Chương 40: Kí ức (2)
thỏ đáng yêu
22/09/2014
Bắt đầu từ ngày hôm đó, nó và Phong bắt đầu có tình cảm với nhau rồi họ trở thành 1 cặp làm cho biết bao người ghen tức, và nó với Thảo cũng trử thành bạn thân của nhau. Dù vậy nhưng nó cũng có vẻ nhận ra được rằng Thảo cũng thích Phong, cũng đúng thôi một hotboy đẹp như vậy ai lại không thích chứ. Nhưng dưới ánh mắt của nhiều người thì nó như cái gai cần phải nhổ bỏ, nhiều lần bọn Hà gài bẫy hại nó nhưng đều nhờ có Phong kịp thời giúp đỡ nếu không nó đã bị bọn chúng hại như thế nào cũng không tưởng tượng nổi. Thế nhưng chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, đâu ai ngăn cản được.
Chiều hôm đó, trời mưa tầm tã như dự báo trước điều chẳng lành. Hôm nay Thảo rủ nó di đến công viên chơi nên nó đứng trước nhà chờ Thảo
- Nè, đi thôi- Thảo đứng ở ngoài gọi nó
- Ừ- Thế là 2 người họ bắt đầu đi, cả dọc đường nó nhìn thấy Thảo có vẻ gì đó lo sợ, hồn như thả theo mây vậy. Đến nơi, 2 người họ đi vòng vòng mua đồ ăn rồi đi chơi rất vui vẻ. Bỗng nó đang đứng thì bỗng nhiên tấm bảng trên đầu nó rơi xuống, vừa lúc đó có 1 người con trai kéo nó ra khỏi đó.
- Cô có sao không?- Người đó hỏi
- À, không sao, cảm ơn anh, còn anh hình như chân anh bị thương rồi thì phải- Nó hỏi
- Nè hay là cậu đưa anh ấy vào bệnh viện đi, mình có việc gấp cần làm nên mình đi trước đây- Nói rồi Thảo bước đi, nó thì dìu người đó vào bệnh viện một cách rất ân cần, thực sự lúc đó nó cũng không nghĩ gì nhiều. Từ phía sau họ, có 1 bóng người dõi theo từ lúc nào, anh ta nhìn theo nó mà hai dòng nước mắt rơi xuống đất, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó nhưng cũng chẳng có ai bắt máy, tay anh nắm chặt lại rồi bước đi, đó chính là Phong.
Trời ngả tối, nó tung tăng bước về nhà thì gần đến nhà nó thì thấy Phong đang đứng đó
- Ủa sao anh ở đây giờ này- Nó ngạc nhiên hỏi
- Cô tưởng rằng như vậy có thể gạt được tôi sao, tôi ở đây làm gì ư, thật nực cười, tôi đúng là kẻ ngốc mới đi tin vào cô, chia tay đi, chúng ta đã chấm dứt rôi- Phong lạnh lùng đến đáng sợ
- Anh..................- Nó đứng đó không hiểu gì cả thực ra nó đã làm sai gì cơ chứ. Phong thì lạnh lùng bước đi. Nó đứng đó cứ khóc mãi, rồi nó ôm mặt chạy đi, cứ chạy mãi chạy mãi đến nơi nào nó cũng không hay biết, và cũng không hề biết ở phía sau có người đang đi theo nó. Đến khi nó giật mình thất tỉnh lại thì đã thấy mình lạc ở đâu cũng chẳng hay, chỉ biết ở đó vô cùng hoang vắng lại vang lên những tiếng kêu đáng sợ làm nó oà lên khóc. Từ phía sau, 2- 3 người thanh niên tiến lại gần chỗ nó
- Mấy người..........là ai,........mấy......mấy người định làm gì vậy- Nó sợ hãi kêu lên
- Hôm nay, anh sẽ cho cưng thích thú mà- Đám người đó cười vang rợn, nó cũng kịp nhận ra đó là người của Hà. Thế là họ đấy nó xuống, kéo quần áo nó ra, làm chuyện mà 1 cô bé chỉ mới 12 tuổi chưa bao giờ nghĩ tới. Sức của 1 cô bé không thể chống cự lại được với họ nên cô đành phải buông xuôi tất cả, nó ngước mắt nhìn lên trời nước mắt nó tuông bầu trời vẫn cứ hiện lên hình ảnh của Phong, miệng nó vẫn không ngừng gọi tên người con trai đó, cứ chờ đợi trong vô vọng, nó vẫn mong rằng Phong rồi sẽ đến cứu nó nhưng không, Phong đã không đến. Sau khi vui vẻ thoả thích bọn chúng đâm mấy nhát vào bụng nó rồi đẩy đến dòng sông cạnh đó, ngay phút cuối cùng nó vẫn không ngừng gọi tên Phong. Thật ra anh đang ở đâu chứ?
Chiều hôm đó, trời mưa tầm tã như dự báo trước điều chẳng lành. Hôm nay Thảo rủ nó di đến công viên chơi nên nó đứng trước nhà chờ Thảo
- Nè, đi thôi- Thảo đứng ở ngoài gọi nó
- Ừ- Thế là 2 người họ bắt đầu đi, cả dọc đường nó nhìn thấy Thảo có vẻ gì đó lo sợ, hồn như thả theo mây vậy. Đến nơi, 2 người họ đi vòng vòng mua đồ ăn rồi đi chơi rất vui vẻ. Bỗng nó đang đứng thì bỗng nhiên tấm bảng trên đầu nó rơi xuống, vừa lúc đó có 1 người con trai kéo nó ra khỏi đó.
- Cô có sao không?- Người đó hỏi
- À, không sao, cảm ơn anh, còn anh hình như chân anh bị thương rồi thì phải- Nó hỏi
- Nè hay là cậu đưa anh ấy vào bệnh viện đi, mình có việc gấp cần làm nên mình đi trước đây- Nói rồi Thảo bước đi, nó thì dìu người đó vào bệnh viện một cách rất ân cần, thực sự lúc đó nó cũng không nghĩ gì nhiều. Từ phía sau họ, có 1 bóng người dõi theo từ lúc nào, anh ta nhìn theo nó mà hai dòng nước mắt rơi xuống đất, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó nhưng cũng chẳng có ai bắt máy, tay anh nắm chặt lại rồi bước đi, đó chính là Phong.
Trời ngả tối, nó tung tăng bước về nhà thì gần đến nhà nó thì thấy Phong đang đứng đó
- Ủa sao anh ở đây giờ này- Nó ngạc nhiên hỏi
- Cô tưởng rằng như vậy có thể gạt được tôi sao, tôi ở đây làm gì ư, thật nực cười, tôi đúng là kẻ ngốc mới đi tin vào cô, chia tay đi, chúng ta đã chấm dứt rôi- Phong lạnh lùng đến đáng sợ
- Anh..................- Nó đứng đó không hiểu gì cả thực ra nó đã làm sai gì cơ chứ. Phong thì lạnh lùng bước đi. Nó đứng đó cứ khóc mãi, rồi nó ôm mặt chạy đi, cứ chạy mãi chạy mãi đến nơi nào nó cũng không hay biết, và cũng không hề biết ở phía sau có người đang đi theo nó. Đến khi nó giật mình thất tỉnh lại thì đã thấy mình lạc ở đâu cũng chẳng hay, chỉ biết ở đó vô cùng hoang vắng lại vang lên những tiếng kêu đáng sợ làm nó oà lên khóc. Từ phía sau, 2- 3 người thanh niên tiến lại gần chỗ nó
- Mấy người..........là ai,........mấy......mấy người định làm gì vậy- Nó sợ hãi kêu lên
- Hôm nay, anh sẽ cho cưng thích thú mà- Đám người đó cười vang rợn, nó cũng kịp nhận ra đó là người của Hà. Thế là họ đấy nó xuống, kéo quần áo nó ra, làm chuyện mà 1 cô bé chỉ mới 12 tuổi chưa bao giờ nghĩ tới. Sức của 1 cô bé không thể chống cự lại được với họ nên cô đành phải buông xuôi tất cả, nó ngước mắt nhìn lên trời nước mắt nó tuông bầu trời vẫn cứ hiện lên hình ảnh của Phong, miệng nó vẫn không ngừng gọi tên người con trai đó, cứ chờ đợi trong vô vọng, nó vẫn mong rằng Phong rồi sẽ đến cứu nó nhưng không, Phong đã không đến. Sau khi vui vẻ thoả thích bọn chúng đâm mấy nhát vào bụng nó rồi đẩy đến dòng sông cạnh đó, ngay phút cuối cùng nó vẫn không ngừng gọi tên Phong. Thật ra anh đang ở đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.