Chương 6: Thân phận thật(3)
thỏ đáng yêu
22/08/2014
Đến phòng khách nhà hắn, nó thấy bà Hoa, mẹ nó và bà Kiều đang nói cười vui vẻ.
-A!!! Con chào mẹ ạ.- Nó chạy vào ôm chặt cổ mẹ nó.
- À, đây có phải là Ngọc con gái của em không???- Bà Hoa tươi tười hỏi.
- Hì, vâng ạ, cháu là Kim Hoàng Kiều Ngọc ạ, cháu chào 2 bác. - Nó vui vẻ, nhìn khuôn mặt nó mới đáng yêu làm sao.
- Chà, cháu đẹp thật đó, còn dễ thương nữa chứ.- Bà Hoa.
- Đẹp gì chứ, nó làm sao so sánh được với con Dung nhà tôi. - Bà Kiều mỉa mai
- Mà con đến đây có gì không, đang ở trong giờ học mà???- Mẹ nó
- Thì là do hắn chứ bộ, tự nhiên kéo con tới đây làm tay con đau quá trời luôn nè.- Nó nũng nịu với mẹ, trông đáng yêu làm sao, má phồng lên, mắt rưng rưng như muốn khóc.
Hắn từ ngoài bước vào, mặt hầm hầm tức giận
- Nè Dương, mặt con sao vậy, cứ như bị ai đánh vậy- Bà Hoa hỏi đầy lo lắng
- Thì do cô ta chứ ai.- Hắn vừa nói vừa liếc qua nhìn nó đang bình thản cứ như mình vô tội vậy.
- Hả????????????- 3 người nhìn nó cứ như sinh vật lạ.
- Bộ con giống sinh vật lạ lắm sao mà nhìn dữ vậy???
- Cuối cùng thì cũng có người trị được thằng con này, hahaha.- Bà Hoa cười châm chọc hắn
- Oh!!! Lần đầu nha, thấy anh hai bị gái đánh, còn là hotgirl nữa chứ, anh thấy thế nào hả anh hai, đau không anh hai- Phương từ trên lầu đi xuống châm thêm dầu vào lửa làm mặt hắn đỏ bừng bừng như trái cà chua chín.- Anh hai ơi có cần em gọi cứa hoả tới không vậy, bộ anh nói lắm hả hai em đi lấy nước cho hai uống nha hai. - Cô cười nhìn mặt gian vô cùng, cơ hội ngàn năm có một phải tận dụng chứ, trước giờ cô luôn bị anh ăn hiếp giờ phải trả mới được.
Hắn liếc qua nhìn nhỏ Phương , cô lại tỏ ra vè mặt ngây thơ vô tội giống ai đó làm hắn tức đến sôi máu. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh hắn nói:
- Con có chuyện quan trọng muốn nói.- Hắn lấy lại mẻ mặt nghiêm túc.
- Đừng có nói anh muốn kết hôn với chị Ngọc nha, cái này em đi đồng ý, cưới chị ý về em hết sợ bị ăn hiếp- Giọng nó nhỏ dần, khuôn mặt lại gian như trước. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương- Á, con nói sai sao, không nói nữa là được chứ gì.
Hắn kéo sợi dây chuyền trong tay nó đưa cho mọi người, mẻ mặt vui đùa lúc nãy không còn nữa thay vào đó là vẻ mặt ngạc nhiên và nghiêm túc, Phương giật dây chuyền đó và lấy sợi dây chuyền trong cổ mình ra, mọi người quay sang phía nó.
- Ớ, mọi người sao vậy, đừng nhìn con như vậy ghê quá- Nó nói có vẻ lo sợ.
- Ngọc, nói mẹ biết sợi dây chuyền này từ đâu con có- Bà Tuyền nghiêm giọng hỏi nó.
- Con có biết đâu, mẹ cũng biết trước đây con bị mất trí rồi mà, nhưng con nhớ từ lúc mẹ cứu con, con đã có nó rồi.- Nó nói với vẻ vô cùng thản nhiên khác hẳn với mọi người, kiểu này trời có sụp nó cũng chẳng lo.
- Không thể nào, lúc đó ngoài sợi dây chuyền con đeo trên cổ thì mẹ có thấy sợi dây chuyền nào đâu???- Bà hỏi có vẻ ngờ vực.
- Thì con bỏ nó trong đây nè, hì hì hì.- Vừa nói, nó vừa chỉ vào sợi dây buộc tóc đang đeo trên đầu, vẻ mặt vô tư. Ba người họ nhìn nhau rồi nhìn sợi dây chuyền còn hắn và Phương thì đang trong vẻ mặt trầm tư suy nghĩ chỉ có riêng nó là vẫn vô cùng lạc quan và ung dung, vô cùng bình thản. Bỗng bà Tuyền kéo tay nó đi
- Con đi với mẹ nhanh lên!!!
- Nhưng mẹ kéo con đi đâu- Nó ngây thơ hỏi
- ĐI rồi biết- Bà trả lời. Câu này sao nghe quen thế nhỉ thật ra có chuyện gì sao lại không nói cho nó biết chứ- Thôi được rồi, vừa đi mẹ vừa kể với con.
Quay lại nhà hắn
- Nè con thấy con bé đó thế nào???- Bà Hoa vừa cười vừa hỏi nhìn Dương
- Trời ơi, vừa đẹp, dễ thương, thấy cũng hiền, nhìn mặt ngây thơ vậy chắc cũng không xấu đâu, điều quan trọng là có thể trị được anh hai, tốt- Hắn chưa kịp trả lời thì nhỏ Phương đã dành trả lời trước. Biết có nguy hiểm trước mặt nên- Thôi, em đi trước đây, dừng có nhìn em như vậy.- Nói rồi chạy tuốt đi luôn.
- Thôi, em về trước đây, ở công ty có việc ạ.- Nói rồi bà Kiều đi về để lại 2 người là hắn và mẹ hắn.
2 tiếng sau
Nó và mẹ nó vừa bước vào.
- Thế nào rồi, kết quả thế nào??????- Bà Hoa lo lắng hỏi
- Xét nghiệm ADN cho thấy nó đúng là con gái em.- Vừa nói nước mắt bà Tuyền vừa trào ra- Đúng là trời phật đã mang nó lại cho em, thất lạc bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm được nó.
- Tối nay chị đến nhà em chơi nha, em định sẽ làm 1 bữa tiệc nhỏ chào mừng nó trở về.- Bà Tuyền nói rưng rưng nước mắt. Còn hắn và nó nãy giờ vẫn im lặng nhìn nhau
-A!!! Con chào mẹ ạ.- Nó chạy vào ôm chặt cổ mẹ nó.
- À, đây có phải là Ngọc con gái của em không???- Bà Hoa tươi tười hỏi.
- Hì, vâng ạ, cháu là Kim Hoàng Kiều Ngọc ạ, cháu chào 2 bác. - Nó vui vẻ, nhìn khuôn mặt nó mới đáng yêu làm sao.
- Chà, cháu đẹp thật đó, còn dễ thương nữa chứ.- Bà Hoa.
- Đẹp gì chứ, nó làm sao so sánh được với con Dung nhà tôi. - Bà Kiều mỉa mai
- Mà con đến đây có gì không, đang ở trong giờ học mà???- Mẹ nó
- Thì là do hắn chứ bộ, tự nhiên kéo con tới đây làm tay con đau quá trời luôn nè.- Nó nũng nịu với mẹ, trông đáng yêu làm sao, má phồng lên, mắt rưng rưng như muốn khóc.
Hắn từ ngoài bước vào, mặt hầm hầm tức giận
- Nè Dương, mặt con sao vậy, cứ như bị ai đánh vậy- Bà Hoa hỏi đầy lo lắng
- Thì do cô ta chứ ai.- Hắn vừa nói vừa liếc qua nhìn nó đang bình thản cứ như mình vô tội vậy.
- Hả????????????- 3 người nhìn nó cứ như sinh vật lạ.
- Bộ con giống sinh vật lạ lắm sao mà nhìn dữ vậy???
- Cuối cùng thì cũng có người trị được thằng con này, hahaha.- Bà Hoa cười châm chọc hắn
- Oh!!! Lần đầu nha, thấy anh hai bị gái đánh, còn là hotgirl nữa chứ, anh thấy thế nào hả anh hai, đau không anh hai- Phương từ trên lầu đi xuống châm thêm dầu vào lửa làm mặt hắn đỏ bừng bừng như trái cà chua chín.- Anh hai ơi có cần em gọi cứa hoả tới không vậy, bộ anh nói lắm hả hai em đi lấy nước cho hai uống nha hai. - Cô cười nhìn mặt gian vô cùng, cơ hội ngàn năm có một phải tận dụng chứ, trước giờ cô luôn bị anh ăn hiếp giờ phải trả mới được.
Hắn liếc qua nhìn nhỏ Phương , cô lại tỏ ra vè mặt ngây thơ vô tội giống ai đó làm hắn tức đến sôi máu. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh hắn nói:
- Con có chuyện quan trọng muốn nói.- Hắn lấy lại mẻ mặt nghiêm túc.
- Đừng có nói anh muốn kết hôn với chị Ngọc nha, cái này em đi đồng ý, cưới chị ý về em hết sợ bị ăn hiếp- Giọng nó nhỏ dần, khuôn mặt lại gian như trước. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phương- Á, con nói sai sao, không nói nữa là được chứ gì.
Hắn kéo sợi dây chuyền trong tay nó đưa cho mọi người, mẻ mặt vui đùa lúc nãy không còn nữa thay vào đó là vẻ mặt ngạc nhiên và nghiêm túc, Phương giật dây chuyền đó và lấy sợi dây chuyền trong cổ mình ra, mọi người quay sang phía nó.
- Ớ, mọi người sao vậy, đừng nhìn con như vậy ghê quá- Nó nói có vẻ lo sợ.
- Ngọc, nói mẹ biết sợi dây chuyền này từ đâu con có- Bà Tuyền nghiêm giọng hỏi nó.
- Con có biết đâu, mẹ cũng biết trước đây con bị mất trí rồi mà, nhưng con nhớ từ lúc mẹ cứu con, con đã có nó rồi.- Nó nói với vẻ vô cùng thản nhiên khác hẳn với mọi người, kiểu này trời có sụp nó cũng chẳng lo.
- Không thể nào, lúc đó ngoài sợi dây chuyền con đeo trên cổ thì mẹ có thấy sợi dây chuyền nào đâu???- Bà hỏi có vẻ ngờ vực.
- Thì con bỏ nó trong đây nè, hì hì hì.- Vừa nói, nó vừa chỉ vào sợi dây buộc tóc đang đeo trên đầu, vẻ mặt vô tư. Ba người họ nhìn nhau rồi nhìn sợi dây chuyền còn hắn và Phương thì đang trong vẻ mặt trầm tư suy nghĩ chỉ có riêng nó là vẫn vô cùng lạc quan và ung dung, vô cùng bình thản. Bỗng bà Tuyền kéo tay nó đi
- Con đi với mẹ nhanh lên!!!
- Nhưng mẹ kéo con đi đâu- Nó ngây thơ hỏi
- ĐI rồi biết- Bà trả lời. Câu này sao nghe quen thế nhỉ thật ra có chuyện gì sao lại không nói cho nó biết chứ- Thôi được rồi, vừa đi mẹ vừa kể với con.
Quay lại nhà hắn
- Nè con thấy con bé đó thế nào???- Bà Hoa vừa cười vừa hỏi nhìn Dương
- Trời ơi, vừa đẹp, dễ thương, thấy cũng hiền, nhìn mặt ngây thơ vậy chắc cũng không xấu đâu, điều quan trọng là có thể trị được anh hai, tốt- Hắn chưa kịp trả lời thì nhỏ Phương đã dành trả lời trước. Biết có nguy hiểm trước mặt nên- Thôi, em đi trước đây, dừng có nhìn em như vậy.- Nói rồi chạy tuốt đi luôn.
- Thôi, em về trước đây, ở công ty có việc ạ.- Nói rồi bà Kiều đi về để lại 2 người là hắn và mẹ hắn.
2 tiếng sau
Nó và mẹ nó vừa bước vào.
- Thế nào rồi, kết quả thế nào??????- Bà Hoa lo lắng hỏi
- Xét nghiệm ADN cho thấy nó đúng là con gái em.- Vừa nói nước mắt bà Tuyền vừa trào ra- Đúng là trời phật đã mang nó lại cho em, thất lạc bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm được nó.
- Tối nay chị đến nhà em chơi nha, em định sẽ làm 1 bữa tiệc nhỏ chào mừng nó trở về.- Bà Tuyền nói rưng rưng nước mắt. Còn hắn và nó nãy giờ vẫn im lặng nhìn nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.