Chương 12: Cảm xúc đặc biệt
Tuyết Tuyết Vô Ưu
30/08/2023
-Tại nhà hàng xóm 1001-
Kíng kong kíng kong
Qua khoảng chừng gần một phút cậu tưởng anh không có nhà tính quay về thì cánh cửa liền mở ra.
Cao Lỗi có thói quen tắm sáng vừa hay anh tắm xong thì chuông cửa liền vang lên anh chỉ mặc mỗi cái quần đùi ở trần mà ra mở cửa.
Trần Hạo thấy anh một thân cơ bắp múi nào ra múi đó mà có chút ngưỡng mộ nhưng vẫn không quên mà ghẹo anh.
"Cao Lỗi anh sao cứ thích khoe thân thế này". Vừa nói cậu còn vừa tự nhiên lách qua người anh đi thẳng vào nhà.
Cao Lỗi cũng không thua mà nói lại: "Tôi có thì tôi khoe thôi, cậu không nghe người ta nói đẹp khoe xấu che à." Vừa nói anh vừa nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Trần Hạo bị anh nhìn ngó một lượt cảm thấy có chút hơi bực bội giống như cậu là học sinh bị mắc lỗi đang bị giáo viên nhìn chằm chằm: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Thì nhìn xem thử cậu có gì để khoe không". Cao Lỗi vừa cười vừa chọc cậu.
"Anh được lắm, tôi không tự luyến như anh." Cậu quả thật bị anh chọc muốn phát cáu. Trước khi cáu lên cậu nhanh chóng đi vào bếp tự nhiên mà lục lọi lấy nồi ra hăm đồ ăn sáng.
Cao Lỗi cũng đi vào phòng mặt thêm áo tránh cho cậu ghen tị đến phát cáu.
Ngồi vào bàn ăn thấy cậu ăn vội vàng anh bèn lên tiếng hỏi: "Này sao cậu ăn nhanh vậy, cậu bị bỏ đói mấy ngày rồi hay sao ?!"
"Anh..mới bị..bỏ đói" Cậu vừa ngoạm đồ ăn vừa nói.
Chọc cho cậu phát cáu lên quả thật rất vui nha.
Sau khi nhai hết một miệng cậu mới nói rõ ràng:"Tôi phải tranh thủ ăn xong còn dọn phòng, chiều nay ba mẹ tôi sẽ ghé qua thăm không thể để họ thấy tôi chưa dọn dẹp xong sẽ bắt tôi về nhà".
"Vậy sao, lần đầu cậu ra ngoài ở à?". Anh cũng tò mò mà hỏi cậu.
"Đúng vậy, cơ hội chỉ có một, phải tranh thủ". Từ nhỏ vì là con út nên cậu đã luôn ở nhà với ba mẹ cho đến khi học xong đại học vẫn chưa được ra ở riêng như bạn bè nên lần này cậu phải nắm bắt cơ hội.
Hai người ngoài việc chọc ghẹo ra thì nói chuyện cũng rất hợp, thao thao bất tuyệt một hồi anh cũng biết rõ hơn về cậu.
"Còn anh thì sao, anh ở đây từ bao giờ, ba mẹ anh đâu?"
"Tôi sao, tôi cũng mới chuyển về đây ở hơn một năm trước đó tôi ở chỗ khác, ba mẹ tôi hai người họ đang ở nước A du lịch, chúng tôi không ở chung".
"Ồ, ở một mình chắc rất vui nha, có thể tự do thoải mái làm những gì mình muốn". Cậu có chút ngưỡng mộ anh mà nói.
"Ừm, rất thoải mái nhưng cũng có chút cô đơn". Anh cũng nói thật với cậu.
"Vậy sao, nhưng mà bây giờ tôi thấy rất vui không hề cô đơn. Anh cũng mau ăn đi rồi uống thuốc". Lúc nảy vào cậu cũng thấy vai anh bầm hơn ngày hôm qua cậu cảm thấy có chút có lỗi giục anh ăn mau rồi uống thuốc cho tan máu bầm.
"Lần này nghe cậu". Không hiểu sao ngồi nói chuyện với cậu anh cảm thấy rất thoải mái.
Ăn xong cậu đứng dậy dọn dẹp phần của mình trước đang loay hoay rửa chén thì Cao Lỗi từ đằng sau đi đến cũng dọn chén đưa cậu rửa. Nhưng mà khoảng cách này có hơi gần. Cậu thấy anh đứng cản chỗ mình nên lấy hông huýt vào người anh kêu anh đừng làm ngán tay ngán chân mình.
Cú huýt vừa rồi như huýt thẳng vào trong tâm can Cao Lỗi cảm giác này nó rất lạ khiến anh không thể nào lí giải được.
Rửa chén vừa xong thì điện thoại lại reo lên là ba mẹ cậu gọi đến. "Dạ con nghe"
"Hả?? Dạ con biết rồi".
Thấy cậu có chút gấp gáp anh liền hỏi xem có gì không: "Cậu sao thế biểu cảm cậu thay đổi nhanh thật"
"Chiều nay ba mẹ tôi qua sớm hơn nên giờ tôi phải về nhà dọn dẹp tiếp đây."
"À, vậy cậu đi đi hôm nay tôi có việc ra ngoài trưa và tối cũng có hẹn nên hôm nay không cần chuẩn bị đồ ăn cho tôi ".
Thấy anh nói vậy cậu cũng muốn rưng rưng nước mắt mà cảm động. "Anh đúng là người tốt. Tôi đi đây anh nhớ uống thuốc đó".
Cậu vừa đi khỏi nhìn bịch thuốc trên bàn làm anh có chút chán ghét, một suy nghĩ xẹt qua anh trực tiếp cầm bịch thuốc ném thẳng vào hộc tủ, miệng cười có chút gian xảo.
Loay hoay một hồi Trần Hạo cuối cùng cũng dọn xong trước khi ba mẹ tới.
Kíng kong
Là ba mẹ cậu qua đem theo một đống đồ cho cậu.
"Ba mẹ sao đem đồ nhiều thế con ăn sao hết đây". Cậu vừa than vãn nhưng mặt vẫn hớn hở vì có đồ ăn vừa nhanh tay mà bỏ chúng vào tủ lạnh.
Mẹ cậu đáp: "Không phải là sợ con xa nhà không biết nấu ăn nên mới đem nhiều như vậy sao."
"Ba đã nói rồi mà mẹ con cứ đòi đem cho hết". Ba cậu cũng thấy mẹ cậu đem đồ có chút nhiều quá rồi.
"Thôi không nói nữa ông giúp tôi lấy đồ ăn ra rồi cùng ăn tối". Đối với mẹ cậu nhiêu đây vẫn là ít.
Cất đồ và dọn cơm tối loay hoay cũng 7 giờ tối. Vừa vào bàn ngồi chuẩn bị ăn tối thì cửa nhà lại vang lên làm cậu có chút ngạc nhiên.
"Tiểu Hạo mới tới ở mà đã có hàng xóm qua thăm hỏi rồi sao". Mẹ cậu vui vẻ mà hỏi cậu.
Cậu cũng thắc mắc là ai đến nhanh chóng đi mở cửa.
"Hửm, sao lại là anh? Không phải anh nói có hẹn sao?" Cậu ngạc nhiên mà hỏi anh.
"À, tôi bị cho leo cây rồi thấy trong nhà có đồ cậu để quên sẵn đem qua luôn". Anh tính đem qua cho cậu rồi ra ngoài kiếm gì ăn luôn.
Mẹ cậu bỗng từ phía sau xuất hiện nói:" Tiểu Hạo là hàng xóm của con sao?"
"Dạ đúng rồi, anh ấy ở phòng đối diện qua đưa con ít đồ hôm trước con gửi nhờ.", Cậu nói.
"Con chào cô". Anh cũng lịch sự mà chào mẹ cậu.
"Chào con, con là hàng xóm của Tiểu Hạo sao?". Mẹ cậu rất nhiệt tình mà chào hỏi.
"Dạ đúng rồi".
"Con đã ăn tối chưa?" Mẹ cậu lại nhiệt tình hỏi thăm.
"Dạ chưa, giờ con mới đi ăn đây ạ". Cao Lỗi cũng nhẹ nhàng trả lời tiếp.
Nghe anh nói vậy mẹ cậu liền nhiệt tình tiến tới rủ anh vào nhà cùng ăn tối, ba cậu cũng xuất hiện mà nói theo.
"Đúng rồi vào ăn tối cùng cô chú, đồ ăn hôm nay cô chú nấu rất nhiều".
Ba mẹ Trần sau khi thấy diện mạo hàng xóm là anh hết sức hài lòng. Tướng mạo rất sáng là một người tốt có thể nhờ chăm sóc cho con họ được nên đã nhiệt tình mà rủ anh cùng dùng bữa.
Anh thấy hai người cũng rất nhiệt tình sẵn anh cũng chưa ăn gì nên đã không ngại mà đồng ý.
Cậu đứng bên cạnh thấy một màn này mà có chút hơi không hài lòng nha.
Trần Hạo ánh mắt không thiện cảm mà nhìn anh. Còn anh thì cứ dửng dưng lờ cậu tiến thẳng vào nhà.
Đối với Cao Lỗi bữa cơm hôm nay không chỉ rất ngon mà không khí gia đình cũng rất ấm áp. Cũng lâu lắm rồi anh không có ăn cơm với gia đình.
Kíng kong kíng kong
Qua khoảng chừng gần một phút cậu tưởng anh không có nhà tính quay về thì cánh cửa liền mở ra.
Cao Lỗi có thói quen tắm sáng vừa hay anh tắm xong thì chuông cửa liền vang lên anh chỉ mặc mỗi cái quần đùi ở trần mà ra mở cửa.
Trần Hạo thấy anh một thân cơ bắp múi nào ra múi đó mà có chút ngưỡng mộ nhưng vẫn không quên mà ghẹo anh.
"Cao Lỗi anh sao cứ thích khoe thân thế này". Vừa nói cậu còn vừa tự nhiên lách qua người anh đi thẳng vào nhà.
Cao Lỗi cũng không thua mà nói lại: "Tôi có thì tôi khoe thôi, cậu không nghe người ta nói đẹp khoe xấu che à." Vừa nói anh vừa nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Trần Hạo bị anh nhìn ngó một lượt cảm thấy có chút hơi bực bội giống như cậu là học sinh bị mắc lỗi đang bị giáo viên nhìn chằm chằm: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Thì nhìn xem thử cậu có gì để khoe không". Cao Lỗi vừa cười vừa chọc cậu.
"Anh được lắm, tôi không tự luyến như anh." Cậu quả thật bị anh chọc muốn phát cáu. Trước khi cáu lên cậu nhanh chóng đi vào bếp tự nhiên mà lục lọi lấy nồi ra hăm đồ ăn sáng.
Cao Lỗi cũng đi vào phòng mặt thêm áo tránh cho cậu ghen tị đến phát cáu.
Ngồi vào bàn ăn thấy cậu ăn vội vàng anh bèn lên tiếng hỏi: "Này sao cậu ăn nhanh vậy, cậu bị bỏ đói mấy ngày rồi hay sao ?!"
"Anh..mới bị..bỏ đói" Cậu vừa ngoạm đồ ăn vừa nói.
Chọc cho cậu phát cáu lên quả thật rất vui nha.
Sau khi nhai hết một miệng cậu mới nói rõ ràng:"Tôi phải tranh thủ ăn xong còn dọn phòng, chiều nay ba mẹ tôi sẽ ghé qua thăm không thể để họ thấy tôi chưa dọn dẹp xong sẽ bắt tôi về nhà".
"Vậy sao, lần đầu cậu ra ngoài ở à?". Anh cũng tò mò mà hỏi cậu.
"Đúng vậy, cơ hội chỉ có một, phải tranh thủ". Từ nhỏ vì là con út nên cậu đã luôn ở nhà với ba mẹ cho đến khi học xong đại học vẫn chưa được ra ở riêng như bạn bè nên lần này cậu phải nắm bắt cơ hội.
Hai người ngoài việc chọc ghẹo ra thì nói chuyện cũng rất hợp, thao thao bất tuyệt một hồi anh cũng biết rõ hơn về cậu.
"Còn anh thì sao, anh ở đây từ bao giờ, ba mẹ anh đâu?"
"Tôi sao, tôi cũng mới chuyển về đây ở hơn một năm trước đó tôi ở chỗ khác, ba mẹ tôi hai người họ đang ở nước A du lịch, chúng tôi không ở chung".
"Ồ, ở một mình chắc rất vui nha, có thể tự do thoải mái làm những gì mình muốn". Cậu có chút ngưỡng mộ anh mà nói.
"Ừm, rất thoải mái nhưng cũng có chút cô đơn". Anh cũng nói thật với cậu.
"Vậy sao, nhưng mà bây giờ tôi thấy rất vui không hề cô đơn. Anh cũng mau ăn đi rồi uống thuốc". Lúc nảy vào cậu cũng thấy vai anh bầm hơn ngày hôm qua cậu cảm thấy có chút có lỗi giục anh ăn mau rồi uống thuốc cho tan máu bầm.
"Lần này nghe cậu". Không hiểu sao ngồi nói chuyện với cậu anh cảm thấy rất thoải mái.
Ăn xong cậu đứng dậy dọn dẹp phần của mình trước đang loay hoay rửa chén thì Cao Lỗi từ đằng sau đi đến cũng dọn chén đưa cậu rửa. Nhưng mà khoảng cách này có hơi gần. Cậu thấy anh đứng cản chỗ mình nên lấy hông huýt vào người anh kêu anh đừng làm ngán tay ngán chân mình.
Cú huýt vừa rồi như huýt thẳng vào trong tâm can Cao Lỗi cảm giác này nó rất lạ khiến anh không thể nào lí giải được.
Rửa chén vừa xong thì điện thoại lại reo lên là ba mẹ cậu gọi đến. "Dạ con nghe"
"Hả?? Dạ con biết rồi".
Thấy cậu có chút gấp gáp anh liền hỏi xem có gì không: "Cậu sao thế biểu cảm cậu thay đổi nhanh thật"
"Chiều nay ba mẹ tôi qua sớm hơn nên giờ tôi phải về nhà dọn dẹp tiếp đây."
"À, vậy cậu đi đi hôm nay tôi có việc ra ngoài trưa và tối cũng có hẹn nên hôm nay không cần chuẩn bị đồ ăn cho tôi ".
Thấy anh nói vậy cậu cũng muốn rưng rưng nước mắt mà cảm động. "Anh đúng là người tốt. Tôi đi đây anh nhớ uống thuốc đó".
Cậu vừa đi khỏi nhìn bịch thuốc trên bàn làm anh có chút chán ghét, một suy nghĩ xẹt qua anh trực tiếp cầm bịch thuốc ném thẳng vào hộc tủ, miệng cười có chút gian xảo.
Loay hoay một hồi Trần Hạo cuối cùng cũng dọn xong trước khi ba mẹ tới.
Kíng kong
Là ba mẹ cậu qua đem theo một đống đồ cho cậu.
"Ba mẹ sao đem đồ nhiều thế con ăn sao hết đây". Cậu vừa than vãn nhưng mặt vẫn hớn hở vì có đồ ăn vừa nhanh tay mà bỏ chúng vào tủ lạnh.
Mẹ cậu đáp: "Không phải là sợ con xa nhà không biết nấu ăn nên mới đem nhiều như vậy sao."
"Ba đã nói rồi mà mẹ con cứ đòi đem cho hết". Ba cậu cũng thấy mẹ cậu đem đồ có chút nhiều quá rồi.
"Thôi không nói nữa ông giúp tôi lấy đồ ăn ra rồi cùng ăn tối". Đối với mẹ cậu nhiêu đây vẫn là ít.
Cất đồ và dọn cơm tối loay hoay cũng 7 giờ tối. Vừa vào bàn ngồi chuẩn bị ăn tối thì cửa nhà lại vang lên làm cậu có chút ngạc nhiên.
"Tiểu Hạo mới tới ở mà đã có hàng xóm qua thăm hỏi rồi sao". Mẹ cậu vui vẻ mà hỏi cậu.
Cậu cũng thắc mắc là ai đến nhanh chóng đi mở cửa.
"Hửm, sao lại là anh? Không phải anh nói có hẹn sao?" Cậu ngạc nhiên mà hỏi anh.
"À, tôi bị cho leo cây rồi thấy trong nhà có đồ cậu để quên sẵn đem qua luôn". Anh tính đem qua cho cậu rồi ra ngoài kiếm gì ăn luôn.
Mẹ cậu bỗng từ phía sau xuất hiện nói:" Tiểu Hạo là hàng xóm của con sao?"
"Dạ đúng rồi, anh ấy ở phòng đối diện qua đưa con ít đồ hôm trước con gửi nhờ.", Cậu nói.
"Con chào cô". Anh cũng lịch sự mà chào mẹ cậu.
"Chào con, con là hàng xóm của Tiểu Hạo sao?". Mẹ cậu rất nhiệt tình mà chào hỏi.
"Dạ đúng rồi".
"Con đã ăn tối chưa?" Mẹ cậu lại nhiệt tình hỏi thăm.
"Dạ chưa, giờ con mới đi ăn đây ạ". Cao Lỗi cũng nhẹ nhàng trả lời tiếp.
Nghe anh nói vậy mẹ cậu liền nhiệt tình tiến tới rủ anh vào nhà cùng ăn tối, ba cậu cũng xuất hiện mà nói theo.
"Đúng rồi vào ăn tối cùng cô chú, đồ ăn hôm nay cô chú nấu rất nhiều".
Ba mẹ Trần sau khi thấy diện mạo hàng xóm là anh hết sức hài lòng. Tướng mạo rất sáng là một người tốt có thể nhờ chăm sóc cho con họ được nên đã nhiệt tình mà rủ anh cùng dùng bữa.
Anh thấy hai người cũng rất nhiệt tình sẵn anh cũng chưa ăn gì nên đã không ngại mà đồng ý.
Cậu đứng bên cạnh thấy một màn này mà có chút hơi không hài lòng nha.
Trần Hạo ánh mắt không thiện cảm mà nhìn anh. Còn anh thì cứ dửng dưng lờ cậu tiến thẳng vào nhà.
Đối với Cao Lỗi bữa cơm hôm nay không chỉ rất ngon mà không khí gia đình cũng rất ấm áp. Cũng lâu lắm rồi anh không có ăn cơm với gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.