Chương 30: Du học
thỏ đáng yêu
31/08/2014
Nó lặng lẽ bước về phòng và suy nghĩ về những gì mà Dung đã nói, nó cảm thấy lo sợ và cũng không biết tại sao lại như vậy nữa
- Nè Ngọc ơi- Mi bước lại gần nó, giọng ngọt thấy sợ luôn
- Có gì nói đi- Nó nói lạnh lùng
- Chiều nay đi chơi nha- Mi chớp chớp mắt, mặt tội nghiệp
- ..............- Nó im lặng quay sang nhìn Mi
- Ớ, anh Dương với anh Hoàng đều đồng ý rồi nha- Mi nói
-Ừ, thôi mình về đây, chiều Mi qua đón Ngọc nhé- Nói rồi nó đi luôn
Biệt thự nhà nó
- Uả chị đi đâu vậy?- Vừa về tới nhà nó đã thấy Huyền kéo va-li đi
- Chị sẽ đi du học ở Anh 4 năm, 3h nữa là máy bay cất cánh rồi, chị còn tưởng em chứ về nên định đến trường tìm em- Huyền nói, ánh mắt nhìn sang hướng khác để tránh ánh nhìn của nó
- Vậy à, thôi thì để em tiễn chị ra sân bay nha- Nó nói rồi đi lên xe, Huyền cũng lên theo
- Tại sao, chị lại đi- Nó ạnh lùng hỏi
- Thì mẹ muốn chị qua Anh để quản lí công ty bên đó với lại chị muốn học thêm nữa thôi, à mà chị nghe nó em với Dương đang quen nhau sao, chúc mừng em nha- Huyền nói cố tỏ ra vẻ vui vẻ
- Có phải vì chị sợ............- Nó chưa nói hết câu nhưng đã dừng lại vì sợ làm chị nó buồn
- Đúng là không giấu được em mà, em muốn biết chứ gì, ừ thì đúng, chị qua đó để tránh mặt em và Dương đó, em cũng biết là chị yêu Dương mà nhưng Dương yêu em, lòng kiên nhẫn của chị cũng chỉ có giới hạn thôi, chị sợ chị sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình sẽ làm tổn thương em, với lại muốn quên đi 1 người đâu có dễ chị muốn qua đó bắt đầu lại cuộc sống mới, chị tim cách cửa hạnh phúc sẽ mở ra ngay thôi- Huyền nói đôi mắt đẫm buồn.Nó nhìn qua phía chị nó, đôi mắt nó cũng rưng rưng
-Chị đã khóc từ tối qua tới giờ sao, nếu chị buồn như vậy thì đừng có đi, qua đó lỡ như ai ăn hiếp chị thì sao, chị, em không muốn chị đi đâu- Nó nói nghẹn ngào
- Thôi em không cần nói gì nữa đâu, chị sẽ đi - Huyền nói cương quyết làm nó cũng không sao ngăn cản được
Sân bay
- Thôi, tiễn chị tới đây được rồi, ở nhà có chuyện gì thì nói với chị nhé,chị đi đây- Huyền cười rồi bước đi, nó cũng đi về luôn. Bỗng chuông điện thoại reo lên
- Alo, Ngọc à, em về chưa chưa vậy- Hắn hỏi nó
- Em đang trên đường về nè- Nó nói trông mặt rất buồn
- Anh đang ở trước cửa nhà em nè, về nhanh nha, rồi anh chở em đi nhé thỏ con- Hắn nói
- Ừ,em về liền- Nó trả lời, cười nhẹ
- Nè Ngọc ơi- Mi bước lại gần nó, giọng ngọt thấy sợ luôn
- Có gì nói đi- Nó nói lạnh lùng
- Chiều nay đi chơi nha- Mi chớp chớp mắt, mặt tội nghiệp
- ..............- Nó im lặng quay sang nhìn Mi
- Ớ, anh Dương với anh Hoàng đều đồng ý rồi nha- Mi nói
-Ừ, thôi mình về đây, chiều Mi qua đón Ngọc nhé- Nói rồi nó đi luôn
Biệt thự nhà nó
- Uả chị đi đâu vậy?- Vừa về tới nhà nó đã thấy Huyền kéo va-li đi
- Chị sẽ đi du học ở Anh 4 năm, 3h nữa là máy bay cất cánh rồi, chị còn tưởng em chứ về nên định đến trường tìm em- Huyền nói, ánh mắt nhìn sang hướng khác để tránh ánh nhìn của nó
- Vậy à, thôi thì để em tiễn chị ra sân bay nha- Nó nói rồi đi lên xe, Huyền cũng lên theo
- Tại sao, chị lại đi- Nó ạnh lùng hỏi
- Thì mẹ muốn chị qua Anh để quản lí công ty bên đó với lại chị muốn học thêm nữa thôi, à mà chị nghe nó em với Dương đang quen nhau sao, chúc mừng em nha- Huyền nói cố tỏ ra vẻ vui vẻ
- Có phải vì chị sợ............- Nó chưa nói hết câu nhưng đã dừng lại vì sợ làm chị nó buồn
- Đúng là không giấu được em mà, em muốn biết chứ gì, ừ thì đúng, chị qua đó để tránh mặt em và Dương đó, em cũng biết là chị yêu Dương mà nhưng Dương yêu em, lòng kiên nhẫn của chị cũng chỉ có giới hạn thôi, chị sợ chị sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình sẽ làm tổn thương em, với lại muốn quên đi 1 người đâu có dễ chị muốn qua đó bắt đầu lại cuộc sống mới, chị tim cách cửa hạnh phúc sẽ mở ra ngay thôi- Huyền nói đôi mắt đẫm buồn.Nó nhìn qua phía chị nó, đôi mắt nó cũng rưng rưng
-Chị đã khóc từ tối qua tới giờ sao, nếu chị buồn như vậy thì đừng có đi, qua đó lỡ như ai ăn hiếp chị thì sao, chị, em không muốn chị đi đâu- Nó nói nghẹn ngào
- Thôi em không cần nói gì nữa đâu, chị sẽ đi - Huyền nói cương quyết làm nó cũng không sao ngăn cản được
Sân bay
- Thôi, tiễn chị tới đây được rồi, ở nhà có chuyện gì thì nói với chị nhé,chị đi đây- Huyền cười rồi bước đi, nó cũng đi về luôn. Bỗng chuông điện thoại reo lên
- Alo, Ngọc à, em về chưa chưa vậy- Hắn hỏi nó
- Em đang trên đường về nè- Nó nói trông mặt rất buồn
- Anh đang ở trước cửa nhà em nè, về nhanh nha, rồi anh chở em đi nhé thỏ con- Hắn nói
- Ừ,em về liền- Nó trả lời, cười nhẹ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.