợ tên vu vạ nói như hụt hơi:
- Thôi, thôi, không cần đâu. Hình như là do tôi chắc con gián ở trên người tôi rơi xuống. Tôi vừa mới ở ngoại tỉnh về Sài gòn nên hơi nhếch nhác.
Nhìn bộ mặt bóng mỡ của tên khách béo ị với vẻ khinh bỉ, cô không buông tha nói giọng gay gắt:
- Vậy hóa ra không phải quán của tôi có gián trong súp mà do anh bỏ vào, rồi vu vạ? Không thể chấp nhận được! Anh có biết tội vu khống sẽ bị phạt từ 7 đến 8 năm tù không? Anh ngồi đấy cảnh sát tới ngay thôi. Anh sẽ phải đền bù thiệt hại cho chúng tôi cả về vật chất lẫn tinh thần!
Mặt cắt không còn hạt máu, gã vu khống ngã từ trên ghế xuống bò bằng 4 chân cố ra khỏi quán.
- Có đuổi theo không ạ? - 1 nhân viên thẽ thọt hỏi.
Cô lắc đầu:
- Không, kệ đi, thứ rác rưởi quan tâm làm gì.
Cô quét mắt nhìn đám nhân viên đang đứng dúm dó ở 1 góc rồi quay sang tay quản lý:
- Lần sau nếu lỡ có gặp chuyện thì cứ thế mà làm, gọi cả cảnh sát nữa, chẳng phải chúng ta nuôi họ để dùng vào những trường hợp như thế này sao?
Ngừng 1 lát cô tiếp tục:
- Nếu là lỗi của khách thì đó là cách xử lí còn nếu bất kì ai trong số mọi người phạm 1 lỗi chí mạng đến vậy thì hãy nhớ không chỉ bị mất việc mà tôi sẽ đảm bảo kẻ đó không xin việc được ở bất cứ đâu dù chỉ là việc nhặt rác!
Lia mắt nhìn đám nhân viên 1 lượt để thị uy rồi cô xoay người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.