Chương 47: Đừng bắt em phải chọn
thỏ đáng yêu
02/03/2015
Vừa đúng lúc đó, 1 giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau nó:
- Thả cô ấy ra- Dương lạnh lùng lên tiếng làm nó và Phong đều quay lại-Cô ấy là của tôi.
- .................- Phong liếc sang nhìn nó- Mày là ai mà xen vào chuyện của tao,tránh xa cô ấy ra nếu không đừng trách
Dương bước tới kéo tay nó ra phía sau lưng mình, nắm lấy cổ áo Phong
- Mày thử nói lại xem
- TRÁNH XA CÔ ẤY RA- Phong nhấn mạnh từng từ, chính lúc này Dương dường như muốn từ bỏ nhưng nghĩ đến Hằng thì anh lại không muốn mất đi nó
- Được, vậy cứ Ngọc chọn đi- Cả 2 người quay qua phía nó, nó ngước mặt lên hiện rõ nỗi đau và mệt mỏi
- Em không biết, em không muốn chọn, để cho em yên đi, em muốn ở một mình- Nó đứng dậy, lau nước mắt rồi bỏ chạy
Hai người họ muốn đuổi theo nhưng không thể, vì điều nó muốn họ phải tôn trọng thôi, không thể làm khác được
Nó chạy mải, chạy mãi rồi dừng lại ở một con đường vắng vẻ, nó khóc thật nhiều thật nhiều để vơi đi những nỗi đau nó phải gặp, giờ nó nên làm gì đây, nếu cứ kéo dài thế này thì không chỉ nó đau mà cả Phong lẫn Dương đều đau.Phong từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ bởi me anh đã bỏ anh đi tìm hạnh phúc riêng cho mình còn Dương thì mất đi người anh ấy yêu thương nhất là Hằng, nó không muốn làm 2 người họ phải tổn thương thêm nữa. Họ không đáng phải đau đớn. Còn nó, nó thì sao? Chẳng lẽ nỗi đau của nó chưa đủ hay sao? Sao bản thân nó lúc nào cũng nghĩ cho người khác? Bản thân nó là vậy, nhận hết nỗi đau về phía mình để người khác được vui vẻ, bản thân nó quá cao thượng rồi...Giờ thì đến lúc nó nghĩ cho bản thân rôi đấy.
Mãi suy nghĩ nó không để ý rằng, có 1 người với bộ dang đáng thương đang nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận, nó ngước mặt lên, sửng sốt:
- Hà
- Sao? Chắc giờ cô vui lắm rồi đúng không, cô nhìn tôi đi, chẳng khác gì 1 con ăn mày, ba tôi...ông đấy đã chết vì sốc , cô là kẻ xấu xa, cô là kẻ giết người, hôm nay tôi phải giết cô để đền mang cho cha tôi- Hà đã trở thành 1 con rắn độc rồi, lòng căm thì đã chiếm lấy cả con người cô.- 5 năm trước tôi có thể giết cô thì 5 năm sau cô cũng sẽ phải chết dưới tay tôi
- Cô...cô bình tĩnh lại đi, sai 1 lần cũng đủ rồi đó, cô muốn bản thân mình cứ sai mãi sao
- Tôi không sai người sai là cô, không phải tôi, tao phải giết mày.......đi chết đi con khốn- Hà nói đầy căm hận rồi nắm lấy tóc nó kéo đi.
- Thả cô ấy ra- Dương lạnh lùng lên tiếng làm nó và Phong đều quay lại-Cô ấy là của tôi.
- .................- Phong liếc sang nhìn nó- Mày là ai mà xen vào chuyện của tao,tránh xa cô ấy ra nếu không đừng trách
Dương bước tới kéo tay nó ra phía sau lưng mình, nắm lấy cổ áo Phong
- Mày thử nói lại xem
- TRÁNH XA CÔ ẤY RA- Phong nhấn mạnh từng từ, chính lúc này Dương dường như muốn từ bỏ nhưng nghĩ đến Hằng thì anh lại không muốn mất đi nó
- Được, vậy cứ Ngọc chọn đi- Cả 2 người quay qua phía nó, nó ngước mặt lên hiện rõ nỗi đau và mệt mỏi
- Em không biết, em không muốn chọn, để cho em yên đi, em muốn ở một mình- Nó đứng dậy, lau nước mắt rồi bỏ chạy
Hai người họ muốn đuổi theo nhưng không thể, vì điều nó muốn họ phải tôn trọng thôi, không thể làm khác được
Nó chạy mải, chạy mãi rồi dừng lại ở một con đường vắng vẻ, nó khóc thật nhiều thật nhiều để vơi đi những nỗi đau nó phải gặp, giờ nó nên làm gì đây, nếu cứ kéo dài thế này thì không chỉ nó đau mà cả Phong lẫn Dương đều đau.Phong từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ bởi me anh đã bỏ anh đi tìm hạnh phúc riêng cho mình còn Dương thì mất đi người anh ấy yêu thương nhất là Hằng, nó không muốn làm 2 người họ phải tổn thương thêm nữa. Họ không đáng phải đau đớn. Còn nó, nó thì sao? Chẳng lẽ nỗi đau của nó chưa đủ hay sao? Sao bản thân nó lúc nào cũng nghĩ cho người khác? Bản thân nó là vậy, nhận hết nỗi đau về phía mình để người khác được vui vẻ, bản thân nó quá cao thượng rồi...Giờ thì đến lúc nó nghĩ cho bản thân rôi đấy.
Mãi suy nghĩ nó không để ý rằng, có 1 người với bộ dang đáng thương đang nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận, nó ngước mặt lên, sửng sốt:
- Hà
- Sao? Chắc giờ cô vui lắm rồi đúng không, cô nhìn tôi đi, chẳng khác gì 1 con ăn mày, ba tôi...ông đấy đã chết vì sốc , cô là kẻ xấu xa, cô là kẻ giết người, hôm nay tôi phải giết cô để đền mang cho cha tôi- Hà đã trở thành 1 con rắn độc rồi, lòng căm thì đã chiếm lấy cả con người cô.- 5 năm trước tôi có thể giết cô thì 5 năm sau cô cũng sẽ phải chết dưới tay tôi
- Cô...cô bình tĩnh lại đi, sai 1 lần cũng đủ rồi đó, cô muốn bản thân mình cứ sai mãi sao
- Tôi không sai người sai là cô, không phải tôi, tao phải giết mày.......đi chết đi con khốn- Hà nói đầy căm hận rồi nắm lấy tóc nó kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.